Vừa nói, Lê Sở Hề vừa lấy ra một tờ giấy nhỏ, cô lấy bút và viết gì đó, sau đó đưa cho vợ chồng nhận nuôi Lê Nguyệt Nghi: "Đây là số điện thoại của cháu, có khó khăn gì hai người có thể gọi trực tiếp cho cháu. Nếu trong khả năng của cháu, cháu nhất định sẽ giúp mọi người. Cũng cảm ơn hai người rất nhiều vì đã nuôi dưỡng Lê Nguyệt Nghi trong những năm qua."
Ở phía bên kia, Lê Gia Minh quay người thúc giục.
“Tiểu Hề, nhanh lên, chúng ta không có thời gian la cà đâu!”
Lê Sở Hề mỉm cười với hai vợ chồng người nông dân già, rồi quay người rời đi dưới ánh mắt đầy biết ơn của bọn họ.
Dường như cô chỉ gặp hai người bọn họ có một lần ở kiếp trước.
Sau khi Lê Nguyệt Nghi trở về nhà họ Lê, cô ta gần như chẳng bao giờ liên lạc được với bọn họ nữa chứ đừng nói đến việc nhắc đến họ. Sau này, cô mơ hồ hay tin hai vợ chồng nhà họ bị bệnh nặng rồi qua đời vì không có tiền chữa trị.
Tuy nhiên, Lê Nguyệt Nghi vẫn tiếp tục sống một cuộc sống của một cô chủ giàu có như không có chuyện gì xảy ra.
Những lời mà cô vừa nói, lời cảm ơn ấy, chắc cũng chỉ là để phải phép.
Năm đó, sau khi tráo đổi, tình nhân của Lê Gia Minh đã trực tiếp ném Lê Nguyệt Nghi lên núi hoang. Nếu không phải hai người nông dân này nhận nuôi Lê Nguyệt Nghi, thì cô ta đã không thể sống đến bây giờ.
Những việc mà Lê Nguyệt Nghi làm sau này khiến cô căm ghét cô ta, nhưng Lê Nguyệt Nghi khi còn là một đứa trẻ sơ sinh thì không có lỗi. Cô không muốn một sinh mạng vô tội nào bị gián tiếp biến mất khỏi thế giới này vì cô…
Mặc dù cô cũng là người có quyền có thế ở nhà họ Lê nhưng thực ra đó cũng không phải điều mà cô thực sự muốn.
Vì thế cô luôn mang một lòng biết ơn sâu sắc đến vợ chồng họ.
Hơn nữa, cô còn phần nào cảm thấy đồng cảm với họ nữa.
Cô khao khát tình yêu thương của ba mẹ nuôi nhưng lại không thể có được điều mình thực sự mong muốn. Lê Nguyệt Nghi rõ ràng là đã nhận được những tình cảm quý giá như vậy, nhưng cô lại không biết cách trân trọng.
Sau khi trở về nhà họ Lê, Cố Vân Phương dẫn Lê Nguyệt Nghi đi xung quanh nhà họ Lê.
Sau khi đến phòng Lê Sở Hề, đôi mắt cô ta mở to vì ngạc nhiên và sâu thẳm trong đó thì không dấu được nét ghen tị.
“Mẹ ơi, căn phòng này rộng và đẹp quá, giống như những căn nhà cho những nàng công chúa trong chuyện cổ tích ở vậy! Chị con có nhiều quần áo quá, đẹp quá! Con, con không có phòng riêng, quần áo của con lại toàn bụi bặm, loang lổ, chúng phổ thông đến mức cả lớp cũng mặc nó. Các bạn cùng lớp thậm chí còn cười nhạo con, chê cười con chỉ vì trang phục của con xấu xí và bẩn thỉu."
Vừa nói, hai mắt Lê Nguyệt Nghi đỏ hoe, chỉ chực trào nước mắt ra, trông rất đáng thương.
Lê Sở Hề nhướng mày tỏ ý khó chịu, cô cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên khi chứng kiến sự việc vừa rồi.
Quả nhiên là nó sẽ đến theo cách như vậy.
Ở kiếp trước, đây cũng chính là cách Lê Nguyệt Nghi khiến cô rời khỏi phòng trong cảm xúc không mấy vui vẻ. Những bộ váy cao cấp, xa xỉ mà cô chưa mặc trong tủ đều đã trở thành những món đồ thuộc quyền sở hữu của Lê Nguyệt Nghi.
Nghe vậy, trong lòng Cố Vân Phương cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Con gái của mẹ rõ ràng là một cô chủ sang trọng quý phái, sao có thể sống như trước đây được? Nguyệt Nghi à, bao nhiêu năm qua con đã vất vả lam lũ với cuộc sống chật vật, khắc khổ bên ngoài rồi phải không?"
Bà ta nói mà trong lòng đau xót khôn nguôi.
Nói rồi, bà ta quay lại nhìn Lê Sở Hề.
Lê Sở Hề cũng đoán được bà ta định nói gì.
Vì vậy, trước khi Cố Vân Phương kịp mở lời, cô đã nở một nụ cười ngọt ngào, thân thiết nắm lấy tay Lê Nguyệt Nghi.
"Em gái, em không cần phải ngưỡng mộ chị. Sau này em cũng sẽ có những thứ này! Chị cũng muốn chia sẻ quần áo của chị cho em, nhưng chúng ta có vóc dáng khác nhau, e rằng kích cỡ không phù hợp. Hơn nữa, em là tiểu công chúa của nhà họ Lê chúng ta, sao có thể mặc lại quần áo cũ của người khác được? Ba mẹ sẽ mua cho em rất nhiều quần áo!"
"Còn nữa, căn phòng này tuy là căn phòng lớn nhất nhà họ Lê, nhưng căn phòng mà ba mẹ chuẩn bị cho em cũng rất đẹp! Hơn nữa, do mẹ tự tay trang trí, bên trong có rất nhiều thú nhồi bông, rất ấm cúng và đáng yêu, chị còn thấy ghen tị ấy!"
"Chị nghĩ, căn phòng mà ba mẹ tự tay chuẩn bị cho em, em chắc chắn sẽ thích, đúng không?"
Nói xong, Lê Sở Hề nghiêng đầu nhìn Lê Nguyệt Nghi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.