Chương 41: Gặp Lại Tên Súc Sinh (I)
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xem đi xem lại ảnh và video về vụ tan nạn mà Liễu Đông mới đưa, cậu cũng chụp được hình ảnh của người đàn ông mặc đồ đen, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, vì vậy cô chỉ có thể chờ tinn tức bên phía Ngô Phương Châu.
Buổi trưa, Cố Du Du bước tới cười nói với cô: “Tiểu Nguyệt, đi cơm cơm chung nhé, tôi mời.”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn cô ta, trong lòng thầm hỏi từ khi nào con người vắt cổ chày ra nước này lại hào phóng như vậy.
“Chị Du Du, trưa nay em mời chị Nguyệt đi ăn cơm rồi.” Liễu Đông vội vàng nói.
“Vậy chúng ta đi chung luôn đi, Tiểu Nguyệt, em không phiền chứ?” Cố Du Du lập tức hớn hở nói.
“Tôi phiền.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng, sau đó tắt máy tính rồi đứng dậy.
Cố Du Du vô cùng xấu hổ, nhưng Liễu Đông lại cười tươi rói.
“Liễu Đông, tôi đi ăn cơm với đàn chị Cố, lát nữa về tôi sẽ tìm cậu.”
Cô không để cho Cố Du Du được lợi đâu, trước tiên là bắt chẹt để cô ta tốn tiền đã rồi nói tiếp, dù sao bữa trưa cũng phải ăn.
Cố Du Du ngạc nhiên quay người lại, khóe miệng khẽ giật giật.
Thầm nghĩ cái cô Vương Nguyệt này, để Liễu Đông mời khách không tốt sao, cô ta có thể tiết kiệm được một bữa nữa chứ.
Nhưng bây giờ cô ta không dám nói, có thể nhìn ra sếp rất tốt với Vương Nguyệt, cho nên trước tiên cứ kéo gần mối quan hệ đi đã.
Mặc dù trong lòng cực kì không tự nguyện, nhưng suy đi ngẫm lại thì công ty này cũng chỉ có Vương Nguyệt là có thể bám víu được một chút.
Cô gái xấu xí này dù sao cũng còn trẻ, vẫn đang là sinh viên đại học, tính tình kiêu ngạo nhưng cũng bình thường, chịu khó dỗ dành chắc cô sẽ không cảnh giác.
Tiền ăn một bữa thôi mà, coi như cô ta đang đầu tư đi!
Cố Du Du dẫn Vương Nguyệt vào thang máy, cô ta bấm nút đi lên căn tin của công ty, nhưng Vương Nguyệt lại đưa tay nhấn nút xuống dưới.
“Cố Du Du, chị sẽ không keo kiệt tới nỗi mời tôi đến căn tin ăn đấy chứ?”
Cố Du Du có chút chột dạ, nói: “Sao có thể chứ. Tiểu Nguyệt, cô muốn ăn gì cứ nói. Lần trước tôi cược thua nhưng cô không đòi tiền, lần này tôi mời cô đi ăn một bữa ngon lành nhé.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười giễu cợt. Nói hay như hát, cái gì mà cô không đòi tiền, là cô ta không đưa thì có. Dập dầu xin lỗi thì tùy tiện giống như đi chợ mua rau, cô còn có thể nói gì đây?
“Vậy thì ăn đồ Tây đi. Lần trước tôi muốn ăn bít tết bông tuyết thượng hạng của Úc nhưng không đủ tiền, nên vẫn chưa kịp ăn.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý để cô ta tốn tiền.
Quả nhiên, sắc mặt của Cố Du Du đã có chút khó coi.
“Sao thế? Chị cũng không mang đủ tiền sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Sao có thể chứ? Chỉ ăn bít tết bông tuyết thượng hạng thôi mà!.” Cố Du Du lập tức cười thảo mai nói, sắc mặt cô ta đã tái đi vì mất tiền, còn Kỷ Hi Nguyệt thì cả người rất thoải mái.
Nhà hàng Tây nằm ở trung tâm thương mại cách đó không xa, hai người bước vào cửa.
Cố Du Du nhìn vào trong, bỗng xoắn xuýt nói: “Tiểu Nguyệt, mau nhìn xem, người đàn ông đó đẹp trai thật đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn qua, cả người cô đột nhiên bất ổn.
Cô không ngờ lại gặp tên súc sinh Tần Hạo ở đây, mạch diễn biến này quá khác với kiếp trước rồi.
“Có phải rất đẹp trai không, ăn mặc thì toàn là hàng hiệu, chắc là đại gia rồi.” Mắt của Cố Du Du sáng lên.
Lấy được một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền vẫn luôn là ước mơ của cô ta, tiếc rằng bản thân lại không đủ điều kiện nên sau nhiều lần thất bại, cô ta cảm thấy sống một mình sẽ tốt hơn.
Song khi nhìn thấy trai đẹp thì vẫn không khỏi xúc động.
“Chị không cảm thấy anh ta giả tạo sao?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói.
“Không đâu, trông rất lịch sự mà. Cô biết anh ta sao?” Cố Du Du hỏi, trong lòng thầm nghĩ những cô gái nhỏ không phải đều thích những anh chàng đẹp trai sao?
“Tôi không quen.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất tồi tệ vì quen biết một người như vậy.
Nhưng bây giờ cô không sợ nữa, kiếp trước ra tay sát hại cô, kiếp này cô sẽ chăm sóc anh ta đàng hoàng tử tế.
Cố Du Du khẽ chép miệng, sau đó lôi kéo Kỷ Hi Nguyệt hèn hạ nói: “Chúng ta ngồi lại gần một chút đi, nhìn cho nó rõ.”
Câu này Kỷ Hi Nguyệt thích, vì cô cũng tò mò không biết Tần Hạo đến đây làm gì, ăn trưa cùng với ai.
Chương 42: Gặp Lại Tên Súc Sinh (II)
Nhà hàng Tây được trang trí chủ yếu là tông màu xanh lá, trang nhã và ấm áp, âm nhạc cũng du dương nhẹ nhàng, ánh sáng mờ ảo lãng mạn.
Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du ngồi xuống vị trí sát bên Tần Hạo, ở giữa hai bàn có bồn hoa ngăn cách. Bồn hoa hơi cao, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt của những vị khách đối diện, nhưng Kỷ Hi Nguyệt chọn vị trí cùng hướng với Tần Hạo.
Ngồi như vậy thì con người mê trai Cố Du Du chỉ cần nhướng người lên là có thể nhìn rõ gương mặt Tần Hạo, còn bên phía cô thì nghe rõ giọng nói của anh ta.
Tần Hạo chỉ có một mình, nhưng từ lúc ngồi xuống anh ta liên tục nhìn đồng hồ, trên bàn có hai bộ đồ ăn, xem ra anh ta đang đợi người.
“Tiểu Nguyệt, cô thật sự muốn ăn bít tết bông tuyết thượng hạng của Úc sao?” Cố Du Du xanh mặt khi nhìn thấy giá tiền bốn trăm chín mươi tám tệ trên menu.
“Đàn chị, bít tết thượng hạng ở đây coi như là rẻ rồi đấy. Hay là chị đưa tôi đến nhà hàng Tây Cổ Đàm ăn nhé? Một phần là chín trăm tám mươi tám tệ, nghe nói được khen nhiều lắm.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai nói.
“Thôi thôi, chúng ta ăn ở đây đi.” Khóe miệng Cố Du Du phát run, nhanh chóng kêu phục vụ đến gọi món.
“À đúng rồi, tôi còn muốn thưởng thức một tách cà phê Blue Mountain nữa nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói thêm một câu.
Cố Du Du méo mặt, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Kỷ Hi Nguyệt để ý thấy cô ta chỉ gọi một phần mỳ Ý, ngay cả đồ uống cũng không gọi.
Xem ra lần này Cố Du Du rộng rãi với cô như vậy đúng là không dễ dàng gì, chắc cũng tức đến hộc máu, không biết cô ta rốt cuộc là đang toan tính cái gì đây?
Nhưng muốn Kỷ Hi Nguyệt tha thứ cho những hành động mà cô ta đã làm tổn thương cô ở kiếp trước, thì e là vẫn còn quá sớm.
Tần Hạo nghe thấy tiếng nói chuyện bên đây thì quay đầu sang nhìn.
Cố Du Du lập tức cúi đầu giả vờ như đang đọc menu, Kỷ Hi Nguyệt thì xoay mặt ra bên ngoài, cô không muốn nhìn thẳng vào mặt tên hung thủ này.
Chưa đến vài phút, có một người đàn ông nhỏ con gầy gò đi tới trước mặt Tần Hạo, người đàn ông này đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, dáng vẻ rất là thần bí.
Kỷ Hi Nguyệt cầm điện thoại ra, chuyển qua chế độ im lặng, nhân lúc người đàn ông đang lơ là tháo kính râm xuống, cô lặng lẽ chụp lại khuôn mặt của anh ta.
Người đàn ông này khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt phổ thông, mắt một mí, ánh mắt nhìn có chút hung hãn, anh ta thuộc loại người nếu ném vào đám đông thì cũng sẽ không có ai chú ý.
“Tần tổng.” Người đàn ông sau khi ngồi xuống thì cất tiếng chào hỏi, giọng nói có chút the thé.
“Gọi món trước rồi hẵng nói.” Tần Hạo đáp lời.
Người đàn ông mở menu ra bắt đầu chọn món, Tần Hạo cũng gọi mọt suất bít tết thượng hạng.
Khi món bít tết của Kỷ Hi Nguyệt được bưng lên, Tần Hạo mở miệng lên tiếng.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
Tai của Kỷ Hi Nguyệt vểnh lên, cô mở máy ghi âm, hy vọng sẽ nghe được một số tin tức hữu ích.
“Không được suôn sẻ cho lắm, nhưng cũng đừng lo. Tôi vẫn đang điều tra, chắc sẽ tìm ra nhanh thôi.”
“Đã tính toán hết sức cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện vô lí như thế được?” Tần Hạo có chút tức giận nói.
“Ôi chao, cái này không phải là người tính không bằng trời tính sao. Tần tổng, anh đừng lo lắng, tôi bảo đảm sẽ thành công, chỉ là…” Giọng điệu của người đàn ông có chút ti tiện.
“Hừ, mọi chuyện còn chưa thành mà anh đã tham lam vậy sao?” Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Bây giờ sự việc có chút thay đổi, chỗ nào cũng cần dùng tiền.” Người đàn ông tỏ vẻ khổ não.
Tần Hạo sau khi im lặng một hồi, anh ta bỏ dao nĩa xuống, từ trong cặp tài liệu bên cạnh lấy ra một phong bì đưa cho người đàn ông đối diện.
Người đàn ông mặt mày hớn hở, nhận lấy phong bì nói: “Cám ơn Tần tổng, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên hợp tác.”
“Đừng nhắc đến những chuyện trước đây.” Tần Hạo không muốn nghe những lời lẽ cũ rích này của anh ta, “Ăn xong rồi thì đi đi.”
Người đàn ông ăn vội các thứ rồi nhanh chóng rời đi, khi đi còn đeo lại kính râm, đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúi đầu ăn, làm bộ như không nhìn thấy.
Chương 43: Gặp Lại Tên Súc Sinh (III)
Cố Du Du cứ huyên thuyên không ngừng về chuyện gặp được cô minh tinh vào lúc sáng, Kỷ Hi Nguyệt thực sự chẳng nghe lọt tai được chữ nào.
Bởi vì trong lòng cô lúc này đang rối tung rối mù, Tần Hạo chắc chắn lại làm ra chuyện gì xấu xa, và người đàn ông gầy còm kia đang làm việc cho anh ta.
Lẽ nào là giúp anh ta giết người?
Đối với Tần Hạo mà nói, loại chuyện này tuyệt đối có thể xảy ra.
“Tiểu Nguyệt, bít tết có ngon không?” Cố Du Du nhích đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào nửa miếng bít tết còn lại trên đĩa của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thực ra không có tâm trạng để ăn uống, cuộc nói chuyện của Tần Hạo và người đàn ông đó cứ hiện lên trên đầu cô.
Nhìn vẻ mặt kém sang của Cố Du Du, cô đẩy cái đĩa qua rồi nói: “Cô ăn đi.”
“Thật sao, vậy tôi không khách sáo đâu nhé.” Cố Du Du đúng kiểu không biết khách khí là gì, cô ta kéo cái đĩa lại bắt đầu ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cạn lời. Cô xem kỹ lại bức ảnh chụp lén người đàn ông trong điện thoại, sau đó gửi qua cho Ngô Phương Châu, nói rằng người này có khả năng liên quan đến vụ tai nạn ô tô, hy vọng anh ấy có thể giúp cô điều tra xem người đàn ông này là ai.
Ngô Phương Châu hỏi thông tin của người đàn ông này, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không trả lời được, vậy nên anh ấy chỉ có thể nói sẽ cố hết sức để điều tra.
Trong lúc Kỷ Hi Nguyệt đang loay hoay, Tần Hạo bên cạnh đã ăn xong và kêu thanh toán.
Sau đó anh ta đứng dậy bước ra ngoài, nhưng đột nhiên anh ta dừng lại, quay người nhìn về vị trí của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đúng lúc cũng đang nhìn anh ta, trong lòng bất chợt giật mình, lập tức cuối đầu uống cà phê.
“Xin chào.” Tần Hạo bỗng nhiên bước ngược trở lại.
Kỷ Hi Nguyệt, người đang có tật giật mình và Cố Du Du ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Vẻ mặt của Cố Du Du tỏ ra kinh ngạc, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đưa tay đẩy cặp mắt kính đen to bản của mình.
“Anh có chuyện gì sao?”Cố Du Du nhanh chóng lau miệng, để lộ ra một nụ cười quý cô.
Tần Hạo nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt rồi nhíu mày nói: “Không biết là chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?”
“Ngại quá, tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi. Nếu gặp được một anh chàng đẹp trai như anh sao tôi có thể quên được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nở nhẹ một nụ cười.
Nhưng trong lòng cô thấy hơi lo, người đàn ông này có trí nhớ rất tốt, có thể sẽ nhớ ra là đã từng gặp cô ở bệnh viện.
Tần Hạo có vẻ hơi sửng sốt, sau đó cười to nói: “Thế ư? Cám ơn cô quá khen. Ngại quá, chắc tôi nhận nhầm người rồi. Các cô từ từ dùng bữa nhé.” Anh ta nói xong thì rời đi luôn.
“Anh chàng đẹp trai, anh không để lại thông tin liên lạc sao?” Cố Du Du chủ động nói với theo.
Kết quả là Tần Hạo đầu cũng không ngoái lại, sải chân bước nhanh ra ngoài.
“Xía, tài giỏi cái gì chứ. Không có phép lịch sự thì đẹp trai đi nữa cũng uổng công. Bà đây xem thường!” Cán cân trong lòng Cố Du Du bị lệch hẳn, không ăn được nho nói nho chua.
Kỷ Hi Nguyệt lười để ý đến cô ta, cô nói: “Cô ăn xong chưa, tôi còn phải làm việc.”
Cố Du Du lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng bạt mạng như vậy, dù sao thành tích của cô cũng đã dẫn đầu rồi.” Nói rồi cúi đầu tiếp tục ăn bít tết.
Kỷ Hi Nguyệt nghẹn lời, chợt nhớ đến ngày mai là cuối tuần, có cái hẹn đi uống trà với bố, cô gửi qua cho bố một tin nhắn.
“Bố, chín giờ ngày mai uống trà ở quán Phong Việt nhé.” Còn chèn thêm một cái icon mặt cười.
“Được, để bố kêu người đặt chỗ.” Bố cô cũng thêm một cái icon mặt cười.
“Bố, bố điều tra sổ sách của bất động sản Kỷ Tinh chưa?”
“Ừm, trước khi Tôn Mai rời đi có chuyển giao cho Trương Cầm rất nhiều khoản mục, nhưng Trương Cầm lại bị tai nạn, bây giờ rất khó đối chiếu sổ sách, bố đã kêu chú Hai con lưu ý rồi.”
“Bố, bố phải thật cẩn thận với Tần Hạo, trực giác của con sẽ không sai, anh ta không thật thà như vẻ bề ngoài đâu.”
“Ừ, bố hiểu rồi, con đừng bận tâm mấy cái này, cũng đừng gắng sức quá biết không? Mệt quá thì về với bố.”
Bỗng nhiên trong lòng cô có chút chua xót, nhớ đến cảnh tượng đau khổ và tàn nhẫn của kiếp trước.
Cô lắc đầu, kiếp này cô sẽ không bao giờ để bố cô xảy ra chuyện.
“Bố, con biết rồi, bố đừng lo lắng cho con.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, cô thầm hy vọng bố cô sẽ không giống như kiếp trước gặp phải người phụ nữ đó.
Chương 44: Đại Ma Vương Mật Báo (I)
Trong ấn tượng, người phụ nữ bên cạnh bố cô lúc đó tên là Đường Tuyết Mai, phải tầm một năm sau mới xuất hiện, nhưng ngàn vạn lần đừng xuất hiện sớm như Tần Hạo.
Hiện tại cô đã nhận ra lịch sử dường như đang thay đổi theo sự tái sinh của cô, nhưng cô luôn tin rằng kẻ xấu vẫn mãi là kẻ xấu, cho dù ở đâu và khi nào.
Cô không chỉ phải trả thù cho chính mình mà còn phải bảo vệ những người thực sự đối tốt với cô ở kiếp trước.
Buổi chiều, lúc Kỷ Hi Nguyệt quay về văn phòng để xem lại tài liệu, điện thoại bỗng vang lên âm báo tin nhắn.
Tin nhắn của tên Đại ma vương!
“Vụ châu báu Việt Phong mất cắp đã thu hồi lại được, chỉ thiếu duy nhất một bức tượng Phật ngọc nhỏ trị giá năm mươi vạn tệ.” Sau đó là ảnh mình họa của bức tượng Phật ngọc.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc miệng mồm, tên đại ma vương này đang làm cái gì vậy?
Tại sao lại gửi tin nhắn này cho cô? Anh rãnh vậy à?
Không đúng, đây là anh đang cho cô tin tức sao?
Ôi mẹ ơi, tên đại ma vương này dễ thương thật.
“Cảm ơn anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ hồi âm, cuối câu còn thêm một icon hôn gió.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trong văn phòng thì đọc được tin nhắn này, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào icon hôn gió, trên khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch lên ý cười.
“Triệu tổng, có phải trưởng phòng kinh doanh sắp bị cách chức để xử lý không ạ?” Vị giám đốc đứng đối diện bàn làm việc dè dặt hỏi dò vị sếp trẻ tuổi nhưng quanh năm lạnh lùng như tảng băng này.
“Không cần cách chức, thưởng thêm cho anh ta một tháng tiền lương. Ra ngoài đi.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn vẫn dán chặt vào icon trên điện thoại.
“…!” Giám đốc giật mình, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Không phải chứ, vị sếp này ở đâu chui ra vậy?
Người giàu có đúng là tùy hứng!
Bên đây, Kỷ Hi Nguyệt tức tốc nói với Liễu Đông đang ngồi bên cạnh: “Cho cậu một cơ hội, viết một thông cáo báo chí thật mượt rồi phát nó đi.” Nói rồi cô gửi cho Liễu Đông bức ảnh tượng Phật Ngọc.
Liễu Đông nhìn bức ảnh kinh ngạc nói: “Chị Nguyệt, chị nghe tin tức này ở đâu vậy?”
“Đừng dài dòng, không muốn ngày đầu tiên thu được chút thành tích sao?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nói.
“Vâng vâng, cảm ơn chị Nguyệt,” Liễu Đông như được tiếp thêm sinh lực, vội vàng vùi đầu chăm chỉ làm việc.
Nhìn thấy Liễu Đông hưng phấn như vậy, những người khác trong phòng làm việc đưa mắt nhìn nhau, Vương Nguyệt lại kiếm được tin tức lớn sao?
“Cố Du Du, buổi trưa cô đi ăn với Vương Nguyệt mà không moi được chút tin mật gì à?” Trần Thanh thấp đầu cẩn thận hỏi thăm Cố Du Du.
Cố Du Du vẫn còn đang đau lòng vì mấy trăm tệ tiền ăn buổi trưa, vừa nghe xong cô ta ngẩng đầu ngơ ngác hỏi lại: “Tin gì?”
Trần Thanh tức giận nhìn cô ta, người phụ nữ ngu ngốc này.
Ngay sau đó, giọng nói đầy phấn khích của Liễu Đông vang lên: “Chị Nguyệt, xem thử tôi viết thế này đã được chưa?”
“Liễu Đông, tin tức gì vậy?” Anh Hâm bên kia không kìm được lén nhìn trộm, dù sao bây giờ có nhìn thấy cũng không làm ăn được gì.
“Ôi mẹ ơi, Tiểu Nguyệt, cô lấy tin tức nội bộ này ở đâu vậy?” Anh Hâm kinh ngạc nhảy dựng lên, “Vụ châu báu Việt Phong chiếm spotlight vừa mới lắng xuống, giờ lại thêm một đợt sóng nữa!”
“Cái gì mà vụ châu báu Việt Phong?” Trần Thanh ngồi bên đây bứt rứt không chịu được, lúc trước anh ta bị xôi hỏng bỏng không, trong lòng vẫn còn đang rất hận Vương Nguyệt.
Mọi người đổ xô qua bên đây, Liễu Đông nhanh chóng nói: “Đây là tin tức chị Nguyệt vừa mới bảo tôi làm. Chị Nguyệt nhất định là kết giao với rất nhiều người nên đã có người cho chị ấy tin mật. Wow, không phải là anh chàng cảnh sát đó chứ!”
Liễu Đông nghĩ bên phía cảnh sát đã phá được án, những người biết tình hình cụ thể cũng chỉ có cảnh sát và bên bị hại là châu báu Việt Phong.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy mọi người đều lao cả sang đây, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, nói: “Được rồi, Liễu Đông, cậu đăng lên mạng trước đi.”
“Vương Nguyệt, rốt cuộc tại sao cô biết được? Tin tức này vốn dĩ là do tôi phụ trách, cô muốn cướp tin tức này cũng phải nói với tôi một tiếng chứ!” Trần Thanh đột nhiên tức giận.
Ngay lập tức mọi người tản ra tán loạn, Liễu Đông kinh ngạc nhìn Trần Thanh, “Anh Trần, tin tức mà còn phải phân biệt như vậy sao? Không phải ai tìm được tin nóng sốt thì người đó đăng à?”
“Ờ thì, nhưng vụ này tôi vẫn luôn theo dõi, ít ra cô cậu cũng phải hỏi qua tôi chứ, làm vậy có phải quá đáng lắm rồi không?” Mặt dày của Trần Thanh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn già mồm át lẽ phải.
Cái chính mà anh ta nghĩ tới là nếu Vương Nguyệt đăng tin tức này lên, sếp nhất định sẽ làm thịt anh ta.
“Anh Trần, thể diện là thứ tốt đẹp, nhưng đáng tiếc anh không có…” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói.
Chương 45: Đại Ma Vương Mật Báo (II)
“Vương Nguyệt, cô!” Trần Thanh không ngờ bản lĩnh của Vương Nguyệt càng ngày càng lớn, nhưng anh ta quả thực không nuốt nổi cục tức này.
“Được rồi, được rồi. Anh Trần, tin tức là Vương Nguyệt tìm được, anh hà tất phải như thế. Hay là để tôi đi với anh ra ngoài săn tin nhé.” Anh Béo vội vàng chạy qua giảng hòa.
“Cút! Ai muốn cậu đi, cậu thì hiểu cái quái gì, y chang một thằng đần!” Trần Thanh bỗng dưng phát tiết lên người anh Béo, sau đó phủi đít rời khỏi văn phòng.
Gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt hết sức khó coi, anh Béo nhìn cô, ngượng ngùng cười cười .
“Anh Béo, xin lỗi nhé, để anh bị mắng oan rồi, về sau loại chó điên này cắn người bừa bãi anh đừng có quan tâm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có lỗi, nhanh chóng an ủi anh Béo.
“Không sao không sao, tôi vốn dĩ chỉ là người phụ mấy việc linh tinh, quả thực không giúp được gì cho các cô.” Anh Béo xua tay cười, quay về bàn làm việc của mình.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt càng lạnh hơn. Liễu Đông cảm thấy bầu không khí quá cứng nhắc, những người khác đều cúi đầu vờ như không có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không biết phải làm sao.
Suy cho cùng cũng là ngày đầu tiên cậu đến đây, không ngờ nội bộ lại lục đục như vậy. Điều khiến cậu kinh ngạc nhất là, Vương Nguyệt thật sự là một người phụ nữ rất đặc biệt.
Trước đây trong vụ tai nạn ô tô cậu thấy cô khóc như một cô gái nhỏ, nhưng giờ phút này cô lại quả quyết hơn cả một người đàn ông.
“Cậu đăng chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Liễu Đông.
“À ờ, làm ngay đây.” Liễu Đông lập tức quay đầu đăng tin.
“Bất cứ lúc nào cũng đừng để một con chó điên ảnh hưởng đến năng suất làm việc của cậu.” Kỷ Hi Nguyệt giống như đang chỉ bảo Liễu Đông, “Bởi vì nó không đáng!”
“Vâng, chị Nguyệt, tôi hiểu rồi.” Liễu Đông khẽ cười.
Trong lòng cậu thầm nghĩ, Trần Thanh cũng là phó phòng đấy, Vương Nguyệt này bản lĩnh đúng là không phải tầm thường, xem ra chỉ cần có năng lực và thực lực thì có thể hiên ngang mà dẫm bước.
Vụ châu báu Việt Phong đã được điều tra và phá án, số tài sản bị mất đã được thu hồi. Chỉ còn thiếu một bức tượng Phật Ngọc trị giá năm mươi vạn, là do tên cướp đó cố giấu đi? Hay là cửa hàng châu báu đã bị mất từ trước?
Sau tiêu đề tin tức là hình ảnh minh họa miêu tả chi tiết, cuối cùng phần ký tên là phóng viên thực tập Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt đọc tin tức vừa mới đăng lên, nhìn thấy lượng truy cập tăng vọt, khóe miệng cô cuối cùng cũng hiện lên ý cười.
Trong phòng làm việc của sếp, Lộc Hùng nhìn độ sốt dẻo vẫn đang không ngừng tăng lên của bản tin mới xuất hiện, lại nhìn xuống phần chữ ký là của Liễu Đông, anh ta dựa người vào ghế, đưa tay sờ sờ cằm, tự mãn bản thân là Bá Lạc* thứ hai.
(Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ những người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. Bá Lạc không những chỉ cá nhân và còn chỉ tập thể.)
Cũng vào lúc nay tại văn phòng của Triệu Húc Hàn.
“Triệu tổng, Thái tử gia của Bồ Đào Nha lại đến đây, hy vọng Triệu tổng lắng nghe những đề xuất mới của ngài ấy.” Thư ký Trần nói.
Vừa nói xong thì nhìn thấy hình ảnh sếp đang nhìn chằm chằm vào máy tính, hơi thở tỏa ra lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng làm việc lập tức hạ xuống khiến sống lưng anh ấy không khỏi ớn lạnh.
Sắc mặt của ông chủ vô cùng khó coi, đôi mắt như muốn nhìn xuyên qua máy tính.
“Kêu anh ta biến đi!” Triệu Húc Hàn không thèm nhìn lên, chỉ đơn giản nói ra mấy chữ.
“Vâng, vâng!” Thư ký Trần nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Là tên nào không có mắt đi chọc giận ông sếp vậy? Chắc chắn sẽ bị chết rất thảm.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm cái tên Liễu Đông, hai mắt híp lại. Sau đó nhắc điện thoại bàn lên.
“Cậu chủ.” Giọng của Tiêu Ân, anh ta đang ở văn phòng bên cạnh.
“Đài truyền hình Cảng Long có một phóng viên tên là Liễu Đông. Một tiếng đồng hồ sau tôi muốn biết toàn bộ thông tin của cậu ta.” Nói xong Triệu Húc Hàn cúp máy.
Tiêu Ân cầm điện thoại nhíu mày khó hiểu, giọng điệu của cậu chủ không được tốt, tên Liễu Đông này đã làm gì đắc tội với cậu chủ rồi?
Đài truyền hình Cảng Long? Đó không phải là công ty nơi Kỷ tiểu thư làm việc sao?
Chết tiệt, người phụ nữ này hai ngày qua chắc lại không yên phận, tật cũ lại tái phát sao?
Nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cho Vô Cốt: “Tiểu sư muội, anh phải ra ngoài một chuyến, em lên văn phòng anh đi.”
“OK.” Giọng nói của Vô Cốt lạnh lùng giống y chang Triệu Húc Hàn, khóe miệng của Tiêu Ân giật giật.
Anh ta lập tức ra ngoài, trong vòng một tiếng đồng hồ, anh ta nhất định phải tìm được thông tin của anh chàng họ Liễu đó.
Chương 46: Sự Ngang Ngạnh Của Con Chó Điên (I)
Di động của Kỷ Hi Nguyệt bên đây vang lên âm báo tin nhắn, cô vui vẻ bước tới xem, vừa nhìn thấy sắc mặt đã sa sầm lại.
“Một tiếng nữa về căn hộ!” Tin nhắn của Đại ma vương.
Kỷ Hi Nguyệt chán nản, còn hơn hai giờ nữa mới đến năm giờ, chẳng lẽ anh không ở tập đoàn Đế vương Triệu thị làm việc sao?
“Nếu không về đúng giờ thì hậu quả tự chịu!” Đại ma vương lại nhắn một tin khác.
“…!” mặt Kỷ Hi Nguyệt tái mét, lại còn kèm hai dấu chấm than, có chuyện gì vậy? Tên đại ma vương này hình như đang tức giận?
Cô lại đắc tội với anh chỗ nào rồi? Vừa nãy không phải vẫn ổn sao?
Sao tâm trạng vui buồn thất thường vậy?
Cô đã nói cảm ơn rồi mà, lẽ nào cám ơn còn chưa đủ chân thành?
Không phải cô đã thêm cái icon
hôn gió rồi sao?
Chết tiệt, đừng nói cái icon này
Tên Đại ma vương này không thích icon hôn gió? Không lý nào.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Kỷ Hi Nguyệt cầm di động mà giống như kiến bò trên nồi lẩu nóng.
“Chị Nguyệt, chị không sao chứ?” Liễu Đông nhìn bộ dạng của Kỷ Hi Nguyệt không được thoải mái cho lắm. Cậu thầm nghĩ, cô làm sao vậy, tin tức vừa đăng tải hiệu quả tốt như vậy, cô nên vui mới đúng chứ?
“Vương Nguyệt, Liễu Đông, sếp tìm hai người!” Đồng nghiệp bên kia hét lên.
Hiện tại Kỷ Hi Nguyệt đang nghĩ cách cứu vãn mối đe dọa về sự tự do của mình, chẳng còn tâm trí để lắng nghe xung quanh.
“Chị Nguyệt, sếp đang tìm chúng ta.” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt rất lạ, “Chị không sao chứ, có phải thân thể không thoải mái không?”
“À, ồ.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể bước tới văn phòng sếp như một người máy, Liễu Đông đi phía sau nhìn thấy cô cứ ôm khư khư di động trên tay, trông có vẻ rất lo lắng, chẳng lẽ có tin dữ sao?
“Cậu vào trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt đi tới trước cửa phòng làm việc vủa sếp, đột nhiên xoay người nói với Liễu Đông một câu rồi đi bước tới bên cạnh cửa sổ, vội vàng gửi một tin nhắn.
“Anh Hàn, có phải tôi đã làm việc gì sai không? Tôi vẫn rất ngoan mà.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ mãi không ra, nhưng cô cảm giác được lần này Triệu Húc Hàn rất tức giận.
Ước chừng sau khi về nhà không cẩn thận sẽ bị nhốt vào căn phòng nhỏ tối om, kể cả căn hộ không có căn phòng nào như thế nhưng hạn chế tự do của cô cũng là một điều kinh khủng.
Ngày mai mặc dù là cuối tuần nhưng cô đã hẹn bố đi uống trà.
Triệu Húc Hàn đọc tin nhắn, biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ, anh không hồi âm.
“Lát nữa tôi sẽ về nhà ngay, anh Hàn, anh đừng tức giận. Nếu tôi làm sai chỗ nào thì anh nói cho tôi biết nhé, tôi nhất định sẽ thay đổi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy đại ma vương không trả lời, tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.
Cuối câu còn chèn thêm biểu cảm cầu xin, trông có vẻ rất đáng thương.
Nhưng vẫn không có hồi âm.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt gào thét, đợi quay về rồi dỗ dành sau vậy.
Vào văn phòng của sếp, Lộc Hùng vui vẻ cười nói: “Vương Nguyệt, làm tốt lắm, Liễu Đông cũng không tệ. Bài báo này rất mượt mà, tình tiết cũng chặt chẽ.”
“Sếp, anh vui là tốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
“Sao thế? Cô không vui à?” Lộc Hùng nhìn vẻ mặt ủ rũ của Kỷ Hi Nguyệt thì có chút tò mò.
“Anh Trần giống như một con chó điên cắn người bừa bãi, còn mắng anh Béo là đồ ngốc, anh cảm thấy tôi vui nổi không?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang găm thù, chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử.
Khóe miệng của Liễu Đông khẽ giật, thầm nghĩ Vương Nguyệt ấy vậy mà dám nói ra, đây là đang mách lẻo ư? Nhưng dù sao anh Trần cũng là phó phòng đấy.
“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt này, Trần Thanh là nhân viên lão làng, có chút cáu kỉnh cũng là chuyện bình thường, cô đừng quan tâm đến cậu ta là được.” Lộc Hùng thầm chửi Trần Thanh một trận trong lòng.
“Tôi mặc kệ anh ta thì không thành vấn đề, nhưng anh Béo giúp tôi lại bị anh ta mắng. Hay là thế này, anh chuyển anh Béo qua cho tôi đi. Sếp, anh đã giúp tôi tìm một cộng sự, vậy thì giúp tôi tìm một người phụ việc lặt vặt luôn đi. Anh Béo rất chịu khó, có thể bắt kịp được tiết tấu của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lát rồi đưa ra yêu cầu.
Lộc Hùng hơi bị sốc, vẻ mặt có chút khó xử.
Chương 47: Sự Ngang Ngạnh Của Con Chó Điên (II)
“Sếp, tôi thừa nhận con người tôi tính tình không tốt, không chịu đựng được sự bất công, nhưng tôi rất yêu thích công việc này, tôi luôn nổ lực để hoàn thành tốt công việc. Tôi tin rằng bất cứ một công ty nào cũng sẽ nói chuyện dựa trên thành tích, nếu sếp cho rằng tôi không bằng một nhân viên chính thức, vậy thì vừa hay bên phía Hương Thành có thể đáp ứng những điều kiện tốt hơn để tôi qua đó.”
Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói thêm câu này.
“Cái gì!?” Lộc Hùng đứng bật dậy, đôi mắt ti hí bỗng mở to hết cỡ.
“Sếp, không phải là tôi uy hiếp, nhưng có một số người thực sự khiến người ta ghét bỏ. Tôi có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng chó điên thì vẫn cắn người bậy bạ. Tôi còn trẻ, tôi có năng lực, tại sao phải bấm bụng chịu đựng khi bị chó điên cắn?”
Liễu Đông kinh hồn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, miệng cậu mấp máy muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng kích động. Tôi biết cô có năng lực, tôi cũng chưa đối xử tệ với cô đúng không?” Giọng của Lộc Hùng rất nhỏ nhẹ.
“Sếp, anh rất tốt, có thể tường tận mọi chuyện, tôi rất thích một lãnh đạo tài giỏi như anh. Dưới sự dẫn dắt của anh, tôi cũng cảm thấy rất có động lực, chỉ là có quá nhiều chuyện phiền lòng. Tôi không có nhiều thời gian và sức lực để đối phó mãi với lũ chó điên.”
Vốn dĩ là Lộc Hùng cảm thấy hơi khó chịu, một thực tập sinh mới có chút thành tích lại dám uy hiếp người làm sếp như anh ta.
Nhưng lời nói này của Kỷ Hi Nguyệt anh ta lại nghe rất lọt tai.
Anh ta cho rằng Vương Nguyệt là một sinh viên đại học, trẻ trung năng động, bốc đồng quá khích chẳng qua là phong cách của những người trẻ bọn họ, huống hồ cô quả thực có năng lực. Một nhân tài như vậy nếu chỉ vì tính tình kiêu ngạo của cô mà không cần, đẩy cô vào tay của công ty đối thủ, e là sẽ tự vả vào mặt mình.
“Được rồi, sau này anh Béo sẽ được phân cho cô. Tên nhóc Trần Thanh đó tôi sẽ nói chuyện lại với cậu ta. Vương Nguyệt, cô cứ an tâm làm tốt công việc, dẫn dắt Liễu Đông, tốt nghiệp xong thì tiếp tục làm việc ở chỗ chúng tôi, tôi sẽ không bạc đã cô đâu.” Sau khi cân nhắc giữa lợi và hại, Lộc Hùng nói.
Vẻ mặt của Liễu Đông hết sức kinh ngạc. Wow, Vương Nguyệt quả thực quá kinh khủng.
“Sếp anh minh, tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mong đợi của anh. Mặc dù trong tháng này tôi đã hoàn thành một tin tức lớn, nhưng tôi hứa sẽ moi được một tin lớn nữa!”
“Thật sao?” Lộc Hùng mặt mày hớn hở, người khác nói thì anh ta còn nghi ngờ, nhưng cô bé này nói ra thì anh ta hoàn toàn tin tưởng.
“Cùng chờ xem thế nào. Sếp, vậy chúng tôi ra ngoài đây. À phải rồi, lát nữa tôi có chút chuyện phải ra ngoài, muốn xin phép nghĩ sớm.” Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ cơ hội nói.
“Được, có thể chứ. Chỉ cần thành tích của cô tốt, thời gian của phóng viên vốn dĩ linh hoạt mà. Đi đi.” Lộc Hùng cười híp mắt.
Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi văn phòng của sếp. Liễu Đông không biết làm thế nào để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Kỷ Hi Nguyệt.
“Chị Nguyệt chị thật tuyệt vời.” Cậu dựng ngón cái trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
“Tuyệt vời cái quái gì, nếu không có công trạng, mọi thứ cậu nói đều là nhảm nhí.” Kỷ Hi Nguyệt không phải là không biết, cho nên cô phải nổ lực hơn nữa, để cho những kẻ ăn quàng nói bậy tự ngậm miệng lại.
“Đúng đúng đúng. Nhưng mà chị Nguyệt, Hương Thành muốn ‘đào’ chị sao?” Liễu Đông gấp gáp nói.
Đôi mắt sau cặp kính đen của Kỷ Hi Nguyệt khẽ liếc cậu một cái, không trả lời lại.
Liễu Đông trố mắt, đưa tay sờ sờ đầu, vẫn không hiểu ánh mắt này của cô là có dụng ý gì.
Nhưng cho dù bị ẩn sau cặp mắt kính to bản thì đôi mắt của cô vẫn rất sắc bén.
Cậu cảm thấy cô không giống như một thực tập sinh hai mươi mốt tuổi, mà nhìn giống như một đàn chị đa mưu túc trí hơn.
Chương 48: Vỗ Về Đại Ma Vương (I)
Kỷ Hi Nguyệt quay về chỗ ngồi, thấp thỏm nhìn tin nhắn điện thoại. Mãi không thấy tên đại ma vương đó hồi âm, khiến cô cứ lo sợ run rẩy. Cân nhắc một hồi, cô xách ba lô rời khỏi công ty sớm trước giờ quy định.
Mười phút sau, cô về tới chung cư Phong Nhã. Thím Lý đang sắp xếp đồ đạc, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt về nhà thì ngạc nhiên hỏi, “Kỷ tiểu thư? Hôm nay tan làm sớm vậy sao?”
“Không phải, anh Hàn muốn cháu về sớm, lát nữa anh ấy sẽ quay về. Bây giờ cháu hơi mệt, cháu về phòng nghĩ một lát đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
“Vâng, cô có muốn uống chút nước đường trước không?” Thím Lý thấy cô lên lầu, vội vàng hỏi với theo một câu.
“Chờ anh Hàn về rồi uống chung luôn ạ.”
Kỷ Hi Nguyệt về phòng thì lập tức tắm rửa tẩy trang rồi thay một bộ quần áo ở nhà màu hồng, mái tóc dài gợn sóng được buông xõa, nhìn vào trong gương cô giống như một nàng công chúa nhỏ, quyến rũ, đáng yêu.
Kỷ Hi Nguyệt lên mạng tra thông tin, đọc tin tức, rồi sau đó mê man chìm vào giấc ngủ.
Cô bất chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi trên giường, ánh mắt sáng quắc như một con báo nhìn chằm chằm vào cô.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt đột ngột hét lên, sau đó lật người một cái rồi rớt hẳn xuống phía giường bên kia.
“Ôi trời, xin chào.” Cô sờ sờ mông, leo lên lại. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mắt, cô uất ức nói, “Anh Hàn, anh có biết như vậy rất dọa người không?”
Triệu Húc Hàn đứng dậy, bước tới cái ghế sô pha trước cửa sổ và ngồi xuống, bắt chéo chân một cách tao nhã rồi lặng lẽ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, anh, có chuyện gì mà anh gọi tôi về sớm vậy? Có phải tôi đã làm sai ở đâu không? Chỉ cần anh nói, tôi sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng leo lên, sau đó ngoan ngoãn ngồi quỳ trên giường, đối mặt với Triệu Húc Hàn, bộ dạng đáng thương như nô tài nhìn thấy chủ nhân.
“Tại sao chỉ qua một đêm mà em thay đổi nhiều như vậy, không muốn Triệu Vân Sâm nữa sao?” Triệu Húc Hàn vẫn không đoán ra được, chỉ sau một đêm mà người phụ nữ này dường như đã trở thành một người khác.
Sự chán ghét đối với anh ba năm qua không thể chỉ sau một đêm mà thay đổi như vậy được, trong này chắc chắn đã xảy ra biến cố gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn, cái gì với cái gì vậy? Đây đâu có giống với lý do anh tức giận trước đó?
Người đàn ông này lẽ nào tức giận chỉ nhìn theo tâm trạng, không nhìn thời điểm? Giống như cơn mưa bão mùa hè, nói tới là tới?
“Không phải em vẫn luôn ghét bỏ tôi sao?” Triệu Húc Hàn lại nói một câu, ánh mắt càng lúc càng u tối, cảm xúc bên trong có chút phức tạp.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự không hiểu nổi, cũng không đoán ra được.
“Hay là có mục tiêu mới rồi?” vẻ mặt của Triệu Húc Hàn càng lạnh đi, bắt đầu không kiên nhẫn.
“Hả, cái gì? Làm gì có mục tiêu mới nào, anh Hàn, rốt cuộc là anh đang nói gì vậy?” mặt Kỷ Hi Nguyệt ngơ ngác, tư duy này nhảy quá nhanh, cô không thể theo kịp nhịp điệu.
Triệu Húc Hàn đổi chân này gác lên chân kia, Kỷ Hi Nguyệt phát hoảng, vội vàng nói: “Anh Hàn, tôi không biết anh muốn nói gì. Dù sao bây giờ tôi cũng không còn thích Triệu Vân Sâm, càng không có niềm vui mới nào cả. Tôi chỉ muốn yên ổn sống chung với anh Hàn và làm tốt công việc phóng viên của mình thôi.”
“Tại sao đột nhiên không thích Triệu Vân Sâm nữa?” Triệu Húc Hàn nhướng mày, “Em đã thích nó từ năm nhất đại học.”
“Ôi chao, do lúc đó tôi tuổi trẻ mắt mù thôi, bây giờ trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ không thích những chàng trai ăn chơi trác táng như anh ta nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Nghĩ đến việc crush Triệu Vân Sâm từ năm nhất đại học, đúng là thật sự mất mặt xuyên Thái Bình Dương.
“Tại sao sau đêm hôm đó mới nhận ra?” khi Triệu Húc Hàn hỏi câu này, anh cũng không nhận ra rằng trên gương mặt đẹp trai cảu mình cũng có chút run rẩy.
“Đêm hôm đó?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, sắc mặt lập tức tái nhợt, lắc đầu nói, “Không, không phải đâu tôi, thực ra tôi đã biết từ trước tồi, chỉ là không cam tâm thôi.”
Chương 49: Vỗ Về Đại Ma Vương (II)
Triệu Húc Hàn rũ mắt xuống, ngón trỏ của bàn tay này gõ nhẹ lên mu bàn tay kia, nói: “Không cam tâm?”
“Đúng vậy, tất nhiên là không cam tâm rồi. Anh nghĩ thử xem, có phải tôi đã theo đuổi Triệu Vân Sâm năm năm rồi không, nhưng chẳng phải trước giờ anh ta luôn phớt lờ tôi sao? Anh ta mang theo những cô gái khác đến để kích thích tôi. Cho nên tôi chỉ muốn chinh phục anh ta, sau đó vứt bỏ anh ta, như vậy mới vừa lòng hả dạ.”
“Vứt bỏ nó mà đi mướn phòng khách sạn?” Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn.
“Không phải không phải, thực ra, thực ra là tôi bị anh ta đánh thuốc mê. Cũng trách tôi hồ đồ, làm suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn. Đêm đó không phải tôi có uống chút rượu sao, cả một đêm đầu óc tôi đều mơ mơ màng màng không tỉnh táo.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối.
“Đánh thuốc mê?” Hơi thở trên ngươi Triệu Húc Hàn bỗng chốc trầm xuống, trong đôi đồng tử hiện lên một tia sát khí mãnh liệt.
“Đúng rồi, anh không biết sao? Haizz, tối hôm đó anh đã rất tức giận.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng yêu của người phụ nữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ oan ức còn đôi mắt thì nhấp nháy liên tục.
“Liễu Đông là ai?” Triệu Húc Hàn đổi qua câu hỏi khác.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngẩng đầu, nói: “Liễu Đông? Anh Hàn biết Liễu Đông sao? Ôi chao, cậu ấy là thực tập sinh mới. Sếp tôi bảo cậu ta đến làm cộng sự của tôi. Cậu nhóc này thật sự không có chính kiến, mới đến Hương Thành một tháng mà đã nhảy qua đây làm việc, nhân phẩm chắc chắn có vấn đề. ”
“Vậy mà em còn đưa tin tức châu báu Việt Phong cho cậu ta? ”Triệu Húc Hàn nheo mắt hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đây là lí do mà Triệu Húc Hàn tức giận. Xem ra anh cho rằng cô thích Liễu Đông, tên đại ma vương này lại bắt đầu ghen tuông rồi đây.
Nhưng chuyện này cô thực sự bị oan.
“Anh Hàn, đây là đồng nghiệp được phân bổ, dù sao tôi cũng phải chiếu cố một chút, nếu không sếp sẽ nói tôi không dẫn dắt được người khác, rồi sau này làm sao có thể thăng chức làm giám sát được? Anh Hàn, cảm ơn anh đã cho tôi một tin tức lớn như vậy, yêu anh chết đi được! Mua-ahh.” Cô vẫn đang trong tư thế quỳ trên giường, cách bầu không khí chu môi hôn gió với Triệu Húc Hàn một cách trơ trẽn.
Triệu Húc Hàn lập tức đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt hết cả hồn, vội vàng bụm miệng lại.
Cô cảm thấy bản thân đúng là không biết xấu hổ, để được tồn tại, khát vọng sống sót cũng quá là mạnh mẽ.
Nhưng nó có vẻ rất hiệu nghiệm.
Tên đại ma vương này quả nhiên ăn mềm không ăn cứng.
Trước khi đóng cửa đi ra ngoài, Triệu Húc Hàn nói với cô: “Xuống uống nước đường đi.”
“Oh oh, tôi xuống ngay đây.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt như nở hoa, chiêu này của cô đúng là khả thi. Cô nhất thời vui sướng, lăn qua lộn lại trên giường.
Triệu Húc Hàn bước xuống phòng ăn. Thím Lý bưng nước đường lên cho anh.
“Cậu chủ, nước đường hình như hơi nhạt đúng không?” Thím Lý thấy anh uống nước đường mà tư tưởng không tập trung nên hỏi thăm.
“Rất ngọt.” Triệu Húc Hàn đáp lại.
Thím Lý gật đầu cười cười, nghĩ thầm cũng đâu có ngọt lắm đâu nhỉ.
Hồi nãy lúc cậu chủ về nhà mây đen che phủ, vừa mới vào phòng Kỷ tiểu thư mười phút rồi bước ra mà mây đen hình như tản đi đâu hết, biểu cảm cũng ôn hoà đi rất nhiều. Vị Kỷ tiểu thư này rốt cuộc đã làm gì cậu chủ vậy?
“Thím Lý, mang thêm một bát nữa.” Triệu Húc Hàn nâng mắt nhìn thím Lý nói.
“….!” Thím Lý giống như nhận được sự đả kích.
Kỷ tiểu thư, cô thật sự rất có bản lĩnh.
“Thím Lý, cháu cũng muốn một bát!” Kỷ Hi Nguyệt từ trên lầu bước xuống, mỉm cười nói.
“Được, được.” Thím Lý thầm chửi trong lòng, mấy bữa trước nấu nhiều thì đem đi đổ, giờ tự nấu theo ý mình thì lại không đủ, xem ra lần sau phải nấu thêm mới được.
Chương 50: Vỗ Về Đại Ma Vương (III)
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống vị trí bên cạnh Triệu Húc Hàn, cô nhìn đồng hồ treo tường rồi nói: “Anh Hàn, sắp năm giờ rồi. Lát nữa ra ngoài ăn cơm sao?”
“Em muốn ra ngoài ăn?” Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày.
“À không, đâu có đâu. Ăn ở nhà cũng được. Mà anh không đi xã giao sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rằng anh không thích ăn ở ngoài.
“Không có tiệc xã giao. Em thích ăn gì thì cứ nói với thím Lý.” Triệu Húc Hàn trả lời.
“Oh, tôi ăn gì cũng được. À phải rồi anh Hàn, ngày mai là cuối tuần, tôi muốn về thăm bố.” Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói.
Triệu Húc Hàn uống xong một ngụm nước đường mới trả lời: “Được.”
“Cám ơn anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở.
Uống nước đường xong Triệu Húc Hàn lên tầng trên cùng tập thể dục. Chốc lát sau Tiêu Ân đến, trong tay cầm một xấp tài liệu.
“Cậu chủ, đây là tất cả thông tin liên quan đến đài truyền hình Cảng Long. Lợi nhuận không nhiều. Anh chắc chắn muốn thu mua toàn bộ sao?” Tiêu Ân cũng chịu thua luôn rồi. Kỷ tiểu thư chỉ làm thực tập sinh ở đài truyền hình Cảng Long mà vị đại boss này mua luôn cả đài truyền hình, cái này người ta gọi là hôn quân* đấy.
(Hôn quân: vua ngu muội, say đắm trong những thú vui tầm thường, không lo cho dân cho nước, nguồn: Google.)
“Thu mua luôn đài truyền hình Hương Thành.”
“Cậu chủ, làm như vậy có hay lắm không. Giới truyền thông cũng không dám đưa tin về chuyện nhà họ Triệu, đâu cần nhất thiết phải thu mua chứ?” Tiêu Ân khuyên ngăn.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng trừng Tiêu Ân, không nói một lời nào.
“Tôi lập tức đi làm ngay.” Trong lòng Tiêu Ân run rẩy, ánh mắt của cậu chủ muốn nói gì anh ta hiểu rất rõ.
Lệnh của chủ nhân thì không được phép nghi ngờ.
“Tiến hành bí mật. Đừng để cho cô ấy biết.” Triệu Húc Hàn ở đằng sau nói thêm một câu.
“Vâng.” Trong lòng Tiêu Ân cảm thán.
Rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt là thần thánh phương nào vậy, làm cậu chủ say mê đến đầu óc lú lẫn, đúng là hồng nhan hại nước.
Bữa tối không phải do thím Lý nấu, mà được đặt mang về từ một nhà hàng tư nhân cao cấp. Cuộc sống thượng lưu thế này khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sớm muộn gì cô cũng trở thành một phế nhân. Không cần phải giặt quần áo, không cần rửa bát nấu cơm, không cần quét dọn nhà cửa, thực sự là nhàm chán hơn rất nhiều so với những ngày tháng cô làm Kỷ tiểu thư. Bởi vì từ nhỏ bố cô đã dạy, những việc bản thân có thể làm thì nên tự mình làm, không thể lệ thuộc quá nhiều vào người khác.
Nhưng khi đến ở chung với Triệu Húc Hàn, cô thật sự không cần phải làm gì cả, bất cứ việc gì cô cũng được anh lo liệu ổn thoả.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn rất nuông chiều cô. Mặc dù người lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng từ những việc nhỏ nhặt mà anh làm cũng đủ nhận ra, anh rất quan tâm và yêu thương cô.
Chỉ là vì cớ làm sao?
Nó vẫn mãi là một câu đố, là bí mật thiên cổ. Hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nói cho cô biết.
Sau giờ ăn tối, Triệu Húc Hàn lên ban công đi dạo, Kỷ Hi Nguyệt theo thói quen đọc báo xem tin tức, thím Lý sau khi thu dọn xong các thứ thì đã ra về.
Tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt rất thư thả. Cô cảm thấy thoả mãn với cuộc sống như bây giờ. Nhưng ngẫm lại cô vẫn chưa hiểu rõ về Triệu Húc Hàn, lúc này mới nhận ra cuộc sống của bọn họ có chút kỳ lạ.
Giống như một đôi vợ chồng già, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!