Bắc Cực Chi Địa.
Mùi máu tanh nồng nặc trong cơn gió lạnh lẽo.
Nhìn xung quanh, trên mặt tuyết toàn là thi thể, màu máu đỏ tươi loang lổ trên nền tuyết trắng trông lại càng ghê người.
Sau khi trải qua trận chiến này, tuy mối quan hệ giữa các đệ tử Cửu Huyền Tông và tộc Thiên Ma chưa được cải thiện nhiều lắm nhưng cũng không còn cảm giác thù hận như trước nữa. Sau khi thu dọn chiến trường xong, thậm chí hai bên còn hỗ trợ lẫn nhau để tìm ra những đồng đội đã chết.
“Lâm Lăng, ngươi đã thu thập con Thâm Uyên Ám Ma này ở Thần Táng Chi Uyên sao?”
Sau khi điều trị sơ qua vết thương của bản thân, Trần Tấn bay tới chỗ Lâm Lăng và nhìn về phía Thâm Uyên Ma Thần với vẻ kinh ngạc. Không thể tưởng tượng được là Lâm Lăng lại có thể thu phục được một loại sinh vật hắc ám đáng sợ như thế.
“Đúng vậy.”
Lâm Lăng khẽ cười, hắn không giải thích nhiều.
Hắn lập tức nhìn về phía Lôi Mông đang vô cùng yếu ớt, trong lòng cảm thấy có chút không đành lòng.
Với nền tảng của Lôi Mông, nếu như muốn ngưng tụ Linh Anh lại một lần nữa cũng không khó nhưng chắc chắn sẽ hao tốn rất nhiều sức lực. So với các võ giả cùng lứa, chắc chắn sẽ kém một khoảng xa.
“Lão tam, cây này cho ngươi.”
Lâm Lăng lấy ra một gốc cây màu đỏ từ trong không gian trữ vật.
Thân cây đỏ rực như lửa, bề mặt cành lá đều được bao phủ bởi những hỏa văn thần kyd do thiên nhiên tạo ra chứa đựng dao động năng lượng hỏa hệ cực kỳ thuần khiết.
“Đây là…Hỏa Phù Linh Thụ?”
Thấy vậy, Lôi Mông trợn to mắt một chút khi nhận ra đó là linh thụ thiên địa vô cùng quý giá. Hỏa Phù Linh Quả mà Lâm Lăng từng tặng cho hắn chính là từ gốc cây này.
“Đây chính là Hỏa Phù Linh Thụ, thậm chí còn đang kết trái!”
Thấy vậy, các đệ tử của Cửu Huyền Tông có mặt đều vô cùng sửng sốt. Cả đám nhìn chằm chằm vào Hỏa Phù Linh Thụ và thấy một linh quả màu đỏ đang treo trên cành lá được bao phủ xung quanh bởi ngọn lửa.
Đây chính là bảo vật hiếm có trên đời!
“Sau khi ăn linh quả, ngươi sẽ đạt được Hỏa Linh thân thể một lần nữa và sau đó ngươi có thể sử dụng năng lượng của Hỏa Phù Linh Thụ này. Ta tin rằng ngươi sẽ sớm khôi phục được tu vi thôi.”
Lâm Lăng mỉm cười, trong giọng nói không hề có chút miễn cưỡng nào. Huynh đệ vì hắn mà không tiếc mạng sống của bản thân cho nên người làm lão đại như hắn đương nhiên phải bù đắp thật tốt.
“Lão đại, cái này…Quá quý giá, ta không thể nhận được.”
Sắc mặt Lôi Mông thay đổi, hắn vội vàng lắc đầu.
“Nếu như ngươi không cần thì đưa cho ta đi.”
Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười: “Chỉ cần một chiếc lá thôi cũng đủ khiến cho các em gái đổ rầm rầm rồi.”
“Cốc!”
Tuy nhiên hắn vừa dứt lời thì đã bị Tần Vũ cốc cho một phát vào đầu: “Hiện tại tu vi của lão tam đã mất hoàn toàn, vậy mà ngươi còn đùa giỡn như thế.”
Cổ Vân Nhạc bĩu môi tức giận nói: “Là do Tam ca không cần đấy chứ nên ta cũng không cần phải khách khí với lão đại.”
Lâm Lăng cũng trêu Lôi Mông: “Nếu như ngươi không cần thì ta sẽ đưa cho lão tứ đấy nhé.”
Vừa nghe vậy, ánh mắt của Cổ Vân Nhạc lập tức sáng lên.
“Cảm ơn lão đại.”
Vẻ mặt của Lôi Mông trở nên gấp gáp, hắn vội nhận lấy với vẻ cảm kích.
Cổ Vân Nhạc ở bên cạnh nở nụ cười, không còn tranh cãi thêm nữa.
Dù sao người thông minh đều nhìn ra được thật ra Cổ Vân Nhạc đang cố ý kích thích Lôi Mông. Nếu không với tính cách ngay thẳng của Lôi Mông, cũng không biết qua bao lâu nữa hắn mới nhận.
“Lâm Lăng, tuy rằng cứ điểm của thế lực Ngụy Thần đã bị diệt trừ nhưng ở trong các tộc vẫn còn tồn tại Ngụy Thần.”
Trần Tấn nghiêm túc nói: “Cho nên trước mắt, trận chiến này vẫn chưa thật sự kết thúc.”
Lâm Lăng gật đầu nói: “Ừm, tiếp theo, chúng ta sẽ thực hiện một cuộc thanh tẩy.”
Sau khi bàn bạc xong, cả hai đều có suy nghĩ như nhau.
“Tạm biệt!”
Ở giữa không trung, đa số các võ giả tộc Thiên Ma và đệ tử Cửu Huyền Tông đều chắp tay ôm quyền chào nhau một cách kính trọng. Thanh âm ầm ầm vang khắp bầu trời tượng trưng cho sự liên minh lần này đã giành được thắng lợi!
Sau khi cúi chào xong, hai bên rời đi theo hướng khác nhau và rời khỏi Bắc Cực Chi Địa.
Trong lần thu dọn tiếp theo, đoàn người Lâm Lăng phải mất hơn nửa tháng mới có thể diệt cỏ tận gốc các Ngụy Thần lẩn trốn trong các thế lực chủng tộc. Không còn sự can thiệp của thế lực Ngụy Thần, cuộc chiến tranh giữa các chủng tộc cũng dần chấm dứt.Đến tận lúc này, trận chiến kéo dài hàng vạn năm này mới thật sự kết thúc.
Đêm khuya, tại Cửu Huyền Tông.
Trong sân, có 4 bóng người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn đá nhỏ.
Bốn người này chính là 4 huynh đệ Lâm Lăng đang ngồi trước bàn với một vò rượu. Sau khi uống rượu no say một hồi, tiếng nói chuyện cười đùa của cả bốn dần tắt hẳn. Không khí cũng trở nên yên lặng.
“Lão đại, ngươi đã đưa ra quyết định rồi sao?”
Trong mắt Cổ Vân Nhạc tràn ngập sự không nỡ, hắn dò hỏi.
“Ừm, nếu như lần bế quan này ta không đi ra nữa thì cũng có nghĩa là ta đã rời đi.”
Lâm Lăng gật đầu cười, sau đó kiên định nói: “Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải tìm được Đào Linh.”
“Được rồi, ba huynh đệ chúng ta nhất định sẽ chờ hai người ở đây.”
“Chúc lão đại thuận buồm xuôi gió.”
Về vấn đề này, Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Lăng cũng nhấc vò rượu trên bàn lên.
Dưới bầu trời đêm, bốn huynh đệ cười nói và uống rượu với nhau. Và trong đầu của bọn họ dường như đang diễn ra khung cảnh cả 4 gặp gỡ nhau tại Học viện Thiên Diễn, sau bao nhiêu năm để đạt được thành tựu như ngày hôm nay đúng là không hề dễ dàng. Đương nhiên điều may mắn nhất là tình bạn giữa bọn họ không hề thay đổi.
Một tiếng huynh đệ, cả đời làm huynh đệ!
Ba năm sau.
Một bóng người sừng sững xuất hiện trong khoảng không tối đen như mực, xung quanh có rất nhiều ngôi sao giống như trung tâm của thiên hà vũ trụ.
Ánh mắt sắc bén quét xung quanh một vòng lập tức khóa chặt về một hướng, bóng người kia như xuyên thủng không gian đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vù!
Khi xuất hiện trở lại, bóng dáng đó đã lơ lửng trong hệ mặt trời của vũ trụ và nhìn xuống một hành tinh màu xanh ở bên dưới. So với các ngôi sao khác trong vũ trụ, hành tinh được bao quanh bởi rất nhiều vệ tinh máy móc khác. Chắc chắn đây là thời đại văn minh khoa học kĩ thuật.
“Cuối cùng ta cũng đã tìm thấy trái đất rồi.”
Nhìn thấy hành tinh xanh thẳm, ánh mắt Lâm Lăng lóe lên và lộ ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.
“Đào Linh, ta đến đây!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!