Chương 1151: Ba phát súng liên tục
Gương mặt tuấn tú của Thiết Quý Hoành cũng rất khó coi, chủ yếu anh ta cũng không nghĩ tới thực lực Kỷ Hi Nguyệt nồng hậu như vậy. Chỉ cần thực lực mạnh, vậy cho dù không có chiêu thức thì sao, cái này hoàn toàn có thể nghiền ép.
Giống như một đứa bé, dù lợi hại thế nào thì lúc đối mặt với người lớn cũng sẽ bị nghiền áp.
Mà bây giờ bọn họ đều là trẻ con, chỉ có Kỷ Hi Nguyệt mới là người lớn, cảm giác này thật sự có hơi không dễ tiếp thu.
“Đến nữa!” Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn, đó giờ cô cũng không cảm giác được sức mạnh của mình, nhưng bây giờ dựa vào sức mạnh là có thể toàn thắng, đây chẳng phải rất vui sao?
Long Bân thu lại tâm trạng suýt tan vỡ, nhào tới lần nữa. Lần này anh ấy xuất chiêu cũng rất xảo quyệt, chiêu thức của anh ấy và độ linh hoạt có thể nói là tốt nhất trong tứ đại ám vệ.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt tránh né vài cái thì lập tức vươn tay ra, chỉ cần nơi cô vươn tay ngăn chặn, Long Bân đều cảm thấy xương đau, sức mạnh của cô mạnh mẽ đến đáng sợ.
Thiết Quý Hoành hỏi Triệu Húc Hàn: “Sao Tiểu Nguyệt lợi hại như thế, do phương pháp tu luyện không giống với chúng ta hả?”
Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói: “Nếu tôi mà biết thì cũng sẽ không buồn bực giống anh.”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười, nói: “Được rồi, bây giờ tôi có thể yên tâm. Chúng ta không nên lo lắng cô ấy, mà là lo lắng chính chúng ta thì hơn.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng vậy, sát thủ hẳn không có vấn đề gì với cô ấy, ngược lại chúng ta phải cẩn thận, nếu như dùng súng bắn liên tiếp thì cũng rất nguy hiểm.”
“Ừ, tôi một lần nhiều nhất chỉ có thể đón ba phát đạn, đón nhiều nữa tay sẽ bị phế đi.” Lần này Thiết Quý Hoành thành thật nói.
“Lấy khẩu súng tới!” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó lập tức đi ra ngoài, rất nhanh đã lấy một khẩu súng đi vào đưa cho Triệu Húc Hàn.
Trên trận, Long Bân không sợ chết mà vẫn còn giãy dụa đánh Kỷ Hi Nguyệt. Còn Kỷ Hi Nguyệt lúc vừa mới bắt đầu hơi loạn, nhưng sức mạnh lớn sẽ không sợ bị đánh trúng, rất nhanh cô đã thích ứng với tốc độ và độ linh hoạt của Long Bân.
Thế nên cô không chỉ có có thể nhanh chóng tránh né mà còn có thể phản kích. Một khi cô đã phản kích, mỗi chiêu của Long Bân đều bị cô đánh lui.
Điểm chết người là anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt không dùng toàn sức, mà anh ấy cũng đã thảm bại rồi.
Thật sự khiến anh ấy không phục, liều mạng kiên cường đấu với cô.
Chẳng qua thời gian đã lâu, khí công của anh ấy cũng tiêu hao nhiều, đầu đầy mồ hôi không nói, động tác cũng chậm chạp và sức mạnh yếu đi.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn cười ha ha nhìn anh, khiến anh trong nháy mắt đã không còn chiến ý nữa.
Lúc anh ấy định đầu hàng, đột nhiên vang lên một tiếng súng, anh ấy và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời quay đầu.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt bay lên trời, vượt qua độ cao Long Bân, nếu như viên đạn kia quay chậm lại xem thì chính là xuyên qua dưới chân Kỷ Hi Nguyệt.
Thật ra Kỷ Hi Nguyệt không muốn nhảy cao tránh né, chỉ là bản năng giật mình, chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất để trốn.
Chẳng qua người tới giữa không trung, phát súng thứ hai của Triệu Húc Hàn lại tới nữa, cô biết Triệu Húc Hàn gia tăng độ khó cho cô, cho nên cô xoay người vút lên trời cao, lần này vươn tay trực tiếp đón viên đạn.
Vừa mới đón được, phát súng thứ ba đã tới. Thân thể Kỷ Hi Nguyệt còn chưa rơi xuống đất, một tay khác của cô lại hướng về phía đường đạn chụp một cái, sau khi chụp xong lập tức giang hai bàn tay, viên đạn lập tức rơi trên mặt đất.
Long Bân biết ý của cậu chủ, lập tức lại bắt đầu tiến công.
Cũng chính là bây giờ Kỷ Hi Nguyệt phải đối phó với sự công kích của Long Bân và tập kích của viên đạn.
Nhưng chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt trở nên căng thẳng, lại hoàn toàn không có sợ hãi, vẻ hoang mang khi đón lấy viên đạn đã không còn.
Chương 1152: Tôi hâm mộ chết mất
Cả người Kỷ Hi Nguyệt đã vào một trạng thái đề phòng cao độ, nhưng thật ra trong lòng lại là một loại tình huống linh hoạt kỳ ảo cô cảm thấy không thể tin nổi. Ở trong mắt và cảm nhận của cô, cô phát hiện quỹ đạo viên đạn trở nên chậm chạp, Long Bân ra chiêu cũng chậm cực kỳ.
Cho nên dưới tình huống thân thể cô vút lên trời cao, hai tay cũng đồng thời bỏ viên đạn xuống, một tay lần nữa chụp một cái, mà một tay khác biến thành quả đấm trực tiếp đấm về phía cằm Long Bân.
Ở trong quỹ đạo của Kỷ Hi Nguyệt, tất cả đều rất chậm chạp, nhưng thật ra đó chính là công phu chưa tới nháy mắt.
Mọi người chỉ thấy Long Bân kêu thảm một tiếng, cả người lộn một vòng ra ngoài, ngay sau đó che cằm của mình, trong miệng đều là máu tươi phun trên mặt đất.
Kỷ Hi Nguyệt bên này bắy được đạn, đồng thời một cước rơi xuống đất, cả người xoay tròn 360 độ, trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất. Cô mở một tay ra, một viên đạn nằm trong lòng bàn tay cô.
Sau đó cô ngước mắt nhìn về phía Triệu Húc Hàn bên này, gương mặt tuấn tú của hai người đàn ông Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành đều không còn chút máu nào, hoàn toàn không thể tin được một cảnh này. Kỷ Hi Nguyệt không bị thương không nói, còn đánh Long Bân bị thương, ba viên đạn cũng không làm xước da tay cô chút nào.
Đỡ đạn ai cũng biết, sức mạnh kia quá cường hãn, đều là xỏ xuyên qua. Muốn ngăn cản lực xuyên thấu của luồng sức mạnh này mà còn không tổn thương da của mình, vậy cần phải có bao nhiêu sức lực mạnh mẽ mới có thể ngăn cản?
Thiết Quý Hoành cảm thấy anh có thể đỡ ba viên, nhưng cuối cùng đoán chừng bàn tay nhất định sẽ hơi bị thương, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không có.
Vấn đề không có cũng thôi, nhưng cô còn đồng thời đối phó một người luyện khí công khác, mẹ nó đây rốt cuộc là yêu nữ gì!
Bây giờ trong lòng Thiết Quý Hoành chỉ có một ý nghĩ kinh khủng như vậy, Kỷ Hi Nguyệt là một yêu nữ!
“Long Bân, anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, chạy đến trước mặt Long Bân, hỏi.
Trong miệng Long Bân đều là máu, cằm bị thương không nhẹ. Mặc dù có khí công phòng thân nhưng lần này vẫn khiến anh ấy đau khổ.
“Đại tiểu thư, cô, cô quá độc ác.” Long Bân nói không rõ, hơn nữa vừa nói trong miệng lập tức chảy máu.
Đôi mắt anh ấy nhìn Kỷ Hi Nguyệt đều là vẻ chấn động. Thật ra trong lòng anh và Thiết Quý Hoành đều có ý nghĩ giống nhau, đại tiểu thư nhất định là yêu nữ trời cao phái tới.
“Thật xin lỗi, tôi cũng không biết đã ra tay nặng như vậy, bởi vì sợ đón không được viên đạn, thế nên dùng sức hai bên giống nhau.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kéo tay của anh ấy, nói: “Tôi giúp anh chữa thương một chút.”
Nói xong cô lập tức đưa khí công tiến vào cơ thể Long Bân, Long Bân bị động tiếp thu, nhưng cảm giác đau đớn rất nhanh đã biến mất, điều này lại lần nữa khiến trong lòng anh ấy không bình tĩnh.
Thiết Quý Hoành và Triệu Húc Hàn nhìn nhau, Triệu Húc Hàn nói: “Thấy chưa?”
Thiết Quý Hoành gật đầu, dở khóc dở cười nói: “Triệu Húc Hàn, tôi hâm mộ anh chết mất.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, biết Thiết Quý Hoành hâm mộ cái gì. Có cao thủ như Kỷ Hi Nguyệt thì anh còn sợ gì nữa? Người phụ nữ như vậy trở thành vợ, ở cạnh mình cả đời, có phải cảm giác an toàn quá lớn rồi không?
Quả nhiên là không người nào có thể có được.
“Anh không có cơ hội.” Triệu Húc Hàn rốt cuộc nhếch miệng cười một cái.
“Kiếp sau! Kiếp sau, tôi nhất định quen biết cô ấy sớm hơn anh!” Thiết Quý Hoành tức giận nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt nói: “Anh đừng có nằm mơ, kiếp sau cũng là của tôi, kiếp sau sau nữa, kiếp sau sau sau nữa, chồng của Kỷ Hi Nguyệt cũng chỉ có một người là Triệu Húc Hàn, anh hết hy vọng đi!” Nói xong anh khinh bỉ liếc anh ta một cái, bước về phía Kỷ Hi Nguyệt.
Chương 1153: Vì sao chỉ bắn ba phát súng
Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn ấu trĩ như thế, kinh ngạc thật lâu sau đó mới nở nụ cười. Xem ra người đàn ông này thật lòng yêu Kỷ Hi Nguyệt, nể tình Triệu Húc Hàn ưu tú hơn nên anh ta cũng chỉ có thể đối xử với Tiểu Nguyệt như em gái.
“Long Bân, không sao chứ?” Triệu Húc Hàn nâng Long Bân dậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng dừng lại trị liệu.
Long Bân lắc đầu, nói: “Không sao, đại tiểu thư quá lợi hại. Cậu chủ, rốt cuộc cô ấy luyện ra thế nào vậy? Có thuốc đặc hiệu à? Tôi cũng muốn có một viên.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe cười đến cả người run run, thở gấp, nói: “Long Bân, anh mơ đẹp đó! Nếu có thuốc đặc hiệu thì thế giới này đã điên cuồng rồi chứ sao chỉ có mỗi tôi được?”
Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn gương mặt tươi cười của cô, nói: “Không thể khẳng định như vậy. Có lẽ còn có người khác, chỉ là chúng ta không biết thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt thụ giáo gật đầu, ngay sau đó lại ngựa quen đường cũ, cười nói: “Dù sao giờ em cũng lợi hại, đúng không?”
Triệu Húc Hàn không có biện pháp với cô, bảo Tiêu Ân mang Long Bân ra ngoài nghỉ ngơi, trong phòng huấn luyện chỉ dư lại ba người là anh, Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ba viên đạn dưới mặt đất, ngay sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, vì sao anh chỉ bắn ba phát súng?”
Triệu Húc Hàn nói: “Ba phát súng đầu tiên em có thể tránh, thì chẳng lẽ mấy phát sau đó lại không né được?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, ngay sau đó gật đầu, nói: “Nói cũng đúng, em không ngốc vậy.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Tiểu Nguyệt, em quá lợi hại. Anh đoán một mình em có thể đánh ba Long Bân.”
“Anh Thiết, anh muốn thử không? Anh Hàn nói anh rất lợi hại!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cười nói.
“Đúng là anh lợi hại hơn Long Bân một chút, nhưng nhìn trận đấu vừa rồi, anh cảm thấy không cần so nữa, khẳng định anh đánh không lại em.” Thiết Quý Hoành nói: “Chẳng qua Tiểu Nguyệt à, em ra chiêu vẫn không đủ tàn nhẫn. Tốc chiến tốc thắng rất cần thiết với người luyện khí công, để tránh khiến cho càng nhiều việc ngoài ý muốn xảy ra.”
“Ý của anh là tốt nhất một chiêu chí mạng?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành, ngay sau đó lại nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cũng gật đầu, nói: “Anh ta nói không sai, không thể lãng phí thời gian, hơn nữa tốt nhất che dấu bản thân, miễn cho bị theo dõi hoặc là bị người qua đường chụp được trong hoàn cảnh đặc biệt, đấy đều là phiền toái. Thế giới này rốt cuộc vẫn là thế giới của rất nhiều người bình thường, loại người như chúng ta tương đương với dị loại, hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên hiểu, gật đầu nói: “Em hiểu rồi, vậy anh Thiết, anh dạy em một ít sát chiêu được không?”
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Nói đến việc này thì Triệu gia chủ lợi hại hơn anh nhiều, em nên bảo anh ta dạy em nhiều hơn.
Hơn nữa lấy thực lực và tốc độ của em, chắc chắn một khi học rồi sẽ làm được. Bây giờ anh lại cảm thấy hơi chờ mong mười sát thủ đến.”
“Nếu tới thì trực tiếp giết không tha, tốt nhất không thừa lại một ai!” Triệu Húc Hàn nheo đôi mắt lại: “Lá gan và khẩu vị của Tôn gia cũng càng lúc càng lớn, họ dám nhận việc làm ăn này chính là không để Triệu gia trong mắt, vậy giờ phải làm cho bọn họ bị diệt sạch!”
“Vậy không chỉ tổn thất một tỷ đồng Euro, mười sát thủ khí công, tôi nghĩ Tôn gia sẽ đau lòng muốn chết, ha ha ha.” Thiết Quý Hoành cười ha ha.
Triệu Húc Hàn nói: “Tôn gia che dấu quá sâu đã lâu, hiện tại cũng không biết gia tộc của họ rốt cuộc có bao nhiêu người luyện khí công. Nghe nói mỗi năm họ mua không ít những đứa trẻ từ khắp nơi về.”
“Hang ổ Tôn gia ở đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Thế gia sát thủ như này thật đáng sợ, em cảm thấy trực tiếp xóa bỏ mới là tốt nhất.”
Chương 1154: Anh đánh với anh ta
Thiết Quý Hoành tức khắc dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, em là công phu sư tử ngoạm hả? Kia chính là ẩn môn Tôn thị hơn hai trăm năm, hang ổ nằm trong một sơn mạch lớn ở New Zealand. Bên trong rốt cuộc có tình huống thế nào thì không ai biết, nhưng có thể ẩn nấp trong núi lớn hơn trăm năm, thực lực này tuyệt đối không thể khinh thường.”
“Thiết gia chủ nói không sai.” Triệu Húc Hàn nói: “Tựa như Triệu gia chúng ta, hang ổ của nguyên lão cũng phi thường bí ẩn. Triệu gia chủ như anh cũng không thể biết rõ bên trong có bao nhiêu người luyện khí công.”
“Chắc không nhiều lắm nhỉ, nếu không thế giới không đã sớm rối loạn rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, nói.
“Có lẽ rất nhiều, nhưng lại có quy củ trói buộc. Tôn gia hiển nhiên càng ngày càng cuồng vọng tự đại, cho nên nếu là lần này chúng ta giết sạch mười tên sát thủ thì đó tuyệt đối sẽ là một sự đã kích lớn đối với Tôn gia.” Giọng Triệu Húc Hàn lạnh lùng: “Còn những chuyện khác, say này chúng ta hãy nói.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, tâm mình quá lớn, không thể quá mức tự đại tự mãn. Lỡ đâu thật sự có rất nhiều cường giả khí công thì cho dù cô có lợi hại hơn nữa, chung quy cũng sẽ thất bại, còn sẽ liên lụy rất nhiều người mà cô quan tâm.
“Được, vậy một đám đưa tới cửa, giết trước rồi nói.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người nói, ngay sau đó cười: “Hai anh đều đã thay đồ huấn luyện, không đánh một trận à?”
“Đánh! Anh đánh với anh ta!” Triệu Húc Hàn tức khắc đối mặt Thiết Quý Hoành, trong lòng anh còn có chút tức giận đang muốn xả.
Thiết Quý Hoành lập tức lùi lại ba bước, nói: “Được! Tôi cũng đã lâu không thật sự hoạt động. Tuy tôi không phải đối thủ của anh, nhưng tin tưởng cũng sẽ không kém lắm.”
“Anh tự tin đó!” Triệu Húc Hàn khinh bỉ anh ta: “Đáng tiếc, anh già rồi, thực lực không tăng nhanh như người trẻ tôi được!” Nói rồi, thân thể Triệu Húc Hàn như một trận gió, nhắm phía Thiết Quý Hoành.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trốn đến bên cạnh, đôi mắt trừng to. Phải biết rằng cô chưa từng gặp hai cao thủ đánh nhau bao giờ.
Trước đó Mai Ngọc bị Triệu Húc Hàn dùng một chiêu chặt cánh tay, căn bản không có đối chiến, nhưng lúc này chính là hai cao thủ. Kỷ Hi Nguyệt khá rõ thực lực của Triệu Húc Hàn, chẳng qua Thiết Quý Hoành hẳn là không kém mấy.
Chân chính đánh lên là có thể được.
Cho nên khi Thiết Quý Hoành nháy mắt vươn tới đôi tay, trực tiếp lui về phía sau, Kỷ Hi Nguyệt một lòng vô cùng hưng phấn.
Hai người nháy mắt đã chiến đấu với nhau, nhanh đến nỗi Kỷ Hi Nguyệt phát hiện mắt thường của cô căn bản thấy không rõ lắm hình ảnh bọn họ đan chéo bên nhau. Cô lập tức vận khí đến đôi mắt, lúc này mới tính thấy rõ ràng.
Hai người đàn ông một quyền một cước đều là đánh thật, xem đến Kỷ Hi Nguyệt đều cảm thấy răng đau. Hơn nữa năng lực ứng biến và phản ứng của hai người siêu cấp nhanh, thật sự hoa cả mắt.
Rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt phát hiện Triệu Húc Hàn đã chiếm thượng phong, từng chiếu muốn mạng làm mỗi lần Thiết Quý Hoành đều suýt chút nữa không thể né tránh. Nhưng Thiết Quý Hoành cũng tàn nhẫn, khuôn mặt tuấn tú âm ngoan cũng cho thấy anh ta một bụng phát hỏa.
Rốt cuộc giờ có người thứ ba đang nhìn, anh ta không thể thua quá khó coi, mà tên khốn Triệu Húc Hàn này chỉ muốn khiến anh ta đẹp mặt.
Xem ra mấy ngày nay đã khiến người đàn ông này tức giận không nhẹ. Chẳng qua Thiết Quý Hoành cũng không phải ăn chay, cũng không thể mất mặt trước mặt người phụ nữ anh ta thích nhanh vậy được. Nhưng Triệu Húc Hàn chính là phải xả hết bực bội trong lòng, bạn gái anh bị buộc đi du lịch với anh ta ba ngày, anh bó tay không biện pháp. Loại áp lực oán giận này chỉ có đánh tơi bời Thiết Quý Hoành một trận mới có thể hóa giải.
Hai người anh tới tôi đi, trên dưới phi thoán, giống như động tác tảng lớn, Kỷ Hi Nguyệt xem rất đã ghiền, cũng cảm giác học được không ít. Triệu Húc Hàn càng ngày càng hung mãnh, vậy mà trước đó anh còn giữ lại thực lực!
Chương 1155: Hai người con trai lớn
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tiếp theo Thiết Quý Hoành sẽ gặp bi kịch. Quả nhiên vừa nghĩ ra, khí tức trên người Triệu Húc Hàn nháy mắt lại hơi tỏa ra, làm Thiết Quý Hoành đối diện trừng lớn tròng mắt, nháy mắt muốn lui về phía sau.
Nhưng tốc độ Triệu Húc Hàn tăng nhanh, không chút lưu tình đá một cước vào bụng Thiết Quý Hoành. Thiết Quý Hoành ôm lấy bụng, kêu lên một tiếng, bay ngược ra ngoài.
Triệu Húc Hàn không tính buông tha anh ta nhanh thế, tức khắc lại phi thân vọt tới. Lúc này nắm tay anh giống như hạt mưa, bạo kích trên người Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành quát: “Triệu Húc Hàn, anh đủ rồi!”
“Đủ? Như thế nào là đủ?” Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng, tiếp tục tay đấm chân đá. Thiết Quý Hoành chỉ có thể dùng khí công bảo vệ kín kẽ thân thể, nhưng vẫn bị Triệu Húc Hàn đánh đến cả người đều đau.
Cũng may anh ta đã ngồi xổm xuống trên mặt đất ôm lấy phần đầu, anh ta không nghĩ thua mặt mũi bầm dập. Cho dù anh ta có thể tự chữa trị, nhưng cũng không muốn Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng bi kịch của anh ta.
“Anh Hàn, được rồi, chúng ta còn phải đối phó sát thủ nữa!” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn điên cuồng, thật sự trút giận hơi quá đáng, vội vàng đi lên kéo anh ra.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới lùi lại, hừ lạnh, nói: “Thiết Quý Hoành, đây là nói cho anh, bạn gái tôi không phải anh có thể mơ tưởng! Nếu có lần sau thì tôi sẽ không hạ thủ lưu tình như vậy.”
“Mẹ nhà anh, cái này mà còn gọi là thủ hạ lưu tình gì!” Thiết Quý Hoành tức khắc ngẩng đầu tức giận, trừng anh: “Anh là người đàn ông keo kiệt!”
“Anh hào phóng! Vậy đừng có suy nghĩ về Tiểu Nguyệt nữa! Tôi keo kiệt! Tiểu Nguyệt là của tôi, ai cướp tôi giết người đó!” Triệu Húc Hàn hung ác quát lên.
“Tốt nhất anh nên đối xử với Tiểu Nguyệt tốt chút, nếu không tôi sẽ cướp thật!” Thiết Quý Hoành cũng tức giận tống to.
“Đừng cho là tôi không dám giết anh, anh thử xem!” Triệu Húc Hàn hung tợn quát lên, nói xong lại muốn tiến lên.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giữ chặt anh, cô thật sự dở khóc dở cười, hai người đàn ông trưởng thành mà tựa như hai đứa bé khắc khẩu, phải làm thế nào đây?
Thiết Quý Hoành đau đến nhe răng nhếch miệng, nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, em xem bạn trai em kìa, còn thể thống gì nữa! Tốt xấu gì anh cũng là ân nhân cứu mạng của em, mau tới đỡ anh lên.”
Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc, Triệu Húc Hàn giữ chặt Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đi, chúng ta trở về, làm người đàn ông này đau đến chết!”
Nói xông anh lập tức lôi Kỷ Hi Nguyệt trong miệng ai ai ai rời đi, Thiết Quý Hoành xoa bộ vị đau đớn của mình, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Ai cũng nói gia chủ Triệu gia lãnh khốc vô tình, khuôn mặt vạn năm băng sơn, bình tĩnh đến mức không có gợn sóng nào. Không nghĩ tới để Thiết Quý Hoành thấy được tính trẻ con như thế.
Hoặc nói càng giống một thanh thiếu niên ghen quá nhiều. Xem ra anh thật sự rất để ý Tiểu Nguyệt, để ý đến mức đã không nghĩ duy trì hình tượng tốt đẹp trước giờ của anh.
Chẳng qua Thiết Quý Hoành cũng không có trách tội Triệu Húc Hàn, chỉ là quá yêu mới có giận.
Ở đâu tìm ra được cô gái mỹ lệ đặc biệt như Kỷ Hi Nguyệt đây. Nếu Thiết Quý Hoành có một người bạn gái như vậy, phỏng chừng cũng sẽ điên cuồng và chuyên chế bảo vệ y như Triệu Húc Hàn nhỉ?
Thiết Quý Hoành tự chữa trị một chút, sau đó đi ra phòng huấn luyện. Anh ta lập tức nhìn thấy quản gia lại đây nói: “Gia chủ, có thư kí Diêu gọi điện từ công ty tới tìm!”
Nói rồi đưa di động cho Thiết Quý Hoành. Thiết Quý Hoành nhận lấy sau đó gọi lại.
Tiểu Diêu là thư ký bên cạnh anh ta trong công ty, là người đặc biệt rất biết nịnh nọt. Chẳng qua không thể không nói, có anh ta ở đó thì Thiết Quý Hoành mới có chút tươi cười.
“Tiểu Diêu, có chuyện gì?” Sau khi Thiết Quý Hoành kết nối điện thoại thì hỏi.
“Ông chủ, ở đây có một rương đồ Quốc tế Úy Lam gửi cho anh.” Tiểu Diêu nói thẳng: “Muốn tôi mở ra, hay là tôi giúp anh gửi qua?”
Chương 1156: Nhận được một quả bom
Thiết Quý Hoành nhíu mày, nói: “Quốc tế Úy Lam gửi hả? Bên trên viết cái gì? Rương lớn hay rương nhỏ?”
Thư kí Diêu nói: “Ông chủ, là một cái rương cỡ trung, không quá trọng.”
“Anh xác định là Quốc tế Úy Lam hả?” Thiết Quý Hoành nghĩ tới nghĩ lui, sao Quốc tế Úy Lam sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh ta, đó là Úy Mẫn Nhi à? Khoảng cách văn phòng cũng không phải quá xa, sao phải chuyển phát nhanh? Tìm người đưa đến là được rồi mà.
“Đúng vậy, bên trên có dấu của Quốc tế Úy Lam. Chẳng qua không có viết người đưa kiện, nói là đồ vật.” Tiểu Diêu ở đầu dây bên kia giải thích.
Thiết Quý Hoành vừa đi ra khỏi phòng huấn luyện, một tay nhận lấy khăn lông quản gia đưa lau mồ hôi, ngay sau đó nói: “Vậy anh mở ra nhìn rồi nói cho tôi, đừng cúp máy.”
“Được!” Tiểu Diêu lập tức đặt di động xuống, cầm lấy dao trang trí rồi bắt đầu mở rương.
Chỉ là mới vừa mở rương ra, Tiểu Diêu bên kia lập tức a một tiếng, ngay sau đó một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa từ di động truyền qua đây, nháy mắt đã không có âm thanh gì nữa.
Thiết Quý Hoành bị âm thanh thật lớn dọa sợ tới mức suýt nữa ném bay di động. Ngay sau đó sắc mặt anh ta tái mét, hét lớn với di động: “Tiểu Diêu! Tiểu Diêu!”
Nhưng bên kia không có cứ âm thanh nào, Thiết Quý Hoành lập tức gọi cho những người khác, gọi hai lần mới được.
“Uy Liêm, xảy ra chuyện gì? Tiểu Diêu đâu?” Thiết Quý Hoành hỏi, Uy Liêm là phó tổng, văn phòng ở đối diện văn phòng của anh ta.
“Ông chủ, không hay rồi, nổ mạnh, nổ mạnh! Trời ạ! Tiểu Diêu, Tiểu Diêu bị nổ chết! Toàn bộ văn phòng của anh đều bị nổ tung!” Giọng Uy Liêm bên kia thấp thỏm lo âu.
“Cái gì!” Thiết Quý Hoành quả thật không thể tin được, Quốc tế Úy Lam cư nhiên gửi quả bom cho anh ta. Nếu người hôm nay mở ra cái rương là anh ta, như vậy chẳng phải nháy mắt anh ta cũng bị nổ chết?
“Những người khác đâu? Có sao không?” Thiết Quý Hoành vội vàng hỏi.
Uy Liêm lập tức nói: “Chỉ có văn phòng của anh tiểu Diêu, cũng may không có những người khác đi qua. Bên này của tôi chỉ bị vỡ kính. Ông chủ, sao lại thế này? Ai gửi quả bom cho anh vậy?”
“Anh xử lý trước đi, tôi lập tức đi qua!” Thiết Quý Hoành không có thời gian giải thích. Giờ phút này trong lòng anh đã phẫn nộ đạt tới đỉnh điểm, lập tức vọt tới trong phòng Triệu Húc Hàn.
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Húc Hàn nhíu mày nhìn sắc mặt cực khó coi trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Thiết Quý Hoành lập tức nói: “Úy Mẫn Nhi gửi quả bom vào công ty của tôi, thư ký của tôi đã bị nổ chết, tôi phải đi ra ngoài.”
Triệu Húc Hàn trừng lớn đôi mắt, cũng không thể tin được, nói: “Anh xác định là Úy Mẫn Nhi?”
“Trên rương nói là Quốc tế Úy Lam, trắng trợn táo bạo, không phải Úy Mẫn Nhi thì là ai. Tôi phải mau chóng đến xem, văn phòng đã bị huỷ toàn bộ, tôi phải đi lấy tủ sắt văn kiện ra tới mới được.” Nói xong, Thiết Quý Hoành muốn đi.
“Từ từ, chúng ta cùng đi. Anh đừng quên có mười sát thủ, tốt nhất không cần tách ra, kêu Tiểu Nguyệt, Long Bân và Tiêu Ân!” Triệu Húc Hàn vội nói.
Một khi Thiết Quý Hoành chết thì Triệu thị lại mất đi một đồng minh bên phía Châu Âu, đặc biệt trước đó đã xé rách mặt với Quốc tế Úy Lam, tình thế kia sẽ sinh ra lực cản rất lớn đối với Triệu gia ở Châu Âu.
Cho nên khi Thiết Quý Hoành đã đáp ứng hai nhà hợp tác, anh ta không thể xảy ra chuyện.
Triệu Húc Hàn vội kêu to Kỷ Hi Nguyệt ở phòng cách vách. Kỷ Hi Nguyệt đang tắm, quấn khăn tắm rồi vội vàng mở cửa.
Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành nhìn dáng vẻ cô mới tắm ra, nháy mắt đều ngây ngẩn cả người. Cô gái bé nhỏ này thật sự đẹp kinh tâm động phách.
Khuôn mặt nhỏ hồng nhạt đỏ bừng mỹ lệ thanh thuần, bả vai lộ ra bóng loáng, tóc dài ướt dầm dề, còn có khăn tắm bao lấy da thịt tuyết trắng bên cạnh, một giây thôi cũng sẽ làm người đàn ông biến thành cầm thú.
Chương 1157: Sự điên rồ của Úy Mẫn Nhi
“Đi vào!” Triệu Húc Hàn lập tức quát lên, thân thể đã ngăn trước mặt Thiết Quý Hoành, chặn tầm mắt kinh diễm của anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt cũng thấy được Thiết Quý Hoành, cô không biết Thiết Quý Hoành cũng ở bên ngoài. Triệu Húc Hàn gõ cửa dồn dập nên cô mới quấn khăn tắm đi ra mở cửa, đâu nghĩ sẽ kích thích thế.
“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt đóng lại cửa phòng, sau đó lớn tiếng hỏi.
“Em sửa soạn lại nhanh lên, chúng ta phải đi đến công ty của Thiết gia chủ. Vừa rồi bên kia nhận được bom, nổ tung văn phòng của anh ta, chúng ta phải qua xem.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng nói.
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi, vội vàng lau khô. Cô vận khí công, tóc lập tức khô một nửa, đây là tác dụng mới cô lĩnh ngộ ra, tay cô còn có thể trực tiếp tiếp làm nước sôi, cho nên cô cảm thấy khí công thật sự quá lợi hại, làm cô như trở thành siêu nhân.
“Được, lập tức.” Kỷ Hi Nguyệt nói một tiếng.
Triệu Húc Hàn quay đầu, khuôn mặt tuấn tú đen nhánh nhìn Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành lập tức nhấc đôi tay, nói: “Tôi chưa thấy gì hết, tôi đi ra cửa chờ các người.” Nói rồi lập tức nhanh chân rời đi, vừa đi vừa lấy ra điện thoại lại bắt đầu gọi khẩn cấp.
Nổ mạnh thế tất kinh động cảnh sát, cho nên anh ta muốn liên hệ trước cho tốt. Chỉ là thực lực Úy gia ở Paris rất lớn, khẳng định sẽ có rất nhiều việc anh ta không thể tưởng được phát sinh.
Anh ta suy nghĩ một chút, gọi điện cho Úy Mẫn Nhi.
“Ai da, là Thiết gia chủ hả, tôi còn tưởng rằng anh không gọi điện được chứ?” Úy Mẫn Nhi bên kia phát ra âm thanh khanh khách cực kì làm càn.
“Úy Mẫn Nhi, cô điên rồi!” Thiết Quý Hoành quát lên với điện thoại.
Úy Mẫn Nhi còn đang cười, nói: “Thiết Quý Hoành, tôi điên hay không anh không biết hả? Gần đây tôi chịu đả kích quá nhiều, ngẫu nhiên điên một chút cũng không quá.”
“Điên một chút, cô ngang nhiên gửi bom cho tôi! Cô nổ chết Tiểu Diêu rồi đó, cô có biết hay không?” Thiết Quý Hoành nghĩ đến khuôn mặt tủm tỉm cười của Tiểu Diêu, anh ta đã đi theo Thiết Quý Hoành đã nhiều năm, nháy mắt Thiết Quý Hoành cảm thấy đau lòng. Quan hệ giữa hai người là cấp trên và cấp dưới, nhưng nhiều hơn là quan hệ bạn bè, bởi vì Thiết Quý Hoành thường xuyên sẽ nói một vài việc tư với anh ta.
“Tôi biết, chứ chẳng lẽ nổ chết anh?” Úy Mẫn Nhi lại cười rộ lên.
“Cô, cô!” Thiết Quý Hoành thật sự bị tức giận đến mức cả người phát run. Nghe lời cô ta nói, vậy cô ta biết anh ta không ở công ty, cũng không phải muốn nổ chết anh ta, chỉ là cho anh ta một cảnh cáo?
“Thiết gia chủ, anh đối xử với Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt tốt như vậy, tôi và anh giao tình cũng không ngắn, tôi rất ghen đó. Gần đây ghen hơi nhiều, trong lòng chua xót, tựa như làm chút việc điên cuồng mới có thể làm trong lòng bản thân cảm thấy dễ chịu chút.” Úy Mẫn Nhi bên kia như đang nhàn thoại việc nhà.
“Cô không sợ bị bắt lại?” Thiết Quý Hoành buồn bực nói. Phía anh ta còn chưa ra tay mà tốc độ của cô ta quả thực đã sấm rền gió cuốn, bất chấp hậu quả, thật sự tàn nhẫn độc ác, đáng sợ đến cực điểm.
“Bắt lại? Ha ha ha, được, tôi muốn nhìn cảnh sát bắt tôi thế nào. Hình như cái rương này là do bên anh cả tôi đưa qua mà.” Úy Mẫn Nhi cười ha ha.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn đôi mắt, người phụ nữ này quá âm hiểm, đây là muốn hại Úy Tư Lý?
“Thiết gia chủ, vốn dĩ chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, nhưng vì Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, anh Húc Hàn bị ma quỷ ám ảnh, anh cũng bị ma quỷ ám, cả đám các người bắt đầu ủng hộ anh cả tôi, muốn kéo tôi xuống. Ha hả, mấy người đàn ông các người sao có thể không có lương tâm vậy được.” Úy Mẫn Nhi nói.
“Úy Mẫn Nhi, là chính cô làm người làm việc quá đáng, cô còn trách người khác hả? Triệu Húc Hàn căn bản không yêu cô, sẽ không cưới cô. Người anh ta thích chính là Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô lại cố tình muốn chấp mê bất ngộ! Cô không thể có chút lòng thành chúc phúc bọn họ hả? Vậy cũng sẽ không đi đến tình trạng bây giờ!”
Chương 1158: Có chết cũng phải kéo các người theo
Úy Mẫn Nhi bên kia cười lạnh một tiếng, nói: “Thiết Quý Hoành, anh đừng nói bản thân cao thượng như vậy. Anh cũng có ý tưởng không an phận với Kỷ Hi Nguyệt giống vậy còn gì? Nếu Triệu Húc Hàn chết, Kỷ Hi Nguyệt sẽ là của anh! Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới?”
Thiết Quý Hoành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nghĩ tới thì thế nào, nhưng tôi sẽ không làm! Cô là đồ điên, trách không được Triệu Húc Hàn sẽ không thích độc phụ như cô! Cô còn chẳng bằng sợi lông của Kỷ Hi Nguyệt nữa!”
Lời này trực tiếp kích thích Úy Mẫn Nhi, khuôn mặt lãnh diễm đều che kín hung ác nham hiểm, hung tợn nói: “Thiết Quý Hoành, tôi là kẻ điên, cho nên tốt nhất anh nên cẩn thận một chút. Nếu các người đều vứt bỏ tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo!”
“Cô cho rằng chút kỹ xảo này của cô có thể làm gì được chúng tôi? Mười sát thủ hả? Úy Mẫn Nhi, cô đây là đang tự tìm đường chết!” Thiết Quý Hoành hừ lạnh một tiếng.
“Đường chết thì thế nào, trước khi chết thì kéo mọi người cùng chết, đi xuống địa ngục cũng không tịch mịch, đúng không? Ha ha ha!” Úy Mẫn Nhi bên kia trực tiếp cúp máy.
Thiết Quý Hoành tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên, Triệu Húc Hàn cà Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân và Long Bân đều đi ra nhìn anh ta.
“Úy Mẫn Nhi?” Triệu Húc Hàn hỏi Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành tức giận đến hít một hơi thật sau, nói: “Con điên đó thừa nhận là do cô ta làm, nhưng cô ta giá họa cho Úy Tư Lý, thật sự chẳng có chút nhân tính nào. Cô ta nói có chết cũng sẽ kéo mọi người cùng chết, cô ta hoàn toàn điên rồi.”
Triệu Húc Hàn nheo đôi mắt lại, nói: “Chúng ta cần phải tốc độ hơn, trước hết giết cô ta, bằng không cô ta sẽ không ngừng cho chúng ta phiền toái.”
Thiết Quý Hoành nói: “Chỉ sợ hiện tại cô đã bảo vệ lại bản thân rồi. Hôm qua tôi gọi người tra xét, cô tư đã rời khỏi nhà cũ Úy gia, tôi đoán giờ cô tư hẳn đã đi nhà an toàn của Úy gia.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu may nói: “Nhà an toàn? Còn có nhà an toàn nữa hả?” Cả người cô đều khó chịu, gia tộc lớn sẽ chơi vậy hả?
“Ừm, nhà an toàn của Úy gia ở Thụy Sĩ, trong đó có rất nhiều phòng an toàn của gia tộc lớn. Cho dù tìm được thì muốn công phá cũng có độ khó rất lớn. Nếu ở trong nhà an toàn không ra, trốn mấy năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.” Thiết Quý Hoành hơi buồn bực, nói.
“Vậy chúng ta tự đi giết!” Triệu Húc Hàn nói: “Trước hết giải quyết việc bên này. Quốc tế Úy Lam chỉ có thể để Úy Tư Lý tới quản, lần này giúp anh ta một phen, trực tiếp đẩy anh ta đi lên.”
Thiết Quý Hoành gật đầu, xe bên kia chạy tới, năm người lên xe, nhanh chóng đi về phía cao ốc công ty của Thiết gia trong nội thành.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Anh Hàn, các anh muốn phụ trợ anh Úy Tư Lý hả? Cha anh ta và mẹ anh ta đâu?”
“Việc này không cần lo lắng, Úy Mẫn Nhi vận dụng số tiền lớn như vậy thì nhất định sẽ bị các cổ đông nghi ngờ. Hơn nữa Triệu gia và Thiết gia bọn anh đều có chút hợp tác với bọn họ. Hai nhà chúng ta yêu cầu đổi Úy Mẫn Nhi thì bọn họ nhất định phải cẩn thận suy xét một chút, nếu không trong tương lai một hai năm tới, Quốc tế Úy Lam cũng không thể khôi phục lại.” Thiết Quý Hoành nói.
“Đây là thương chiến?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Em không cần lo những việc này, bọn anh sẽ xử lý. Hiện tại điều em cần quan tâm nhất chính là an toàn của bản thân, còn phải đảm bảo chính mình được an toàn, bắt lấy kẻ điên Úy Mẫn Nhi kia.”
“Nhưng cô ta đi nhà an toàn phòng rồi mà?” Kỷ Hi Nguyệt có điểm ngu ngốc nhìn anh.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Nhưng lập tức có mười sát thủ cho em luyện tập.”
“À à, thu phục mấy người này trước, sau đó chúng ta đi Thụy Sĩ bắt Úy Mẫn Nhi. Anh Hàn, trực tiếp giết chết hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn hỏi.
Chương 1159: Không thể chết dễ dàng như vậy
“Giết thì tiện cho cô ta quá rồi, phải cho kẻ điên như cô ta nếm hết đau khổ mới được! Cánh tay của anh và cái chết của Tiểu Diêu cũng không thể dễ tính như vậy!” Thiết Quý Hoành tức khắc tức giận nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em hiểu mà, vậy mẹ cô ta thì sao?”
“Trước bất động thanh sắc, xử lý Úy Mẫn Nhi xong thì Thiết Thiên Hoa tự nhiên sẽ lòi đuôi cáo. Giết bà rất dễ, nhưng loại người này không thể dễ dàng để bà ta chết, phải cho tất cả mọi người biết bộ mặt xấu xí của bà ta và cả tấm lòng âm hiểm kia nữa! Tâm địa ngoan độc!” Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt.
Anh nghĩ cái chết của mẹ mình vậy mà là do người đàn bà này và chú bảy liên thủ, trong lòng anh ngăn không được hận. Mẹ anh cũng không đắc tội hai người bọn họ, hơn nữa nghe nói lúc mẹ tới Paris thì cũng có quan hệ không tệ với Thiết Thiên Hoa, bà ta còn mời mẹ tham gia yến hội, còn giới thiệu mẹ đi bờ biển La Mã nghỉ dưỡng.
Không nghĩ tới mọi thứ này đều là âm mưu của và ta, khiến mẹ chết không rõ ràng mười chín năm, lập tức sắp hai mươi năm!
Nhớ tới cả quá trình anh truy tra làm bao nhiêu người vô tội chết đi, trong lòng anh tự trách, anh hận hung thủ tàn nhẫn này. Cho nên nếu để Thiết Thiên Hoa chết dễ vậy thì khẩu khí này sao có thể hài lòng được?
Kỷ Hi Nguyệt hiểu tâm trạng của Triệu Húc Hàn. Thật ra ý nghĩ của cô cũng giống anh, mẹ của cô cũng bị bọn họ hại chết. Thiết Thiên Hoa, quý phu nhân mặt ngoài ưu nhã hiền lành thân thiết, trong xương cốt rốt cuộc có bao nhiêu đen tối bao nhiêu tàn nhẫn, cô cũng muốn bóc ra tới xem cho kỹ.
“Được! Không thể làm mẹ con hai người chết dễ vậy! Tôi thật sự chưa từng thấy người phụ nữ điên cuồng ác độc như vậy, thật đáng sợ!” Thiết Quý Hoành là người tàn nhẫn độc ác, nhưng bình thường muốn giết người thì sẽ đâm thẳng một dao mà thôi, đâu có khúc chiết, tra tấn nhiều người như vậy.
Cho dù anh ta là người xấu thì anh ta cũng cảm thấy mình chênh lệch quá xa so với hai người đó. Hai người phụ nữ kia mới gọi là xấu xa hoàn toàn.
“Mất đi Úy Mẫn Nhi, Thiết Thiên Hoa khẳng định sẽ đau đớn muốn chết. Lấy tính cách của bà ta, nhất định sẽ trả thù. Một trong những người có thể giúp bà ta trả thù chính là chú bảy, đến lúc đó tôi muốn bọn họ chính miệng thừa nhận năm đó đã hại chết mẹ tôi thế nào!” Con ngươi Triệu Húc Hàn toát ra hàn quang mịt mù, đôi tay nắm chặt lại.
Anh khẩn trương, bởi vì anh biết một khắc kia sẽ không quá xa xôi.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Không tệ. Tôi thấy hội nghị gia chủ Triệu gia cuối năm của các anh chính là một cơ hội rất tốt để vạch trần hai ác nhân này!”
Khí tức trên người Triệu Húc Hàn từ từ hòa hoãn lại, anh liếc nhìn Thiết Quý Hoành một cái, nói: “Anh đã nghĩ những việc này, bây giờ làm Úy Mẫn Nhi và Tôn gia biết hậu quả của việc chọc chúng ta trước! Cũng muốn cho bọn họ một cái giáo huấn!”
“Cậu chủ, vậy các người không sợ sát thủ Tôn gia dốc toàn bộ lực lượng hả?” Tiêu Ân cũng tham gia thảo luận.
Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói: “Bọn họ không dám. Hiện giờ bọn họ có thể nói là buôn bán, nhận tiền làm buôn bán, nhưng một khi bọn họ vì giết chúng ta mà điều động sát thủ, đó chính là trái với quy củ. Triệu gia chúng ta lại không phải không ai, sao có thể làm cho bọn họ giương oai trên đầu được?”
Lúc này Tiêu Ân mới yên tâm mà gật đầu.
Thiết Quý Hoành nói: “Thật ra rốt cuộc Tôn gia có bao nhiêu sát thủ, Triệu gia các anh lại có bao nhiêu?”
“Anh cảm thấy tôi sẽ biết Tôn gia có bao nhiêu sát thủ hả? Sẽ nói cho anh Triệu gia tôi có bao nhiêu cao thủ?” Triệu Húc Hàn hỏi lại hai câu làm Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười.
“Giờ tôi hối hận vì không có bồi dưỡng một vài cao thủ.” Thiết Quý Hoành cười khổ nói: “Thiết gia tuy cũng có, nhưng cũng sẽ không để gia chủ tôi sử dụng, tôi còn muốn thuê vài người ở bên cạnh.”
Triệu Húc Hàn khinh bỉ anh ta, nói: “Tự thân cường đại mới an toàn nhất, hơn nữa anh tưởng cải trắng hả? Không dễ bồi dưỡng đâu, có khi hao phí còn lớn hơn so với một việc làm ăn lớn!”
“Được được được, tôi hiểu, còn có công tác bảo mật, công tác huấn luyện, công tác an toàn, quả thật rất phiền toái, không có căn cứ của bản thân là hoàn toàn không được. Triệu gia các anh tồn tại lâu hơn Thiết gia chúng tôi, cho nên nội tình thâm hậu.” Thiết Quý Hoành cũng nhìn thấu.
Triệu Húc Hàn nhướng mày, nói: “Biết thì tốt, có thể liều mạng với nội tình Triệu gia chúng tôi thì chỉ có ẩn môn Tôn thị.”
Thiết Quý Hoành cười khổ, gật đầu nói: “Tôi biết. Chẳng qua ẩn môn Tôn thị chỉ làm việc kinh doanh này, trong lĩnh vực này có thể mạnh hơn nhà các anh, anh cũng nên cẩn thận.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Thật không nghĩ tới thế giới phức tạp như vậy. Nếu em chỉ là một người dân nhỏ bé thì căn bản không có biện pháp tiếp xúc đến những việc này.”
Cô nghĩ đến bản thân đời trước thật sự chẳng hiểu gì cả, nào biết đâu rằng còn có người tu luyện khí công. Cô quen biết Triệu Húc Hàn tám năm mà cũng không biết anh còn có bản lĩnh này.
Thật sự nếu cô không tiếp xúc lĩnh vực này thì vĩnh viễn cũng sẽ không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Hiện tại tiếp xúc nhiều, cô chỉ cảm thấy người tu luyện khí công cũng không ít, mà thật ra là cực kì rất ít. Bởi vì toàn bộ thế giới có quá nhiều người, chỉ là cô biết vòng quanh tứ phương cũng rất khác biệt.
Xe rất nhanh đã đến cao ốc công ty Thiết gia, năm người Thiết Quý Hoành gần như là chạy vội vào trong công ty. Chẳng qua Triệu Húc Hàn vẫn rất cẩn thận quan sát bốn phía, ai biết người phụ nữ điên Úy Mẫn Nhi còn có thể cho mai phục thứ khác không.
Tới tầng lầu văn phòng của Thiết Quý Hoành thì lập tức đã thấy tận cùng bên trong bị nổ hỗn loạn, rất nhiều người đều vây quanh nơi đó. Có bốn cảnh sát ở đó, nhưng không thấy cảnh sát khác, đây là bởi vì Thiết Quý Hoành dặn dò không cần thu hút chú ý quá lớn.
Thi thể Tiểu Diêu đã sớm được nâng ra ngoài, Thiết Quý Hoành nhìn văn phòng bị nổ đến hoàn toàn hỗn loạn, có thể tưởng tượng lúc ấy Tiểu Diêu có kết cục thế nào, trong lòng anh ta thật sự có cảm giác như bị kim đâm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!