CHƯƠNG 25: GẶP GỠ.
Liêu Văn Bách quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy hôm nay Lê Nguyệt Nghi mặc một chiếc váy liền thân màu trắng ngà, tóc tai cũng được uốn tỉ mỉ, cong nhẹ xinh đẹp. Cũng không để mặt mộc như trước kia, lông mày được tạo hình cẩn thận, trang điểm tinh xảo.
Trước kia Lê Nguyệt Nghi cũng được coi như là thanh tú, nhưng vẫn luôn lộ ra nét quê mùa.
Hôm nay cô ta giống như được thay da đổi thịt, như một đoá hoa bách hợp mới chớm nở, nhìn vô cùng thanh thuần ướt át.
“Con chào bác trai, bác gái, hôm nay con tới để tìm anh Văn Bách. Bọn con đều đăng ký cùng học Olympic toán với vật lý, con có chút vấn đề muốn hỏi anh ấy. Chỉ là đột ngột ghé qua, cũng không có hẹn trước, không biết anh Văn Bách có thời gian không.”
Nói rồi, thẹn thùng nhìn về phía Liêu Văn Bách, ánh mắt long lanh trong sáng.
Đáy lòng Liêu Văn Bách lập tức rung động.
Chỉ cảm thấy Lê Nguyệt Nghi so ra thì tuy rằng không xinh đẹp bằng Lê Sở Hề, nhưng cũng có một vẻ phong tình khác.
Mẹ Liêu cười híp cả mắt.
“Ai ya, cô Lê thật đúng là chăm chỉ mà! Hôm nay Văn Bách nó cũng không có việc gì, các con cứ vào phòng nó từ từ mà học …”
Nói rồi nhìn về phía Liêu Văn Bách: “Văn Bách, còn không mau dẫn cô Lê lên nhà đi?”
Trong đầu Liêu Văn Bách hiện lên gương mặt của Lê Sở Hề.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt mong chờ của Lê Nguyệt Nghi, thì lại lập tức vứt ra sau đầu.
Anh ta vuốt tóc mái trên trán, nở ra một nụ cười tự cho là đẹp trai.
“Em Nguyệt Nghi, chúng ta cùng lên đi.”
Nhìn theo bóng hai người, ba Liêu rất vui, mẹ Liêu càng là vui đến vỗ ngực: “Trời ơi, Văn Bách cuối cùng cũng nghĩ thông rồi! Nếu nó vì cái cô chủ giả Lê Sở Hề kia mà từ bỏ cô chủ thật thì tôi sầu chết mất!”
Ba Liêu nói: “Con trai của chúng ta, bà còn không hiểu sao? Tôi thấy nó luyến tiếc Lê Sở Hề, cũng chính là vì Lê Sở Hề lớn lên xinh đẹp hơn Lê Nguyệt Nghi một chút. Nhưng xinh đẹp thì có ích gì chứ? Cô chủ giả không có bất cứ giá trị gì, thì căn bản không bước được qua cửa nhà họ Liêu chúng ta.”
Mẹ Liêu nghe vậy chép miệng: “Vẻ ngoài của Lê Sở Hề kia, vừa nhìn là thấy chính là loại hồ ly tinh, không dạy dỗ tốt về sau lại đi trêu hoa ghẹo bướm, vẫn là như Lê Nguyệt Nghi thuận mắt hơn… Ấy, sao điện thoại của Văn Bách lại để trên bàn này? Có người gọi cho nó, tôi cầm lên cho nó đây.”
Vừa cầm lấy điện thoại chuẩn bị lên nhà, bà ta lại dừng bước chân.
Ba Liêu: “Làm sao vậy?”
“Là Lê Sở Hề gọi tới.” Vẻ mặt tươi cười của Mẹ Liêu lạnh nhạt đi rất nhiều.
Nghĩ nghĩ, bà ta nghe máy: “Alo.”
…
Nghe thấy tiếng truyền ra từ điện thoại, Lê Sở Hề dịu dàng nói: “Chào bác gái. Cho con hỏi, Văn Bách có ở đó không? Con có mấy câu hỏi trong đề Olympic không hiểu lắm, muốn gọi anh ấy thảo luận chút.”
Giọng nói bên kia vô cùng lạnh nhạt: “Nó có việc ra ngoài rồi, không ở nhà.”
“Vậy thôi. Vậy chờ Văn Bách trở về, bác gái, bác có thể báo …”
Lời còn chưa nói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Lê Sở Hề nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Kiếp trước, sau khi thân phận của cô được đưa ra ánh sáng, ba Liêu cùng mẹ Liêu vốn dĩ đối xử với cô vô cùng hoà ái bỗng thay đổi thái độ chỉ sau một đêm. Đặc biệt là mẹ Liêu, thường xuyên gây sự với cô. Nhưng cô vì Liêu Văn Bách mà vẫn luôn im lặng chịu đựng.
Bây giờ xem ra, kiếp trước, chuyện của Liêu Văn Bách và Lê Nguyệt Nghi bọn họ cũng đã sớm biết.
Hơn nữa cũng ngấm ngầm đồng ý và cổ vũ.
Kiếp trước cô thật ngốc, chuyện mà tất cả mọi người đều biết, chỉ có cô vẫn luôn chẳng hay biết gì.
Đặt điện thoại xuống xong, Lê Sở Hề tiếp tục luyện đề Olympic.
Cuộc nói chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng tâm trạng học tập của cô, hiệu suất học vẫn rất cao. Nhưng cứ làm mãi rồi, cũng đến mấy câu khó làm cô mắc kẹt.
Cô nghĩ đến đau cả đầu, cầm theo sách đi ra ngoài, ngồi ở công viên gần nhà.
Xung quanh hoa thơm chim hót, cô giải được thêm vài câu nữa. Nhưng mà vẫn còn một câu không biết làm, nghĩ kiểu gì cũng không tìm ra được lối giải.
Đang trong lúc cô đau khổ suy nghĩ, bên tai lại vang lên một giọng nói nhàn nhạt.
“Câu này, em sai từ lúc bắt đầu rồi.”