Thêm cả hai với nhau là không đủ để nhét kẽ răng.
“Lão đại, nếu huynh thực sự cần, ta có thể cho huynh sử dụng gấp những viên đá Linh Dương này trước.”
Lúc này, Lôi Mông cuối cùng cũng lên tiếng, đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Lâm Lăng.
Đối với của Lôi Mông, lúc đầu Lâm Lăng không có hy vọng gì, nhưng khi thần thức thâm nhập vào trong đó, mắt hắn lập tức sáng lên.
Thấy không gian của chiếc nhẫn chứa đầy những viên đá Linh Dương lấp lánh, một màu đỏ tươi. Một số lượng như vậy, một phát hiện như vậy, chỉ đơn giản là không thể đếm được.
Lâm Lăng không khách khí, mi tâm khẽ nhúc nhích, trực tiếp đem toàn bộ cất vào không gian lưu trữ hệ thống. Trong màn hình hiển thị số lượng của ngăn lưu trữ, nó rất rõ ràng trong đáy mắt.
5012 vạn!
Đối ứng hệ thống thu lệ phí, vừa đủ.
"Lão tam, đệ sao nhiều đá Linh Dương như vậy?”
Lâm Lăng nhướng mắt nhìn Lôi Mông, kinh ngạc hỏi.
"Ta không giống lão nhị và lão tam bọn họ cứ tiêu tiền như nước.”
Lôi Mông sờ sờ đầu cười toe toét, “Mấy năm nay ở điện tông và Chấp Sự Đường đều được để dành.”
"Cụ thể có bao nhiêu ta vẫn chưa tỉ mỉ đếm qua, nhưng lão đại cần năm nghìn vạn đá Linh Dương, thiết nghĩ chắc đủ đấy!”
Cừ thật!
Không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại có quỹ riêng năm nghìn vạn!!!
Nghe thế, phản ứng kích động nhất không ai khác là Cổ Vân Nhạc và Tần Vũ bọn họ.
“Vậy thì tại sao lần trước, ta hỏi huynh mượn năm trăm vạn đá Linh Dương, huynh lại từ chối.”
Cổ Vân Nhạc sắc mặt đỏ lên, phẫn nộ ra mặt nói: “Bây giờ lão đại mở miệng đòi huynh năm vạn, thế mà lại đưa luôn.”
Trực tiếp ở bên cạnh hắn, Tần Vũ cũng khinh thường nói: "Hứ! ngươi còn không nghĩ tới, tại sao lại vay năm vạn đá Linh Dương kia, chắc muốn bao hết Mãn Xuân Viện nửa năm đây mà!”
"Loại chuyện hư hỏng như vậy ngay cả ta cũng không cho mượn được."
Bị Tần Vũ vạch trần như vậy, cơ miệng Cổ Vân Nhạc khẽ co giật, chỉ có thể im lặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!