Chương 1131: Dựa vào chiếm đoạt sẽ không thành công
Tiêu Ân thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thật may mắn, cậu chủ không ghen đến nỗi như thế, anh ấy còn tưởng rằng lại sắp có áp suất thấp, nói đồng ý rồi vội vàng đi sắp xếp.
Nửa giờ sau, mọi người đều ở trên máy bay. Triệu Húc Hàn ngồi ở ghế điều khiển phụ, Kỷ Hi Nguyệt muốn ngồi cùng Thiết Quý Hoành ở ghế sau.
Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt đen nhánh kia của Triệu Húc Hàn, anh ta nở nụ cười, nhưng Kỷ Hi Nguyệt muốn thì anh ta cũng vui vẻ nhận, cũng chỉ có thể để Triệu Húc Hàn không vui.
Thiết Quý Hoành nghĩ thầm nếu cánh tay này của anh ta không tốt lên, vậy có phải Kỷ Hi Nguyệt sẽ áy náy cả đời không, rồi sẽ thường xuyên chăm sóc anh ta? Triệu Húc Hàn có lẽ sẽ tức giận tới chết nhỉ?
Máy bay bay lên không, Kỷ Hi Nguyệt vì Thiết Quý Hoành nên ăn sớm hơn. Rốt cuộc tiêu hao quá lớn, cần phải bổ sung, Thiết Quý Hoành cười nở hoa, Triệu Húc Hàn ngay cả đầu cũng không quay lại.
“Anh Hàn, anh cũng ăn một phần sandwich đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Triệu Húc Hàn.
“Anh không đói.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.
“Vậy sữa bò thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại đưa sữa bò qua, Triệu Húc Hàn nói: “Anh không cần, trở về bên kia ăn, em uống đi.”
Kỷ Hi Nguyệt mím môi vâng một tiếng, tự ăn một chút, sau đó nói với Thiết Quý Hoành: “Anh Thiết, tay anh đau lắm hả?”
“Vẫn ổn, vẫn có thể chịu đựng.” Tuy Thiết Quý Hoành nói như vậy nhưng khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vẫn biểu hiện ra anh ta đang ốm yếu.
Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra nói: “Để em thử xem! Như vậy trong lòng em sẽ dễ chịu hơn chút.” Nói xong cô duỗi tay cầm cánh tay bị thương của Thiết Quý Hoành.
Ngay sau đó cô nhắm hai mắt lại, dùng toàn lực ở cánh tay chuyển khí công cho Thiết Quý Hoành, mà Thiết Quý Hoành lập tức cảm nhận được một dòng nước ấm mạnh mẽ tiến vào cánh tay đang đau xót.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngay cả anh ta tự chữa thương cũng không có khí công mạnh như vậy, cô gái nhỏ này lấy đâu ra khí công hùng hậu như thế?
Hơn nữa nhờ dòng khí công này của cô truyền vào, cánh tay vốn đang đau đớn của anh ta lập tức không thấy đau nữa, ấm áp, còn có chút cảm giác thoải mái. Người có khí công bình thường chữa thương không có khả năng nhanh như vậy.
Vốn Thiết Quý Hoành nghĩ rằng mỗi ngày anh ta chữa thương một lần, ba tháng sau có lẽ cánh tay này có thể làm việc bình thường, nhưng cũng sẽ không quá linh hoạt, nhưng nửa năm tự mình chữa thương thì chắc chắn có thể khôi phục.
Nhưng hiện tại anh ta cũng hơi sợ hãi khí công của Kỷ Hi Nguyệt. Người phụ nữ này sẽ không vì chữa thương cho anh ta mà đào rỗng cơ thể mình chứ?
Kỷ Hi Nguyệt đã tiến vào bên trong hình thức quên mình, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải chữa trị vết thương cho Thiết Quý Hoành. Cho nên cô đưa toàn bộ khí công trong cơ thể theo bàn tay vận chuyển qua, cũng không biết rốt cuộc là nhiều hay ít, chỉ là dùng hết khả năng của cô.
Rốt cuộc cô còn chưa trải qua thời điểm thực sự cạn kiệt khí công, có lẽ lúc này cô có thể thử xem tiêu hao xong sẽ có tình huống và trạng thái như thế nào.
Khuôn mặt nhỏ thánh khiết dường như hơi toát ra ánh sáng, Thiết Quý Hoành vẫn ngơ ngác nhìn cô, dường như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Triệu Húc Hàn quả nhiên nhắm mắt làm ngơ, bằng không nếu anh thấy cảnh này thì sẽ thật sự không thể nhịn được nữa. Thiết Quý Hoành thật sự chẳng hề che dấu rằng anh ta thích Kỷ Hi Nguyệt.
Anh ta nói sẽ không đoạt, nhưng không có nghĩa là anh ta không thể thích.
Có lẽ một ngày nào đó không thích Kỷ Hi Nguyệt Triệu Húc Hàn nữa, sẽ thích anh ta thì sao? Dù sao có Triệu Húc Hàn thì anh ra sẽ không đoạt, nhưng có thể thích quang minh chính đại.
Đàn ông thích phụ nữ là chuyện đương nhiên, Triệu Húc Hàn có bản lĩnh đạt được tình yêu của Kỷ Hi Nguyệt, đó là do may mắn. Anh ta xuất hiện quá muộn, anh ta sẽ không hèn hạ đến mức đoạt lấy, tuy rằng anh ta cũng muốn như vậy.
Nhưng anh ta biết người con gái như Kỷ Hi Nguyệt, nếu chỉ dựa vào chiếm đoạt thì sẽ mãi mãi không thành công.
Chương 1132: Trắng tóc vì anh ta
Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt một lúc lâu, nhưng cuối cùng thân thể suy yếu không kiên trì nổi, hơn nữa cánh tay ấm áp khiến anh ta ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Chờ lúc Thiết Quý Hoành tỉnh lại lần nữa, nhìn Kỷ Hi Nguyệt anh ta vô cùng khiếp sợ, lập tức vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, đủ rồi!”
Triệu Húc Hàn quay đầu lại, vừa nãy anh nhìn qua đã thấy Thiết Quý Hoành ngủ rồi, Kỷ Hi Nguyệt nắm lấy tay anh ta truyền khí công. Tuy rằng trong lòng anh không thoải mái, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.
Vừa nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại đã nhìn thấy tóc dài một bên tai của Kỷ Hi Nguyệt biến thành tóc bạc, Thiết Quý Hoành hiển nhiên không biết, sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vô cùng khiếp sợ.
Kỷ Hi Nguyệt tỉnh táo lại, có hơi nhập nhèm, nói: “Sao vậy? Anh có đỡ hơn chút nào không?”
“Tiểu Nguyệt, em, em, em thật ngốc!” Thiết Quý Hoành lập tức sắp rơi lệ, nhìn một sợi tóc bạc trên trán cô, trái tim trong nháy mắt cảm thấy đau đớn.
“Tiểu Nguyệt!” Tròn mắt của Triệu Húc Hàn suýt rơi ra ngoài, cô gái nhỏ này đang làm gì vậy? Đây rõ ràng là tiêu hao quá mức dẫn đến tóc biến thành màu trắng.
“Em, em bị sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc trước phản ứng quá lớn của hai người đàn ông.
“Em, tóc em!” Triệu Húc Hàn hận chết Thiết Quý Hoàng. Sao người đàn ông này có thể được Kỷ Hi Nguyệt chăm sóc và hy sinh như vậy, cô là bạn gái anh cơ mà.
“Tóc em?” Kỷ Hi Nguyệt cau mày, sau đó duỗi tay vuốt tóc, thấy được một sợi tóc bạc dài, cô cũng sợ tới mức mở to hai mắt: “Tóc em! Sao lại như thế này?”
Đôi mắt Thiết Quý Hoành ẩm ướt, nói: “Tiểu Nguyệt, em tiêu hao quá nhiều, đều tại anh ngủ quên mất.” Thiết Quý Hoành vô cùng tự trách, nhưng trong lòng lại thấy kinh ngạc. Anh ta không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể vì anh ta mà làm đến bước này.
Nhưng thật ra Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết bản thân tiêu hao quá mức, cô cứ liên tục truyền như vậy thôi, cũng không cảm thấy quá mệt, chỉ là có hơi mệt, sao có thể ngờ tới tóc lại biến thành màu trắng được.
“Thiết Quý Hoành, tên heo nhà anh!” Triệu Húc Hàn một bụng tức không có nơi nào trút giận, trực tiếp mắng chửi Thiết Quý Hoành. Nếu không phải tên heo này bị thương, nếu không phải do anh ta bị thương thì sao Kỷ Hi Nguyệt có thể biến thành như vậy.
Hiện giờ đang trên máy bay, anh không đánh được, nhưng thật sự không thể nhịn được nữa, cũng chỉ có thể mắng.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc mồm nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận đến nỗi đỏ lên của Triệu Húc Hàn, sau đó phụt một tiếng cười rộ lên.
“Em còn cười được, em cũng là heo hả? Bản thân tiêu hao nhiều năm như vậy cũng không biết?” Triệu Húc Hàn thật sự tức giận sôi máu.
“Anh Hàn, anh Thiết là heo, nếu em cũng là heo thì anh phải khóc mất!” Vậy mà Kỷ Hi Nguyệt còn có tâm trạng nói giỡn.
“Em!” Triệu Húc Hàn bị tức chết rồi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, Thiết Quý Hoành vội vàng nói: “Tôi là heo. Tiểu Nguyệt, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh không ngờ sẽ như vậy.”
“Không sao, không phải chỉ là bạc chút tóc thôi sao! Mặt không có việc gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt sờ mặt mình, cũng may là vẫn bóng loáng mềm mịn, vậy chỉ có vài sợi tóc ở thái dương bị bạc. Đây không phải càng có cá tính sao, nếu không được thì cô cắt đi là xong.
Triệu Húc Hàn tức giận đến cuối cùng cũng chỉ dư lại đau lòng, nói: “Em cần gì phải đối xử với tên heo này tốt như vậy, anh ta vốn dĩ không sao.”
Thiết Quý Hoành tự trách, Triệu Húc Hàn từng tiếng mắng anh ta là heo, anh ta cũng nhận. rốt cuộc anh ta cũng đau lòng muốn chết, cô gái nhỏ này thật sự ngốc nghếch.
“Anh Thiết, anh cảm giác thế nào? Có thể mở băng gạc ra xem được không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Hiện giờ không còn đau chút nào, hẳn đã khá hơn rất nhiều.” Nói rồi một cánh tay khác của anh ta tháo dây buộc.
Kỷ Hi Nguyệt duỗi tay qua hỗ trợ. Giờ Triệu Húc Hàn hối hận muốn chết, vì sao lúc trước anh không ngăn cản, trở về cũng có thể chữa thương, sao phải một hai làm trên trực thăng chết tiệt này, làm hại anh chỉ có thể ngồi ở phía trước nhìn bạn gái mình chăm sóc cho một người đàn ông khác.
Dây băng cởi ra sau đó chính là băng gạc, mở ra từng lớp, trên băng gạc vẫn có vết máu. Chưa chờ hoàn toàn mở ra, khi Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành nhìn thấy vết thương, hai người đều há to miệng.
Toàn bộ thân thể của Triệu Húc Hàn cũng nghiêng lại đây, cũng nhìn thấy được miệng vết thương của Thiết Quý Hoành.
Vẻ mặt của anh và hai người bọn họ giống nhau như đúc, đều là bộ dạng bị sét đánh.
Cũng may người điều khiển trực thăng vẫn luôn nhìn chăm chú phía trước, còn mang theo tai nghe liên hệ với kiểm soát viên không lưu bên kia, cho nên căn bản sẽ không đi chú ý ba người Triệu Húc Hàn rốt cuộc đang nói cái gì, làm cái gì.
Nhiệm vụ của anh ấy chính là nhanh chóng đưa ba nhân vật trọng yếu trên trực thăng về Paris an toàn.
“Tại sao lại như vậy?” Thiết Quý Hoành ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn, không phải Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh ta cảm thấy Triệu Húc Hàn và anh ta sẽ có cảm giác giống nhau.
Bởi vì giờ phút này vết thương ban đầu trên cánh tay anh ta cũng đã khép lại. Trước đó bác sĩ có khâu lại, nhưng sự thật là đã khâu hai mảnh thịt tách rời hoàn toàn nhau lại, cho nên vết thương kia quả thực vô cùng đáng sợ, cảm giác có vẻ rất lâu sau mới có thể khôi phục.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ vết thương vá lại đã biến thành màu hồng phấn, thương thế nặng như vậy mà đã lập tức sắp có thể chữa khỏi, thực sự quá dọa người.
Triệu Húc Hàn kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cô gái nhỏ này là thần tiên ư? Khí công cường đại đến loại trình độ này, anh cảm thấy anh ở phương diện chữa trị tuyệt đối không có thực lực mạnh như vậy.
Coi như dốc toàn lực ứng phó thì anh cảm thấy mình cũng cần phải mất một tháng mới có thể trị khỏi vết thương của Thiết Quý Hoành. Giờ thấy sự hiệu quả do Kỷ Hi Nguyệt trị liệu, quả thật quá dọa người.
“Cái này, đây là tốt rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đưa tay ra sờ lên trên vết thương của anh ta một chút, chỉ có cảm giác hơi bị tổn thương, còn những thứ khác căn bản vốn không có vấn đề.
“Nhanh như vậy à, bên trong có ổn không?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, nhưng nhìn bên ngoài thật sự tốt. Điều này làm cho cô nhớ lại một đao đâm vào ngực Hạ Tâm Lan lần đó, cô cũng dùng không nhiều thời gian nhưng đã làm cho vết thương của cô ấy biến thành một màu hồng.
Cô cảm thấy chỉ cần cho cô một hai ngày thì vết thương màu hồng cũng sẽ biến mất không còn, lành lặn như trước khi bị thương. Loại năng lực này của cô có phải quá đáng sợ không?
“Tốt lắm, anh, anh…” Thiết Quý Hoành đang cử động cánh tay, cảm giác hơi không quen, dường như giống hệt với trước kia. Không quen cũng là bởi vì tâm lý trong lòng, cảm thấy bị thương thành như vậy thì dù sao cũng sẽ có điểm gì là lạ, nhưng thật tế lại không có, cánh tay của anh ta đã hoàn toàn ổn lại.
Bên ngoài chỉ còn lại một vết sẹo to lớn màu hồng dài một thước. Chẳng qua vết sẹo này không đau không ngứa, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến anh ta. Hơn nữa chỉ cần anh ta muốn thì anh ta cũng có thể để cho vết sẹo này biến mất.
“Tiểu Nguyệt, em nên nghỉ ngơi chút đi!” Triệu Húc Hàn đau lòng muốn chết, đây là cần tiêu hao bao nhiêu khí công mới có thể đạt tới mức này. Cô gái nhỏ bé này hoàn toàn như Bích Mệnh Tam Lang, nhưng làm vậy với Thiết Quý Hoành có đáng không!
“Em thấy khá tốt, không cảm thấy quá mệt mỏi.” Kỷ Hi Nguyệt vuốt một sợi tóc bạc, cười nói: “Bây giờ không phải em rất có cá tính, rất xinh đẹp hả?”
Triệu Húc Hàn cho cô một ánh mắt hình viên đạn, sau đó nói: “Em có thể tự chữa trị được. Chẳng qua bây giờ đừng làm, chờ em khôi phục mội khoảng thời gian đã. Chính em không biết tiêu hao, nhưng thân thể lại đang kháng nghị.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt rồi nói: “Phải không? Chẳng lẽ giống bệnh tâm lý của em? Cơ thể không chịu nghe đại não điều khiển?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức có loại tâm trạng đậu má.
Nếu là như vậy, cô thật sự sợ mình tiêu hao quá độ, nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết. Mới vừa rồi nếu không phải Thiết Quý Hoành ngăn cản thì có thể toàn bộ đầu tóc cô sẽ bạc trắng? Từ từ biến thành bà lão?
“Bệnh tâm lý gì? Tiểu Nguyệt có bệnh tâm lý?” Thiết Quý Hoành ngược lại hơi kinh sợ, cô gái nhỏ này tâm tính tốt muốn chết, làm sao có thể có bệnh tâm lý?
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn lập tức đỏ lên, không nghĩ tới đầu óc của Kỷ Hi Nguyệt sẽ nghĩ đến chuyện kia, lập tức nói: “Không có, chính cô ấy đôi lúc có tố chất thần kinh, giống như vừa rồi chữa bệnh cho anh, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đây là một loại bệnh tâm lý.”
Thiết Quý Hoành cau mày, dường như có cảm giác bị lừa dối. Anh ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt một chút, Kỷ Hi Nguyệt gật đầu với anh ta, nói: “Em thật sự không biết vừa rồi tiêu hao quá lớn. Thật ra thì nếu cơ thể cảm thấy mệt tem nhất định sẽ biết, nhưng vừa rồi em không cảm thấy gì cho nên em cũng không biết tóc mình bạc đi.”
Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn lúng túng, cho nên côncũng giải thích theo. Dù sao đề tài riêng tư như vậy quả thực không thích hợp cho những người khác biết, đặc biệt là đàn ông, nếu không nhất định họ sẽ cười nhạo Triệu Húc Hàn.
“Còn có dạng này, cơ thể và ý thức tách rời? Loại bệnh này thật sự anh mới nghe lần đầu.” Thiết Quý Hoành thấy Kỷ Hi Nguyệt cũng nói như vậy nên khá tin.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao không sao, sau này em sẽ chú ý.” Nhìn vết sẹo của anh ta, cô nói: “Vốn dĩ cho rằng cần ba ngày mới có thể làm cho anh Thiết khỏe lên, không nghĩ tới bây giờ đã xong. Anh Hàn, vậy chúng ta có thể đi du lịch một chuyến.”
Triệu Húc Hàn lập tức vui vẻ, sao anh lại không nghĩ tới nhỉ? Trước đó Kỷ Hi Nguyệt nói phải chăm sóc Thiết Quý Hoành, bởi vì tay anh ta bị thương nghiêm trọng, nhưng bây giờ thì tốt rồi, hoàn toàn không cần chăm sóc, Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên cũng sẽ không theo anh ta.
“Được!” Triệu Húc Hàn vội cười nói.
Thiết Quý Hoành thì sửng sốt một hồi, sau đó dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, anh không muốn khỏe nhanh như vậy, còn muốn em chăm sóc anh thêm mấy ngày nữa!”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Vậy cũng không được, bây giờ anh không phải là bệnh nhân, em tự nhiên muốn đi ra ngoài chơi. Thật khó mới tới Châu Âu một lần mà! Anh Thiết, anh phải làm việc, chuyện Úy Mẫn Nhi còn phải dựa vào anh đâý!”
Thiết Quý Hoành sững sốt, ngay sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói: “Bên này sẽ có người Triệu gia ủng hộ anh. Nếu thương thế của anh đã ổn thì mau chóng đi, tránh cho người đàn bà kia lại ra ám chiêu.”
“Tôi biết.” Sắc mặt Thiết Quý Hoành ngưng trọng, gật đầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, lại nhìn qua người điều khiển đang mang tai nghe, sau đó nói: “Anh Thiết, 24 tiếng đã trôi qua. Dựa theo quyết định trước đó thì cũng coi như em đã ở cùng anh 24 tiếng, vậy chẳng phải anh nên nói cho chúng em biết rốt cuộc người gọi điện cho Thiết Thiên Hoa hôm đó mà anh tra được là ai à?”
Thiết Quý Hoành nhìn hai người, trong nháy mắt cười khổ, nói: “Hai người các người quả thật là một cặp, đều là người làm ăn, thật sự là không nhận chút thua thiệt nào. Còn chưa tới Paris mà đã tra hỏi.”
“Ơ kìa, anh Thiết, anh cũng biết mối quan hệ này quan trọng bao nhiêu mà. Hơn nữa nếu anh nói sớm thì cũng sẽ không bị thương rồi.” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh ta một cái. Chữa khỏi tay cho anh ta, tự trách áy náy của cô đã biến mất hết trong nháy mắt.
“Được được được, sợ hai người các người.” Thiết Quý Hoành không có biện pháp, anh ta cũng không phải người nuốt lời. Mặc dù lần này kết quả không tốt lắm, nhưng trước đó hai người đã ở cùng nhau tương đối không tệ, cũng coi như là một kí ức tốt đẹp.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thật sự muốn nói thì trong lòng cũng hơi hồi hộp, biểu cảm mong đợi nhìn anh ta.
Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn, trong đôi mắt toát lên một biểu cảm không biết là đồng cảm hay thương hại, sau đó từ từ nói: “Lúc đó sau khi tôi nghe được cuộc điện thoại gọi tới cho Thiết Thiên Hoa, tôi trở về đã lập tức tra xét, là từ Nhật Bản gọi tới.”
Nói tới đây, Thiết Quý Hoành cũng không nói thêm nữa.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn trở nên âm lãnh, sau đó nói: “Anh nói là chú bảy tôi – Triệu Hoành Tài?”
Thiết Quý Hoành chậm rãi gật đầu: “Số điện thoại kia chứng tỏ đúng là chú bảy anh – Triệu Hoành Tài. Hơn nữa bởi vì quan hệ quan trọng nên tôi còn cố ý tìm một người phụ nữ gọi lại, dĩ nhiên không phải cùng một ngày, là nửa tháng sau, cũng xác nhận là chú bảy anh nghe máy.”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khó coi, nói: “Em nghĩ em biết. Anh Hàn, chú bảy anh năm đó rất thích Thiết Hồng Nương, kết quả Thiết Hồng Nương phải gả cho cha anh, cho nên khi chú bảy anh thấy cha anh đối xử không tốt với người vợ Thiết Hồng Nương, trong khi ấy lại đối tốt với mẹ anh – Hạ Vịnh Hà, có thể là bởi vì tức giận và đau lòng cho Thiết Hồng Nương cho nên mới xuống tay với mẹ anh.”
Triệu Húc Hàn không lên tiếng, sắc mặt rất khó coi, toàn thân cũng lạnh như băng.
“Tiểu Nguyệt phân tích có đạo lý. Năm đó mọi người đều biết Triệu Hoành Tài thích Thiết Hồng Nương bao nhiêu, nhưng bởi vì ông ta không đủ tư cách làm gia chủ, cho nên Thiết Hồng Nương thành chị dâu cả của ông ta.” Thiết Quý Hoành thở dài, nói.
“Điều này liên quan đến Thiết gia, cho nên tôi một mực không dám nói ra, dù sao cũng có quan hệ quan trọng.”
“Sao Triệu Hoành Tài lại hợp tác với Thiết Thiên Hoa?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu lắm.
Thiết Quý Hoành nhìn cô một cái, sau đó nói: “Trước kia anh cũng đã tra xét, cũng đã hiểu rõ. Thiết Thiên Hoa là bà con xa của chi thứ Thiết gia bọn anh, bà ta một lòng muốn trở nên nổi bật, cho nên đầu tiên bà ta muốn trèo cao bám vào Triệu Hoành Tài. Không có ai biết bà ta và Triệu Hoành Tài còn có một đoạn quan hệ thân mật, hơn nữa hai người còn chia tay trong không vui.”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đều trừng to mắt nhìn Thiết Quý Hoành, thật sự không nghĩ tới Thiết Quý Hoành đã điều tra nhiều như vậy.
“Quốc tế Úy Lam cũng có quan hệ hợp tác với Nhật Hàn, cho nên Triệu Hoành Tài và Úy gia chủ quan hệ cũng không tệ. Khi đó Thiết Thiên Hoa đến Thiết gia bọn anh, muốn tìm chỗ tốt, nhưng Thiết gia bọn anh cũng tâm địa sắt đá, không cho bà ta bao nhiêu trợ giúp. Nhưng ở trong rất nhiều yến hội, bà ta quen biết Úy gia chủ, muốn cha anh giới thiệu, cha anh cảm thấy nhân phẩm Thiết Thiên Hoa có vấn đề, cho nên cũng không đồng ý. Về sau không biết vì nguyên nhân gì mà Triệu Hoành Tài giới thiệu cho Thiết Thiên Hoa, hơn nữa còn là tại Nhật Bản.
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Không thể không nói Thiết Thiên Hoa mưu tính sâu xa. Bà ta thông qua Triệu Hoành Tài gả cho Úy gia chủ, rốt cuộc bà ta đã được sống cuộc đời của quý phu nhân, cũng rất nhanh dung nhập vào các tầng lớp lớn hơn trong xã hội Châu Âu, khiến việc làm ăn của Úy gia chủ cũng phát triển không ngừng, cho nên Úy gia chủ rất cưng chiều bà vợ này.”
“Vậy vì sao phải giết mẹ anh Hàn. Bà ta đã sống rất tốt rồi còn gì?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi bực bội, nói.
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Hầy, lần đó khi mẹ anh và cha anh tới Âu Châu du lịch, Thiết Thiên Hoa nhìn quá mức hâm mộ, cho nên gọi điện kích thích Triệu Hoành Tài. Năm đó Triệu Hoành Tài nhìn người phụ nữ mình yêu chọn cha anh, đã cảnh cáo cha anh phải đối xử tốt với Thiết Hồng Nương. Kết quả cha anh cũng không làm được, cho khi nên Triệu Hoành Tài nghe Thiết Thiên Hoa châm ngòi kích thích thì mới nổi lên sát tâm với mẹ anh.”
Chương 1136: Hai người liên hợp (2)
Thiết Quý Hoành lại nhìn vẻ mặt vô cùng âm lãnh của Triệu Húc Hàn, nói: “Tôi suy đoán sau khi Triệu Hoành Tài bị kích thích thì Thiết Thiên Hoa nói sẽ giúp ông ta giải quyết mẹ anh, cho nên hai người cấu kết với nhau, hãm hại mẹ anh.”
“Lấy thực lực của Thiết Thiên Hoa ở châu Âu, còn có Triệu Hoành Tài ép mọi chuyện ở khắp nơi xuống, khiến anh không tìm được chân tướng cũng là điều rất bình thường” Thiết Quý Hoành nói: “Chuyện đại khái là thế, nhưng rốt cuộc mẹ anh chết đuối hay chết theo cách khác thì tôi cũng chưa điều tra. Dù sao tôi đã biết đây là một vụ giết người có chủ ý.”
Kỷ Hy Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn càng ngày càng không ổn, cô hơi sốt ruột, đưa tay chạm vào cánh tay anh, nói: “Anh Hàn, trước tiên anh đừng nóng giận. Nếu đã biết thì chúng ta có rất nhiều biện pháp để báo thù, hơn nữa không thể để dễ dàng bỏ qua cho bọn họ và còn phải trả lại trong sạch cho mẹ anh.”
Thân thể Triệu Húc Hàn đều đang phát run. Bởi vì có người Triệu gia anh tham dự, cho nên việc anh kiểm chứng là vô cùng khó khăn, bên trong có nội gián khiến cho không ngừng có người chết đi, hại anh không dám kiểm chứng quá nhiều.
Không nghĩ tới lần này đi châu Âu, nhờ có Kỷ Hi Nguyệt nên đã giải được đáp án rất nhanh. Anh cảm thấy hơi hốt hoảng, không thể tưởng tượng, thậm chí luôn cảm thấy có chút không dám tin.
Thiết Quý Hoành nói: “Triệu Húc Hàn, chuyện quá khứ đã qua nhiều năm rồi, anh cũng nên bình tĩnh. Tôi cảm thấy anh không nên xúc động, dù sao chú bảy anh cũng không phải đèn cạn dầu, huống chi ông ta vẫn luôn không thích anh.”
Triệu Húc Hàn hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thiết Quý Hoành nói: “Tôi sẽ không để cho Thiết Thiên Hoa chết dễ dàng như vậy.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tôi biết, loại đàn bà ác độc này anh muốn xử lý như thế nào cũng được, không liên quan đến Thiết gia tôi.”
“Tôi cần anh theo dõi người đàn bà này, trước khi tôi ra tay trước thì đừng để bà ta chạy thoát.” Triệu Húc Hàn lại nói ra một yêu cầu.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Vốn tôi vẫn đề phòng không ít với Úy gí, nhất là sau khi biết Thiết Thiên Hoa ác độc như vậy, làm sao dám coi thường bà ta. Chẳng qua thành thật mà nói thì trình độ ngụy trang của bà ta quả thực để tôi nhìn đủ rồi.”
Triệu Húc Hàn nhìn anh ta hồi lâuz sau đó nói: “Còn có những khả năng khác không?”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, nói: “Anh không tin tôi?”
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại nói: “Không phải là không tin anh. Tôi chỉ sợ tính sai, chuyện này liên quan tới mạng nhiều người, không phải chỉ có mình mẹ tôi.”
“Tôi biết. Chẳng qua tôi điều tra được như vậy. Dựa theo logic phân tích thì hai người này chắc chắn có liên quan, nhưng người thật sự xuống tay với mẹ anh là ai thì tôi không tìm được. Vậy đầu tiên sẽ phải biết nguyên nhân thực sự mẹ anh mất.” Thiết Quý Hoành suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là bọn họ thuê sát thủ, cũng có thể do tự ra tay, điều này rất khó nói.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, nhớ lại việc hôm qua cô đi trường Luật gặp dì Kim Duyệt Cầm. chẳng qua bây giờ cô không thể nói, dù sao Thiết Quý Hoành không biết cô đi hỏi nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn
Cô nghĩ chờ trở về rồi nói sau, không biết anh có tức giận hay không. Còn một việc nữa chính là cô cũng không biết di vật của mẹ anh còn ở đó hay không, nếu không còn nữa thì sẽ rất khó tìm ra nguyên nhân chết của mẹ anh.
“Thật ra thì tôi nghi ngờ chú bảy, nhưng tôi đã từng hỏi rồi, sau khi cha tôi cưới Thiết Hồng Nương thì chú bảy lập tức đi quản lý phân khu Nhật Hàn, rất ít khi trở về nước. Tôi nghĩ đoạn tình cảm đó cũng đã sớm buông bỏ, sao sẽ ra tay sau khi tôi được tám tuổi chứ?” Triệu Húc Hàn tự trách.
Chương 1137: Nghĩ không ra nhất
Thiết Quý Hoành nhìn gương mặt tuấn tú đau khổ của Triệu Húc Hàn, thở dài nói: “Trong cuộc sống, điều khó nghĩ ra nhất chính là vấn đề tình cảm. Có tình cảm cả đời cũng rất khó buông xuống, có thù hận cũng sẽ đi theo cả cuộc đời.” Anh ta nói một câu đầy triết lý.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cảm giác người đàn ông này dường như cũng trải qua vấn đề lớn trong tình cảm, nếu không cũng sẽ không cảm thán được nhiều thế.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn Thiết Quý Hoành rồi nói: “Cảm ơn!”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ trao đổi thôi. Chẳng qua lấy điều kiện này để đổi lấy Tiểu Nguyệt vì tôi bạc cả tóc, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.”
Ánh mắt Triệu Húc Hàn sắc như kiếm, lập tức nói: “Anh đừng có nằm mơ, Tiểu Nguyệt sẽ khôi phục tóc đen.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức gật đầu, nói: “Anh Thiết, anh đừng tự đa tình. Chẳng qua là em không khống chế được thôi, anh chớ suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng em chỉ có anh Hàn, còn anh, đời này nhiều nhất cũng chỉ là anh trai em.”
Thiết Quý Hoành lập tức bẹp miệng, ngay sau đó cười khổ không thôi, nói: “Nếu như tôi ước các người chia tay, các người có nguyền rủa tôi không?”
“Có!” Hai người đồng thanh, ngay sau đó ba người đều nở nụ cười. Mặc dù giữa nam nữ sẽ có mâu thuẫn, nhưng ba người đều là người rộng lượng, đều đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên thật ra thì cũng có thể nhìn thoáng, thản nhiên đối mặt.
Quan hệ như vậy vẫn tốt hơn loại người lén lén lút lút, ngấm ngầm đâm sau lưng, cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Rất nhanh, trực thăng hạ xuống, ba người xuống máy bay. Thiết Quý Hoành giống như không có chuyện gì, cũng không nhìn ra bị thương, chẳng qua vẫn hóa trang ra vẻ quấn băng mà thôi.
Một nhúm tóc trắng của Kỷ Hi Nguyệt hơi chói mắt, nhưng đúng như cô nói, nhìn qua vô cùng có cá tính. Ở Paris thời thượng, như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy rất đẹp và có phong cách phương tây.
Chẳng qua Kỷ Hi Nguyệt muốn nghỉ ngơi một lát, chờ tới khi cô cảm thấy có tinh thần sẽ chữa trị. Nếu không gương mặt ghen tuông của Triệu Húc Hàn sẽ bày ra trước mặt cô, không biến mất.
Bạc đầu vì người đàn ông khác, đoán chừng Triệu Húc Hàn có cảm giác bị đội nón xanh.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không biết rằng cũng bởi vì lần này, mà Thiết Quý Hoành yêu thương cô cả đời không quên. Trong những tháng năm dài đằng đẵng sau này, người đàn ông này giống như anh trai cô, vẫn luôn che chở cô, cưng chiều cô.
Mặc dù cô không phải người phụ nữ của anh ta, nhưng lại có được sự công nhận từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh ta, cũng khiến cho quan hệ của Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành gần thêm một bước, gần giống quan hệ của Cố Cửu và Triệu Húc Hàn.
Chẳng qua Cố Cửu là người anh em trong thế giới thực, còn Thiết Quý Hoành càng như người anh em trong thế giới bí mật.
Sau ki ba người xuống máy bay, Thiết Quý Hoành trực tiếp rời đi, bởi vì tình trạng vết thương đã tốt lên, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải nhanh xử lý. Còn Triệu Húc Hàn cũng phải cùng người Triệu gia hội họp, muốn trợ giúp Thiết Quý Hoành đối phó Quốc tế Úy Lam.
Kỷ Hi Nguyệt thì trở lại phòng khách sạn, đến nơi đã bắt đầu ngủ.
Chờ khi Kỷ Hi Nguyệt tỉnh lại đã là hơn mười hai giờ khuya, bầu trời bên ngoài đầy sao, thế mà cô lại ngủ một mạch từ ban ngày tới nửa đêm.
Điều này cho cô biết cơ thể của mình thật sự đã quá sức. Sau khi ngủ một giấc, cô cảm giác tinh thần quả thật tốt hơn rất nhiều. Ngay sau đó cô đi tới trước gương, nhìn một nhúm tóc trắng trong gương, cô từ từ vận chuyển khí công vào.
Không tới năm phút, mắt thấy tóc bạc đã biến thành tóc đen, khóe miệng cô cong lên, có cảm giác mình không gì không làm được.
Đi ra khỏi phòng, cô thấy Triệu Húc Hàn nằm ngủ trên ghế sô pha, máy tính còn mở trên mặt bàn.
Chương 1138: Lại biến thành màu đen
Chẳng qua Kỷ Hi Nguyệt vừa đi tới, nháy mắt Triệu Húc Hàn mở mắt, tính cảnh giác vô cùng cao.
“Anh Hàn, anh muốn ngủ thì đi vào phòng ngủ đi! Chỗ này sao có thể thoải mái được?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn nhìn đồng hồ, sau đó lắc đầu, nói: “Anh ngủ một lúc lâu rồi, ơ, tóc em?”
“Ha ha, đương nhiên là lại biến thành màu đen.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ ngồi xuống bên cạnh anh, duỗi tay ôm lấy cánh tay anh, đầu nhỏ chà xát trên cánh tay anh, cảm giác rất ấm áp.
Triệu Húc Hàn lộ ra nụ cười nuông chiều, sờ đầu cô, nói: “Em đó, mỗi lần đều không để ý tình huống của mình. Nếu không phải Thiết Quý Hoành thấy thì chỉ sợ đầu em đã bạc trắng rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt biết mình sai, lập tức cười ngượng nói: “Đây không phải là thân thể và đầu không cân đối hả? Em cũng không có cảm giác mệt nhọc nhưng thật ra thân thể cũng đã vượt sức chịu đựng. Anh Hàn anh nói có giống bệnh tâm lý của em không?”
Cơ thể Triệu Húc Anh Hàn căng thẳng, sau đó nhíu mày, nói: “Anh cũng không rõ lắm, chắc là có liên quan nhỉ?”
“Vậy lần này trở về, em muốn gặp lại giáo sư Trương Hành kia, bệnh tâm lý này nhất định phải trị khỏi mới được, nếu không ngày nào đó em mệt chết thế nào cũng không biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.
Vẻ mặt Triệu Húc Hàn lập tức thay đổi, trong lòng như bị bàn tay nắm lấy, rất lo lắng. Anh lập tức gật đầu, nói: “Được, không bằng chúng ta trực tiếp đi Kinh Thành, sau khi gặp giáo sư Trương Hành thì mới trở về Cảng Thành?”
“Vậy cũng được, em cũng không có vấn đề gì, nhưng ở đây phải đi sớm một ngày.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh Hàn, anh và anh Thiết bàn bạc xong làm sao để đối phó Úy Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa rồi hả?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Không để bọn họ chết dễ dàng như vậy. Thiết Thiên Hoa thích con gái bà ta đến thế thì anh muốn bà ta nếm thử cảm giác thống khổ khi mất con gái đầu tiên!”
Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn có vẻ tàn nhẫn, sau khi anh và Thiết Quý Hoành bàn bạc, giết Úy Mẫn Nhi trước, Thiết Thiên Hoa liên quan đến cái chết của mẹ anh, hiển nhiên càng không thể để bà ta chết thoải mái.
“Anh, các anh chuẩn bị đối phó Úy Mẫn Nhi thế nào?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập hơi nhanh, dù sao vẫn thấy rất tàn nhẫn. Có điều nghĩ đến việc người phụ nữ này lại phái hai sát thủ muốn đẩy cô vào chỗ chết, quả thật không nên đồng tình.
Tình yêu làm cho người ta mù quáng, nhưng mù quáng đến tán tận lương tâm thì không nên, loại người này sớm muộn gì cũng bị báo ứng. Dĩ nhiên báo ứng sớm một chút cũng tốt, nếu không cô ta sẽ làm hại rất nhiều người vô tội.
Trong lúc hai người bạc bạc thì Úy Mẫn Nhi ở trong phòng nhà Úy gia, chuyển một tỷ Euro vào một tài khoản, cuối cùng ấn nút gửi đi.
Sau đó cô ta tắt máy tính, lộ ra nụ cười âm trầm độc ác.
“Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt, nếu vạch mặt rồi thì các người cho rằng Úy Mẫn Nhi tôi dễ đối phó như vậy ư? Sát thủ Tôn gia, mỗi người đều là cao thủ khí công, mời một người phải tốn một trăm triệu Euro. Lần này mình bỏ ra một tỷ, mời mười sát thủ Tôn gia tới, không tin không giết được các người.”
Trong đầu Úy Mẫn Nhi nghĩ tới chuyện đó, tự cởi quần áo trên người xuống, từ từ bước vào trong bồn tắm lớn của cô.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Úy Mẫn Nhi nói một tiếng tiến vào, chỉ thấy một quản gia nam cao lớn uy mãnh đi đến.
“Tiểu thư, áo ngủ mà cô cần đây.” Mấy ngày trước nam quản gia này là Úy Mẫn Nhi lấy về từ bên Úy Tư Lý, là bạn học của Úy Tư Lý, dáng vẻ cao lớn đẹp trai, còn có ý vị của đàn ông trưởng thành.
“Ừ, lấy vào đây.” Giọng nói Úy Mẫn Nhi lười biếng.
Chương 1139: Huyết mạch bành trướng
Nam quản gia đẩy cửa đi vào, lập tức thấy một hình ảnh khiến mạch máu anh ta bành trướng.
Chỉ thấy Úy Mẫn Nhi trần như nhộng, nửa nằm trong bồn tắm, đẹp đẽ ướt át, một bên đùi đẹp vươn ra ngoài, tự cô đang dùng đôi tay mềm mại vuốt ve.
Nam quản gia sững sờ ở cửa, Úy Mẫn Nhi liếc anh ta một cái, lập tức nói: “Qua đây giúp tôi mát xa.”
Nam quản gia sửng sốt, sau đó lập tức để quần áo xuống, đi tới trước bồn tắm, ngồi xổm xuống.
“Cởi bỏ bộ đồng phục trên người anh xuống, tránh bị ướt, ra ngoài sẽ bị mẹ tôi mắng.” Úy Mẫn Nhi nói rất tùy ý.
“Cái này, tiểu thư, tôi, tôi?” Nam quản gia nói lắp tiếng Pháp, khuôn mặt rất ngại ngùng.
“Làm sao vậy? Giúp tôi mát xa làm khó anh hả?” Vẻ mặt Úy Mẫn Nhi lập tức hung ác lên.
Nam quản gia lập tức lắc đầu, vội vàng cởi đồng phục trên người, phía trên chỉ có một cái áo, thế nên cởi xong chính là lồng ngực lông dày cường tráng rắn chắc.
Lồng ngực như vậy vô cùng gợi cảm trong mắt người nước ngoài.
Úy Mẫn Nhi cũng chỉ nhìn thoáng qua, nam quản gia cởi quần đồng phục xuống, bên trong lại là một cái quần lót hoa tứ giác. Chỉ là sau khi cởi ra, mặt trước quần lót tứ giác đã nhô lên.
Mặt nam quản gia đỏ tới mang tai, vội vàng ngồi xổm xuống, sau đó duỗi tay vào trong bồn tắm, chậm rãi sờ lên đùi Úy Mẫn Nhi.
Úy Mẫn Nhi luôn yêu cầu cao với chính mình, thế nên có thể nói vóc dáng của cô gần như hoàn mỹ, eo cong mông bự, chân dài bộ ngực kiêu ngạo.
Một gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến mỗi người đàn ông đều muốn chinh phục người phụ nữ này.
Nam quản gia không phải thánh nhân, cộng thêm sớm đã có lòng ái mộ đại tiểu thư Úy Mẫn Nhi này, thế nên giờ phút này đã sớm nhẫn nại không được, tâm viên ý mãn, chỉ là anh ta không dám.
Anh ta chỉ là một quản gia, nếu bất kính với đại tiểu thư, anh rất rõ hậu quả là gì, đặc biệt là gia tộc giàu có như Úy gia.
Dĩ nhiên nếu như tiểu thư tự nguyện hoặc là yêu cầu, vậy thì không phải lỗi của anh ta rồi.
“Ưm!” Bàn tay người đàn ông lướt trên đùi Úy Mẫn Nhi, Úy Mẫn Nhi rất hưởng thụ nhắm mắt lại, trong miệng phát ra tiếng thở gấp mê người, hoàn toàn mặc kệ nam quản gia đã ăn bao nhiêu đậu hũ.
Hoặc là nói những hành động này của cô hoàn toàn là đang dụ dỗ một người đàn ông.
Nam quản gia đương nhiên chịu không được, bàn tay càng ngày càng làm càn, từ từ lướt lên phía trên, Úy Mẫn Nhi không ngăn cản, gan anh lập tức lớn lên.
Cho đến vị trí mấu chốt trên đùi, Úy Mẫn Nhi cũng chỉ mở ra ánh mắt mơ màng, nhìn anh ta một cái, sau đó giống như ngầm đồng ý, lại nhắm hai mắt lại.
Nam quản gia hưng phấn lên, tay càng thêm càn rỡ, quả thực muốn làm gì thì làm. Âm thanh của cô gái trong bồn tắm cũng càng lúc càng mạnh dạn phóng đãng, cảnh này thật sự càng dâm đãng hơn xuân cung đồ.
Một lúc lâu sau Úy Mẫn Nhi mở mắt ra, sau khi dùng nước rửa mặt của mình thì lạnh lùng nói với nam quản gia: “Anh có thể ra ngoài rồi.”
“…” Trong nháy mắt nam quản gia sửng sốt, cứ như vậy? Mẹ nó cô ta thoải thoái rồi, để mình như vậy đi ra ngoài?
“Cút!” Úy Mẫn Nhi thấy anh ta không động đậy, lập tức lại gầm lên một tiếng.
Sắc mặt nam quản gia trở nên xanh tím, một phần bởi vì thân thể ứ máu quá độ tạo thành, nhưng cuối cùng anh ta cũng nhịn được ham muốn muốn nhào tới từ từ trừng phạt cô gái này, mặc quần áo lên lập tức đi ra ngoài.
Úy Mẫn Nhi ngồi phịch trong bồn tắm, nhìn đèn thủy tinh cung đình mỹ lệ trên đỉnh đầu, ánh mắt từ từ nheo lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn.
“Anh Húc Hàn, em yêu anh như vậy, vì anh thủ thân như ngọc, tình cảm cũng vô cùng sâu nặng với anh, anh thật sự vì con tiện nhân Kỷ Hi Nguyệt kia mà không quan tâm em ư?”
Chương 1140: Bọn họ nổi điên rồi
Giờ phút này hai người Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn đang ăn khuya, là bảo Tiêu Ân mang tới. Dù sao Kỷ Hi Nguyệt ngủ cả ngày rồi nên cũng cảm thấy hơi đói. Dĩ nhiên không ăn cũng không sao, nhưng Triệu Húc Hàn thì không nỡ.
Cộng thêm thân thể cần năng lượng, dù sao ăn vẫn tốt hơn không ăn, vì vậy chỉ xui xẻo cho Tiêu Ân, nửa đêm ra ngoài mua thức ăn khuya hầu hạ hai người chủ này.
Đột nhiên, điện thoại Triệu Húc Hàn vang lên, Triệu Húc Hàn nhíu mày, lúc này ai còn gọi điện thoại nữa. Kỷ Hi Nguyệt giúp anh lấy qua, thấy trên đó viết là hai chữ Long Bân.
“Ơ, lại là Long Bân.” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc nói.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn thì căng thẳng, vội vàng cầm điện thoại nhận cuộc gọi.
“Long Bân, có chuyện gì?” Giọng nói Triệu Húc Hàn rất nghiêm túc.
Bên kia Long Bân lập tức nói: “Cậu chủ, một giờ trước có người thuê mười sát thủ cao cấp của Tôn gia ra ngoài, toàn bộ đều là người luyện khí công.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt nói: “Biết mục tiêu không?”
“Không biết, nhưng đều đi về phía Paris.” Long Bân nói: “Cậu chủ, cậu chủ và đại tiểu thư ở Paris.”
“Ừ, gọi Thử Tiêu Thủ tra. Nếu không được thì gọi nguyên lão bên kia tra, lần này có thể là nhằm vào tôi!” Triệu Húc Hàn cũng bắt đầu căng thẳng, mười tên sát thủ khí công, đây cũng không phải chuyện đùa.
“Vâng, có cần gọi tất cả bọn La Hi chạy đến?” Long Bân nói.
“Bây giờ anh ở đâu?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Ở Nga, cách Paris rất gần.” Long Bân nói.
“Vậy anh tới đây trước. Không biết thương thế Quy Mao đã thế nào rồi, tới cũng không thể giúp gì, anh bảo La Hi tới đây!” Triệu Húc Hàn nghĩ thầm nếu bên này chỉ có bốn người, có lẽ còn có thể ứng phó một chút.
Dù sao anh và Kỷ Hi Nguyệt đều có thể một chọi hai ba cao thủ, Long Bân và La Hi một chọi một thậm chí một chọi hai, cứ như vậy thì bọn họ cũng không cần quá lo lắng.
Nếu như cộng thêm Thiết Quý Hoành thì có lẽ còn có phần thắng.
Bên kia Long Bân đáp lại một tiếng, lập tức cúp máy. Triệu Húc Hàn thầm nghĩ Tôn gia thật sự vì tiền mà ai cũng dám giết. Chẳng qua sao các nguyên lão còn chưa hành động? Chẳng lẽ lần đó ở nước Mỹ, việc anh và Kỷ Hi Nguyệt ra tay, chém cánh tay Mai Ngọc đã bị tra ra? Còn giết chết Địch Long, để người của anh ngồi lên vị trí Triệu Thanh Hổ.
Nếu như biết, nguyên lão có lẽ tức giận, sẽ trừng phạt anh, thế nên tạm thời sẽ không giúp anh. Suy cho cùng người gia chủ anh cần ở trong lòng bàn tay bọn họ, nếu như thoát khỏi nắm giữ, thì trong mắt bọn họ đó chính là bất lợi đối với Triệu gia.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!