Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đến nhà, Trương Xảo Phương cũng hết giận, cô vốn không phải người thích già mồm cãi láo, lại nói cô cũng hiểu đây là do chồng cô lo lắng cho cô.

Lần trước Trường Lâm cũng nhẹ nhàng nói chuyện bàn bạc với cô, ngoài miệng gì cô đồng ý tất cả, nhưng kết quả sau lưng lại bắt đầu làm người lại, rõ ràng lần này Trường Lâm đã bị cô làm cho nóng nảy cho nên mới nghĩ ra cách như vậy.

Được rồi, không thêu thì không thêu, dù sao cô cũng không phải quá yêu thích, nếu không phải vì tiền thì cô cũng rất thoải mái ngồi chơi xem ti vi đó.

Trương Xảo Phương luôn tự làm tư tưởng cho bản thân, vừa vào nhà tâm trạng của cô cũng tốt lại, thấy chồng vội vàng đi đến thêm lửa vào bếp lò chỗ kháng, cô cũng chuẩn bị tốt cho con trai, vừa chơi với hai nhóc, vừa cầm khăn bắt đầu thu dọn nhà ở, cho đến khi cô thu dọn xong thì kháng cũng nóng, hai cậu nhóc cũng thoải mái chơi trên kháng, hai cậu nhóc cũng quen thuộc đồ chơi, sau đó cô thấy Trường Lâm nhà cô đi dép đi thẳng đến ngăn tủ đất cạnh giường.
“Trường Lâm, anh muốn làm gì vậy?” Không phải như cô đang nghĩ chứ?
Tống Trường Lâm thấy vẻ mặt chột dạ của vợ anh, anh bĩu môi không nói chuyện, anh lấy bao quần áo trong tủ ra, quả nhiên sau đó thấy đồ vợ anh dùng để thêu hoa.


Anh vừa móc ra nhìn thấy phát hiện còn một bước tranh thêu khoảng một thước rưỡi, chỉ thêu cũng không còn bao nhiêu, đây là chuyện gì?Tại sao thêu xong rồi mà cô còn không bán?
Trương Xảo Phương thấy chồng cô nhìn cô với ánh mắt không hiểu, cô thuận tiện ngồi lên kháng, say đó kéo một nhóc con đến ôm vào lòng coi như là tấm chắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lần trước em đến công ty thấy trên trường quá trống, em muốn thêu cái gì đó lên.” Nhưng trong mắt cô, công việc này chỉ mất mười ngày, trong mắt chồng cô lại là chuyện lớn, cho nên cho dù cô thêu xong rồi cũng không dám lấy ra.
Tống Trường Lâm nhìn bức tranh mã đáo thành công trong tay, trong lòng anh cảm thấy vừa ấm áp vừa tức giận.

Vợ anh một lòng lo lắng cho anh, anh là một người đàn ông tất nhiên là cảm thấy hạnh phúc không nói thành lời, nhưng sao cô không chịu lo lắng cho bản thân cô chứ? Anh ngẩng đầu nhìn về phía vợ anh, thấy vợ anh đang bày ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp bế Tiểu Tá, xem ra cô cũng đang sợ anh sẽ mắng cô.

Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, thấy Tiểu Hữu nhìn chằm chằm vào bức tranh thêu trong tay anh muốn nghịch, anh vội vàng gấp bức tranh lại rồi xếp gọn vào, cùng với đồ nghề để xuống bên cạnh kháng, anh thu dọn lại quần áo cho vào tủ, sau đó mới đi đến bên cạnh vợ anh, ngồi xuống, nhẹ ôm vai vợ anh, nói nhỏ:
“Xảo Phương, trong lòng anh không có chuyện gì quan trọng bằng ba mẹ con em, chúng ta không kiếm số tiền kia nữa được không? Em đừng để anh phải lo lắng được không em?” Anh cũng đã lạnh lùng, cũng đã dọa cô rồi, bây giờ thì phải dỗ, nếu không vợ anh thật sự giận dỗi thì phải làm sao bây giờ? Anh lo lắng cho vợ anh nhưng anh cũng không muốn cãi nhau với vợ đâu.
Trương Xảo Phương thấy chồng cô nói vậy, cô cũng hiểu được việc này xem như bỏ qua, cô cũng thả lỏng tâm trạng, nhẹ dựa vào người chồng cô, cười hứa với anh: “Anh yên tâm đi, em nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương.”
Tống Trường Lâm bị câu vạn thọ vô cương của vợ chọc cho vui vẻ, anh nhẹ vỗ vào gáy cô, bất đắc dĩ nói: “Em đó.

.

..”
Thấy cha mẹ đang tựa vào nhau cười vui vẻ, Tiểu Tá ngồi trong lòng mẹ cũng cười rồi bổ nhào vào lòng cha, cười khanh khách thành tiếng, làm cho Tiểu Hữu đang ngồi cắn cắn thổi thổi nai con trên giường nhìn sang, thấy cha mẹ và anh trai đang yêu thương ôm ấp, cậu nhóc cũng nhanh chóng từ bỏ nai con trong tay, a a a bò đến.
Tống Trường Lâm tự mình ôm đứa nhỏ và bà xã vào trong lòng, rõ ràng anh cảm nhận được, chỉ cần ba người trong lòng anh khỏe mạnh thì anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.


lqd
Hai vợ chồng muốn kiếm tiền mua nhà, nhưng không thể không nói, năm nay Tống Trường Lâm còn muốn mở rộng công ty, mua thêm ô tô kìa? Cho nên tháng giêng anh bắt đầu phải đến công ty gọi điện hỏi thăm mọi chuyện, muốn làm chuyện gì thì việc đầu tiên cũng phải là tính toán, rồi mới có sau đó.
Hiện tại, Trương Xảo Phương chỉ ở nhà, thật sự đơn thuần là trông con, chỗ vải và chỉ thêu còn lại đã bị Tống Trường Lâm lấy đi rồi, chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của cô.

Đêm hôm đó, Lưu Chí Học cũng về đến, anh còn mang theo hai con ngỗng to.

Người này cũng nhanh chóng đến thăm hỏi vợ chồng Tống Trường Lâm đầu tiên.

Tống Trường Lâm thấy anh về cũng rất vui, đúng lúc ngày mai có khách sạn muốn vận chuyển đồ vật, anh còn định ngày mai sẽ thuê tạm hai người ứng phó một chút, may quá, bây giờ thì không cần nữa, ngày mai có hai người bọn họ là hoàn toàn xong xuôi.
Mồng mười bắt đầu đi làm, mồng chín những tên nhóc còn lại cũng nhanh chóng quay lại, cả đám đều rất biết ứng xử, mỗi người đều mang theo chút đặc sản quê mình, sau đó vội vàng đến thăm hỏi vợ chồng Tống Trường Lâm.


Sau khi cả đám người đi rồi, Trương Xảo Phương nhìn đống đặc sản, không nhịn được mà bắt đầu ảo tưởng, bây giờ trong công ty chỉ có sáu ngừơi, nếu thêm khoảng hai mươi người thì sao? Cứ sang năm mới cô sẽ nhận được biết bao nhiêu món ngon cơ chứ?
Trương Xảo Phương đang tự sướng thì vợ chồng Lưu Hải Sơn đến chúc tết, người này năm nay không chỉ đưa vợ đến mà con mang theo cả mẹ và con gái theo.
Bây giờ anh kiếm cũng được không ít tiền, thấy công ty phát triển càng ngày càng tốt, anh cũng không muốn về quê, liền bán tất cả những đồ có thể bán được ở quê, cái gì nên giữ thì giữ, sau đó đưa cả mẹ và con gái, cả gia đình cũng đến thành phố A, nếu không gia đình sống hai nơi thì số tiền này cũng không đủ tiêu.
Thấy mẹ Lưu cũng đến, hai chống chồng Tống Trường Lâm vội vàng mời mọi người vào trong nhà.

Hai nhà ở chung hơn một năm tình cảm cũng sâu đậm hơn, vậy nên khi gặp người lớn trong nhà tất nhiên là cũng nhiệt tình hơn.
Mẹ Lưu vừa nhìn thấy hai vợ chồng họ thì liên tiếp cảm ơn, luôn miệng nói Tống Trường Lâm là quý nhân của Lưu Hải Sơn, sau đó lại là một đống lời cảm ơn, nói
.


Nhấn Mở Bình Luận