Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc chiếm tiên thê hàn thiếu sủng tận thiên

Chương 301: Manh mối bị đứt gãy

Ngô Phương Châu lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng có vẻ rất khó. Manh mối Tôn Mai xem như bị chặt đứt, bên Úc tạm thời cũng không có manh mối nào hữu ích.”

“Bên đó sao có thể như thế. Một mạng người đấy. Người đã chết rồi thì phải cấp tốc tìm ra hung thủ mới đúng chứ.” Liễu Đông bất bình nói.

“Bên đó tất nhiên có truy bắt, nhưng bắt được hay không thì không biết được. Chúng tôi chỉ còn cách khai thác từ người đàn ông đã bắt được tối hôm qua.” Ngô Phương Châu nói.

“Người này tên là Dư Giang, ba mươi bâ tuổi, đến Cảng Thành từ mười năm trước. Trước đây anh ta làm đàn em giữ xe trong hộp đêm, dần dà dấn thân vào con đường xã hội đen, sau đó có chút tiếng tăm thì mở một công ty tài chính, chính là công ty cho vay nạn lãi đó.”

“Anh ta thừa nhận đã kêu người lái mô tô vào xe bus lấy cái túi đi, tiền công là năm trăm tệ, cho nên tên lái mô tô có lẽ không có liên quan gì khác tới vụ án này.”

“Dư Giang cũng thừa nhận là có người kêu anh ta tới lấy trộm túi xách của Trương Cầm, nhưng anh ta không khai là ai kêu anh ta đi lấy trộm, cũng không thừa nhận vụ tai nạn xe bus là có người làm. Anh ta rất kín miệng, nghe nói còn mời được luật sư hỗ trợ rất đắc lực, nên anh ta ngậm miệng rất chặt.” Ngô Phương Châu sầu não.

“Vậy Tần Hạo thì sao? Có nhắc tới Tần Hạo không?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.

“Không có, người này rất kín kẽ, tạm thời chưa nạy được miệng anh ta. Chiều nay chúng tôi sẽ đến bất động sản Kỷ Tinh tìm hiểu thêm tình hình, Tiểu Nguyệt, về vấn đề Tần Hạo mà cô đề cập, tôi đã cho điều tra qua. Anh ta hầu như không có điều gì khả nghi.” Ngô Phương Châu nói với Kỷ Hi Nguyệt.

“Anh Tiểu Ngô, người này chắc chắn là có vấn đề. Anh tin tôi đi, nhất định phải chú ý điều tra. Mặc dù chưa biết chuyện này có liên quan tới anh ta không, nhưng anh ta không phải là người tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt không biết trong lòng có bao nhiêu chán nản, nhưng bây giờ không có bằng chứng, trước khi sự thật được phơi bày, quả thực rất khó giải quyết.

Nhưng cô không hy vọng tên súc sinh Tần Hạo này được nhởn nhơ sung sướng.

“Cô  yên tâm. Nếu anh ta thật sự phạm pháp, tôi nhất định sẽ bắt anh ta.” Ngô Phương Châu cảm thấy Vương Nguyệt rất để ý đến người tên Tần Hạo này. Nhưng qua điều tra của anh ấy thì người này thân thế thực sự trong sạch, cùng lắm là sinh ra trong một gia đình nghèo khó mà thôi.

Anh ta làm việc ở bất động sản Kỷ Tinh từ vị trí thấp nhất, năm năm sau mới leo lên được vị trí phó tổng như hiện tại, tiền lương tiền thưởng đều rất bình thường.

Vấn đề chỉ còn nằm ở sổ sách kế toán của Trương Cầm đang bị thất lạc, và không biết là có giả thiết khác không, vì trừ cái này ra thì thực sự không có khả năng nào nữa.

“Anh Tiểu Ngô, anh điều tra số điện thoại thử xem. Tần Hạo chắc hẳn sẽ liên lạc với Dư Giang qua điện thoại. Trước đây chắc chắn sẽ có giao dịch hoặc qua lại. Lần đó chính mắt tôi nhìn thấy hai người họ ăn cơm chung với nhau, những thứ này đều rất hoài nghi, chỉ là chưa tìm ra điểm đột phá thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.

Liễu Đông thầm kinh ngạc, cậu cảm thấy Vương Nguyệt thật sự có chút năng lực phá án.

“Được, chúng tôi sẽ cho điều tra những thứ này. Có tin tức gì sẽ báo lại vơi các cô.” Ngô Phương Châu cười nói.

Ba người Kỷ Hi Nguyệt trở về tay không, cô cảm thấy rất khó chịu, giống như đã bỏ sót điều gì đó.

Kiếp trước Tần Hạo ấp ủ tới năm năm sau mới ra tay, cho nên kiếp này cô không tin là không thể trừng trị anh ta trước lúc đó.

Hơn nữa kiếp trước có xảy ra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, có chuyện Tần Hạo đi tìm Trương Cầm, đi tìm Dư Giang, còn có cái chết của Tôn Mai, có đánh chết cô cũng không tin trong đâu không có sự nhúng tay  của Tần Hạo.

Chỉ là người đàn ông này quá xảo quyệt, ẩn nấp rất kỹ, nếu không cô cũng không đến nỗi bị anh ta và Đường Tuyết Mai kết hợp lại lừa gạt  lâu như vậy.

Cho dù kiếp trước cô ngu ngốc, nhưng bố cô phát giác được lại không điều tra cũng không nói ra, còn bị hại chết. Kiếp  này sao cô có thể cam tâm nhìn loại súc sinh này ung dung tự tại được chứ?

Chương 302: Bắt chuyện xấu lúc nửa đêm (I)

Một đêm này Kỷ Hi Nguyệt không được ngon giấc, nằm trên giường cứ trằn trọc không yên.

Trong đầu cô cứ nghĩ về cảnh tượng đáng sợ trước khi chết ở kiếp trước, khuôn mặt cầm thú của Tần Hạo, bộ mặt mưu mô xảo trá của Đường Tuyết Mai, ánh mắt trào phúng, những thứ đó đã làm cô choàng tỉnh giấc từ cơn ác  mộng lúc nửa đêm.

Đương nhiên nếu không phải vì tiếng điện thoại vang đánh thức, có lẽ cô vẫn đang trong cơn mộng mị đáng sợ.

Trán đẫm mồ hôi, cơ thể trống rỗng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật đèn ngủ lên, cầm điện thoại lại xem, là cuộc gọi từ anh Năm tài xế của bố.

Cô đột nhiên ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ đã là một giờ bốn mươi phút sáng.

“Anh Năm, bố tôi xảy ra chuyện sao?” kỷ Hi Nguyệt gấp gáp nói.

Anh Năm bên kia đáp: “Đại tiểu thư, ông chủ, ông ấy, ông ấy với cô Đường , khụ khụ?”

“Sao cơ? Bố tôi với cô Đường? Đường Tuyết Mai?” Con người Kỷ Hi Nguyệt muốn rớt cả ra ngoài, “Hai người họ làm sao?”

“Hai người họ vừa mới ra ngoài, đi mướn phòng khách sạn rồi.” Anh Năm úp úp mở mở nói.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức từ trên giường phóng xuống: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy!  Trưa nay tôi mới gặp bố, ông ấy nói tối nay không đi ăn với khách mà. Sao bây giờ lại ở chung với Đường Tuyết Mai được?”

“Đại tiểu thư, chuyện này cũng không thể trách tôi, ông chủ dặn tôi là không được nói với cô chuyện của cô Đường. Tôi cũng không biết tại sao ông chủ lại biết cô liên lạc với tôi  từ trước.” Giọng nói của anh Năm đầy chán nản.

Kỷ Hi Nguyệt giật mình, có khả năng là lúc ở bệnh viện cô đã từng nói với bố, là mình thấy anh Năm nên mới biết bố ôm Đường Tuyết Mai vào phòng cấp cứu, cho nên lúc cô tới vặn hỏi bố đã cảnh cáo anh Năm không được nói chuyện này ra.

“Vậy, vậy vì sao hai người đó lại đi mướn phòng khách sạn?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.

“Chuyện này, ông chủ với cô Đường cùng tham gia vào một tiệc rượu, cả hai đều uống say khướt. Cô cũng biết đấy, tôi thì làm sao mà ngăn cản được.” Anh Năm nói.

“Bây giờ sao? Khách sạn nào vậy?” Kỷ Hi Nguyệt  vô cùng lo sợ.

“Khách sạn Khải Duyệt phòng 1808. Tiểu thư, nếu bây giờ cô qua e là cũng không kịp. Hai người họ vừa vào rồi.”

“Để tôi gọi cho bố, anh cũng nghĩ cách ngăn lại cho tôi đi! Tôi qua liền bây giờ đấy!” Kỷ Hi Nguyệt quýnh lên.

Nói xong cô cúp điện thoại, vừa thay đồ vừa gọi cho bố.

Điện thoại của Kỷ Thượng Hải vẫn luôn để chế độ rung, nhưng lúc này để trên sô pha thì có rung hai người cũng không nghe thấy.

Hai người đã ôm nhau lên giường hôn hít.

Mặc dù cả hai chưa đến nỗi say khướt, chỉ là hơi chóng mặt và đều biết mình đang làm cái gì, nhưng có thể cả hai đều muốn buông thả nên đã để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.

Kỷ Thượng Hải đã nhiều năm không gần phụ nữ, Đường Tuyết Mai cũng độc thân lâu nay, vì vậy cũng xem như là củi khô bốc lửa.

Kỷ Hi Nguyệt thấy bố mình không bắt  mày, trong miệng mắng chửi một  tiếng chiết tiệt rồi vội vội vàng vàng cầm balo chạy ra ngoài.

Lên xe, kêu tài xe chạy với tốc độ nhanh nhất để đến khách sạn Khải Duyệt. Đến nơi cô ba chân bốn cẳng chạy vào trong, bấm thang máy lên tầng 18.

Cửa thang máy vừa mở ra là đã nhìn thấy anh Năm đang lo lắng đi qua đi lại.

“Tiểu thư, cô đến rồi. Nhanh lên nhanh lên, bây giờ chắc đang tắm rửa.” Anh Năm cũng làm liều, vừa cúp máy với Kỷ Hi Nguyệt xong là đi lên gõ cửa.

Đôi nam nữ đang ôm hôn say đắm bỗng giật mình buông nhau ra.

Anh Năm hỏi ông chủ có cần mua bao không, rồi có cần anh ấy đợi ông không, cái gì nghĩ ra được  anh ấy đều hỏi.

Kỷ Thượng Hải đã uống rượu nên hứng thú cũng dổi dào, ông chê anh ấy lắm lời, đuổi anh ấy về nhà như đuổi ruồi, kêu anh ấy là sáng mai đến sớm đón ông.

Kỷ Hi Nguyệt lao đến trước cửa phòng 1808, vươn tay bấm chuông rồi gõ cửa thật mạnh.

Chương 303: Bắt chuyện xấu lúc nửa đêm (II)

Đường Tuyết Mai lúc này đã tắm rửa xong, nằm trong chăn đợi Kỷ Thượng Hải tắm ra.

Nghe tiếng gõ cửa, cô ta có chút chột dạ, vội vàng gọi với Kỷ Thượng Hải đang ở trong phòng tắm: “Lão Kỷ, có người gõ cửa kìa, không biết có phải anh chàng tài xế của anh lại đến nữa không.”

Đường Tuyết Mai có chút bực bội, anh chàng tài xế này bị thần kinh à, lẽ nào không biết ông chủ đang bận công chuyện mà cứ đến phá hoại?

Kỷ Thượng Hải mới xối được một nửa, lập tức quấn khăn tắm bước ra ngoài.

“Tuyết Mai, thật ngại quá, a Năm tối nay cũng có uống chút rượu, nên là tinh thần không được tỉnh táo. Để anh đi xem.”

Kỷ Hi Nguyệt không thấy người mở cửa thì đập cửa càng mạnh hơn, sau đó thét lên: “Bố, mở cửa!”

Kỷ Thượng Hải vừa mới đến phòng khách, nghe thấy tiếng Kỷ Hi Nguyệt thì sắc mặt chợt tái nhợt. Khuôn mặt vốn dĩ bị hơi rượu làm cho phát đỏ cũng bị bay màu.

“Kỷ Thượng Hải, bố ra đây cho con!” Kỷ Hi Nguyệt nổi quạu, lời cô nói là gió thoảng bên tai sao? Kêu bố cô không được dính líu tới Đường Tuyết Mai, tại sao lại ở chung một chỗ?

Kiếp này cô sẽ không cho phép!

“Bố, nếu bố còn không mở cửa, con sẽ gọi nhân viên phục vụ!” Kỷ Hi Nguyệt ở ngoài cửa thét lên.

Đường Tuyết Mai cũng bị dọa cho sợ hãi, gấp gáp mặc đồ vào.

“Chuyện gì vậy? Con gái của anh đến sao?” Mặt Đường Tuyết Mai cũng tái nhợt.

“Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em đừng ra ngoài. Để anh đi mở cửa. Tiểu Nguyệt mà phát điên lên là không ai cản nổi đâu, cho nên để con bé vào trước đã.” Kỷ Thượng Hải cũng biết tính khí của Kỷ Hi Nguyệt.

Lúc Kỷ Hi Nguyệt bám lấy Triệu Vân Sâm, ông cũng xấu hổ thay cho con gái, cô hoàn toàn là bị chiều đến hư. Cho nên ông rất hiểu đứa con gái này, chỉ có thể dỗ ngọt chứ không thể làm căng.

Kỷ Thượng Hải nhanh chóng mặc quần áo vào và ra mở cửa. Khuôn mặt phẫn nộ của Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuất hiện trước mặt Kỷ Thượng Hải.

“Tiểu Nguyệt, sao con lại đến đây?” Kỷ  Thượng Hải rất ngại ngùng, bị con gái bắt gặp đi mướn phòng khách sạn với phụ nữ quả thực có chút xấu hổ.

Kỷ Hi Nguyệt đẩy bố cô sang một bên rồi bước vào trong.

“Tiểu Nguyệt, con đừng như vậy!” Kỷ Thượng Hại vội vàng túm cánh tay Kỷ Hi Nguyệt lại.

Kỷ Hi Nguyệt xoay người, anh Năm ở bên ngoài lật đật đóng cửa.

Kỷ Thượng Hải đã hiểu vì sao Kỷ Hi Nguyệt lại xuất hiện ở đây. Tài xế của ông đúng là ăn no đi lo chuyện bao đồng mà!

“Bố, bố hứa với con thế nào?” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đều là lửa giận.

Kỷ Thượng Hải lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng kích động. Tại hôm nay bố uống say thôi mà.”

“Uống say? Uống say rồi là đem lời nói của con trước đây bỏ ngoài tai? Hay vốn dĩ bố không xem con là con gái?”

“Tiểu nguyệt, con đừng nói lung tung. Không nghiêm trọng vậy đâu con.” Kỷ Thượng Hải cũng bị dọa.

“Nói lung tung? Con đã nói với bố đừng dính líu tới người phụ nữ này, tại sao bố không nghe con?”

Kỷ Thượng Hải đỏ mặt: “Tiểu Nguyệt, con, con đừng tức giận. Bố thật sự uống say mà. Với lại hình như con có hiểu lầm với Tuyết Mai rồi!”

“Hiểu lầm? Bố, bố không tin con gái mà đi tin người ngoài sao? Cô ta làm như vậy mới có thể quyến rũ bố đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại.

Trong cô rất sốt ruột, lẽ não lịch sử nhất định phải lặp lại sao?

Không, cho dù hôm nay cô có cạch mặt, hay làm tổn thương bố đi nữa, cô cũng sẽ không để hai người họ ở bên nhau.

“Tiểu Nguyệt, con đừng nói bậy bạ, con bình tĩnh chút đi. Bây giờ bố về nhà với con nhé?” Kỷ Thượng Hải không muốn gây náo, sẽ rất khó coi, vì vậy muốn mang Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi trước.

Chương 304: Bắt chuyện xấu lúc nửa đêm (III)

Kỷ Hi Nguyệt nổi giận: “Không, con phải gặp người phụ nữ này. Con muốn biết tại sao cô ta lại ở chung bố? Bộ đàn ông Cảng Thành chết hết rồi à? Tại sao lại tìm một người đàn ông lớn hơn cô ta tới hai mươi tuổi?”

Nói rồi Kỷ Hi Nguyệt toan bước vào bên trong gặp Đường Tuyết Mai, mục đích đương nhiên là muốn Đường Tuyết Mai biết con gái của Kỷ Thượng Hải phản đối kịch liệt, để xem sau này cô ta còn mặt mũi đi gặp bố nữa không.

Nhưng cô lập tức bị Kỷ Thượng Hải túm lại: “Tiểu Nguyệt, đừng náo nữa, bọn bố đều là người lớn, biết mình đang làm gì. Con ra cửa trước đi, bố lập tức ra ngay!”

“Bố, bố che chắn cho cô ta như vậy, có phải là đã thích cô ta rồi không? Con nói cho bố biết, trừ phi bố không muốn đứa con gái này nữa, bằng không con tuyệt đối sẽ không đồng ý hai người quen nhau. Bố có thể tìm bất cứ người phụ nữ nào, nhưng cô ta là không thể!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nhìn bố mình.

Đường Tuyết Mai ở bên trong nghe mà phát run, nhưng cũng rất tò mò. Cô ta chưa từng gặp qua con gái của Kỷ Thượng Hải, tại sao con gái ông lại bài xích cô ta như vậy? Hơn nữa còn biết cả tuổi của cô ta? Lẽ nào đã điều tra về cô ta?

“Tiểu Nguyệt, bố biết rồi, con nguôi giận đi. Chúng ta về nhà rồi nói chuyện được không?” Ánh mắt Kỷ Thượng Hải đầy vẻ khẩn cầu.

Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tức giận nhìn chằm chằm bố mình: “Con ở ngoài cửa đợi  bố. Bố thay quần áo rồi ra đây.”

Nói xong cô xoay người bỏ đi, còn dùng hết sức đóng cửa một cái rầm.

Anh Năm ở bên ngoài đang sợ hãi: “Tiểu thư, sau này chắc tôi thảm rồi. Ông chủ đã biết tôi bí mật tố giác với cô.”

“Không cần sợ, bố tôi rất nể tình anh em. Anh theo bố tôi nhiều năm như vậy, sẽ không có việc sa thải anh đâu. Hơn nữa tôi làm vậy cũng là quan tâm ông ấy, ông ấy sẽ hiểu thôi.” Kỷ Hi Nguyêt an ủi anh ấy, “Anh ra xe đợi chúng tôi đi.”

Anh Năm lập tức gật đầy rời đi.

Kỷ Thượng Hải không dám nán lâu. Ông cũng không giải thích nhiều với Đường Tuyết Mai, vì sợ Kỷ Hi Nguyệt đợi lâu lại gõ cửa.

Ông chỉ nói với Đường Tuyết  Mai là muộn chút sẽ gọi điện thoại xin lỗi.

Đường Tuyết Mai đương nhiên không dám ý kiến. Cô ta cảm thấy mọi chuyện rất kỳ lạ.

Kỷ Thượng Hải ra cửa, cùng Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi khách sạn.

Bởi vì trên xe có anh Năm nên hai người không tiện tranh luận, về thẳng đến biệt thư kiểu Tây của Kỷ gia ở Thiên Tinh.

“Tiểu Nguyệt, con đã trưởng thành rồi, sao lại không hiểu chuyện như vậy?” Kỷ Thượng Hải có chút mệt mỏi.

“Bố, có bao giờ con quản chuyện của bố chưa? Đây là chuyện duy nhất. Bố có thể quen bất kỳ người phụ nữ tốt nào, nhưng Đường Tuyết Mai là không thể.” Kỷ Hi Nguyệt rất cứng rắn.

“Tại sao! Cô ấy có chỗ nào không tốt? Con đừng nói là con nghe mấy cái thứ như câu dẫn đại gia gì đấy. Bố đã điều tra rồi, gia thế cô ấy rất trong sạch, chăm chỉ làm ăn, cũng không có tính lăng nhăng. Rốt cuộc là đã đắc tội với con ở đâu?” Kỷ Thượng Hải cũng nổi đóa.

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, không  ngờ bố cô đã cho điều tra Đường Tuyết Mai.

“Cô ta là cô của đồng nghiệp con, như vậy là không thể!” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Bố, chẳng lẽ vì một người phụ nữ mà bố muốn tình cảm cha con bất hòa?”

“Con phải nói cho có lý chứ.” Kỷ Thượng Hải ngồi xuống xoa trán, hơi rượu vẫn còn nên ông cảm thấy  không được thoải mái.

“Con  mặc kệ. Chỉ cần biết người phụ nữ này không được. Bố muốn đem tình cảm cha con ra đặt cược thì bố cứ việc. Nếu bố còn chút quan tâm đến đứa con gái này và người mẹ đã mất của con thì cách xa người phụ nữ đó ra.”

Kỷ Hi Nguyệt nói: “Bố, con nghiêm túc đấy. Bố nghĩ sớm đi, con về đây. Đừng trách anh Năm. Là con đã bắt ép anh ấy. Nếu anh ấy biết sự tình mà không báo, con sẽ không để anh ấy yên ổn.”

“Con, sao con lại vô lý như vậy chứ?” Kỷ Thượng Hải phiền muộn.

Chương 305: Bắt chuyện xấu lúc nửa đêm (IV)

“Bố, không phải con vô lý, mà là con thật sự không thích Đường Tuyết Mai đó. Cảng Thành nhiều phụ nữ như vậy, lẽ nào bố cứ nhất định phải chọn cô ta làm mẹ kế của con?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

“Nói bậy. Chẳng phải bố với cô ấy chỉ mới bắt đầu thôi sao?” Kỷ Thượng Hải bực bội nói.

“Vậy thì đừng bắt đầu nữa, kết thúc đi. Có thể bồi thường cho cô ta một chút phí tổn, nhưng bố tuyệt đối đừng qua lại với cô ta nữa biết không hả?” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Con đi đây.”

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì ra về. Cô tin mình đã dùng đến mối quan hệ cha con để đe dọa bố, có lẽ ông ấy cũng sẽ cân nhắc mà thu tay lại.

Thực ra cô rất muốn hỏi xem, tại sao bố cô và Đường Tuyết Mai ở chung với nhau. Rõ ràng bên nào cô cũng đã nói xấu nhau, cho dù bố cô có đi điều tra Đường Tuyết Mai, thì Đường Tuyết Mai tại sao lại không hề đề phòng bố cô?

Người phụ nữ này chắc chắn có mưu đồ, nếu không làm gì có chuyện một người phụ nữ ba mươi tuổi lên giường với ông già năm mươi tuổi?

Kỷ Hi Nguyệt không phải chê gì bố cô, thực ra bố cô còn rất phong độ. Nhưng suy cho cùng ông cũng đã năm mươi tuổi, vết tích của tháng năm chắc chắn là điều không thể tránh khỏi, nên là không có chuyện lọt vào mắt xanh của Đường Tuyết Mai dễ như vậy, hơn nữa mới đó mà đã lên giường?

Tới lui chưa được một tuần mà? Tốc độ này còn nhanh hơn cả thanh niên ấy chứ?

Lên xe, Kỷ Hi Nguyệt nói với anh Năm: “Anh Năm, sau này bố tôi chắc sẽ đề phòng anh, nhưng anh nhất định phải đặc biệt chú ý, không thể để bố tôi với cô ta qua lại. Người phụ nữ khác thì tôi không quan tâm, nhưng người tên Đường Tuyết Mai này thì tuyệt đối không được.”

“Đại tiểu thư, thực ra là tại sao vậy? Tôi thấy cô Đường đó đâu có giống người xấu.” Anh Năm cũng rất tò mò.

“Cô ta, cô ta quá giống mẹ tôi. Tôi không muốn người phụ nữ  này giành mất vị trí của mẹ tôi trong lòng bố.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nói dối, nhưng lý do này đủ để cho anh Năm chấp nhận.

“Được, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng để mắt tới ông chủ.” Trong lòng anh Năm thở dài. Nói chung thì làm gì có ai chấp nhận mẹ kế? Hơn nữa còn là một người phụ nữ nhìn giống mẹ mình. Trong lòng cô chắc chắn sẽ mất cân bằng và tủi thân cho mẹ.

Về đến khu dân cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt trăn lui trở tới vẫn không ngủ được. Buổi sáng thím Lý tới phát hiện Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa dậy thì lên phòng xem cô thế nào.

Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không một chút cảnh giác. Thím Lý bước tới mới phát hiện mặt Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng, vẻ mặt rất khó chịu.

Bà lập tức gọi lớn: “Tiểu thư, Kỷ tiểu thư?”

Kỷ Hi Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra.

“Ôi chết, cô phát sốt rồi. Có chuyện gì vậy?” Thím Lý vừa sờ vào trán cô thì hết cả hồn.

“Vậy sao? Cháu đau đầu quá, chắc là tối qua ngủ không ngon giấc.” Kỷ Hi Nguyệt yếu ớt nói.

“Cô nằm đi, để tôi đi gọi bác sĩ.” Thím Lý vội nói.

“Không cần đâu, thím Lý. Cố Cửu không có ở đây, thím cho cháu chút thuốc hạ sốt là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, có thể do cô tới thủ đô tập luyện quá sức, quay về chưa nghĩ ngơi cẩn thận, nửa đêm còn ra ngoài ngăn cản bố cô, cộng thêm chuyện mơ thấy ác mộng liên tục nên sức khỏe không chịu nổi mà ngã bệnh.

Thím Lý đi lấy nước nóng, máy đo nhiệt độ các thứ… nói Kỷ Hi Nguyệt đừng sốt ruột, bác sĩ của Triệu gia đang trên đường đến.

“Hả? Thím Lý, bệnh lặt vặt thôi mà, đâu cần làm phiền tới Triệu gia chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.

“Cậu chủ nói cần.” Thím Lý đáp.

“Thím nói với anh Hàn rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn.

Thím Lý gật đầu: “Chắc chắn phải nói rồi. Cậu chủ một tuần sau mới về, nói là mọi việc của cô phải báo cáo lại hết. Tôi đâu dám giấu diếm, lỡ cậu chủ biết được thì tôi lại bị phạt mất.”

“Cháu thì có chuyện gì được chứ, chỉ bệnh vặt vãnh thôi mà. Anh Hàn nhiều việc lắm rồi, cháu không muốn anh ấy thêm bận lòng.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói.

Chương 306: Kỷ Hi Nguyệt bị bệnh

Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong thì tin nhắn đến. Cô vội vàng cầm lên xem, quả nhiên là Triệu Húc Hàn.

“Bị bệnh à?” Anh gửi tới ba chữ.

Kỷ Hi Nguyệt hồi âm lại: “Bị cảm nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng cả.” Sau đó còn kèm theo biểu cảm cười vui.

“Đừng đi làm, nghĩ ngơi đi.” Anh lại gửi đến một câu sống sượng.

Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng đáp lại: “Thật sự không sao mà, uống thuốc rồi đi ngủ một chút la được rồi.”

“Nghe lời, không nghe lời là trách phạt thím Lý đấy.” Triệu Húc Hàn uy hiếp.

Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn thím Lý: “Thím Lý, thím xem thím nói với anh Hàn chi, để bây giờ cháu mà đi làm thì người bị trách phạt là thím đấy.”

Thím Lý dở khóc dở cười: “Vậy tiểu thư thương lấy tôi với. Đừng đi làm nữa, ở nhà nghĩ ngơi thật tốt.”

Kỷ Hi Nguyệt quả thực có chút váng đầu, cô khẽ gật đầu nói: “Được rồi, nhưng lần sau thím đừng nói với anh Hàn nữa, nếu không người xui xẻo là cháu đấy.”

Thím Lý ngại ngùng gật đầu: “Được được được.”

Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hồi âm lại: “Vâng, mà anh Hàn, vết thương của Cố Cửu thế nào rồi?”

“Không có gì nghiêm trọng. Em mau nghĩ ngơi đi.”

Kỷ Hi Nguyệt biết cuộc nói chuyện đã kết thúc. Cô  không biết Triệu Húc Hàn đã xảy ra chuyện gì, nhưng không bị thương là tốt rồi.

Chú Quyền, bác sĩ gia đình của Triệu gia thoáng chốc đã đến nơi, sau khi giúp Kỷ Hi Nguyệt khám xong thì chuẩn đoán do cô kiệt sức nên bị cảm lạnh, chỉ cần uống thuốc và nghĩ ngơi là sẽ khỏe lại.

Ra tới cửa, chú Quyền hỏi thím Lý: “Thím Lý, cô Kỷ này với cậu chủ sống chung với nhau thật à?”

Thím Lý nhìn ông ấy: “Chúng tôi chỉ là người làm, sao mà biết được.”

“Thím chăm nom sinh hoạt hằng ngày cho cậu chủ, cô gái này lại ở đây mà lẽ nào thím không biết?” Chú Quyền tỏ ra không tin.

“Không có gì. Tôi cũng không rõ. Chú cũng biết cậu chủ bận bịu, đâu có chung đụng vói Kỷ tiểu thư  bao nhiêu. Chú Quyền, chú muốn biết những điều này để làm gì? Có phải Nhất Gia kêu chú đến thăm dò không?”

Thím Lý nhìn chằm chằm ông ấy.

“Đương nhiên không phải, là ông cụ kêu tôi đến tùy tiện hỏi một câu.” Chú Quyền thở dài, “Thím cũng biết chuyện cô tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam trước đây mà. Là ông cụ kêu tôi đi phong phanh thăm dò xem.”

Thím Lý thở dài: “Chú cứ nói hai người sống với nhau rất hòa thuận là được. Vô thưởng vô phạt. Chú cũng biết con người cậu chủ mà, có ai hiểu được suy nghĩ của cậu ấy đâu.”

“Được rồi, vậy tôi đi đây.” Chú Quyền cũng biết không thăm dò được gì.

Buổi trưa, tiếng chuông cửa vang lên, người đến là Trần Manh Manh.

“Thím Lý, nghe nói Tiểu Nguyệt bị bệnh. Cháu là Trần Manh Manh, bạn thân của cô ấy, muốn tới thăm cô ấy.” Trần Manh Manh cười đáng yêu và thân thiện với thím Lý.

“Thì ra là bạn của tiểu thư à? Cô vào đi. Tiểu thư đang ở trên phòng. Cô cứ lên tự nhiên.” Thím Lý biết Trần Manh Manh, vội vàng để cô ấy vào.

Trần Manh Manh đáp lại một tiếng rồi chạy lên lầu.

“Manh Manh, sao cậu lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Manh Manh thì rất bất ngờ và vui mừng.

“Trưa nay đến tìm cậu ăn cơm thì nghe Liễu Đông nói cậu bị bệnh xin nghĩ, vì vậy mình mới qua đây thăm cậu. Cậu không sao chứ?” Trần Manh Manh thấy cô dán miếng dán hạ sốt trên trán thì lo lắng hỏi.

“Không sao, cảm mạo bình thường thôi, cậu đừng lo lắng. Mấy nay đóng phim thế nào rồi? Cô Lý Mai đó đối xử với cậu thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chút lo lắng.

Trần Manh Manh cười nói: “Bây giờ Lý Mai rất tốt với mình, nhưng không được thân thiên với mấy diễn viên khác cho lắm. Nhưng mình không quan tâm nhiều vậy đâu, chỉ cần diễn xuất càng ngày càng tiến bộ là được. Cảm ơn cậu nhé Tiểu Nguyêt.”

“Cậu lại nữa rồi đấy. Bạn bè với nhau mà hở ra cứ nói cảm ơn nghe xa lạ quá vậy.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt liếc nhìn cô ấy.

Trần Manh Manh bật cười: “Cậu tới thủ đô mấy ngày nay có kiếm được anh chàng đẹp trai nào không? Mau kể cho mình nghe xem nào.”

Chương 307: Bạn trai tốt

Kỷ Hi Nguyêt và Trần Manh Manh trò chuyện vui vẻ khoảng một tiếng đồng hồ, sau đó Trần Manh Manh cầm quà mà Kỷ Hi Nguyệt mua ở thủ đô về công ty.

Thím Lý thấy tinh thần Kỷ Hi Nguyệt tươi tỉnh thì bảo cô đứng dậy cử động cho thoải mái.

Một chốc sau tiếng gõ cửa lại vang lên, là nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt mang các loại điểm tâm đến.

“Tiểu thư, đây là những món mà cậu chủ đã đặc biệt căn dặn nhà bếp bên đó làm cho cô, sợ cô bị bệnh bị lạt miệng.” Thím Lý nghĩ bụng cậu chủ chắc hẳn rất thích Kỷ Hi Nguyệt, nếu không đang ở nước Mỹ xa xôi lại quan tâm cô như vậy.

Bạn trai nhà ai mà tuyệt vời vậy chứ?

Kỷ Hi Nguyệt nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười, trong lòng cũng chan chứa ấm áp.

Cuối cùng cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn.

“Cám ơn anh Hàn. Anh thật sự rất tuyệt vời. Tặng cho anh một nụ hôn!” Sau đó tự sướng một bức ảnh cô chu môi hôn lên màn hình để làm biểu tượng cảm xúc và gửi qua.

Triệu Húc Hàn bên kia đang nằm trên giường bệnh kế bên Cố Cửu.

Nhận được tin nhắn anh mở ra xem. Vừa nhìn thấy bức ảnh của Kỷ Hi Nguyệt thì khóe miệng khẽ run rẩy, sau đó mỉm cười.

“Hàn thiếu, nhận được cái gì mà vui vẻ vậy? Là Tiểu Nguyệt chứ gì?” Cố Cửu thấy nụ cười của bạn tốt Triệu Húc Hàn thì rất tò mò.

Triệu Húc Hàn lập tức nghiêm mặt, sau đó nói: “Ngủ đi.”

“Xía, Tiểu Nguyệt chắc luôn. Bây giờ tôi đáng thương như vậy mà cậu đành lòng nào không san sẻ niềm vui với tôi sao?” Cố Cửu than khóc.

Triệu Húc Hàn nhớ đến thời điểm tên này gặp nguy hiểm. Đột nhiên anh ấy xông vào cứu anh, kết quả là đạn bay tứ tung, va đập vào tường rồi bật ngược trở lại trúng vào cánh tay trái của anh ấy, lúc đó  tim anh cũng gần như ngừng đập.

Thực tế, bởi vì đã được Kỷ Hi Nguyệt cảnh cáo trước, nên mọi người đều có mặc áo chống đạn, vả lại anh vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ, cho dù Cố Cửu không xông lên thì anh cũng không xảy ra chuyện gì.

Nhưng khổ cái là Cố Cửu không biết, gặp võ nghệ của anh ấy lại tệ, kết quả sau cuộc đấu súng thì chỉ có mình Cố Cửu bị thương.

Nhưng cho dù thế nào thì người anh em này đã lấy thân cứu anh, anh thực sự rất cảm động.

Nghĩ đến đây, anh lấy điện thoại ra, cho anh ấy nghía qua bức ảnh Kỷ Hi Nguyệt tự sướng chu môi hôn.

“Wow wow, tôi chưa nhìn rõ mà!” Cố Cửu vội gọi với.

Người phụ nữ trong tấm ảnh thực sự rất đáng yêu, nhỏ nhắn và xinh đẹp.

“Nhìn qua là được rồi.” Triệu Húc Hàn lập tức tắt máy  không cho anh ấy xem nữa.

“Hàn thiếu, có vẻ Tiểu Nguyệt thực sự rất thích cậu. Xem ra cậu rơi vào tay giặc rồi chứ gì?” Cố Cửu không biết tại sao trong lòng lại có chút xót.

Tại sao anh ấy không gặp được người con gái giống Kỷ Hi Nguyệt nhỉ.

“Bớt nói nhảm.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói ra ba chữ, nhưng sau đó không tự chủ  mở bức ảnh ra xem lại, nhìn mãi nhìn mãi, khóe miệng bất giác lại câu lên một nụ cười.

“Nhìn đi nhìn đi. Dáng vẻ của cậu bây giờ hoàn toàn không giống với Triệu Húc Hàn.” Cố Cửu trong lòng rất ghen tị.

“Ngủ đi!” Triệu Húc Hàn lập tức tắt điện thoại, sau đó để lại cho Cố Cửu một bóng lưng.

“Triệu Húc Hàn, cậu tiêu rồi!” Cố Cửu bật cười.

Nhưng Triệu Húc Hàn không thèm để ý đến anh ấy, để anh ấy tự bô lô ba la một mình. Tron lòng anh thầm nghĩ, đàn ông gì mà nhiều chuyện phát sợ. Đã vậy còn bị thương nữa chứ, đúng là đến chịu.

Tự động bỏ qua tiếng ồn của Cố Cửu, trong tâm trí chỉ toàn là hình ảnh của Kỷ Hi Nguyệt. Sau khi anh bộc phát thú tính vào đêm đó, Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi đến long trời lở đất.

Rốt cuộc chuyện này là vì cớ làm sao? Lẽ nào cô cũng có bí mật?

Kỷ Hi Nguyệt bên đây không thấy tin nhắn hồi âm, nghĩ thầm chắc là giờ này bên Mỹ hẳn đã đi ngủ. Cô vui vẻ ngồi xuống ăn điểm tâm. Vốn dĩ là khẩu vị không được tốt, nhưng đủ các món như vậy cô cũng ăn được không ít.

Nghĩ bụng: Triệu Húc Hàn thực sự rất sủng cô.

Chương 308: Cố Du Du cho tin tức

Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại khỏe khoắn hoạt bát, cô hóa trang thành Vương Nguyệt xấu xí đến văn phòng làm việc.

“Chị Nguyệt, sức khỏe chị tốt lên chút nào chưa?” Liễu Đông vừa nhìn thấy Vương Nguyệt thì rất vui mừng.

“Không tốt sao có thể đi làm chứ? Đã khỏe lại rồi.” Vương Nguyệt ngồi xuống, sắp xếp lại công việc trong thời gian qua.

Vụ án tử thi ngày 1 tháng 5 đã tóm được hung thủ nên độ hot cũng từ từ hạ nhiệt. Nhưng cô hoàn toàn không lo lắng chuyện bị cấp trên chăm chăm vào nhiệm vụ.

Cố Du Du đột nhiên đứng lên, chạy đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói: “Tiểu Nguyệt, cho cô xem cái này nè.”

Nói xong cô ta đem máy tính bảng đặt trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.

Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn, bên trong là một xấp ảnh.

“Chương Tiểu Lộ?” Kỷ Hi Nguyệt  nhìn thấy trong bức ảnh là hình ảnh Chương Tiểu Lộ kéo tóc đánh nhau với một người phụ nữ khác, “Đây là ai?”

‘Vợ của Chu Dương Thiên. Không ngờ cô ta lại dữ dằn đến vậy. Hahaha. Tôi phải phục kích mấy tiếng đồng hồ mới chụp được đấy.” Cố Du Du cho cô xem mấy bức ảnh phía sau, có rất nhiều bức ảnh hai người phụ nữ kéo xé rất dữ dội.

“Đây là ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt cũng có phần khâm phục Cố Du Du.

“Một nhà hàng cao cấp của Nhật Bản, rất yên tĩnh. Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, lúc đó có thể Chương Tiểu Lộ đã hẹn hò bí mật với Chu Dương Thiên. Không ngờ vợ của Chu Dương Thiên lại đến.”

“Chắc là nhiều người đến xem lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ.

“Không, lúc đó chỉ có một nhóm bạn học đang họp mắt trong một phòng bao khác. Khoảng tầm mười mấy người. Song sau đó đã bị người của Chương Tiểu Lộ đe dọa nên không ai dám hó hé.” Cố Du Du cho cô xem mấy bức ảnh của nhóm bạn học đó.

Vừa nhìn thấy, con ngươi của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên co lại, bởi vì ngoài dự kiến thấy được người quen.

Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, không ngờ hai người này lại là bạn học của nhau!

Trong bức ảnh, Tần Hạo còn dang tay bảo vệ cho Đường Tuyết Mai, điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt.

Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt lập tức lộ ra vẻ căm hận, hai người này là súc sinh đã hại bố cô, hại chết cô. Thì ra đôi cẩu nam nữ này đã dan díu với nhau từ sớm.

Cố Du Du lật ảnh lại, Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới thoát ra khỏi trong suy nghĩ căm hận.

“Tối qua chị chưa đăng sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò, với tính cách của Cố Du Du thì một tin tức bùng nổ thế này đã sớm lan truyền từ lâu rồi.

“Haha. Thực ra tối qua tôi cũng bị túm. Người của Chương Tiểu Lộ đã đe dọa tôi nên tôi làm sao dám đăng được, chỉ nhìn cho vui mắt thôi.” Cố Du Du có chút ngại ngùng nói.

“Cho nên chị muốn để tôi đăng?” Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu ý đồ của cô ta.

Cố Du Du vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, trong đây tôi chỉ quen thân với cô. Cô giúp tôi đăng chút đi, rồi tiền thưởng tôi chia cho cô 10% được không?”

“Sao chị không kêu Liễu Đông đăng?” Kỷ Hi Nguyệt có chút buồn cười.

“Tin tức này vốn dĩ  là cô cho Liễu Đông, còn chúng tôi chỉ là tin tức liên quan thôi. Hơn nữa Liễu Đông vừa mới đến, bộc lộ tài năng nhiều quá cũng không hay.” Cố Du Du hơi băn khoăn.

Kỷ Hi Nguyệt biết cô ta đang nghĩ gì. Thực ra là không muốn Liễu Đông mới vào bộ phận tin tức đã nổi bật, như vậy đối với những phóng viên cũ như Cố Du Du rất mất mặt.

“Nhưng cho dù tôi đăng đi nữa, cô nghĩ bên Chương Tiểu Lộ sẽ không biết cô đưa cho tôi sao?” Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn cô ta.

Cố Du Du khẽ nhún vai: “Chuyện đó tôi đâu có quan tâm. Dù sao bọn họ cũng đã tịch thu di động của tôi. Những bức ảnh này là tôi chụp bằng máy ảnh bỏ túi, bọn họ làm sao có thể khẳng định là tôi được chứ.”

Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi nói: “Được. Mấy bức ảnh này cứ giao cho tôi. Dạng người cặn bã thì phải đăng lên để cho mọi người cùng xem.”

Thực ra cái Kỷ Hi Nguyệt muốn chính là bức ảnh nhóm bạn học họp mặt này. Nếu bố cô vẫn muốn quen với Đường Tuyết Mai, bức ảnh này có lẽ sẽ phần nào đả kích ông.

“Tiểu Nguyệt, vậy chốt kèo nhé, tiền thưởng? Haha” Cố Du Du vui vẻ.

“Biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đâu có quan tâm tiền thưởng gì.

Chương 309: Bị hãm hại (I)

Kỷ Hi Nguyệt chỉnh lý lại một chút rồi kêu Liễu Đông làm bản tin liên quan.

“Chị Nguyệt, đây không phải là Cố Du Du đang ‘mượn dạo giết người’ đấy chứ?” Liễu Đông vừa nghe thấy sự việc thì lo lắng nói.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Không sao. Người xấu thì nên bị vạch mặt.”

“Nhưng chuyện này có thể gặp nguy hiểm đấy.” Liễu Đông gấp gáp nói.

Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Chúng ta có sóng to gió lớn gì chưa gặp qua đâu.  Không có gì phải sợ sệt, cứ dũng cảm mà tiến lên. Cậu phải phải luôn tin rằng, tà ác không thể thắng chính nghĩa. Làm mau đi! Cứ viết tên tôi là được. Bây giờ cánh tay của cậu vẫn chưa lành, đừng tìm thêm phiền phức nữa.”

“Vậy đâu có được. Chúng ta là một nhóm mà.” Liễu Đông vội nói.

“Không có tiền thưởng đâu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười khổ.

“Vậy cũng là một nhóm.” Liễu Đông nói xong thì làm việc.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu khẽ cười, sau đó lật lại bức ảnh của Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, rồi đột nhiên liếc nhìn Liễu Đông, cô có nên hỏi dò cậu không? Dù sao Đường Tuyết Mai cũng là cô của cậu.

Nhưng liệu Liễu Đông sẽ nghi ngờ chứ? Vì cô cứ hỏi cậu chuyện của Đường Tuyết Mai.

Cân nhắc một chút, thôi bỏ đi.

Sau khi tin tức được đăng tải, ngay lập tức đã trở thành hot search. Mặc dù sự kiện kiểu tin đồn này không được phát sóng chính thức trên tin tức truyền hình, nhưng lưu lượng truy cập trên trang web cần những điều này để duy trì.

Cố Du Du tính ra khá có kinh ngiệm về phương diện này, hơn nữa cô ta còn rất chịu khó bỏ thời gian ra tìm kiếm tin tức, về năng lực làm việc của cô ta, Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất nghiêm túc công nhận.

Châu Lê sau khi thấy tin tức này đăng tải thì mặt mày biến sắc, đưa mắt nhìn Trần Thanh. Cả tuần này Trần Thanh cũng kiếm được một số nguồn tin, nhưng toàn là tin tức lá cải, lượng truy cập còn không lết lên được 200.000.

Vả lại bọn họ cũng theo sát vụ Chương Tiểu Lộ và Chu Dương Thiên, nhưng không thu hoạch được gì, thực sự không biết Vương Nguyệt làm thế nào có được nó.

Bọn họ cho rằng Vương Nguyệt là người tìm được, bởi vì ở phần ký tên là Vương Nguyệt và Liễu Đông.

Cố Du Du nhát gan, sợ Chương Tiểu Lộ tìm cô ta tính sổ, nên đương nhiên sẽ không đi nói với người khác cô ta là người tìm được tin tức. Đối với cô ta mà nói, chỉ cần tin tức trở thành tin nóng thì sẽ đạt được tiền thưởng.

Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt và anh Béo tới phòng trà nước pha cà phê.

Châu Lê sắc mặt vô cảm bước vào.

“Anh Béo, chiều nay chúng ta ra ngoài đi vòng vòng xem thế nào. Cả tuần này không ra ngoài chạy tin rồi. Anh kêu Liễu Đông chuẩn bị đi.”

“Ok.” Anh Béo cầm cà phê đi ra.

Châu Lê nhìn Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói: “Vương Nguyệt, bây giờ cô oai nhỉ. Có bản lĩnh rồi đấy.”

“Thà có năng lực để ra oai còn đỡ hơn không có.”  Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy. Không biết tại sao người phụ nữ Châu Lê này cứ nhằm vào cô, cô cũng chẳng làm gì đắc tội với cô ta.

Lẽ nào người nhìn người không vừa mắt thì sản sinh ra đủ loại thù hận? Logic gì vậy?

“Vương Nguyệt, tôi nhờ chút chuyện!” Anh Hâm bên ngoài gọi với.

Vương Nguyệt vẫn chưa pha cà phê xong, cô vội đặt ly xuống chạy ra ngoài.

“Vương Nguyệt, cô giúp tôi nhìn xem tiêu đề như vậy đã được chưa?” Anh Hâm ân cần hỏi.

Vương Nguyệt thoáng sững người. Anh Hâm vội nói: “Tôi nghiên cứu về cách đặt tiêu đề của cô rất kỹ, tôi thấy cái nào cũng rất có sức hấp dẫn, vì vậy tôi cảm thấy nên xin cô lời khuyên. Suy cho cùng bây giờ trên mạng đa số là người trẻ tuổi, sợ là khẩu vị của mấy người  già như tôi họ sẽ không thích.”

“Anh Hâm, anh nói chuyện thật thà quá rồi. Tôi cũng chỉ là nghĩ đại thôi, đừng sai lệch sự việc quá là được.” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ có ngày ngay cả anh Hâm cũng xin cô lời khuyên.

Suy cho cùng anh Hâm cũng là nhân viên lâu năm, vào cùng lúc với Trần Thanh, vẫn luôn an phận với công việc nên cũng không có gì đột phá mới mẻ.

“Vậy cô giúp tôi xem một chút đi, mấy cái này thì thế nào?” Anh Hâm vẫn hỏi.

Vương Nguyệt giúp anh ấy xem xong thì chọn ra một cái, sau đó còn chỉnh sửa lại một chút. Anh Hâm cảm thấy có lý, vội vàng cảm ơn cô.

Vương Nguyệt khách sáo nói một câu rồi quay lại phòng trà nước. Châu Lê đã đi khỏi đó, cà phê cũng đã pha xong.

Kỷ Hi Nguyệt rót một cốc cà phê rồi rời đi.

Chỉ là cô không nhìn thấy, lúc cô vừa bước ra khỏi phòng trà nước, Châu Lê lại bước vào.

Chương 310: Bị hãm hại (II)

Nửa giờ sau, Kỷ Hi  Nguyệt và Liễu Đông mang balo công tác lên lưng rồi xuống bãi đậu xe. Vừa leo lên xe anh Béo, bụng Kỷ Hi Nguyệt bỗng đau dữ dội.

“Không được, tôi phải đi vệ sinh.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng xoay người bỏ chạy, chịu đựng muôn phần vất vả mới đến được nhà vệ sinh của bộ phận tin tức.

Liễu Đông và anh Béo ngồi trên xe đợi cô.

“Tiểu Nguyệt chắc ăn phải thứ gì rồi.” Anh Béo lo lắng nói.

“Chắc vậy. Lát nữa ra ngoài mua cho cô ấy ít thuốc.” Liễu Đông nói.

Nhưng đợi tới đợi lui vẫn không thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống.

“Để tôi đi lên xem thử.” Liễu Đông có chút lo lắng.

Đến phòng tin tức vẫn không thấy bóng dáng Vương Nguyệt, cậu hỏi thăm mấy người. Moi người đều nói không thấy, bởi vì nhà vệ sinh nằm bên ngoài văn phòng và ở cuối cùng của hành lang.

Liễu Đông vội vã chạy tới phòng vệ sinh. Có nhân viên nữ bước ra, sắc mặt cậu có chút ngại ngùng.

“Chị  Nguyệt! Chị Nguyệt!” Liễu Đông chỉ còn cách gọi lớn.

“Tôi ở trong đâ!” Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất đau khổ, bụng của cô gặp vấn đề nghiêm trọng, liên tục bị tiêu chảy. Mỗi lần muốn đứng lên đi được mấy bước lại đau quằn quại.

Cô không biết tại sao lại như vậy. Hình như từ sáng đến trưa cô đâu có ăn gì bậy bạ, tại sao lại đau bụng như vậy?

“Liễu Đông, cậu cầm ly cà phê của tôi lại đây đi. Đừng rửa.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nghĩ ra vấn đề nằm ở ly cà phê.

Bình thường uống cà phê không có vấn đề gì, cô cũng đã quen thuộc, nhưng hôm nay lúc cô pha cà phê Châu Lê có bước vào, vì vậy cô đang nghi ngờ Châu Lê.

Nhưng phòng trà nước không có camera, có điều tra cũng không có tác dụng. Nhứng nếu trong ly cà phê có vấn đề, vậy có thể khẳng định là Châu Lê đã bỏ thuốc sổ vào trong.

Liễu Đông khôg hiểu, nhưng cậu vẫn làm theo. Nghĩ bụng lẽ nào Vương  Nguyệt bị người khác bỏ thuốc sổ?

Nhưng lúc Liễu Đông đến lấy ly cà phê của Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện đã được rửa sạch sẽ.

Cậu lập tức chạy đến bên ngoài nhà vệ sinh hét lên: “Vương Nguyệt, ly cà phê của chị đã được được  rửa qua rồi, chị không nhớ sao?”

Cả người Kỷ Hi Nguyệt trở lạnh: “Tôi chưa từng rửa nó. Bình thường mỗi lần uống xong tôi đều đến pha trà rồi tiện thể rửa luôn. Nhưng hôm nay tôi phải ra ngoài, chưa pha trà uống nên không có khả năng đã rửa nó.”

“Chị Nguyệt, ý của chị là có người cho chị uống thuốc sổ sao?” Liễu Đông rất căng thẳng. Cậu  thật sự không nghĩ tới văn phòng của mình lại đáng sợ như vậy.

“Cậu bảo Cố Du Du cho tôi ít thuốc cầm tiêu chảy đi. Tôi sẽ cầm cự để tới bệnh viện.”

Liễu Đông lập tức chạy đi kiếm Cố Du Du. Cố Du Du vừa nghe thì chấn kinh, vội vàng nói: “Chắc chắc là Châu Lê rồi. Tiểu Nguyệt, đúng không?”

“Sao chị lại đoán là cô ta?” Kỷ Hi Nguyêt cũng có chút tò mò.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận