Mấy năm nay, Dương Thừa Cơ đã được lĩnh giáo nhiều lần ám sát từ tổ chức Minh Các.
Nhưng mỗi một lần, đều bị hắn dễ dàng tránh thoát, thậm chí giăng bẫy ngược lại, gϊếŧ chết được hai thích khách.
Sau nhiều lần hóa hiểm thành an*, đã làm cho hắn càng thêm xem thường tổ chức Minh Các, sự tự tin cũng càng thêm bành trướng. (*biến nguy hiểm thành an toàn)
Đối với kế hoạch mưu phản đoạt quyền đã được chuẩn bị từ lâu này, Dương Thừa Cơ có quyết tâm phải làm được.
Xoẹt——!
Nhưng mà, ngay khi hắn đang tưởng tượng ra cảnh tượng mình sắp sửa được ngồi vào ngai vàng như thế nào. Thì một tiếng phá gió đột nhiên vang lên từ phía sau hắn.
Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn thấy, Công Phu Tiểu Dăng đã trang bị đầy đủ, huy động móng vuốt kim loại sắc bén, hung hăng cào về phía đầu Dương Thừa Cơ.
Tốc độ công kích của nó cực nhanh, giống như tia chớp trong đêm tối, chợt lóe lên rồi biến mất. Hơn nữa lực công kích hết sức mãnh liệt, không thèm quan tâm đến kỹ thuật chiêu thức gì nữa.
Bởi vì Lâm Lăng biết, trên người Dương Thừa Cơ đeo ngọc bội phù văn có công hiệu phòng ngự. Cho nên lần tấn công đầu tiên, nhất định phải phát huy ra sức mạnh to lớn nhất, phải công phá nó cho bằng được!
"Hả?!" Tiếng động bất thình ập đến cũng khiến Dương Thừa Cơ bừng tỉnh.
Nhưng mà lúc này hắn có muốn nguyên vẹn thoát ra cũng không cách nào làm được.
Vừa mới phản ứng lại, móng vuốt sắc bén của con ruồi nhỏ đã cắt về phía cổ hắn.
Nhưng ngay khi cách làn da chỉ có nửa tấc, phù văn ngọc bội treo ở cổ Dương Thừa Cơ, đột nhiên lóe ra ánh sáng.
Cùng lúc đó, một cỗ năng lượng không rõ, không hề có dấu hiệu nào mà mạnh mẽ xông ra, trong nháy mắt hình thành một lá chắn phù văn, bao trùm toàn thân Dương Thừa Cơ.
“Phanh!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, thế công Công Phu Tiểu Dăng đã trực tiếp bị hóa giải.
Mà lá chắn phù văn kia, dưới công kích mãnh liệt cỡ này, cũng kịch liệt rung động, bập bềnh tạo ra từng vòng gợn sóng lớn trên lá chắn.
Tuy rằng vẫn kiên cố như trước, nhưng có thể phát hiện, lá chắn phù văn rõ ràng đã ảm đạm hơn trước vài phần.
Từ điểm này có thể thấy được, nếu lá chắn phù văn này lại bị công kích mãnh liệt thêm mấy lần nữa, sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
"Cái gì? Đây là ruồi?!”
Khi nhìn thấy thứ tập kích mình là một con ruồi, Dương Thừa Cơ ngẩn ra, trên mặt tràn đầy vẻ khϊếp sợ. Rõ ràng hắn cũng không ngờ tới, một con ruồi nho nhỏ, lại có được lực sát thương đáng sợ như vậy.
Nhưng mà ngay khi hắn ngây người, Công Phu Tiểu Dăng đã phát động công kích lần nữa.
Nếu không phải không có ngọc bội phù văn bảo vệ, lấy tu vi Chiến sĩ cấp 6 của Dương Thừa Cơ hoàn toàn không đủ chống đỡ.
Chứng kiến được sức mạnh khủng bố của con ruồi nhỏ này, Dương Thừa Cơ kinh hãi biến sắc, vội vàng lấy ra một thanh trường kiếm từ nhẫn trữ vật, tàn nhẫn bổ tới phía trước.
Xẹt——!
Ánh sáng xanh vừa lóe ra, một đạo kiếm khí ngang ngược, mang theo linh lực sắc bén dao động, đánh về phía Công Phu Tiểu Dăng.
Nhưng mà, đối mặt với kiếm khí mạnh mẽ đang bay đến, ánh mắt Công Phu Tiểu Dăng vẫn lạnh lùng, trực tiếp thi triển ra kỹ năng thứ ba.
Kích Quang Phục Nhãn!
Thoáng chốc, một chùm sáng màu đỏ thẫm, bắn ra từ đôi mắt của Công Phu Tiểu Dăng.
Giữa không trung, kiếm khí màu xanh cùng chùm sáng màu đỏ ầm ầm va chạm.
Nhưng mà gần như trong cùng khoảnh khắc đó, luồng kiếm khí của Dương Thừa Cơ đã bị tia laser màu đỏ xua tan ra, sau đó thế công của nó vẫn không hề thuyên giảm mà bắn thẳng lên người Dương Thừa Cơ.
"Xèo xèo!!"
Trước sự công kích từ tia laser của Công Phu Tiểu Dăng, lá chắn phù văn không ngừng run rẩy, hào quang cũng càng ngày càng ảm đạm hơn.
Hơn nữa nơi bị laser bắn ra, cũng giống như lớp băng, bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hòa tan.
“Rốt cục đây là quái vật gì vậy chứ?!"
Thấy một màn này, Dương Thừa Cơ cuối cùng cũng hoàn toàn sợ hãi, trên mặt hiện ra nét sợ sệt hằng sâu.
“Phong Ảnh Kiếm Vũ!”
Mắt thấy lá chắn phù văn sắp sụp đổ, Dương Thừa Cơ cũng nóng nảy, linh lực trong cơ thể toàn bộ bộc phát ra, thi triển ra kiếm kỹ gia truyền của Dương thị.
Trường kiếm trong tay hắn vung vẩy, tạo nên cơn lốc xoáy gió kích động xoay xung quanh.
Thân kiếm và bóng kiếm thoáng ngưng rồi hiện, nhanh chóng phân liệt ra vô số đạo kiếm quang, ùn ùn đâm về phía Công Phu Tiểu Dăng.
Sưu sưu sưu !!!
Công Phu Tiểu Dăng lại hoàn toàn không có động tác né tránh, tia laser màu đỏ trong mắt vẫn bắn đến như cũ chưa từng đình chỉ, trong lúc hai cánh rung động, từng đạo lưỡi dao màu đen mạnh mẽ bắn ra.
Đây chính là kỹ năng thứ hai của Công Phu Tiểu Dăng, Ám Ảnh Quang Sí!
Ngay khoảnh khắc này, mấy lưỡi dao đen nháy cùng va chạm một chỗ với những đạo kiếm quang kia, vang lên từng tiếng nặng nề.
Cũng vào lúc đòn tấn công của hai bên cùng va chạm, thì lá chắn phù văn trên người Dương Thừa Cơ rốt cục hoàn toàn sụp đổ.
Răng rắc!
Một vang nhẹ vang lên, sau khi khối ngọc bội phù văn kia hao hết năng lượng, trực tiếp nổ thành nhiều mảnh nhỏ.
"Một con ruồi nho nhỏ, sao lại lợi hại như vậy được?!" Trong lòng Dương Thừa Cơ đã có chút tuyệt vọng mà hô to, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực.
"Cho dù là tổ chức Minh Các cũng không thể làm gì được ta, làm sao có thể bại lại dưới tay một con súc sinh." Trong mắt Dương Thừa Cơ lóe lên ánh sáng, cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi trên thân kiếm.
Trong phút chốc, trường kiếm trong tay hắn lập tức bừng nổ một cổ sát khí nhuốm máu, hung hăng đâm tới.
Keng——!
Tốc độ kiếm của hắn, nhanh đến cực hạn, phảng phất như ngay cả không khí cũng bị cắn nuốt.
Nếu bị một kiếm này đâm trúng, thân thể Công Phu Tiểu Dăng có thể đứt thành hai nửa trong nháy mắt.
Nhưng mà, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này.
Một cái kết tơ màu xanh biếc, đột nhiên bắn tới.
Sau khi nó nổ tung, đột nhiên hóa thành một tấm lưới tơ, lập tức bao phủ lên người Dương Thừa Cơ vẫn còn bất ngờ không kịp đề phòng.
Tấm lưới tơ này rõ ràng là kỹ năng thứ hai của Lang Chu, Thiên Trọng Ti Võng.
Sau khi tiến hóa đến cấp A vương cấp, Thiên Trọng Ti Võng cũng được cường hóa không ít, tơ nhện có tính dai cực mạnh.
Hơn nữa trong đó còn ẩn chứa độc tính, cũng có lực ăn mòn cực lớn.
Lúc này, Dương Thừa Cơ cảm thấy thân thể như bị dính chặt, năng lực hoạt động đã bị trói buộc.
Mũi kiếm đâm ra cũng phải dừng lại ở khoảng cách hai cm trước người Công Phu Tiểu Dăng.
Nhưng mà những thứ này đều là thứ yếu, không có lá chắn phù văn phòng ngự, Dương Thừa Cơ rất nhanh đã hoảng sợ phát hiện, y phục trên người hắn nhanh chóng mục nát.
Ngay sau đó, da toàn thân truyền đến đau đớn kịch liệt.
“Mạng nhện này có độc!” Trong lòng Dương Thừa Cơ đột nhiên cả kinh.
Đang muốn dốc hết toàn lực chống đỡ mạng nhện, thì khóe mắt hắn đột nhiên chú ý tới, một con nhện to bằng bàn tay, đang dùng một loại tốc độ nhanh chóng bò về phía hắn.
Nhưng vừa leo được một nửa, con nhện kia lại giống như u hồn, đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Dương Thừa Cơ hoảng sợ, tưởng là ảo giác do độc tính mang đến, nhưng mà ngay sau đó lại phát giác cổ chân đau đớn, hắn sợ tới mức cúi đầu nhìn.
Hắn ta lập tức hoảng sợ nhìn thấy, con nhện vừa rồi biến mất kia, không biết đã bò tới chân mình từ lúc nào, còn cắn hắn một cái.
Theo độc tố trí mạng xâm nhập vào mạch máu, đầu óc Dương Thừa Cơ dần cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
A——!.
Một luồng khí lạnh xẹt qua, ý thức còn sót lại của Dương Thừa Cơ phát hiện, không hiểu sao thị giác của hắn đột nhiên thay đổi góc độ.
Hắn nhìn con nhện đang cắn cổ chân mình, như đang ở khoảng cách rất gần.
Nhưng hắn không biết, vừa rồi đầu của hắn, đã bị móng vuốt sắc bén của Công Phu Tiểu Dăng chặt đứt, lăn xuống mặt đất. Cho nên lúc này mới có thể nhìn thấy hai chân, cùng với Lang Chu đột nhiên xuất hiện ở cự ly gần như vậy.
Thẳng đến khi chết đi, Dương Thừa Cơ cũng không thể hiểu được, tại sao một con ruồi và một con nhện nho nhỏ có thể gϊếŧ chết hắn...