Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đoàn Sủng Thiên Kim Thật, Áo Choàng Của Cô Lại Rơi Rồi!

"Chị gái tôi cũng là cô chủ nhà họ Lê thật mà, xin mọi người tin tưởng tôi! Tôi, vừa nãy tôi lỡ lời thôi!"

Vành mắt Lê Nguyệt Nghi đỏ ửng.

Cô ta giả vờ rơi mấy giọt nước mắt sốt ruột, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

Lê Sở Hề chắc chắn không hi vọng người khác biết được cô là đồ giả.

Chỉ cần hôm nay cô phủ nhận, sau này khi mọi người biết được hết sự thật sẽ cho rằng cô ấy vừa hư vinh, vừa tham lam. Đến lúc đó cô ta lại âm thầm đổ dầu vào lửa, chắc chắn có thể bôi xấu thanh danh của Lê Sở Hề.

Còn cô ta cũng có thể tranh thủ làn sóng đồng cảm, nhanh chóng có chỗ đứng vững vàng ở Bắc Kinh.

Lê Nguyệt Nghi đang nghĩ đến kết cục thảm hại của Lê Sở Hề trong tương lai, lúc cô ta đang đắc ý, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh dõng dạc.

"Đúng thế, tôi quả thật không phải con gái ruột của nhà họ Lê. Năm đó tôi và Lê Nguyệt Nghi bị đánh tráo, cô ấy mới là cô chủ thật sự của nhà họ Lê."

Không biết cô gái nhỏ đã ngẩng đầu lên từ lúc nào.

Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói cũng thong dong, giống như đang nói về một chuyện không quan trọng.

Tuy nhiên, lời nói của cô giống như giọt nước rơi vào chảo dầu.

Xung quanh lặng như tờ, chớp mắt cái bùng nổ.

"Đm, Lê Sở Hề thật sự không phải con ruột ư? Tôi còn tưởng rằng mấy người đang đùa đấy!"

"Đồ giả, tu hú chiếm tổ hả! Cô chủ thật nhà họ Lê thật đáng thương mà, bị chiếm đoạt cuộc đời bao nhiêu năm như thế!"

Lê Nguyệt Nghi vốn đang hốt hoảng trước phản ứng của Lê Sở Hề.

Lúc nghe thấy lời nghị luận của mọi người xung quanh, cô ta vui vẻ hẳn.

Mặc dù cô ta không biết vì sao đầu óc Lê Sở Hề không sáng suốt, lại thừa nhận mình không phải con ruột ngay trước mặt mọi người, nhưng như vậy cũng tốt, cô ta có thể lấy được thân phận cô chủ duy nhất của nhà họ Lê xuất hiện trước mặt mọi người sớm hơn.

Trong tiếng nghị luận sôi nổi, cô gái nhỏ đứng giữa đám người trông có vẻ bình tĩnh.

Đôi mắt sáng ngời đó tựa như ánh sao trong màn đêm tối tăm, vừa trong suốt vừa không vương chút bụi nào. Giống như cho dù cô trải qua bão táp mưa sa dữ dội hơn thế nữa, cũng sẽ không dập tắt ánh sáng bên trong.

Trông lóa mắt như thế, khiến người ta không thể rời mắt được.

Quý Thanh Triển hơi sững sờ.

Trong buổi tiệc lần đó, chính đôi mắt này đã thu hút sự chú ý của anh.

Sau này anh nghe nói chuyện cô chủ thật giả vốn có chút lo lắng. Nhưng hôm nay xem ra hoàn toàn không cần thiết.

Nhìn theo cô gái nhỏ có bóng dáng thẳng tắp, đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của Quý Thanh Triển đã thấp thoáng hiện lên ý cười mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện.

Thịnh Chính Nguyên sửng sốt.

Sau đó trong đôi mắt đào hoa lại hiện lên vẻ tán thưởng.

"Cô gái này không tệ, rất có phong độ của nhà họ Thịnh bọn tôi. Haiz, nếu em gái tôi còn sống, chắc cũng lớn bằng cô gái này rồi."

Nhắc tới em gái thất lạc nhiều năm, vẻ mặt anh ta trở nên buồn bã.

Năm đứa con đầu của nhà họ Thịnh đều là con trai, lúc biết có khả năng cái thai này là một bé gái, cả nhà đều vô cùng vui mừng. Mọi người đều mỏi mắt mong chờ, chờ đợi sự ra đời của công chúa nhỏ.

Nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Người nhà họ Thịnh dốc hết toàn lực tìm kiếm nhiều năm, vẫn không tìm được chút manh mối nào.

Quý Thanh Triển liếc nhìn anh ta một cái.

"Cô ấy cũng không phải người của nhà họ Lê, nói không chừng cô ấy thật sự là em gái cậu đấy."

"Đúng là có khả năng đấy." Thịnh Chính Nguyên sờ cằm như có điều đang suy nghĩ: "Cậu khỏi phải nói, Lê Sở Hề này khiến cho tôi có cảm giác thân thiết, Thanh Triển, cậu định đi sao? Muốn đi đâu đó, đợi tôi một chút!"

Sắp tới giờ vào học rồi.

Sau khi Lê Sở Hề rời khỏi đám người, cô tiếp tục đi về phía trường học.

Xung quanh liên tục có người chỉ trỏ, đủ loại ánh mắt nhìn cô, lúc nào cũng có tiếng nghị luận truyền tới.

Đời trước, sau khi thân phận cô chủ thật giả công khai, mỗi ngày cô đều sống dở dở ương ương. Thậm chí còn không dám đi học, vì sợ nghe thấy tiếng nghị luận của người khác. Cô từ một cô chủ nhà họ Lê xuất sắc, kiêu ngạo, biến thành người tự ti, nhát gan, sự tồn tại khiến người ta cười chê, khinh thường.

Sống lại một đời, cô đã nhìn thấu nhiều điều.

Cô vốn không phải cô chủ nhà họ Lê, cần gì phải để ý ánh mắt của người ngoài chứ?

"Chị ơi."

Nghe thấy tiếng nói mềm mại yếu ớt đó, Lê Sở Hể chán ghét từ tận đáy lòng. Nhịn xuống sự thôi thúc muốn đánh Lê Nguyệt Nghi một trận, cô quay đầu lại nhìn cô ta.

"Sao thế?"
 

Nhấn Mở Bình Luận