“Chê cười thì cũng đến nổi, tình nghĩa huynh đệ giữa các ngươi thật không tồi.” Vệ Bình âm thầm vui mừng, nói: “Hy vọng sau này khi các ngươi phát triển trên những con đường riêng thì vẫn giữ được tình nghĩa lúc ban đầu.”
“Chắc chắn, đa tạ Vệ tiền bối dặn dò.” Lâm Lăng trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, ta cũng không nói nhiều lời vô nghĩa.” Vệ Bình thản nhiên cười: “Là quán quân của cuộc thi Bách Viện lần này, khen thưởng của ngươi sẽ được phát thống nhất cùng những người được chọn khi đi đến Điện Tông.”
Nghe vậy, Lâm Lăng cảm thấy rất tò mò, lập tức dò hỏi: “Khen thưởng của quán quân có cái gì?”
“Hiện tại còn khó nói, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Hình như Vệ Bình cố ý dụ dỗ Lâm Lăng đến Điện Tông nên cứ úp úp mở mở.
“Nhưng hiện giờ, ngươi cũng có một phần thưởng quán quân có sẵn.” Vệ Bình chuyển mắt về hướng tay phải của Lâm Lăng và nói: “Linh phù ấn này được ngưng luyện bởi Đồng trưởng lão của Thanh Linh Điện Tông.”
“Trong đó ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ kỳ lạ, được dùng để điều hòa hai khí Âm Dương, giúp dễ dàng hấp thu luyện hóa chúng.”
“Ban đầu chúng ta tính sau khi cuộc thi kết thúc sẽ thu hồi linh phù ấn, nhưng hiện tại, coi như cho ngươi trước một chút khen thưởng.”
Nói đến này, Vệ Bình mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái.
“Hả?”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi rùng mình, trong mắt xẹt qua một tia quái lạ. Bởi vì nghe ngụ ý trong câu nói này thì hình như hắn ta đã biết mình thu hoạch được sức mạnh Âm Dương ở di tích viễn cổ?
Nhưng Lâm Lăng cũng không kiêng kỵ gì về điều này, nếu đối phương có ý cướp đoạt thì đã sớm ra tay, cần gì chờ tới bây giờ.
Hơn nữa, nói không chừng thực lực của Vệ Bình đã sớm vượt qua cảnh giới Âm Dương – bậc thứ ba của Thánh Vực. Hai sức mạnh Âm Dương này cũng không quý hiếm gì đối với hắn ta.
“Đa tạ Vệ tiền bối tặng cho.” Sau đó, Lâm Lăng lại chắp tay ôm quyền, hiểu ý và cười.
Lúc này, Vệ Bình vung bàn tay lên, một luồng năng lượng không gian vô hình nhộn nhạo tràn ra, trong nháy mắt đã bao phủ thân thể Lâm Lăng.
Trước mắt Lâm Lăng tối sầm, khi tầm mắt khôi phục ánh sáng thì cảnh tượng đã thay đổi, hắn xuất hiện ở quảng trường thành phố Võ Lăng.
“Hắn ra rồi!”
“Đoạt giải quán quân là tiểu tử tên là Lâm Lăng kia, nhìn gần thì đúng là phong thái hiên ngang.”
“Quả nhiên thiên phú tu luyện chung cực không giống với người thường...”
Nhìn thấy Lâm Lăng được truyền tống ra, đám người giữa sân lập tức xao động, sôi nổi xúm lại.
Đôi mắt của những nữ tử xinh đẹp thướt tha kia còn tỏa sáng, vui sướng nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng. Trải qua trận chiến này, Lâm Lăng đã trở thành đối tượng chạm tay là bỏng trong mắt đông đảo nữ tử thế hệ trẻ các học viện giới võ tu.
Sau đó, bóng dáng Vệ Bình cũng xuất hiện trên không trung quảng trường, bầu không khí giữa sân lập tức an tĩnh lại.
“Cuộc thi Bách Viện mười năm một lần đến đây là kết thúc.” Vệ Bình đứng lơ lửng trên không, nhìn xuống mọi người trên quảng trường, thản nhiên nói: “Hai mươi học viện đứng đầu trong lần cạnh tranh trên đài chiến đấu này sẽ được khen ngợi.”
“Còn danh sách người trúng tuyển vào Điện Tông sẽ có sắp xếp sau, xin các vị về viện chờ thông báo.”
Vệ Bình nói ngắn gọn xong thì thân thể chợt lóe rồi biến mất