Trong nháy mắt, một người một thú chiến đấu kịch liệt với Ngô Phong ở giữa không trung, đao kiếm va chạm phát ra âm thanh kịch liệt chói tai.
Nhưng tu vi thực lực của Ngô Phong quá mạnh, mỗi lần giao kích, toàn bộ cánh tay cầm kiếm của Lâm Lăng đều bị đánh cho tê dại.
Tuy có Hổ Bá phụ trợ, cũng khó có thể phá vỡ phòng ngự của Ngô Phong, muốn đánh bại đối phương trong thời gian ngắn thì chỉ có thể liều chết một lần.
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng điều động ra toàn bộ năng lượng trong cơ thể, thi triển kiếm chiêu võ học của Kiếm Tảo Bát Hoang.
Oanh ——!
Kiếm khí hùng hồn giống như sóng thần, điên cuồng kích động lan ra.
“Trảm!”
Sau đó, Lâm Lăng đột nhiên nhảy dựng lên từ lưng hổ, cả người và kiếm đều hóa thành một bóng kiếm thật lớn, mang theo dao động linh lực khủng bố ầm ầm bổ về phía Ngô Phong.
“Không biết trời cao đất rộng, lão phu cho ngươi nhìn thấy chênh lệch giữa ngươi và ta lớn đến mức nào!” Ngô Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ không lùi bước của Lâm Lăng, ông ta lập tức tìm đúng cơ hội, đột nhiên thi triển ra đao thức sắc bén.
“Địa Sát Liệt Ảnh Giảo!”
Chỉ thấy đôi tay ông ta nắm đao, cả người trực tiếp xoay tròn cao tốc, ngưng tụ ra một luồng gió lốc bóng đao màu đen, xông thẳng về hướng Lâm Lăng.
Chiêu này nhìn có vẻ sơ hở chồng chất, nhưng nếu Lâm Lăng dám can đảm đón đỡ thì hắn sẽ đối mặt với kết cục bị chém ngàn nhát đao!
Nhìn tình cảnh này, đám người vây xem đằng đều đơ cả ra, bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động, một chấp sự áo trắng nho nhỏ lại có thể đánh đến mức này với trưởng lão hộ điện.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Lăng ngang nhiên không sợ vọt lên, mọi người đều âm thầm lắc đầu.
Trận chiến đấu này có vẻ sắp kết thúc.
Bởi vì theo bọn họ thấy, đối mặt với thế công này, cho dù thế nào thì Lâm Lăng cũng khó có thể chống đỡ được. Nếu hiện tại kịp thời lùi bước, có lẽ còn giữ được một mạng.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Lâm Lăng cầm trường kiếm trong tay, trực tiếp đâm vào gió lốc màu đen tràn ngập ánh đao kia.
Phanh!
Gần như không chút trì hoãn, trong nháy mắt hai thế công va chạm, bóng kiếm Lâm Lăng vận dụng linh lực để ngưng tụ ra đột nhiên hỏng mất.
Trong mắt Lâm Lăng lập loè một tia điên cuồng, mãi đến lúc này cũng không chịu lùi bước, chỉ chăm chăm mà đâm thẳng vào.
Keng keng keng!!!
Chỉ thoáng chốc, từng tiếng kim loại giao nhau vang lên kịch liệt.
Dù Phệ Long Kiếm luôn bắn ra ánh lửa dưới thế công dày đặc này, nhưng trước sau vẫn chưa xuất hiện dấu hiệu đứt gãy.
Nhưng vảy trên cánh tay cầm kiếm của Lâm Lăng lại tan nát ra