Chương 4 Harold
“Đại ca, con nhỏ thế nào?”
“Mày lại còn hỏi à? Nhìn bộ dạng cứ như vừa bị mười thằng chơi. Chúng ta tới chậm một bước rồi”
Lúc Ngọc Mai nheo mắt tỉnh lại, thứ đầu tiên nghe được là những âm điệu khàn đục khó nghe kia. Sau đó, cô phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, miệng cũng bị dán băng dính, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Cô em tỉnh rồi sao?”
Là cậu trai trẻ lúc nãy, hiện tại Ngọc Mai mới trực diện quan sát cậu ta. Mái tóc vàng hơi rối loạn, đôi mắt xanh biếc nhìn cô chăm chăm. Cậu ta ngồi xổm xuống cạnh Ngọc Mai, ngón tay ngả ngớn lướt trên gương mặt.
Ngọc Mai nghiêng mặt tránh đi cái đụng chạm từ đối phương, không biết nên cười một trận hay khóc một trận mới thỏa đáng.
Cuộc đời Trân Ngọc Mai này quả là khốn nạn. Đi mãi cũng không tìm ra lối thoát.
“Cô em bị thằng nào chơi chán rồi vứt bỏ vậy hả?”
Cậu ta cười hào sảng, ngón tay trắng bóc sượt xuống cổ, kéo khóa chiếc áo khoác nỉ bên ngoài của cô, còn cảm thán khen áo sơ mi bên trong thật đẹp.
Sơ mi trắng Ngọc Mai đang mặc có vài chỗ bị ngấm máu từ vết thương, loang màu đỏ nhạt. Lọt vào tầm mắt người nhìn gây thêm kích thích, hắn cởi hai cúc áo của cô rồi nói tiếp: “Đại ca nói cô em hàng họ mất tem, không đem buôn được, đành giao cho anh đây giải quyết. Chậc, nát bét thế này anh cũng chưa thử bao giờ, nhưng cũng đành vậy. Ai bảo chúng ta có duyên.”
Dứt lời, hẳn cúi đầu liếm láp lên vành tai cô, xuống tới cổ. Ngọc Mai nhắm chặt mắt, mong muốn duy nhất hiện ra trong đầu lúc này là được chết đi. Có lẽ đã hơn ba mươi ngày trôi qua, hoặc hơn, hoặc chưa tới, cô chẳng rõ nữa. Nhưng cô nhớ rất rõ mùi vị của những bữa cơm thừa, sự lạnh lẽo của căn phòng tối, cảm giác ghê tởm khi bị những kẻ trong đám bắt cóc ép khẩu dâm, và cơn đau giày vò cô từng giây phút. Cô phản kháng, cô né tránh, cô chiến đấu đến cuối cùng vì ngọn lửa khao khát được sống, được trở về Nhưng thế là đủ rồi, có lẽ số phận đã an bài như thế.
Ngọc Mai cam chịu phó mặc, nhưng thật lâu cũng không có động tĩnh gì, không có xâm phạm cơ thể, không có thêm cảm giác đau đớn. Lúc cô mở mắt nhìn thì thấy cơ thể cậu thanh niên ngoại quốc đã bị hất văng ra từ lúc nào. Trong ánh sáng lờ mờ của căn nhà hoang, bóng dáng người đàn ông như cao hơn, áo khoác gió của hắn còn đọng vài giọt nước, hình như bên ngoài trời đang đổi mưa. Dung mạo của hẳn bị che khuất sau lớp khẩu trang màu đen, vành chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp hơn bình thường, chỉ để lộ đôi mắt tối sẫm.
Cậu thanh niên lôm cồm bò dậy, móc ra một con dao gập nhỏ, sự giận dữ làm gương mặt cậu ta đỏ bừng, liều mạng xông vào đối phương.
Thân thủ của người đàn ông kia vô cùng linh hoạt, không chỉ đỡ đòn đâu ra đó, mà mỗi lần tung chiêu đều nhằm vào điểm trí mạng của đối phương. Động tác vừa thuần thục vừa đẹp mắt. Cuối cùng trực tiếp đem cánh tay của cậu ta bẻ gãy, một đạp đá văng xuống nền nhà, cậu trai trẻ bất tỉnh nhân sự.
Lúc này hẳn mới liếc nhìn qua phía cô, sải bước chân tiến lại giúp cô cởi trói. Cả quá trình không nói một lời.
Người đàn ông đi phía trước, Ngọc Mai tập tênh bước theo phía sau. Cơn mưa bên ngoài càng thêm nặng hạt, hẳn dừng bước ở hiên nhà, lên tiếng: “Một đêm của cô là tôi mua. Mạng của cô cũng do tôi cứu. Đi hay ở?”
Ngọc Mai nhờ một câu này mà đoán biết được danh tính của đối phương. Hắn là Harold. Đẩy cô vào cơn ác mộng tàn khốc nhất là hăn, cứu cô khỏi cái chết cận kề cũng là hắn. Chọn ở bên hẳn, thứ đối diện chưa chắc sẽ là bình minh rực rỡ. Thế nhưng Địa Thành quá xa, cô không phải là người của nơi này, không tiền cũng không thân phận, nếu cứ tiếp tục lưu lạc bên ngoài, chỉ sợ chưa về được tới nhà đã mất mạng, còn nói chuyện tương lai cái gì.
“Tôi muốn ở lại”
Nhận được câu trả lời của Ngọc Mai, hắn nâng chân bước ra màn mưa, đi tới chỗ xe ô tô màu xám bạc. Ngọc Mai kìm nén cơn đau, cố gắng đuổi theo bước chân hẳn, nước mưa tạt lên người cô lạnh ngắt.
Cô cùng hắn ngồi ở hàng ghế sau, tài xế là một cô gái trẻ, mặc âu phục kín đáo lịch sự, một chữ bẻ đôi cũng không nói, im lặng vặn khóa, nhấn chân ga cho xe chạy.
Harold vừa lên xe đã yên tĩnh nhắm mắt, Ngọc Mai cố gắng nép sát vào thành xe, cách hắn một khoảng lớn. Căn nhà hoang dần bị bỏ lại phía sau, trước mặt chỉ còn làn mưa trắng xóa, mưa tạt lên cửa kính từng giọt lớn, vỡ tan hoang. Cô muốn suy nghĩ về điều gì đó, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân không có gì để nghĩ về.
Chính xác là một suy nghĩ cũng không có, chỉ thấy mệt nhoài. Ngọc Mai nhận ra chính mình đã thôi không còn cảm thấy quá hoảng loạn nữa. Được một lúc, cô quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói một câu: “Tại sao lại cứu tôi?”
Nếu không phải đi theo cô, thì sao có thể biết chính xác vị trí để tới cứu cô. Sự im lặng kéo dài, cô đoán hẳn ngủ thật rồi. Nhưng được một lúc sau thì nghe hän đáp lại, hai chữ ngắn gọn đến đáng thương, hoàn toàn không để người nghe nắm bắt được bất kì tia cảm xúc nào.
“Tùy tiện”
À, tùy tiện, vậy mà cũng nhặt được cái mạng của cô về. Ngọc Mai không nói nữa, gục đầu suy nghĩ mê man một lúc thì chìm vào giấc ngủ sâu, Lúc này, người ngồi ở phía trước mới lên tiếng, giọng nữ rất dễ nghe, nói bằng tiếng lưu loát.
“Đại thiếu gia thực sự muốn ngài thu nhận cô ta à? Đích thân ngài?”
“ừ”
“Nhưng vì sao lại là cô ta?”
Người đàn ông không đáp lại nữa, mưa bên ngoài ngày càng dữ dội, gió giật liên hồi, hình như trong vài ngày tới sẽ có bão lớn. Cô gái không hỏi ý kiến hẳn, theo sở thích của bản thân đặt một chiếc đĩa nhạc vào đầu băng, giai điệu phát ra là bản Rondo Alla Turca của Mozart.
“Hôm nay tạm thời về Ngự Uyển Viên đi”
“Vâng”
Xe ô tô rẽ vào cổng Ngự Uyển Viên, hai người đàn ông đã đợi sẵn, một người che ô cho Dương Chước Minh, một người ôm Ngọc Mai từ trên xe xuống, cơ thể cô hơi nóng, mê man không tỉnh lại.
Bên ngoài biệt thự cơn mưa vẫn không.
có dấu hiệu tạnh, thi thoảng một tia chớp sáng loáng rạch ngang bầu trời thành hai nửa.
“Cô ấy sao rồi?”
“Không ổn chút nào cả, bị thương nặng quá. Đặc biệt là vùng kín, rất nghiêm trọng, dù sao cũng là lần đầu của cô gái này, như vậy cũng quá thô bạo rồi. Dương ca, cậu mới đổi khẩu vị?”
“Nhìn tôi giống vậy?”
Người đàn ông cao giọng hỏi lại một câu, hẳn đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía đối phương, hơi gẩy đầu thuốc lá trên tay, tàn thuốc đỏ lốm đốm rơi xuống, lụi tàn trong khoảnh khắc. Thẩm Tác ho khan hai tiếng.
“Không giống. Đương nhiên không giống.”
Dương Chước Minh trước giờ không đụng vào xử nữ, điều này không phải Thẩm Tắc không biết. Nhưng nửa đêm nửa hôm gọi anh tới tận đây xem bệnh cho một tiểu bạch thỏ nhếch nhác thế này, lại càng không giống tác phong của Dương Chước Minh.
Không lẽ là động lòng rồi chứ?
Dương Chước Minh như đoán được suy nghĩ của Thẩm Tắc, chủ động mở lời: “Không cần nghĩ nhiều. Cô ta không có giấy tờ tùy thân, là hàng mua được ở phiên đấu giá Đa Sắc, muốn đi bệnh viện cũng không dễ dàng.”
Vì vậy Dương Chước Minh mới bất đắc dĩ gọi Thẩm Tắc tới, Thẩm Tắc à một tiếng, như đã hiểu rõ vấn đề. Sau khi chuẩn bị đầy đủ thuốc, còn cẩn thận chia sẵn từng liều một vào những túi nhỏ, anh thu dọn hộp dụng cụ y tế chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Tôi đã kê thuốc uống cho 5 ngày. Chủ yếu là thuốc giảm đau và an thần. Còn thuốc: bôi thì trực tiếp bôi hai lần một ngày lên vết thương là được. Trong khoảng một đến hai tuần tới đừng bắt cô ấy làm việc nặng nhọc”
“Ừ đi đi”
Ngọc Mai vừa tỉnh lại thì nghe được đoạn hội thoại trên. Hai giọng nói đều là của đàn ông, nhưng cảm giác rất khác biệt. Rõ ràng, một câu ngắn gọn đáp lại kia là của Harold. Chỉ qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi cô cũng có thể đánh giá được người này nói chuyện rất ít khi dài dòng.
“Tôi biết cô đã tỉnh, đừng giả vờ nữa”
Làm thế nào mà phát hiện ra cô đã tỉnh rồi? Ngọc Mai nhíu mày mở mắt, khó chịu lộ rõ, nhưng khi nhìn tới bóng lưng của người đàn ông ngồi ở cuối giường, thẳng tắp lạnh lùng, cô bất giác cụp mị, lòng rối loạn. Vừa nãy hẳn còn đang đứng gần cửa sổ, quay lưng về phía cô, nhanh như vậy đã ngồi ở đây. Ngọc Mai chống tay ngồi dựa lưng vào đầu giường, mấp máy đôi môi sưng tấy định nói rồi lại thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!