Màn đêm buông xuống.
Bóng đêm đen tối bao trùm khắp lãnh địa Hỗn Loạn, tăng thêm vài phần âm u lạnh lẽo cho bầu không khí ẩm ướt.
Thậm chí ở vùng ngoại ô còn thường xuyên truyền đến tiếng dã thú rít gào, tiếng cắn nuốt thi thể nhân loại bị vứt ở bên ngoài.
Ngày nào trong thành phố Hỗn Loạn cũng có người đánh nhau, có người chết là điều quá bình thường.
Mà tất nhiên những thi thể đó đều bị dân chúng địa phương mang ra ngoài thành để nuôi nấng dã thú. Đợi đến mùa săn thú thì bọn họ có thể săn bắt những dã thú kia, có thể nói là một công đôi việc.
“Lão đại, ta ăn no.” Trong tửu lầu, Tiểu Bạch vuốt ve cái bụng tròn trịa, vừa lòng cười.
Chỉ thấy trên bàn ăn trước mắt nó chất đầy dĩa, tất cả món ăn đều được chén sạch sẽ.
Liếc nhìn sơ qua thì số lượng ít nhất cũng trên trăm dĩa, khách khứa xung quanh nhìn thấy sức ăn khoa trương này thì đều âm thầm líu lưỡi.
“Ừ, vậy đi thôi.” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không để ý đến sức ăn khủng bố của Tiểu Bạch.
Ăn được là phúc, từ trước đến nay Lâm Lăng chưa bao giờ bủn xỉn ở phương diện ăn uống, huống chi Tiểu Bạch ăn càng nhiều thì mới trưởng thành càng nhanh.
Hắn rất chờ mong đến lúc Tiểu Bạch đạt tới thời kỳ thành niên, nếu thế Long Viên thú huyết viễn cổ trong cơ thể hắn sẽ bùng nổ toàn diện, không biết sẽ có sức mạnh đáng sợ đến mức nào!
“Khách quan, đây là đơn thanh toán của ngài.”
Tiểu nhị của tửu lầu sớm đã cầm tờ giấy chờ tại đây. Mà ở các lối ra cách đó không xa cũng có mấy tên tay đấm vẻ mặt hung ác đang đứng. Nhìn dáng vẻ của họ như thể đang đề phòng bọn Lâm Lăng ăn quỵt chạy trốn.
Dù sao số lượng món ăn trên bàn của họ đã gần bằng số tiền bán được cả ngày bình thường. Nếu không trả nổi thì bị đánh một trận nhừ đòn còn xem như nhẹ nhàng.
“Khỏi thối lại.”
Lâm Lăng nhìn tờ giấy một cái, tùy ý móc ra mười viên đá Linh Dương rồi xoay người rời đi.
“Đá Linh Dương!”
Khi nhìn thấy những viên đá Linh Dương lập loè ánh sáng đỏ kia thì đôi mắt của đa số khách khứa ở đây đều sáng lên. Trong đó có vài tên thành viên Tử Y Môn lập tức liếc nhìn nhau, đều cực kỳ ăn ý mà cười dữ tợn một tiếng.
“Vị tiểu huynh đệ này, chúng ta muốn nói chuyện với ngươi.”
Nhìn thấy Lâm Lăng đi đến cửa lớn, mấy tên thành viên của Tử Y Môn lập tức đứng lên, chặn lại ở phía trước.
“Chuyện gì?” Lâm Lăng nâng mắt lên lạnh nhạt nhìn bọn họ.
“Gần đây các ca ca hơi kẹt tiền, muốn mượn chút tiền của ngươi để xài.” Tên mặt sẹo cầm đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười nói quái gở: “Theo ta thấy, chắc ngươi là người mới đến, không biết quy tắc của thành phố Hỗn Loạn.”
“Nếu hôm nay ngươi giúp các ca ca thì ta đảm bảo ngươi sẽ được bình yên trong thành.”
Ba gã thành viên còn lại của Tử Y Môn đều cười dữ tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, giống như nhìn một con sơn dương đang đợi làm thịt.
Nghe vậy, Lâm Lăng híp hai mắt lại, sao không nghe ra ý đe dọa trong lời nói của đối phương. Tử Y Môn thu phí vào thành là một chuyện, nó thuộc về hành vi công chúng, hắn có thể giao nộp dựa theo quy tắc chung. Nhưng dạng ‘vay tiền’ khi khổng khi không này lại làm trong lòng Lâm Lăng có chút khó chịu.
“Không có tiền.” Lâm Lăng lạnh lùng nói.
“À, vậy để ta xem nhẫn không gian của ngươi thật sự không có tiền không.” Tên mặt sẹo lạnh lùng cười, trực tiếp duỗi tay không kiêng nể gì, muốn chạm vào bàn tay đeo nhẫn không gian của Lâm Lăng.
“Bốp!”
Nhưng lúc này, tay gã mới vươn ra được một nửa thì đã bị một bàn tay to lớn bắt lấy.
“Dám chạm vào lão đại ta, muốn chết à!” Tiểu Bạch đeo mặt nạ, quát lên bằng tiếng người.
Tên mặt sẹo hơi giật mình, muốn rút tay lại thì kinh hãi phát hiện, kẻ thần bí dáng người cường tráng trước mắt có sức mạnh vượt xa dự kiến của gã. Dù gã dùng sức thế nào cũng không thể tránh thoát được.
“Thứ chết tiệt, ta thấy kẻ muốn chết là ngươi mới đúng!”
Trong lòng tên mặt sẹo vừa kinh hãi vừa tức giận, bàn tay còn lại bỗng siết chặt, cuốn theo một luồng gió sắc bén, đấm mạnh vào ngực Tiểu Bạch.
Nhưng sau khi một quyền này đấm ra, tên mặt sẹo lập tức đơ người, cảm giác giống như đánh vào một tấm ván sắt, cơ bắp chắc nịch trước ngực Tiểu Bạch cực kỳ cứng rắn!
“Chỉ có vậy thôi à?” Tiểu Bạch lạnh lùng cười, bàn tay bỗng phát lực.
Chỉ nghe ‘Rắc’ một tiếng, xương tay của tên mặt sẹo lập tức bị bẻ gãy.
Chỉ thoáng chốc, tên mặt sẹo đau đến kêu la thảm thiết, sắc mặt xanh mét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng tổn thương ở mức độ này lại chẳng là gì đối với Tiểu Bạch có huyết mạch hung thú viễn cổ chảy xuôi trong cơ thể. Trong mắt nó hiện lên một tia hung ác, vẫn nắm chặt bàn tay tên mặt sẹo, chợt ném thân thể gã lên không rồi quật mạnh xuống mặt đất.
Đùng!
Cú va chạm quá mạnh khiến tên mặt sẹo lập tức phun máu tươi, khung xương cả người đứt gãy, không phát ra nổi một tiếng kêu thảm thiết.
Đùng! Đùng!!
Sau đó Tiểu Bạch lại liên tục quật xuống hai lần. Tiếng đập mạnh đùng đùng và cách thức công kích điên cuồng này khiến những tên thành viên Tử Y Môn bên cạnh cực kỳ hoảng sợ.
Bọn họ biết tên mặt sẹo có thực lực chiến sĩ cấp 5, xem như không yếu, nhưng đối mặt với kẻ thần bí cường tráng trước mắt thì không có cả sức để chống trả, để mặc cho Tiểu Bạch chà đạp!
Ba lần đập mạnh đã khiến gã không còn hơi thở.
“Tên tiếp theo, ai xông lên.” Tiểu Bạch cười lành lạnh, lộ ra một loạt răng nanh sắc nhọn.
Nghe thấy lời này, những tên thành viên trong Tử Y Môn không khỏi run rẩy, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, còn ai dám đi quan tâm sự sống chết của tên mặt sẹo chứ?
Bọn họ vốn ỷ vào thế lực bang hội, muốn trấn lột chút phí bảo hộ của Lâm Lăng, không ngờ lần này lại đá trúng tấm ván sắt!
“Tiểu Bạch, đi.”
Nhìn thấy thời gian tổ chức buổi đấu giá sắp đến, Lâm Lăng cũng không muốn lãng phí sức lực với một đám lâu la tại đây.
Nói xong, hắn không quay đầu mà lập tức đi về hướng cánh cửa tửu lầu. Tiểu Bạch gật đầu hiểu ý, lập tức đi theo phía sau.
Tuy trong các vị khách xung quanh cũng có một ít tội phạm truy nã tàn nhẫn, nhưng lúc này nhìn thấy sự hung tàn của Tiểu Bạch, trong mắt bọn họ hiện rõ một tia sợ hãi.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Lăng và Tiểu Bạch đi tới từ trước mặt, khách khứa vây quanh ở phía trước vội vàng tản ra, nhường ra một con đường.
Cường giả là nhất, cho dù ở đâu thì đây cũng là quy luật bất biến.
“Làm sao bây giờ?”
Nhìn tên mặt sẹo đã chết, bọn thành viên Tử Y Môn chau mày, lập tức có chút kinh hoảng. Bởi vì ca ca của tên mặt sẹo chính là Tam đương gia ‘La Hán’ của Tử Y Môn – Một kẻ có tiếng hung tàn, thô bạo.
Nếu để gã biết đệ đệ mình vốn đi theo bọn họ mà lại bị người khác gϊếŧ chết thì chắc chắn không tránh được trách phạt.
“Còn có thể làm gì, mau đi thông báo cho Tam đương gia!” Một người trong đó kinh sợ tức giận mà khiển trách.
Sau đó bọn họ nâng tên mặt sẹo đã chết lên rồi vội vã rời đi nơi này. Mà tất cả những chuyện xảy ra trong tửu lầu vừa rồi đều bị một người áo đen cụt tay ngồi trong góc nhìn thấy hết.
Người này rõ ràng là Tam hoàng tử, Viêm Hoằng Nghị.
Bởi vì lúc nãy khi hắn tiến vào tửu lầu, Lâm Lăng sớm đã phong bế đôi mắt Luân Hồi và bỏ đi kính râm nên dù hắn có hoài nghi thân phận của Lâm Lăng thì cũng không thể xác định được.
Dù sao Tiểu Bạch cũng không lên sân khấu trong trận binh biến ở hoàng cung, hơn nữa lúc này Lâm Lăng đã là một người kỳ quái có đôi mắt đen.
Mà những kẻ ăn mặc thần bí giống như họ cũng không phải số ít trong thành phố Hỗn Loạn, cả Viêm Hoằng Nghị cũng là một trong số đó.
“Chắc do ta suy nghĩ nhiều quá, hắn không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.” Viêm Hoằng Nghị hơi trầm tư, sau đó âm thầm phủ định ngờ vực trong lòng.
Tiếp theo hắn lấy ra một bùa truyền âm.
“Ta đã biết chuyện đệ đệ của ngươi xảy ra chuyện ở tửu lầu.” Sau khi dùng linh lực làm bùa truyền âm bốc cháy, hắn nói với giọng điệu rất lạnh nhạt: “Việc này để ngày sau lại xử lý, không thể làm ảnh hưởng kế hoạch đêm nay!”
Mà lúc này, La Hán đang trấn thủ thu phí ở cổng thành thì một bùa truyền âm đột nhiên cháy bừng bừng trước mắt.
Nghe giọng nói trong bùa truyền âm, gã hơi nghiêm mặt lại, sau đó lộ ra một tia kinh ngạc.
Đệ đệ của ta xảy ra chuyện gì?
Trong lúc La Hán cảm thấy khó hiểu thì một thành viên Tử Y Môn hoảng loạn chạy đến gần đó.
“Hồi bẩm Tam đương gia, vừa rồi đệ đệ ngài bị người ta đánh chết ở tửu lầu.”
Vừa nghe lời này, La Hán bỗng chụp bàn nhảy dựng lên.
Đùng!
Cái bàn gỗ Đàn lập tức nát thành bột phấn dưới chưởng này!
“Là ai cả gan như vậy?!” La Hán trợn mắt tức giận nhìn, cả người lộ ra sát khí hung ác.
Tên thủ hạ kia thay đổi sắc mặt, vội vàng run rẩy nói: “Hai người áo đen thần bí, bọn chúng đã tiến vào Vạn Long Các, hình như chuẩn bị tham dự buổi đấu giá đêm nay.”
Hắn ta rất cẩn thận khi đối mặt với Tam đương gia tính tình hung tàn này, sợ đối phương tức điên lên rồi gϊếŧ chết mình, dù sao chuyện như vậy cũng đã từng xảy ra.
“Lập tức tập hợp tất cả huynh đệ trên phố, cùng ta tiến đến Vạn Long Các bắt người!” La Hán mang đầy sát ý, giống như một con sư tử nổi điên, quát lên dữ tợn: “Bọn chúng có chạy đằng trời!”
Nhưng lời này vừa nói ra thì gã lập tức nhớ tới nhiệm vụ vừa rồi bùa truyền âm nhắc đến.
“Chờ đã!” La Hán lại đột nhiên gầm to một tiếng, gọi tên thủ hạ đang muốn chạy đi tập hợp nhân lực lại.
“Tạm thời đừng làm chuyện này.” Ánh mắt La Hán hơi trầm xuống, trong lòng cân nhắc một lúc rồi lên tiếng ngăn cản.
“Tam đương gia, làm sao vậy?” Nghe vậy, tên thủ hạ kia cảm thấy kinh ngạc.
“Ông đây nói không cần xen vào thì đừng có hỏi nhiều, cút!”
La Hán tức giận trợn mắt lên, trong mắt tràn ngập sát khí lạnh thấu xương. Tên thủ hạ kia lập tức rùng mình, sao còn dám hỏi nhiều, vội vàng sợ hãi rời đi.
Sau khi thủ hạ bỏ đi, sắc mặt La Hán chậm rãi âm trầm xuống, trong mắt hiện đầy sự tàn độc. Đệ đệ chết thì đã sao, chỉ cần kế hoạch đêm nay có thể thành công thì gã sẽ có được vị trí bang chủ Tử Y Môn!
Mà cùng lúc đó, phó lãnh đạo của Thanh Hổ Hội, Thiên Ưng Bang cũng lần lượt nhận được bùa truyền âm của Viêm Hoằng Nghị.
Ba thế lực bang hội trong thành như trở thành một bàn cờ dưới sự sắp đặt tinh vi của Viêm Hoằng Nghị, hắn bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Nếu như ba bang chủ mất mạng, để những phó lãnh đạo bị âm thầm thao túng kia leo lên thì toàn bộ thành phố Hỗn Loạn sẽ trở thành vật trong tay hắn!
Trong tửu lầu, Viêm Hoằng Nghị dặn dò xong mọi chuyện thì nâng chén rượu đỏ lên nhấp một ngụm, trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn tràn đầy tự tin.
Khi ở đế đô, trong bố cục quyền thế phức tạp như vậy mà hắn còn có thể đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay, vậy thì thành phố Hỗn Loạn và ba thế lực bang hội nho nhỏ này cũng chẳng là cái gì cả.
Sau đó Viêm Hoằng Nghị đứng lên, lập tức đi ra khỏi tửu lầu.
Kế tiếp, chuyện hắn phải làm là đi đến buổi đấu giá của Vạn Long Các, xác định thân phận của Lâm Lăng, sau đó đoạt lại tất cả tài sản!
Mà trong bóng đêm lúc này, Lâm Lăng và Tiểu Bạch đã xuất hiện trước cổng Vạn Long Các.
Buổi đấu giá sắp tiến hành, dòng người ở nơi này càng náo nhiệt hơn so với ban ngày. Vạn Long Các không chỉ có thể kiếm được phí đăng ký tham dự và phí môi giới trong buổi bán đấu giá này, còn có thể nhờ đó kéo thêm mấy vụ làm ăn cho tiệm vũ khí.
Quả thật là một mũi tên bắn trúng ba con nhạn.
Lâm Lăng không khỏi cảm khái, người biết buôn bán đúng là không tầm thường.
Khu bán đấu giá nằm ở lầu ba Vạn Long Các.
Lâm Lăng đăng ký xong thủ tục thì cầm theo bảng số của mình, thuận lợi tiến vào bên trong. Chỉ thoáng chốc, cảnh vật hiện ra trước mắt hắn là một đại sảnh to lớn được trang trí rực rỡ, từng hàng ghế được bố trí theo hình cánh quạt, quay xung quanh đài đấu giá phía trước.
Ánh mắt Lâm Lăng nhìn quét qua, chỉ thấy các góc phòng đấu giá có những tên tay đấm đang đứng canh gác nghiêm ngặt.
Lần đầu tiên tiến vào nơi như vậy khiến ánh mắt Tiểu Bạch chớp động, vô cùng mới lạ nhìn khắp xung quanh.
Sau đó Lâm Lăng dẫn Tiểu Bạch đi tìm một chỗ tốt nằm gần đài đấu giá rồi ngồi chờ khai mạc. Sau khi bọn họ vào ngồi thì dòng người cuồn cuộn không dứt ùa vào phòng đấu giá, gần như lấp đầy vị trí.
Lâm Lăng im lặng ngồi đó, nhưng mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt khác thường vẫn luôn nhìn trộm mình. Cảm giác này làm hắn cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Lăng làm bộ lơ đãng quay đầu lại, ánh mắt quét qua đám người ở hàng phía sau, sau đó dừng lại trên một người trong đó.
Người nọ như nhận thấy ánh mắt của Lâm Lăng nên hơi cúi đầu. Áo choàng màu đen bao phủ gần hết khuôn mặt hắn, chỉ dựa vào phần môi và cằm lộ ra thì rất khó nhìn rõ.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi thay đổi, nhìn thấy rõ tay áo bên phải của đối phương hơi lung lay, nhìn như không có gì trong đó.
“Cụt tay?” Lâm Lăng thầm suy tư điều gì đó trong lòng.
“Bing.”
Đúng lúc này, một tiếng chuông trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Lăng. Tiếng ầm ĩ giữa sân cũng đột nhiên im ắng lại.
Sau đó một mỹ nữ mặc váy dài màu đỏ đi lên đài đấu giá, da thịt nàng ta trắng nõn tuyệt đẹp, dáng người đẫy đà, đôi mắt đào hoa lộ ra chút quyến rũ, làm người ta mê muội.
“Ối trời, đây không phải Đường Diệp Đồng tiểu thư sao? Buổi đấu giá đêm nay là do nàng ấy chủ trì!!”
“Chậc chậc, cô nàng này thật là càng lớn càng đẹp, cũng không biết mỹ nhân như thế sau này sẽ thuộc về tên đàn ông nào, nếu có thể qua một đêm xuân với nàng thì tổn thọ mấy năm cũng được...”
“Ngươi chán sống? Chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của Đường Diệp Đồng?”
“Ha hả, chỉ đùa một chút mà thôi...”
Mỹ nữ mặc váy dài vừa bước lên thì lập tức khiến mọi người chú ý, sôi nổi hưng phấn bàn tán. Vô số ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào thân thể mềm mại và dung nhan họa thủy khuynh thành của Đường Diệp Đồng.
Ngay cả Lâm Lăng luôn bình tĩnh cũng không khỏi nhìn thêm một cái.
Từ những tiếng nói khe khẽ trong sảnh, Lâm Lăng đã biết nữ đấu giá viên này tên là Đường Diệp Đồng.
Hơn nữa, nghe ra từ giọng điệu hơi kiêng kỵ của bọn họ thì thân phận của nàng ta cũng không đơn giản. Bởi vì ông chủ lớn của thương hội Vạn Long cũng họ Đường!
Đúng là thân phận rất quan trọng, nhưng dù là sức hấp dẫn cá nhân hay là năng lực bán đấu giá thì Đường Diệp Đồng cũng được công nhận là tài nữ ở giới đấu giá này.
Những người tới buổi đấu giá của Vạn Long Các, nếu không phải tới đấu giá vật phẩm thì cũng chỉ có một mục đích, đó là cố ý tới đây chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt trần của nàng ta.
Ánh mắt Lâm Lăng quét qua dáng người gợi cảm của Đường Diệp Đồng, sau đó thu ánh nhìn lại.
Nữ tử này đẹp thật, nhưng lúc này hắn lại càng có hứng thú với vật được đấu giá kế tiếp - Thần Kim.