Chương 631: Xử đẹp Triệu Vân Sâm
Triệu Vân Sâm trưng ra vẻ mặt dương dương đắc thắng, được nước lấn tới: “Kỷ Hi Nguyệt, tôi nói cô nghe, trong thời gian ba năm cô theo đuổi tôi, có vài lần tôi đã yêu cầu cô tránh xa tôi một chút, nhưng cô cứ bám dính lấy tôi, làm tôi cũng rất mệt, cho nên cô không thể trách tôi, có trách thì tự trách bản thân mình ấy, ai bảo cô yêu tôi như vậy!”
Kỷ Hi Nguyệt tức không chịu được, lập tức cầm đôi đũa đang đặt trên bàn ném thẳng vào người Triệu Vân Sâm.
Đôi đũa đập trúng đầu cậu ta, Triệu Vân Sâm liền nhảy lên chửi bới: “Cô điên à! Lẽ nào tôi nói sai!”
“Chứ chẳng lẽ đúng? Lúc mới bắt đầu đúng là tôi mê trai thật, chạy theo bám dính lấy cậu, nhưng một năm sau tôi đã bị tổn thương, vì vậy không muốn chơi bời nữa, nhưng chính cậu là người cứ gọi điện thoại rủ rê tôi ra ngoài đấy chứ! Tôi cứ tưởng cậu đã chấp nhận tôi, cho nên tôi mới vui vẻ ra ngoài với cậu. Nào ngờ cậu lại kêu tôi uống rượu với bạn cậu. Chuyện này sau đó cũng diễn ra rất nhiều lần, lẽ nào cậu không nhớ?!”
“Vậy sao? Vậy cũng do cô tự nguyện ra ngoài mà. Nếu cô không thích tôi, tôi có gọi thế nào cô cũng sẽ từ chối. Đây rõ ràng cô đang luyến tiếc tôi đấy.” Triệu Vân Sâm nhìn cô, dương dương tự đắc.
“Cậu là đồ khốn!” Kỷ Hi Nguyệt lao vào đánh người.
Triệu Vân Sâm lập tức đỡ lại, Kỷ Hi Nguyệt tức đến đỏ mặt, ra đòn càng lợi hại hơn, hai người cứ thế đánh nhau trong phòng ăn.
Thím Lý và bác Vương sợ ngây cả người, còn Triệu Húc Hàn vẫn bình chân như vại, khuôn mặt vẫn giữ nét lạnh lùng, không hề kêu dừng lại.
“A! Chú ba, cứu mạng! Người phụ nữ này bị điên rồi!” Triệu Vân Sâm bị Kỷ Hi Nguyệt đá trúng đùi, vừa lảo đảo muốn trốn thì Kỷ Hi Nguyệt lại xông lên, đánh cho cậu ta ngã nhào xuống đất.
Nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt dợm đánh thẳng vào ngực cậu ta, cậu ta lập tức đưa hai tay che mặt, miệng la thất thanh.
“Tôi cho cậu đắc ý đấy, tôi cho cậu tự hào đấy. Đã chà đạp lên sự thật lòng của tôi, còn mạnh mồm ngang ngược, tôi đánh cho lòi cái khốn nạn của cậu ra!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, tung thẳng nấm đấm.
Triệu Vân Sâm la lên oai oái, Tiêu Ân, An Hoa lật đật chạy vào.
An Hoa giật cả mình, cuống quýt nói: “Thiếu gia.” Sau đó muốn xông lên giúp đỡ.
Tiêu Ân liền cản anh ta lại. An Hoa sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy chủ nhân đang ngồi trước bàn ăn.
“Chủ nhân, bỏ qua cho thiếu gia đi. Bây giờ cậu ấy đã tiến bộ rất nhiều rồi. Kỷ tiểu thư, ngừng tay, cô mau ngừng tay!” An Hoa nào dám xông lên giúp đỡ, vì anh ta đã bị ánh mắt của Triệu Húc Hàn dọa sợ.
Dám chừng lúc này mà xông lên xách Kỷ Hi Nguyệt ra, lát nữa không biết anh ta sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Nhưng nhìn thấy Triệu Vân Sâm la oai oái như vậy, anh ta thực sự không cầm lòng. Sao vừa ban nãy còn bình thường, bây giờ lại bị Kỷ Hi Nguyệt đánh thế kia?
Mặc dù thân thủ của thiếu gia rất tệ, nhưng cũng không đến nỗi bị phụ nữ đánh. Xem ra thực lực của Kỷ Hi Nguyệt đã tiến bộ lên không ít.
Kỷ Hi Nguyệt đánh tới khi tay tê dại mới thả Triệu Vân Sâm ra, đứng lên vỗ tay vài cái, sau đó ngồi xuống ghế, cầm bát canh hầm trước mặt uống một ngụm.
Triệu Vân Sâm gào khóc quay cuồng, đau đớn muốn chết. Tuy là phụ nữ, nhưng sức lực từ nắm đấm của Kỷ Hi Nguyệt không hề thua kém một người đàn ông. Cậu ta bị đánh dữ dội như vậy, có thể không đau được sao?
Cũng may là bảo vệ được phần mắt, nếu không chắc giờ này đã trở thành gấu trúc rồi.
“Ăn cơm.” Triệu Húc Hàn lên tiếng.
“Chú ba, chú, chú nhìn người ngoài đánh cháu mình như vậy sao?” Triệu Vân Sâm biết bao nhiêu là tức tưởi.
Triệu Húc Hàn nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: “Cháu nói chuyện khó nghe như vậy, còn trách ai!”
Triệu Vân Sâm nổi cáu: “Đó không phải là những chuyện cô ta tự mình làm ra à?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức đập đôi đũa xuống mặt bàn, xoay đầu lạnh lạnh trừng cậu ta.
Chương 632: Muốn biết nguyên nhân (I)
Triệu Vân Sâm hết hồn, vội vàng rụt cổ: “Được được được. Không nói nữa. Kỷ Hi Nguyệt, cho dù ngày trước tôi đối xử không tốt với cô, nhưng bây giờ cô cũng đã đánh trả, từ nay về sau coi như huề! Cô đừng có lấy lông gà làm lệnh tiễn nữa!”
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Ha, nói nghe dễ dàng nhỉ. Ba năm, cậu chơi đùa tôi ba năm đấy! Nếu không phải cậu hết lần tới lần khác mớm mồi tôi, làm gì có chuyện tôi để cho cậu chơi đùa tận ba năm? Mặc dù đó là nỗi nhục nhã của tôi, nhưng Triệu Vân Sâm, cậu chà đạp lên tình cảm tôi dành cho cậu, còn chơi đùa tôi như thế, lẽ nào không thấy tội lỗi?”
“Tôi đâu có nói là tôi không sai, nhưng tôi cũng đã bị chú ba và cô đánh tơi tả rồi còn gì?” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt chực khóc thì lật đật nói: “Với lại bây giờ cô với chú ba của tôi thắm thiết như vậy, chẳng phải là do tôi đối xử không tốt với cô, nên cô với chú ba mới có thể ở bên nhau sao?”
“Nói như vậy là tôi còn phải tặng cậu hồng bao để cảm tạ nhỉ!” Kỷ Hi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Haha, cái đấy thì không cần, cô đừng hù dọa người khác nữa là được rồi. Haiz, đau chết mất. An Hoa, còn không mau dìu tôi đứng lên rồi kêu chú Quyền tới khám cho tôi! Xương cốt của tôi e là gãy rồi, chắc chắn là gãy rồi.” Vừa nói vừa nháy mắt với An Hoa.
Tiêu Ân nhìn thấy cảnh đó thì đảo mắt xem thường, tên này định đánh bài chuồn đây.
An Hoa vội vàng đến dìu cậu ta ra phòng khách. Kỷ Hi Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, em đánh cháu anh như vậy, anh có tức giận không?”
“Em vui là được.” Triệu Húc Hàn từ tốn nói một câu, “Miễn đừng đánh chết là được.”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Cám ơn anh Hàn. Ăn cơm thôi, thức ăn đều nguội cả rồi.” Nói rồi cô cúi đầu ăn cơm.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày, khuôn mặt điển trai từ từ lạnh xuống.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nghĩ về những chuyện ngu ngốc của mình trong ba năm qua. Mặc dù được trọng sinh, nhưng những chuyện trước kia cô còn nhớ rất rõ. Quả thực bản thân lúc đó rất đáng khinh.
Nhưng đúng là cô đã vài lần muốn buông bỏ Triệu Vân Sâm, chỉ tại tên khốn nạn này vì muốn giữ thể diện của cậu ta mà đã kêu cô ra ngoài. Cô cứ tưởng đâu cậu ta đã xem cô là bạn gái, nào ngờ chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Vì trò đùa ngu xuẩn này mà cô đã làm tổn thương Triệu Húc Hàn. Bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc đó đúng là dại dột hết thuốc chữa.
Nhưng cũng vì trọng sinh mà cô mới nhìn rõ được mọi thứ, và cuộc tình đơn phương với Triệu Vân Sâm đã giúp cô trưởng thành lên rất nhiều, đồng thời cô cũng đau lòng cho Triệu Húc Hàn hơn.
“Anh Hàn, em muốn hỏi anh một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bỏ đũa xuống, nghiêm túc nhìn Triệu Húc Hàn.
Nội tâm của Triệu Húc Hàn cũng dập dềnh không kém gì Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh nhận ra Kỷ Hi Nguyệt rất hận Triệu Vân Sâm, phải chăng là vì cô còn tình cảm với cậu ta?
Xét cho cùng thì Kỷ Hi Nguyệt cũng đã điên cuồng vì Triệu Vân Sâm ba năm, cho dù anh có khuyên nhủ thế nào, cô cũng bỏ ngoài tai để chạy theo Triệu Vân Sâm. Loại tình cảm cực đoan này chỉ sợ là đã ăn sâu vào cốt tủy, rất khó để lãng quên.
Nghe câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh không khỏi hỏi lại: “Chuyện gì?”
“Anh Hàn, trong ba năm em theo đuổi tên khốn nạn này, anh vô số lần xuất hiện để giải cứu em, rốt cuộc là vì sao? Em hằn học với anh, mắng chửi anh, nhưng anh vẫn thường xuyên xuất hiện bên cạnh em, cho dù anh không đến, anh cũng sẽ kêu Tiêu Ân hoặc Lão Khôi đến, để ngăn em không rơi vào hố lửa, tại sao vậy? Tại sao anh phải đối xử với em tốt như vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt đã muốn biết nguyên nhân từ lâu. Cô tin là không có ai đối tốt với người khác mà không cần lý do gì, cho dù có thì cũng không kiên trì được lâu như vậy.
Huống hồ còn bị cô mắng chửi chì chiết, thử hỏi làm gì có ai kiên trì mãi được?
Chương 633: Muốn biết nguyên nhân (II)
Sắc mặt của Triệu Húc Hàn chợt cứng lại, sau đó vội vàng rũ mắt, cúi đầu ăn cơm, nhưng Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra, những lúc thế này mà Triệu Húc Hàn càng tỏ ra điềm tĩnh, chứng tỏ nội tâm của anh đang bất an dữ dội.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào anh, cô biết Triệu Húc Hàn hiểu cô muốn gì.
Triệu Húc Hàn đã ăn được vài món, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt thì một miếng cũng không ăn, ánh mắt vẫn dính chặt vào người Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn đành phải bỏ đũa xuống, chầm chậm cất tiếng: “Anh nói gì em cũng tin đúng không?”
“Em tin, nhưng em không tin vào tình yêu sét đánh. Cho dù anh nói dối rằng đã sớm yêu em, dù là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cũng không có khả năng kiên trì với một người phụ nữ đốn mạt thích kiếm chuyện như em suốt ba năm được?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, nói một cách nghiêm túc.
Đôi đồng tử đen nhánh của Triệu Húc Hàn thoáng lấp lánh: “Nếu anh nói đó là mong muốn của một người, muốn em được trưởng thành trong sự bình an và hạnh phúc, em có tin không?”
Kỷ Hi Nguyệt liền biến sắc, trong đầu xẹt qua đủ loại suy đoán.
“Ai?” Không hiểu sao, nội tâm của cô lại có chút sợ hãi khi biết ra người đó rốt cuộc là ai.
Triệu Húc Hàn thấy mặt cô đã tái đi thì có chút đau lòng, nhưng anh hiểu tính cách của Kỷ Hi Nguyệt, cô thích hỏi rõ ngọn ngành, cho nên trước đây anh đã từng từ chối câu hỏi của cô, giờ cô lại đem ra hỏi tiếp.
“Một người rất, rất quan tâm em. Ăn cơm đi.” Triệu Húc Hàn nói, “Nhưng hãy tin anh, anh rất vui lòng để kiên trì với nguyện vọng này.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, anh nói vậy là có ý gì?
Thực chất trong ba năm qua đã có lúc anh muốn vứt bỏ cô vì tức giận, nhưng tại sao anh vẫn kiên trì, đợi đến ngày cô được trọng sinh?
Anh của hiện tại nào biết rằng, kết quả của việc không vứt bỏ cô ở kiếp trước là tám năm sống trong sự dày vò của cô, cuối cùng còn bị chết oan uổng. Với anh mà nói, kiếp trước lẽ ra cô nên chết từ lâu, vì sống chỉ làm liên lụy đến anh, từ lúc bảo vệ cô, anh đã liên tục gặp xui xẻo.
Cô đúng là tạo nghiệp.
Bởi vì trọng sinh nên cô mới thấy rõ được mọi thứ, biết được người đàn ông này đối xử với mình có bao nhiêu phần tốt. Cho dù bây giờ biết đó chỉ là một tâm nguyện của người khác, và anh chỉ là người thực hiện thay, nhưng vì cô, anh đã không ngại đắc tội với người của Triệu gia để hoàn thành nguyện vọng đó.
Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất cảm kích người đã nói cho anh biết nguyện vọng đó, nhưng người ấy rốt cuộc là ai?
“Không thể nói cho em biết người đó là ai sao?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn hy vọng biết được người đó là ai.
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Tạm thời không được.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Là bố em ư?”
Triệu Húc Hàn thoáng sửng sốt, Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói: “Không phải, ý em là ông ngoại bà ngoại em sao? Nhưng sau khi mẹ em chết, bọn họ đâu có đến thăm em? Nên chắc là không phải. Vậy rốt cuộc là ai? Ai mà có thể tốt với em như vậy? Mời được cả anh Hàn, chủ nhân của Triệu gia đến bảo vệ em?”
Triệu Húc Hàn xới từng hạt cơm bỏ vào miệng, nội tâm của anh lúc này rất căng thẳng, như thể sợ Kỷ Hi Nguyệt đoán được gì đấy. Anh hy vọng cô sẽ không bao giờ biết, nhưng chuyện này gần như là không thể.
“Anh Hàn, tại sao anh phải hoàn thành tâm nguyện thay cho người đó?” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh đã bảo vệ em từ rất lâu, hoàn toàn có thể vứt bỏ vì em không xứng được bảo vệ, hoặc bảo vệ một năm hay hai năm gì đấy cũng coi như đã tận tâm tận lực rồi, hà cớ gì anh vẫn luôn kiên trì như vậy?”
Kỷ Hi Nguyệt nói hết những suy nghĩ trong đầu, nhìn Triệu Húc Hàn với ánh mắt đầy sự nghi vấn.
Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng bỏ đũa xuống, thở dài nói: “Em định không ăn nữa đúng không?”
Chương 634: Muốn biết nguyên nhân (III)
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bĩu môi: “Anh Hàn, anh nói cho em biết đi mà. Nếu không em thật sự nuốt không trôi. Em quả thực rất tò mò. Hóa ra bên cạnh mình còn có một người như vậy. Họ là nam hay nữ, già trẻ thế nào, sao em lại có được phúc phần tốt như vậy? Hay là anh Hàn, phải chăng anh đã làm sai chuyện gì, cho nên phải hoàn thành tâm nguyện thay cho người đó?”
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói xong câu này, sắc mặt của Triệu Húc Hàn đã thay đổi rõ rệt, hơn nữa còn tái nhợt, khiến cô vô cùng sửng sốt.
Sắc mặt của cô cũng trắng bệch đi, đôi mắt nhìn Triệu Húc Hàn càng lúc càng trừng lớn, mãi cho đến khi anh đột nhiên đứng dậy, cô run rẩy cất tiếng: “Có phải mẹ của em không?”
Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này đã khó coi đến cực điểm, nhìn qua y hệt như xác chết trong quan tài, nhợt nhạt và u ám.
Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, lảo đảo ngã về phía sau, chiếc ghế phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Cô nhìn Triệu Húc Hàn với ánh mắt không thể tin nổi, trong đầu xuất hiện vô số các khả năng, cuối cùng sợ hãi lắp bắp nói: “Lẽ nào, lẽ nào tai nạn máy bay của mẹ em không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là anh, anh đã giết mẹ em?”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng khó coi đến cực điểm, nhìn không khá hơn Triệu Húc Hàn là bao.
“Đừng nói nhảm!” Triệu Húc Hàn vội vàng phủ nhận.
Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy ba chữ này thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trán đã toát mồ hôi lạnh.
“Không phải thì tốt. Anh làm em hết cả hồn.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy sức lực toàn thân của cô đã bị rút cạn bởi suy nghĩ khủng khiếp này.
Cô lại đặt mông ngồi xuống ghế, sau đó khẽ lau mồ hôi trên trán.
“Anh Hàn, anh có biết có những chuyện nếu không nói rõ, sẽ làm cho người khác rất lo sợ không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, nói.
Nhưng nghĩ lại cô thấy cũng đúng, vì Triệu Húc Hàn chỉ lớn hơn cô bảy tuổi. Khi mẹ cô mất, cô vừa mới lên mười, còn Triệu Húc Hàn lúc đó chỉ mới mười bảy tuổi và vẫn đang là học sinh, làm sao có thể giết người được?
Triệu Húc Hàn từ từ bĩnh tĩnh lại, nhưng vẻ mặt vẫn rất cứng nhắc.
“Ăn cơm đi.” Triệu Húc Hàn không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm, nhưng vừa mới được một nửa lại hỏi tiếp: “Anh Hàn, anh nói cho em biết là ai được không?’
Triệu Húc Hàn lạnh mặt, hung dữ trừng cô: “Không muốn ăn cơm nữa thì đi tập luyện!” Nói xong đứng dậy bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt giật thót cả tim, sau đó trố mắt há hốc. Người đàn ông này tại sao không nói cho rõ ràng, phải chăng trong lòng có chuyện gì giấu giếm? Rốt cuộc là ai mà thần bí như vậy chứ?
Cuộc đời cô chỉ xoay quanh mấy người, là ai mà lại có năng lực khiến một người cường thế như Triệu Húc Hàn giữ gìn tâm nguyện đến bảo vệ cô như vậy?
Tò mò chết được, quả thực rất tò mò!
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, nếu vẫn chưa giải được đáp án này, chắc chắn cô sẽ bị mất ngủ trường kỳ cho xem.
Nhưng ngoài anh Hàn ra còn ai biết được đáp án này nữa?
Tiêu Ân?
Tiêu Ân là quản gia kiêm vệ sĩ ở bên cạnh Triệu Húc Hàn đã lâu, hẳn là sẽ biết đúng không? Nhưng chắc gì Tiêu Ân sẽ nói ra? Cô phải nghĩ cách cạy miệng anh ta mới được.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu vắt óc tìm cách bẫy Tiêu Ân.
Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đến phòng huấn luyện thì thấy Triệu Húc Hàn đã mặc sẵn đồ thể thao đợi cô.
“Anh Hàn, tối nay luyện chiêu đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới cười nói.
Triệu Húc Hàn có chút chột dạ liếc cô, thấy cô hình như không có việc gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Em tưởng chỉ một chiêu đó là đủ thành công rồi sao? Nó còn kèm theo các phương pháp phá giải phía sau nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, sau đó lập tức đứng thẳng người, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn: “Vâng! Vậy mong anh Hàn chỉ giáo thêm.”
“Em tấn công đi. Trước tiên chúng ta sẽ học chiêu đá ngang trên không.” Triệu Húc Hàn nói, “Tốc độ phải nhanh, nếu không trong quá trình nhấc hai chân lên khỏi mặt đất, thân thể sẽ bị rớt xuống.”
Chương 635: Gài bẫy Tiêu Ân (I)
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên hiểu điều này, bằng không lúc nãy cô đã không bị úp mặt xuống đất.
Sau đó Kỷ Hi Nguyệt tấn công Triệu Húc Hàn, bắt đầu học tập các chiêu thức phá giải. Hai người tập luyện một động tác trong vòng hai giờ, sau đó là một động tác khác mãi cho đến mười một giờ.
Triệu Húc Hàn lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt xong thì tính rời đi, nhưng lại thấy Kỷ Hi Nguyệt ngồi bệt dưới đất không nhúc nhích.
Anh khẽ chau mày,bước tới nói: “Em mệt lắm à?”
“Anh Hàn, anh đi nhanh đi, anh hôi chết được, em cũng hôi lắm!” Kỷ Hi Nguyệt cố ý chê anh hôi.
Quả nhiên Triệu Húc Hàn đã đen mặt, tức giận bỏ đi.
“Chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho dân chúng thắp đèn . Đúng là ích kỷ!” Kỷ Hi Nguyệt ở sau lưng cảm thán.
Triệu Húc Hàn lập tức dừng bước, sau đó xoay người lại. Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt anh đã đen thui thì hết cả hồn, còn tưởng anh muốn chạy tới đánh cô.
Cô cuống quýt nói: “Anh Hàn, em nói nhảm ấy mà, nói nhảm đấy, nhé!”
Trong lúc đang cầu xin, cả người cô đã được Triệu Húc Hàn bế lên kiểu công chúa, đi thẳng ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lẽ nào anh thông suốt rồi sao?
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Triệu Húc Hàn bế cô về tận phòng, sau đó nói: “Lát nữa qua anh massage, nếu không ngày mai sẽ không lết ra đường nổi đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Không cần đâu. Để em tự thoa chút dầu xoa bóp là được rồi. Giờ em buồn ngủ lắm, chỉ muốn đi ngủ thôi.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó im lặng rời đi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy vào phòng tắm rửa đi ngủ, sau đó phết đại chút dầu xoa bóp lên hai chân.
Triệu Húc Hàn đợi gần cả tiếng đồng hồ mà không thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, anh đành lặng lẽ đến cửa phòng cô, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thì thấy Kỷ Hi Nguyệt đã ngủ say như chết.
Còn có cả tiếng ngáy nhẹ, xem ra hôm nay cô đã tập luyện rất mệt mỏi.
Có điều tướng ngủ của người phụ nữ này quá kỳ cục, hai chân dài đưa cả ra ngoài. Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng bước tới giúp cô đắp chăn lại.
Sau đó anh ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô rất lâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Vừa nghĩ đến chấn thương tâm lý của cô, vừa nghĩ đến câu hỏi của cô tối nay, trong lòng Triệu Húc Hàn đầy ngũ vị tạp trần.
Mặc dù anh luôn luôn bảo vệ cô, nhưng chính anh cũng là người đã hại cô.
Sáng hôm sau, mới tinh mơ Kỷ Hi Nguyệt đã gọi cho Tiêu Ân.
Tiêu Ân rất thắc mắc, Kỷ Hi Nguyệt làm gì mà tìm anh ta sớm vậy nhỉ? Nhưng đã tìm tới anh ta rồi, anh ta đành phải đến phòng của cô.
“Tiêu Ân, anh giúp tôi đem cái rương này xuống phòng giữ quần áo nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân.
Tiêu Ân nghệt ra, trong nhà đâu phải không có người làm, tại sao lại tìm anh ta?
Tuy là bây giờ vẫn đang sớm, cậu chủ còn chưa đi tập luyện, nhưng anh ta cứ cảm thấy yêu cầu của Kỷ Hi Nguyệt hơi kỳ lạ.
“Sao thế? Không bằng lòng à? Vừa nãy tôi có kêu người làm, nhưng ai cũng đang bận tay nên mới kêu anh đấy. Thôi để lát nữa tôi dọn dẹp sau cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.
Tiêu Ân lật đật nói: “Đương nhiên không phải. Tôi khuân xuống ngay đây.”
Nói xong lật đật ngồi xuống khiêng cái rương lên.
Kỷ Hi Nguyệt cũng vội vàng ngồi xổm xuống phụ khiêng, nhưng đúng lúc Tiêu Ân nhấc lên, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên trượt tay, một bên chân bị cái rương đập trúng.
“Ôi mẹ ơi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hét lên thảm thiết, ôm cái chân bị thương nhảy cẫng lên.
Tiêu Ân tái mặt, sốt sắng nói: “Tiểu thư, cô không sao chứ? Xin lỗi cô, xin lỗi cô.”
“Đau chết tôi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ấm ức kêu lên.
Chương 636: Gài bẫy Tiêu Ân (II) (1002c)
Tiêu Ân lo lắng nói: “Để tôi đi kêu chú Quyền đến.”
“Không cần đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội gọi giật anh ta lại, “Nếu để anh Hàn biết được thì Tiêu Ân, anh phải quay về lò để đào tạo lại đấy.”
Vẻ mặt của Tiêu Ân hết sức khó coi, mới đầu anh ta còn tự trách mình bất cẩn, khuân có chiếc rương mà cũng để rớt vào chân của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng sau khi hồi tưởng lại, hình như có gì đó sai sai thì phải.
Từ lúc Kỷ Hi Nguyệt kêu anh ta đến là đã thấy kỳ lạ rồi.
“Đại tiểu thư, cô, là cô cố ý ư?” Tiêu Ân đã bình tĩnh trở lại, là cô đang gài bẫy anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt liền cho anh ta xem ngón chân sưng đỏ của mình: “Anh xem đi, cái gì mà cố ý? Chẳng lẽ tôi tự đập vào chân mình? Tiêu Ân, anh dám nói tôi như vậy, tôi phải mách với anh Hàn mới được, quá đáng lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì nhảy lò cò muốn đi.
Tiêu Ân hết hồn, vội vàng cản cô lại, cười khan nói: “Đại tiểu thư, cô nói đi, có chuyện gì cần tôi làm? Cô đừng mách với cậu chủ mà, chuyện này không phải là muốn tôi chết sao?”
“Haha, nếu tôi nói với anh Hàn là anh đập vào chân tôi, còn vu oan cho tôi, rồi tôi cho anh ấy xem ngón chân, anh nghĩ liệu anh ấy có đau lòng cho tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt không giấu được nụ cười gian manh.
Cô cũng biết Tiêu Ân là một người thông minh, và rõ ràng là cô đang hãm hại anh ta.
Tiêu Ân lật đật năn nỉ: “Đại tiểu thư, cô tha cho tôi đi mà. Cô cứ nói đi. Muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ hoàn thành hết, được chưa?”
“Haha, tốt nhất phải như vậy chứ.”Kỷ Hi Nguyệt lòi đuôi cáo, sau đó thấy cánh cửa đang để mở, cô liền nhảy lò cò đến đóng lại.
Tiêu Ân lập tức căng thẳng, cô nam quả nữ ở chung một phòng, để cậu chủ biết được, chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn cái chân bị đập trúng lúc nãy của Kỷ Hi Nguyệt nữa.
“Đại tiểu thư, cô, đóng cửa làm gì vậy? Tốt nhất nên mở ra đi.”Tiêu Ân lật đật muốn mở cửa.
“Anh ngồi xuống đi, chuyện này rất nghiêm trọng, không thể để người khác nghe được.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nói.
Tiêu Ân dở khóc dở cười, ngồi xuống sô pha, căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một chút rồi lên tiếng: “Tiêu Ân, anh theo anh Hàn bao lâu rồi nhỉ?”
Tiêu Ân sửng sốt: “Cũng nhiều năm rồi.”
“Vậy thì tốt. Anh cũng biết anh Hàn đối xử với tôi rất đặc biệt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy rất bí hiểm, làm Tiêu Ân có chút thấp thỏm.
Tiêu Ân khẽ gật đầu: “Đại tiểu thư là người được cậu chủ đối xử tốt nhất, ngoài cô ra thì không có người thứ hai.”
Kỷ Hi Nguyệt thầm run rẩy, trong lòng rất cảm động: “Anh cũng thấy ba năm nay tôi với Triệu Vân Sâm cứ dây dưa không rõ, còn với anh Hàn thì tôi đối xử rất cộc cằn, ngay cả bản thân tôi cũng vô số lần tự tìm đường chết đúng không?”
Khuôn mặt của Tiêu Ân có chút cứng nhắc, không dám trả lời. Phải biết là nói nhiều sẽ sai nhiều. Đặc biệt là lúc này, khi anh ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt đưa vào tròng.
“Tôi chỉ muốn biết là tại sao anh Hàn lại đối xử tốt với tôi như vậy, hơn nữa còn kiên trì tới tận ba năm. Nếu không phải thích tôi, tuyệt đối sẽ không kiên trì như vậy. Tôi cũng tin là anh Hàn cũng không thích tôi của trước đây. Cho nên tôi rất muốn biết nguyên nhân, là tại sao anh ấy luôn muốn bảo vệ tôi?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Tiêu Ân với ánh mắt sắc bén và nghiêm túc.
Sắc mặt của Tiêu Ân chợt thay đổi, sau đó khó xử và lúng túng nói: “Tiểu thư, chuyện này tôi thật sự không biết. Tôi chỉ biết là cậu chủ gặp cô lần đầu tiên vào ba năm trước, sau đó biết tên cô là Kỷ Hi Nguyệt, là con gái của Kỷ Thượng Hải thì đã hạ lệnh bảo vệ cô.”
“Anh Hàn trước đây có nói, là bởi vì tâm nguyện của một người, có người hy vọng tôi có thể sống một cuộc đời bình an hạnh phúc, chuyện này có thật không?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày hỏi.
Chương 637: Gài bẫy Tiêu Ân (III)
Tiêu Ân càng thêm khó xử, sau đó cũng dứt tâm, gật gật đầu: “Thực ra trước đây tôi cũng rất khó hiểu. Tại sao cậu chủ lại đối xử với tiểu thư tốt như vậy, trong khi tiểu thư lại không xem cậu chủ ra gì. Mọi người đều tỏ ra tò mò, còn bất bình thay cho cậu chủ. Mãi cho đến một ngày cậu chủ nói ra nguyên nhân thực sự là bởi vì một người.”
Tiêu Ân nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, cô nói đúng rồi đấy, cậu chủ cũng từng nói với chúng tôi như vậy, rằng đó là tâm nguyện của một người.”
“Người này là ai?” Kỷ Hi Nguyệt rất căng thẳng.
Tiêu Ân khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, cậu chủ không nói, nhưng có thể thấy được là cậu chủ rất quan tâm người này, nếu không đã không làm đủ trăm phương ngàn kế để giúp người này hoàn thành tâm nguyện. Đây thậm chí không phải là sự giao phó, mà nó chỉ đơn thuần là một tâm nguyện.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vì lẽ đó nên tôi mới càng tò mò hơn. Rốt cuộc là ai đã dành tâm nguyện như thế cho tôi? Tôi nghĩ đó phải là một người rất tốt với tôi, có khi nào là ông ngoại bà ngoại của tôi không?”
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nghĩ được những người đó, vì Triệu Húc Hàn xét cho cùng không mấy thân thiết với Kỷ Thượng Hải, trông thế nào cũng không giống.
Tiêu Ân vẫn lắc đầu: “Đại tiểu thư, chuyện này tôi thực sự không biết. Tôi, tôi có thể đi chưa?” Tiêu Ân nhìn cánh cửa bị đóng chặt, trong lòng vẫn đang sợ hãi và lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại: “Anh thật sự không biết? Anh không biết thì ai biết? Chắc chắn phải có người biết chứ!”
Tiêu Ân dở khóc dở cười: “Chuyện này, chuyện này tôi không biết thật mà. Đại tiểu thư, cô tha cho tôi đi mà.” Tiêu Ân đứng lên cầu xin.
Kỷ Hi Nguyệt cũng hết cách, đành để anh ta đi, cái rương tất nhiên cũng không cần chuyển đi nữa.
Nhưng Tiêu Ân vừa mới ra khỏi cửa, Triệu Vân Sâm ở phòng kế bên cũng vừa hay bước ra, tên này không biết sao hôm nay lại dậy sớm như vậy.
Triệu Vân Sâm thấy Tiêu Ân đi từ phòng Kỷ Hi Nguyệt ra thì vô cùng sửng sốt, trên khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
“Vân Sâm thiếu gia, chào buổi sáng.” Tiêu Ân gật đầu chào, sau đó bỏ đi.
“Anh đứng lại!” Triệu Vân Sâm hoàn hồn, “Anh, sao anh lại ở trong phòng của Kỷ Hi Nguyệt? Mới sớm ngày ra mà các người đang làm gì vậy? Tiêu Ân, anh, không phải anh cho chú ba tôi đội nón xanh đấy chứ?”
Tiêu Ân lập tức biến sắc: “Vân Sâm thiếu gia, cậu nói bậy gì vậy? Là đại tiểu thư kêu tôi vào có chút chuyện, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Triệu Vân Sâm híp mắt lại: “Anh định lừa ai? Nếu Kỷ Hi Nguyệt có chuyện cần kêu anh vào, tại sao phải đóng cửa? Các anh cô nam quả nữ ở trong phòng làm chuyện gì bí mật? Tiêu Ân, tốt nhất là anh nên khai báo cho rõ, nếu không nói rõ ràng, haha, anh đừng trách tôi mách lại với chú ba.”
“Vân Sâm thiếu gia, cậu không thể vu oan cho tôi như vậy. Cậu có thể đi hỏi tiểu thư xem.” Sắc mặt của Tiêu Ân đã tái mét, bây giờ anh ta đã hiểu được vì sao Kỷ Hi Nguyệt lại chửi tên đàn ông đê tiện này.
Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, cô mở cửa bước ra.
Triệu Vân Sâm lập tức xoay đầu, nghiêm túc quan sát thân thể và vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt, như thể muốn nhìn ra điều gì đó.
“Nhìn nữa là tôi móc con mắt của cậu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt dữ dằn nói.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô với Tiêu Ân ở trong phòng làm gì vậy? Tại sao phải đóng cửa? Có phải làm chuyện gì có lỗi với chú ba tôi không?” Triệu Vân Sâm hỏi thẳng.
“Ngoài chuyện với cậu ra thì tôi chẳng làm chuyện gì có lỗi với chú ba cậu cả.” Kỷ Hi Nguyệt châm biếm cậu ta.
Triệu Vân Sâm đột nhiên đỏ mặt: “Xì, cô có dâng tận cửa thì ông đây cũng chả thèm!”
Kỷ Hi Nguyệt đánh thẳng một đấm vào cậu ta, nhưng Triệu Vân Sâm lần này đã có đề phòng, vội vàng trốn sau lưng Tiêu Ân: “Kỷ Hi Nguyệt, đã nói là không được đánh tôi nữa mà cô còn đánh!”
Chương 638: Nhốt cậu ta vào rương (1022c)
Kỷ Hi Nguyệt giơ nắm đấm lên, hung dữ nói: “Cậu là cái đồ miệng thối, thối lần nào tôi đánh lần đó!”
“Đại tiểu thư, cô giải thích với cậu ta một chút đi.” Tiêu Ân vội vàng nói.
Kỷ Hi Nguyệt bực bội quát: “Có gì mà cần phải giải thích. Tôi chỉ kêu anh đến chuyển cái rương thôi mà.”
Triệu Vân Sâm sửng sốt, sau đó bật cười ha hả.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô tưởng tôi là đồ ngốc à? Hai người các cô chắc chắn là đã có vấn đề!” Triệu Vân Sâm quả thực không ngốc, ở Triệu gia muốn khuân chuyển món đồ gì đều có người hầu làm, chưa bao giờ phải nhờ tới một vệ sĩ cao cấp như Tiêu Ân.
“Huống hồ chuyển một cái rương tại sao phải đóng cửa?” Dáng vẻ của Triệu Vân Sâm quả thực rất gian tà.
Tiêu Ân đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khoanh tay thản nhiên: “Nếu tôi nói, tôi muốn mượn Tiêu Ân đến nằm thử vào cái rương xem vừa không thì cậu có tin không?”
Triệu Vân Sâm thảng thốt: “Cô, tại sao cô lại muốn đóng người vào rương?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng bày ra một nụ cười gian tà như cậu ta lúc nãy: “Có thể đóng vừa Tiêu Ân, tức là có thể đóng vừa Triệu Vân Sâm cậu. Tôi đang định chặt xác cậu ra, rồi gửi qua Châu Phi bằng đường bưu điện đấy, cậu thích không?”
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng hù tôi!” Triệu Vân Sâm bị suy nghĩ biến thái của cô làm cho khiếp vía.
“Trước đây cậu cho người bắt cóc tôi, còn muốn đưa tôi sang Thụy Sĩ, lẽ nào cậu quên sạch cả rồi? Riêng tôi không quên được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dựa vào cánh cửa, lạnh lùng nhìn Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm đờ người ra, sau đó hung dữ nói: “Cô là đồ thần kinh. Ông đây đếch thèm đùa với cô nữa, giờ ông phải đến công ty!”
Nói xong thì xoay người đi về hướng cầu thang.
Tiêu Ân nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Suy nghĩ của người phụ nữ này đúng là làm người khác hết cả hồn, nhưng cách giải thích này liệu có dẹp yên được câu chuyện không?
Anh ta nhanh chóng bỏ chạy, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đi huấn luyện. Thấy Triệu Húc Hàn đang chạy bộ ở bên ngoài, cô đưa tay vẫy chào, nhưng Triệu Húc Hàn phớt lờ cô, cô chỉ còn cách đi huấn luyện bật nhảy.
Sự linh hoạt hay không linh hoạt của một người, liên quan rất nhiều đến khả năng bật nhảy.
Bất chợt nghe thấy Vượng Tài mũm mỉm sủa lên hai tiếng với cô, lúc này cô mới giật mình ngớ ra là mình còn phải tập luyện chạy bộ.
Cũng may đang là kỳ nghĩ, cô phải tranh thủ nắm bắt thời gian. Tạm thời cũng không có chuyện gì làm, Húc Nguyệt thì đã có Cố Cửu trông nom, có chuyện gì thì chỉ cần gọi điện thoại hoặc xử lý qua máy tính là được. Bên phía cảnh sát cũng đang đổ ra khắp nơi truy lùng Tần Hạo, cho nên cô có thể an tâm ở trong nhà tập trung huấn luyện.
Nhưng chung quy vẫn còn hai điểm nghi vấn mà cô chưa thể lí giải được, một là chuyện chấn thương tâm lý của cô, hai là bí mật tại sao Triệu Húc Hàn lại bảo vệ cô.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lấy được đáp án từ trên người Triệu Húc Hàn là chuyện không thể, do đó chỉ còn Cố Cửu. Mà Cố Cửu không phải là Tiêu Ân, cho nên không đến nỗi sợ Triệu Húc Hàn như vậy. Hơn nữa hai người còn là bạn bè bao nhiêu năm, từng trải qua vào sinh ra tử, nên là Cố Cửu có lẽ sẽ biết được nhiều chuyện hơn.
Huống hồ, theo như cô thấy, hình như Triệu Húc Hàn chỉ có một người bạn tốt là Cố Cửu, anh muốn thổ lộ tâm sự mà không tìm Cố Cửu thì biết tìm ai?
Mà tên Cố Cửu này miệng mồm cũng kín phết, cô phải làm thế nào mới cạy được miệng của anh ấy đây?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, sau đó ánh mắt bất chợt sáng lên, chuẩn bị thử xem cách mà cô vừa mới nghĩ ra.
Triệu Húc Hàn tập luyện xong thì rời khỏi nhà, trong nhà thoáng chốc chỉ còn lại một mình Kỷ Hi Nguyệt. Sau khi tập luyện cả một buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Cố Cửu.
“Tiểu Nguyệt, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi? Có chuyện gì à?” Cố Cửu nhận được điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt thì rất vui vẻ.
“Không có gì. Tại tôi ở nhà chán quá đấy mà. Trưa nay anh có rãnh không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Cố Cửu kinh ngạc đáp: “Thời gian ăn cơm trưa thì đương nhiên rãnh rồi. Bình thường tôi không ở công ty thì cũng ở bệnh viện thôi.”
Chương 639: Thím Lý đáng yêu
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng nói: “Được, vậy trưa nay tôi qua tìm anh ăn cơm. Phải rồi, Lý Miểu đã đến chưa?”
“Đến rồi. Qua tuần có thể sẽ cho cô ấy thử vai. Bộ kịch bản Đạo Thiên Cốt của Lưu Uy cũng đã hoàn thiện, đợi chuẩn bị thêm chút nữa sẽ bắt đầu khai máy.”
Kỷ Hi Nguyệt hỏi thêm một câu: “Vậy chuyện trong nhà của Lý Miểu đã giải quyết ổn thỏa chưa? Sẽ không phiền phức về sau đấy chứ?”
“Giải quyết xong cả rồi. Tiêu Ân xuất chiêu thì cô cứ yên tâm. Sợ là bố và mẹ kế của cô ấy có cho cũng không dám đến làm phiền mẹ con cô ấy nữa đâu. Hai mẹ con cô ấy cũng đã tìm được một bảo mẫu có kinh nghiệm đến chăm sóc.” Cố Cửu nói.
Kỷ Hi Nguyệt vui thầm: “Vậy thì tốt. Anh đợi tôi chút nhé, tôi tới ngay đây.” Nói xong cô cúp máy.
Cố Cửu nhìn điện thoại với vẻ thắc mắc, hình như hôm nay Kỷ Hi Nguyệt có gì đó nhiệt tình khác thường? Nghe cô nói câu ‘anh đợi tôi nhé’ xong, trong lòng anh ấy cũng không khỏi gợn sóng.
Sau đó anh ấy cười khổ, mình lại chán sống nữa rồi sao? Người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, cho dù anh ấy có thích mấy đi chăng nữa, cũng không thể chạm vào.
Nhưng kể từ khi quen biết Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy nhận ra mình không còn hứng thú với những người phụ nữ khác nữa, chỉ cần nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lại cảm thấy trong lòng vô cùng chộn rộn.
Anh ấy thích Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy thừa nhận điều đó, và rất thẳng thắn với Triệu Húc Hàn.
Chỉ có điều, quân tử cũng có những việc nên làm, và những việc nên tránh, người phụ nữ của anh em cho dù có thích đi chăng nữa cũng không thể vượt qua Lôi Trì.
Nhưng nếu có một ngày Triệu Húc Hàn làm tổn thương Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy sẽ không hề do dự mà cướp cô lại. Và anh ấy cũng tin rằng tới lúc đó, Triệu Húc Hàn sẽ không còn mặt mũi để ngăn cản cơ hội của anh ấy.
Làm người nên sòng phẳng, làm huynh đệ càng phải sòng phẳng hơn, anh ấy tin là chính bản thân Triệu Húc Hàn cũng hy vọng Kỷ Hi Nguyệt được sống một đời vui vẻ và hạnh phúc.
Kỷ Hi Nguyệt kêu thím Lý ra ngoài, thím Lý vui mừng đáp: “Tiểu thư, chúng ta chuyển về khu dân cư Phong Nhã à?”
Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra: “Cháu chưa nghe anh Hàn nói gì cả, nhưng chắc là cả kỳ nghĩ sẽ ở lại đây. Dù sao thì sân tập luyện ở đây cũng đầy đủ và toàn diện hơn, cháu phải tranh thủ kỳ nghĩ để tập luyện chăm chỉ hơn mới được.” Nói rồi cô khẽ chép miệng.
Thím Lý ‘oh’ một tiếng, có chút buồn bã, nhưng nghĩ đến chuyện tiểu thư mạnh lên mới là điều then chốt, bà đành nhẫn nhịn.
“Thím Lý, thím sao thế? Hình như thím không thích ở đây à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Thím Lý cười khan một tiếng: “Đâu có đâu có. Tôi rất thích ở đây, chỉ có điều bác Vương khá nghiêm khắc, nên tôi hơi sợ chút thôi.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, thím Lý sợ bác Vương ư?
“Không sao không sao. Chỉ là bị bác Vương xoi mói kinh quá, nên tôi sắp nhịn hết nổi rồi.” Câu trả lời của Thím Lý làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cảm giác thím Lý rất đáng yêu.
Suốt quãng đường đi, Kỷ Hi Nguyệt nghe thím Lý xa xả mắng mà cười đau cả bụng, đồng thời cô cũng cảm thấy thím Lý rất hợp với bố mình, đương nhiên là càng thích hợp để làm mẹ kế của cô nữa.
Thế nên trong đầu cô lại manh nha ý đồ xấu, tự hỏi tối nay cô có nên tranh thủ gọi bố ra ăn cơm không, để hai người này có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm?
Đến bãi đậu xe của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vừa mới bước ra khỏi xe, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy một người quen.
Là phó tổng Hứa Phượng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ. Nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ta cũng tỏ ra kinh ngạc, sau đó cười khẩy một tiếng rồi bước tới chào hỏi: “Kỷ đại tiểu thư, trùng hợp thật.”
“Đúng vậy, ở đây không phải công ty Hoàn Vũ mà có thể gặp được cô Hứa thì thật quá trùng hợp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười khẩy một tiếng.
Sau đó mọi người đều đi về hướng thang máy, Hứa Phượng cất tiếng: “Kỷ tiểu thư, bây giờ Hoàn Vũ của chúng tôi đã được thiếu gia Triệu Vân Sâm thu mua, mà chống lưng cho Húc Nguyệt các cô lại là Triệu chủ nhân, như vậy chúng ta có nên hợp tác với nhau không nhỉ?”
“Ơ? Là ý của Triệu Vân Sâm à?” Kỷ Hi Nguyệt có chút buồn cười.
Chương 640: Cả đời này không lìa xa
Hứa Phượng liền nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt khinh thường, như thể cô đang được Triệu Húc Hàn bao nuôi: “Đúng vậy, thiếu gia Vân Sâm nói là Húc Nguyệt của cô có Triệu chủ nhân ở sau chống lưng. Kỷ tiểu thư, cô đúng là có phúc thật.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười hai tiếng ha hả: “Thế thì làm phiền cô Hứa Phượng quay về nhắn với thiếu gia Vân Sâm là nếu cậu ta đã biết mối quan hệ này, vậy thì kêu cậu ta tém miệng lại một chút. Dù sao cậu ta cũng không phải là chủ nhân của Triệu gia, đắc tội với với chủ nhân e là không nhận được kết quả tốt đâu.”
Hứa Phượng sửng sốt, người phụ nữ này không biết xấu hổ là gì sao? Đây là đang tự thừa nhận giữa cô và Triệu chủ nhân có loại quan hệ đó?
Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi mình và Triệu Húc Hàn có quan hệ gì. Cùng lắm giữa cô và anh chỉ là bạn trai bạn gái, mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa kết hôn, vậy tại sao cô lại bị xem là quan hệ bao nuôi?
Được rồi, đầu tư một trăm triệu là nghi vấn được bao nuôi? Nhưng cô lại giúp anh kiếm ra tiền, sau này anh còn phải cảm ơn cô nữa đấy.
Huống hồ tốt xấu gì cô cũng là Kỷ đại tiểu thư, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chắc cần được người khác bao nuôi?
Không biết là trong đầu mấy người này đang nghĩ gì nữa? Đúng là không ăn được nho nói nho chua.
Thang máy đã mở cửa mà Hứa Phượng vẫn chưa biết trả lời Kỷ Hi Nguyệt thế nào, cô ta liền đi ra tầng một.
“Cô Hứa Phượng đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười đến rạng rỡ, nhìn nét mặt lúng túng của Hứa Phương mà trong lòng không khỏi sảng khoái.
Cửa thang máy đóng lại, thím Lý cười nói: “Tiểu thư, cô đúng là miệng mồm phết. Nhưng người phụ nữ này ăn nói sao lại khó nghe vậy chứ.”
“Cho nên cháu phải nói khó nghe hơn một chút, hoặc là xuôi theo ý của cô ta, để cô ta tự mình vả mình.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý thấy cô rất là vô tư, trong mắt bà có chút nuông chiều, đáp lại: “Tiểu thư, hỏi thật nhé, nếu chuyện của cô và cậu chủ mà bị truyền ra ngoài, cô có sợ không?”
“Sợ? Sợ chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu.
Thím Lý có chút lúng túng: “Biết đâu người khác cũng nói như kiểu cô Hứa Phượng vừa nói, rằng cô đang được cậu chủ bao nuôi, hay đại loại những lời nói khó nghe như cô quyến rũ cậu chủ chẳng hạn.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách: “Thím Lý, thím yên tâm đi, trái tim của cháu cứng cáp lắm. Với lại ba năm qua cháu dây dưa với tên khốn nạn Triệu Vân Sâm kia, có lời nói khó nghe nào mà cháu chưa nghe qua đâu, mấy cái này có tính là gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!