Chương 19 Cô đứng trước hắn, trầm lặng mà cuồng dã
Dương Chước Minh nhíu đôi lông mày, phía sau lưng cô, con sói lớn đang cõng cậu bé lộ cái đầu ra, thăm dò một chút sau đó mới chầm chậm tiến lên.
Âm đi ủa Ngọc Mai không cao không thấp, ba chữ “Dương Chước Minh” từ miệng cô nói ra nghe thật lạ lắm, có thể bởi vì đây là lần đầu cô gọi thẳng tên hắn như thế.
Lần đầu Ngọc Mai dám gọi thẳng tên Dương Chước Minh, còn dùng âm điệu lành lạnh như ra lệnh. Ngọc Mai không cầu xin hẳn ban ơn, cũng không giận dữ nổi nóng, không khóc lóc ủy khuất, không hèn mọn cúi đầu. Ngọc Mai đứng trước hẳn, trầm lặng mà cưồng dã, nhìn thẳng vào đôi mắt không có độ ấm mà cô vẫn luôn né tránh, nhắc lại một lần: “Dương Chước Minh, hãy cứu em của tôi.”
Ma xui quỷ khiến, Dương Chước Minh tiến lại gần Ngọc Mai, một bước hai bước, ba bước… năm bước, hắn áp sát người cô, chỉ cách có một bước chân nhỏ nữa, giọng nói mang theo khí lạnh áp bức phả xuống, khiến da đầu cô đau buốt.
“Quỳ xuống xin tôi”
Bốn chữ ngắn mà có lực, Dương Chước Minh trong lòng nảy sinh chán ghét, bộ dáng quyết liệt đến xa lạ của Ngọc Mai khiến hẳn không vui, hắn muốn đàn áp cô.
Đến khi hai đầu gối của Ngọc Mai chạm xuống nền, Dương Chước Minh càng phiền muộn hơn. Bàn tay Dương Chước Minh siết lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu đối diện với hắn.
“Có phải tôi kêu cô làm gì thì cô sẽ làm đó?”
Ngọc Mai im lặng gật đầu, máy móc nói với Dương Chước Minh.
“Cứu em trai Ngọc Mai có thể mất mạng ở đây, nhưng Nguyên Lâm phải sống. Dương Chước Minh rất tuyệt tình, cũng rất lạnh lẽo, nhưng cô biết chỉ cần điều hản đã hứa, hản nhất định sẽ không nuốt lời. Giống như việc Dương Chước Minh đã hứa giao Ngọc Mai cho.
Đường Hạ Vy chơi đùa, mặc cô van xin ra sao, hắn cũng chưa từng thương xót một lần.
Dương Chước Minh có thể phản bội tất cả người trên đời này, nhưng hắn sẽ không bao giờ phản bội nguyên tắc của bản thân.
Ngón tay của Dương Chước Minh hơi thô cứng, lướt một đường từ gò má đến cằm “Chỗ này, nếu tôi muốn cô rạch một đường ở đây thì sao?”
Gương mặt này của Ngọc Mai rất xinh đẹp. Dương Chước Minh chưa từng phủ nhận điều đó, nhất là khi cô cười, đôi mắt híp lại thành vầng trăng non, má lúm đồng tiền duyên duyên, mang theo thanh sạch của sương sớm, dội vào lòng người. Gương mặt này của Ngọc Mai, đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn đêm qua.
Ngọc Mai không do dự, con dao trên tay đã được nâng lên, mũi dao chạy dọc từ má xuống cằm, đau đến lạnh toát người, hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng, một tiếng kêu cũng không phát ra ngoài, tất cả đều diễn ra trong lặng lẽ.
Vết rạch kéo dài, một dòng máu đỏ theo đó chảy ra, nổi bật như hoa hồng thêu trên vải trắng, có chút dọa người.
Dương Chước Minh cười đến quái dị, lúc này phía sau Ngọc Mai đột ngột có người xông tới, hắn vươn chân đạp một cước, đối phương ngã lăn về phía sau. Dương Chước Minh đưa mắt nhìn xuống Ngọc Mai vẫn đang cúi thấp đầu, do mất máu mà gương mặt cô trở nên nhợt nhạt.
“Nhìn xem trận náo loạn cô gây ra này.
Tôi nên phạt cô thế nào đây?”
Nói đoạn, Dương Chước Minh khom người bế Ngọc Mai lên, trước khi đi, hắn ra lệnh cho hai vệ sĩ phía sau: “Bật hệ thống TSR lên đi.”
Dương Chước Minh ôm Ngọc Mai đi trước, Thần Thú cống theo Nguyên Lâm đi sau hắn. Chân vừa đặt ra ngoài, ánh nẳng mặt trời làm hắn nheo mắt, vết thương của Ngọc Mai chưa được cầm máu, chảy xuống làm ướt hết một mảng áo trước ngực cô.
Phía sau lưng bọn họ, một chuỗi âm thanh súng nổ vang lên không dừng, ồn ào xuyên vào thính giác.
TSR là hệ thống tàn sát tự động, có khả năng nhận dạng đối tượng cần xử lí, vì vậy khi đã bật lên, một tên tù nhân cũng không thể sống sót mà thoát ra. Thế Tội hôm nay nhuộm đỏ màu máu, người gây ra lại chính là cô gái nhỏ gây đang ngất lịm trong lòng Dương Chước Minh.
Đường Hạ Vy tâm trạng bực bội, ly nước cam hầu gái vừa mang lên bị cô vung tay ném thẳng vào tường, nước trong ly tràn ra tung tóe, mảnh thủy tinh vỡ vụn bắn khắp nơi.
“Trần Ngọc Mai, mày cũng thật giỏi. Đều là chuyện tốt mày làm ra”
Náo loạn Thế Tội, thả tù nhân, hệ thống TSR cũng phải bật lên. Dương Chước Minh cũng là lần đầu có biểu hiện lạnh nhạt với Đường Hạ Vy như vậy. Hắn không giận dữ với cô, nhưng lời nói rõ ràng mang theo cảnh cáo, “Hạ Vy, em có giới hạn một chút.”
Đường Hạ Vy không cam lòng, nhưng không đôi co với hẳn, trong lòng âm thầm càng thêm hận thù Trần Ngọc Mai.
Ba ngày rồi cô không gặp Dương Chước Minh, cũng không biết từ đêm hôm đó Dương Chước Minh đưa Ngọc Mai và em trai của cô ta đi đâu. Đường Hạ Vy nhẩm tính một chút, chỉ còn gần một tuần nữa là tới ngày 15 rồi, đến lúc thực hiện giao hẹn với người phụ nữ kia.
Còn đang bực tức, cửa phòng bị đẩy ra, Dương Chước Minh bước vào. Hắn đưa mắt nhìn đến vị trí có ly nước vừa bị Đường Hạ Vy đập vỡ, không nói gì.
“Chước Minh.”
Đường Hạ Vy đè nén cơn giận, đối với đàn ông không thể ngoan cố, người thiệt chỉ là mình. Vì vậy cô tiến lại ôm lấy hẳn, nũng nịu một chút “Anh đưa sủng vật của người ta đi đâu rồi?”
Hai chữ sủng vật nói ra không ngượng miệng, mặc dù bản thân Đường Hạ Vy cũng cảm thấy nực cười.
“Ngày 15 sẽ để em đưa tới đa sắc”
Đường Hạ Vy nghe được câu trả lời của hẳn, tuy không phải đáp án cô muốn nhưng cũng không làm lớn chuyện, ngoan ngoãn dụi vào lòng hẳn như mèo nhỏ, hít hít mũi.
“Được. Người ta nhớ anh chết đi mất.”
Thấy dáng vẻ ôn hòa như vậy, trái tim của Dương Chước Minh thả lỏng, hôn lên đỉnh đầu cô, hương tóc ngọt ngào quen thuộc xộc vào khoang mũi hẳn.
“Ừm”
Đáp một tiếng bằng âm mũi, cúi đầu hôn Đường Hạ Vy, chỉ là một nụ hôn phớt qua, giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó lắng lặng ôm cô trong lòng.
Đến tận bây giờ, mọi thứ diễn ra vẫn khiến Dương Chước Minh nửa tin nửa ngờ.
Hắn không hỏi Đường Hạ Vy sao lại quay về, và quay về bằng cách nào. Cũng không hỏi sao Đường Hạ Vy lại chọn bên hắn như thế này?
Không hỏi, cũng không cho người điều tra. Dương Chước Minh cả đời dứt khoát rõ ràng, lại có thể chấp nhận sống trong đoạn tình mơ mơ hồ hồ như thế, chính hắn cũng muốn tự giễu cợt mình.
Có thể bởi vì hắn sợ, sợ Đường Hạ Vy đứng ở đây, trong lòng hắn, nhưng trái tim cô lại không phải vậy.
Có thể bởi vì hắn sợ, sợ Đường Hạ Vy xinh đẹp kiêu ngạo, giọng nói êm êm ngọt ngào đều không có thật, chỉ là là hắn tự mình huyễn hoặc.
Mọi chuyện xảy ra trong năm ấy, quá hỗn loạn, cũng quá đau đớn… Bọn họ đều không muốn nhớ lại nữa.
“Chước Minh, anh hai sao Anh hai trong miệng Đường Hạ Vy chính là chỉ Dương Đình Vĩ.
“Vẫn chưa tỉnh lại”
Đường Hạ Vy không nói gì thêm, cúi đầu che lấp biểu cảm nơi đáy mắt.
Trước phiên chợ đấu giá Đa Sắc ba ngày, thành phố rục rịch chuyển mình, không biết từ đâu loan ra tin đồn, đêm đấu giá lần này vô cùng đặc sắc, thậm chí chị hai Mộc Tử Lan lừng lẫy hắc đạo cũng tới tham gia. Vì vậy ngoài những người đã tham gia từ trước, có thêm rất nhiều gia tộc hạng trung cũng đăng kí nhận thẻ. Có người đăng kí với lý do buồn cười, không tham gia đấu giá, chỉ muốn len lén từ xa nhìn chị hai một chút. Có thể nhìn thấy được nửa cái bóng của người phụ nữ ấy cũng đủ mãn nguyện rồi.
Thành phố vào đêm, bầu trời dày đặc sao bị những ánh đèn sáng loáng của Đế Đô phồn hoa làm lu mờ, quá nửa đêm, thành phố trở mình không ngủ, so với ban ngày dường như càng diễm lệ ồn ào hơn, bắt mắt vô cùng “Xác nhận được chưa?”
Trên ghế sô pha, người đàn ông lười biếng ngả người về phía sau, những ngón tay rắn rỏi kẹp lấy điếu xì gà, từng vòng khói tùy ý tản ra, như muốn che đi phần nào dung nhan.
“Xin lỗi lão đại thấy”
Thiếu niên đối diện đáp lại một câu, người đàn ông gẩy nhẹ tàn đầu thuốc vào chiếc gạt tàn thủy tinh trước mặt, trong mắt không lộ vui buồn, đối phương vừa rót thêm rượu cho hẳn vừa tiếp tục nói: “Chu Tước bảo vệ thông tin rất cẩn trọng.
Việc Thế Tội xảy ra náo loạn hoàn toàn được bảo mật. Về cô gái cứu anh, hiển nhiên cũng không dễ tìm ra.”
“Vậy à?”
Lần này thì người đàn ông dụi tắt điếu xì gà, phả ra một làn khói cuối cùng. Cảnh tượng đẹp mà không tục, dường như càng tôn lên vài phần mị lực của hắn.
“Lão đại, nếu không anh thử tả đặc điểm của cô gái ấy đi, em cho người vẽ minh họa lại, có thể sẽ dễ tìm người hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!