Chương 1091: Thích không dễ dàng
Thiết Quý Hoành nhún vai, cũng bắt đầu ăn thức ăn, trên mặt vẫn vui vẻ như vậy, nói: “Tiểu Nguyệt, vì sao em xa lánh anh như vậy nhỉ, anh ở trong lòng phụ nữ dù sao cũng là quý ông chân chính, em không cần sợ anh như vậy được không?”
“Quý ông chân chính, khụ khụ, em cảm thấy anh giống con sói xám, em là con thỏ trắng, anh nói tôi có thể không xa lánh không? Anh Thiết, em biết anh thích em, hoặc nói đúng hơn là cảm thấy có hứng thú với em, nhưng em thực sự chỉ thích một mình anh Hàn, đời này không gả cho ai ngoài anh ấy. Cho nên anh vẫn nên thu lại cảm tình của anh với em đi, bằng không sau này cũng có thể không còn làm bạn được nữa.”
Nụ cười của Thiết Quý Hoành đã không thấy nữa, trở nên rất nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng vậy, anh bị em thu hút sâu sắc, cũng biết em là bạn gái của Triệu Húc Hàn, nhưng anh rất muốn ở lại với em lâu hơn. Tiểu Nguyệt, em hiểu rõ Triệu Húc Hàn được mấy phần, lại hiểu biết anh được bao nhiêu, trước khi em vẫn chưa cưới gả thì có cơ hội chọn lại lần nữa, em bằng lòng cho anh một cơ hội không?” Thiết Quý Hoành cũng không sợ nói ra.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt đại biến, lập tức buông đũa nói: “Anh Thiết, cảm ơn tình cảm của anh, nhưng mà ở trong lòng em không ai có thể vượt qua anh Hàn, anh ấy giống như là sinh mệnh thứ hai của em. Cho nên dù điều kiện của anh rất tốt thì cũng không thể lay động tình yêu của em với anh Hàn. Anh Thiết, hy vọng anh đừng tự làm xấu mình.”
“Lúc trước em cũng đối xử Vân Sâm như thế. Tiểu Nguyệt, tình cảm con người cũng sẽ theo tuổi tác mà thay đổi, anh không tin em và Triệu Húc Hàn có thể đi đến cuối đời, đặc biệt em không phải thật sự hiểu rõ tận tường anh ta. Anh chỉ muốn cho bản thân một cơ hội, bởi vì tìm được người mình thích cũng không dễ dàng.” Thiết Quý Hoành nhìn cô mỉm cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, người đàn ông này tự cho mình là đúng, cô nói gì cũng vô dụng. Dù sao bây giờ anh ta thích cô, hy vọng chung sống với cô, càng hy vọng cô có thể đón nhận tình yêu mới.
Cho dù cô nói cô yêu Triệu Húc Hàn rất nhiều cũng vô dụng, người đàn ông này là bệnh thần kinh, còn là một người điên thích kiêu ngạo không hơn không kém.
“Như vầy đi, một ngày thì sao? Em và anh đi du lịch một ngày, ba ngày là tuyệt đối không thể được.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ rồi nói.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó khóe miệng nở nụ cười, nói: “Được, một ngày, vậy ngày mai thì sao? Em muốn đi đâu?”
“Ý.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh không phải có máy bay trực thăng hả? Ngày mai chúng ta xuất phát, buổi tối quay về có tính không?”
“Không, sáng ngày mốt trở về, một ngày là hai mươi bốn tiếng, không phải là mười hai tiếng.” Thiết Quý Hoành dứt khoát phản đối: “Một ngày, là thời gian ngắn nhất đủ để em tìm hiểu anh rồi.”
“Anh chỉ vì để em tìm hiểu anh nên mới muốn em cùng anh đi du lịch?” Kỷ Hi Nguyệt muốn hộc máu rồi, cô không muốn tìm hiểu anh ta có được không.
Thiết Quý Hoành cười nói: “Không phải anh cũng có thể tìm hiểu em ư? Một ngày em thuộc về anh!”
“Thuộc về anh, có ý gì? Anh đừng có đánh chủ ý xấu lên người em.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nhìn anh ta như một tên biến thái.
Thiết Quý Hoành lắc đầu cười nói: “Em đừng hiểu sai, anh không phải người sẽ cưỡng ép phụ nữ. Huống hồ nếu chỉ là cần thân thể phụ nữ thì chẳng lẽ anh còn tìm không được người phụ nữ khác?”
“Khụ khụ khụ, biết là tốt rồi, em cũng không biết vì sao mắt anh bị mù, cố tình phải thích kiểu thô tục, không giống phụ nữ như em, nhiều lắm em chỉ có một khuôn mặt hơi ưa nhìn.” Bản lĩnh bôi đen bản thân của Kỷ Hi Nguyệt cũng thuộc dạng thượng thừa.
Chương 1092: Em nghe mà muốn nôn
“Ha ha ha, Tiểu Nguyệt, anh còn chưa thấy qua người tự nói chính mình thành phụ nữ thô tục, em là dạng phụ nữ gì, anh nghĩ anh đã hiểu được phân nửa. Chính vì do hiểu được phân nửa, cho nên càng thêm thích, càng muốn tìm hiểu nhiều hơn.” Thiết Quý Hoành dùng lời ngon tiếng ngọt.
“Oẹ!” Kỷ Hi Nguyệt làm động tác buồn nôn: “Anh Thiết, anh còn để cho em ăn cơm không? Anh thích em cũng vô dụng, em phải nói bao nhiêu lần hả. Ngoại trừ anh Hàn thì người đàn ông nào nói lời ngon tiếng ngọt với em, em nghe cũng sẽ buồn nôn.”
“Em thật đúng là không chừa một chút thể diện cho anh.” Thiết Quý Hoành cười lắc đầu.
“Đó cũng là do chính anh không cần thể diện, bằng không sao lại ra điều kiện để cho chính mình khó chịu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, xem thường anh ta ra mặt.
“Được được được, anh phát hiện anh vĩnh viễn không nói lại em, chẳng trách em làm phóng viên.” Thiết Quý Hoành nói ra làm cho sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi thay đổi, lập tức nói: “Xem ra anh Thiết thật sự đi tìm hiểu em kĩ càng rồi, là tên đần Triệu Vân Sâm đó nói?”
“Cậu ta có thể biết cái gì? Em toàn nói cậu ta là tên đần, chẳng qua phải nói thật, Vân Sâm vẫn chưa hết hy vọng với em, nói phải quay lại với em, nói em và Triệu Húc Hàn ở cùng nhau là vì em bị cậu ta đá cho nên nổi điên lên, đây là vì muốn kích thích cậu ta, có phải hay không?” Thiết Quý Hoành buồn cười nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Có những người vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng. Anh ta vĩnh viễn không biết rằng có một số người, chết tâm rồi, không bao giờ có thể hồi sinh được nữa. Anh ta muốn quay lại với em, đợi kiếp sau đi.”
“Còn nữa, anh Thiết, anh cũng không phải người đàn ông ngu ngốc, em và anh Hàn có phải thật sự yêu nhau hay không, người sáng suốt đều nhìn ra được. Anh cảm thấy em sẽ là người vì kích thích Triệu Vân Sâm mà làm loại chuyện ngu dốt này?”
“Còn nữa, anh Hàn là người đàn ông ưu tú, là đối tượng người phụ nữ nào cũng sẽ thích và sùng bái, anh ấy có thể yêu em, đó là may mắn Kỷ Hi Nguyệt tu được kiếp trước, cho nên em càng phải quý trọng hơn nữa.”
“Ừm, em là một người phụ nữ tốt.” Thiết quý hoành gật đầu, anh ta đương nhiên không tin lời Triệu Vân Sâm, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt nhắc tới Triệu Vân Sâm, sự khinh thường trong đáy mắt thật sự là coi đối phương vô dụng.
“Em chưa bao giờ nói em là người phụ nữ tốt, chỉ là em học được cách quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong cúi đầu ăn canh.
Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: “Cho dù em có nói đi nói lại quan hệ của em với Triệu Húc Hàn bền chặt cỡ nào, anh vẫn còn hy vọng trong cuộc đời của anh có thể có kí ức tốt đẹp được cùng em đi du lịch một ngày.”
“Được, chúng ta nói lời giữ lời. Em sẽ cùng anh đi du lịch một ngày, anh sẽ nói cho em biết người Thiết Thiên Hoa gọi điện thoại là ai? Thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi rõ.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Yên tâm đi, anh nói lời giữ lời, vậy em nói xem, vì sao muốn đi Ý? Anh còn nghĩ em muốn đi Anh.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thực ra đương nhiên có tính toán, mỉm cười nói: “Thật ra đi Anh cũng được. Đi Ý là bởi vì mẹ em có người bạn thân ở trường Luật tại Ý, em muốn đi thăm một chút. Nếu anh Thiết thấy như vậy là không công bằng với anh thì em có thể không đi.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Nếu như vậy thì chúng ta đi Ý cũng được, biển La Mã là thắng cảnh du lịch nổi tiếng thế giới, em chắc cũng biết mẹ của Triệu Húc Hàn chính là chết ở chỗ đó, có lẽ em cũng muốn đi xem thử?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Nếu như có thể, tôi đương nhiên muốn đi xem thử, nhưng mà tôi nghĩ anh Hàn chắc chắn sẽ rất tức giận.”
“Vì sao?” Thiết quý hoành sửng sốt.
Chương 1093: Anh sẽ điên mất
“Anh Thiết, anh giả ngu hay là thật sự không biết vậy? Đã có bao nhiêu người tra nguyên nhân cái chết của mẹ anh Hàn rồi chết ngoài ý muốn rồi? Nếu em qua bên kia, bị người có lòng biết được thì có lẽ em cũng gặp nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói.
Vẻ mặt Thiết Quý Hoành trở lên ngưng trọng, sau đó gật đầu nói: “Không phải anh không biết, nhưng không nghĩ đến điểm này, em nói như thế thì thật sự có khả năng. Chẳng qua anh nghĩ lần này hai người chúng ta du lịch, chắc chắn sẽ không nhiều người biết.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mặc kệ đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải đi xem, nếu anh Thiết đã định rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Ngày mai mấy giờ, xuất phát ở đâu?”
“Ngày mai sáu giờ, ở mái nhà tòa lầu này, máy bay trực thăng đến bên kia là hơn tám giờ. Có thể đi trường Luật kia của em trước, buổi trưa chúng ta đi bờ biển du ngoạn, buổi tối anh dẫn em đi hộp đêm ở La Mã, rất nổi tiếng, sáu giờ sáng ngày hôm sau lên đường trở về, thế nào?” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lát, nói: “Ok, vậy quyết định thế đi. Anh Thiết, nhắc lại lần nữa, không cần có suy nghĩ không an phận với em, em chỉ đối xử với anh như anh cả mà thôi, đừng để anh Hàn đau lòng thù hận, cũng đừng để em hận anh.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong lau miệng đứng dậy.
“Vậy anh Thiết, ngày mai sáu giờ gặp nhau ở mái nhà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong cười với anh ta, sau đó xoay người rời đi.
Thiết Quý Hoành cũng không nói lời nào, chỉ cầm lấy ly rượu, nhìn bóng lưng Kỷ Hi Nguyệt rời đi, từ từ uống cạn rượu trong ly, sau đó tính tiền, mang theo nụ cười trên mặt rời đi.
Triệu Húc Hàn ở trong phòng nhanh chóng tắt máy tính khi thấy Thiết Quý Hoành rời đi, ra khỏi cửa phòng, đã nghe tiếng bước chân bên ngoài, sau đó là giọng của Tiêu Ân.
Cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt cười đi vào, thấy Triệu Húc Hàn ngồi ở trên ghế sô pha, hai tay ôm ngực nhìn cô, lập tức đi qua nói: “Sao vậy? Lo lắng lâu vậy hả? Chưa ăn cơm à?”
Tiêu Ân nhìn khuôn mặt cậu chủ mình, nghĩ thầm cậu chủ anh cứ giả vờ đi.
“Em nói xem? Anh có thể nuốt trôi cơm không?” Triệu Húc Hàn lập tức già mồm.
“Tiêu Ân, mang chút đồ ăn tới cho cậu chủ của anh đi, tôi phải tự đút anh ấy, anh ấy mới có thể nuốt trôi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay đầu cười nói với Tiêu Ân.
“Được.” Tiêu Ân cười rời đi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn run rẩy vài cái, nói: “Em và anh ta trò chuyện rất vui vẻ?”
“Vui vẻ chỗ nào, chẳng qua chuyện đã quyết định xong rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói ra chuyện theo Thiết Quý Hoành đi Ý chơi một ngày.
Gương mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn lập tức thối thành mặt táo bón, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, giống như muốn từ trên mặt cô tìm ra dấu hiệu gian lận.
“Sáu giờ sáng mai đến ngày kia sáu giờ trở lại, hai mươi bốn tiếng. Anh yên tâm đi, em trở lại thì biết người gọi điện thoại cho Thiết Thiên Hoa là ai, như vậy bí mật sẽ không bao giờ tra tấn anh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nâng khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn anh khoảng cách gần nói.
“Không cần tức giận, em sẽ bảo vệ tốt bản thân. Còn nữa, không cần hoài nghi, em không có thiện cảm với đàn ông ghê tởm như thế. Em làm như vậy chỉ vì muốn để mẹ của chúng ta cũng sớm giải oan, không chỉ mẹ của anh mà còn có mẹ của em.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nói.
“Anh sợ hai mươi bốn tiếng anh sẽ điên mất.” Hồi lâu sau Triệu Húc Hàn mới nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hôn môi anh một cái, nói: “Em sẽ nhắn tin anh mọi lúc mọi nơi, em nghĩ anh ta không có quyền hạn chế điều này. Hơn nữa anh ta bảo đảm với em sẽ không làm gì em, nói là vì lưu lại một kỉ niệm tốt đẹp.”
Chương 1094: Trách cơ thể của em
“Vậy mà em cũng tin, bình thường đàn ông cũng chỉ có chút ý nghĩ với phụ nữ mà thôi, nói thì quang minh chính đại, thật ra chính là cầm thú đội lốt người.” Triệu Húc Hàn rất ít nói những loại lời này, có thể thấy được anh cực kỳ bất mãn với Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách nói: “Anh thì sao? Không phải anh nói giữ gìn cho em ba năm sao?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, lập tức nói: “Cuối cùng không phải cũng biến thành cầm thú, khiến em bị bệnh tâm lý à?” Lời này vừa nói ra, trong lòng Triệu Húc Hàn đau nhói, rất áy náy.
Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu Húc Hàn lấy chuyện này để làm ví dụ phản bác, nhưng giống như rất có sức thuyết phục, chẳng qua là khoảng thời gian này hơi dài, ba năm sau mới biến thành cầm thú.
“Đừng tự trách, đó là trừng phạt em, ba năm em cũng không đối tốt với anh còn tổn thương anh, là ông trời trừng phạt em, thật đó.” Kỷ Hi Nguyệt ôm đầu của anh, nhớ tới kiếp trước mình tìm đường chết, trong lòng không khỏi thổn thức.
Triệu Húc Hàn ôm eo của cô, hồi lâu mới nói: “Em không trách anh, nhưng cơ thể em trách anh, anh nghĩ có phải cũng muốn trừng phạt anh ba năm hay không.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, logic này quả thật tuyệt: “Làm sao có thể, ba năm? Chẳng lẽ bệnh tâm lý của em phải ba năm mới khỏi, đây không phải là trừng phạt anh, mà là trừng phạt em! Có thể nhìn mà không thể ăn, trừng phạt này cũng quá tàn khốc đó.”
Triệu Húc Hàn buồn cười, sau đó hôn một cái lên miệng nhỏ của cô, nói: “Thật sự là trừng phạt em?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách nói: “Đúng vậy, trừng phạt em mà. Một soái ca như vậy cởi hết ở trước mặt em, nhưng em ăn không được, đây không phải trừng phạt thì là cái gì?”
Triệu Húc Hàn lập tức động tình không nhịn được, xoay người một cái, đè Kỷ Hi Nguyệt xuống dưới thân, nói: “Xem ra chúng ta phải cố gắng chữa bệnh mới được, như vậy hai người cũng đều không bị trừng phạt.”
Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn môi của cô, triền miên nóng bỏng.
Cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Ân bưng cái khay, lập tức thấy cậu chủ của mình thân mật đè đại tiểu thư trên ghế sô pha chính diện, lập tức bị dọa sợ đến suýt nữa ném cái khay bay ra ngoài.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời quay đầu hoảng hốt nhìn về phía Tiêu Ân kinh hoảng thất thố, còn có vẻ mặt xấu hổ.
“Tiêu Ân, anh có thể đi đổi cặp mắt kính khác rồi đó, mắt càng ngày càng kém.” Triệu Húc Hàn đứng lên, cũng kéo Kỷ Hi Nguyệt có khuôn mặt đỏ bừng lên.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách, phát hiện thật ra thì Triệu Húc Hàn cũng rất có yếu tố hài hước, chẳng qua là cho tới nay vai diễn của anh khiến cho anh nghiêm túc ít cười.
Nhưng hiện tại anh đã có cô, càng ngày càng bình dân, càng ngày càng có nhân tình rồi.
“Khụ khụ khụ, cám ơn cậu chủ, trở về tôi sẽ đổi cặp kính tốt hơn.” Tiêu Ân cũng ba hoa một hồi, thấy cậu chủ không tức giận, trong lòng anh lập tức ổn định lại.
Nếu là ngày trước, nếu chuyện bị cắt ngang thì chung quy phải tiếp nhận một lớp khí lạnh đè ép, quả nhiên đại tiểu thư lợi hại nhất, cậu chủ bị cô dỗ dành đến ngoan ngoãn, càng ngày càng có yêu thương.
Không hổ là chủ mẫu Triệu gia, không đúng, nhất định phải trở thành đương gia chủ mẫu Triệu gia. Tiêu Ân không chấp nhận những phụ nữ khác trở thành vợ của cậu chủ!
Kỷ Hi Nguyệt nói được làm được, quả nhiên lúc Triệu Húc Hàn ăn cơm, Tiêu Ân bị ngược đãi đến không nhìn nổi nữa, chỉ có thể lén lút lui ra.
Triệu Húc Hàn hỏi vô số vấn đề, Kỷ Hi Nguyệt vẫn tươi cười trả lời, vô cùng kiên nhẫn, biết hẳn là anh quá lo lắng, quá sợ, nhưng làm cho cô càng yêu anh, thương anh.
Buổi tối hai người đi tập luyện một hồi, sau đó anh anh em em, rất dịu dàng cùng nhau xem một bộ phim, hai người khó được nhàn nhã như vậy.
Chương 1095: Thật sự khiến anh sốt ruột
Năm giờ rưỡi sáng hôm sau, Triệu Húc Hàn tới gõ cửa, Kỷ Hi Nguyệt mới vừa tỉnh, nhìn Triệu Húc Hàn chuẩn bị cho cô rất nhiều quần áo thoải mái, cũng chỉ có thể cười tiếp nhận.
Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Kỷ Hi Nguyệt đeo một cái túi du lịch nhỏ, đội cái mũ mỏ vịt màu trắng, chào tạm biệt với Triệu Húc Hàn.
Vẻ mặt Triệu Húc Hàn rất tệ, nhưng vẫn là cố nén xúc động kéo cô trở về, nhìn cô rời đi hẹn hò với một người đàn ông khác.
Tiêu Ân nhìn vẻ mặt đen kịt của cậu chủ, cũng biết chuyện đã xảy ra, anh an ủi: “Cậu chủ, yên tâm đi. Đại tiểu thư là đi làm nhiệm vụ, cô ấy nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc anh ấy một cái, nói: “Kêu Thử Tiêu Thủ dậy, tôi muốn giám sát toàn bộ hành trình!”
Tiêu Ân cười khổ, nói: “Cậu chủ, chẳng qua đại tiểu thư chỉ là đi du lịch. Hơn nữa thực lực đại tiểu thư mạnh như vậy, có phải cậu chủ lo lắng quá rồi không?”
“Có người đàn ông nào có thể yên tâm nhìn mình vợ mình đi ra ngoài cùng người đàn ông khác? Huống hồ đối phương còn là một con sói, tôi không đi theo đã coi như kiềm chế rồi.” Triệu Húc Hàn lần đầu tiên nói ra những lời cảm tính như vậy với Tiêu Ân.
Tiêu Ân nói: “Cậu chủ, cậu chủ phải có lòng tin với đại tiểu thư. Có thể nhìn ra được, đại tiểu thư trăm phần trăm thật lòng với cậu chủ đó, cậu chủ không cần lo lắng như vậy.”
Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy một cái, sau đó gật đầu, nói: “Tôi biết, tôi không lo lắng Tiểu Nguyệt, chỉ lo lắng Thiết Quý Hoành đùa giỡn.”
“Không thể nào, anh ta cũng không phải không biết đại tiểu thư là bạn gái của cậu chủ, nếu động đến đại tiểu thư, không phải Thiết gia cũng chết chắc à? Thiết Quý Hoành không ngu như vậy, có lẽ anh ta bị đại tiểu thư hấp dẫn, thế nên chỉ muốn trở thành bạn với đại tiểu thư.”
“Giữa nam nữ ít có tình bạn đơn thuần, Tiểu Nguyệt cũng không thể kết giao người bạn như vậy.” Triệu Húc Hàn mới không cần loại bạn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào bạn gái của anh.
Lúc trước ấn tượng của anh về Thiết Quý Hoành cũng không tệ, cảm thấy người này cũng rất có năng lực, thêm nữa lại là người tu luyện khí công hiếm có của Thiết gia, còn tương đối lợi hại, thế nên hơi có cảm tình.
Nhưng hiện tại anh cảm thấy chán ghét nhất chính là Thiết Quý Hoành sói đội lốt cừu, thật đúng là mắt ành mù, nhìn lầm người.
Nhưng nói về mặt khác, mắt nhìn của Thiết Quý Hoành cũng tốt giống anh, cùng vừa ý một người phụ nữ, loại cảm giác này thật khiến anh sốt ruột.
Bên này, Kỷ Hi Nguyệt lên tầng thượng đã thấy máy bay trực thăng ở đó. Thiết Quý Hoành mặc nguyên bộ quần áo màu trắng thoải mái đứng ở bên cạnh, thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, lập tức vui vẻ chào đón.
“Tiểu Nguyệt, không có hành lý hả?” Anh thấy cô chỉ có một ba lô, hơi kinh ngạc.
“Chỉ có một ngày một đêm thôi, cần gì hành lý, em mang theo chút đồ cần thiết là được.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Nếu thực sự cần thì có thể mua ở đó.”
“Nói cũng phải, vậy đi thôi.” Thiết Quý Hoành đưa cô lên máy bay trực thăng, phía trước có người lái, lập tức lại bắt đầu khởi động.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, phía dưới chính là cảnh tượng Paris buổi sáng, sâu sắc cảm nhận được chỗ tốt của người có tiền rồi. Chẳng qua người đàn ông của cô cũng có máy bay trực thăng, còn có máy bay cá nhân, hình như còn ngầu hơn.
“Còn hai tiếng nữa, nếu em cảm thấy buồn ngủ thì ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em.” Thiết Quý Hoành nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, thật ra thì cô không buồn ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện cùng người đàn ông này, không bằng lựa chọn nhắm mắt nghĩ ngơi, cô thuận tiện bắt đầu điều tức khí công của mình.
Thế nên rất nhanh Kỷ Hi Nguyệt lập tức tiến vào hình thức quên mình, nhìn qua không khác gì ngủ thiếp đi, nhưng khiến cho người ta không cảm giác được cô tồn tại ở không gian này.
Chương 1096: Du lịch hai người
Thiết Quý Hoành vốn không chú ý, bởi vì anh ta nhìn ngoài cửa sổ. Lúc anh xoay đầu lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, đầu tiên là bị vẻ mặt bình tĩnh khi ngủ của cô hấp dẫn, nhưng càng nhìn, anh ta càng cảm thấy không bình thường.
Nói không rõ là lạ ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy thật kỳ lạ. Cô gái này hình như bình tĩnh đến như thể không cảm giác được sự tồn tại của cô, đây tuyệt đối không phải là tình huống bình thường.
Thực lực khí công của Thiết Quý Hoành không tệ, nhưng cũng chưa từng gặp tình huống như Kỷ Hi Nguyệt. Triệu Húc Hàn biết là vì từng thấy lúc Kỷ Hi Nguyệt đánh Thái Cực quyền phát sinh hoặc là lúc tập luyện, thế nên có thể biết cô đang tu luyện khí công. Nhưng Thiết Quý Hoành chưa tiến vào tình huống như thế, hoặc là nói cho dù tiến vào thì chính anh ta cũng không nhìn thấy tình huống của mình.
Thế nên lúc này trong lòng Thiết Quý Hoành càng ngày càng kinh ngạc và kỳ lạ. Anh ta nheo mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó vận khí công, giống như muốn cảm nhận sự tồn tại của Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng không thu hoạch được gì, nhưng khiếp sợ trong lòng cũng càng lúc càng nhiều. Cô gái bé nhỏ này khiến anh ta càng ngày càng tò mò, hình như trên người cô có vô số bí mật, cộng thêm tính cách hoạt bát, mặt mũi vui tươi, thật sự cô gái này là người hấp dẫn nhất anh từng gặp.
Ánh mắt Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm một bên mặt của cô, tóc mai và lông tơ trên mặt Kỷ Hi Nguyệt nhẵn mịn, làn da mềm mại đến khiến anh ta rất muốn véo một cái, tư tưởng này khiến chính Thiết Quý Hoành cũng rất kinh ngạc.
Thời gian bay hai tiếng, Kỷ Hi Nguyệt một mực bế quan tu luyện, cảm giác cả người rất thoải mái, cảm giác giống như đang bay trên mây, bình tĩnh khoan thai, cô cũng có cảm giác mọc cánh thành tiên.
Chẳng qua ánh mắt bên cạnh khiến cô rất không thoải mái. Cô biết Thiết Quý Hoành đang quan sát cô, nhưng cô cảm thấy quan sát thì thế nào, chính mình tu luyện khi ngủ, chẳng lẽ anh ta còn có thể nhìn ra hay sao?
Đợi Kỷ Hi Nguyệt cảm giác cả người mình đang hạ thấp rồi, cô từ từ điều chỉnh hô hấp, sau đó mở mắt, trực tiếp duỗi tay duỗi lưng.
“Tiểu Nguyệt, ngủ dậy rồi hả?” Thiết Quý Hoành lập tức mỉm cười hỏi.
“Ừm, ngủ rất ngon, rất thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Anh Thiết không ngủ hả?”
“Có ngủ một lát, vốn không định ngủ, nhìn em ngủ, cảm thấy ngủ thật ngon, thế nên cũng chợp mắt một lát. Phía dưới chính là La Mã của Ý, chúng ta dừng lại trên cao ốc Thế Kỷ, sau đó lại đến trường Luật mà em nói, thế nào?” Thiết Quý Hoành hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ gật đầu nói: “Được. Chẳng qua em không biết trường Luật của La Mã ở đâu. Anh Thiết tra thử xem, không biết có xa không.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Được, đi xuống ăn chút gì đó rồi xuất phát. nếu như xa anh sẽ bảo bạn lái xe ra đón, nếu gần thì đi xe taxi.”
“Ok, em cũng không có vấn đề gì, anh Thiết sắp xếp là được. Em còn tưởng rằng lần này tới Châu Âu không có cách nào đi thăm bạn thân của mẹ, không nghĩ tới còn có cơ hội này.” Kỷ Hi Nguyệt quả thật rất vui mừng. Mặc dù không phải tới với Triệu Húc Hàn nhưng cô thật sự có một ít vấn đề muốn hỏi dì Kim.
Thiết Quý Hoành thấy cô vui mừng, anh ta cũng rất vui mừng. Đợi máy bay trực thăng đáp xuống trên đỉnh mái nhà, hai người lập tức đi xuống.
Cao ốc Thế Kỷ là một khách sạn, bọn họ cũng không ở chỗ này, bởi vì Thiết Quý Hoành nói đi bờ biển, bên kia có khách sạn có cảnh quan thoải mái hơn, cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt qua bên kia sẽ càng thích.
Kỷ Hi Nguyệt không có ý kiến, chỉ cần người đàn ông này không có ý đồ, theo anh ta đi du lịch một lát cũng không có gì to lớn.
Cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn, còn gửi hình, Triệu Húc Hàn xem xong trả lời: “Được, cẩn thận.”
Chương 1097: Vẫn luôn có cái gai
“Gửi tin nhắn cho Triệu gia chủ hả?” Thiết Quý Hoành nhìn dáng vẻ mỉm cười của Kỷ Hi Nguyệt xem điện thoại di động, trong lòng cảm thấy hơi không thoải mái.
“Ừm, không gửi tin nhắn anh ấy sẽ lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Em không muốn có bất kỳ hiểu lầm gì với anh Hàn.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Tình cảm hai người thật tốt.”
“Đúng vậy, thế nên anh Thiết không cần có ý nghĩ gì với em. Em hi vọng sau này là bạn chứ không phải kẻ địch.” Kỷ Hi Nguyệt không quên nhắc nhở anh ta một chút.
Thiết Quý Hoành cười ha ha, nói: “Anh hiểu, em cũng không cần nhắc nhở anh.”
Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, hai người nhanh chóng ra khỏi máy bay trực thăng đi xuống lầu.
Sau khi ăn sáng trong khách sạn, Thiết Quý Hoành đã tra xong địa chỉ trường Luật La Mã, hỏi Kỷ Hi Nguyệt tin tức Kim Duyệt Cầm. Kết quả là hỏi gì cũng không biết, bởi vì lúc đó Kỷ Hi Nguyệt còn quá nhỏ, mới mười một tuổi, cha mẹ cũng chỉ nhắc qua, căn bản cô không biết tình hình cụ thể.
Cô nghĩ đến tìm dì Kim, cũng bởi vì phát hiện nguyên nhân cái chết của mẹ không phải ngoài ý muốn, thế nên nhất định có liên quan đến cái chết Hạ Vịnh Hà – mẹ của Triệu Húc Hàn, bởi vậy cô cảm thấy có lẽ dì Kim biết gì đó.
Cô cũng không dám hỏi Triệu Húc Hàn, bởi vì anh liên tục nói không cần đi tra, sợ cô gặp phải nguy hiểm.
Nhưng cô nào nhịn được. Liên quan đến nguyên nhân cái chết của mẹ mình, cho dù có nguy hiểm thì cô cũng phải thử. Hơn nữa bây giờ cô cũng không còn là Kỷ Hi Nguyệt dễ bắt nạt, cái gì cũng cũng không hiểu nữa.
Sống lại một lần, ông trời cho cô sức mạnh lớn mạnh như vậy, trở thành người tu luyện khí công, còn có Triệu Húc Hàn theo bên người. Nếu cô không làm chút gì thì cũng thật có lỗi với ông trời rồi.
Mẹ nhất định đã tìm được nguyên nhân mẹ Triệu Húc Hàn chết, cho nên mới bị hại. Cho nên không thể nào dì Kim nghiên cứu cùng mẹ lại không biết gì được?
Dì Kim không chết, mẹ chết rồi, có lẽ trong đó còn có chuyện không muốn người khác biết.
Có một lần cô còn nghĩ, có khi nào dì Kim bán đứng mẹ hay không? Bằng không nếu hai người đều biết thì vì sao mẹ chết mà dì Kim vẫn còn sống?
Những thứ này là bí mật trong lòng Kỷ Hi Nguyệt, không nói ra với Triệu Húc Hàn, bởi vì tất cả đều là suy đoán của cô, cô cũng không hy vọng để Triệu Húc Hàn biết mình thật ra cũng rất sốt ruột tìm nguyên nhân cái chết của mẹ. Đây là để anh không cần quá lo lắng.
Suy cho cùng trong lòng Triệu Húc Hàn đã tự trách rất mãnh liệt rồi. Mặc dù cái chết của mẹ là bởi vì anh xin dì Kim mời mẹ đi Ý, nhưng đây cũng là lĩnh vực chuyên nghiệp của mẹ, mẹ nhất định đã rất vui vẻ chấp nhận lời mời đến nghiên cứu vấn đề nan giải lần đó.
Cho nên cô không thể trách Triệu Húc Hàn. Hơn nữa Triệu Húc Hàn bởi vì cái chết của mẹ nên một mực luôn chăm sóc cô, kiếp trước còn chăm sóc cô tám năm, biết cô bị Tần Hạo đẩy xuống lầu, nếu không có Triệu Húc Hàn thì có thể cô đã chết với tên Triệu Vân Sâm kia rồi.
Sống lại một lần, anh lại chăm sóc cô ba năm, bây giờ lại yêu cô, cho nên cô không trách anh, mà là đau lòng cho anh.
Thế nên phải tìm được hung thủ sát hại Hạ Vĩnh Hà mẹ của anh vè mẹ cô Bạch Thu Hà nhanh hơn thì cô và anh mới chính thức an tâm. Lúc trước, cho dù biểu hiện rất tốt, nhưng sâu trong lòng hai người khẳng định vẫn có một cây gai đâm vào.
Sau bữa sáng, Thiết Quý Hoành dẫn theo Kỷ Hi Nguyệt ngồi lên xe taxi, bởi vì đi tới trường Luật cũng không xa lắm, khoảng nửa tiếng, thế nên Thiết Quý Hoành không dự định gọi bạn ra làm hướng dẫn viên du lịch, hơn nữa anh cũng muốn ở riêng với Kỷ Hi Nguyệt nhiều hơn.
Thật ra anh ta cũng không hiểu lòng mình, vì sao phải muốn đi du lịch với Kỷ Hi Nguyệt, lại không thể trực tiếp ngủ với cô, suy cho cùng cô là bạn gái của Triệu Húc Hàn.
Chương 1098: Năng lực tự giải thích vô cùng mạnh mẽ
Mặc dù Thiết Quý Hoành không hiểu nổi lòng mình, nhưng chính là cảm thấy hứng thú với kỷ hi nguyệt, cũng vô cùng tò mò, muốn từ sâu trong lòng đi tìm hiểu cô gái này nhiều hơn.
Thế nên anh mới mặc kệ Triệu Húc Hàn tức giận, tạo cho mình cơ hội này, về phần hậu quả, anh ta cũng không lo lắng nhiều. Anh ta cũng tin Triệu Húc Hàn nói được làm được, nếu đồng ý hợp tác với anh ta thì dĩ nhiên sẽ không đổi ý.
Dù sao anh ta phải cho Triệu Húc Hàn biết bí mật này. Cho tới nay anh đều đang chờ đợi đáp án để vạch trần bí mật này, tin rằng cho dù dùng một cái giá lớn hơn nữa để đổi lấy thì anh cũng sẽ suy tính cân nhắc.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ, đường phố La Mã và Paris không giống nhau. Cửa hàng trên đường phố rất nhiều không kịp nhìn, thỉnh thoảng Thiết Quý Hoành sẽ giải thích vài cửa hàng tương đối nổi tiếng, Kỷ Hi Nguyệt cũng không quay đầu liếc anh ta một cái.
Toàn bộ hành trình cô đều nhìn đường phố, còn chụp mấy tấm hình gửi cho Triệu Húc Hàn, tránh cho đại ma đầu bên kia nổi máu ghen.
Nửa giờ sau, đi tới trường Luật La Mã, cửa trường trang trọng rất có mùi cổ điển. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt đứng ở cửa lớn tự chụp một tấm, Thiết Quý Hoành cũng muốn chụp chung một tấm.
Chẳng qua lúc chụp chung, Thiết Quý Hoành cười rất vui vẻ, Kỷ Hi Nguyệt thì hơi lúng túng.
Đi vào cửa trường rất dễ, vốn cho rằng phải đăng ký, kết quả có thể do Kỷ Hi Nguyệt rất giống sinh viên, thế nên cũng không bị vặn hỏi, hai người thuận lợi đi vào trong sân trường.
Văn phòng cấp bậc giáo sư là độc lập, sau khi Thiết Quý Hoành hỏi sinh viên thì lập tức dẫn Kỷ Hi Nguyệt đi tới văn phòng trước.
Chẳng qua đã hỏi hai người mà cũng không ai biết giáo sư Kim Duyệt Cầm, hỏi Kỷ Hi Nguyệt tên tiếng Pháp hoặc tên tiếng Anh của Kim Duyệt Cầm, hỏi gì Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết.
Ngay cả Kim Duyệt Cầm là người Hoa Hạ hay là người nước nào cô cũng không biết. Suy cho cùng Kỷ Hi Nguyệt chưa từng gặp, nghe được cũng chỉ là một cái tên. Ngoại trừ biết là bạn thân của mẹ, thật sự là hoàn toàn không biết gì cả.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt vô tội của Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em cũng không biết là người nước nào?”
Kỷ Hi Nguyệt bặm môi, nói: “Có lẽ là người Hoa Hạ, suy cho cùng cái tên Kim Duyệt Cầm xinh đẹp như vậy, cũng chỉ có người Hoa Hạ mới có. Nếu như người nước ngoài lấy tên Hoa Hạ, tuyệt đối sẽ không tình thơ ý họa như vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt giải thích rõ ràng hợp lý, Thiết Quý Hoành đầu đầy vạch đen nhìn cô. Điều này cũng có thể trở thành cái cớ không biết?”
“Khụ khụ, vậy trước tiên đi hỏi có nữ giáo sư Hoa Hạ hay không? Chắc là khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới bạn thân của mẹ mình, tuổi tác chắc hẳn không khác biệt lắm.
Thiết Quý Hoành nghĩ thầm cũng chỉ có thể như vậy, lại bắt đầu ngăn cản từng người giáo sư từ trong văn phòng ra tới hỏi thăm.
“Người Hoa Hạ? Ở đây không có giáo sư người Hoa Hạ, nhưng có một người Hàn Quốc khoảng bốn mươi năm mươi tuổi tên là Jenny.” Giáo sư kia nói.
“Người Hàn Quốc?” Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt nhìn Thiết Quý Hoành phiên dịch.
Thiết Quý Hoành hỏi lại một lần nữa, sau đó gật đầu nói: “Đúng, chính là một phụ nữ Châu Á, tên là Jenny, là người Hàn Quốc.” Sau khi anh ta cảm ơn vị giáo sư nam này thì lặp lại một lần với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu, nói: “Chẳng lẽ người Hàn Quốc này là bạn thân của mẹ em? Chẳng lẽ mẹ em còn biết nói tiếng Hàn? Nhưng đó giờ em lại không biết.”
Thiết Quý Hoành nói: “Như vầy đi, trước tiên chúng ta đi hỏi bà ấy thử, có khi chính là bà ấy thì sao? Họ Kim, cảm giác rất giống người Hàn Quốc.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mở to mắt, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, có lẽ chính là bà ấy, sao em không nghĩ tới, cái họ Kim này là họ lớn ở Hàn Quốc, vậy thì không sai.”
Thiết Quý Hoành thấy cô thoáng cái chuyển biến lớn như vậy, thật sự có chút tiếp nhận không kịp, năng lực giải thích của cô vô cùng mạnh mẽ.
Chương 1099: Mẹ em nghĩ không thông
Kỷ Hi Nguyệt nói xong đã chạy vào phía lầu dạy học, Thiết Quý Hoành vội vàng đuổi theo. Bên trong lại có giáo sư cầm sách giáo khoa đi ra ngoài, thấy hai người Hoa Hạ nên hơi kinh ngạc nhìn thêm mấy lần, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Văn phòng giáo sư rất lớn, hẳn là có rất nhiều phòng thí nghiệm và phòng nghiên cứu, thế nên muốn tìm một người độ khó vẫn rất cao, may mà phía dưới cùng có một tấm bảng môn học.
Ở phía trên, hai người đều thấy tên tiếng anh của Jenny, thuộc về ngành giải phẫu học, ở lầu ba.
Sau khi hai người lên tầng ba, thấy tầng lầu này rất lớn, nhưng cửa rất ít, cửa và cửa cách nhau rất dài, nhưng ở giữa đều là cửa kính.
Từ ngoài cửa kính nhìn vào là có thể thấy rất nhiều bồn thủy tinh bên trong, bên trong chứa đủ loại tiêu bản thân thể con người, đều ngâm Formalin, thật sự nhìn thấy có hơi kinh khủng và ghê tởm.
Miệng Kỷ Hi Nguyệt giật giật, Thiết Quý Hoành nhẹ giọng nói: “Tiểu Nguyệt, có sợ không?”
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu liếc anh ta một cái, nói: “Anh Thiết, anh có sợ không? Chỗ này ít nhất cũng có mười mấy thi thể, thật quá tàn nhẫn.”
“Đây là nghiên cứu khoa học, chỉ cần không nghĩ ngợi lung tung, em cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi.” Thiết Quý Hoành vươn tay ra nói: “Nếu như em sợ, em có thể giữ chặt tay anh.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt, nói: “Nhìn em giống như đang sợ hả? Mẹ em cũng là pháp y, lúc nhỏ em đã xem qua notebook của bà, hình ảnh trên đó mới gọi là ghê tởm, những thứ này không tính là gì.”
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những miếng thi thể ghê tởm lúc trước trong án băm thây. Cô cũng từng xem thứ khủng bố như vậy rồi, huống chi là cách hai lớp thủy tinh.
“Rốt cuộc em có phải là phụ nữ không vậy?” Thiết Quý Hoành bất đắc dĩ nói.
Kỷ Hi Nguyệt không nhìn anh ta, mà vẫn nhìn bên trong cửa kính, vừa nói: “Em không phải phụ nữ, tại sao anh muốn theo đuổi em, một hai bắt em phải ra ngoài du lịch? Chẳng lẽ anh là người đồng tính.”
“Khụ khụ khụ.” Thiết Quý Hoành bị cô nói đến sặc, nhưng quả thật cô nói rất có lý, không vấn đề.
Đó không phải chính mình nói mình à?
Thiết Quý Hoành cười lắc đầu, đầu óc cô gái này thật sự không giống người khác, như vậy cũng có thể cho cô thắng, thật sự không phục không được.
“Chỗ này không có người, qua bên kia xem thử.” Đương nhiên Kỷ Hi Nguyệt không phải nhìn tiêu bản thi thể bên trong, mà là nhìn bên trong có người đang nghiên cứu hay không.
Bước chân cô rất nhanh, rất hoạt bát, Thiết Quý Hoành bước nhanh đuổi theo cô, dù sao vẫn thấy ở chung một chỗ với cô thì anh cũng trẻ hơn rất nhiều. Hôm nay anh cũng mặc quần áo thoải mái, nhìn qua có vẻ trẻ trung, anh ta cảm giác hai người ở chung một chỗ rất tốt, rất thoải mái.
Rẽ qua lại đến một phòng thí nghiệm lớn, từ cửa sổ kính nhìn vào bên trong cũng thấy một hàng hộp tủ không biết là inox hay nhôm, đếm không rõ có bao nhiêu dãy.
“Bên trong những thứ này không phải đều là thi thể chứ?” Cuối cùng sau lưng Kỷ Hi Nguyệt cũng hơi rét run.
Thiết Quý Hoành gật đầu nói: “Chắc là phải, loại thi thể này chết không cùng nguyên nhân, có toàn thây hoặc là băm thây, hoặc là hài cốt, vì để cho pháp y nghiên cứu.”
Kỷ Hi Nguyệt đánh cầm cập, nhẹ nhàng nói: “Mẹ em nghĩ không thông cỡ nào mới muốn lựa chọn bộ môn này.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, ngay sau đó cười lắc đầu.
“Thông thường các trường đại học làm sao có thể có loại thiết bị và điều kiện này được. Nơi này hội tụ pháp y tinh anh toàn thế giới, mẹ em có thể tới nơi này, chứng minh lĩnh vực nào đó nhất định đã nhận được sự công nhận của giáo sư bên này, có cơ hội tới đây học tập.” Thiết Quý Hoành nói.
“Mẹ em là một người phụ nữ vĩ đại.” Anh ta kết luận một câu.
Chương 1100: Đều là tiêu bản ngâm người
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Điểm này em đồng ý, có thể làm việc như vậy, không vĩ đại một chút không được.” Nhưng thật ra trong lòng cô đang nghĩ nơi này không biết có hài cốt mẹ của anh Hàn không.
Năm đó sau khi đào ra có để lại hay không, hoặc là chứa trong tủ nào đó ở chỗ này. Cô chưa từng hỏi qua Triệu Húc Hàn, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Nếu thật sự ở chỗ này, vậy chỉ có thể nói rõ cái chết của mẹ anh nhất định rất kỳ lạ, mới có tư cách ở chỗ này làm ví dụ học tập.
Kỷ Hi Nguyệt tự trách mình lúc trước không nghĩ tới vấn đề này, thế nên cũng không hỏi kỹ Triệu Húc Hàn.
Nhưng bây giờ nhìn thấy những tình huống này, không thể không khiến cô liên tưởng tới, nếu mẹ bị hãm hại chết, chính là chứng minh bà phát hiện nguyên nhân chết mà ngay cả dì Kim cũng không phát hiện, chắc chắn là cực kỳ hiếm thấy.
Vậy thì rất có thể sẽ bị bảo tồn xuống làm án lệ, để sau này cho sinh viên học tập.
Khả năng lớn nhất chính là được Triệu Húc Hàn mang về, hoặc là bị hung thủ phá hỏng, nhưng bất kể là nguyên nhân nào thì Kỷ Hi Nguyệt cũng tin rằng mẹ cô nhất định đã tìm được nguyên nhân cái chết.
Chỉ là tại sao mẹ không nói ra mà trực tiếp về nước? Sau đó còn bị hãm hại nữa?
Nếu đã biết kết quả, như vậy chắc hẳn dì Kim cũng biết, vậy tại sao dì Kim lại không chết?
Cũng chỉ có hai nguyên nhân, một là mẹ vẫn chưa nói cho bà biết nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn, hai là dì Kim bán đứng mẹ, thế nên mẹ chết, bà ấy sống.
Kỷ Hi Nguyệt hi vọng không phải là cái thứ hai. Suy cho cùng Kim Duyệt Cầm là bạn thân của mẹ, nhưng không biết vì sao Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khả năng này cao hơn khả năng kia.
Hôm nay cô muốn tìm được đáp án này, thật sự là mẹ sơ suất kết bạn?
Hai người nhìn tới nhìn lui từng dãy ngăn tủ, cũng không nhìn thấy ai. Chẳng lẽ chỗ này không có giáo sư sao?
Đi thẳng đến một cái cửa cuối cùng, bên trong mới thật sự là phòng làm việc. Trên mặt bàn đều là giấy tờ, phía sau còn có tủ sách, từng quyển sách trên tủ đều là từ điển lớn, thấy vậy Kỷ Hi Nguyệt chắc lưỡi, nếu là cô, tuyệt đối không có kiên nhẫn xem cuốn sách dày như vậy.
Trước mặt bàn, một nữ giáo sư mang mắt kính đang lật một quyển sách thật dày, còn dùng bút ở phác họa lên trên, hoàn toàn không biết hai người đang đứng nhìn bà xuyên qua cửa sổ kính.
“Chắc bà ta là Jenny.” Thiết Quý Hoành nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Nhìn tuổi cũng giống, không biết có phải dì Kim hay không.” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn bực. Nếu như người phụ nữ này là Kim Duyệt Cầm, nhưng không biết tiếng Trung hoặc tiếng Anh, vậy cô giao tiếp sẽ có khó khăn, nhưng có một số chuyện cô lại không muốn cho Thiết Quý Hoành biết, thế nên hi vọng mình có thể giao tiếp.
“Anh gõ cửa nhé?” Thiết Quý Hoành hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!