Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 1211: Nan đề của Long Bân (1)

Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn trở lại phòng. Triệu Húc Hàn không nói gì cả, cả người vẫn rất lạnh, có thể thấy được lời Úy Mẫn Nhi nói với anh có đả kích và ảnh hưởng rất lớn.

“Anh Hàn, anh nghỉ ngơi chút đi, đừng nghĩ quá nhiều. Giờ đã biết kẻ địch là ai, cũng coi như là một tiến bộ rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt an ủi.

“Được rồi, anh không sao. Anh đi ngủ một lát, em đi tìm Long Bân đi, anh ấy nói muốn tìm em.” Triệu Húc Hàn lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.

Kỷ Hi Nguyệt hôn lên mặt anh một cái rồi rời đi, cô biết phải cho anh thời gian tiêu hóa, rốt cuộc đây là chấp niệm từ khi anh tám tuổi tới nay. Thật ra sao cô không thầm phẫn nộ cho được, rốt cuộc mẹ cô cũng vì chuyện này mà bị chết.

Đóng lại cửa phòng, cô đi phòng huấn luyện, nhìn thấy Tiêu Ân cũng ở đó, cô nhịn không được buồn cười, lắc đầu.

Mới vừa đi đến phía máy chạy bộ, đột nhiên Tiêu Ân nhào tới, tiến hành đột nhiên tập kích với cô.

Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã bùng nổ khí tức, trực tiếp xoay người một cái, đá một chân ra ngoài.

Ngay sau đó, Tiêu Ân kêu lên một tiếng, trực tiếp bị Kỷ Hi Nguyệt dùng một chân đá ra ba mét, sau khi đứng yên đã trượt năm mét về phía sau.

“Không tồi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười với anh ấy.

Tiêu Ân kết thúc công việc, dở khóc dở cười, nói: “Đây mà cũng gọi là không tồi. Đại tiểu thư, cô cũng quá lợi hại.”

“Anh đã rất không tồi, chờ chút tôi sẽ giúp anh nâng cao. Đúng rồi, cậu chủ anh cũng biết rồi, rất mừng đó! Tiêu Ân, sau này mặc dù gặp tình huống thế nào thì anh cũng sẽ không phản bội cậu chủ anh chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn anh ấy, nói.

Sắc mặt Tiêu Ân lập tức nghiêm túc, nói: “Đương nhiên, tôi sống là người của cậu chủ, chết là quỷ của cậu chủ. Nếu phản bội, tôi sẽ vĩnh thế không được siêu sinh.”

“Được, không cần anh phát thề độc đâu. Chỉ là Tiêu Ân này, đường sau này cậu chủ anh đi có thể rất nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng nói.

Tiêu Ân gật đầu, nói: “Tôi hiểu, do phía nguyên lão đúng không?”

“Xem ra anh cũng không ngốc. Lần này việc của mười sát thủ giỏi của Tôn gia, các nguyên lão đều sẽ không hỗ trợ, họ đang bức anh Hàn không thể ở bên tôi. Nhưng anh biết anh Hàn rồi đó, chúng tôi sẽ không chia tay, cho nên vì thế điều này đã khiêu chiến quyền uy của những người bên trên ở Triệu gia, con đường sau này nhất định sẽ không quá thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Sắc mặt Tiêu Ân ngưng trọng, ngay sau đó nói: “Đại tiểu thư, tôi tin tưởng cô cũng sẽ không rời bỏ cậu chủ. Chỉ cần hai người ở bên nhau, tôi tin nhất định sẽ khá lên. Tiêu Ân tôi thề sống chết đi theo hai vị chủ nhân!”

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Tôi cũng tin tưởng anh. Anh yên tâm, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Tuy con đường khúc chiết, nhưng tiền đồ là rạng ngời! Ha ha.”

“Tôi tin tưởng đại tiểu thư!” Tiêu Ân thật sự tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt. Mặc kệ tiên đoán và lời nói của cô thế nào, nếu cô nói sau này sẽ tốt thì nhất định sẽ tốt.

Thật ra lần này Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết. Nhưng cô biết một điều, chỉ cần chính cô cũng đủ mạnh thì không có điều gì không có khả năng.

Tiếp theo, hai người huấn luyện tu luyện thêm, chính là một buổi sáng, ngay sau đó đã nhìn thấy Long Bân đi vào.

“Long Bân, anh Hàn nói anh tìm tôi?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân đi qua.

Long Bân tức khắc khá xấu hổ, sờ đầu, nói: “Đúng vậy, đại tiểu thư, có thể giúp tôi chút không?”

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Khí công?”

“Ừm, tôi cảm giác mình đang ở một bình cảnh, nhưng vẫn không có thể phá tan. Lúc trước tôi vẫn luôn không chú ý tới là đại tiểu thư hỗ trợ làm tôi cảm giác được, tôi hẳn còn có thể mạnh hơn một ít, cho nên tôi cần đại tiểu thư trợ giúp.” Long Bân lộ ra ánh mắt khẩn cầu.

Chương 1212: Nan đề của Long Bân (2)

Hai tay Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực, ngay sau đó cười nhạt, nói: “Long Bân, anh cảm thấy vì sao tôi phải giúp anh? Tôi có chỗ lợi không?”

Long Bân sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt sẽ hỏi như vậy.

“Tôi, tôi, tôi chỉ cảm thấy nếu tôi mạn hơn chút nào thì có thể trợ giúp cho cậu chủ chút đó, cũng có thể chia sẻ với cậu chủ.” Sắc mặt Long Bân đỏ bừng. Đột nhiên anh ấy cảm thấy mình thật sự quá mức hy vọng xa vời. Muốn tăng lên một chút đều phi thường khó khăn với một người luyện khí công, dựa vào đâu mà muốn người ta giúp anh?

Anh ấy cũng không phải con trai Kỷ Hi Nguyệt, cũng không phải cha cô, vì sao cô phải giúp anh?

“Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng giúp người chủ thật sự chứ không phải anh Hàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, hỏi.

Long Bân sửng sốt, ngay sau đó anh ấy nhìn Tiêu Ân đang nhìn về phía này, rất khó xử.

“Chủ nhân thực sự của anh ta là nguyên lão.” Tiêu Ân trực tiếp vạch trần.

Long Bân biến sắc, nói: “Cũng, cũng không tính như vậy. Nguyên lão bảo chúng ta phải trung với gia chủ.”

“Ha, vậy nếu nguyên lão phát sinh xung đột với gia chủ, muốn anh đứng về một phía thì anh sẽ đứng ở bên nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, hỏi.

Nháy mắt sắc mặt Long Bân tái nhợt, không thể tưởng tượng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

“Đại tiểu thư, này, chuyện này không có khả năng phát sinh đây. Các nguyên lão đều ủng hộ gia chủ, đều là vì Triệu gia, sao lại xung đột được? Cho dù trong lúc nhất thời có ý kiến không hợp nhưng cuối cùng cũng sẽ tốt thôi.” Long Bân nói.

“Phải không? Ý của câu cuối cùng sẽ tốt là đổi một gia chủ mới, đổi cho các anh đổi một cậu chủ mới, có phải các nguyên lão sẽ làm vậy không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.

Long Bân hoàn toàn ngẩn người, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trán vã mồ hôi.

Kỷ Hi Nguyệt đi qua, vỗ vai của anh ấy, nói: “Long Bân, tuy tôi và anh biết nhau không lâu, nhưng tôi cảm thấy anh là một thủ hạ không tồi, chỉ là có đôi khi làm người thật sự rất khó, phải đối mặt rất nhiều lựa chọn. Không phải hôm nay tôi bảo anh phản bội các nguyên lão, nhưng tôi hy vọng anh có thể làm một ám vệ chân chính, chỉ trung với một người. Anh có từng gặp cường giả chân chính nào sẽ trung với hai chủ chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Trung với hai chủ sẽ chỉ làm hai bên đều không tin tưởng anh, đều sẽ có điều cố kỵ với anh, cho nên cho dù anh làm người tốt thì cuối cùng vẫn là sẽ không trở thành tâm phúc của một người chủ nào cả. Anh hiểu ý tôi không?”

Long Bân ngơ ngác nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào.

“Tôi là người của anh Hàn, chỉ trung với một mình anh Hàn, nếu có bất cứ việc gì bất lợi với anh Hàn thì Kỷ Hi Nguyệt này tuyệt đối sẽ toàn lực ứng phó giúp Anh Hàn. Cho dù kẻ địch này có là nguyên lão Triệu gia nguyên lão hay bất cứ ai ở Triệu gia thì tôi cũng sẽ không từ một ai! Cho nên, Long Bân à, tôi không thể lại để anh tăng lên, bởi vì tôi sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành kẻ địch.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì lui sau này, mà sắc mặt Long Bân đã tái nhợt tới cực điểm, giống như cương thi, vẫn không nhúc nhích, khó coi vô cùng.

Tiêu Ân nhíu mày nhìn anh ấy, nói: “Long Bân, anh là ám vệ, không giống tôi. Chúng tôi ra tới chính là trung với cậu chủ, có thể bởi vì nguyên lão bên kia cảm thấy những người chúng tôi vĩnh viễn không phải là đối thủ của ám vệ, cho nên bên cạnh gia chủ có thêm vài người bảo vệ như tôi cũng không có gì ghê gớm. Ám vệ muốn chúng tôi chết, đó cũng chuyện cực dễ.”

“Nhưng tôi lại có cảm giác tốt hơn anh, bởi vì trung với một chủ là một loại tín niệm. Một đời người, mặc kệ làm gì thì cũng cần một chữ tín, như vậy sống mới có ý nghĩa. Cho dù vì tín niệm này mà chết thì cũng sẽ cảm thấy lòng tràn ngập thỏa mãn.”

Tiêu Ân nói xong cũng tránh ra, bắt đầu luyện tập khí giới. Bởi vì trước khi Long Bân trở thành người một nhà thì anh ấy sẽ không bại lộ bí mật anh ấy đã trở thành người luyện khí công.

Chương 1213: Nan đề của Long Bân (3)

Một mình Long Bân đi đến trước cửa sổ, bắt đầu lâm vào dòng tư tưởng đấu tranh thật dài. Trước nay anh ấy không nghĩ tới sẽ có một ngày gia chủ và nguyên lão sẽ có xung đột, nhưng lần này lúc anh ấy trở về cùng Triệu Húc Hàn lại thật sự nhìn thấy vài chuyện khiến anh cũng cảm giác gia chủ thực nghẹn khuất.

Quy củ Triệu gia cũng lại là kỳ quặc, nhưng lại có chỗ lợi với ám vệ bọn họ. Chỉ cần một khi trở thành nguyên lão, bọn họ sẽ có quyền lợi vô thượng, cơ hồ nắm giữ tài phú toàn cầu của Triệu gia.

Ai mà không nghĩ có được loại địa vị này? Hơn nữa bọn họ đều là cô nhi Triệu gia thu dưỡng, cuối cùng có thể ngồi vào vị trí nguyên lão, có thể nói còn lợi hại hơn người mang dòng máu Triệu gia, nhưng điều này thật sự đúng không? Thật sự nên thế?

Mỗi một gia chủ Triệu gia giống như là con rối của nguyên lão, phải kiếm rất nhiều tiền. Không kiếm tiền thì sẽ bị buộc tội cách chức, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Ngay cả dòng chính Triệu gia cũng không có, chứ đừng nói chi thứ của Triệu gia.

Dù sao hình như là vẫn luôn nô dịch người Triệu gia, đây thật sự là chuyện một ám vệ nên làm?

Nói thì rất êm tai, đây là vì bảo đảm cho sự khổng lồ của Triệu gia, giám sát gia chủ Triệu gia đi sai bước nhầm nhưng thật ra thì thật sự hơi giọng khách át giọng chủ.

Lần đầu tiên Long Bân tự hỏi vấn đề này. Thật ra bọn họ đều dựa vào Triệu gia kiếm tiền tới bồi dưỡng bọn họ, nhưng kết quả biến thành không biết cảm ơn, ngược lại còn một tay che trời. Ám vệ cuối cùng trở thành Thái Thượng Hoàng? Thật sự hơi không phúc hậu.

Chỉ sợ quy củ Triệu gia ngay từ đầu không phải như thế, chỉ do nguyên lão giám sát nên giờ đây chậm rãi biến thành nguyên lão quyết định, gia chủ hoàn toàn không thể phản kháng. Một khi phản kháng chính là uy hiếp và trấn áp, thật sự là hành vi trộm cướp, giọng khách át giọng chủ.

Triệu Húc Hàn là một gia chủ tốt, đối xử với bốn ám vệ bọn họ rất không tồi, cho bọn họ hưởng thụ vật chất tốt nhất và tự do tuyệt đối, chỉ có khi làm nhiệm vụ mới có thể quản bọn họ. Hơn nữa điều làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục chính là thực lực bản thân Triệu Húc Hàn rất mạnh.

Bốn người bọn họ đều từng đối chiến với Triệu Húc Hàn, đều thua dưới tay anh, điều này khiến cho bọn họ càng thêm tôn kính người gia chủ này. Hơn nữa đầu óc kinh doanh của Triệu Húc Hàn phi thường lợi hại, cho nên năm nay tiền lời của Triệu gia rất lớn. Tất cả mọi người đều nói, gia chủ này còn lợi hại hơn lão gia chủ rất nhiều.

Cha của Triệu Húc Hàn – Triệu Tịch Quy chỉ bảo trì phát triển vững vàng những gì đã có trước đó, nhưng sau khi Triệu Húc Hàn đi lên, anh chỉ dùng ba năm đã khiến cho ích lợi của Triệu gia tăng 30%. Cậu chủ xuất sắc như vậy mà lại còn phải bị các nguyên lão áp chế?

Lại còn vì việc của Kỷ Hi Nguyệt, mà hung hăng khắc khẩu một chút.

Kỷ Hi Nguyệt chẳng có gì không tốt, anh ấy rất thưởng thức đại tiểu thư, đặc biệt giờ đại tiểu thư quả thực là một yêu nghiệt. Người phụ nữ như vậy giúp cậu chủ không tốt hay sao mà một hai phải bức cậu chủ không thể cưới cô, mà phải cưới người phụ nữ khác? Quả thực là rắm chó không kêu, không nói nhân tình.

Còn có một điều nữa, cậu chủ bị Tôn gia phái nhiều sát thủ tới ám sát, kết quả còn không cho báo thù. Muốn báo thù thì nhất định bắt cậu chủ chia tay Kỷ Hi Nguyệt, đây là đạo lý quỷ quái gì vậy?

Chẳng lẽ bọn họ muốn gia chủ tốt thế bị người khác giết, đổi những người khác lên làm?

Nếu đổi những người khác lên thì có thể giúp bọn họ kiếm tiền nhiều như vậy? Chẳng qua có lẽ trong lòng nguyên lão thì quyền lợi mới là quan trọng nhất, tiền tài cũng không thể thay đổi dã tâm của bọn họ, quyền lợi của bọn họ không cho phép gia chủ ngỗ nghịch.

Long Bân càng nghĩ càng bất bình cho Triệu Húc Hàn, cậu chủ của anh ấy cũng quá đáng thương. Thật sự anh ấy có cần vì sau này có cơ hội ngồi lên vị trí nguyên lão mà từ bỏ trở thành người trợ giúp đắc lực nhất bên cạnh cậu chủ không?

Trách không được có rất nhiều chuyện cậu chủ đều không nói rõ với anh ấy, nhưng cậu chủ lại hoàn toàn yên tâm với Tiêu Ân. Thì ra là chính anh ấy vẫn luôn cảm thấy mình là người của cậu chủ, nhưng thật ra anh ấy lại là người của nguyên lão.

Chương 1214: Nan đề của Long Bân (4)

Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân nhìn Long Bân đứng yên cạnh cửa sổ thật lâu, lâu đến mức Thiết Quý Hoành cũng đi ra gọi bọn họ dùng cơm trưa, lúc ấy anh ấy vẫn đang rối rắm.

“Long Bân, ăn cơm. Đừng nghĩ nữa, không có ai ép anh hết, thật đó!” Kỷ Hi Nguyệt cười: “Chỉ là nói cho anh nguyên nhân tôi không thể giúp anh thôi.”

Long Bân gật đầu, nói: “Đại tiểu thư, là tôi không hiểu chuyện, tôi hiểu được. Thật ra bốn ám vệ chúng tôi chưa từng suy nghĩ loại chuyện này. Rốt cuộc chúng tôi đều cho rằng nguyên lão và gia chủ là một thể.”

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chúng tôi hiểu mà. Bây giờ nói ra chỉ vì để ngừa vạn nhất, rốt cuộc ai cũng không biết chuyện tương lai đúng không? Lỡ đâu các nguyên lão thật sự không thể tiếp nhận việc Triệu Húc Hàn trái ý bọn họ, vậy nhất định đều sẽ đứng ở phía đối lập. Tôi chỉ nghĩ đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta sẽ không quá khó coi mà thôi.”

Không biết vì sao Long Bân cảm thấy rất khó chịu trong lòng, Kỷ Hi Nguyệt là người thứ nhất khiến anh ấy cảm thấy anh giống một con người. Cho nên thời gian theo cô ngắn ngủi không đến hai tháng kia, anh ấy đã thật sự quá vui vẻ. Anh ấy cảm giác mình có máu có thịt chứ không phải con rối nghe lệnh làm việc.

Nguyên lão chỉ có huấn luyện và mệnh lệnh với bọn họ. Nếu không phải bốn người họ là người xuất sắc nhất trong đó thì kết cục cuối cùng sẽ thế nào, mọi người đều không dám tưởng tượng.

“Long Bân, đây là một lựa chọn. Thật ra anh có thể tưởng tượng người chân chính bồi dưỡng các anh rốt cuộc là các nguyên lão hay là người Triệu gia? Hơn nữa vì sau 50 tuổi có thể có tư cách làm nguyên lão mà không thể chân chính làm người được tín nhiệm nhất bên cạnh cậu chủ, anh cảm thấy có ý nghĩa không? Còn nữa, đây cũng một nan đề sống chết, một khi chọn sai lập trường, hậu quả đều sẽ rất nghiêm trọng.” Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói.

Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt, vẻ mặt rối rắm.

“Long Bân, tôi xem là người quen nên mới nói với anh, tôi cũng không sợ anh đi báo lại, bởi vì tôi biết anh không phải người như vậy. Sớm muộn gì cũng có một ngày hành động của các nguyên lão sẽ bị điên đảo, người này không nhất định là anh Hàn, nhưng nguyên lão làm vậy là vi phạm lương tri và đạo đức, vì quyền lợi của bản thân mà không màng chủ nhân thực sự, nhất định sẽ gặp báo ứng.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong lại nói: “Trước đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi.”

Nói rồi, Kỷ Hi Nguyệt đi nhanh hơn, cô tin thứ cô nên nói đều đã nói, chỉ xem Long Bân có loại giác ngộ này không. Cô tin bây giờ các nguyên lão cũng sẽ không quan tâm đám ám vệ như Long Bân bao nhiêu.

Nhưng cô đều đối đãi anh ấy như bạn bè và người một nhà, hy vọng anh ấy có thể tham luyến chút nhân tình, như vậy cơ hội của bên mình cũng sẽ lớn hơn tí chút.

Nhà ăn, Thiết Quý Hoành và Tiêu Ân đều ở đây, Triệu Húc Hàn còn chưa tỉnh, xem ra thật sự rất mệt. Kỷ Hi Nguyệt cũng không nghĩ đi đánh thức anh, thân thể vẫn rất cần sự nghỉ ngơi căn bản.

“Long Bân, anh đã trở lại, tâm trạng không tốt hả? Sắc mặt khó coi như vậy, có phải nguyên lão Triệu gia lại ra nan đề cho anh và Triệu gia chủ nữa không?” Thiết Quý Hoành cười nhìn Long Bân.

Long Bân xấu hổ, cười nói: “Cũng không có gì, đều bình thường như ăn cơm.”

“Ai, đúng vậy. Nói đến thì tôi thấy cả đám gia chủ Triệu gia đều rất đáng thương, không giống Thiết gia tôi. Tôi là gia chủ, mọi thứ đều do tôi quyết định, mấy lão già có thể phản đối nhưng cần phải thuyết phục tôi, không thể phản bội tôi, cưỡng bách tôi. Chứ nếu không còn gọi là gia chủ gì nữa, để bọn họ làm gia chủ luôn đi.” Thiết Quý Hoành nói chạm đến lòng Kỷ Hi Nguyệt.

Sắc mặt Long Bân càng khó nhìn, gật đầu, nói: “Thiết gia chủ nói đúng, cậu chủ của tôi xác thật khá uất ức.”

Chương 1215: Lệnh đen phải giết (1)

“Anh cũng đã nhìn ra rồi. Anh là ám vệ, sau này sau khi có thể trở thành nguyên lão thì có khi cũng đối xử với Triệu gia chủ như vậy đó!” Lời này của Thiết Quý Hoành có thể tàn nhẫn, điều này như muốn buộc Long Bân lựa chọn.

Long Bân sửng sốt, sau đó cười khổ, nói: “Thiết gia chủ, anh biết cũng không ít đâu.”

“Đương nhiên, đây là bởi vì Triệu gia chủ và Tiểu Nguyệt đều đối xử với tôi như người một nhà. Vì là người một nhà nên tự nhiên tôi sẽ không phục những nguyên lão của Triệu gia. Dựa vào đâu Triệu gia bồi dưỡng bọn họ, giúp bọn họ kiếm lời nhiều tiền mà còn phải nghe lệnh từ bọn họ? Khẳng định lúc đầu quy củ Triệu gia không phải thế, chỉ là để nguyên lão tới giám sát gia chủ, không nghĩ tới nhân tâm hiểm ác, cuối cùng biến thành quyền lợi còn lớn hơn cả gia chủ, thật lợi hại.”

Thiết Quý Hoành nói như bàn chuyện việc nhà, Tiêu Ân gật đầu, nói: “Đúng vậy, rất nhiều lần thấy cậu chủ không vui, nói do phía nguyên lão muốn cậu ấy làm gì đó. Rõ ràng cậu chủ cảm thấy chuyện đó không cần thiết nhưng không làm lại bị uy hiếp, cậu chủ thật sự rất đáng thương. Long Bân, sau này anh cũng muốn làm nguyên lão hả?”

Tiêu Ân nhìn về phía Long Bân, sắc mặt Long Bân sầu khổ, lắc đầu, nói: “Tôi tiếp nhận huấn luyện đều là muốn trung với cậu chủ. Chỉ là trước nay tôi không nghĩ tới các nguyên lão và cậu chủ không phải một chủ, bọn họ vốn dĩ nên nhất trí mới đúng, hầy.”

“Đúng vậy, vốn dĩ hẳn nên nhất trí mới đúng, nhưng giờ đây Triệu gia chủ kinh doanh Triệu gia cực tốt, mấy lão già kia đều mặc kệ sự sống chết của anh ta? Mười đại sát thủ của Tôn gia đã xuất quân, chẳng lẽ bọn họ cũng chưa tỏ vẻ chút gì?” Thiết Quý Hoành tức giận, nói: “Anh đừng hỏi sao tôi biết, tôi vừa lấy được tin tức bên Tôn gia, nói đúng ra là ta và Triệu Húc Hàn bị phát ra lệnh đen phải giết!”

“Cái gì!” Ba người Long Bân đều giật mình, sắc mặt đại biến, trong đó bao gồm Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng trắng xanh.

“Này mẹ nó thật sự đậu má. Tôn gia đã biết thái độ của nguyên lão Triệu gia, còn không nhân cơ hội giết chết Triệu Húc Hàn! Tôi thì không thành vấn đề, nhà tôi còn có ba lão già bảo vệ tôi. Triệu gia chủ thì sao?” Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm Long Bân, nói.

Sắc mặt Long Bân đều sợ tới mức trắng bệnh như giấy, nói: “Tôi, tôi gọi điện thoại hỏi nguyên lão thử xem có phải họ thật sự mặc kệ sự sống chết của cậu chủ không, lệnh giết màu đen, đó là lệnh giết tối cao trong giới khí công!”

“Anh biết là tốt rồi. Chỉ cần là người luyện khí công thì đều có thể tới giết Triệu Húc Hàn, ai giết Triệu Húc Hàn đều có thể lấy được 1 tỷ đồng tiền thù lao của Tôn gia! Lúc này Tôn gia hoàn toàn muốn chúng ta chết!” Thiết Quý Hoành tức giận đập bàn.

Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng khó coi, nói: “Tôn gia thật sự tàn nhẫn! Chẳng lẽ bọn họ còn có rất nhiều sát thủ?”

“Lịch sử tồn tại của Tôn gia khá giống Triệu gia, không có hơn một ngàn thì cũng có mấy trăm người luyện khí công. Chẳng qua nếu muốn nói thực lực cao chút thì khả năng không có rất nhiều, phần lớn chính là cùng trình độ với mười sát thủ.” Thiết Quý Hoành nói: “Chẳng qua những lão già ở Tôn gia cũng không ít, nhưng đều không xuất thế. Tôi nghĩ lúc này sẽ có lão già nào đó xuất thế, nếu không muốn giết tôi và Triệu gia chủ sẽ không dễ dàng như vậy. Đúng là lệnh giết màu đen là thứ phiền phức.”

Thiết Quý Hoành nói mọi người đều hiểu, đó chính là tùy thời tùy chỗ đều có thể có một người luyện khí công đến tiến hành tấn công Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành, lúc nào cũng có nguy hiểm, phải đề phòng khắp nơi.

Chẳng qua chỗ tốt chính là những người này không dám khởi xướng công kích ở nơi đông người, như vậy sẽ bị quốc gia biết, đều sẽ khiến cho tổ chức bí mật của quốc gia coi trọng, không có bất luận chỗ tốt nào với bọn họ.

Chương 1216: Lệnh đen phải giết (2)

Long Bân nhìn ba người, ngay sau đó hỏi Thiết Quý Hoành: “Thiết gia chủ, anh nói thật hả? Tôn gia thật sự đã phát ra lệnh giết màu đen?”

“Tôi lừa anh thì tôi là cún, nếu không tôi bực bội vậy làm gì?” Thiết Quý Hoành nói làm Kỷ Hi Nguyệt thiếu chút nữa cười lên, người đàn ông này cũng quá trực tiếp.

“Tôi, tôi lập tức hỏi thái độ của các nguyên lão. Không thể để người khác bị người khác bắt nạt như vậy mà bọn họ lại ngồi yên như không nhìn thấy được! Tôi không tin!” Long Bân lập tức cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh Thiết, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì. Nếu Triệu gia chủ muốn trở thành gia chủ thật sự thì có một số việc cần phải làm, nhưng làm việc thì cần người. Long Bân nhìn cũng không tệ lắm, có thể lôi kéo chính là chuyện tốt. Tiêu Ân, anh nói xem đúng không?” Thiết Quý Hoành cười nói với Tiêu Ân.

Tiêu Ân cười nói: “Bây giờ tôi đã biết vì sao trước đó cậu tử sẽ khen Thiết gia chủ.”

“Hả? Triệu Húc Hàn còn từng khen tôi?” Đôi mắt Thiết Quý Hoành tức khắc tỏa sáng, dáng vẻ giống như rất ngoài ý muốn.

Kỷ Hi Nguyệt cũng cười rộ lên, nói: “Anh Thiết, anh Hàn thực sự từng khen anh, ở trước mặt em cũng có khen anh nữa. Thiết gia có gia chủ như anh đúng là không tồi đâu.”

“Thật hả? Ha ha, thật không nghĩ tới. Tôi vẫn luôn so sánh với anh ta, sau đó phát hiện mình kém rất xa.” Thiết Quý Hoành cười, lắc đầu: “Chẳng qua có thể nghe được anh ta từng khen tôi là tôi đã thỏa mãn, thuyết minh tôi làm người cũng không tệ. Ha ha ha, ăn cơm ăn cơm.”

Ba người nói cười, Long Bân nói chuyện điện thoại xong đã tiến vào, khuôn mặt vô cùng âm u, giống như trời sắp mưa.

Thiết Quý Hoành nhìn ấy ấy, nói: “Xem ra câu trả lời của các nguyên lão đã làm anh rất thất vọng! Tôn gia có thể phát ra lệnh giết màu đen, anh cảm thấy bọn họ sẽ không suy xét đến nguyên lão Triệu gia? Không có các nguyên lão đồng ý, sao Tôn gia dám giết Triệu gia chủ? Long Bân, anh phải nhìn cho rõ, bây giờ mấy lão già kia rất bất mãn với cậu chủ của anh, đây là muốn bức cậu chủ của anh xin tha. Nếu không cầu xin tha thứ thì chỉ có một con đường chết.”

Sắc mặt Long Bân rất xấu hổ, cảm thấy có khi nào bản thân đã luôn sai, tại sao các nguyên lão đều là người đáng sợ như thế này, cuộc điện thoại vừa rồi làm anh ấy quá đau lòng.

Vậy mà còn bảo anh ấy hội báo tất cả mọi chuyện của cậu chủ, còn nếu có cơ hội thì tốt nhất là giết Kỷ Hi Nguyệt, đây là tương đương để anh ấy phản bội Triệu Húc Hàn.

Nhưng khi anh ấy xuất phát trước kia, mệnh lệnh của nguyên lão là phải đặt mệnh lệnh của Triệu gia chủ lên hàng đầu, không chết không thôi, không được có hai lòng. Giờ thì hay rồi, muốn để anh làm kẻ phản bội? Là khiến anh ấy làm một người không có nguyên tắc?

Long Bân thật sự rất đau lòng, rất khổ sở, cũng cảm thấy cực khổ thay cho gia chủ Triệu Húc Hàn. Triệu gia tốn nhiều năm kinh doanh, kết quả lại biến thành thiên hạ của các nguyên lão, nếu tổ tiên Triệu gia biết chỉ sợ sẽ muốn nhảy ra khỏi phần mộ!

Long Bân đột nhiên đỏ mặt, lấy hết can đảm, nói: “Tôi, Long Bân, sau này thề sống chết đi theo cậu chủ, tuyệt không hai lòng, chỉ nghe mệnh lệnh của cậu chủ! Không giúp nguyên lão làm những việc không phù hợp thân phận bọn họ!”

Thiết Quý Hoành, Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân đều nhìn nhau, không nghĩ tới Long Bân đã hạ quyết tâm nhanh như vậy. Xem ra lệnh giết màu đen đã khiến anh ấy bị đả kích rất lớn. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy nguyên lão sẽ bảo vệ gia chủ, không nghĩ tới thấy chết không cứu, đây còn gọi là người Triệu gia gì nữa, sao còn nói là trung với Triệu gia.

Tuy Long Bân là cô nhi, nhưng người chủ thực sự của Triệu gia là ai, người chân chính dưỡng dục bọn họ là ai, anh ấy ngầm hiểu rõ.

Người phải biết cảm ơn. Các nguyên lão chưa bao giờ quan tâm sự sống chết của bọn họ, chỉ cần bọn họ mạnh, không giống gia chủ, tuy không nói chuyện nhiều nhưng ít ra khi giao nhiệm vụ cho bọn họ cũng sẽ nói một câu vạn sự cẩn thận, giữ mạng quan trọng nhất.

Chương 1217: Thua người không thua khí thế

Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui mừng, nói: “Long Bân, anh Hàn nhất định rất mừng. Cảm ơn anh tín nhiệm và trung thành với Triệu gia thực sự. Thật tốt quá.”

Thiết Quý Hoành cũng gật đầu, nói: “Không tồi. Long Bân, anh làm tốt lắm, tôi tin sau này cậu chủ của các anh nhất định sẽ rất lợi hại. Anh ta nhất định sẽ thy đổi quy củ Triệu gia, bởi vì có Tiểu Nguyệt ở đây, còn có chúng ta ủng hộ. Tiêu Ân, anh nói đúng không?”

Tiêu Ân vội vàng cười, gật đầu, nói: “Đúng đúng đúng, cũng đã đến lúc Triệu gia cần vài cải cách!”

Sắc mặt Long Bân lập tức trở nên nghiêm túc, ngay sau đó cũng gật đầu, nói: “Tôi cũng tin cậu chủ là tốt nhất, nhất định sẽ thành công!”

Mới vừa dứt lời, cửa nhà ăn đã mở ra, Triệu Húc Hàn đã rửa mặt chải đầu chỉnh tề, khí sắc rất không tồi xuất hiện.

“Anh Hàn, anh tỉnh rồi. Mau tới đây ngồi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ, nói.

Tiêu Ân và Long Bân đều đứng lên, cậu chủ tới, những thủ hạ như bọn họ không thể ngồi cùng được. Lúc trước do Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành yêu cầu nên bọn họ mới ngồi xuống, nhưng vẫn phải hiểu quy củ.

Triệu Húc Hàn vừa tiến đến đã nói: “Hai người ngồi xuống cùng ăn đi, nơi này cũng không có người ngoài.”

Nói xong đã đến vị trí cạnh Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống. Long Bân nháy mắt thấy ấm áp trong lòng, anh ấy biết cậu chủ anh đối xử với bọn họ rất tốt.

Sau khi Tiêu Ân ngồi xuống, Long Bân cũng ngồi xuống. Triệu Húc Hàn nhìn về phía Thiết Quý Hoành cười tủm tỉm, nói: “Có tin tức tốt?”

“Tôi cười thì có tin tức tốt hả? Vậy thì mỗi ngày tôi đều cười.” Thiết Quý Hoành đã cười ra tiếng.

Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, có một tin tức tốt một tin tức xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”

“Trước đắng sau ngọt đi!” Triệu Húc Hàn vẫn luôn là loại người này. Giờ đây anh nỗ lực, chính là vì sau này có thể có ngày lành.

Sau khi những người hầu đưa chén đũa lên cho Triệu Húc Hàn thì đi ra ngoài đóng cửa lại.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn Tiêu Ân, Tiêu Ân nói: “Cậu chủ, tin tức xấu là Tôn gia phát ra lệnh giết màu đen với cậu chủ và Thiết gia chủ.”

Long Bân tiếp lời, nói: “Tôi gọi điện thoại hỏi nguyên lão phải làm sao, nguyên lão nói nếu cậu chủ không chia tay Kỷ Hi Nguyệt tiểu thư thì bọn họ sẽ không hỗ trợ.” Nói rồi, anh ấy liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái.

Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt trừng lớn, lúc trước Long Bân cũng không nói vậy.

Sắc mặt Triệu Húc Hàn lập tức trở nên âm lãnh, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Anh nhận được tin tức?”

“Ừ.” Thiết Quý Hoành gật đầu: “Một giờ trước, ba lão già nhà tôi gọi điện cho tôi, bảo tôi cần phải cẩn thận. Chẳng qua lão Cừu đang trên đường tới, sẽ bảo vệ an nguy của tôi.”

Ngay sau đó, anh ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, xem ra bởi vì em nên Triệu gia chủ sẽ rất nguy hiểm, muốn suy nghĩ lại anh không?”

“Anh cút đi!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, nhìn người anh thích nói đùa, sau đó cô hơi lo lắng, nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, làm sao bây giờ?”

Triệu Húc Hàn cũng chưa xem Thiết Quý Hoành là người đang nói chuyện, nhíu mày, nói: “Không quan trọng, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này, chẳng qua xảy ra sớm hơn thôi. Em sợ không?” Nói rồi, ánh mắt anh nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô rất thâm tình và dịu dàng.

Kỷ Hi Nguyệt vội cười, lắc đầu, nói: “Em sợ gì chứ? Tới một người giết một người, tới hai người giết một đôi, giờ em chính là cao thủ. Những người luyện khí công đó tốt nhất phải hiểu rõ bản thân, nếu không sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về.”

“Đại tiểu thư, sự tự tin của cô cũng mạnh mẽ quá đó?” Tiêu Ân hơi dở khóc dở cười.

“Thua người không thua khí thế, hiểu không? Bản thân không thể sợ hãi trước được!” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.

Chương 1218: Anh câm miệng đi

Mọi người nhìn cô cười, sự hồi hộp trong lòng cũng đã biến mất, cũng đều cười rộ lên, có cảm giác lệnh giết màu đen cũng không đáng sợ lắm.

“Tin tức tốt đâu?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Tiêu Ân.

Tiêu Ân nhìn về phía Long Bân, cười nói: “Long Bân nói sau này chỉ trung với một mình cậu chủ, không hề làm việc tổn thương cậu chủ vì các nguyên lão, bởi vì cậu chủ mới đúng là người cầm quyền thực sự ở Triệu gia.”

Long Bân lập tức gật đầu, trên mặt có ngại ngùng, nói: “Cậu chủ, tôi nghiêm túc đó, xin cậu chủ tin tưởng tôi. Nếu tôi có nửa điểm phản bội, Long Bân tôi đều sẽ không được chết tử tế!”

Từng nhóm cơ trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đều hơi run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Bân, ngay sau đó nói: “Tôi tin tưởng anh.”

Long Bân tức khắc cười híp mắt, Thiết Quý Hoành nói: “Anh tin anh ta nhanh vậy hả?”

“Tôi tin tưởng Tiểu Nguyệt. Cô ấy tin tưởng thì tôi cũng tin tưởng.” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Yên tâm đi, Long Bân sẽ không bán đứng chúng ta, tôi tin tưởng trực giác của mình.”

“Trực giác của em? Việc của Triệu Vân Sâm thì sao?” Thiết Quý Hoành chính là muốn khó xử Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt tức khắc phồng má, tức giận nói: “Khi đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện được chưa?!”

Thiết Quý Hoành cười ha ha, nói: “Tiểu Nguyệt, Vân Sâm nhớ mãi không quên em, sáng nay gọi điện thoại tới hỏi khi nào em về.”

“Sao anh ta biết em ở đây? Anh nói hả?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.

Thiết Quý Hoành cười khổ, nói: “Lúc trước anh gọi điện thoại hỏi cậu ta vài chuyện. Ha ha, tiểu tử này nói hối hận sắp chết, lúc trước sao không thấy ra em tốt đẹp, giờ em theo chú ba của cậu ta, cậu ta nói tựa như ăn phải một con ruồi bọ.”

“Xía, anh Hàn mới giống ăn phải ruồi bọ đó!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, nói.

“Còn ăn cơm không?” Triệu Húc Hàn đồ ăn nhìn trên bàn, tức khắc đã không muốn ăn, nhìn đâu cũng ruồi bọ.

“Ăn cơm ăn cơm. Anh Thiết, anh câm miệng, để mọi người ăn bữa cơm ngon!” Kỷ Hi Nguyệt vội cười mỉa. Ngay sau đó cô gắp một miếng thịt đến bên miệng Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Hàn, a!” Đó là muốn đút anh.

Triệu Húc Hàn nhìn cô một cái, ngay sau đó hé miệng ăn.

“Nhìn tiền đồ của em đi.” Thiết Quý Hoành hâm mộ ghen tị hận trong lòng, đúng là ngược cẩu quá lợi hại, nhưng trong miệng anh ta lại không chịu thua.

“Em vui, em thích. Thế nào? Em yêu anh Hàn, rất yêu rất yêu, anh ghen đi!” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt liếc anh ta, tức khắc chọc cười Triệu Húc Hàn, Long Bân và Tiêu Ân.

“Ăn cơm ăn cơm, lại không ăn cơm thì ăn cơm chó no đó!” Thiết Quý Hoành hung hăng gắp đồ ăn ăn cơm.

Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt đỏ hồng, vùi đầu ăn cơm.

“Đúng rồi, anh chuẩn bị xử lý Úy Mẫn Nhi thế nào?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía Thiết Quý Hoành.

Thiết Quý Hoành sửng sốt, nói: “Giết!”

“Giết?” Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình: “Giết thật hả?”

“Làm sao? Em còn giữ ý thả hổ về rừng?” Thiết Quý Hoành nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt tức khắc lắc đầu, nói: “Không, em không phải có ý này. Anh, anh đã giết rồi?”

“Chưa, buổi chiều đi, tra tấn cũng đủ lắm rồi. Sau khi chết, kiếp sau hẳn sẽ không làm chuyện xấu nữa.” Thiết Quý Hoành buông chén đũa, anh ta ăn xong rồi.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Cho cô ta thoải mái đi.”

Thiết Quý Hoành ừ một tiếng, hỏi Kỷ Hi Nguyệt: “Úy gia không có chút tin tức nào, chẳng lẽ còn chưa biết Úy Mẫn Nhi đã mất tích? Tiểu Nguyệt, notebook và di động em lấy của Úy Mẫn Nhi cũng không có phản ứng?”

“Không có, mới một ngày thôi. Lúc bắt cô ta, cô ta mới nói chuyện với mẹ cô ta. Đúng rồi, trả notebook cho các anh, em không giải được mật mã, em cũng tắt máy di động.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Chương 1219: Úy Mẫn Nhi chết

Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành, nói: “Chính anh phải xử lý giải quyết tốt hậu quả, việc tôi đồng ý với anh thì nhất định làm được.”

“Yên tâm đi, tôi hiểu. Chính anh cẩn thận một chút, lệnh giết màu đen cũng không phải dễ chơi.” Thiết Quý Hoành nói.

Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Tiểu Nguyệt, đi một vòng rồi, em còn muốn du ngoạn chút nữa không?”

“Không cần, vẫn nên trở về đi, nếu không cha em sẽ lo lắng. Sau này còn có rất nhiều thời gian chơi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Triệu Húc Hàn đồng ý, nói: “Được, Tiêu Ân, sắp xếp máy bay buổi tối. Long Bân, anh dẫn La Hi về Cảng Thành, còn Quy Mao và Thước Phong tạm thời bất động.”

“Đã hiểu.” Long Bân biết ý của cậu chủ, hẳn là cũng muốn xúi giục La Hi. Chẳng qua anh ấy cảm thấy La Hi nhất định sẽ ủng hộ cậu chủ. Rốt cuộc La Hi cũng không muốn rời bỏ người chủ thú vị như Kỷ Hi Nguyệt, ý tưởng khá giống anh ấy.

Sau khi ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt lại đi xuống nhìn Úy Mẫn Nhi. Toàn thân Úy Mẫn Nhi toàn là máu, trên một cánh tay đều là thuốc bột màu trắng, cô ta đã dựa vào trên ghế hôn mê, trên ghế là nước tiểu do mất khống chế.

Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Không cần đồng tình, cô ta bị trừng phạt đúng tội. Vốn anh còn nghĩ ném cô ta đến Châu Phi, chẳng qua ngẫm lại vẫn tiện nghi cho cô ta. Chỉ chịu khổ một chút đã cho cô ta được chết thoải mái.”

Nói xong anh ta đi đến vách tường, mở một ngăn tủ kính cổ xưa kiểu cũ, lấy ra một hộp châm. Sau đó Thiết Quý Hoành dùng nó hút một chai nước thuốc, cầm châm đi tới, hỏi: “Tiểu Nguyệt, em muốn ra tay không?”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn ống tiêm, ngay sau đó lắc đầu, nói: “Em không làm, em nên đi lên rồi.” Nói xong cô xoay người bỏ đi.

“Người nhát gan.” Thiết Quý Hoành ở phía sau cười nói. Ngay sau đó khuôn mặt anh ta Đội trưởng Biên, đi đến trước mặt Úy Mẫn Nhi, ghim một châm vào trong cổ cô ta.

Úy Mẫn Nhi lập tức bị đau tỉnh, lập tức mở to mắt hoảng sợ nhìn Thiết Quý Hoành.

“Yên tâm, Triệu Húc Hàn nói cho cô một cái chết thoải mái, cô nên thoải mái đi thôi!” Thiết Quý Hoành bơm nước thuốc vào trong cơ thể cô ta.

Vẻ mặt Úy Mẫn Nhi sợ hãi, nước thuốc phát tác ngay lập tức, làm cả người coi ta run rẩy, hai mắt lập tức lòi ra, máu tràn ra trên lòng trắng mắt, trở nên phi thường khủng bố.

Trong miệng phát ra tiếng ục ục, ngay sau đó máu loãng từ miệng cô ta chảy ra. Sau khi thân thể cô ta căng thẳng vài cái thì đầu gục xuống, rốt cuộc kết thúc cuộc đời đầy rẫy tội ác của cô ta.

Sau khi Thiết Quý Hoành nhìn cô ta chết đi thì lấy ra di động, gọi một cuộc điện thoại: “Buổi chiều nay, có cái rương muốn đưa đến chỗ phu nhân chủ tịch Quốc tế Úy Lam – Thiết Thiên Hoa.” Nói xong anh ta cúp máy.

Thiết Quý Hoành trước sau tin tưởng việc ám sát nhất định là Thiết Thiên Hoa đưa ra ý tưởng cho Úy Mẫn Nhi, người đàn bà kia mới là đầu sỏ gây tội.

Chính anh ta suýt chút nữa đã chết hai lần, bí thư vô tội chết thảm. Bây giờ cũng đến lúc Thiết Thiên Hoa trả giá đắt cho mọi thứ.

Không biết khi bà ta nhìn thấy thi thể Úy Mẫn Nhi thì sẽ có cảm tưởng gì.

Sau khi Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi, trong lòng cũng không phải rất thoải mái, rốt cuộc Úy Mẫn Nhi là một người đang sống. Nhưng nghĩ đến nếu không phải Úy Mẫn Nhi chết, thì người chết chính là cô, anh Hàn và Thiết Quý Hoành, như vậy cô sẽ lựa chọn ích kỷ.

Tình huống của Triệu Húc Hàn đã rất nguy hiểm, không thể lại nhiều thêm một phần nguy hiểm. Xử lý Úy Mẫn Nhi vẫn có thể xem là một biện pháp nhất lao vĩnh dật.

Buổi tối 8 giờ, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân lên máy bay trực thăng rời khỏi Paris, Long Bân thì đi tìm La Hi.

Khi Thiết Quý Hoành đưa tiễn đã nói cho Kỷ Hi Nguyệt, có thể rất nhanh anh ta sẽ đi Cảng Thành thăm cô, đổi lấy chính là ánh mắt lạnh như băng của Triệu Húc Hàn.

Chương 1220: Quá xá đẹp trai

Cảng Thành, tiểu khu Phong Nhã, sáng sớm hôm sau, thím Lý và lão Hôi nhìn thấy Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, Tiêu Ân trở về đều vui mừng nghênh đón, dù sao cũng đã hơn một tuần không thấy, vẫn rất nhớ mong.

Triệu Húc Hàn căn bản không có nghỉ ngơi đã trực tiếp đi công ty. Tháng bảy đã qua, rất nhiều việc tháng tám còn đang chờ anh xử lí, đặc biệt hiện tại anh có lệnh giết màu đen, trước tiên càng muốn chuẩn bị tốt nhất cho công ty, để ngừa vạn nhất.

Tiêu Ân cũng chỉ có thể đi theo. Kỷ Hi Nguyệt đến, nghỉ ngơi trước một hồi rồi lại báo bình an cho cha, đổi thành hình hài Vương Nguyệt đi đài truyền hình Cảng Long.

Kỷ Hi Nguyệt đã đến, tự nhiên lại làm khu làm công bộ tin tức vang lên tiếng vui cười, bởi vì mỗi lần cô đều sẽ mang quà cho mọi người.

“Chị Nguyệt, chị cũng quá khách sáo, nhiều lần mang quà tới sẽ phá sản đó.” Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói, trong tay cậu là một chiếc cà vạt cao cấp, hẳn là giá trị không rẻ.

“Mọi người thích là vui rồi, có đôi khi tôi sẽ đi mua vài thứ, nếu không có thời gian thì cũng không có cách nào.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn từng khuôn mặt thân thiết tươi cười, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

“Tiểu Nguyệt, giữa trưa ăn cơm. Tờ mời!” Cố Du Du vội nói. Cố Du Du nhìn một chiếc vòng cổ vàng ba màu trong tay, đôi mắt đều đỏ, đời này cô ta chưa từng nhận được món quà xinh đẹp, quý trọng như vậy.

“Chị Du Du, em có phần không?” Liễu Đông vội ba hoa nói.

“Có, còn có thể gọi Manh Manh của cậu tới.” Cố Du Du tức giận, nhìn cậu một cái.

Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó trừng lớn đôi mắt, nói: “Wow, Liễu Đông, hai người công khai hả?”

“Tiểu Nguyệt, cậu không biết đó thôi, tiểu tử này rất buồn nôn, gọi điện thoại đều cười thật đê tiện, muốn không biết cũng khó. Manh Manh cũng đã từng tới nơi này chờ cậu ta tan tầm, đây còn không phải công khai thì là gì.”

“Thì ra là thế. Liễu Đông, thực sự là cậu, tốc độ rất mau! Chẳng qua chị cảnh cáo cậu đó, phải đối xử tốt với Manh Manh biết không? Bằng không chị sẽ đánh đến mức răng cậu rơi hết ra!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.

“Đã biết, chị Nguyệt, chúng em tốt lắm.” Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Đông hơi đỏ: “Em gọi điện thoại nói cho Manh Manh, bảo chị Du Du mời ăn cơm trưa, xem xem cô ấy có thời gian lại đây không.”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận