Chương 571: Đê tiện không ai bì nổi (III)
Lý Quốc Cường cũng rất khó xử, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh, sau đó lại nhìn hai mẹ con muốn chuyển ra ngoài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vợ sau đang rất bất mãn với ông.
“Lý Quốc Cường, tôi nói cho ông biết, nếu ông không lấy được căn nhà này, giữa tôi với ông sẽ không xong đâu!” Chu Oánh Bảo thấy Lý Quốc Cường do dự thì lập tức uy hiếp.
“Bà chị, tôi nói này, chị có hiểu luật pháp không đấy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Chu Oánh Bảo, hỏi.
Chu Oánh Bảo sửng sốt: “Đừng nói luật pháp với tôi, dân thường như chúng tôi không hiểu đâu. Tôi chỉ biết, trước đây Lý Quốc Cường đã từng hứa với tôi rằng, nếu tôi gả cho ông ta, căn nhà này tương lai sẽ là của tôi, cho nên tôi mới ở lại đây để chăm sóc con người tàn phế này! Hai năm rồi, lẽ nào tôi không nhận được thứ gì sao?”
“Cô, sáu mươi vạn cô đã cầm cả rồi, cái gì mà không nhận được thứ gì. Lòng tham của cô cũng vô độ quá rồi đấy!” Mẹ Lý Miểu tức đến phát run.
“Sáu mươi vạn kia đã tiêu hết từ sớm, bây giờ tôi không có tiền, cho nên các người đừng mơ đi được.” Chu Oánh Bảo giở trò vô lại.
Lý Miểu tức giận nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng muốn là hôm nay bằng bất cứ giá nào phải giành lấy cơ hội, nhưng lại sợ Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên không cần cô ấy đóng phim nữa, vậy thì sự kích động hôm nay e là sẽ khiến cho những ngày tháng sau này của mẹ cô ấy gặp khó khăn.
Trừ khi từ bỏ ngôi nhà này.
“Thế à? Chu Oánh Bảo đúng không? Kỷ Hi Nguyệt tôi nói cho cô biết, sau ngày hôm nay, bất cứ thứ gì cô cũng không nhận được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, sau đó lấy di động ra.
“Cô muốn làm gì?” Chu Oánh Bảo thấy Kỷ Hi Nguyệt cầm di động ra thì lập tức xông lên.
Kỷ Hi Nguyệt né: “Sao thế? Tôi không được gọi điện thoại luôn à?”
“Cô gọi điện thoại cái gì. Muốn gọi thì biến ra ngoài mà gọi, hai người cút ra ngoài cả đi!” Chu Oánh Bảo đẩy người.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đẩy lại, mà Chu Oánh Bảo đâu phải là đối thủ của cô, cho nên liền va vào chiếc tủ phía sau.
“Cô còn dám đẩy tôi, Kỷ đại tiểu thư giỏi giang nhỉ, tôi muốn kiện cô!” Chu Oánh Bảo oán hận nói.
Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho Long Bân: “Long Bân, tìm vài người lên đây, đưa thêm luật sư nữa. Trên đây đang có một gia đình xảy ra tranh chấp, để luật sư đến giải quyết sẽ tốt hơn.”
“Kỷ tiểu thư, cô muốn làm gì? Đây là việc riêng của gia đình chúng tôi, không cần cô nhúng tay vào!” Lý Quốc Cường cũng căng thẳng.
“Là con nhờ Kỷ tiểu thư giúp con và mẹ đấy! Bố, bố với bà ta rời khỏi đây đi, nhà này là của mẹ và con! Từ nay về sau chúng ta đừng qua lại với nhau nữa!”
Lý Miểu cũng trở nên cứng rắn hơn, vì cô ấy đã muốn bộc phát từ lâu, bây giờ biết Kỷ Hi Nguyệt đứng về phía mình thì cô ấy còn kiêng dè gì nữa, điều cô ấy sợ hơn là sau này cô ấy và mẹ không có cuộc sống tốt đẹp.
Kỷ Hi Nguyệt rất thán phục khí thế quật cường của Lý Miểu, đồng thời cũng khâm phục tinh thần mạo hiểm và lòng dũng cảm nắm bắt cơ hội của cô ấy.
Cho nên cô càng tin rằng, nếu Lý Miểu có thể đóng《Đạo Thiên Cốt》, vai diễn nữ chính của cô ấy nhất định sẽ rất đạt.
“Mày!” Lý Quốc Cường vô cùng kinh ngạc, không ngờ con gái của mình lại vô tình như vậy.
“Khoảnh khắc ông thờ ơ nhìn bà ta đánh mẹ tôi, ông đã không còn là bố của tôi nữa!”Ánh mắt của Lý Miểu đầy thù hận, sau đó giơ hai tay lên, “Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà đứa con gái do ông sinh ra, ông lại vì bà ta đánh tôi thành ra như vậy, ông cảm thấy tôi không hận được sao?”
“Miểu.” Mẹ Lý Miểu thấy vết thương của con gái thì nước mắt lăn dài. Bà không phải không biết, chỉ là vẫn luôn chịu đựng, nhưng không ngờ con gái lại vì bà mà hy sinh nhiều đến vậy.
Bà cảm thấy hổ thẹn với con gái, lẽ ra bà nên đồng ý với con bé rời khỏi chỗ này sớm hơn. Căn nhà này có gì để bà không cam tâm, quan trọng là con gái của bà được vui vẻ.
“Mẹ, thấy mẹ bị người phụ nữ này ngược đãi hành hạ, mẹ có biết con gái khó chịu thế nào không?” Lý Miểu bật khóc, “Người đàn ông này giả vờ như không nhìn thấy, ông ta sao xứng làm bố của con được!”
“Lý Quốc Cường, ông thấy rồi chứ? Chết tâm chưa? Còn không mau đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà đi!” Chu Oánh Bảo lập tức xúi bẩy.
Chương 572: Đê tiện không ai bì nổi (IV)
Lý Quốc Cường nhìn Lý Miểu và mẹ Lý Miểu, sau đó sắc mặt trở nên hung dữ, quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó chịu: “Kỷ đại tiểu thư, đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, mời cô ra ngoài nhanh lên!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, “Thật ngại quá. Nhà này không phải là của Lý Quốc Cường chú, tôi là khách của Lý Miểu và mẹ cô ấy, đuổi hay không đuổi tôi, không đến lượt hai người ngoài như các chú lên tiếng, đúng không?”
Lý Miểu liền nói: “Phải đấy. Nhà này của mẹ tôi, chỉ có mẹ tôi mới có quyền đuổi người. Tôi thấy người phải đi mới là hai người các ông đấy. Mẹ, con nói đúng không?”
Mẹ Lý Miểu nhìn người chồng bao năm qua của mình, trong lòng vẫn còn chút rối bời.
“Mẹ, lẽ nào mẹ đã quên hồi đó hai người này kinh tởm thế nào trước mặt mẹ rồi sao? Loại người này đâu có xứng làm bố của con, làm chồng của mẹ?” Lý Miểu nói tiếp.
Mẹ Lý Miểu bỗng chốc tái mặt, bà nhớ Lý Quốc Cường và Chu Oánh Bảo đã làm trò thô thiển trước mặt bà chỉ vì muốn bà tức chết, cảnh tượng đó đến bây giờ vẫn là cơn ác mộng của bà.
“Đúng là không hề xứng. Lý Quốc Cường, Chu Oánh Bảo, các người cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi và Lý Miểu nữa.” Tính cách của mẹ Lý Miểu cũng khiến cho Kỷ Hi Nguyệt thán phục. Xem ra Lý Miểu được di truyền từ mẹ cô ấy.
Trần Manh Manh vỗ tay, Kỷ Hi Nguyệt cũng mỉm cười. Lần này cô giúp Lý Miểu giải quyết êm đẹp, chắc chắn cô ấy sẽ rất cảm kích.
“Các người đừng hòng!” Chu Oánh Bảo phát điên, chụp con dao trên chiếc bàn bên cạnh chỉ về hướng Trần Manh Manh và Kỷ Hi Nguyệt: “Hoặc là các người giao nhà, hoặc là mọi người cùng chết!”
“Vì căn nhà mà ngay cả mạng sống cũng không cần ư? Cô đúng là loại phụ nữ tham lam nhất mà tôi từng gặp đấy!” Kỷ Hi Nguyệt từ từ bước về phía Chu Oánh Bảo.
“Chu Oánh, cô điên rồi à? Mau bỏ dao xuống!” Lý Quốc Cường cũng không ngờ người vợ sau của mình điên loạn như vậy.
“Lý Quốc Cường, chúng ta sắp bị đuổi đi rồi, chẳng còn nơi nào để sống đâu. Loại đàn ông nhu nhược như ông còn không mau giúp tôi!” Chu Oánh Bảo thở hồng hộc nhìn Lý Quốc Cường.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tung một cước, Chu Oánh Bảo hét lên một tiếng, con dao trong tay cô ta lập tức bay ra ngoài, đập thẳng vào tường, sau đó rớt xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt dùng chân đá ra xa, sau đó lạnh lùng nói: “Chỉ dao vào người khác là đã ba phần tội, cô không biết cô đã phạm phải tội uy hiếp người khác rồi ư? Nhiêu đó đủ để tôi cho cô vào tù vài năm rồi đấy.”
“Tôi nhổ. Đám nhà giàu các cô ức hiếp người nghèo chúng tôi, đây còn là thiên lý nữa không? Có bản lĩnh thì cô kiện tôi đi, kiện đi. Để tôi xem Kỷ đại tiểu thư như cô còn cần thể diện không! Tôi cũng không thiết sống nữa, nói cho các người biết, căn nhà này mà không giao ra, mấy người đừng mong sống yên ổn.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ căm giận của Lý Miểu và mẹ Lý Miểu, sau đó khẽ cười: “Vậy thì để xem là miệng cô cứng hơn, hay mạng tôi cứng hơn.”
Đang nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trần Manh Manh lập tức ra mở cửa.
Long Bân tiến vào, sau lưng dẫn theo bốn người đàn ông mang kính râm màu đen, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên đầu tóc húi cua.
“Đại tiểu thư.” Long Bân có chút lo lắng.
“Tôi không sao.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, sau đó dưới ánh mắt ngang ngược của Chu Oánh Bảo, cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
Luật sư bước tới trước mặt Lý Miểu và mẹ cô ấy, hỏi: “Bà Thái, bà chắc chắn căn nhà này của một mình bà chứ?”
Mẹ Lý Miểu gật đầu, đáp: “Phải, đây là của hồi môn mà bố mẹ tôi đã cho tôi. Trước đây ông ta ép tôi ly hôn, nhưng tôi không đồng ý, sau đó ông ta đã cưỡng ép tôi ký tên, cho nên chưa bàn đến chuyện căn nhà, bây giờ cũng đã ly hôn rồi, căn nhà này dĩ nhiên chỉ là của một mình tôi, ông ta không có phần.”
Chương 573: Đê tiện không ai bì nổi (V)
Luật sư khẽ gật đầu: “Vậy bây giờ bà muốn lấy lại căn nhà, đuổi hai người này ra ngoài đúng không?”
“Thái Cầm Hoa, bà đừng vô lương tâm! Trước đây khi ly hôn, tôi không đòi nửa căn nhà là vì thấy bà đáng thương đấy.” Lý Quốc Cường sốt ruột nói.
“Căn nhà này vốn dĩ là bố mẹ tôi cho tôi, một đồng ông cũng không bỏ ra mà còn không biết xấu hổ đi nói của ông có một nửa ư! Ly hôn là do ông đề nghị, cho nên chính ông đã tự vứt bỏ cơ hội chia đều. Giờ này ông còn nói được câu như vậy, ông tưởng tôi là con ngốc đấy à?” Mẹ Lý Miểu sắc bén nói, sau đó bắt đầu ho khan, xem ra sức khỏe rất yếu.
Chu Oánh Bảo vừa nhìn là đã thấy không ổn, cô ta lập tức náo loạn la hét, kết quả bị hai vệ sĩ tóm lại, còn bị dán băng keo vào miệng.
Giằng co tranh chấp không dứt, Lý Miểu và mẹ đành phải bàn bạn với nhau một lúc, sau đó Lý Miểu lên tiếng: “Luật sư, anh thấy thế này ổn không. Tôi với mẹ tôi sẽ chuyển ra ngoài trước, để cho bọn họ sống ở đây thêm ba tháng. Sau ba tháng, chúng tôi sẽ lấy lại căn nhà, được không?”
“Đương nhiên được. Vốn dĩ là nhà của các cô, cho nên các cô có thể tùy ý sắp xếp.” Luật sư đáp.
Lý Quốc Cường lúc này đã nghẹn lời, Chu Oánh Bảo thì dù đã bịt miệng nhưng vẫn cứ ư ư náo loạn, hiển nhiên là không đồng ý.
Kỷ Hi Nguyệt để Long Bân xử lý chuyện này, cô kêu Lý Miểu ra ngoài.
“Lý Miểu, cô vẫn còn là người của đài truyền hình Hương Thành, nên tôi hy vọng cô sớm chấm dứt hợp đồng với bên đó, như vậy cô mới có thể ký hợp đồng với Húc Nguyệt của tôi. Bây giờ cô chưa nổi tiếng, việc chấm dứt hợp đồng sẽ rất dễ dàng. Nếu không chắc ăn, cô tìm cớ để bị sa thải đi. Nhưng lỡ có bị vi phạm hợp đồng, tôi sẽ cho cô tiền thanh lý hợp đồng.”
Kỷ Hi Nguyệt nói với Lý Miểu.
Lý Miểu gật đầu: “Cảm ơn cô, Kỷ tiểu thư. Nếu lần này không có cô, cũng không biết là tôi với mẹ phải chịu oan ức tới khi nào. Tôi đều nghe cô hết.”
Kỷ Hi Nguyệt vỗ nhẹ vai cô ấy: “Không sao đâu. Mọi thứ sẽ ổn cả thôi. Chỉ cần cô diễn xuất thật tốt là được. Tôi thấy mẹ kế của cô là người rất xấu xa, sau này không khéo lại gây rắc rối cho cô đấy.”
Sắc mặt Lý Miểu rất nhợt nhạt: “Tôi thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào xấu xa như vậy, bố tôi đúng là đã bị quỷ ám. Nhưng chỉ cần mẹ tôi không bị uy hiếp, tôi cũng không cần kiêng dè bà ta nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Bất cứ lúc nào cũng thể gọi điện thoại cho tôi. Chuyện gì giúp được, tôi sẽ cố gắng giúp cô.”
Lý Miểu cảm động, gật đầu đáp: “Kỷ tiểu thư, cô yên tâm. Cô cho tôi cơ hội tốt như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng nắm bắt, tập trung diễn xuất để báo đáp cô.”
Kỷ Hi Nguyệt rất hài lòng. Lúc cô và Trần Manh Manh ra khỏi nhà Lý Miểu đã là hai giờ chiều, hai người chưa ăn cơm trưa nên đói đến nỗi da bụng dính da lưng.
Long Bân vẫn đi theo bọn cô, nhưng trước tiên là anh ta phải tìm Tiêu Ân để Tiêu Ân kiếm người giải quyến mấy công việc phía sau. Xét cho cùng Chu Oánh Bảo cũng là một người phụ nữ khá điên loạn, sợ cô ta sẽ làm hại đến Lý Miểu và mẹ cô ấy.
Kỷ Hi Nguyệt đưa Trần Manh Manh đến Húc Nguyệt, để cô ấy tham quan một vòng, thuận tiện ăn cơm trưa luôn. Cô cũng muốn tìm Cố Cửu để nói chuyện.
Nhưng không ngờ văn phòng của Cố Cửu lại đóng kín cửa, bên ngoài còn có lão Khôi đứng canh.
“Đại tiểu thư, sao cô lại đến đây? Cậu chủ đang bàn chuyện với Cố thiếu.” Lão Khôi nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, nhớ lại lời của Triệu Vân Sâm. Triệu Húc Hàn đến tìm Cố Cửu có liên quan gì tới chuyện cô chấn thương tâm lý gì đó không nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa bước vào.
“Tiểu Nguyệt, Hàn thiếu nói hôm nay cô đi dạo phố với bạn thân, sao rãnh rỗi đến đây vậy?” Cố Cửu thấy Kỷ Hi Nguyệt thì có chút căng thẳng và hơi ngượng ngùng. Dù gì thì bây giờ Triệu Húc Hàn đã biết anh ấy thích người phụ nữ này.
Chương 574: Kỷ Hi Nguyệt chỉ điểm
“Tôi với Manh Manh cùng đến mà. Hôm nay anh Hàn quả nhiên có thời gian ghé đến đây nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn thì tươi cười bước qua, ngồi kế bên anh, đúng là anh không đi cùng với Úy Mẫn Nhi thật.
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Giải quyết công việc xong chưa? Không phải còn muốn tìm thím Lý à?”
“Tìm thím Lý ăn cơm tối là được rồi. Em đưa Manh Manh qua đây để cô ấy tham quan ấy mà. Bây giờ cô ấy đang ở khu diễn xuất kết bạn, còn em thì qua chỗ Cố Cửu xem tình hình thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Hai anh đang bàn chuyện quan trọng à? Em ở đây liệu có tiện không?”
“Không tiện!” Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng.
Nhưng sau đó lại im bặt, nhìn rất bối rối. Kỷ Hi Nguyệt càng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Triệu Vân Sâm nói thật?
“Thế chắc là em không thể nghe rồi. Để em ra ngoài vậy.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng bỏ đi.
Cô còn cho rằng hai người sẽ giữ cô lại, nhưng không, cả hai đều không ai lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt khinh thường, chán chết. Nhưng điều đó cũng cho thấy giữa hai người này thật sự có chuyện cần bàn.
Thấy dáng vẻ uể oải của Kỷ Hi Nguyệt, lão Khôi bèn nói: “Đại tiểu thư, họ thật sự có chuyện quan trọng đấy. Tôi chưa từng thấy cậu chủ nghiêm túc đi tìm Cố thiếu như vậy. Để tối về cô hỏi thử cậu chủ xem.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Thôi bỏ đi, để tôi gọi điện hỏi thăm bố.”
Gọi điện cho Kỷ Thượng Hải để hẹn ông ăn tối, không ngờ là Tiền Giang Thành đang ở trong văn phòng của bố, sống chết cũng muốn đi theo ăn cơm tối.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, người đông càng tốt. Cô cũng kéo thêm Manh Manh theo, để thím Lý không nhận ra tâm ý của cô.
Cô gọi điện hẹn thím Lý, thím Lý cũng đồng ý sẽ qua.
Xong xuôi cô đến tìm Mộ Dung Phong, xem anh ấy bồi dưỡng người mới, dáng vẻ nghiêm túc và chăm chỉ đó cho cô cảm giác anh ấy quả đúng là người đại diện kim bài trong tương lai.
“Kỷ tiểu thư, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội.” Bỗng nhiên sau lưng cô xuất hiện một nam thanh niên cao gầy.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, cảm giác khuôn mặt này rất quen thuộc, cô chợt bật cười: “Anh là Quách Tiểu Kim đúng không?”
Quách Tiểu Kim kinh ngạc, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại nhận ra mình, có chút vui mừng xen lẫn lo sợ. Anh ấy chưa từng gặp Kỷ Hi Nguyệt, còn cô thì có thể đã từng xem qua sơ yếu lý lịch hoặc là vài bộ phim anh ấy đóng vai quần chúng.
“Đúng đúng đúng. Kỷ tiểu thư biết tôi ư?” Quách Tiểu Kim xúc động nói.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Nhớ chứ, Anh Mộ Dung đã từng nhắc về anh với tôi. Anh là người mà anh ấy đánh giá rất cao, cố gắng lên nhé. Phải rồi, sở trường của anh là diễn cái gì?”
Quách Tiểu Kim sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Kỳ thực tôi cũng không biết mình giỏi gì nữa, cảm giác giống như vẫn chưa tìm được vai diễn vừa ý.”
“Để tôi cho anh ý kiến nhé. Tôi cảm thấy anh rất thích hợp đóng vai phản diện đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Quách Tiểu Kim thảng thốt. Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Ý tôi không phải là nhìn mặt anh ác đâu. Tôi chỉ cảm thấy anh có thể thử xem thế nào. Vai phản diện rất thử thách kỹ năng diễn xuất của các diễn viên. Tôi nghĩ anh có thể làm được. Anh Mộ Dung cũng nói đôi mắt của anh đóng vai phản diện rất đạt, anh hoàn toàn có thể đi đường tắt khác để trở thành diễn viên phái thực lực mà.”
“Thật ư? Cám ơn Kỷ tiểu thư đã chỉ bảo. Để tôi cố gắng thử xem.” Quách Tiểu Kim đáp. Anh ấy biết ngoại hình của mình không đủ để làm nam chính, ngay cả nam thứ cũng không có hy vọng.
Kể đến vai phản diện, đã có rất nhiều diễn viên bình thường miễn cưỡng tiếp nhận, anh ấy cũng từng nhận vài lần, nhưng không phải là vai phản diện chính, đất diễn cũng không nhiều. Song nếu Kỷ Hi Nguyệt đã nói như vậy, biết đâu anh ấy có thể khai phá một con đường riêng biệt thì sao.
“Tiểu Nguyệt, cậu đang định hướng cho anh ấy đấy à?” Trần Manh Manh hơi khó hiểu nên hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Phải có danh tiếng trước, lúc ấy mới có nhiều cơ hội để chọn vai diễn. Mình cảm thấy anh ấy sẽ dễ dàng thành công hơn trong vai phản diện.”
“Nói nghe cũng có lý, vậy còn mình thì sao? Cậu cảm thấy mình thích hợp diễn vai gì?” Trần Manh Manh cũng muốn được chỉ điểm.
Chương 575: Biến cố giữa bữa tối (I)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của cô ấy, nói: “Cậu diễn vai gì cũng hợp. Vai nào cũng cho cậu thử qua hết, được chưa?”
“Tiểu Nguyệt, cậu lại trêu mình rồi, mình nghiêm túc thật đấy. Mình không thể dựa vào quan hệ của cậu để giành vai diễn mãi được, mình cũng muốn tự thân cố gắng để khán giả khẳng định mình. Cậu giỏi như vậy, chỉ bảo chút đi mà.” Trong lòng Trần Manh Manh vô cùng cảm động.
Nhưng cô ấy cũng biết là Kỷ Hi Nguyệt rất tốt với cô ấy, cho nên cô ấy cũng không thể không biết phấn đấu vươn lên. Cô ấy vẫn luôn hy vọng bản thân có thể diễn xuất tốt, để giúp bạn thân kiếm tiền và không làm cô mất mặt.
Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy nghiêm túc thì cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu diễn cô bé lọ lem thời hiện đại thử xem. Mình nghĩ chắc sẽ hợp với cậu hơn.”
“Thật à?” Mắt Trần Manh Manh bỗng lấp lánh.
Kỷ Hi Nguyệt cười, véo gương mặt cô ấy: “Thật chứ đùa. Để mình kêu nhà biên kịch mới nào đấy thiết kế riêng cho cậu một bộ phim điện ảnh trực tuyến, xem thử phản ứng thế nào.”
“Trời ạ, đừng mà Tiểu Nguyệt. Cậu không cần thiết kế riêng cho mình đâu. Bây giờ mình chưa đủ khả năng, đợi mình rèn luyện thêm khoảng thời gian nữa rồi nói. Cậu, cậu đừng tốt với mình như vậy mà.” Trần Manh Manh cảm động ngây ngất.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không tốt với cậu chứ tốt với ai? Mình sẽ là người bạn tốt nhất của cậu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến những người bạn học trước đây của cô, sau khi thấy cô tìm đường chết, bọn họ đều xem cô là người phụ nữ hư hỏng, cho nên tất cả đều tránh xa, chỉ có Trần Manh Manh là kiên trì làm bạn với cô hơn hai năm.
Hơn nữa cô ấy còn luôn khuyên nhủ cô, chỉ tại cô sau đó cứ nói chuyện tổn thương người khác, thành ra mới khiến Trần Manh Manh thất vọng và buồn bã.
Cho nên bây giờ Trần Manh Manh có quá đáng thế nào đi nữa, kiếp này Kỷ Hi Nguyệt cũng sẽ yêu thương cô ấy, bởi vì kiếp trước cô đã rất quá đáng.
Hai người nán lại xem Mộ Dung Phong bồi dưỡng diễn viên một lúc thì thím Lý đến, thấy Trần Manh Manh, bà cũng rất vui vẻ.
Hơn năm giờ, Kỷ Hi Nguyệt đến văn phòng của Cố Cửu, phát hiện bầu không khí bên trong rất lạnh lẽo, cô lật đật nói muốn ra ngoài ăn cơm rồi bỏ chạy.
Bụng dạ chợt nghĩ, rốt cuộc anh Hàn và Cố Cửu nói chuyện gì mà bầu không khí căng thẳng thế nhỉ. Chắc là chuyện quan trọng như lời lão Khôi nói, nhưng không phải là vấn đề cô bị chấn thương tâm lý mà Triệu Vân Sâm đã nói đấy chứ?
Mà cô có bị chấn thương tâm lý gì đâu? Cô vô cùng hài lòng với cuộc sống sau khi trọng sinh, làm gì có thương tổn nào.
Tới điểm hẹn, Kỷ Thượng Hải và Tiền Giang Thành đã có mặt ở đó từ sớm.
Đây là một nhà hàng tư nhân do Tiền Giang Thành giới thiệu, không gian trang nhã và xinh đẹp, khiến cả ba người phụ nữ đều rất thích.
Mọi người bắt đầu giới thiệu chào hỏi nhau, Kỷ Thượng Hải cũng khá là vui vẻ, riêng thím Lý lại cảm thấy hơi mất tự nhiên, bà không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hẹn bà đi ăn cơm chung với bố của cô.
Hôm nay thím Lý không còn mặc bộ quần áo màu trắng của dì giúp việc trong nhà thường ngày, mà đã đổi sang một chiếc váy giản dị, khí chất và dung mạo nhìn vẫn rất tốt, tuy đã gần bốn mươi tuổi, nhưng nhìn bà vẫn rất xinh đẹp và thanh lịch.
Kỷ Thượng Hải nhìn Trần Manh Manh: “Manh Manh à, lâu quá rồi không gặp, cháu xinh đẹp lên hẳn đấy.”
“Thế ạ? Bác Kỷ, vậy phải cảm ơn Tiểu Nguyệt hơn nữa, vì cô ấy đã cho con cơ hội được đóng phim truyền hình, để con tiếp cận nhiều ngôi sao hơn, từ đó cũng học hỏi được khá nhiều, hì hì.” Trần Manh Manh đáng yêu nói.
“Đóng phim truyền hình rồi cơ à? Thế lúc nào phát sóng, để bác Kỷ ủng hộ.” Kỷ Thượng Hải cười nói.
“Đúng đấy, tôi cũng muốn xem. Cô diễn vai gì vậy?” Tiền Giang Thành đương nhiên cũng có quen biết Manh Manh, cho nên vừa tới đã chụm lại một tụ.
Trần Manh Manh đỏ mặt đáp: “Chỉ là một vai nha hoàn thôi, mọi người đừng cười mình nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Manh Manh diễn rất tốt, con đã từng đi xem thử, đây là một bộ phim cung đình rất đáng mong đợi.”
“Thật thế à? Thím cũng rất thích xem phim cung đấu. Manh Manh, thím Lý nhất định sẽ ủng hộ cháu.” Thím Lý cũng cười nói.
Trần Manh Manh mặt đỏ tía tai, mọi người đều bật cười ha hả, bầu không khí rất vui vẻ.
Chương 576: Biến cố giữa bữa tối (II)
Kỷ Hi Nguyệt thấy bố mình và thím Lý làm quen với nhau cũng khá nhanh, bầu không khí rất hài hòa. Mặc dù chuyện này phải xem ấn tượng của đôi bên, nhưng nhìn hai người trò chuyện với nhau vui vẻ như vậy, trong lòng cô cũng rất phấn khởi.
Cô nghĩ, sau này nhất định phải tạo cơ hội cho hai người gặp nhau nhiều hơn, nếu bố cô và thím Lý có thể đến với nhau, cô sẽ ủng hộ cả hai tay hai chân.
Giữa bữa tối, Tiền Giang Thành kể chuyện cười làm cho mọi người cười nghiêng cười ngả, đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên.
Kỷ Hi Nguyệt tưởng Triệu Húc Hàn, ngờ đâu là anh Toàn, anh ấy là vệ sĩ mà cô đã phái đến bảo vệ Liễu Đông tạm thời.
“Kỷ tiểu thư, sau khi tan ca, Liễu Đông đã lên xe của Đường Tuyết Mai. Đường Tuyết Mai đưa cậu ấy đến một nơi rất hẻo lánh.” Giọng của anh Toàn vừa thấp vừa sốt ruột, “Tôi đã đi theo bọn họ, nhưng không dám đến quá gần.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức thay đổi: “Đang ở đâu? Chỉ có hai người họ thôi sao?”
“Là một công trường bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh đều là bãi rác, nhìn chung không có người nào lui tới. Bên trong có người, nhưng nhìn từ xa thì không giống Tần Hạo.” Anh Toàn nói, “Tôi cảm thấy Liễu Đông có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”
“Anh gửi định vị qua cho tôi đi, tôi sẽ lập tức kêu người qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt gấp gáp nói: “Anh Toàn, anh tuyệt đối phải bảo vệ Liễu Đông đấy.”
“Được, tôi hiểu rồi, để tôi lại gần xem thử.” Anh Toàn đáp, sau đó cúp điện thoại, rồi gửi định vị cho Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói một tiếng rồi bỏ chạy, để lại mấy người đưa mắt nhìn nhau, không rõ tại sao.
“Tiểu Nguyệt chắc là có chuyện gấp, nhưng có Long Bân đi theo hẳn sẽ không có chuyện gì đâu. Kỷ tiên sinh, anh cũng đừng lo lắng quá.” Thím Lý vội vàng an ủi Kỷ Thượng Hải đang sợ hãi đến tái mặt.
Trần Manh Manh cũng sợ, cô ấy hỏi thím Lý: “Thím Lý, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao Tiểu Nguyệt lại gấp gáp thế nhỉ?”
Kỷ Thượng Hải nhìn thím Lý, sau đó ngừng một chút rồi nói: “Thím Lý, nãy giờ tôi vẫn luôn thắc mắc, thím với Tiểu Nguyệt nhà tôi là quen biết thế nào?”
Thím Lý có chút bối rối: “Kỷ tiên sinh, tôi là bảo mẫu của Tiểu Nguyệt, là người của hệ thống Triệu gia. Thiếu gia của chúng tôi kêu tôi đi theo để chăm sóc cho tiểu thư.”
Trần Manh Manh khẽ gật gù: “Đúng thế, bác Kỷ, thím Lý là bảo mẫu chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho Tiểu Nguyệt đấy ạ.”
“Nói như vậy có nghĩa là Tiểu Nguyệt và cậu Triệu có quan hệ không bình thường?” Kỷ Thượng Hải cau mày, “Hai người đó không phải đang yêu đương đấy chứ?”
Thím Lý cảm giác hình như bà đã lỡ lời. Làm sao một người bố có thể chấp nhận cho con gái mình sống chung với một người đàn ông được.
“Kỷ tiên sinh, thực ra Tiểu Nguyệt và cậu chủ nhà tôi là quan hệ hợp tác làm ăn. Giữa hai người họ không phải như anh nghĩ đâu.”
“Thế thì tại sao Triệu Húc Hàn lại đối xử với Tiểu Nguyệt tốt như vậy?” Kỷ Thượng Hải nói, “Chỉ đơn thuần là quan hệ hợp tác? Thím Lý, thím cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Thím Lý có chút lúng túng, không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Kỷ tiên sinh, cậu chủ nhà tôi không hề có ý đồ gì với Tiểu Nguyệt đâu, về điểm này anh có thể yên tâm. Còn về cụ thể thế nào, tôi nghĩ Kỷ tiên sinh nên hỏi Tiểu Nguyệt thì hơn, cô ấy sẽ giải thích cặn kẽ cho anh hiểu. Thôi tôi cũng xin phép ra về đây.”
“Thím Lý, không phải tôi đuổi thím đi đâu.” Kỷ Thượng Hải lật đật nói: “Thím chắc cũng đã biết Tiểu Nguyệt mất mẹ từ nhỏ, tôi lại không quản được con bé, cho nên rất lo lắng. Thật sự xin lỗi thím, tôi rất biết ơn vì thìm đã chăm sóc cho Tiểu Nguyệt.”
“Không có gì đâu. Tại thời gian cũng đã muộn, mà tôi còn phải về dọn dẹp, là tôi thất lễ mới đúng.” Thím Lý ra vẻ tự nhiên nói, sau đó chào tạm biệt rồi rời khỏi.
Trần Manh Manh cũng muốn đi, nhưng cô ấy bị Kỷ Thượng Hại giữ lại.
“Manh Manh, lý ra cháu nên kể cho bác nghe chuyện của Tiểu Nguyệt chứ?” Kỷ Thượng Hải nói, “Cháu đừng đi vội, để lát nữa Giang Thành đưa cháu về.”
“Bác Kỷ, cháu, cháu cũng không hề biết chuyện giữa Tiểu Nguyệt và Triệu Húc Hàn. Thực tế thì đây cũng là lần đầu tiên cháu nghe nói Tiểu Nguyệt có quen biết với Triệu Húc Hàn. Lúc nào cháu đến khu dân cư Phong Nhã cũng chỉ có thím Lý và Tiểu Nguyệt, nên cháu nghĩ chắc bác Kỷ hiểu lầm rồi đấy.”
Chương 577: Đang yêu nhau sao?
Tiền Giang Thành cũng sốt ruột, “Manh Manh, nói vậy nghĩa là Tiểu Nguyệt với Triệu Húc Hàn không phải đang yêu nhau?”
“Làm sao có thể. Triệu Húc Hàn là chú ba của Triệu Vân Sâm đấy!” Trần Manh Manh đáp, “Hồi đó Tiểu Nguyệt si mê Triệu Vân Sâm thế nào chắc anh cũng đã biết, nên bây giờ làm sao cô ấy có thể yêu đương với chú ba cậu ta được. Tôi nghĩ, chắc chắn vì Tiểu Nguyệt làm phóng viên nên Triệu Húc Hàn có việc cần hợp tác với cô ấy, hơn nữa Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt Triệu Húc Hàn cũng có đầu tư mà.”
“Bác Kỷ, nếu bác lo lắng cho Tiểu Nguyệt như vậy thì hỏi cô ấy thử xem, chẳng lẽ cả bác mà cô ấy cũng giấu diếm?” Tiền Giang Thành nói.
Trần Manh Manh cũng gật đầu tán thành: “Bác Kỷ, bác đừng lo lắng quá. Sau khi Tiểu Nguyệt rời bỏ Triệu Vân Sâm, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, hơn nữa còn thay đổi theo hướng tích cực, trong công việc thì rất cố gắng và năng nổ, thế nên bác Kỷ cũng nên vui mừng cho cô ấy chứ ạ.”
Kỷ Thượng Hải nghĩ cũng đúng, Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại tốt hơn rất nhiều so với Kỷ Hi Nguyệt vì Triệu Vân Sâm mà phản nghịch vô độ, ngay cả người bố như ông cũng không muốn gặp.
“Manh Manh, chúng ta kết bạn với nhau đi, để sau này tiện liên lạc. Cháu là bạn tốt nhất của Tiểu Nguyệt, nếu con bé làm sai chuyện gì, cháu phải thông báo cho bác Kỷ liền biết chưa?” Kỷ Thượng Hải lấy di động ra thêm Trần Manh Manh vào bạn bè.
Tiền Giang Thành tiện thể cũng thêm Trần Manh Manh vào phương thức liên lạc.
Trần Manh Manh đành mỉm cười gật đầu, sau đó Tiền Giang Thành đưa Trần Manh Manh về.
Trên xe, Tiền Giang Thành hỏi: “Manh Manh, không biết là Tiểu Nguyệt có bạn trai chưa nhỉ?”
Trần Manh Manh cười đáp, “Sao thế? Anh định theo đuổi Tiểu Nguyệt hay gì? Nghe Tiểu Nguyệt nói anh là một playboy chính hiệu đúng không?”
Tiền Giang Thành dở khóc dở cười: “Oan quá đi mất. Tôi chỉ thích chơi bời bình thường thôi, cô đừng nghe cô ấy nói. Tôi thật lòng lo lắng cho Tiểu Nguyệt thay bác Kỷ, dù sao bác Kỷ bây giờ cũng chỉ có một mình, mà Tiểu Nguyệt lại không nói cho bác ấy biết, nên tôi chỉ thăm dò giúp bác Kỷ thôi.”
“Tôi hiểu mà, nhưng tôi cũng không biết Tiểu Nguyệt có bạn trai hay chưa nữa. Thật ra tôi và cô ấy cũng không gặp nhau nhiều, nhưng ở đài truyền hình thì chưa từng nghe Tiểu Nguyệt có bạn trai, tôi nghĩ hiện tại chắc cô ấy chưa có đâu.” Trần Manh Manh suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thôi, dù gì cô ấy cũng mới hai mươi mốt, không cần vội.” Tiền Giang Thành cười đáp, “Manh Manh, nếu Tiểu Nguyệt gặp chuyện gì đó cô cũng phải báo cho tôi biết với nhé. Dầu gì tôi với cô ấy cũng là thanh mai trúc mã, tôi không hy vọng cô ấy có chuyện.”
“OK, tôi hiểu mà. Tôi biết là các anh sợ Tiểu Nguyệt và Triệu Húc Hàn yêu nhau đúng không?” Trần Manh Manh cảm thấy Bác Kỷ và Tiền Giang Thành rất để ý chuyện này.
“Thực ra Triệu Húc Hàn là vị học trưởng ưu tú mà tôi vô cùng sùng bái, nhưng tính tình rất lạnh nhạt vô tình. Hơn nữa, nói gì thì nói, gia tộc của Triệu thị vẫn rất thần bí, nên tôi không hy vọng làTiểu Nguyệt và anh ta đến với nhau.” Tiền Giang Thành cũng có chút lo lắng.
Trong bức ảnh lần trước, anh ấy có thể nhận ra Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt có gì đó rất thân mật, nhưng trong lời đồn, Triệu Húc Hàn không bao giờ gần gũi phụ nữ.
Hy vọng chỉ là anh ấy nghĩ quá nhiều thôi.
Bên đây, Long Bân lái xe như bay chở Kỷ Hi Nguyệt đến địa chỉ mà anh Toàn đã gửi định vị, đồng thời cô cũng gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu vừa mới tan ca, nhưng cũng kịp kéoTiểu Lục theo, bởi vì nếu Đường Tuyết Mai đưa Liễu Đông đến đó mà thật sự xảy ra chuyện gì, thì đó sẽ là bằng chứng xác thực để tóm gọn về xét hỏi.
Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ giải thích mối quan hệ giữa Đường Tuyết Mai và Liễu Đông, Ngô Phương Châu nghe xong cũng rất kinh ngạc, đồng thời cũng lý giải được tâm trạng của Liễu Đông, chỉ mong là cậu ấy đừng xảy ra chuyện.
Di động có tin nhắn đến, Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở ra xem, là anh Toàn gửi đến một đoạn video không được rõ nét do quay từ xa.
Chương 578: Tòa nhà bỏ hoang (I)
Kỷ Hi Nguyệt phóng to video lên xem thì lại mờ hơn một chút, nhưng nhìn thấy Liễu Đông, Đường Tuyết Mai và một người đàn ông khác đang đứng trên tầng bốn của tòa nhà bỏ hoang, do là buổi đêm nên đèn khẩn cấp đã bật sáng.
Từ góc độ ẩn nấp của anh Toàn có thể nhìn thấy được toàn bộ, nhưng vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định, cho nên anh Toàn lại gửi thêm một tin nhắn: “Tiểu thư, rất khó tiếp cận, nếu lại gần nữa sẽ bị phát hiện.”
“Theo dõi như vậy là tốt rồi, có động tĩnh gì nhớ ra tiếng hù dọa, để tránh Liễu Đông bị hại.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm, sau đó giục Long Bân chạy nhanh hết mức có thể.
Xe thể thao của Long Bân đã chạy nhanh hết cỡ, nhưng quả thực đường ra ngoại ô khá xa, nên anh ta cũng rất nóng ruột, sợ Liễu Đông xảy ra chuyện.
“Tiểu thư, hay là cô gọi điện thoại cho Liễu Đông thử xem, biết đâu có thể kéo dài thêm thời gian thì sao.” Long Bân đề nghị.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Đúng nhỉ, sao tôi lại không nghĩ ra cơ chứ.”
Nói rồi cô lập tức gọi điện thoại cho Liễu Đông. Anh Toàn đang núp trong bóng tối, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở bên trên.
Liễu Đông ở trên lầu lúc này đang rất căng thẳng, vội vàng nhận điện thoại, lo lắng nói: “Chị Nguyệt, chị tìm tôi có chuyện gì sao?”
Kỷ Hi Nguyệt vội đáp, “Liễu Đông, cậu đang ở đâu vậy?”
Liễu Đông đưa mắt nhìn Đường Tuyết Mai và người đàn ông lạ mặt: “Chị Nguyệt, tôi, tôi có tí việc ra ngoài với bạn, lát nữa về gọi lại cho chị sau nhé.”
Liễu Đông cũng rất sầu não, đâu ngờ dì Tuyết lại đưa cậu đến cái nơi khỉ ho cò gáy này. Bởi vì cậu không cách nào chấp nhận việc dì Tuyết đi vào con đường sai lầm, nên sau khi cân nhắc kỹ càng, cậu quyết định tan ca xong sẽ đi ngăn dì ấy lại.
Hai người tranh cãi rất lâu, Đường Tuyết Mai phủ nhận chuyện đó, Liễu Đông không tin, kêu Đường Tuyết Mai và Tần Hạo nên đi đầu thú, cuối cùng Đường Tuyết Mai nói để Tần Hạo giải thích cho cậu nghe.
Vì thế cậu mới cùng cô ta đến đây, nhưng cậu không thấy Tần Hạo đâu, thay vào đó là một người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông này khoảng tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trông cũng khá đẹp trai, dưới cổ có một dấu vết do bị phỏng hoặc bị bỏng để lại, trên cánh tay còn có hình xăm che đi vết sẹo, vừa nhìn là đã biết không phải người tốt gì.
Liễu Đông có chút kinh hãi, nhưng dì Tuyết kêu cậu đừng sợ, nói là thật ra Tần Hạo không hề làm chuyện xấu, mọi việc đều do người đàn ông này làm, cô ta đưa cậu đến đây là để nghe người đàn ông này giải thích.
Mà Liễu Đông đâu thể ngờ được, người đàn ông này lại chính là Tần Hãn,em trai của Tần Hạo.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại đến, bọn họ mới bắt đầu trò chuyện. Vì Liễu Đông thực sự rất sợ, muốn rời khỏi, nên Đường tuyết Mai đã kéo cậu lại khuyên nhủ một hồi, để Liễu Đông bình tĩnh lại trước.
Sau đó Đường Tuyết Mai mới hỏi Liễu Đông là làm sao biết được nhiều chuyện như vậy, cả vụ tài khoản mười tám triệu sao cậu lại biết thực chất phải là ba mươi triệu, rồi hỏi cậu tại sao lại điều tra những thứ này, và cậu đã điều tra như thế nào.
Liễu Đông không khỏi sợ hãi, cậu nhớ lại lời Kỷ Hi Nguyệt từng nói với cậu, rằng Tần Hạo là một tên điên cuồng mất trí. Còn dì Tuyết phải chăng đã bị anh ta dạy hư, nên mới mang cậu đến một nơi như thế này. Chuyện này quả thực rất kỳ lạ.
Chỉ nói chuyện bình thường, hà cớ gì phải đến một nơi như vậy? Đây là địa điểm tốt nhất để thực hiện các vụ án mạng thường thấy trên truyền hình, chung quanh tối đen như mực, cộng thêm bãi rác, hoàn toàn là một nơi hiu quanh vắng vẻ.
Lúc ở trên xe cậu đã phát hiện đường đi của dì Tuyết không đúng, có hỏi qua vài lần, nhưng dì Tuyết bảo Tần Hạo đang ở bên đây bàn chuyện bất động sản, cho nên mới qua đây tìm anh ta.
Có vài lần cậu muốn xuống xe, nhưng dì Tuyết đã cản cậu lại, bảo là dì nhỏ sao có thể hại cậu, nếu cậu còn muốn bảo vệ dì ấy, vậy thì hãy nghe dì ấy nói, mọi chuyện không như cậu đang nghĩ.
Vô tri vô giác thế là đã đến nơi, trước mắt là tòa nhà cũ nát hoang tàn, hơn nữa còn không phải Tần Hạo.
Dì Tuyết lại nói Tần Hạo có việc đi trước, đây là Tần Hãn, em trai của Tần Hạo, để anh ta giải thích mọi chuyện cho cậu nghe.
Liễu Đông cũng không phải con nít, cậu đã bắt đầu có một dự cảm chẳng lành.
Chương 579: Tòa nhà bỏ hoang (II)
Nhưng Liễu Đông dễ nhẹ dạ, cũng cảm thấy Đường Tuyết Mai sẽ không hại cậu, vì dầu gì cô ta cũng là dì nhỏ của cậu, từng nhìn cậu trưởng thành, từ bé đã chiều chuộng cậu, mối quan hệ giữa hai người lại rất thân thiết, cho nên cậu cũng muốn làm rõ mọi việc xem rốt cuộc là thế nào.
Kỷ Hi Nguyệt nhận thấy trong giọng nói của Liễu Đông có sự căng thẳng, cô bèn nói: “Liễu Đông, có phải cậu đang ở chung với Đường Tuyết Mai và đang gặp nguy hiểm không?”
Liểu Đông rất kinh ngạc, nhưng Đường Tuyết Mai và Tần Hãn đang nhìn cậu chằm chằm, nên cậu không dám nói.
“Chị Nguyệt, không có gì cả đâu. Nửa tiếng nữa tôi xong việc sẽ đi tìm chị, chị nhớ đợi tôi đấy. Cứ như vậy đã nhé.” Liễu Đông nói xong thì cúp máy.
Đường Tuyết Mai nhìn Liễu Đông, hỏi: “Vương Nguyệt à?”
Liễu Đông khẽ gật đầu, Đường Tuyết Mai nói tiếp: “Có phải cô ta vẫn luôn điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn nên mới lòi ra nhiều chuyện như vậy không? Liễu Đông, đừng nói là con hợp tác với cô ta để hại dì Tuyết đấy nhé?”
“Dì Tuyết, dì nói gì vậy? Bây giờ chuyện dì giúp Tần Hạo làm giả sổ sách, cảnh sát đã điều tra được rồi. Vốn dĩ khoản tiền mười tám triệu ở bên Úc kia có thể thu hồi và cái chết của Tôn Mai chỉ là một tai nạn, nhưng bây giờ lại phát hiện còn thiếu mười hai triệu, dì nghĩ cảnh sát sẽ làm gì?”
Liễu Đông nói tiếp: “Dì Tuyết, con biết dì không phải là kẻ ngốc, dì đã giúp Tần Hạo làm giả sổ sách, nhưng bây giờ anh ta có dính dáng đến việc tham ô, cả vụ tai nạn và án mạng nữa. Nếu dì còn chần chừ không ra đầu thú, dì chắc chắn sẽ gặp chuyện đấy!”
Lúc Liễu Đông khuyên nhủ vẫn đưa mắt nhìn Tần Hãn, còn Tàn Hãn thì vẫn nhìn chòng chọc vào cậu và cười lạnh, khiến cậu có chút khiếp sợ.
Sắc mặt của Đường Tuyết Mai rất khó coi, nhưng cũng rất lo lắng nhìn Liễu Đông.
“Liễu Đông, lẽ nào tụi con vẫn đang điều tra những thứ này sao? Cả cảnh sát cũng vậy ư?” Đường Tuyết Mai vô cùng lo sợ.
Trước đây cô ta che giấu như vậy, là vì sợ cảnh sát sẽ sờ gáy. Chỉ cần cảnh sát không chú ý, bọn họ có thể qua ải dễ dàng, nhưng bây giờ rõ ràng chính bài báo về vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn đã cản trở bọn họ.
Vương Nguyệt và Liễu Đông là hai thực tập sinh cứ cắn mãi không tha chuyện này, dẫn tới nhiều điểm nghi vấn bị hai người họ phát hiện ra, bây giờ ngay cả cảnh sát cũng đang giúp họ điều tra vụ án.
Và rồi cái ngày bị bại lộ sẽ không còn xa nữa.
Còn nữa, những video khiếm nhã của cô ta và Kỷ Thượng Hải trong máy tính của cô ta và Tần Hạo đều bị xóa bỏ, chuyện này chắc chắn là do hacker làm ra, vậy hacker đó phải chăng là cảnh sát?
Hai ngày qua cô ta đều sống trong nỗi hoang mang khiếp sợ, còn nhiều lần gây gổ với Tần Hạo, cộng thêm chuyện tên điên Tần Hãn này xém chút nữa chém chết cô ta, thật tình cô ta cũng muốn trốn chạy.
Liễu Đông nhìn hai người: “Ban đầu chỉ có một nhân viên cảnh sát điều tra chuyện này, nhưng sau đó manh mối tăng dần, nên hiện tại đã tăng cường thêm cảnh sát. Dì Tuyết, dì đi tự thú đi. Dì chỉ giúp Tần Hạo làm giả sổ sách, cùng lắm là tội phạm kinh tế, bây giờ vẫn còn kịp đấy.”
Tần Hãn bật cười, giọng cười này quả thực rất âm u.
“Nhóc con, cậu tưởng dì nhỏ của cậu chỉ làm giả sổ sách thôi ư?” Tần Hãn lên tiếng.
“Tần Hãn, cậu nói linh tinh gì vậy!” Đường Tuyết Mai lập tức trừng mắt quát Tần Hãn.
Tần Hãn dường như có chút kiêng dè Đường Tuyết Mai, bèn nói: “Đường Tuyết Mai, giờ cô định giải quyết thế nào đây! Có muốn ra tay với cháu trai của cô không thì tự mình quyết định đi.”
Liễu Đông vừa nghe đến câu này thì hoàn toàn biến sắc, lập tức lùi về sau mấy bước, kinh hãi nhìn Đường Tuyết Mai: “Dì Tuyết, dì, dì muốn giết con sao?”
Đường Tuyết Mai rối bời: “Đừng nói linh tinh, dì chỉ đưa con đến đây để nói cho rõ ràng. Tiểu Đông, con mau kể dì nghe những chuyện con biết đi. Với lại, sau này con đừng điều tra chuyện của bọn dì nữa, trong này rất phức tạp, không như những gì con nghĩ đâu.”
“Dì Tuyết, con biết cả rồi, cảnh sát cũng biết cả rồi, và chân tướng sự việc sẽ nhanh chóng được phơi bày. Dì Tuyết, vô dụng thôi, bọn dì mau đi tự thú để nhận được xử lý khoan hồng đi.” Liễu Đông vội nói.
Sắc mặt Tần Hàn vô cùng khó coi, quay sang châm chọc Đường Tuyết Mai: “Cô đúng là có một đứa cháu tuyệt vời.”
Chương 580: Tòa nhà bỏ hoang (III)
Đường Tuyết Mai cả người phát run, bởi vì Liễu Đông nói ra lời này, chứng tỏ giấy đã không gói được lửa, lẽ nào cô ta phải ngồi tù thật sao?
Liễu Đông kinh hãi nhìn Tần Hãn, thấy ánh mắt anh ta đã trở nên hung tàn, cậu vội vàng nói: “Tần Hãn, anh đừng làm bậy. Nếu nửa tiếng sau tôi không đi tìm Vương Nguyệt, cô ấy sẽ biết tôi xảy ra chuyện.”
Tần Hãn nhìn Đường Tuyết Mai, Đường Tuyết Mai vẫn đang tái mặt, đột nhiên di động đổ chuông, Đường Tuyết Mai tay chân luống cuống lấy di động ra.
“Tuyết Mai, thế nào rồi?” Bên kia là giọng nói của Tần Hạo, “Nó có khai ra gì không?”
“Tiểu Đông nói, cảnh sát đã nắm được một số việc của chúng ta.” Đường Tuyết Mai đáp, “Bây giờ nên làm thế nào đây? Sợ là những chuyện từ trước đến nay của chúng ta sẽ nhanh chóng bị điều tra ra.”
Tần Hạo trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Cũng có thể là cậu ta đang nói dối. Nếu cảnh sát biết rồi, tại sao chưa tìm đến cửa? Đừng để cậu ta đánh lừa.”
Đường Tuyết Mai sửng sốt, hình như cũng có lý. Nếu cảnh sát biết cả rồi, tại sao vẫn chưa tìm cô ta, cũng chưa tìm Tần Hạo?
Vì vậy, có lẽ chỉ có Vương Nguyệt và Liễu Đông là đang điều tra chuyện của bọn họ.
Liễu Đông dầu gì cũng là cháu của cô ta, cậu chắc chắn sẽ không để Vương Nguyệt báo cho cảnh sát trong tình huống chưa có đủ bằng chứng, cho nên bọn họ chưa hẳn đã gặp nguy hiểm như lời Liễu Đông vừa nói.
Hơn nữa, Liễu Đông là vì lo lắng cho cô ta nên mới khuyên cô ta sớm đi đầu thú, chứ nếu cảnh sát đã có chứng cứ rõ ràng, cậu làm gì có cơ hội khuyên nhủ cô ta như vậy?
“Tuyết Mai, cậu ta đã biết khá nhiều chuyện, điều này rất có sức uy hiếp với chúng ta, em biết nên làm thế nào rồi chứ? Tần Hãn đang ở đó, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Tranh thủ về sớm để bàn bạc bước tiếp theo nên làm gì. Có lẽ chúng ta phải rời khỏi đây thôi.” Giọng nói của Tần Hạo vang lên.
Đường Tuyết Mai sốt sắng: “Chuyện này, chuyện này không thể!”
“Thế em muốn cả ba chúng ta cùng ngồi tù luôn à? Không, nếu có liên quan đến mạng người thì chúng ta đều phải tử hình, lẽ nào em muốn chết?” Tần Hạo lạnh lùng nói.
“Không, không phải thế.” Đường Tuyết Mai vô cùng bấn loạn.
“Vậy tự em quyết định nên làm thế nào mới tốt cho em, tốt cho mọi người đi.” Tần Hạo nói xong thì cúp điện thoại.
Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai, rồi lại nhìn sang Tần Hãn: “Các người nên đi tự thú đi. Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn chắc chắn sẽ làm lớn chuyện, còn cả vụ án tham ô nữa, tận mười hai triệu lận đấy, không phải là con số nhỏ đâu. Dì Tuyết, dì đừng u mê nữa, để ông nội biết được sẽ rất đau lòng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!