Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 281: Khách hàng nữ trong phòng massage (III)

Người phụ nữ mới vào hơi gầy, cô ta cũng với tay nắm một chiếc ghế dài bên cạnh bước tới.

“Người phụ nữ thối tha, là cô tự mình đâm đầu vào. Giờ này mọi người đương nhiên là đi ăn cơm cả rồi. Nhưng riêng cô thì tối nay đừng mơ được ăn cơm. Không dập đầu xin lỗi chị tôi, cô đừng hòng bước ra khỏi toà nhà này!”

Nói rồi cầm chiếc ghế dài nện thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt mà không hề có sự kiêng dè.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run, người ở đây sao dã man thế không biết.

Ngay tức khắc cô dùng băng ghế đánh trả, sau đó đưa mắt nhìn tứ phía, có vẻ cửa ra vào là lối thoát thân duy nhất. Vì vậy cô nhất định phải trốn được ra ngoài. Chỉ sợ là ở đây kêu cứu cũng không ai nghe.

“Bao vây cô ta!” Người phụ nữ man rợ thở hổn hển nói, sau đó từ một phía khác bao vây Kỷ Hi  Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt càng đánh càng hăng, cô để ý người phụ nữ gầy nhỏ sức lực không bằng người phụ nữ man rợ, vì vậy cô lập tức dùng lực nện một phát, sau đó nhảy lên bồi thêm một cước.

Người phụ nữ gầy nhỏ bị đá trúng phần eo, đau đớn làm cô ta thét lên một tiếng.

“A Hồng, em không sao chứ?” Người đàn ông vội vã chạy đến dìu người phụ nữ đó lên.

“Anh nhìn cái gì. Còn không mau tóm cô ta lại!” A Hồng thở hổn hển nói.

Người đàn ông cau mày, sau đó vén tay áo bước tới.

“Tôi có thể kiện các cô. Đây gọi là phạm pháp đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ hai người nói.

“Phạm pháp? Cô có bằng chứng không? Trong đây đều là người của chúng tôi, chúng tôi sẽ không giết cô, nhưng mà một trận đòn là không thể thiếu.Nhiều nhất là cô tự làm mình bị thương thôi!” Người phụ nữ man rợ cười khẩy.

Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt. Không ngờ chuyện nhỏ lại thành chuyện lớn. Túi của cô vẫn còn  ở trog tủ, không có cách nào lấy di động ra, còn bị hai người bao vây, nên cô chỉ còn cách liều ăn nhiều.

“Bị đánh? Có bản lĩnh thì lên hết đi!” Kỷ Hi Nguyệt cũng không sợ nữa, cùng lắm là cô bị đánh, vừa hay cô lại có cơ hội thực chiến.

Người đàn ông khẽ nhướng mày, sau đó lao thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt, hai người chiến đấu với nhau.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại an tâm hơn một chút vì nhìn thấy chiêu thức của người đàn ông rất lộn xộn. Chủ cần không phải là con nhà võ, cô vẫn có sức để đánh trả.

Người phụ nữ man rợ cũng lao tới, Kỷ Hi Nguyệt nhanh nhẹn tránh khỏi, sau đó xoay người đến bên cạnh A Hồng.

Đột nhiên cô vận lực, giả bộ như xông về hướng người đàn ông nhưng thực chất là trở đầu chạy về phía cửa ra vào.

A Hồng kịp thời phản ứng. Kỷ Hi Nguyệt tung nắm đấm, A Hồng chỉ còn cách lùi lại.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức xông ra ngoài.

“Pằng!” là âm thanh của tiếng súng. Kỷ Hi Nguyệt từ từ lùi về sau, khuôn mặt bắt đầu tái nhợt. Không ngờ ở đây còn có súng ống. Cô cảm thấy bất ổn.

Tên đần Tiêu Ân, kiếm đâu ra cái tiệm massage hắc điếm này thế không biết, hại chết cô đây rồi.

“Haha, người phụ nữ thối tha, dám xấc xược à!” A Hồng từ phía sau đạp vào mông  Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt bị nhào về phía trước, sau đó hai tay giơ lên và lùi lại phía sau.

“Biết sợ rồi sao? Chị, chị muốn xử lý thế nào? Hay là đánh cho cô ta một trận xong vứt ra ngoài?” A Hồng quay người nói với người phụ nữ man  rợ.

Cũng chính lúc này Kỷ Hi Nguyệt bất ngờ phản công. Cô dùng hay tay thít cổ A Hồng, kéo lùi về phía tủ.

Ánh mắt sắc bén, nói: “Các cô dám qua đây, tôi sẽ bẻ gãy cổ cô ta ngay lập tức!”

Vừa nói cô vừa kéo ngược A Hồng tới chiếc tủ đang đựng túi xách của cô.

Sắc mặt người đàn ông và người phụ nữ man rợ rất khó coi. Không ngờ người phụ nữ này lại biết bắt bí A Hồng, hơn nữa nhìn khuôn mặt của A Hồng từ đỏ chuyển sang tím là biết được mức độ phẫn nộ và sức lực của cô không hề nhỏ.

“Cô không sợ ông đây một phát bắn chết cô?!” Người đàn ông tức giận, “Mau thả A Hồng ra, chúng tôi sẽ thả cô!”

Chương 282: Khách hàng nữ trong phòng massage (IV)

“Tôi không tin. Tôi muốn gọi điện thoại cho bạn tôi, bọn họ đang ở bên phòng khách nam!” Kỷ Hi Nguyệt thò một tay vào túi xách móc điện thoại ra.

“Không cần đâu, chúng tôi sẽ thả cô ra ngoài. Tôi nói chuyện luôn luôn giữ lời. Sự việc ồn ào đối với cô không phải là điều tốt.” Người đàn ông khách khí nói với Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ nghĩ, loại hắc điếm như thế này lẽ ra nên vạch trần mới đúng, nhưng bây giờ nếu cô dồn ép bọn họ, liệu bọn họ có dùng súng ống bắn chết cô không.

Vẫn nên ra ngoài trước rồi nói sau, vì vậy cô mang balo lên lưng: “Được, các anh tránh ra! Chỉ cần tôi có thể ra ngoài, tôi sẽ thả cô ta!”  Cô vẫn dùng một tay thít chặt cổ A Hồng.

“Được được được. Cô nhẹ tay chút, A Hồng sắp thở không nổi rồi.” Người đàn ông nhìn A Hồng rồi gấp gáp nói.

“Người bắn súng ngoài cửa là ai! Vào đây! Nếu không tôi sẽ không ra ngoài đâu!” Kỷ Hi Nguyệt đến cửa nhưng không dám ra ngoài.

“Cô gái, chỉ là súng giả thôi, thật đấy. Tiểu Linh, vào đây đi.” Người đàn ông hét lên với cánh cửa.

Quả nhiên có một cô bé tầm mười lăm mười sáu tuổi bước vào, trên người còn mặc đồng phục học sinh.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy: “Các anh dạy dỗ con nít vậy sao?”

Cô thực sự cạn lời. Làm như đang chơi đồ hàng vậy?

“Khụ khụ, thực ra đây chỉ là một chuyện vặt vãnh thôi. Mấy bà cô nhà tôi tương đối hung dữ, gặp hôm nay tâm trạng không được tốt nên mới gây gổ với cô. Bình thường rất nhã nhặn.” Người đàn ông vội vàng nói.

“Vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, “Xem ra bình thường cũng ít có ức hiếp người khác nhỉ. Tránh ra!”

Kỷ Hi Nguyệt kêu cô bé học sinh đang cầm khẩu súng giả tránh đường, sau đó kéo A Hồng đi ra ngoài.

Vừa mới ra tới cửa, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân ra ngoài.

“Anh Hàn, đây là hắc điếm đấy!” Nói xong thì đẩy A Hồng ra, chạy tới bên cạnh Triệu Húc Hàn. Có anh ở đây cô không còn sợ nữa.

“Tiêu Ân, đi xử lý đi.” Triệu Húc Hàn lạnh mặt, kéo tay Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi đó.

“Anh Hàn, thật sự rất đáng ghét!” Kỷ Hi Nguyệt kể lại toàn bộ câu chuyện, “Anh nói xem có cần vạch trần tụ điểm hắc điểm này không? Sao có thể như thế được! Còn dùng súng giả nữa chứ!”

“Em mà vạch trần, cảnh sát sẽ điều tra, tới lúc đó em với tôi chẳng phải cũng bị lộ luôn sao? Yên tâm đi, Tiêu Ân sẽ giải quyết. Cậu ấy giải quyết sẽ tốt hơn cảnh sát.” Triệu Húc Hàn kéo tay Kỷ Hi Nguyệt lên xe.

“Được rồi. Đúng là đen đủi. Đã không được massage còn phải đánh nhau một trận.” Kỷ Hi Nguyệt cử động vai.

“Có bị thương chỗ nào không?” Triệu Húc Hàn cau mày hỏi.

Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nói: “Không có. Tôi cũng đâu phải tập luyện công cốc. Bọn họ không phải là đối thủ của tôi. Haha.” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý.

“Vậy chắc bọn họ không biết đánh nhau.” Triệu Húc Hàn dội một gáo nước lạnh.

“Không đâu. Tôi cảm thấy, hình như họ đánh rất tốt là đằng khác.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.

“Em nhìn Tiêu Ân kìa!” Triệu Húc Hàn nhìn về phía trước.

Kỷ Hi Nguyệt thấy Tiêu Ân đã ra ngoài, anh ta đang đứng kéo lại ống tay áo, phủi bụi trên người, sau đó đi về hướng bọn cô.

“Mẹ kiếp, nhanh vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.

“Cho nên em phải luyện tập nhiều hơn nữa. Hôm nay chỉ là nguy hiểm nhỏ, nếu gặp phải nguy hiểm lớn thì chắc gì em có năng lực ứng phó?” Triệu Húc Hàn nghiêm khắc nói.

Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi biết rồi. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng gấp đôi. Sớm muộn gì cũng có thể khiêu chiến với Tiêu Ân một trận.”

Tiêu Ân lúc này cũng vừa leo lên xe: “Cậu chủ, đã xử lý xong cả rồi. Chắc phải dưỡng thương cả tháng.”

“Ừm, đi thôi. Về khách sạn ăn cơm tối.” Triệu Húc Hàn nói xong thì xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không nói chuyện nữa.

“Tiêu Ân, anh đánh bọn họ nằm bẹp dí rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Tiêu Ân.

“Vâng. Bọn họ dám đánh tiểu thư, cậu chủ nói ít nhất cũng phải khiến bọn họ nằm liệt hai tháng. Tôi xuống tay  như vậy là nhẹ lắm rồi.” Tiêu Ân đáp.

Chương 283: Linh cảm bất ổn (I)

Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bên sườn mặt của Triệu Húc Hàn, khóe miệng cô bất giác câu lên một nụ cười ấm áp.

Tiêu Ân nghĩ bụng, cậu chủ à, cho anh sắm vai người tốt rồi đấy, có khen thưởng gì không đây?

“Anh Hàn, các anh massage chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cảm giác trên người Triệu Húc Hàn không có hơi tắm, vì vậy cô nhích lại gần  như con chó con ngửi thử.

“Bẩn lắm, nên không có massage. Chỉ đợi em thôi.” Triệu Húc Hàn nghĩ bụng, tính ra cô gái này cũng rất cảnh giác.

“Nơi đó quả thực rất giống hắc điếm. Tiêu Ân, rốt cuộc làm sao anh kiếm được nơi này vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng Tiêu Ân,

Tiêu Ân cười gượng nói: “Tôi nào có biết. Trước đây có nghe nói tiệm massage ở thủ đô khá lộn xộn, nhưng không ngờ chúng ta lại xui xẻo đến vậy.”

Xe quay về khách sạn. Hai người tắm rửa xong thì dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn cũng vừa lúc mang đến.

Cơm Tây tinh tế và rượu vang đỏ, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mà khẽ nhướng mày.

Nhưng Triệu Húc Hàn lại ngồi vào bàn làm việc và mở máy tính lên.

Cô thầm nghĩ, cái chức vụ chủ nhân của Triệu gia này thật sự không nên làm.

“Anh Hàn, anh làm nhiều việc như vậy có mệt không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ngay cả thời gian ngủ của anh cũng rất ít.

Triệu Húc Hàn không ngước đầu lên: “Quen rồi, em ăn trước đi. Tôi xem cái này chút đã.”

“Ồ.” Kỷ Hi Nguyệt qua bên đó ăn trước. Ăn được một lúc lâu rồi vẫn thấy Triệu Húc Hàn cau chặt mày, hình như anh đang gặp phải vấn đề khó giải quyết.

Sau đó anh gọi điện thoại.

“Cố Cửu, bên Mỹ xảy ra chuyện gì vậy?” Ngữ khí của Triệu Húc Hàn rất ảm đạm.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, chuyện này thì có liên quan gì tới Cố Cửu? Hai người chẳng lẽ có làm ăn gì bên Mỹ sao?

“Chiều mai xuất phát! Anh chuẩn bị đi! Không thể để lâu được.” Triệu Húc Hàn cúp máy.

Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn bây giờ hệt như một thanh kiếm sắc bén.

“Anh Hàn, xảy ra chuyện gì vậy? Ngày mai phải quay về sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Triệu Húc Hàn bước qua, ngồi xuống bàn ăn: “Bên Mỹ xảy ra chút chuyện, tôi với Cố Cửu phải qua bên đó gấp để giải quyết. Tôi sẽ kêu Tiêu Ân đưa em về, hay là em vẫn muốn ở lại đây chơi mấy ngày?”

“Đừng, để Tiêu Ân đi theo anh đi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu, “Tôi có thể tự về được. Hay là thế này, để tôi tìm Tâm Lan đi chơi với tôi mấy ngày, sau đó tôi sẽ tự về Cảng Thành.”

Triệu Húc Hàn thấy khuôn mặt của cô rất nghiêm túc, anh gật đầu: “Cũng được. Tôi sẽ báo với Hạ Tâm Lan.”

Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười. Cô nghĩ Triệu Húc Hàn không thể không có vệ sĩ bên cạnh, huống hồ lại là nước ngoài. Còn cô về nhà chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi.

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt rất khó coi.

Cô nhớ đến kiếp trước, lúc mà cô với Triệu Vân Sâm cãi nhau, bởi vì đêm đó Triệu Vân Sâm đã bị Triệu Húc Hàn đánh cho một trận nên không dám đi tìm cô nữa.

Về phần cô, sau thời gian bị nhốt trong phòng tối, mặc dù nhìn thấy Triệu Húc Hàn thì vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn lén lút đi tìm Triệu Vân Sâm.

Có lần Triệu Vân Sâm kêu cô cút đi, cô lại lôi Triệu Húc Hàn ra, nói là sẽ kêu anh tới trị anh ta.

Triệu Vân Sâm vốn dĩ rất sợ Triệu Húc Hàn, nhưng lần đó lại nói: “Cô tìm đi. Chú Ba không có ở Cảng Thành đâu. Chú ấy bị thương ở bên Mỹ rồi, chắc một thời gian nữa mới quay về!”

Lúc đó Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, nhưng không để tâm lắm.

Sau đó cô uống say khướt, rồi lại tự tìm đường chết, may có Lão Khôi đã xuất hiện kịp thời đến đưa cô về nhà.

Cho nên mặc dù Triệu Húc Hàn không có mặt, nhưng anh vẫn phái người âm thầm bảo vệ cô.

“Sao thế?” Triệu Húc Hàn thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt không được tốt, thì không khỏi cau mày hỏi thăm.

“Anh Hàn, anh, anh nhất định phải đi Mỹ sao?” Kỷ Hi Nguyệt đang cố gắng nhớ lại, hình như là trong khoảng thời gian này, nhưng cũng không quá chính xác.

Suy cho cùng lịch sử đã bị cô thay đổi rất nhiều, lộ trình của Triệu Húc Hàn lần này cũng vì cô mà thay đổi không ít. Đi Mỹ là bất thình lình, lẽ nào lại trùng hợp như vậy?

Song nghĩ đến một số thứ cho dù cô đã thay đổi, nhưng nên xảy ra thì vẫn xảy ra, nên xuất hiện thì vẫn sẽ xuất hiện, khiến cô thực sự lo lắng.

Chương 284: Linh cảm bất ổn (II)

“Đúng vậy. Anh hai tôi vừa mới chơi tôi một vố, bây giờ tôi phải đích thân đi xử lý, nhưng có lẽ sẽ sớm về thôi.” Triệu Húc Hàn nói.

“Liệu có nguy hiểm không?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi.

Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Có cho anh ta một trăm lá gan cũng không dám làm hại tôi.”

“Vậy nếu không phải là anh hai của anh thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cau mày.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô: “Em cảm thấy tôi sợ nguy hiểm sao?”

Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười: “Anh Hàn, tôi biết anh không sợ nguy hiểm, mà chủ nhân của Triệu gia tôi nghĩ cũng không có khả năng xảy ra nguy hiểm, nhưng có một số nguy hiểm khi đã xảy ra thì sẽ liên quan đến tính mạng. Anh có tin vào trực giác của tôi không?”

Kỷ Hi Nguyệt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.

Triệu Húc Hàn đột nhiên nheo mắt lại. Trong đầu anh nghĩ đến những chuyện kỳ lạ đã xảy ra với Kỷ Hi Nguyệt, mọi thứ dường như đều dựa vào trực giác của cô.

“Em thấy lần này qua đó tôi sẽ gặp nguy hiểm?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.

Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc gật đầu: “Đúng, vừa nãy mới  nghe anh nói xong là tâm trạng tôi lập tức bất ổn. Cảm giác này rất giống với vụ án tử thi và vụ án phong hỏa. Tôi có linh cảm, anh chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, thậm chí là bị thương, nên là anh Hàn, anh có thể đừng đi được không?”

“Không thể không đi, nhưng tôi sẽ chú ý.” Trong lòng Triệu Húc Hàn cũng thoáng run.

Nếu là người khác, anh chắc chắn sẽ không tin, nhưng khoảng thời gian này trực giác của Kỷ Hi Nguyệt rất chuẩn, khiến anh không thể không thận trọng cân nhắc.

“Vậy anh nhất định phải cẩn thận đấy. Bên Mỹ kiểm soát súng ống rất lỏng lẻo, tốt nhất anh nên mặc áo chống đạn, đề phòng vạn nhất.” Kỷ Hi Nguyệt nói với  anh, cô biết không có cách nào khuyên anh, nhưng ít nhất phải làm tốt công tác phòng hộ.

“Tôi biết rồi. Em yên tâm đi.” Triệu Húc Hàn gật đầu.

Đôi mắt anh lấp lánh như ánh sao, sâu thẳm và yên tĩnh, thấy khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra lo lắng thì từ từ gợn lên một tia sáng dịu dàng.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang căng não suy nghĩ, cô hận bản thân kiếp trước sao không hiểu rõ về Triệu Húc Hàn thêm một chút, để bây giờ có muốn giúp anh cũng không được.

Nhưng cô biết còn một chuyện đáng sợ hơn, đó là trước khi cô chết, tại sao Triệu Húc Hàn không bảo vệ được cô? Là bởi vì sự ngu ngốc của cô mà Triệu Húc Hàn đã trả một cái giá rất nặng  nề.

Lúc đó cô còn cảm thấy như thế là đáng đời anh. Nghĩ đến đây, tim cô như bị một bàn tay lớn siết chặt, đau đớn không thở nổi.

“Tiểu Nguyệt, sao thế ?” Triệu Húc Hàn thấy trán Kỷ Hi Nguyệt lấm tấm mồ hôi, anh lập tức thả đũa xuống, vươn tay sờ vào trán cô.

“Không sao. Anh Hàn, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.

Triệu Húc Hàn thoáng sững người, lẽ nào thật sự sẽ xảy ra chuyện? Anh Hai sẽ làm chuyện tuyệt tình vậy sao?

“Mỗi ngày anh sẽ nhắn tin cho em, đừng lo lắng.” Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nói.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng như vậy, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng. Tim cô bỗng chốc đập dữ dội, cô rất muốn cười, nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi.

Triệu Húc Hàn sợ tới mức không biết phải làm sao, còn tưởng rằng lẽ nào lần này mình sẽ chết?

“Làm sao vậy?” Triệu Húc Hàn cũng rất bối rối, anh kéo tay cô ngồi xuống sô pha, vỗ nhẹ lưng cô, “Anh bảo đảm sẽ bình an trở về mà.”

“Ừm ừm.” Kỷ Hi Nguyệt dựa vào lòng anh bật khóc.

Cô cảm thấy kiếp trước mình thực sự quá ngu ngốc, quá vô lý. Tại sao cô lại tổn thương Triệu Húc Hàn sâu sắc như vậy. Người đàn ông này tại sao lại đối xử với cô tốt đến thế.

Đôi lúc, con người ta phải trải qua sai lầm và đau thương mới biết trân quý thực tại.

Cũng may ông trời đã cho cô cơ hội làm lại. Lần này cô phải bù đắp mọi thứ, khoảng thời gian năm năm sau này cô phải trở nên mạnh mẽ để đứng bên cạnh người đàn ông này, không thể để anh vì cô mà bị người khác làm hại nữa.

Chương 285: Linh cảm bất ổn (III)

Trong lòng Triệu Húc Hàn rất cảm động, anh không biết cô nghĩ nhiều đến thế, càng không biết cô đã trải qua năm năm sau ở kiếp trước, vì vậy anh cứ nghĩ rằng cô đang lo lắng cho sự an toàn của anh.

Tim anh phút chốc tràn ngập ấm áp. Anh an ủi cô: “Tiểu Nguyệt, em phải tin anh. Anh là chủ nhân của Triệu gia, không ai có thể làm hại anh được đâu, biết chưa?”

Kỷ Hi Nguyệt ứa nước mắt nhìn anh, sau đó gật đầu.

Cô biết người tổn thương anh không phải là một ai đó, mà là cô. Cô sẽ trở thành gánh nặng của anh, điểm yếu của anh, cho nên cô nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trông có vẻ yếu đuối nhưng rất động lòng người , khuôn miệng nhỏ nhắn lại càng hấp dẫn, giống như chút rượu vang trong ly kia, khiến anh lập tức có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

Thân thể anh từ từ cứng lại, còn Kỷ Hi Nguyệt thì khẽ nấc lên vài tiếng rồi im lặng dựa vào người anh, không biết là đang nghĩ gì.

Mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên Kỷ Hi Nguyệt mới hoàn hồn. Cô vội vã lau những giọt nước mắt đã khô trên mặt, sau đó chạy vào phòng trong. Lúc này cô mới cảm thấy dựa vào lòng anh quá yên bình, thế nên cô mới không nỡ rời xa.

Triệu Húc Hàn lên tiếng mời vào. Tiêu Ân mở cửa bước vào: “Cậu chủ, đã chuẩn bị xong chuyên cơ cho ngày mai.”

“Lần này qua Mỹ, khả năng sẽ có tình huống bất ngờ xảy ra, cậu liên hệ bên kia chuẩn bị thêm nhân lực và áo chống đạn đi.” Triệu Húc Hàn nói.

Tiêu Ân trố mắt kinh ngạc: “Cậu chủ? Anh đã biết âm mưu của Nhất Gia rồi sao?”

Triệu Húc Hàn đứng lên, đi tới trước mặt của anh ta: “Không phải. Nhưng Tiểu Nguyệt nói lần này chúng ta qua đó có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

Tiêu Ân giật mình, sắc mặt đột nhiên tái nhợt. Anh ta cũng nghĩ đến năng lực kỳ lạ của Kỷ Hi Nguyệt.

Tiêu Ân lập tức gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị những thứ tốt nhất.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi.

Kỷ Hi Nguyệt ở bên trong nghe Triệu Húc Hàn dặn dò, lòng cô cũng an tâm hơn rất nhiều.

Buổi tối, cô và Triệu Húc Hàn xuống phòng tập thể dục của khách sạn tập luyện đến mười giờ rưỡi mới quay lên tắm rửa nghĩ ngơi.

Bởi vì trong phòng tổng thống là giường đôi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt nằm thẳng lên đó ngủ luôn.

Cô phát hiện bây giờ mình không còn ngại ngùng và xa cách với Triệu Húc Hàn như trước nữa, cũng đã bớt sợ hơn. Cô cảm thấy Triệu Húc Hàn hình như rất kiêng kỵ phương diện nam nữ, hoặc có thể là không thích cô, vì vậy cô cũng an tâm ở chung một phòng với Triệu Húc Hàn.

Mà thực tế chính là như vậy, Triệu Húc Hàn không hề động vào cô.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đâu có ngờ, sức chịu đựng của đại ma vương đang từ từ tan rã.

Đặc biệt là những lúc Kỷ Hi Nguyệt ngủ nhưng vẫn nhúc nhích, đôi chân dài miên man dưới lớp chăn bông trở mình và lộ ra trước mặt Triệu Húc Hàn.

Mỗi lần như thế Triệu Húc Hàn rất muốn chạm vào, nhưng nhìn thấy khuôn mặt say ngủ và mãn nguyện của cô, anh lại cảm thấy rất an ổn.

Ngày hôm sau, Hạ Tâm Lan đến đón Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói lời tạm biệt với Triệu Húc Hàn, cô nhắc đi nhắc lại ba lần là Triệu Húc Hàn phải chú ý an toàn, rồi nhớ gửi tin nhắn cho cô.

Triệu Húc Hàn cũng muốn cô liên lạc với anh thường xuyên, còn phải chụp ảnh. Anh nói là những nơi mà anh chưa đi chơi với cô, cô cũng phải chụp ảnh gửi cho anh.

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác tính tình của Triệu Húc Hàn đôi lúc rất giống con nít, nhưng mà  cô thích, bởi vì chỉ những lúc như vậy, Triệu Húc Hàn mới có chút hương vị con người.

Giữa trưa, Triệu Húc Hàn, Cố Cửu và Tiêu Ân rời khỏi thủ đô.

Còn Kỷ Hi Nguyệt thì đã được Hạ Tâm Lan dẫn đi du ngoạn khắp nơi.

“Tiểu Nguyệt, cô muốn tới sân huấn luyện của tôi không?” Trước khi ăn cơm tối, Hạ Tâm Lan hỏi Kỷ Hi Nguyệt.

“Sân huấn luyện của cô? Trong quân khu?” Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.

“Không phải. Sân huấn luyện đặc biệt của tôi, đó là nơi bố tôi xây dựng riêng cho tôi. Hay là, cô chuyển đến chỗ tôi ở đi. Dù sao cô vẫn đang trong kỳ nghĩ phép, còn ở chơi ba ngày lận mà.” Hạ Tâm Lan nói.

Chương 286: Huấn luyện đặc biệt (I)

Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc, một mình ở khách sạn rồi để Hạ Tâm Lan chạy tới chạy lui cũng bất tiện, cô gật đầu nói: “Ở lại chỗ cô cũng được. Nhưng có thể ở lại chơi ba ngày hay không thì đợi tôi xin phép bố tôi đã.”

Kỳ thực Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn bốn ngày nghĩ phép. Bây giờ Cố Cửu và Triệu Húc Hàn đều không ở đây, còn một mình nên cô cũng muốn về nhà.

Nhưng hiện tại giữa cô và Hạ Tâm Lan không có Cố Cửu chắn giữa vẫn rất hòa hợp, cho nên cô cũng muốn ở lại chơi ba ngày.

Vả lại, cô rất tò mò về sân huấn luyện đặc biệt của Hạ Tâm Lan, bởi vì  cô thực lòng cảm thấy võ nghệ của Hạ Tâm Lan rất lợi hại, còn dũng mãnh và nhanh nhẹn hơn cả đàn ông.

Điều này khẳng định là việc huấn luyện và các hạng mục có quan hệ mật thiết với nhau.

“Được, vậy trước tiên chuyển hành lý của cô về bên tôi đã.” Hạ Tâm Lan vui vẻ nói: “Gần chỗ làm việc của tôi luôn.”

“Tâm Lan, thực ra cô làm nghề gì vậy? Tôi vẫn chưa biết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt quả thực chưa từng hỏi qua, chỉ biết cô là một quân nhân.

“Tôi là thành viên của đội lực lượng đặc nhiệm. Bình thường tôi không nói cho ai biết cả.” Hạ Tâm Lan nhướng mày nhìn cô.

“Mẹ kiếp, khủng khiếp vậy sao?” Kỷ Hi Nguyệt hết hồn.

“Có gì đâu mà khủng khiếp. Trong đội đặc nhiệm, tôi là thành viên tệ nhất. Vì có quan hệ với bố tôi nên tôi không được giao những nhiệm vụ nguy hiểm. Bây giờ tôi đang kháng nghị với bố, và bố tôi cũng đã đồng ý, nếu tôi có khả năng một mình đánh thắng được ba vị tiền bối, tôi có thể nhận nhiệm vụ nguy hiểm.”

Hạ Tâm Lan cười với Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì có quen với Cố Cửu và Triệu Húc Hàn, hơn nữa Hạ Tâm Lan cũng thích cô gái vui tính Kỷ Hi Nguyệt này, nên đã không ngần ngại nói cho cô biết một số chuyện.

“Ba vị tiền bối đó đều là thành viên của đội đặc nhiệm sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Hạ Tâm Lan cười nói: “Đương nhiên. Nếu là người bình thường, đừng nói là ba người, có là mười người tôi cũng đánh được.”

Hạ Tâm Lan rất tự tin, nhưng đồng thời cũng làm cho Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tự ti, nghĩ đến tối qua ở tiệm massage hắc điếm, ba người kia võ nghệ không giỏi lắm nhưng lại khiến cô sợ hãi. Quả thực cô vẫn còn yếu kém rất nhiều.

Nếu cô có thể mạnh như Hạ Tâm Lan, cho dù không thể bảo vệ được Triệu Húc Hàn, nhưng ít nhất sẽ không trở thành gánh nặng cho anh đúng không?

Kỷ Hi Nguyệt thầm thề, nhất định trong vòng một hai năm đổ lại, cô phải tăng cường huấn luyện để phát huy hết khả năng của mình.

Một lát sau, chiếc xe jeep quân dụng của Hạ Tâm Lan dừng lại bên ngoài một ngôi nhà ngói đỏ.

Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, đưa mắt nhìn một dãy ngôi nhà ngói đỏ, xung quanh còn có cây xanh che phủ, môi trường rất trong lành.

“Căn đó là nhà của tôi.” Hạ Tâm Lan chỉ ngón tay về ngôi nhà đầu tiên bên đường, nói: “Một mình tôi sống ba lầu.”

Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Cô sống một mình không cô đơn sao?”

“Có gì đâu mà cô đơn. Ngoài công việc ra, ngày nào tôi cũng phải huấn luyện, tới lúc mệt mỏi thì về lăn ra ngủ thôi.” Hạ Tâm Lan khẽ cười.

“Cô không có bạn bè gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò, người sôi nổi như cô ấy, chắc hẳn phải có rất nhiều bạn bè mới đúng chứ.

“Có vài người, nhưng đều đi du học ở nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp xong thì họ được bố mẹ đưa sang bên đó. Tôi là người duy nhất không chịu rời đi.” Hạ Tâm Lan cười, “Bây giờ không có bạn bè là con gái, nhưng lại có rất nhiều anh em huynh đệ. Đằng kia đều là nhà của anh em chúng tôi.”

“Có thấy toà nhà màu trắng đằng kia không? Đó là nơi làm việc của tôi đấy.” Hạ Tâm Lan cười nói, “Nhưng cô tới trước cổng lớn,  thì sẽ tưởng đó là công ty bán nước. Haha”

Kỷ Hi Nguyệt cười khan. Kiếp trước cô chưa từng tiếp xúc với mấy chuyện này. Xem ra những người bên cạnh đã thay đổi, từ trường phá vỡ nên những những thứ mà cô tiếp xúc và mức độ cũng thay đổi theo.

“Sao cô lại nói với tôi những chuyện này? Liệu tôi có bị bắt không?” Kỷ Hi Nguyệt làm động tác cứa cổ.

Chương 287: Huấn luyện đặc biệt (II)

Hạ Tâm Lan thoáng sững người, sau đó bật cười, nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói; “Tiểu Nguyệt, cô xem phim nhiều quá rồi đấy. Ai mà chẳng biết mỗi thành phố và  mỗi quận đều có lực lượng đặc nhiệm chứ? Chẳng qua là tương đối kín tiếng, không được phép gặp người bên ngoài thôi. Vả lại Cố Cửu đã nói cô không phải người ngoài, hơn nữa Triệu Húc Hàn tin tưởng cô như vậy, tôi cũng không có lí do gì không tin cô.”

Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người: “Lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?”

“Chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều. Giống như trường hợp giúp cảnh sát bắt hung thủ của vụ án phóng hỏa lần trước vậy, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nhận được lệnh tương tự. Chính xác mà nói, nơi nào cần bảo vệ công lý thì nơi đó có chúng tôi.”

Hạ Tâm Lan cười, cầm hành lý của Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng ngôi nhà ngói đỏ.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười khan. Xem ra cô xem nhiều phim của đài truyền hình Cảng Thành rồi, nên cái gì cũng có thể suy diễn.

Mọi người đều là những người đáng mến nhất của đất nước, sao qua đầu cô lại nghĩ họ đáng sợ thế không biết.

Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy hổ thẹn.

Thực ra cô rất khâm phục những người đó, cũng hy vọng có thể trở thành một trong những thành viên của bọn họ, để có thể thúc đẩy cái thiện và trừng phạt cái ác. Sở dĩ cô chọn nghề phóng viên, là bởi vì cũng bắt nguồn từ tâm tư này. Chỉ là cô quá yếu, nên chưa từng nghĩ sẽ đi được con đường quân nhân.

Nhưng bây giờ cô rất hâm mộ Hạ Tâm Lan. Một người phụ nữ có thể theo đuổi công việc này, quả thực rất đáng quý mến và trân trọng.

Bước chân vào nhà ngói đỏ, ở lầu một là sân huấn luyện kéo dài đến phía sau, độ cao chạm trần khoảng năm mét, nhìn tổng thể như một sân thể dục thu nhỏ.

Lúc Kỷ Hi  Nguyệt nhìn thấy dàn thiết bị ở đây, con người như muốn rớt cả ra ngoài.

“Wow, ở đây quá tuyệt vời!” Máu huyết trên người Kỷ Hi Nguyệt sôi trào.

“Haha, buổi tối chúng ta có thể thử tập luyện.” Hạ Tâm Lan nhướng mày.

“Thật sao? Được đấy được đấy. Mấy sợi dây thừng này dùng để làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới trước một sợi dây thừng thô ráp màu đen, khẽ kéo thử, cô phát hiện tính đàn hồi vô cùng tốt.

“Dùng để vượt nóc băng tường. Lát nữa sẽ dạy cho cô. Bây giờ đi cất đồ đạc rồi ăn cơm đã.” Hạ Tâm Lan thấy dáng vẻ tò mò của cô y như một đứa con nít thì lắc đầu khẽ cười. Điểm này của Kỷ Hi Nguyệt quả thực chó chút giống cô ấy.

Nhưng cô ấy đâu biết Kỷ Hi Nguyệt là bị dồn ép mới thành ra như vậy. Nếu không có một tháng hơn bị cưỡng ép tập luyện, cộng thêm chuyện từng phải chiến đấu thực tế, thì làm sao có một Kỷ Hi Nguyệt yêu thích tập luyện như bây giờ.

Đôi khi cảm giác thành tựu chính là nguồn cảm hứng khơi dậy sự nổ lực, khiến người đó làm việc chăm chỉ hơn để đạt được cấp độ tiếp theo.

Triệu Húc Hàn được xem là người nuôi cấy sự yêu thích cho Kỷ Hi Nguyệt trong phương diện này.

“Phải đợi ăn cơm sao? Có thể tập trước được không?” kỶ Hi Nguyệt hơi bị ngứa ngáy.

“Không được, tôi đói rồi. Ăn  no xong thì đi bộ về lại, coi như là tập luyện luôn. Tập luyện mệt mới có thể ngủ ngon.” Hạ Tâm Lan liếc xéo cô.

Kỷ Hi Nguyệt hết cách, đành phải nghe lời.

Trên tầng hai là một dãy phòng. Mặc dù Hạ Tâm Lan là người khô khan, nhưng lại trang trí tất cả căn phòng đều là màu hồng. Hơn nữa còn có rất nhiều búp bê và chậu cây nhỏ xinh, muôn hình đủ sắc. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.

Xem ra người phụ nữ này cũng có cũng có tâm hồn thiếu nữ. Nhưng mà ai chẳng có tâm hồn thiếu nữ chứ?

“Cô ở phòng này đi. Bình thường mẹ tôi đến sẽ ở lại đây, nên rất sạch sẽ.” Hạ Tâm Lan xách hành lý vào.

“Wow, gấu bông to quá!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một con gấu bự màu xám tro thì kinh ngạc hô lên, sau đó lập tức nhào tới ôm chầm lấy nó, cảm giác mềm mại khiến cô rất thoải mái.

“Đó là con gấu mà Cố Cửu đã tặng.” Hạ Tâm Lan đột nhiên nói một câu.

Chương 288: Huấn luyện đặc biệt (III)

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, thấy vẻ mặt hờn mát của Hạ Tâm Lan, cô lập tức buông con gấu ra: “Haha, thì ra là của Cố Cửu tặng à. Cái người này sao mà ấu trĩ thế không biết.”

“Cũng được mười năm rồi. Đó là quà tặng nhân dịp sinh nhật năm tôi mười tám tuổi.” Hạ Tâm Lan thở dài, “Tiểu Nguyệt, cô phải đối xử tốt với anh ấy đấy nhé. Mặc dù con người của anh hơi phong lưu, nhưng tính tính lại rất tốt. Hồi nhỏ anh ấy rất biết che chở cho tôi.”

Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt buồn bã của cô ấy, nói: “Tâm Lan, đừng nói cô buông không đặng đấy chứ?”

“Không, buông không được cũng phải buông. Cô nói rất đúng, hai người đã không yêu thương nhau, cho dù có cưỡng ép ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Huống hồ gì tôi và anh ấy chưa ở bên nhau đã đánh nhau đến đầu vỡ máu rơi. Tôi không muốn phải đau lòng nữa.”

Hạ Tâm Lan dựa vào thành lan can, ánh mắt có chút tổn thương.

“Nếu đã nghĩ thông rồi thì phải vui vẻ lên. Thứ này nên cho người khác đi. Nhìn thấy đồ anh ấy tặng cô cũng đâu dễ chịu gì. Tôi nói với cô nhé, nếu tôi thất tình, tôi sẽ vứt hết những thứ liên quan đến bạn trai cũ, sau đó cố gắng tìm một người mới.” Kỷ Hi Nguyệt khuyên bảo cô ấy.

“Cô đừng nói với tôi cô cũng phong lưu đa tình đấy nhé.” Hạ Tâm Lan không khách khí  nói.

“E hèm. Tôi nào có phong lưu đa tình. Đây là tôi đang nói về cách chữa thất tình tốt nhất thôi. Hay là tối nay sau khi tập luyện chúng ta đi uống một ly đi. Tôi sẽ cùng cô giải tỏa một chút?” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

“Thật sao?” Mắt Hạ Tâm Lan sáng lên.

“Tất nhiên, chúng ta là bạn tốt mà. Với lại đô của tôi cũng hơi bị khá đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.

“Vậy mau đi ăn cơm thôi.” Hạ Tâm Lan thoáng chốc hết đau lòng, đặt đồ đạc xuống rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt tới một quán cơm nhỏ gần đó ăn cơm.

Hai người phụ nữ vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí vô cùng tốt. Giữa hai người càng lúc càng hiểu nhau hơn.

Hạ Tâm Lan không ngờ Kỷ Hi Nguyệt nhỏ hơn cô ấy đến bảy tuổi, nhưng cách nói chuyện lại rất chín chắn trưởng thành. Nhìn thế nào cũng không giống sinh viên đại học.

Hạ Tâm Lan nghĩ, có lẽ Kỷ Hi Nguyệt đã trải qua cái chết của mẹ, cộng thêm chuyện thất tình với Triệu Vân Sâm, thành ra cô mới có sự hiểu biết thấu đáo như vậy.

Còn Kỷ Hi Nguyệt thì được lĩnh hội sâu sắc sự máu lửa, kiên cường chính trực của một quân nhân trên người Hạ Tâm Lan. Cô thực sự rất khâm phục.

Một người phụ nữ tốt như vậy sao lại đi say đắm Cố Cửu chứ? Cố Cửu đúng là có phúc mà không biết hưởng.

Mặc dù cô cảm thấy Hạ Tâm Lan rất tốt, nhưng thực tâm cô không muốn cô ấy với Cố cửu thành một đôi. Thực tế là hai người không hợp với nhau. Hạ Tâm Lan xứng đáng có được một người đàn ông biết bao dung cô ấy hơn.

Xong bữa tối, hai người về lại nhà ngói đỏ sau nửa giờ đi bộ.

Hai người đổi sang đồ thể thao xong, Hạ Tâm Lan kêu Kỷ Hi Nguyệt khởi động cho nóng người trước.

Ở đây có máy chạy bộ, nệm nhảy, bao cát, ngựa gỗ, xà đơn, xà kép, và cả chướng ngại vật bậc thang. So với những nơi huấn luyện trước đây Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy, ở đây hoành tráng hơn rất nhiều.

Đây mới thực sự là nơi huấn luyện của quân nhân.

Kỷ Hi Nguyệt chạy bộ xong, Hạ Tâm Lan dạy cô đánh bao cát. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, quay về cô phải kêu đại  ma vương sắm thêm thiết bị mới được.

Nhưng cô đánh cùng thím Lý và đại ma vương thì kinh nghiệm sẽ thực tế hơn một chút, chỉ là mấy thứ khác thì cô không chắc. Lát sau Hạ Tâm Lan tới nắm lấy sợi dây thừng màu đen, cô tò mò nhìn theo, trong căn phòng có hai sợi dây hai bên.

Hạ Tâm Lan kéo sợi dây buộc vào eo cô  ấy, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kỷ Hi Nguyệt, Hạ Tâm Lan bật thẳng lên.

Hai sợi dây thừng giúp cô ấy bật lên bật xuống liên tục, hơn nữa Hạ Tâm Lan còn có thể đá vô lê* trên không và bước tốc độ nhanh trên bốn bức tường xung quanh.

(Vô lê: trong tiếng việt, từ vô lê bắt nguồn từ ‘Volee’ trong tiếng Pháp. Đây được xem là một trong những kỹ thuật đẹp mắt nhất trong bộ môn bóng đá. Một cú đá được gọi là vô lê khi quả bóng được sút bằng chân ngay trên không trung – nguồn: Wikipedia.)

Chỉ cần rớt xuống, sợi dây thừng sẽ nảy lên, vì vậy dụng cụ này được dùng để luyện khả nang bật nhảy.

Chương 289: Huấn luyện đặc biệt (IV)

Kỷ Hi Nguyệt cảm giác như đang đóng phim cổ trang, hoạt động này rất giống khinh công, nhưng tất nhiên là không phải. Chỉ cần quen với tiết tấu, lâu dần cơ thể sẽ sinh ra quán tính, hành động cũng trở nên linh hoạt hơn.

Còn có xà kép xà đơn gì đó nữa, đều là dụng cụ rèn luyện tính dẻo dai cho thân thể.

“Bố tôi nói, bởi vì tôi là phụ nữ nên cơ thể đã là một lợi thế. Cho nên luyện tập những cái này rất hữu ích cho sự dẻo dai của tôi.”  Hạ Tâm Lan nói với cô sau khi tập xong một vòng.

“Ồ, vậy tôi cũng thử xem thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng mình có thể bay như vậy.

“Cô đừng nghĩ đơn giản nhé. Lúc vừa bắt đầu, tôi phải chụp ếch vô số lần đấy. Từ từ thôi, đừng có vội. Phải chờ quen dần mới bay càng lúc càng cao được, biết chưa?” Hạ Tâm Lan cười nhắc nhở.

“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe tới chụp ếch là không dám cao hứng nữa.

Cô kéo sợi dây đen từ từ men theo, Hạ Tâm Lan đứng bên cạnh chỉ dẫn, sau đó Kỷ Hi Nguyệt đặt một chân xuống, lấy đà rồi toàn thân bật lên.

Nhưng  vừa mới bật lên, cô liền cảm thấy sợi dây màu đen bị đảo ngược, cho nên nếu cô không kiểm soát tốt thì cả người sẽ bị xoay vòng vòng trên không, như vậy quả thực rất nguy hiểm.

Hạ Tâm Lan cũng rất lo lắng, ở dưới hồi hộp theo dõi.

Cũng may là cánh tay Kỷ Hi Nguyệt có lực, sống chết túm chặt lấy sợi dây thừng mới khiến cô không mất đi thăng bằng.

Dần dần cô bắt đầu quen nhịp, ở trên không có thể lộn nhào một vòng. Hạ Tâm Lan thoạt nhìn rất hoảng sợ, song cô ấy cũng rất kinh ngạc.

Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất có tài năng, chỉ trong thời gian ngắn cô đã khá thành thạo, chỉ cần dược đào tạo chuyên sâu, những chuyện này sẽ không thành vấn đề.

Mặt Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn căng thẳng. Cô cố gắng dùng tâm để cảm nhận được hạng mục huấn luyện này.

Chốc lát sau, Hạ Tâm Lan bật cười vì thấy cô đã thành thạo lên rất nhiều, có thể đi nghiêng được một đoạn nhỏ trên tường. Lúc sắp rơi xuống, Kỷ Hi Nguyệt lập tức chạm đất, bật lên một lần nữa và tiếp tục chạy.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn giữ sự căng thẳng, mãi cho đến một tiếng sau cô mới có cảm giác như một cao thủ võ lâm. Do mới tập luyện nên mỗi lần thời gian rất ngắn, nhưng nhiêu đó cũng khiến Kỷ Hi Nguyệt rất hưng phấn.

Tối nay cô chỉ học chuyên bài tập này. Học được gần hai tiếng, nhìn đồng hồ treo tường sắp mười một giờ, Kỷ Hi Nguyệt mới dừng lại.

Người đầm đìa mồ hôi, đầu tóc cũng ướt sũng, nhưng bởi vì được luyện tập với cường độ lớn nên cả hai người phụ nữ đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.

“Đi thôi, đi uống rượu. Lâu rồi chưa được uống.” Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt tắm ra thì nói với cô.

Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã đổi sang quần jean, ở trên là chiếc áo thun màu trắng, thoạt nhìn rất trẻ trung và năng động, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng khiến người ta muốn bổ nhào đến cắn một miếng.

“Tiểu Nguyệt, tôi phải công nhận là ánh mắt Cố Cửu rất tốt. Cô thực sự rất xinh đẹp.” Hạ Tâm Lan đột nhiên có chút tự ti.

Cô ấy không thuộc kiểu quý cô thục nữ. Là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thủ đô nên khung xương và vóc dáng tương đối thô kệch, nếu không để tóc dài và không ăn mặc có phần nữ tính, e là Hạ Tâm Lan đã bị coi là đàn ông.

“Xinh đẹp không mài ra cơm ăn.” Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy mặc một bộ đồ màu đen thoải mái, quần ống rộng và áo bó sát màu đen, nhìn cũng rất là nữ tính.

Đặc biệt là mặc dù Hạ Tâm Lan khung xương to, nhưng do có tập luyện nên đường cong cơ thể cũng rất bốc lửa.

“Wow! Tâm Lan, trông cô rất gợi cảm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt dở trò lưu manh xoa nắn cặp mông cao vút của cô ấy, độ đàn hồi quả thực khiến cô không muốn rời tay.

“Aiya, cô lưu manh quá rồi đấy.” Hạ Tâm Lan rít lên một tiếng rồi bật cười bỏ chạy.

Kỷ Hi Nguyệt cười ha hả: “Chị Tâm Lan, chị xõa tóc ra đi.”

Chương 290: Đêm ở quán bar (I)

Hạ Tâm Lan trước giờ chỉ thích buộc tóc đuôi ngựa, thỉnh thoảng đổi sang búi tóc, chủ yếu là để tiện hoạt động. Nếu không phải mẹ cô ấy khuyên can thì Hạ Tâm Lan đã sớm cắt tóc ngắn rồi.

“Thả xuống? Tôi không quen đâu.” Hạ Tâm Lan thoáng sững người.

“Lúc nào không làm việc thì sẽ quen thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bước tới giúp cô ấy tháo búi tóc xuống.

Ngay lập tức, một mái tóc dài đen bóng đổ xuống, che lấp đi vẻ cường thế bình thường  của Hạ Tâm Lan, trong nháy mắt cô ấy đã trở nê nữ tính hơn rất  nhiều.

“Uầy!” Mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên.

“Nào, để tôi giúp chị hoạ một chút phấn son.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mặt mộc của Hạ Tâm Lan không tệ, chỉ là cô ấy không chịu chăm chút bản thân. Thực ra cô ấy có thể khiến bản thân trông bắt mắt hơn rất nhiều.

“Còn trang điểm nữa sao? Không cần có được không?”  Hạ Tâm Lan có chút xấu hổ.

“Sơ sơ thôi. Lát nữa chị tự nhìn lại xem, nếu không đẹp có thể xóa đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt kéo cô ấy ngồi xuống.

Hạ Tâm Lan có chút cự nự ngồi xuống. Đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy tỉa lại chân mày, sau đó dùng BB cream đánh một lớp nền, nâng màu da sáng lên một tông, rồi lại giúp cô ấy kẹp lông mi và chuốt một ít mascara. Hai bên má thì đánh highlight tạo khối, làm cho tổng thể khuôn mặt nhìn thon gọn và nhỏ nhắn hơn, cộng thêm một lớp son môi bóng mờ.

Kỷ Hi Nguyệt lại lấy máy uốn tóc, uốn tóc thẳng thành vài lọn to, sau đó vỗ tay nói: “Xong rồi!”

Hạ Tâm Lan vốn dĩ không dám nhìn, bây giờ mới bước tới trước gương ngắm nghía một cái, vừa thấy bản thân mình trong gương, cô ấy liền há hốc miệng mồm.

“Thế nào? Có phải nhan sắc thăng hạng lên rất nhiều không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.

Hạ Tâm Lan không dám nhìn vẻ thục nữ của mình trong gương, cô ấy không thể tin đó là chính mình.

Thực tế thì không thay đổi gì nhiều, nhưng kỹ thuật trang điểm có như không có này đã khiến cô ấy trở nên nữ tính và xinh đẹp hơn.

Quả nhiên không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ lười!

“Nào, chụp tấm ảnh đi.” Kỷ Hi Nguyệt cầm điện thoại lên chụp hình.

“Aiya, đừng chụp mà.” Hạ Tâm Lan lập tức căng thẳng.

“Sợ gì chứ. Đẹp lắm đấy, quả thực rất có khí chất mỹ nhân. Tâm Lan, sau này chị cứ trang điểm theo cách này nhé, rất đơn giản. Với lại chị đâu có xấu, trang điểm sơ một chút là nhìn xinh đẹp lên ngay.” Kỷ Hi Nguyệt đã có kinh nghiệm.

Cứ nhìn một Vương Nguyệt xấu đến ma chê quỷ hờn là biết cô có tài trang điểm cỡ nào.

Thực ra chuyện này cũng nhờ có Triệu Vân Sâm, nếu không phải muốn thu hút sự chú ý của Triệu Vân Sâm thì cô cũng đâu cất công đi học trang điểm. Dù sao cũng cảm ơn tên vô lại đó, vì anh ta mà cô mới có được tay nghề như bây giờ.

“Vậy cô chụp đi rồi gửi cho tôi.” Hạ Tâm Lan trong bụng vui thầm, thì ra mình cũng có thể xinh đẹp, trước giờ thực sự đã uổng phí, “Nhưng ngày mai cô phải đưa tôi đi mua đồ trang điểm đấy nhé. Tôi khong biết chọn.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận