Edit by Thiên Bách Nguyệt
-----------------------💟
Nhưng mà U U lại ngẩn người ra.
Chuyện này cùng tưởng tượng của bé không giống nhau chút nào.
Bé cuống quýt che trước người Thẩm Tịch Xuyên, sốt ruột vô cùng.
"Không, không đáng sợ, mấy bạn không cần sợ hãi, mẹ tớ bảo chân của anh hai là cành cây, chỉ là bị gió thổi gãy thôi, ăn nhiều cơm vào là có thể mọc lại!"
Bọn trẻ khác hoảng sợ trước logic không thể tưởng tượng nổi này của U U.
Đừng có tưởng bọn tui là trẻ con mà đi lừa gạt!
Chân sao có thể dài lại được!
"Lừa người!!"
Có bạn nhỏ lớn giọng phản bác.
"U U là kẻ lừa đảo!!"
"Chân sẽ không mọc lại! Tay cũng sẽ không!!"
"Cậu ta không phải là kẻ lừa đảo mà là đồ ngốc ha ha ha..."
"Đồ ngốc U U! Cậu bị lừa rồi!"
......
Nửa ngày, Thẩm Tịch Xuyên mới từ từ hoàn hồn lại.
Thì ra... Nhỏ bới cơm gắp đồ ăn cho cậu, rủ ăn quà vặt là do nghĩ chỉ cần cậu ăn nhiều hơn thì chân có thể dài lại?
Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy buồn cười, cậu nhìn phần chân trống không nghĩ:
Không thể trở lại nữa.
Chân đã bị cắt bỏ.
Hay cha mẹ đã mất.
Cậu vốn nên khỏe mạnh chạy nhảy, có đầy đủ cha mẹ, toàn bộ đều không thể quay lại được.
Thậm chí sống lại một đời, cậu cũng không thể thay đổi gì cả.
"----sẽ dài trở lại!"
Giọng nói non nớt yếu ớt mang theo tiếng nức nở, âm lượng lại không nhỏ, giống như con thú nhỏ mới sinh vận sức mở ra nanh vuốt nhỏ, dùng toàn lực nhe răng há miệng, cuối cùng lại chỉ có thể hung dữ gầm một tiếng, không có chút lực sát thương.
Không phải là Thẩm Tịch Xuyên, bọn nhỏ cũng không bị bé làm kinh sợ.
"Chắc chắn không thể mọc lại! Anh cậu là người tàn tật, hắn không giống tụi này!"
"U U là đồ nói dối, mình muốn đi nói cho cô biết cậu lừa người!"
"Chúng ta không chơi với kẻ lừa đảo!"
Tiếng cười nhạo vừa trong trẻo vừa hồn nhiên lại tàn nhẫn vô cùng bao phủ xung quanh U U, cũng bao phủ lời giải thích bất lực của bé.
"U U không có gạt người."
"U U không phải kẻ lừa đảo."
"Chờ anh hai mọc chân mới, anh hai sẽ giống bọn mình."
U U mặt đỏ lên, bé nhìn các bạn đang cười nhạo xung quanh, không biết phải làm sao.
Bé còn muốn nói gì đó nhưng lời còn chưa ra, nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bé không muốn khóc, bé là tức giận.
Nhưng bé tức đến nỗi đầu óc rối thành một nùi, ngoài lặp đi lặp lại câu giải thích kia thì không thể nói gì khác.
U U bất lực đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về nơi xa, bây giờ bé chỉ hy vọng chị nhanh chóng xuất hiện giúp bé giải thích rõ cho các bạn.
"Cười cái gì?"
U U không chờ được chị, nhưng chờ được âm thanh lạnh nhạt của Thẩm Tịch Xuyên vang lên phía sau bé.
Vị anh trai lớn hơn bọn họ vài tuổi này một chút cũng không bị tiếng cười nhạo của đám nhóc ảnh hưởng, bình tĩnh như người lớn đáng sợ vậy.
Cậu vươn tay nắm lấy cổ áo U U, kéo bé đến đằng sau.
Nhìn một vòng đám nhóc đang chần chừ rồi dừng lại ở tiếng cười lớn nhất, nói khó nghe nhất, là một tên nhóc béo ú.
"Mày xấu như vậy, còn không biết xấu hổ mà đi cười người khác?"
Ngay lập tức, đám nhóc thối tha này câm như hến.
Tên nhóc mập mạp này tuy béo nhưng được cha mẹ ông bà nuông chiều vô độ, chưa lần nào nghe lời nói thật tàn nhẫn như vậy.
Nhóc ta ngây ra như phỗng*, giống cái cục mỡ đông cứng.
(*cách nói ví von, chỉ sự thất thần, không có phản ứng trước những tác động từ bên ngoài; phỗng là gì thì lên wikipedia nha)
U U cũng ngơ người đứng nghe, nước mắt đọng ở khóe mi chưa rơi xuống.
"Không chỉ lớn lên xấu, còn không có lễ phép, mày nhìn U U lại nhìn bản thân đi, xấu như vậy, mày không thấy mọi người đi trên đường đều chê cười à?"
Mắt thằng béo kia ươn ướt một tầng nước.
"Mày... Mày nói bậy! Bà nội nói ta, nói ta là đứa bé đẹp nhất..."
"Cái đẹp nhất này cũng chỉ dùng lừa đồ đại ngu."
Thẩm Tịch Xuyên vô tình bổ thêm một đao.
"Sau này trưởng thành, đừng mơ mày tìm được vợ."
Lúc này, thằng nhóc béo vừa diễu võ dương oai rốt cục cười không nổi nữa.
Nhóc ta oa một tiếng khóc lớn lên, thu hút sự chú ý của giáo viên bên kia, họ vội vàng đi tới hỏi "Làm sao vậy làm sao vậy".
Đám trẻ còn lại cũng bị dọa đến sửng người, không kiềm chế được tự động lui ra xa, sợ cũng bị anh hai U U nhắm tới.
"...... U U?"
Cố Diệu Diệu đi theo hàng của lớp lá ra ngoài kinh ngạc nhìn bọn họ.
Cô tới trễ, chỉ thấy Thẩm Tịch Xuyên mọi ngày tiếc chữ như vàng bỗng nói lưu loát, điên cuồng mắng tên mập một đống, mắng đến mức khiến người ta câm miệng.
U U nghe thấy âm thanh của chị, nước mắt vừa dừng lại rơi xuống, vô cùng tủi thân nhào vào lòng chị.
Sau đó nức nở kể lại chuyện vừa xảy ra.
Qua lời kể không đầu không đuôi của bé, Cố Diệu Diệu cũng mơ hồ đoán được là chuyện gì.
Cô dùng ánh mắt lạ lẫm đánh giá Thẩm Tịch Xuyên từ trên xuống rồi xoa đầu U U, cũng nhìn về phía tên mập đang khóc to cùng đám nhóc khác.
Cố Diệu Diệu mỉm cười:
"Đừng đau lòng, nếu bộ dạng xấu có thể tính là tàn tật thì bọn mi cũng là người khuyết tật rồi."
Thằng nhóc béo vừa được dỗ tốt:
"...Oa hu hu oa oa cô ơi, em không muốn làm người tàn tật hu hu, không đúng, cô ơi em không xấu oa oa..."
Đám trẻ khác bị Cố Diệu Diệu gộp mắng chung cũng bị bầu không khí này kích động, thi nhau khóc lên.
Một mình cô Tiểu Nguyễn đối mặt với bọn nhỏ khóc thành bãi chiến trường này vô cùng luống cuống, lại nghe thấy âm thanh của cậu bé trên xe lăn kia thản nhiên vang lên:
"U U, lần trước người em nói thường kéo tóc em là ai?"
U U sửng sốt, nhưng cũng không chỉ ra, chỉ là theo bản năng liếc mắt nhìn một cậu nhóc trong đám trẻ.
Cố Diệu Diệu lập tức khóa vị trí thằng nhãi kia, xách tên nhóc đang run rẩy ra.
"Nếu mày còn dám kéo tóc em ta nữa, ta liền---"
Cô vốn định nói ta liền lột quần mày, nhưng cô là một bé gái, nói vậy có chút bất thường, vì thế cô chỉ tay về một hướng---
"Ta liền để hắn lột quần mày, biết chưa?"
Thẩm Tịch Xuyên:?
Ánh mắt thằng nhỏ dại ra, bị hù đến sửng sốt, thành thành thật thật gật đầu.
U U tò mò hỏi: "Anh hai ơi, vì sao anh phải lột quần cậu ấy ạ?"
Aizz.
Có chút xấu hổ.
Thẩm Tịch Xuyên rũ mắt nhìn bé, bình tĩnh một lát mới nói:
"Vì hắn đáng."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!