Nàng nhận chiếc vòng mà thái hậu thích nhất rồi xin phép ra về. Vừa đi ra khỏi viện đã có người đón ngõ, gặng hỏi:
- Ai da hoàng hậu nương nương, người quả thực vất vả quá rồi... Nếu cảm thấy mệt quá người có thể nhờ những quý nhân đây, không phải phải ngại đâu ạ.
- Trước khi nói gì thì làm ơn chào hỏi một tiếng. Cũng chỉ là quý nhân, cớ sao lại vô phép tắc tới vậy?
- Ấy chết, thần thiếp chưa vào cung lâu ngày nên có lúc hay quên, mong nương nương lượng thứ.
Trương quý nhân tưởng rằng đã lấy lòng được hoàng hậu mà vô tư như trẻ lên ba. Khi nghe Hứa quý phi bắt lỗi mà vẫn cợt nhả ra trò. Nàng chẳng muốn nói gì những cũng đành cất giọng:
- Quên? Thôi bỏ đi, lần sau nhớ cho kĩ, đừng mãi cứ nghĩ bổn cung là con ngốc như vậy. Lần trước ngươi cùng Ôn quý nhân nói xấu ta, ta còn chưa thèm đả động tới. Nhưng nếu lần sau còn vô phép tắc, hỗn xược với bổn cung thì đại lao vẫn còn phòng trống đấy!
Nàng cười khẩy rồi rời đi như mọi lần. Kể từ ngày hôm ấy, những kẻ này ngày càng căm ghét nàng hơn. Vì nàng được nhận sự ưu ái của thái hậu lại thêm vị tứ vương gia và hoàng thượng nên càng thêm căm hận. Hôm nào cũng tới quấy rối nàng chẳng rời. Hôm nay bọn chúng lại kéo nhau đến viện nàng gây sự, một kẻ ngang nhiên chạy tới tẩm cung hoàng thượng đang nghỉ trưa, gọi gấp hắn vào viện nàng. Hắn lại cứ tưởng nàng ốm liền hớt hải đi ngay, còn ả ta thì mỉm cười, cười rằng sắp tới sẽ có kịch hay.
Nàng ta chạy vội về, báo với Trương quý nhân một tiếng rồi lại chạy đôn chạy đáo tới viện của hắn hối thúc. Cái tội dám vào tẩm cung của hắn, hắn còn chưa trách phạt đã lãnh thêm tội quản thúc nhà vua. Hắn vì mải lo cho nàng mà cứ để đấy từ từ rồi tính tiếp.
Tại viện của hoàng hậu.
- Hoàng hậu, cá trong hồ của người chết nổi phềnh lên mặt nước rồi kìa.
- Cái gì? Sao tự dưng lại chết?
- Thần không biết ạ. Lúc nãy thần ra đó cho cá ăn thì thấy nó chết hết rồi.
- Vô lý! Đang trong giờ nghỉ trưa mà cũng có kẻ tới quấy rầy. A Đào đâu, thay y phục cho ta. Ta muốn xem xem kẻ nào giở trò.
Nàng thay xong y phục liền đi ra khỏi cửa, đập vào mắt nàng là cá đã chết hết. Toàn bộ cá cảnh đẹp đẽ đều chết nổi phềnh trên mặt nước, con nào con nấy bụng chướng hết cả lên. Cả nước trong hồ đề đổi sang màu đen nhìn thật khiến cho nàng tức giận, những bông hoa sen, hoa súng đều vì thế mà úa tàn. Một cảnh tượng tan tác, tại viện nàng mà cũng gặp cảnh này ư?
" Tùm "
Tiếng nước kêu lên to tướng, mặt nước bắn tung tóe hết cả. Nàng hoảng hốt ngoái lên nhìn thì thấy cánh tay đang vẫy vùng dưới hồ nước đen xám xịt. Tiếng kêu la thất thanh của tên người hầu gọi người tới cứu. Lúc này đang giờ nghỉ trưa, làm gì có người nào chạy nhanh tới cứu như thế cho được? Mà nữ nhân ở đây đều chẳng ai biết bơi, nàng thấy mà hổ thẹn trong lòng liền nhảy xuống cứu người. Vừa vớt được người lên tới nơi thì hoàng thượng đúng lúc chạy tới, kêu người lấy khăn cho nàng và nàng ta. Ồ, hóa ra là Trương quý nhân.
Thấy nàng ta bất tỉnh nàng liền giơ cao tay lên tát cho nàng ta vài cái thật mạnh, Trương quý nhân thấy vậy liền bàng hoàng tỉnh dậy, ho sặc sụa. Nàng ta nhổ ra toàn là nước trong hồ, đen tới đáng sợ, nước hồ thật bẩn. Mọi người ồ ạt chạy lại xem xét tình hình thật đông đúc, có người thì bàn tán, có người thì kêu nàng vào trong tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Hắn thấy thế cũng định đứng dậy dìu nàng vào trong thì Trương quý nhân vội vã ôm trầm lấy hắn, ra sức khóc mếu:
- Hoàng thượng, người hãy làm chủ cho thần thiếp. Thần thật sự không hề làm chết cá của hoàng hậu. Ấy thế mà hoàng hậu lại trách tội thần thiếp, rồi đẩy thiếp xuống hồ bẩn như thế! Thần thiếp sợ quá!
Nàng ta vừa run vừa ôm lấy hắn mãi không chịu buông, hắn chau mày lại, cái mùi nước hồ thật sự rất hôi, nó vấy bẩn cả vào y phục của hắn. Hắn phải đẩy nàng ta ra rồi hỏi cho ra lẽ:
- Hoàng hậu, vụ việc này là sao?
Nàng cũng hơi lạnh, vì bị dính nước mà y phục dính áp vào cơ thể, đường cong quyến rũ lộ ra, từng cơn gió lùa vào khiến nàng khẽ run lên bần bật. Hứa quý phi lấy khăn choàng vào người nàng, ôm lấy nàng cho đỡ lạnh. Nàng cười rồi hỏi ngược lại hoàng thượng:
- Vậy người nghĩ vụ này là như thế nào?
- Tại sao nàng không trả lời câu hỏi của trẫm?
Thấy hoàng thượng đang ra sức trách cứ hoàng hậu thì Trương quý nhân thấy trong lòng thật hưng phấn, vẫy cờ trong bụng, ra sức tung hoa ăn mừng. Nàng ta lại ôm lấy hắn, run lên từng cơn nhè nhẹ, thấy hắn không đẩy ra mà được nước làm tới, nũng nịu:
- Hoàng thượng, thần thiếp lạnh quá. Lại...đau bụng nữa...
- Hửm? Tại sao lại đau bụng?
- Có lẽ là uống phải thứ nước dưới hồ kia chăng? Thiếp đau quá!
Nước dưới hồ đã nôn ra hết cả, lấy gì mà đau bụng? Nàng ta lạnh, nàng cũng lạnh mà. Tại sao hoàng thượng lại trách cứ nàng trong khi chưa biết rõ sự việc?
Nàng chẳng thấy dễ chịu là bao, chỉ nói lại vài câu rồi đi vào viện thay đồ: " Từ nãy tới giờ ta chưa hề nói rằng ai hạ độc hồ cá của ta, cũng chưa từng đẩy ai đó xuống hồ. Người tin không, hoàng thượng? " nàng cười, ánh mắt nhìn vòng tay nàng ta đang ôm lấy hoàng thượng mà lòng quặn thắt. Tại sao thế nhỉ? Vô lý, nàng không có cảm tình gì với hắn nên mới tuyển tú cơ mà? Chắc là ảo giác, chắc chỉ là người ta không tin tưởng mình mình thôi. Chứ đau đớn quái gì?
Nàng vừa đi vừa ngoái lại nói với hắn:
- Phải, là ta đẩy. Sau đó ta nhảy xuống hồ vớt nàng ta lên.