Chương 26 Đầm lầy cám dỗ
“Dương Chước Minh, Dương Chước Minh”
Ngọc Mai vỗ nhẹ lên mặt Dương Chước.
Minh, hẳn nhíu lông mày, áo sơ mi bị Dương Chước Minh cởi ra từ lúc nào, lộn xộn rơi trên đất, thần sắc lộ ra vẻ khó chịu. Tay Ngọc Mai mát lạnh chạm lên mặt hắn, nhiệt độ đã khôi phục bình thường, nhưng vì vật lộn cả đêm nên trông rất uể oải.
Dương Chước Minh hé mắt, hơi đờ đẫn đáp bằng âm mũi.
“Ùm”
Ngọc Mai nhặt áo lên cho Dương Chước Minh, kéo hẳn ngồi dậy. Lúc này, phiến đá bọn họ đang ngồi đột nhiên rung lên. Dương Chước Minh cài mấy cái cúc áo vào nhau, phiến đá càng lúc càng run dữ tợn hơn.
Rung được một lúc thì dừng lại, xung quanh cũng không có gì thay đổi.
“Sao lại như vậy?”
Ngọc Mai khó hiểu, nếu những gì cô giải nghĩa được là đúng, thì nhất định bây gi phải xuất hiện cửa ra hoặc thứ gì đó đại loại vậy rồi chứ?
Dương Chước Minh lạnh giọng, hơi đau đầu.
“Em đừng bảo là do một đêm không đủ, phải thử thách thêm một đêm nữa?”
Ngọc Mai lắc đầu, không có khả năng.
“Lạch cạch”“
Đúng lúc này một âm thanh vang lên.
“Dương Chước Minh, nhìn chỗ kia”
Theo hướng chỉ của Ngọc Mai, Dương Chước Minh nhìn thấy một lối đi nhỏ đã xuất hiện, rõ ràng ban nấy ở chỗ kia vẫn chỉ là tường đá. Dương Chước Minh đột nhiên nhếch môi.
“Địa Thành đúng là vùng đất ma quỷ”
Dương Chước Minh không tin ma quỷ, cũng không sợ, nhưng hắn tin Địa Thành thực sự là một nơi vô cùng bí ẩn, chứa đựng rất nhiều thứ quái dị mà đến giờ vẫn không ai giải thích được.
Ngọc Mai thu xếp nốt chỗ đồ vào ba lô, kéo khóa lại.
Ngọc mai nói: “Cũng không đến mức đáng sợ như ma quỷ, chỉ là…”
Dương Chước Minh hỏi lại: “Chỉ là sao?”
Dương Chước Minh bị Ngọc Mai kéo đi, hẳn im lặng chờ Ngọc Mai giải đáp nốt.
“Tổ tiên của người Địa Thành là thầy pháp, bọn họ biết sử dụng bùa chú”
“Bùa chú?”
Dương Chước Minh hơi cao giọng, trong lời nói xen chút bỡn cợt.
“Mai, nếu thế thì không phải em đã âm thầm hạ bùa lên người tôi rồi”
Ngọc Mai cười khinh thường.
“Dương Chước Minh. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ hạ cho anh cái bùa tuyệt tử tuyệt tôn”
Thật ác.
Dương Chước Minh bật cười, trước đây không hề phát hiện Ngọc Mai nói chuyện ác liệt như vậy đấy. Ngọc Mai chán nản, trước.
đây không hề phát hiện ra Dương Chước Minh ồn ào thế này. Bọn họ vì cách gặp gỡ đặc biệt, cách duy trì mối quan hệ cũng đặc iệt, nên vô tình bỏ qua rất nhiều phương diện khác của nhau.
“Ôi trời đất quỷ thần”
Vừa ra khỏi động, Ngọc Mai giật mình cảm thán một câu, Dương Chước Minh không biết cô đã nhìn thấy cái gì rồi, hẳn tiến lên nhanh hơn, sau đó sững người với cảnh tượng trước mặt.
Bọn họ đang đứng trước một cái hồ, à không có lẽ là một cái đầm lầy mới đúng, dưới đầm có trăm hoa khoe sắc, hồng đỏ trắng xanh lục lam tràm tím đủ màu đủ kiểu, khác với hang động mùa xuân, những bông hoa này có khả năng phát quang trong bóng tối, vì vậy cả không gian bừng sáng, huyền ảo diễm lệ.
Dương Chước Minh đã từng thấy trăm ngàn cảnh tượng phồn hoa xa xỉ trên đời, chứng kiến vô số vật thể xinh đẹp thu hút, nhưng tất cả đều kém xa nơi này. Ngọc Mai tay nọ véo lên mu bàn tay kia, hơi đau, đây chắc không phải mơ nhỉ, trên đời còn tồn tại cực phẩm thiên nhiên như thế, gọi Địa Thành là vùng đất phù dung cũng không ngoa.
Ngọc Mai rời mắt khỏi đầm hoa trước mắt, đưa mắt thăm dò, khác với vẻ mị hoặc dưới đầm, xung quanh lác đác mấy bộ xương trắng.
“Dương Chước Minh, nếu chúng ta không ra khỏi đây, thì sẽ thành một thứ vừa trắng vừa xinh thế kia đấy”
Dương Chước Minh nhìn mấy bộ hài cốt Ngọc Mai chỉ, hơi nheo nheo mắt như đánh giá.
Ngọc Mai không nói với Dương Chước Minh nữa, đầu tiên kiểm tra xem có kí tự nào được lưu lại không. Nhưng tìm một lúc lâu cũng không tìm ra cái gì “Dương Chước Minh”
“Mai”
Giọng Dương Chước Minh trầm thấp, tiếng “Mai” kia nghe thật lạ lùng, như mang theo ngàn vạn trân quý cùng sủng nịnh, khiến đáy lòng cô run lên, vô thức lùi lại một bước chân. Hương thơm của Dương Chước Minh quẩn quanh khứu giác, Dương Chước Minh tiến lên bắt được tay cô.
“Mai, em dám trốn tôi?”
Âm điệu hạ thấp mang theo sự tức giận đang kìm nén trong lòng, Ngọc Mai mặt mũi trằng bệch, xoay tay muốn thoát khỏi khống chế của đối phương “Dương Chước Minh, anh làm gì thế?
Buông tôi ra”
Dương Chước Minh bỗng dưng có biểu cảm thật lạ, nhưng Ngọc Mai cũng không biết là lạ ở chỗ nào. Đây là ảo giác ư?
“Mai, tôi muốn hôn em”
“Dương Chước Minh,anh mất trí!”
Ngọc Mai giận dữ quát Dương Chước Minh, không nhìn xem bọn họ đang ở trong tình huống thế nào, hẳn còn ngang nhiên đi đùa bốn với cô.
Dương Chước Minh kéo cô vào lòng, ấm quá, hơi ấm đã mê hoặc cô suốt ba năm, khiến cô vô tri vô giác muốn chìm đảm vào đó. Hình ảnh Dương Chước Minh dịu dàng đến mức trái tim cô thảng thốt.
Ngọc Mai lắc đầu, Dương Chước Minh hẳn sao thế này, còn cả chính cô nữa.
Những ngón tay của người đàn ông áp lên gương mặt cô, chạm tới đường sẹo nhỏ dài.
“Xin lỗi, Mai. Xin lỗi vì làm em tổn thương.”
Vành mắt Ngọc Mai đỏ hoe, giọng nói này, mùi hương này, con người này, dù hẳn có từng bỏ mặc cô, dù hắn có từng lạnh nhạt cô, thì chỉ cần hắn nói một lời xin lỗi, trái tim cô lại mềm ra như nước. Cô biết dù cố tỏ ra thờ bao nhiêu, thì trái tim mình vẫn còn đang thổn thức vì hẳn.
“Mai, ở lại với tôi đi. Ở lại nơi này”
Dương Chước Minh vừa nói vừa cúi đầu muốn hôn lên môi Ngọc Mai, cô chỉ cười, nụ cười xinh đẹp mà thê lương. Hình ảnh Dương Chước Minh mờ dần trước mắt, phút chốc tan thành vô số đốm sáng lấp lánh.
Lúc này, Ngọc Mai mới rút lưỡi dao nhỏ đang cảm ở mu bàn tay ra, máu từ vết thương tí tách chảy. Mới đến thử thách thứ ba mà hai tay cô đều đã bị thương, hơn nữa còn mất khá nhiều máu. Ngọc Mai nhìn đàn đom đóm bay dập dờn trên mặt đầm, mùi hương hoa cũng không còn trong không gian nữa.
Ngay khi Dương Chước Minh nói lời xin lỗi kia, Ngọc Mai đã phát hiện đây chỉ là ảo giác, là huyền hoặc của bản thân, là khao.
khát của chính mình. Bởi vì Dương Chước Minh cao cao tự đại sao có thể hạ mình nói lời xin lỗi với cô được.
Ngọc Mai đưa tay sờ lên mặt, là nước mắt vẫn còn ấm. Nực cười thay, hóa ra cảm xúc tưởng như đã bị chôn vùi, chỉ cần một tác động nhẹ cũng có thể dữ dội đánh úp sự quật cường của cô.
Sau khi phát hiện toàn bộ đều chỉ là ảo giác, cô đã nghĩ nếu tự làm bản thân bị thương thì có thể sẽ thoát khỏi nó. Cơn đau giúp đầu óc Ngọc Mai thanh tỉnh. Nhưng chỉ được một lúc, những đốm sáng lại tiếp tục quẩn quanh người Ngọc Mai, hương thơm càng lúc càng nồng, cô gần như mất đi khứu giác, không thể phân biệt được mùi nào với mùi nào.
Ngọc Mai đưa tay lên mũi ngửi ngửi, hành động vô thức này của cô khiến đám đom đóm vô thức tránh xa. Ngọc Mai nhíu đôi lông mày, bà nội từng nói máu của bọn họ có công hiệu đặc biệt, liệu có thể dùng trong trường hợp này không?
Nghĩ đoạn, Ngọc Mai đưa vết thương bị rách lên miệng, tự uống máu của mình. Vị tanh mặn ngấm trên đầu luỡi, đám đom đóm bay ngược trở lại đầm hoa, nằm im lìm trên những bông hoa đủ màu mà không dập dờn bay nữa, hương thơm nhạt dần rồi biến mất hẳn.
Quả nhiên, máu Địa Thành là một thứ tốt.
Lúc này, Ngọc Mai sực nhớ ra Dương Chước Minh, cô đi vòng quanh đầm hoa, rốt cuộc tìm thấy Dương Chước Minh ở đầu bên kia.
“Dương Chước Minh. Dương Chước Minh”
Ngọc Mai lay gọi thế nào cũng không tỉnh, Dương Chước Minh ngồi dựa vào tường, hai mắt nhắm chặt, trên mặt ướt mồ hôi, lông mày nhíu lại, vẻ mặt căng thẳng vô cùng. Có phải Dương Chước Minh cũng như cô đang chìm trong ảo giác không?
Là loại ảo giác như thế nào mà khiến Dương Chước Minh thống khổ như vậy?
Ngọc Mai bật con dao nhỏ trong tay ra, nâng bàn tay hắn lên.
“Dương Chước Minh, tỉnh dậy thì cũng đừng có trách tôi”
Lưỡi dao cảm vào tay, cơn đau truyền tới đột ngột làm hàng mi rung rung, Dương Chước Minh mở mắt, nhưng ánh nhìn đục ngầu, tối tăm vô định.
“Dương Chước Minh, đừng ngủ”
Chấp niệm càng sâu càng khó tỉnh lại Không lẽ Dương Chước Minh đang nhìn thấy Đường Hạ Vy? Ngọc Mai một bên dùng lực cắm lưỡi dao trên tay hắn sâu hơn, một bên đưa bàn tay đang bị thương của mình lên mũi hắn, chuyển xuống miệng.
Nhưng Dương Chước Minh mất đi ý thức, hoàn toàn không có phản ứng. Ngọc Mai bức bách sắp điên rồi, không lẽ Dương Chước Minh hắn mà lại phải bỏ mạng ở nơi này?
Ngọc Mai rút dao trên tay Dương Chước Minh, căn răng chịu đau, rạch thêm một đường trên tay mình để máu chảy ra, cô đưa lên miệng mút lấy một ngụm nhỏ nhưng không nuốt xuống, kề vào miệng Dương Chước Minh.
Dương Chước Minh ghét bỏ mím môi, máu trong miệng cô chưa vào được chút nào đã tràn ra ngoài, chảy xuống cổ, loang lổ nhuộm một mảng áo. Mùi máu quẩn quanh hai người, hương hoa nhàn nhạt, gương mặt Dương Chước Minh mất sắc.
Nếu cách này cũng không được thì Ngọc Mai xoạc hai chân ngồi vào lòng hẳn, tay giữ cổ Dương Chước Minh, cô cúi đầu ghé sát vào tai Dương Chước Minh cần cần, học theo giọng điệu bá đạo ép người của hẳn: “Dương Chước Minh, tôi là người phục.
tùng anh cả đời, cũng là người anh phải bảo vệ cả đời. Tôi là Trần Ngọc Mai. Anh dám quên tôi thử xem?”
Dứt lời, cô cắn môi bật máu, cúi đầu khéo léo mơn trớn môi Dương Chước Minh, tách cánh môi đang mím chặt của Dương Chước Minh, nụ hôn mang theo dư vị của máu, tràn vào miệng hẳn, ngang tàn bất kham.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!