Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đoàn Sủng Thiên Kim Thật, Áo Choàng Của Cô Lại Rơi Rồi!

Thế là, Mạc Lệ Lệ và Lê Nguyệt Nghi lập tức thấy, Lê Sở Hề vừa rồi còn rất kiêu ngạo, bỗng nhiên lại tỏ vẻ lúng túng.

"Cô hiểu lầm rồi, tôi, tôi không bắt nạt em gái."

Cô vừa dứt lời, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, khóe mắt còn vương nước mắt lóng lánh, nhìn có vẻ rất đáng thương.

Mạc Lệ Lệ: "?"

Lê Nguyệt Nghi: "?"

Các cô còn chưa kịp phản ứng…

"Tiểu Hề!"

Đột nhiên có một nam sinh xuất hiện, bước nhanh về phía Lê Sở Hề.

Hai chân thon dài được bao bọc trong quần jean, trông càng thẳng tắp. Trên người là một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, hoàn toàn phù hợp với hình tượng hoàng tử vườn trường.

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn kia có vẻ rất đau lòng.

"Tiểu Hề, em sao thế?"

Nhìn thấy Liêu Văn Bách, Mạc Lệ Lệ ngẩn người, hai gò má ửng hồng.

Còn chưa kịp chào hỏi anh ta, một giây sau, đã nhìn thấy Lê Sở Hề thuận thế nhào vào trong ngực Liêu Văn Bách.

Cô hít mũi một cái, ấm ức nói: "Văn Bách, em, em thật sự không bắt nạt em gái, là các cô ấy hiểu lầm em, anh, anh phải tin tưởng em."

Mạc Lệ Lệ lập tức tức muốn chết.

"Văn Bách, Lê Sở Hề là thứ giả mạo không biết xấu hổ, hoàn toàn không phải cô chủ của nhà họ Lê! Cô ta đã không còn xứng với anh nữa!"

Nghe vậy, ánh mắt Liêu Văn Bách lấp lóe.

Nhà họ Lê và nhà họ Liêu có quan hệ nhiều đời, hôn sự của anh ta và Lê Sở Hề đã sớm được các trưởng bối ngầm thừa nhận. Thế nên, khi nghe tin Lê Sở Hề không phải con gái ruột nhà họ Lê, anh ta lập tức vội vã chạy tới, muốn chứng thực.

Anh ta là cậu chủ nhà họ Liêu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Liêu.

Giống như lời Mạc Lệ Lệ nói vậy, nếu như Lê Sở Hề không phải cô chủ nhà họ Lê, vậy cũng không còn xứng với anh ta nữa.

Nhưng khuôn mặt trắng như tuyết của người trong ngực xinh đẹp giống như búp bê. Khóe mắt đuôi lông mày toát ra vẻ xinh đẹp và kinh diễm còn chưa nảy nở, trong lúc cau mày cũng toát lên vẻ phong tình tự nhiên.

Lúc này đang nhìn anh ta với ánh mắt tội nghiệp.

Mũi ửng đỏ, giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Trước đây mặc dù Lê Sở Hề cũng rất thích anh ta, nhưng tính tình mạnh mẽ hơn, chưa từng tỏ ra yếu thế như vậy với anh ta.

Trong lòng Liêu Văn Bách lập tức mềm nhũn.

Thế là, anh ta nhìn về phía Mạc Lệ Lệ và Lê Nguyệt Nghi: "Tiểu Hề lương thiện như vậy, chắc chắn các cô đã hiểu lầm cô ấy rồi."

Mạc Lệ Lệ: “..."

Nhìn dáng vẻ cô ta rõ ràng đã sắp tức đến nổ tung nhưng lại không thể phát tác trước mặt Liêu Văn Bách, khỏi phải nói trong lòng Lê Sở Hề vui sướng cỡ nào.

Cô cố ý nằm trong ngực Liêu Văn Bách, ưm ưm ưm làm nũng, khiến Liêu Văn Bách càng thêm đau lòng, ấm giọng dỗ dành.

Mạc Lệ Lệ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chướng mắt.

Lê Sở Hề, cô cứ chờ đó cho tôi!

Cô ta hầm hừ rời đi.

Sau khi Liêu Văn Bách an ủi một hồi lâu thì hứa hẹn với Lê Sở Hề.

"Tiểu Hề, cho dù em chỉ là con gái nuôi nhà họ Lê thì anh cũng vẫn sẽ luôn thích em."

Vị hôn thê xinh đẹp như Lê Sở Hề không dễ tìm.

Dù sao bây giờ anh ta cũng còn nhỏ, chơi đùa cũng không sao. Hơn nữa nếu hiện giờ vứt bỏ Lê Sở Hề, khó tránh khỏi sẽ có người nói anh ta bợ đỡ. Nhưng nếu lựa chọn tiếp tục ở bên cô, còn có thể tạo ra một hình tượng si tình.

Nếu sau này có biến cố gì, lợi dụng xong rồi tính. Cùng lắm thì đổi một đối tượng kết hôn khác, dù sao anh ta cũng sẽ không để mình chịu thiệt là được.

Về phần Lê Sở Hề.

Anh ta là cậu chủ nhà họ Liêu, với thân phận bây giờ của Lê Sở Hề, có thể yêu đương với anh ta một thời gian đã là vinh hạnh của cô rồi.

"Văn Bách, anh thật tốt với em!"

Lê Sở Hề tỏ vẻ cảm động đáp lại, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ý cười nào.

Kiếp trước, sau khi Liêu Văn Bách biết cô không phải cô chủ thật sự của nhà họ Lê, mặc dù không lập tức hứa hẹn với cô giống như bây giờ, nhưng sau khi do dự một khoảng thời gian, vẫn lựa chọn ở bên cô.

Sự thật chứng minh, lời nói của đàn ông, lừa người dối quỷ.

Phí cho một tấm chân tình của cô, lại đổi lấy sự phản bội khiến người ta run sợ.

Nghĩ đến những chuyện trải qua ở nhà họ Liêu trước khi trùng sinh, trong con ngươi Lê Sở Hề lóe lên ánh sáng lạnh sắc bén.

Lúc cô quay đầu đang muốn gọi Lê Nguyệt Nghi đi về phòng học, lại thoáng nhìn thấy cô ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Liêu Văn Bách rời đi, cô không khỏi nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
 

Nhấn Mở Bình Luận