Đúng lúc này, ở cửa viện xuất hiện một người người đàn ông mặc áo xanh.
Hắn dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm Đào Linh, chỉ thấy sắc mặt nàng hồng nhuận hơi say, tóc mái trên trán tung bay theo gió, rút đi khí chất không nhiễm hạt bụi ban đầu, ngược lại có cảm giác làm người ta muốn ngừng mà không được, càng muốn tới gần nàng.
“Có thể lấy được thê tử này là may mắn cả đời ta.”
Nhìn vẻ đẹp của Đào Linh khi say rượu, ánh lửa trong mắt người đàn ông mặc đồ xanh càng nóng bỏng. Nếu không phải nơi này là Đào phủ, chỉ sợ hắn đã sớm không kìm nén được mà nhào lên, ôm chặt nàng vào trong lòng, dùng các động tác thân mật biểu đạt tình yêu cuồng nhiệt trong lòng mình với Đào Linh.
Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là thiên tài kiếm đạo của Trần gia, Trần Hoa.
Ở cửa viện, ánh mắt Trần Hoa chớp động, tham lam nhìn chăm chú vào bóng dáng yểu điệu kia, ánh mắt dần dần trở nên lửa nóng.
“Nhịn xuống trước, tháng sau đã đến lúc kết hôn, Đào Linh sẽ trở thành người phụ nữ của ta.” Trần Hoa hít sâu một hơi, ngăn chặn dục niệm xao động trong lòng.
Sau đó hắn cất bước đi đến gần Đào Linh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười, dò hỏi: “Còn rượu không?”
Đào Linh liếc xéo một cái, nhìn thoáng qua Trần Hoa, lạnh nhạt nói: “Không có.”
“Đúng lúc hôm qua một đường đệ của gia tộc ta có tặng hai bình rượu ngon, có thể chia sẻ với nàng.”
Nói xong, Trần Hoa cố ý trực tiếp ngồi ở bên cạnh, cũng lấy ra hai bầu rượu từ nhẫn không gian.
“Giai nhân xứng với rượu ngon, vui sướng.”
Ngửi được hương thơm độc đáo trên người Đào Linh bên cạnh, Trần Hoa xuân tâm nhộn nhạo.
Nhưng ngay sau đó, Đào Linh đã dời khỏi chỗ ngồi, cố tình duy trì khoảng cách với Trần Hoa, ngồi xuống đối diện. Hành vi này làm Trần Hoa mày kiếm hơi vừa nhíu, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Sao hắn lại không biết trái tim Đào Linh đã thuộc về người đàn ông kia.
“Một tội phạm trốn ngục có tư cách gì so với ta?” Trần Hoa khinh thường hừ lạnh trong lòng một tiếng, “Mười năm không có tin tức, không chừng hiện tại đã chết ở chỗ nào đó, biến thành một đống xương trắng.”
“Ghen với một người chết làm tổn hại danh dự của thiên tài kiếm đạo này, không đáng.”
Khóe miệng hắn nhếch lên một ý cười, sự khó chịu trong lòng vừa rồi nhanh chóng tan thành mây khói.
“Linh nhi, cho ngươi.”
Sau đó Trần Hoa cố ý khoe khoang, bàn tay khẽ giơ lên, một luồng linh lực tinh thuần tràn ngập ra.
Dưới sự lôi kéo này, một bầu rượu trong đó xoay tròn hình trái tim trên bàn xong thì dừng lại trước mặt Đào Linh.
Ánh mắt Đào Linh mê ly, tuy rằng phản cảm sự theo đuổi của Trần Hoa, nhưng cũng không kháng cự rượu.