CHƯƠNG 38: CẬU CHỦ QUÝ, ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG?
Lý Vinh phục hồi tinh thần, nhanh chóng nói: "Đã có một chút manh mối. Nhưng mười sáu năm trước phương tiện khoa học kỹ thuật còn lạc hậu, dữ liệu bị thiếu, cũng không có camera giám sát, rất nhiều thứ đều rất khó để điều tra. E rằng, vẫn cần thêm một chút thời gian nữa ạ."
"Tôi đã biết. Được rồi, tiếp tục điều tra đi." Quý Thanh Triển gật đầu.
Nhìn cậu Quý của mình, tất cả những thắc mắc quanh quẩn trong đầu Lý Vinh nhiều ngày nay đều hiện lên trong đầu.
Sau một hồi loay hoay, cậu ta thận trọng nói.
"Ừm, cậu Quý, không phải là anh thích... ừm, cô gái nhỏ nhà họ Lê đấy chứ?"
Quý Thanh Triển liếc xéo một cái, Lý Vinh nhất thời cứng đờ.
Nhưng cậu ta vẫn cắn răng nói tiếp: "Anh là người thừa kế tương lai của nhà họ Quý, nhưng Lê Sở Hề, ừm, lại là cô chủ giả của nhà họ Lê, căn bản không xứng với anh. Có nhiều cô chủ xinh đẹp danh giá khác thích anh như vậy, anh…"
Quý Thanh Triển ngắt lời cậu ta.
"Lý Vinh, hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi thì phải, cậu không muốn làm việc tiếp nữa sao? Đã như vậy, hiện tại tôi sẽ thông báo cho bộ phận nhân sự…"
"Cậu Quý, nếu không có chuyện gì, thì tôi đi ra ngoài đây!"
Lý Vinh sợ hãi toát mồ hôi lạnh, vội chạy ra ngoài nhanh như có dầu dưới chân.
Quý Thanh Triển thực sự không có ý định sa thải Lý Vinh.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, anh chỉ mỉm cười.
Với địa vị của nhà họ Quý, nếu thật sự thích ai đó, anh không cần lo lắng về thân phận và xuất thân của đối phương, cũng sẽ không bị suy nghĩ của người khác ảnh hưởng, cô chủ thật hay cô chủ giả cái gì chứ, anh không quan tâm…
Ngày mai là có thể gặp cô ấy.
Quý Thanh Triển quay đầu nhìn về phía thành phố qua lớp cửa kính sát đất, đôi mắt hờ hững sau gọng kính viền vàng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Được rồi, mẹ đừng lo lắng. Ngày mai con sẽ nghiêm túc tham gia cuộc thi và cố gắng giành được giải. Mẹ cũng nên đi ngủ sớm đi. Tạm biệt mẹ, thay con chúc ba ngủ ngon nhé ạ."
Lê Nguyệt Nghi cố ý cao giọng nói to, sợ người trong phòng là cô không nghe thấy.
Sau khi cúp điện thoại, cô ta đầy đắc ý nhìn về phía Lê Sở Hề.
"Ôi chao, mẹ chỉ quan tâm đến mình tôi thôi, còn không thèm nhắc đến cô luôn! Lê Sở Hề, bây giờ cô có phải thấy rất buồn, rất khó chịu không?"
Lê Sở Hề vẫn cúi đầu xem lại bài tập của mình mà không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Lê Nguyệt Nghi trợn trắng mắt.
Giả vờ làm gì? Tại thời điểm này, việc ôn tập có còn có ích lợi gì à?
E là vì ban ngày đã đồng ý cá cược với Trương Vi, cảm thấy áy náy và sợ thua nên lâm trận mới mài gươm phải không?
Còn cô ta thì khác.
Dù chưa từng tham gia Olympic trước đây nhưng cô ta cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc sau sự hướng dẫn của Liêu Văn Bách trong những ngày trước đó.
Hơn nữa, trong những cuốn tiểu thuyết và phim truyền hình mà cô ta từng xem, những cô chủ thật bị bỏ rơi như cô ta thường là nữ chính không phải sao?
Nhân vật chính sẽ có hào quang của nhân vật chính, có lẽ ngày mai cô ta sẽ có thể gây được chú ý và giành được chức vô địch!
Đến lúc đó, anh Văn Bách nhất định sẽ thích cô ta hơn!
Càng nghĩ, Lê Nguyệt Nghi càng cảm thấy mình rất có hy vọng. Cuối cùng, cô ta thậm chí còn tưởng tượng ra lễ trao giải sau khi giành chức vô địch quốc gia.
Vì quá hưng phấn nên cô ta ngủ không ngon giấc, khi mở mắt ra thì thấy chỉ mới hơn năm giờ sáng.
Đầu cô ta choáng váng và cảm thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên, vào lúc này, muốn ngủ cũng chẳng thể ngủ được.
Lê Nguyệt Nghi quay lại và nhìn thấy Lê Sở Hề đang ngủ yên bình, trong lòng có hơi khó chịu.
Ngay khi cô ta định gọi Lê Sở Hề dậy để cô cũng không nghỉ ngơi tốt được, thì cô ta đột nhiên nhìn thấy điện thoại di động của Lê Sở Hề trên gối.
Đúng rồi, cô ta có thể…
Lê Nguyệt Nghi xoay chuyển tròng mắt, nhẹ nhàng bước tới.