Chương 271: Tình địch thật xuất hiện (VIII)
Vô Cốt giờ khắc này ghét bỏ Cố Mỹ Tâm hơn cả Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng giờ càng lạnh hơn.
“Vâng!” Vô Cốt đành phải đồng ý. Cô ta bước tới trước mặt Cố Mỹ Tâm lãnh đạm nói: “Cố Tiểu thư, để tôi đưa cô về nhà!”
Cố Mỹ Tâm liếc nhìn cô ta, đột nhiên vươn tay ra tát thẳng vào mặt Vô Cốt rồi oán: “Cô là cái thá gì chứ!”
Rõ ràng Cố Mỹ Tâm đã đem toàn bộ sự tức giận đổ lên trên người Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, thực sự cái tát này hơi chát, âm thanh cũng lanh lảnh. Trên mặt Vô Cốt đã in đậm năm dấu vân tay đỏ chót.
“Mỹ Tâm!” Cố Cửu biến sắc, anh ấy bị dọa hết hồn, “Sao em lại đánh người! Em đúng là được chiều quá hóa hư. Theo anh về nhà!”
“Em không về! Em muốn đi theo!” Cố Mỹ Tâm dở tính khí đại tiểu thư.
“Theo anh về nhà! Em đúng là càng ngày càng vô lý rồi.” Cố Cửu tức giận đến méo mặt.
“Em không về!” Cố Mỹ Tâm kháng cự Cố Cửu.
Một tiếng tát vang lên, Cố Cửu chịu không được tức giận trực tiếp đánh Cố Mỹ Tâm.
Cố Mỹ Tâm đờ đẫn, không dám tin nhìn Cố Cửu, nước mắt lã chã rớt xuống.
“Tôi biết tôi chỉ là em họ của anh, anh chưa bao giờ xem tôi như em gái ruột. Anh chỉ biết giúp đỡ người ngoài, các người là một lũ giả nhân giả nghĩa! Không muốn nhìn thấy tôi được hạnh phúc.” Cố Mỹ Tâm nhìn Cố Cửu thù hận nói.
“Em, em!” Cố Cửu nổi đóa, “Em theo anh về nhà nhanh. Từ bao giờ mà em lại trở thành kiểu người như thế này hả? Những lời nói vô nhân đạo như vậy mà em có thể nói ra được, em không thấy hổ thẹn với bố mẹ sao?”
“Theo anh về nhà!” Cố Cửu dùng sức lôi kéo Cố Mỹ Tâm.
Kết quả Cố Mỹ Tâm còn duỗi chân đá Cố Cửu, nhất quyết nói: “Em không về, em không về!”
Cố Mỹ Tâm từ nhỏ đã luyện võ, mặc dù không bằng Hạ Tâm Lan nhưng sức lực cũng không hề nhỏ. Còn Cố Cửu bởi vì không có luyện tập nên cú đá đó đã trúng thẳng vào bắp đùi.
Cố Cửu loạng choạng, tình cờ lại đang đứng cạnh bên bờ hồ, đột nhiên lùi lại và ngã về phía sau.
“Cẩn thận!” Kỷ Hi Nguyệt đứng gần Cố Cửu nhất, và cũng sát bên bờ hồ.
Cho nên cô lập tức chạy đến kéo Cố Cửu lại, nhưng Cố Cửu thân hình to lớn, cân nặng lại nhiều hơn cô, thành ra cả hai người cùng rơi tõm xuống hồ Lộc.
Triệu Húc Hàn lập tức chạy đến hét lên: “Tiểu Nguyệt!”
Anh biết Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu đều biết bơi, nên không lo lắng lắm, nhưng anh không ngờ Cố Mỹ Tâm lại trở nên xấu tính đến mức này.
Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt từ dưới nước trồi lên, Cố Cửu toàn thân phát run, sắc mặt tái nhợt.
Kỷ Hi Nguyệt thì dở khóc dở cười, đi du ngoạn là thế này đây sao?
Thực sự là một ký ức khó quên.
“Tiểu Nguyệt, xin lỗi cô.” Cố Cửu nói vội, “Cô mau lên trên đi!”
Triệu Húc Hàn vươn tay nắm lấy cánh tay đang đưa lên của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó nhẹ nhàng kéo cô lên khỏi mặt nước trong một phát.
Kỷ Hi Nguyệt cũng muốn mê mẩn, người đàn ông này sức lực thật sự quá kinh người.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn tối sầm, anh nhanh chóng cởi áo vest ra khoác lên người Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm vai cô nói: “Đi thôi, quay về thay đồ đã rồi lại đến.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng không nói nhiều, nhìn vẻ mặt của Cố Mỹ Tâm thì thấy cô ta có chút bối rối, nhưng trong ánh mắt vẫn còn vẻ căm hận.
Tiêu Ân tới kéo Cố Cửu lên.
Khách du lịch qua lại cũng rất đông, nhìn thấy cảnh này thì chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao bàn tán. cố Cửu cảm thấy mất sạch mặt mũi.
Mọi người còn chưa kịp tham quan hồ thì phải quay về, nếu không Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt rất có thể sẽ bị cảm lạnh.
Chương 272: Kết cục của Cố Mỹ Tâm (I)
Bầu không khí trên xe rất ngột ngạt. Cố Mỹ Tâm hèn nhát nhìn vẻ mặt âm u và im lặng của Cố Cửu: “Anh hai, xin, xin lỗi, em, em không phải cố ý đâu.”
“Em làm anh quá thất vọng. Sau khi quay về anh sẽ kêu bố đưa em sang Anh, hoàn thành xong chương trình học rồi hẵng về lại.” Cố Cửu cảm thấy không để cho cô ta chịu khổ cực, cô ta sẽ không thay đổi được.
‘Em không muốn, anh hai, em không muốn qua Anh. Em sai rồi, anh hai, anh đừng kể với bố mẹ chuyện này được không? Họ sẽ đau lòng lắm, anh hai, em xin anh đấy.” Cố Mỹ Tâm khóc tấm tức.
“Lần này không để e tùy hứng nữa.” Cố Cửu không muốn thương lượng.
“Anh hai, anh không thể đối xử với em như vậy, em là em gái của anh mà.” Cố Mỹ Tâm kéo cánh tay Cố Cửu khóc lóc cầu xin.
“Vậy vừa rồi em có coi anh là anh trai không? Em có coi anh Triệu là anh trai không? Giáo dưỡng của em đâu? Thiện lương của em đâu? Sao anh chỉ nhìn thấy một người phụ nữ với lòng dạ nham hiểm! Đừng nói là anh Triệu không thích em, chẳng có người đàn ông nào thích nổi một người phụ nữ xấu xa như vậy đâu! Nếu em vẫn không biết hối cải, sau này sẽ trở thành một sai lầm rất nghiêm trọng.”
Cố Cửu giận dữ gầm lên, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng.
Cố Mỹ Tâm chưa bao giờ thấy Cố Cửu giận dữ với mình như vậy, cô ta sợ hãi đến mức bật khóc nức nở.
“Khóc cái gì mà khóc! Em còn mặt mũi để khóc sao. Mau xin lỗi Vô Cốt, còn anh Triệu và Kỷ Hi Nguyệt nữa.” Cố Cửu nổi đóa.
Cố Mỹ Tâm ngẩng phắt lên nhìn anh ấy, trong mắt đều là vẻ khó tin. Cô ta cảm thấy người anh hai Cố Cửu này hoàn toàn không thích mình, chỉ đi nói giúp cho người ngoài.
“Sao? Vẫn cảm thấy bản thân không hề làm sai à?” Cố Cửu trợn mắt nhìn cô ta.
Cố Mỹ Tâm thở phì phò nói: “Em, em có thể xin lỗi anh Triệu và Kỷ Hi Nguyệt, nhưng tại sao phải xin lỗi cô ta? Cô ta chẳng qua chỉ là một vệ sĩ thôi mà.”
Mọi người đều nghe thấy câu này. Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn lắc đầu ngao ngán, Triệu Húc Hàn cũng lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ thất vọng.
“Em, con nhóc chết tiệt này, ở đâu ra cái tư tưởng như vậy hả?” Cố Cửu kinh ngạc đến đờ đẫn.
Vô Cốt ở phía trước lạnh mặt, trong lòng vừa tức giận vừa đau xót.
“Vốn dĩ là như vậy mà!” Cố Mỹ Tâm ngang ngược nói.
Cố Cửu tức giận đưa tay chực đánh, Cố Mỹ Tâm lập tức sợ hãi ôm đầu. Cố Cửu không xuống tay được đành hậm hực bỏ tay xuống.
“Vô Cốt, thực sự xin lỗi. Cô không sao chứ?” Cố Cửu xin lỗi Vô Cốt đang ngồi trước mặt.
“Cố thiếu, tôi không sao. Không cần khách khí.” Giọng nói của Vô Cốt không có lấy độ ấm.
Cố Mỹ Tâm lập tức chêm vào: “Anh xem, cô ta đã nói không sao rồi đấy.”
“Xin lỗi anh Triệu với chị Kỷ!” Cố Cửu lại gầm lên.
Cố Mỹ Tâm lúc này mới chép miệng xoay đầu lại, nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Húc Hàn ấm ức nói: “Xin lỗi anh Triệu.” Sau đó nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt, thấy cả người cô ướt sũng trong lòng lại trỗi dậy cảm giác sảng khoái.
“Xin lỗi Kỷ tiểu thư, à không, chị Kỷ.” Cố Mỹ Tâm giả vờ tủi thân: “Tôi biết chị rất quan tâm anh hai của tôi, nên mới rớt xuống dưới hồ cùng anh ấy.”
Câu nói này quả thực là cố ý cạnh khóe, tới giờ này rồi mà cô ta còn muốn ly gián tình cảm của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.
Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất u ám: “Cố Mỹ Tâm, cô quá đáng rồi đấy.” Nếu không nể mặt Cố Cửu và Cố gia, Cố Mỹ Tâm đã được ‘dạo chơi’ dưới hồ Lộc rồi.
“Anh Triệu, anh nói vậy là sao? Em quá đáng chỗ nào? Cô ấy thực sự rất để ý anh hai em. Anh Triệu, anh phải cẩn thận đấy, cô ấy thực sự không thích anh đâu, bằng không cô ta ấy đâu có nói chỉ cần anh đồng ý thì cô ấy sẽ lập tức chia tay!”
Lời nói của Cố Mỹ Tâm khiến Kỷ Hi Nguyệt tròn xoe hai mắt.
Chương 273: Kết cục của Cố Mỹ Tâm (II)
“Câm miệng! Cố Mỹ Tâm, em bị điên rồi sao!” Cố Cửu đột nhiên trở tay đánh một bạt tai.
Nhưng Cố Tâm Lan đã kịp thời chặn được cánh tay của Cố Cửu: “Anh hai, sao anh lại đánh em? Em đang giúp anh đấy, không phải anh thích Kỷ Hi Nguyệt sao? Cướp lại đi chứ!”
“Em, em muốn anh tức chết phải không? Hàn thiếu, giao cho cậu đấy, muốn xử lý thế nào tôi không có ý kiến!” Cố Cửu buông xuôi, anh biết Triệu Húc Hàn nhịn cơn tức là bởi vì cho anh ấy mặt mũi.
“Vậy tốt nhất anh nên thông báo với bố mẹ anh một tiếng.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng lên tiếng.
“Được. Lát nữa về tôi sẽ nói.” Cố Cửu bầm gan tím ruột.
Cố Mỹ Tâm hoang mang: “Anh hai, anh Triệu, hai người đang nói gì vậy?”
“Về nhà em sẽ biết!” Cố Cửu không muốn nói chuyện với cô em gái nữa.
Cố Mỹ Tâm tiếp tục nói những lời khó nghe về Kỷ Hi Nguyệt với Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn càng lúc càng siết chặt tay Kỷ Hi Nguyệt.
“Tôi không sao.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cười.
“Không giận?” Triệu Húc Hàn nhìn cô hỏi.
“Anh sẽ xử lý mà. Tôi tin anh.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ấy một nụ cười.
Triệu Húc Hàn sững người, anh vươn tay xoa đầu cô, phát hiện đầu cô vẫn còn ẩm ướt.
“Tiêu Ân , lái xe nhanh lên!” Triệu Húc Hàn ra lệnh, sau đó cúi đầu hỏi Kỷ Hi Nguyệt, “Em có lạnh không?”
“Không lạnh, cũng may là lúc này sức khỏe tốt, nếu không thực sự sẽ bị cóng mất.” Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt lời, bên phía Cố Cửu đã vang lên tiếng hắt xì. Xem ra người bị lạnh đến phát bệnh là Cố Cửu.
Chiếc xe quay về nhà cổ Cố gia với tốc độ nhanh nhất. Mẹ Cố vừa hay cũng đang ở trong sân. Bà trố mắt nhìn con trai và Kỷ Hi Nguyệt bước xuống xe với dáng vẻ ướt sũng.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại quay về nhanh thế? Tiểu Cửu, Tiểu Nguyệt, các con bị rớt xuống nước sao?” Mẹ Cố sốt ruột hỏi.
“Mẹ, chúng ta vào trong rồi nói. Tiểu Nguyệt, cô mau về phòng tắm qua nước ấm đi. Hắt xì!” Cố Cửu nói.
“Ôi trời, cảm lạnh rồi đấy. Đám thanh niên các con, sao lớn tướng vậy rồi còn để rớt xuống nước?” Mẹ Cố vội vàng bảo Cố cửu vào trong.
“Chuyện này đều do Cố Mỹ Tâm! Mẹ coi mẹ chiều con bé thành bộ dạng gì rồi? Không khác gì một người phụ nữ nham hiểm!” Cố Cửu bực bội nói, “Con đi tắm trước.”
Mẹ Cố sững người, lập tức quay sang nhìn Cố Mỹ Tâm, sắc mặt thoáng thay đổi: “Mỹ Tâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặt con làm sao thế?”
“Mẹ, anh hai đánh con.” Cố Mỹ Tâm khóc lóc kể lể trước.
Vô Cốt từ phía sau bước vào, khóe miệng khẽ giật vài cái rồi lạnh lùng nói: “Chứ không phải cô đảy anh hai cô và Kỷ Hi Nguyệt xuống nước, rồi còn ra tay đánh người khác trước sao.”
Vô Cốt định không nói, nhưng cô Cố Mỹ Tâm này thực sự rất đáng ghét, còn đáng ghét hơn cả Kỷ Hi Nguyệt gấp trăm lần.
“Sao cơ?” Mẹ Cố thảng thốt.
“Người phụ nữ thối tha, cô là cái thá gì chứ? Chỉ là một vệ sĩ mà thôi. Tôi đánh cô đấy thì làm sao. Có tin tôi kêu anh Triệu sa thải cô không!” Cố Mỹ Tâm đang cơn ấm ức, lập tức phát hỏa.
Vô Cốt lãnh đạm liếc cô ta: “Mời!” Nói xong thì bước về phòng của mình. Mặt cô ta tới bây giờ vẫn còn bỏng rát.
Mẹ Cố trợn mắt, khó tin nhìn cô con gái của mình. Cái nhìn đó giống như đang trông thấy một người xa lạ.
Cô con gái ngoan ngoãn bên cạnh bà ngày thường đâu rồi? Bảo bối lễ phép biết dỗ dành lấy lòng bà đâu rồi? Thì ra lại là một con người như vậy sao?
Chẳng lẽ thực sự đã bị bà chiều hư?
“Mẹ, mẹ xem loại người hèn hạ như cô ta còn dám giở thói cáu kỉnh nữa chứ.” Cố Mỹ Tâm nhìn theo bóng lưng của Vô Cốt phẫn nộ nói.
Chương 274: Kết cục của Cố Mỹ Tâm (III)
“A Cầm, có chuyện gì thế? Bên ngoài ai đến mà ồn ào vậy?” Cố Toàn Nghĩa hỏi thăm, mắt nhìn thấy con gái đang ở phía sau.
“Mỹ Tâm, không phải tụi con đi thăm quan hồ à? Sao về lại rồi?” Cố Toàn Nghĩa kinh ngạc.
Cố Mỹ Tâm lại bật khóc nức nở: “Bố, bọn họ ùa nhau ức hiếp con.”
“Câm miệng!” Mẹ Cố đột nhiên nổi nóng, làm cho Cố Mỹ Tâm và Cố Toàn Nghĩa giật cả mình.
“A Cầm, bà làm sao thế? Mỹ Tâm làm sai gì rồi?” Cố Toàn Nghĩa hoang mang khó hiểu.
“Con gái tâm can bảo bối của chúng ta đấy, đã bị chúng ta chiều quá hóa hư rồi.” Mẹ Cố cũng bật khóc, không khỏi dấy lên sự đau lòng.
Thực tế là mẹ Cố chiều chuộng con gái hơn, còn bố Cố thì nghiêm khắc với con trai, cho nên Cố Cửu ngoài chuyện chống đối với bố mẹ vì bị ép cưới ra thì nhân cách vẫn rất ổn.
Nhưng Cố Mỹ Tâm thì lại khác, bởi vì cô ta mồ côi cha mẹ là anh cả của Cố Toàn Nghĩa nên ông rất yêu chiều, không bao giờ đành lòng đánh mắng, lâu lâu mẹ Cố giáo dục vài câu là ông liền che chở.
Không ngờ kết quả của việc chiều chuộng là hình thành nên tính cách xấc láo của đại tiểu thư.
Bởi vì gia thế tốt, nên Cố Mỹ Tâm đã sớm tự cho mình là hơn hẳn các bạn bè đồng trang lứa trong trường học. Có một số bố mẹ của bạn học còn là cấp dưới của Cố Toàn Nghĩa, vì vậy thái độ của Cố Mỹ Tâm lại càng ngạo nghễ hơn.
Nhưng chưa có kiểu thái độ nào biến dạng đến mức này.
Mẹ Cố hoàn toàn bị sốc.
“A Cầm, bà đừng nóng. Xảy ra chuyện gì cứ từ từ nói. Mỹ Tâm, rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì khiến mẹ con đau lòng như vậy?” Cố Toàn Nghĩa chưa bao giờ thấy vợ mình nổi nóng như vậy, ông nghĩ sự việc chắc hẳn rất nghiêm trọng.
Cố Mỹ Tâm có phần sợ hãi, nhưng với tính cách ngang ngược, cô ta vẫn không chịu thua kém: “Con, con có làm gì sai đâu, chỉ cãi nhau với anh hai mấy câu, sau đó không cẩn thận đá anh ấy xuống nước. Nhưng con đã xin lỗi rồi.”
“Sao cơ? Con đá anh con xuống nước?” Cố Toàn Nghĩa bị choáng.
Lúc này Cố Cửu đã tắm xong, mặc áo choàng tắm, đầu trùm khăn lông đi qua.
“Bố mẹ, hai người mà không lo quản lại Mỹ Tâm, sau này tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn!” Cố Cửu cũng rất tức tối, phải mò sang đây để nói cho ra lẽ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, con nói rõ ràng xem nào.” Cố Toàn Nghĩa vội nói, ông lại đưa mắt nhìn dáng vẻ đau lòng của vợ mình, quả thực rất lo lắng.
Cố Cửu kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra. Cố Toàn Nghĩa nghe mà không dám tin nổi.
“Bố, mẹ, hai người thấy chưa? Con bé đâu còn là một cô gái hiền lành tốt bụng nữa. Nó đã bị bố mẹ chiều quá hóa hư rồi. Sớm muộn gì thể diện bao lâu này cũng bị con bé làm cho mất sạch!” Cố Cửu thở hồng hộc.
“Anh hai, em biết anh không thích em, bởi vì em không phải là em ruột của anh, sợ em sẽ làm mất mặt của nhà anh đúng không? Vậy thì em ra đi là được rồi chứ gì!” Cố Mỹ Tâm thực sự là một người không biết tới hai từ ơn nghĩa.
Cố Toàn Nghĩa ngồi trên ghế mà run rẩy, còn mẹ Cố thì trong đôi mắt đầy sự mệt mỏi.
“Hai người thấy chưa? Đây còn là lời nói của một con người sao? Nếu không phải coi em như bảo bối mà chiều chuộng thì em có được ngày nay không?” Cố Cửu tức giận đến mức không muốn nhận cô em gái này nữa.
“Coi như bảo bối? Vậy tai sao anh lại ngăn cản em theo đuổi anh Triệu? Tại sao không giúp em? Anh vốn dĩ đâu coi em là người thân!” Tư tưởng của Cố Mỹ Tâm đã bị méo mó rất nghiêm trọng.
“Bố mẹ, con bé đã mười tám tuổi, các đạo đức cơ bản cũng đã định hình, với tính cách như vậy, sau này xa nhà nhất định sẽ bị thiệt thòi. Hai người đừng nghĩ chiều chuộng sẽ làm con bé trở thành một người hiền lành tốt bụng, đó là đang hại con bé. Bây giờ vẫn còn cơ hội để uốn nắn lại, không biết là hai ngươi có bằng lòng không.” Cố Cửu nói với hai người già.
Chương 275: Kết cục của Cố Mỹ Tâm (IV)
Cố Mỹ Tâm thở phì phò, miệng nói muốn đi nhưng mông vẫn ngồi im bất động. Trên mặt đều là vẻ căm hận, căm hận gia đình này không ai giúp cô ta, không coi cô ta là con gái, không xem cô ta là em gái.
Mẹ Cố nhìn bố Cố. Sau đó bố Cố đành gật đầu, thở dài nói: “A Cửu, con có cách gì thì nói đi.”
“Có hai phương án. Một là đưa con bé sang Anh Quốc, hai là giao cho Triệu Húc Hàn.”
“Sao cơ? Giao cho anh Triệu? Ok thôi, em đang còn muốn đi theo anh Triệu nữa đấy. Bố mẹ, hai người cứ để con đi theo anh Triệu đi, sau này con nhất định sẽ làm chủ mẫu của Triệu gia. Bây giờ phải ở bên cạnh giám sát, để mấy con hồ ly tinh không rù quyến anh ấy nữa”
Cố Mỹ Tâm hưng phấn nói, ánh mắt sáng rực.
Hai người già Cố gia lúc này không biết có bao nhiêu thất vọng và tự trách trong lòng.
“Được rồi,vậy cứ giao cho Triệu gia đi. Ba năm sau bố sẽ đích thân đi đón về.” Cố Toàn Nghĩa đưa ra quyết định.
Cố Cửu gật đầu. Cố Mỹ Tâm có chút kinh ngạc: “Bố, sao ba năm sau lại đi đón về? Ba năm sau con đã là cô dâu của anh Triệu, bố còn muốn đón về là thế nào?”
“Câm miệng! Về phòng thu xếp đồ đạc đi!” Cố Toàn Nghĩa cũng nổi giận. Ông thực sự không biết là con bé không hiểu chuyện hay tại ông quá thất bại. Vì cứ nghĩ đó là con gái của anh cả nên nhịn không trách mắng. Nhưng không ngờ rằng như vậy sẽ làm hại con bé.
Ông tin anh cả ở dưới suối vàng linh thiêng cũng không muốn thấy con gái mình tam quan đổ vỡ, phải trái bất phân, thiện ác lẫn lộn. Chuyện này thực sự rất đáng sợ.
Cố Cửu đến tìm Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn nghe xong thì gật đầu: “Được thôi. Nếu chú Cố và dì Cố đã đồng ý, lát nữa tôi sẽ kêu Vô Cốt dùng chuyên cơ đưa cô ta đến trại huấn luyện của Triệu gia. Trong thời hạn ba năm sẽ không được ra ngoài, quá trình huấn luyện cũng rất chặt chẽ. Ba năm sau các anh có thể đến đón cô ta về.”
“Ok, cám ơn cậu. Không nghĩ ra được, tại sao đứa nhỏ này lớn lên lại thành ra như vậy. Cũng trách tôi năm năm nay không về nhà thường xuyên, để cho bố mẹ chiều chuộng con bé quá mức. Haizza!” Trong lòng Cố Cửu rất khó chịu.
Dù sao anh ấy cũng là người chứng kiến em gái mình trưởng thành. Từ nhỏ Cố Mỹ Tâm rất dễ thương, thân thiện. Không ngờ lớn lên chỉ sơ sẩy một chút mà tư tưởng lại trở nên tệ hại như vậy.
“Không bao giờ là quá muộn.” Triệu Húc Hàn vỗ vai anh ấy.
“Lát nữa cậu với Tiểu Nguyệt ra ngoài chơi đi. Để tôi gọi Tiểu Liêu dẫn đường cho các cậu. Các cậu cứ chơi vui vẻ.” Cố Cửu cảm thấy rất có lỗi, “Tiểu Nguyệt không sao chứ?”
“Sức khỏe cô ấy vẫn ổn. Không sao. Anh làm việc của mình đi.” Triệu Húc Hàn vốn dĩ không muốn bọn họ đi theo. Khó khăn lắm anh mới có thời gian rãnh rỗi ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn lại ra ngoài. Tiêu Ân đi theo, Tiểu Liêu làm tài xế, còn Vô Cốt thì sầu não vì phải liên hệ sắp xếp mọi thứ cho Cố Mỹ Tâm.
Nghĩ đến chuyện cô gái nham hiểm này đến doanh trại huấn luyện của Triệu gia, cái tát trên mặt cũng không còn thấy đau nữa.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, trại huấn luyện của Triệu ở đâu vậy? Tôi có thể đi được không?”
“Trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, không có người sinh sống,em chắc chắn là muốn đi?” Triệu húc Hàn nhướng mày.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh: “Thật sao? Vậy Cố Mỹ Tâm cô ấy?”
“Cô ta hại em rớt xuống nước, tôi sẽ để cô ta ngâm nước biển ba năm.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn câu lên một độ cong lạnh lẽo.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó cười nói: “Anh Hàn, anh tàn nhẫn thật đấy, nhưng mà tôi thích.”
Cố Mỹ Tâm thực sự quá vô lý, nếu là em gái cô thì cô đã sớm đánh cho biết thế nào là gia giáo.
Tuy nhiên, nghĩ đến kiếp trước cô được bố chiều chuộng, tính khí đại tiểu thư không vừa thì cũng có phần xấu hổ, nhưng dù thế nào cũng không tới nổi ngạo mạn, không xem ai ra gì như Cố Mỹ Tâm.
Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt cười như một con mèo nhỏ, anh đưa tay chạm vào mái tóc đã sấy khô của cô, cảm giác rất thoải mái.
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy gạch đen, sao cảm giác đại ma vương cứ như đang sờ thú cưng vậy?
Chương 276: Đại ma vương ăn kẹo bông gòn (I)
Chiếc xe lại lần nữa đến hồ Lộc, lúc này đã là mười rưỡi sáng, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Kỷ Hi Nguyệt. Không có hai người phụ nữ Cố Mỹ Tâm và Vô Cốt, bầu không khí xung quanh cũng trở nên trong lành hơn.
Triệu Húc Hàn đeo kính đen và khẩu trang, Tiêu Ân đi đằng sau, Tiểu Liêu giữ chức vụ lái xe nên chỉ ngồi trên xe đợi.
Cho nên, lúc này bên bờ hồ là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông điển trai thong thả đi dạo.
Người đàn ông đẹp trai nhưng lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, người phụ nữ ở bên cạnh thì cứ tíu ta tíu tít, cười nói rất vui vẻ.
Rất nhiều du khách ngoái đầu liếc nhìn đôi nam nữ này, nhưng cả hai người đều không để ý. Đi chơi ở thủ đô nên lá gan của Kỷ Hi Nguyệt cũng lớn hơn hẳn, cô không quan tâm liệu bố mình có nhìn thấy hay không.
“Anh Hàn, kẹo bông gòn kìa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy ở phía trước có bán kẹo bông đầy màu sắc thì tâm tình trẻ con bỗng trỗi dậy.
Triệu Húc Hàn khẽ cau mày, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã buông tay anh ra vui vẻ chạy qua đó.
“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn gọi Tiêu Ân ở phía sau.
Tiêu Ân bước lên.
“Trả tiền.” Triệu Húc Hàn nói với anh ta.
Tiêu Ân thoáng đờ đẫn, vội vàng chen vào giữa đám con nít trả tiền cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Tiêu Ân, anh muốn ăn không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiêu Ân.
“Tôi, tôi không muốn.” Tiêu Ân đỏ mặt. Anh ta không muốn mất mặt đâu.
“Vậy lấy hai cái thôi, một cái màu hồng, một cái màu xanh.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Tiêu Ân sững sờ, trên trán đổ mồ hôi hột, Kỷ tiểu thư sẽ không muốn cậu chủ cùng ăn kẹo bông gòn với cô đấy chứ?
Anh ta cảm thấy sắp có tai nạn xảy ra rồi.
Một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt hai tay cầm hai cây kẹo bông gòn vui vẻ chạy lại, sau đó đưa cây màu xanh cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh ăn màu xanh đi. Ngon lắm đấy, thử xem.”
“Không cần.” Triệu Húc Hàn quả nhiên trở nên lãnh đạm.
“Lần ăn trước còn có mẹ tôi ăn chung, vậy mà bây giờ chẳng có ai ăn cùng.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Vậy thôi để tôi ăn luôn hai cây. Dù sau tôi cũng thích ăn.”
Nói xong thì xoay đầu bắt đầu ngoặm cây kẹo bông gòn màu hồng của mình.
Hơi lạnh trên người Triệu Húc Hàn cũng nhạt dần, sau đó anh vươn tay cầm cây kẹo bông gòn màu xanh.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, thấy Triệu Húc Hàn kéo khẩu trang màu đen xuống, cắn một miếng kẹo bông gòn màu xanh.
Kỷ Hi Nguyệt tròn mắt, hưng phấn nói: “Có phải rất ngon không?” Nói xong, cô lấy khăn giấy ra, vươn tay khẽ lau khóe miệng cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn sững người, vì không tháo kính râm xuống, nên Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy ánh mắt ấm áp đằng sau cặp mắt kính đó.
Tiêu Ân ở đằng sau đã hóa đá.
Anh ta nhìn thấy cái gì vậy? Người trước mặt là cậu chủ sao? Anh thực sự ăn kẹo bông gòn! Anh ta nghĩ, chắc mình bị quáng gà rồi.
“Ngon không? Có phải rất ngọt không?” Hành động của Kỷ Hi Nguyệt là vô thức, nên cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Có lẽ sâu trong nội tâm, cô đã xem mình là bạn gái của Triệu Húc Hàn, nên hành động thân mật cũng trở nên tự nhiên hơn.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một tiếng, “Nhưng ngọt quá.”
“Vậy sao? Nếu ngọt quá thì đừng ăn nữa. Anh nếm thử một chút là được rồi. Chắc anh chưa từng ăn qua đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn thoáng cứng người, “Tôi từng ăn rồi. Lúc nhỏ mẹ đưa tôi ra công viên chơi, đã từng ăn một lần. Lúc đó kẹo bông gòn không có nhiều màu sắc và hình dạng như bây giờ, chỉ có một màu trắng duy nhất.”
Chương 277: Đại ma vương ăn kẹo bông gòn (II)
Kỷ Hi Nguyệt nghe giọng anh thấp dần, cô đưa mắt nhìn vẻ mặt của anh, xem ra tên này cũng biết thương cảm.
“Được rồi, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên. Nhưng tôi nghĩ hai người mẹ trên trời nhìn thấy chúng ta ăn kẹo bông gòn chắc sẽ rất vui mừng. Mẹ tôi nói chỉ cần ăn kẹo bông gòn vào thì người sẽ trở nên vui vẻ.”
Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười tỏa nắng với anh.
Ánh mắt Triệu Húc Hàn lấp lánh, sau đó khẽ gật đầu, nhưng anh thật sự không thể ăn tiếp kẹo bông gòn nữa, vì vậy anh đưa thẳng về phía sau.
Tiêu Ân lập tức bước lên đón lấy.
Nhìn cây kẹo bông gòn bị cắn mất một miếng, anh ta thầm nghĩ, cậu chủ thực sự rất chiều ý Kỷ tiểu thư.
Nhưng đến bây giờ anh ta vẫn không hiểu ra, rốt cuộc cậu chủ thích Kỷ Hi Nguyệt ở điểm nào?
Một Kỷ Hi Nguyệt chửi rủa của ba năm trước chắc chắn không phải là lý do khiến cậu chủ thích cô, nhưng kể từ cái đêm cậu chủ mất kiểm soát, mối quan hệ giữa hai người đột nhiên thay đổi.
Tính cách của Kỷ Hi Nguyệt thay đổi không nói, dường như cả người cô cũng trở nên ngoan ngoãn, không còn là cô tiểu thư kiêu căng xấc láo bất chấp lý lẽ nữa.
Một tháng đổ lại đây, mối quan hệ giữa hai người đã có những bước tiến nhảy vọt, Kỷ tiểu thư quả thực đã trở nên dễ mến hơn, nhưng không lẽ chỉ vì điều này mà cậu chủ lại thích cô nhanh như vậy?
Tuy nhiên, mọi thứ trước mắt đã phá vỡ thói quen của cậu chủ. Nếu cậu chủ không thực sự quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt thì sẽ không làm chuyện ngây ngô như ăn kẹo bông gòn.
Tiêu Ân quả thực không hiểu, nhưng ít ra bây giờ anh ta cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt rất vừa mắt, nhưng để ngồi lên vị trí chủ mẫu thì chưa đủ tư cách.
Nếu cậu chủ thật sự thích cô, muốn cưới cô làm vợ thì cả hai người sẽ phải đối mặt với một trận chiến rất cam go.
Thời gian tiếp theo, cảnh đẹp của hồ Lộc quả thực đã gây ấn tượng sâu sắc với Kỷ Hi Nguyệt. Họ cùng nhau chèo thuyền du ngoạn trên hồ, tiếng cười nói của Kỷ Hi Nguyệt vẫn liên tục vang lên.
Triệu Húc Hàn vẫn luôn bên cạnh cô, Mặc dù hiếm khi nở nụ cười, nhưng ít nhất theo Tiêu Ân thấy thì tâm trạng của cậu chủ rất tốt.
Buổi tối về lại nhà cố Cố gia, Cố Mỹ Tâm đã không còn ở đó.
Bớt đi Cố Mỹ Tâm, bầu không khí trên bàn ăn cũng hài hòa lên hẳn.
Cố Toàn Nghĩa, Ôn Cầm, Cố Cửu, Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn, cộng thêm Tiêu Ân là tổng cộng sáu người.
Mọi người không ai đả động đến chuyện của Cố Mỹ Tâm. Tuy hai người già rất đau lòng, nhưng vẫn cảm ơn vì Triệu Húc Hàn đã bằng lòng tiếp nhận Cố Mỹ Tâm. Bởi vì độ tuổi này nếu không dùng cách thức mạnh mẽ, e là sẽ không uốn nắn được.
“Tiểu Triệu, con cũng đã hai bảy, chắc là bên đó bố con cũng nhắc đến chuyện chung thân đại sự của con rồi đúng không?”
Mẹ Cố nói rồi đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, “Tiểu Nguyệt là cô gái tốt, nếu con không quý trọng thì dì sẽ kêu Tiểu Cửu theo đuổi đấy.”
“Khụ khụ, mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế!” Cố Cửu vô cùng ngượng ngùng.
Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ run: “Trước ba mươi tuổi, con chưa có ý định kết hôn.”
Sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nói tiếp: “Nhưng đã để mắt Tiểu Nguyệt.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, có chút thảng thốt, anh nói vậy là có ý gì? Triệu Húc Hàn sẽ cưới cô sao?
Cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, đây rõ ràng là một vấn đề rất đáng sợ.
“Khụ khụ, dạ, con mới hai mốt tuổi, vẫn còn nhỏ, vẫn còn nhỏ ạ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười nói.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn cũng gật đầu, nhưng trong mắt lại có chút gợn sóng. Người phụ nữ này có vẻ rất không bằng lòng, lẽ nào anh tệ vậy sao?
“À thì, Tiểu Nguyệt này, con còn nhỏ, nhưng Cố Cửu không còn nhỏ nữa. Con có chị em tốt hay bạn thân gì đó thì giới thiệu cho thằng bé với nhé! Mẹ Cố muốn bế cháu nội lắm rồi.” Mẹ Cố nhìn con trai.
Cố Cửu muốn gục ngã: “Mẹ, lúc ăn cơm mẹ đừng nói mấy chuyện này được không?”
Chương 278: Bức hôn
“Sao không được nói? Vậy tên tiểu tử thối con nói xem khi nào thì mang về cho mẹ cô con dâu giống Tiểu Nguyệt đây! Mẹ con bây giờ đã bước một chân vào quan tài rồi đấy!” Mẹ Cố bức hôn hơi bị khủng bố.
Cố Cửu lập tức van xin: “Mẹ, chuyện này gấp cũng không có tác dụng. Nhưng mẹ yên tâm, không còn sự ngăn cản của Hạ Tâm Lan, con chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được bạn gái thôi mà.”
“Thế ư? Vậy mẹ đợi nhé, nếu cuối năm con không mang về thì liệu mà đi xem mắt cho mẹ!” Mẹ Cố trực tiếp hạ sắc lệnh.
Kỷ Hi Nguyệt thấy gương mặt của Cố Cửu kìm nén như nhịn đi đại tiện.
“Tiểu Nguyệt, bạn của con nhân phẩm chắc chắn cũng rất tốt. Con phải giới thiệu cho Cố Cửu đấy nhé.” Mẹ Cố lại túm lấy Kỷ Hi Nguyệt.
“Dạ, thực ra con có một người bạn rất tốt. Nhưng sợ không phải guu của Cố Cửu.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh đáng yêu xinh xắn, còn Cố Cửu lại phong lưu theo kiểu playboy, quả thực không thích hợp.
“Trần Manh Manh?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đôi mắt sáng lên: “Manh Manh quả thực là một cô gái rất tốt. Không biết người đàn ông nào sẽ thật lòng với cô ấy nữa. Có lẽ cô ấy cũng sẽ thích mẫu người đàn ông như Cửu thiếu, nhưng tôi sợ Cửu thiếu không nghiêm túc, còn đầu độc Manh Manh nhà tôi.”
Triệu Húc Hàn cân nhắc một chút rồi nói: “Nhân phẩm Trần Manh Manh thực sự không tệ.”
“Đúng đấy đúng đấy !?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, lúc cô muốn tìm đường chết nhất cũng chính Manh Manh là người khuyên giải cô, mãi cho đến khi bị cô chửi lại nhiều lần cô ấy mới đau lòng bỏ đi.
Cố Cửu bất mãn nói: “Tiểu Nguyệt, có phải cô có hiểu lầm sâu sắc với tôi không? Tôi không hề phong lưu trác táng, ok? Chỉ là tôi chưa tìm được người phụ nữ mình thích nên mới tùy hứng chơi đùa chút thôi. Nếu thực sự tìm được người phụ nữ tôi thực lòng yêu thương, tôi bảo đảm sẽ chiều chuộng cô ấy thành tiểu công chúa.”
“Vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Còn không phải? Sau này cô sẽ biết thôi.” Cố Cửu buồn buồn nói.
Mẹ Cố nghe xong thì đôi mắt sáng lên: “Trần Manh Manh? Cái tên rất hay. Vừa nghe đã biết là một cô gái tốt bụng. Tiểu Nguyệt, vậy con thử giới thiệu cho Tiểu Cửu nhé. Nhiều khi hai đứa lại nhìn vừa mắt nhau thì sao.”
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ. Nhưng chuyện duyên phận thì phải xem hai người có hợp nhau không đã.”
“Đúng vậy đúng vậy. Tiểu tử thối, nhớ nghiêm túc tương tác với con gái người ta đấy. Chẳng có người con gái nào lại thích một người đàn ông phong lưu đâu biết chưa?” Mẹ Cố lại dạy bảo con trai.
Cố Cửu đành âu sầu gật đầu, sau đó nhướng mày, ánh mắt sáng lên: “Trần Manh Manh có đẹp không?”
“Thằng nhóc này, chó thì phải ăn phân! Đẹp mài ra ăn được sao? Quan trọng là nhân phẩm, nhân phẩm!” Mẹ Cố bị con trai chọc cho tức chết.
“Mẹ, con là chó, vậy mẹ là cái gì!” Cố Cửu lại bắt đầu pha trò.
Trên bàn ăn bỗng chốc gà bay chó chạy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cười không dừng lại được. Triệu Húc Hàn cũng kìm nén rất khổ sở.
Tiêu Ân thiết nghĩ, sau này không nên ngồi chung mâm cơm với đại thiếu gia Cố Cửu, bởi vì không khéo ăn cơm xong lại mang bệnh. Anh ta nhịn cười đến nỗi mặt mày tím tái.
Đúng là quá làm khó anh ta rồi.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn xin phép tạm biệt mọi người để chuẩn bị tới khách sạn. Hai ngươi già Cố gia đành để bọn họ rời đi. Cố Cửu còn muốn ở lại nhà mấy ngày.
Trong căn phòng tổng thống ở khách sạn quốc tế thủ đô, Kỷ Hi Nguyệt nằm dài trên chiếc giường size lớn trò chuyện điện thoại với bố. Triệu Húc Hàn thì đang ngồi trước bàn làm việc phê duyệt văn kiện, khuôn mặt rất âm u.
Tiêu Ân đứng bên cạnh bất động, y hệt như một bức tượng điêu khắc.
“Bố, bố đừng lo lắng, con đi chung với đồng nghiệp mà. Ba ngày nữa con về, hiếm khi được ra ngoài chơi nên con phải tranh thủ ngao du một chút.” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt vang lên.
Bố Kỷ bên kia nói gì Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân không nghe được.
Chương 279: Khách hàng nữ trong phòng massage (I)
“Tất nhiên là bạn nữ rồi ạ. Bố, bố nghĩ cái gì thế? Làm sao có chuyện đi với Triệu Vân Sâm được! Bố đừng nghĩ con tệ hại vậy chứ. Con thề là con đã dứt điểm hoàn toàn với anh ta rồi.” Kỷ Hi Nguyệt gần như cầu xin.
Tay cầm viết của Triệu Húc Hàn thoáng khựng lại.
“Vâng ạ vâng ạ, con sẽ chú ý an toàn. Bố, bố có đi uống trà với chú Tiền và dì Dương không?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến Đường Tuyết Mai, tất nhiên cô phải quan tâm đến bố mình một chút.
“Bố bận việc lắm. Được rồi, về nhà rồi nói tiếp. Con yên tâm đi, bố lớn vậy rồi sao có chuyện để người khác lừa. Thôi nhé, bai bai.”
Kỷ Hi Nguyệt chào xong thì cúp máy, sau đó thở dài nặng nề.
Cô đưa mắt nhìn Triệu Húc Hàn đang ở bên ngoài. Phòng trong và phòng ngoài thông với nhau, vì vậy chỉ cần đánh mắt là có thể nhìn thấy dáng ngồi thẳng tắp của Triệu Húc Hàn khi làm việc.
Định nói gì đó, nhưng lại phát hiện Triệu Húc Hàn ngồi làm việc quá đẹp trai, thế là cô không nhịn được lại dùng điện thoại chụp lén anh.
Nhưng vừa mới nhấn nút, Triệu Húc Hàn đã nhìn qua đây.
Cô bị anh bắt ngay tại trận.
Kỷ Hi Nguyệt cười khan một tiếng, sau đó bước xuống giường đi ra ngoài, “Anh Hàn, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?” Thuận tiện gật đầu chào hỏi Tiêu Ân.
“Tiêu Ân đã chọn xong mấy địa điểm rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ đưa chúng ta đi. Em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tôi không hiểu rõ ở đây, nhưng nơi nào cũng muốn đi. Chúng ta có thể đi hết không?”
Triệu Húc Hàn đóng văn kiện lại: “Vậy thì bây giờ xuất phát luôn.”
“Anh Hàn xử lý công việc xong rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt sợ anh bận việc.
“Xử lý trên xe cũng được.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng gật đầu, vội vàng chạy vào trong thay quần áo, còn Triệu Húc Hàn thì lập tức nghiêm túc nhìn Tiêu Ân.
Tiêu Ân thận trọng gật đầu rồi bước ra ngoài, rút di động gọi một cuộc điện thoại.
Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo thoải mái, đeo thêm mắt kính đen. Triệu Húc Hàn cũng đổi sang quần áo thoải mái, mang kính râm với khẩu trang rồi cả hai ra ngoài.
Lần này là đi xe chuyên dụng của Triệu gia. Bởi vì chuyện kiếm thông tin về vụ hỏa hoạn cho Kỷ Hi Nguyệt mà anh đã kinh động đến thế lực của Triệu gia ở thủ đô. Chủ nhân đến, đương nhiên ở đây không dám chểnh mảng.
Tiêu Ân lái xe, Triệu Húc Hàn không để người của Triệu gia đi theo, Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy như vậy tốt hơn, đi ngao du đó đây mà kéo theo một đoàn người thì rất là bất tiện.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh, Triệu Húc Hàn thì đang xem IPAD, cảnh đẹp nào ở thủ đô anh cũng không bỏ sót, chỗ nào cũng ghé qua tham quan một vòng, coi như là thăm thú.
Kỷ Hi Nguyệt là một phóng viên, bình thường di chuyển theo tiết tấu nhanh gọn, nên cô cũng không mấy hứng thú với việc dạo chơi thong thả, thay vào đó cô thích đi nhiều để tham quan được nhiều nơi hơn.
Sau một ngày đi ngao du đó đây, Kỷ Hi Nguyệt hơi mệt, Tiêu Ân đề nghị đi massage, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có lý, thế là cả ba người đến một tiệm massage trông bề ngoài cũng rất ổn.
Khách nam và khách nữ chia ra hai bên, Kỷ Hi Nguyệt một mình đi tới phòng dành cho khách nữ.
Nhưng Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân thì hoàn toàn không đi vào phòng dành cho khách nam.
“Sắp xếp xong cả rồi chứ?” Triệu Húc Hàn hỏi Tiêu Ân.
“Vâng.” Tiêu Ân gật đầu, hai người đến phòng giám sát.
Thực ra đây là địa điểm thuộc quyền quản lý của Triệu gia, Tiêu Ân sớm đã sắp xếp mọi thứ.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào thì phát hiện không có người, bởi vì sắp đến giờ cơm tối nên cô cũng cảm thấy bình thường. Cô cũng định massage một chút rồi đi ăn cơm tối.
Chương 280: Khách hàng nữ trong phòng massage (II)
Kỷ Hi Nguyệt căng tay duỗi chân, xoa bóp cần cổ, thực sự có chút mệt mỏi.
Cô tới phòng chứa đồ để cất túi vào tủ. Vừa mới bỏ vào còn chưa kịp khóa, khóe mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ thô kệch cũng bước vào đây.
Người này ăn mặc rất tùy ý, cử chỉ đi đứng cũng mạnh bạo, mắt xếch lên tới trán, hoàn toàn không để người khác vào mắt, cứ như vậy đi ngang qua Kỷ Hi Nguyệt và đâm vào cô.
Kỷ Hi Nguyệt thì gầy gò, vừa đâm vào là đập ngay người vào tủ. Cô tức giận chửi lại: “Cô có biết đi đứng không vậy!” Cô đã cố gắng tránh đường, nhưng người phụ nữ này vẫn đụng vào, đây rõ ràng là cố ý!
Người phụ nữ kia ngước mắt lên, ánh mắt hung hãn làm Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững sờ, xem ra đây không phải là một người hiền lành.
“Bà đây thích đi đứng vậy đó, làm sao? Cô không biết đường tự tránh ra à!” Người phụ nữ nhếch miệng, hung dữ nói.
“Cô còn lý lẽ không vậy. Xin lỗi!” Kỷ Hi Nguyệt cũng nổi đóa.
“Xin lỗi? Haha, đúng là chuyện cười vui nhất mà tôi từng nghe. Cô gái, cô chán sống rồi à? Biến đi!” Người phụ nữ đầy vẻ giễu cợt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Có có xin lỗi không?” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn xung quanh không có người, bản lĩnh cũng lớn lên. Người cặn bã như thế này cho dù là phụ nữ cũng phải đánh.
Kỷ Hi Nguyệt không hề để ý đến mấy chiếc camera cỡ nhỏ bị khuất trong góc, vì vậy Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đều nhìn thấy được cảnh tượng lúc này.
“Chỉ có một người phụ nữ này thôi sao?” Triệu Húc Hàn lãnh đạm hỏi, “Cậu cho rằng một tháng tập luyện của cô ấy là công cốc à?”
Cho rằng anh đây huấn luyện tệ vậy sao?
“Em gái này đánh cũng khá lắm. Cái này chỉ mới bắt đầu thôi, bên ngoài vẫn còn hai người.” Tiêu Ân đổ mồ hôi hột.
Cậu chủ dốc lòng lên kế hoạch, mục đích là muốn Kỷ Hi Nguyệt biết rõ nơi nào cũng có nguy hiểm, hơn nữa còn muốn thử thách khả năng ứng biến của cô, vì vậy đã đặc biệt kêu Tiêu Ân đi sắp xếp một vở kịch.
“Súng đâu?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
“Kỷ tiểu thư đầu tiên phải vượt qua cửa ải này đã mới tới tiết mục súng mô phỏng.” Tiêu Ân đáp.
Triệu Húc Hàn im lặng, bởi vì trong màn hình giám sát hai người phụ nữ đã đánh nhau.
Quả nhiên người phụ nữ dã man kia rất thô bạo, lao thẳng vào đánh nhau với Kỷ Hi Nguyệt.
“Cậu có dặn bọn họ nhẹ tay không?” Triệu Húc Hàn lại hỏi một câu.
“….!” Tiêu Ân lười đáp lại.
Cậu chủ, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Không phải nói muốn nguy hiểm sao? Nhẹ tay thì làm sao nguy hiểm? Vậy chẳng thà kêu một người mỏng manh vào để Kỷ Hi Nguyệt đánh là được rồi.
Phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất nhanh, người phụ nữ thô bạo đó vừa lao tới, cô lập tức lách người, sau đó dùng chân đá một cước.
Người phụ nữ đó bị đánh văng ra sau, thân va vào tủ đồ, âm thanh va chạm rất nặng nề.
Cô ta nổi cơn thịnh nộ, lần nữa xông lên. Lần này không tấn công man rợ mà kết hợp cả tay và chân, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác người phụ nữ này cũng là con nhà võ.
Xã hội bây giờ nguy hiểm vậy sao? Người nào cũng tập luyện kỹ năng tự vệ?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!