Chương 71: Đại Ma Vương Thật Tàn Nhẫn (II)
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ bẹt miệng không vừa lòng của cô thì có chút dao động, nhưng nghĩ đến những yếu tố nguy hiểm xung quanh, anh nhất định phải làm cô trở nên mạnh mẽ. Vì vậy anh vẫn lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ sáng mai thức dậy lúc sáu giờ!” Nói xong Triệu Húc Hàn lập tức lên lầu vì không muốn nhìn thấy bộ dạng chuẩn bị than khổ của Kỷ Hi Nguyệt nữa.
Kỷ Hi Nguyệt trợn to mắt. Gì vậy trời? Có cần phải tàn nhẫn vậy không?
Nhưng cô biết có cầu xin cũng vô ích. Cô ngã ngồi xuống sô pha, hình dung ra những ngày tháng khổ cực lầm than sau này mà lòng không muốn lưu luyến với cuộc sống nữa.
“AAAAA!” Cô chỉ có thể hét lớn, trút ra hết nỗi lòng phiền muộn.
Triệu Húc Hàn vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng la hét, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, sau đó gọi điện thoại cho Vô Cốt.
“Sao cơ? Dạy cho cô ấy kỹ năng tự vệ?” Vô Cốt ở bên kia có vẻ miễn cưỡng.
“Bắt đầu từ sáu giờ sáng mai. Sau này cô sẽ ở đây cho đến khi cô ấy học được cách tự vệ.” Triệu Húc Hàn nói xong thì cúp máy.
“Cậu chủ! Cậu chủ!?” Vô Cốt lật đật hét lên, nhưng điện thoại đã ngắt máy. Cô ta tức tối vứt di động sang một bên.
“Tiểu sư muội, có chuyện gì thế? Kỹ năng tự vệ gì?” Tiêu Ân nhìn thấy người phụ nữ đối diện tức giận thì tò mò hỏi.
Đôi mắt Vô Cốt bùng lên lửa giận, nói: “Mắt cậu chủ có phải bị mù rồi không. Trước đây còn tưởng rằng anh ấy với Kỷ Hi Nguyệt vui chơi qua đường, vậy mà bây giờ muốn tôi dạy cho cô ta kỹ năng tự vệ, tại sao lại là tôi! Tìm đại người nào đó dạy là được rồi! Có ý gì đây!”
“Vô Cốt, em nói vậy là không đúng rồi. Kỷ Hi Nguyệt đối với cậu chủ rất đặc biệt, nếu không đã ba năm trôi qua sao cậu chủ vẫn chưa từ bỏ? Kêu em qua dạy cho cô ấy là càng chứng tỏ cô ấy có tầm quan trọng với cậu chủ. Là người của Triệu gia, em biết rõ việc phản nghịch chủ nhân là có hậu quả gì mà.” Tiêu Ân nhíu mày nói.
Vô Cốt khó chịu đáp lại: “Tôi thật sự không hiểu! Nếu cô ta là chủ mẫu của Triệu gia thì đương nhiên tôi sẽ tự nguyện dạy, nhưng cô ta có tính là cái quái gì đâu, chỉ là một cô tiểu thư xấc láo mà thôi. Tại sao cậu chủ lại đối xử với cô ta tốt như vậy!”
“Cậu chủ tự có quyết định của riêng mình, cả em hay anh cũng không thể đoán được suy nghĩ của anh ấy. Tiểu sư muội, anh khuyên em nên điều chỉnh lại thái độ của bản thân. Kỷ Hi Nguyệt rất có khả năng sẽ trở thành chủ mẫu của chúng ta trong tương lai.” Tiêu Ân nghĩ đến sự quan tâm của Triệu Húc Hàn đối với Kỷ Hi Nguyệt, đó tuyệt đối không phải là giỡn chơi.
Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy mà cậu chủ vẫn chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng đêm hôm ấy trong cơn thịnh nộ lại vác Kỷ Hi Nguyệt về biệt thự, sau đó nguyên cả một đêm không ra khỏi phòng. Bên trong rốt cuộc đã xảy ra việc gì chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết rõ.
Nếu cậu chủ không có tình cảm đặc biệt với Kỷ Hi Nguyệt thì sao anh có thể làm ra những chuyện phi lý như vậy?
Đó là lần duy nhất anh ta thấy cậu chủ nổi giận và mất kiểm soát như vậy, hơn nữa còn đối với một người phụ nữ.
“Không thể nào!” Vô Cốt nhảy dựng lên giống như bị giẫm phải đuôi.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng tràn đầy vẻ khó tin và phẫn nộ.
“Tuyệt đối không thể! Loại phụ nữ này không đủ tư cách để làm chủ mẫu của chúng ta!” Vô Cốt tức đến run rẩy.
Tiêu Ân nhìn Vô Cốt phản ứng dữ dội như vậy thì trong lòng chỉ biết thở dài.
“E rằng chẳng có người phụ nữ nào có thể trở thành chủ mẫu trong mắt em đúng không!” Tiêu Ân nhìn chằm chằm Vô Cốt rồi lạnh lùng hỏi.
Vô Cốt giật mình, lập tức nhíuh mày hỏi lại: “Anh có ý gì?”
“Tiểu sư muội, điều chỉnh lại thái độ của em đi. Em mãi mãi sẽ không có khả năng trở thành người phụ nữ của cậu chủ, còn nữa, tốt nhất em đừng để cậu chủ phát hiện ra tâm tư của mình. Đến lúc đó không ai cứu em được đâu!” Tiêu Ân nói xong thì bỏ về phòng.
“Nhị sư huynh, ý anh là gì, rốt cuộc anh đang nói gì vậy!” Sắc mặt Vô Cốt tái nhợt, ở sau lưng lớn tiếng hét lên.
Tiêu Ân không trả lời, trong lòng anh ta khẽ lắc đầu, tình cảm của Vô Cốt đối với cậu chủ càng ngày càng chệch khỏi quỹ đạo, đó chắc chắn không phải chuyện tốt.
Chương 72: Buổi Huấn Luyện Lúc Sáu Giờ
Tinh mơ năm giờ ba mươi phút sáng hôm sau, sắc trời còn nhá nhem tối, Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang mê man say giấc thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Cô bực bội kéo chăn che đầu, trong lòng không khỏi muốn giết người gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên một hồi không thấy người trả lời thì dừng lại. Kỷ Hi Nguyệt chép miệng cười, bắt đầu thả lỏng cơ thể chuẩn bị vào mộng gặp Chu Công.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chìa khóa. Cô hết hồn mở mắt ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Húc Hàn đang mặc một bồ đồ rộng rãi màu trắng, sắc mặt lạnh lùng mở cửa bước vào.
“Anh Hàn, tôi, tôi dậy ngay đây.” Cô lập tức từ trên giường phóng xuống. Thực sự không ngờ là tên đại ma vương này lại vào đây, chắc chắn là cô đã chọc giận anh rồi.
Bởi vì hoảng hốt nên cô lật đật rời giường và bị vướng vào chăn bông, cả người ngã xuống giường như một cái bánh tét.
Triệu Húc Hà mặt đầy hắc tuyến, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn lộn xộn này chui ra khỏi chăn.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt chửi thầm, nhanh chóng đứng dậy cười xuề xòa với khuôn mặt đẹp trai đang đen lại của Triệu Húc Hàn: “Không sao không sao. Không đau. Đã sáu giờ chưa? Chưa đến đúng không? Tôi đi rửa mặt rồi ra tập luyện ngay đây.”
Nói xong rồi chân nam đá chân chiêu chạy vào phòng vệ sinh.
Triệu Húc Hàn từ lúc bước vào tới lúc bước ra vẫn không nói một lời nào. Thím Lý thấy mặt cậu chủ lạnh như núi băng, bà lặng lẽ đặt bộ đồng phục judo màu trắng lên giường của Kỷ Hi Nguyệt.
Năm giờ năm mươi tám phút, Kỷ Hi Nguyệt chạy lên ban công trên sân thượng. Cô nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đánh thái cực quyền, còn Vô Cốt một thân đồ đen bó sát đang đá bao cát.
Từng cú đá dữ dội, khuôn mặt xinh đẹp nhễ nhại mồ hôi, khiến cho khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi co giật. Cô khẽ chép miệng bước sang bên đó.
Triệu Húc Hàn không hề nhìn cô, nhưng Kỷ Hi Nguyệt sẽ không để lỡ cơ hội thưởng thức cái đẹp, vẻ ngoài của anh tỏa sáng như những chậu phong lan đang nở rộ xung quanh, quả là một bức tranh mỹ nam đánh quyền.
Cảnh đẹp ý vui làm làm tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt cũng khá lên một chút, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Vô Cốt dừng lại lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán. Cô nhìn thấy đôi mắt sắc bén của cô ta đang liếc về phía cô, nhất thời cả người Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bất ổn.
Tuy rằng tận đáy lòng cô rất sợ Triệu Húc Hàn, nhưng thà rằng cô chọn đại ma vương còn hơn là phải đối mặt với người phụ nữ lạnh lùng không ưa mình thế này.
“Kỷ tiểu thư đến đúng giờ thật. Vừa tròn sáu giờ! Cậu chủ đã kêu Vô Cốt dạy kỹ năng tự cho cho Kỷ tiểu thư, nên sau này mong Kỷ tiểu thư đừng đến muộn.” Vô Cốt lạnh lùng nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt nhĩn kỹ khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của người phụ nữ này. Phải nói là cô ta rất xinh đẹp, ngũ quan sắc sảo như pha chút con lai, vóc dáng thon thả, bộ đồ thể thao bó sát người làm tôn lên đường cong lồi lõm, quả là một cơ thể ưu tú.
Nếu gương mặt của cô ta có thể dịu dàng và lẳng lơ một chút, e rằng sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu đàn ông.
Nghĩ đến đây cô quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, người đàn ông này đang đánh thái cực quyền, khí chất vô cùng điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn tú hầu như không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, động tác thành thục uyển chuyển, thoạt nhìn là đã biết được hình thành bởi sự kiên trì bền bỉ.
Người đàn ông này mỗi ngày đều dậy sớm như vậy sao?
Khi nào cô thức giấc cũng đã gần tám giờ sáng nên không biết. Mà cho dù dậy sớm cô cũng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn, vì vậy cô nghĩ rằng anh đã đi ra ngoài. Lẽ nào anh lên đây dể rèn luyện thân thể?
Xem ra chủ nhân của Triệu gia cũng không phải dễ làm.
“Kỷ tiểu thư!” Vô Cốt đột nhiên nghiêm nghị hét lớn.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vã quay đầu lại thì thấy Vô Cốt đang nhìn cô với ánh mắt phẫn nộ: “Cậu chủ kêu cô tới để học kỹ năng tự về, không phải đến để ngắm anh ấy đánh quyền!”
Chương 73: Vô Cốt Oán Hận
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói một cách ngây thơ: “Không phải tôi là lần đầu tiên sao. Chưa quen mà. Bây giờ bắt đầu đi!”
Nói rồi cô bước tới chỗ trống trên tấm thảm mà Vô Cốt đang đứng.
“Cô cho rằng vừa bắt đầu là đã dạy cô chiêu thức rồi sao? Cơ thể của cô không hề có độ dẻo dai, cả người đều là hơi thở của đại tiểu thư được chiều chuộng. Vì vậy phải luyện tập công năng, rèn luyện cơ thể ,cải thiện sức khỏe để tạo một nền tảng vũng chắc trước.” Vô Cốt lạnh lùng bắt đầu giảng dạy.
“Oh!” Kỷ hi Nguyệt chép miệng, người phụ nữ này muốn hành chết cô đây mà.
“Theo tôi khởi động và duỗi căng người trước!” Vô Cốt nói xong liền thực hiện tư thế.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng làm theo. Chỉ là dù sao cô cũng không phải tuýp người thường xuyên tập thể dục thể thao, tư thế không chuẩn nên chỉ kiên trì được một lúc, nhưng yêu cầu của Vô cốt rất khắc khe.
Vì vậy sau đó toàn là tiếng hét giận dữ của Vô Cốt và cơ thể của Kỷ Hi Nguyệt không ngừng bị hành hạ, làm cho cô cứ liên tục la oai oái.
Người phụ nữ này nhất định là dùng việc công trả thù riêng. Có cần phải lôi kéo kịch liệt, áp sát mạnh mẽ vậy không. Cô cảm giác chân tay cô muốn gãy cả luôn rồi.
“Đại tiểu thư, chút khổ cực này mà cô cũng không chịu được thì làm sao đứng bên cạnh cậu chủ đây!” Vô Cốt nhìn bộ dạng thảm hại của Kỷ Hi Nguyệt mà lòng hả hê không ít.
“Vô Cốt, tôi thấy hình như cô không muốn tôi đứng bên cạnh cậu chủ của cô đúng không!” kỶ Hi Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Đôi mắt Vô Cốt lập tức nheo lại, sau đó khóe miệng lạnh lùng hừ một tiếng: “Là cô không có tư cách đứng bên cạnh cậu chủ. Nếu cô muốn đứng bên cạnh cậu chủ thì tối thiểu bản lĩnh của cô phải vượt qua tôi, nếu không đừng trách những người cấp dưới như chúng tôi coi thường!”
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra một hơi, cô biết Vô Cốt nói không sai. Nếu bản thân muốn trở thành người phụ nữ của Triệu Húc Hàn thì phải có bản lĩnh khiến cấp dưới của anh tôn trọng mới được, nếu không cô sẽ làm mất mặt mũi của đại ma vương.
Kiếp trước cô làm xấu mặt của đại ma vương, lần này được tái sinh, cô nhất định sẽ không để anh thất vọng nữa.
Nghĩ đến đây, mặc dù bộ dạng sắp muốn gục ngã, mồ hôi đầm đìa nhưng cô lập tức vực dậy tinh thần, nghiến răng nghiến lời tiếp tục tập luyện theo Vô Cốt.
Triệu Húc Hàn đánh xong quyền, sau đó cầm bình tưới hoa chậm rãi tưới nước cho phong lan, tự tay chăm sóc những giống hoa quý hiếm này, thỉnh thoảng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Anh phát hiện trên mặt người phụ nữ nhỏ bé này nhễ nhại mồ hôi, biểu cảm hết sức quái dị, nhưng nhiều nhất là đau khổ và trong miệng liên tục la hét, tuy vậy cô vẫn không giậm chân tại chỗ và bỏ cuộc.
Điều này khiến ánh mắt lạnh nhạt của anh có chút ấm áp, người phụ nữ này thực sự thay đổi quá lớn.
Nếu là trước đây thì cô đã sớm tức giận và quay đầu bỏ đi, cũng có thể là xông lên đánh nhau với Vô Cốt. Song nếu đánh nhau, cô đương nhiên không phải là đối thủ của Vô Cốt, nhưng anh có thể đoán được là cô sẽ không thừa nhận thất bại, sống chết gì cũng lao vào, không bị Vô Cốt đánh cho tơi tả là không bỏ cuộc.
Bởi vì trước đây cô say xỉn đánh nhau cũng có bộ dạng như vậy, cho dù có thua cô cũng dồn hết sức lực không bỏ cuộc.
Vô Cốt thỉnh thoảnh nhìn qua Triệu Húc Hàn thì thấy cậu chủ đang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt đó rõ ràng là dịu dàng hơn rất nhiều so với khi nhìn cô ta, trong lòng Vô Cốt bỗng cảm thấy chênh vênh.
Cô ta đá thẳng vào một chân của Kỷ Hi Nguyệt khi cô đang đứng thế tấn không chuẩn.
“A!” Kỷ Hi Nguyệt hết lên đau đớn, cả người ngã xuống đất, đột nhiên tức giận nhìn về phía Vô Cốt: “Cô đá tôi làm gì!”
“Tư thế của cô không chuẩn! Còn không biết xấu hổ là la lối cái gì!” Vô Cốt cũng rất đanh đá, hoàn toàn không chịu lếp vế.
“Cô! Tôi cũng chỉ mới tập luyện ngày đầu tiên. Cô có dám chắc với tôi là cô đạt tiêu chuẩn từ ngày đầu tiên không. Nếu trong phút chốc mà tôi thành công thì còn cần cô đến đây huấn luyện làm cái quái gì! Với lại cô đâu cần phải đá mạnh vậy chứ!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên nổi giận.
Vô Cốt sửng sờ, cõ lẽ là không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại nổi điên mắng người, nhìn dáng vẻ hai mắt long lên sòng sọc của cô, khóe miệng cô ta nở ra một nụ cười lạnh: “Kỷ tiểu thư, là cậu chủ muốn tôi đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với cô. Bộ cô nghĩ tôi muốn dạy cô sao?”
“Không muốn thì cút xéo! Tôi không hề muốn cô dạy. Có ngon thì cô đi tìm cậu chủ của cô mà phân bua!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, sau đó cô quay đầu bỏ đi.
Chương 74: Hôn Đại Ma Vương
Kỷ Hi Nguyệt chửi xong thì cảm thấy rất sảng khoái, nhưng toàn thân lại cảm thấy rã rời. Cô nhìn đồng hồ lớn trên tường, đã qua một tiếng mười phút.
Cô bước ra khỏi phòng tập luyện thì thấy Triệu Húc Hàn đang đứng ở cửa, nhìn cô với ánh mắt lạnh nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, nghĩ thầm hỏng bét rồi, tên đại ma vương này chắc chắn đã nghe thấy hết.
Nguyên tắc của đại ma vương chính là, càng phản kháng càng bị đàn áp mạnh mẽ!
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên khóc lớn, sau đó nhào tới ôm chầm lấy Triệu Húc Hàn. Vốn dĩ là cô đau tới mức muốn khóc, nhưng cộng thêm chuyện bị Vô Cốt bắt nạt nên cô bật khóc luôn.
“Anh Hàn, tôi đau quá. Cô ta ức hiếp tôi, dùng việc công trả thù riêng.” Kỷ Hi Nguyệt khóc đến đứt ruột đứt gan, nước mắt nghẹn ngào, muốn bao nhiêu tủi thân là có bấy nhiêu tủi thân.
Cả người Triệu Húc Hàn cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú vốn đang lạnh lùng bỗng nhiên ấn đường nhíu chặt lại, anh có chút lúng túng trước cái ôm của người phụ nữ nhỏ bé này.
“Anh Hàn, tôi muốn đổi huấn luyện viên có được không, tôi sẽ học hành nghiêm túc, nhưng tôi không muốn cô ta dạy tôi nữa. Hay là anh dạy tôi có được không, tôi hứa sẽ học hành chăm chỉ.” Kỷ Hi Nguyệt ngang ngược làm nũng, nhưng không biết chiêu này của mình có tác dụng không.
Dù sao cũng là khổ nhục kế, cứ giả vờ đáng thương là được.
Nếu như vậy cũng không xong thì chỉ có thể nói Triệu Húc Hàn lòng dạ quá sắt đá, cô đành ngoan ngoãn chấp nhận chịu hình phạt vậy.
Vô Cốt bước qua đây, nhìn khuôn mặt bối rối của cậu chủ với vẻ mặt ảm đạm.
“Cậu chủ, nếu không nghiêm khắc thì không biết khi nào Kỷ tiểu thư mới có thể đứng bên cạnh cậu chủ. Vô Cốt chỉ huấn luyện dựa theo yêu cầu của cậu chủ mà thôi.”
Vô Cốt nói rất trâng tráo, quay đầu qua nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Kỷ Hi Nguyệt với vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Cô rõ ràng là dùng chuyện công trả thù riêng. Tôi đã cố gắng rất nhiều. Cô nói mà không biết ngượng sao?” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói, sau đó nhảy lên người Triệu Húc Hàn, “Anh Hàn, anh dạy tôi đi. Tôi muốn anh dạy tôi.” Nói rồi cơ thể còn uốn éo không ngừng trên người anh.
Giống y như một đứa con nít ba tuổi.
“Cậu chủ, anh xem cô ta đi, còn ra thể thống gì nữa!” Vô Cốt nhìn dáng vẻ không biết xấu hổ của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng tức không chịu được. Tại sao cậu chủ không đẩy cô ta ra, người phụ nữ này mắc ói thật chứ.
“Ngày mai cô không cần đến nữa.” Triệu Húc Hàn liếc nhìn Vô Cốt với ánh mắt lạnh lùng, sau đó duỗi tay vỗ nhẹ vào lưng Kỷ Hi Nguyệt, “Được rồi, đừng náo nữa. Bắt đầu từ ngày mai tôi dạy em.”
“Thật sao! Cám ơn anh Hàn, anh Hàn là tốt nhất! Mua-ahh~” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng khôn xiết, nhất thời cao hứng hôn cái chụt vào khuôn mặt đẹp trai của Triệu Húc Hàn.
Sau đó lập tức quay đầu lại, đắc thắng nhìn Vô Cốt bị tức đến mặt mũi đen thui.
Triệu Húc Hàn sững sờ. Nhìn Kỷ Hi Nguyệt mới nãy vẫn còn đang nước mắt nước mũi tèm lem mà bây đã cười vui vẻ như trời quang mây tạnh, mặt trời ló dạng, một góc núi băng tận sâu trong lòng anh đột nhiên như bị cái gì đó va chạm, từ từ tan chảy ra từng mảng lớn.
Không biết sao anh lại cảm thấy có chút muốn cười.
“Anh Hàn, tôi mệt quá. Ngày đầu tiên có thể cho qua được không? Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ tập hai tiếng đồng hồ.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vô Cốt tức đến nói không nên lời, sau đó cô cười híp mắt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
Đập vào mắt cô là đôi đồng tử đen láy như sao đêm, bên trong ẩn chứa cả một bầu trời, vừa huyền bí vừa sâu thẳm khiến người đối diện cứ muốn nhìn rõ thêm một chút, vô tri vô giác lại bị thu hút vào đó.
Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi của Triệu Húc Hàn hơi co lại, sau đó cả người bừng tỉnh, vội vàng kéo hai cánh tay đang ôm anh của Kỷ Hi Nguyệt ra: “Xuống tắm rửa cho mát đi.”
Kỷ Hi Nguyệt chớp chớp mắt, sau đó cũng sực tỉnh lại, sắc mặt bỗng đỏ rực: “Oh, oh, tôi đi ngay đây.”
Nói xong cô xoay người bỏ chạy. Trời ạ, cô vừa mới làm cái gì thế?
Cô hôn đại ma vương sao?
Chương 75: Vô Cốt Không Cam Tâm
Đôi mắt của đại ma vương sao lại đẹp như vậy? Không đúng, anh vốn dĩ đã rất đẹp trai, tại sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ.
Tên tra nam Triệu Vân Sâm đó quả thực đã che hết tầm nhìn của cô, làm cô không phát hiện ra tên đại ma vương lại đẹp trai đến mức thần dân phẫn nộ như vậy.
Cô thực sự bị anh mê hoặc rồi.
Kỷ Hi Nguyệt về phòng tắm rửa rất lâu, bởi vì trong đầu cô đều là khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của anh, cô tự trách bản thân lúc trước đúng là có mắt như mù.,
Hơn nữa đại ma vương thực sự ăn mềm không ăn cứng, anh ấy vậy mà đã đồng ý đích thân dạy cô.
Nói mới thấy, anh thật sự rất tốt với cô, không chịu được khi nhìn cô tủi thân, và còn một điểm quan trọng đó là anh tin cô, vậy nên anh mới đổi Vô Cốt.
Cái cảm giác được tin tưởng và sủng ái này quả thực không tệ.
Trên sân thượng. Vô Cốt đứng trước mặt Triệu Húc Hàn với vẻ mặt hoàn toàn không cam tâm.
“Cậu chủ, anh, anh mê đắm cô ta như vậy sao?” Vô Cốt đau long như bị dao cắt.
Toàn thân Triệu Húc Hàn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm vào Vô Cốt: “Cô cho rằng ban nãy tôi không thấy sao?”
Vô Cốt hốt hoảng, gấp gáp nói: “Nếu cậu chủ đã nhìn thấy thì có lẽ anh biết ban nãy là động tác của cô ta không chuẩn, tôi chỉ yêu cầu nghiêm khắc mà thôi!”
“Thế ư? Sau này cô không cần đến đây nữa. Trở về gia tộc đi. Không có lệnh của tôi, không cho phép xuất hiện trước mặt Kỷ tiểu thư.” Triệu Húc Hàn nói xong xoay người bỏ đi.
“Cậu chủ!” Vô Cốt đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin được triệu Húc Hàn lại ra mệnh lệnh này với cô.
Năm xưa để được đi theo bên cạnh cậu chủ cô ta đã cố gắng hơn bất cứ ai, không dễ dàng mới lấy được sự tín nhiệm của cậu chủ để được đi bên cạnh anh như Tiêu Ân.
Hôm nay chỉ vì một người phụ nữ không biết xấu hổ mà anh lại đuổi cô ta quay về?
Điều này đồng nghĩa với việc sau này cô ta rất khó để gặp lại cậu chủ, làm sao có thể?
Sao cậu chủ lại đối xử với cô như vậy? Cô một lòng một dạ vì cậu chủ, chưa bao giờ dám sơ suất và thất lễ, tại sao chỉ vì một người phụ nữ như Kỷ Hi Nguyệt lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy?
Tại sao! Tại sao!
Vô Cốt không thể nào hiểu nổi, trong đôi mắt xinh đẹp càng ngày càng thêm oán hận, Kỷ Hi Nguyệt, rốt cuộc là cô có cái gì mà cậu chủ lại mê mẩn như điếu đổ đến vậy!
Mà cậu chủ, tại sao anh lại quan tâm đến tiện nhân Kỷ Hi Nguyệt như vậy chứ!
Vô Cốt quỳ trên thảm, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt chảy qua dài trên ngón tay.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi phòng lần nữa, Triệu Húc Hàn đã đi khỏi. Cô ngồi xuống ăn sáng.
Thím Lý cười cười nói với cô: “Kỷ tiểu thư, sau này Vô Cốt sẽ không đến đây nữa. Cậu chủ kêu cô ăn nhiều một chút, tập luyện vất vả, cơ thể cô phải đủ dinh dưỡng mới theo được.”
“Vô Cốt sẽ không đến nữa?” Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt đâng đau nhức khắp người nhưng nghe thấy câu này lại thấy rất vui vẻ. Chỉ có điều cô nhớ tới ánh mắt oán hận đó của Vô Cốt, trong bụng thầm nghĩ sau này sẽ không có hậu họa gì đấy chứ?
“Thím Lý, hình như Vô Cốt thích anh Hàn đúng không?”Kỷ Hi Nguyệt sau khi suy nghĩ thì hỏi thím Lý một câu.
Thím Lý giật mình mỉm cười: “Việc này, việc này tôi cũng không rõ. Chắc là không đâu!”
“Không có sao? Tôi là phụ nữ nên có thể cảm nhận được tình cảm mà cô ta đối với anh Hàn là có chút đặc biệt. Ánh mắt cô ta nhìn anh Hàn không thể lừa được người khác đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười.
Chương 76: Ông Chủ Lớn Phía Sau
Thím Lý không biết phải trả lời thế nào, nhìn dáng vẻ cúi đầu trầm tư suy nghĩ của cô, trong lòng bà thầm nghĩ ai nói Kỷ tiểu thư ngốc nghếch cục mịch chứ, rõ ràng là rất nhạy cảm.
“Chỉ cần cậu chủ đối với Kỷ tiểu thư tốt là được rồi.” Thím Lý thấy cô vẫn còn loay hoay, bà chỉ có thể ăn ủi một câu.
Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn thím Lý, bỗng nhiên cười lớn nói: “Đúng. Chỉ cần anh Hàn đối xử tốt với cháu là được. Được rồi, cháu ăn no rồi, giờ cháu phải đi làm đây. Cám ơn thím Lý.”
Nói xong cô đứng lên, sau đó lập tức xuýt xoa một tiếng. Tập luyện hơn một tiếng đồng hồ mà chút nữa muốn lấy luôn cái mạng già của cô.
Vì vậy khi trở lại đài truyền hình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô luôn nhăn nhó. May mà cái kính đen gọng to của cô có thể che được chút ít.
“Chị Nguyệt, chị làm sao vậy? Người không thoải mái sao.” Liễu Đông rất quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt, thấy cô đang xoa eo thì lập tức hỏi thăm.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng nói: “Sáng sớm tập luyện quá đà nên bị trật thôi, không sao. Phải rồi, bên Ngô Phương Châu có tin tức gì chưa?”
“Tôi có hỏi thăm rồi. Sau khi tin tức truy lùng người được phát đi đã có rất nhiều dân thiện chí truyền tin nhau. Nhưng kết quả vẫn chưa tìm được hai tên trộm đó. Ngô Phương Châu bảo chúng ta đừng nôn nóng, nếu có thông tin sẽ báo cho chúng ta biết ngay.” Liễu Đông vội vàng báon cáo.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Liễu Đông nói tiếp: “Đúng rồi, chị Nguyệt, việc người bảo vệ của châu báu Việt Phong ăn trộm hôm nay có thể đưa tin rồi.”
“Sao? Bắt được rồi?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên nói, “Khi nào vậy?”
“Ngô Phương Châu nói là đã sớm túm được rồi, chỉ là tên đó không thừa nhận thôi. Tối hôm qua mới chịu nhận tội. Ngô Phương Châu còn bảo nếu cần ảnh thì hôm nay chúng ta qua đó chụp.” Liễu Đông hớn hở nói.
“Vậy cậu với anh Béo qua đó chụp đi. Vụ này cũng nên kết thúc cho rồi.” Hôm nay Kỷ Hi Nguyệt không muốn hoạt động, buổi tập luyện sáng nay không đùa được, Vô Cốt thật sự muốn cô tập tới chết.
Liễu Đông lập tức gật đầu, cùng anh Béo ra ngoài làm việc.
Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu vào bàn, hai cánh tay của cô vẫn đang xoa bóp hai bên eo. Lúc này, Cố Du Du bước qua.
Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta cười gian gian thì bực bội hỏi: “ Có việc gì vậy đàn chị?”
Cố Du Du ghé sát đầu tới nói: “Tiểu Nguyệt, em có biết sếp lớn của chúng ta là ai?”
“Chị biết rồi?” kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, “Không phải nói là tập đoàn nước ngoài sao?”
“Haha, có tin mật.” Cố Du Du ti tiện nói, “Nhưng cũng không chắc lắm, hay là chúng ta cùng nhau điều tra chút không?”
“Vậy thì chị vẫn chưa biết gì.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cô ta.
“Tôi thực sự có thông tin, chỉ là chưa chứng thực thôi.” Cố Du Du vội vàng nói.
“Thật ra có chứng thực cũng vô ích. Thông tin của ông chủ lẽ nào chị cũng muốn đăng?” kỷ Hi Nguyệt không biết trong đầu người phụ nữ này đang nghĩ gì.
“Đâu có. Không phải mọi người chỉ đang tám chuyện thôi sao? Nếu biết ông chủ là ai thì chắc chắn sẽ có ích cho tiền đồ của chúng ta. Bằng không lỡ bất cẩn mà đắc tội, vậy không phải tự tìm đường chết à?” Cố Du Du giả thích.
“Chị làm tốt việc của mình, tìm được nhiều tin tức, thì tôi nghĩ ông chủ cũng không chối bỏ nhân tài đâu!”
“Tiểu Nguyệt, cô thực sự không tò mò sao?” Cố Du Du bĩu môi nói.
“Vậy chị nói thử xem rốt cuộc là ai?” Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên tò mò, chỉ là không tới mức không biết là không được.
Cố Du Du lại thần thần bí bí ghé sát nói: “Nghe nói là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ đang nghĩ có là ai thì cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng lại không ngờ nghe được tập đoàn Đế Vương Triệu Thị của Triệu Húc Hàn. Chuyện này thực sự làm cô hơi sốc.
Chương 77: Việc Quái Gì Đến Tôi
Cố Du Du bị sự kinh ngạc của cô làm cho giật nảy mình, cô ta nói: “Sao cô lớn tiếng thế. Chuyện này thật ra cũng đâu có gì kỳ lạ. Cô nghĩ xem, ai mà giàu có như vậy, một lúc thu mua luôn hai cái đài truyền hình lâu đời Cảng Long và Hương Thành. Mặc dù chỉ là tin vịt nhưng tôi cảm thấy rất đáng tin!”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy. Không phải chứ, công việc kinh doanh của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị phân bố trên khắp thế giới, trước nay chưa từng có hứng thú với giới truyền thông Cảng Thành, sao đột nhiên lại thu mua hai đài truyền hình?
Không phải là vì cô đó chứ?
“Ê, cô đang nghĩ gì vậy?” Cố Du Du thấy Kỷ Hi Nguyệt thất thần thì có chút khó hiểu.
“Hả, à, không có gì. Nếu Triệu gia thu mua thì càng không phải là tin nóng hổi nữa rồi.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười.
“Không phải. Ý của tôi muốn nói là, cô không thấy tò mò về vị chủ tịch Triệu Húc Hàn của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị sao?” Cố Du Du nhướng nhướng mày, dáng vẻ có chút đê tiện.
Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta, “Tò mò thì làm được gì? Cũng không phải là người mà mấy dân thường như chúng ta có thể nhìn thấy.”
“Đẹp trai, trẻ tuổi, nhiều tiền, trời ạ. Mẫu chồng lí tưởng mà phụ nữ mơ ước đấy!” Hai mắt Cố Du Du rực sáng như sao.
“Đó là truyền miệng thôi. Nhiều khi là một ông già cố đế đấy!” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói.
“Sao có thể. Truyền miệng thì cũng phải có căn cứ chứ. Làm gì có chuyện đem một ông già nói thành anh chàng trẻ tuổi đẹp trai được. Hơn nữa tôi vừa mới lên Google search rồi, thông tin về Triệu Thị rất ít, nhưng Triệu Húc Hàn, chủ nhân mới nhận chức của Triệu gia ba năm thì quả thực còn rất trẻ.”
“Vậy thì sao, việc quái gì tới chúng ta?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự không hiểu rốt cuộc Cố Du Du muốn nói gì.
“Hôm nay tôi định đi dạo gần tập đoàn Đế Vương, cô có muốn đi với tôi không? Nhiều khi có cơ hội gặp được Triệu Húc Hàn thì sao! Chúng ta không thể chụp ảnh chính diện để đăng bài, nhưng chụp được góc nghiêng cũng được vậy. Tôi tin nó cũng có thể trở một hot search.”
Cố Du Du nhướng mày nhìn cô với vẻ mặt mưu mô.
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nhớ đến kiếp trước cô đã đưa cho cô ta một tấm ảnh góc nghiêng của Triệu Húc Hàn để cô ta tung tin. Mặc dù là tin nóng nhưng rất nhanh bị tháo xuống, hơn nữa sau đó Cố Du Du còn gặp tai nạn ô tô mà tàn phế.
Bây giờ nghĩ lại cũng không biết là do cô ta phản bội mới bị tai nạn ô tô, hay là bởi vì tấm ảnh chụp góc nghiêng đó mà xảy ra tai nạn ô tô.
Triệu Húc Hàn không thừa nhận, nhưng cô cứ cảm thấy có liên quan đến anh, cho dù không phải anh thì cũng là người của anh làm việc.
Không ngờ lần này Cố Du Du lại tự động đề cập, cô thực sự dở khóc dở cười. Trong lòng cứ cảm thấy kỳ kỳ.
Lẽ nào cho dù cô thay đổi lịch sử, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi?
“Tôi không rãnh. Đàn chị, tôi nghĩ chị đừng bới móc tin tức về tập đoàn Đế Vương Triệu Thị nữa, không khéo lại mang họa vào thân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhắc nhở cô một câu.
Cố Du Du ngạc nhiên, sau đó chép miệng nói: “Đây không phải là tin lớn khó tìm sao. Tôi lại không phải cô, cô tùy tiện là có thể làm ra được một điểm tin. Tiểu Nguyệt, cô giúp tôi đi. Anh Trần cùng nhóm với tôi nhưng tôi không đồng ý. Anh ta chẳng tìm được một nguồn tin gì hay ho cả, không hề đặt cái tâm vào làm việc.”
Cố Du Du cạn tàu ráo máng. Trước đây Trần Thanh gọi cô ta ra là muốn hợp tác bí mật trả đũa Vương Nguyệt. Vốn dĩ là cô ta đã đồng ý, nhưng sau đó phát hiện sếp đang ưu ái Vương Nguyệt, cho nên một người thông minh như cô ta, đương nhiên là gió chiều nào phải theo chiều đó. Cô ta đâu có điên mà đi theo Trần Thanh để bị ăn mắng.
Cố Du Du hạ quyết tâm sẽ đối xử tốt với Vương Nguyệt. Cô ta cảm thấy cô gái Vương Nguyệt này tương lai nhất định sẽ thành công, vì vậy tốt nhất là nên xây dựng mối quan hệ ngay từ bây giờ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, khóe miệng khẽ giật, nói: “Tìm được tin tức lớn quả thực là phụ thuộc vào vận may, còn vận may thì phải thu thập, người tốt thì chắc chắn có tin tốt. Lúc nào cô cũng theo dõi rồi đăng mấy bản tin nhảm nhí thì làm sao mà gặp được tin tức lớn.”
Chương 78: Thu Mua Hai Đài Truyền Hình
Cố Du Du trợn mắt nhìn cô nói: “Tiểu Nguyệt, giờ mà cô vẫn tin mấy chuyện này à?”
“Sao lại không tin. Tôi đây không phải là ví dụ thực tế sao? Không đưa thông tin sai lệch, không đưa ra nhận xét chủ quan, kiên trì đứng về phía chính nghĩa. Cô xem, ông trời đâu có bạc đãi tôi, cho tôi gặp được tin tức lớn là vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, còn cứu được người nữa chứ.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chuyện lần thay đổi này cứu được Trương Cầm, trong lòng cũng cảm thấy thanh thản thoải mái.
Cố Du Du có chút nghi ngờ nhìn cô, hồi lâu sau mới cười nói: “Được được được. Sau này tôi sẽ chú ý. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cô có tin tức nhớ chia sẻ cho tôi với nhé!” Nói rồi cô ta bày rab vẻ mặt cầu xin.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút đau đầu, lập tức nói: “Mọi người đều là đồng nghiệp. Nếu có tin tức tôi sẽ kêu cô.”
“Thật sao. Thế thì tốt quá, cảm ơn cô nhé. Vậy tôi tự ra ngoài đi dạo đây, nhiều khi gặp được tin tức lớn thì sao!”
Đối với Kỷ Hi Nguyệt mà nói, Cố Du Du mặc dù là một người không có nhân phẩm, không có giới hạn đạo đức, nhưng quả thực là một người rất nổ lực trong công việc. Về điểm này thì cô rất tán thành, chứ đâu như vài người từ sáng tới tối lười biếng vô tích sự mà còn ngồi chỉ tay năm ngón sai khiến người khác như ông lớn.
So sánh mới thấy, cô đúng là tán thưởng Cố Du Du hơn, hy vọng là cô ta không tự tìm đường chết.
Một ngày trôi qua nhanh chóng với đủ loại chuyện vặt vãnh. Buổi chiều Kỷ Hi Nguyệt cũng ra ngoài nhưng không kiếm được tin tức gì có giá trị. Song cô cũng không lo lắng, trong đầu cô có rất nhiều tin tức năm năm sau này.
Buổi tối về nhà nhìn thấy Triệu Hàn Húc đã có mặt. Cô nhớ tới chuyện Cố Du Du nói với cô lúc sáng, cô lân la đến ngồi bên cạnh anh.
“Anh Hàn, tôi muốn hỏi anh một chuyện.’
Triệu Húc Hàn đầu cũng không thèm ngầng, từ trong miệng nhả ra một chữ cộc lốc, “Nói!”
“À thì, đài truyền hình Cảng Long với Hương Thành có phải là anh thu mua không?” Kỷ Hi Nguyệt quan sát biểu cảm của anh.
Triệu Húc Hàn đang còn xem văn kiện vội ngẩng đầu lên, sau đó xoay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Trong đôi mắt to tròn của Kỷ Hi Nguyệt đều là vẻ tò mò.
“Không rõ. Nhưng chắc là vậy.” Triệu Húc Hàn đáp lại sáu chữ.
“Hả, cái gì gọi là ‘Không rõ, nhưng chắc là vậy’?” Kỷ Hi Nguyệt mơ hồ nhìn anh.
Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày nói: “Đây là thu mua nhỏ lẻ, không cần tôi phải đích thân ra mặt.”
“…!”
Chết tiệt, đây là thu mua nhỏ lẻ? Có tiền thì có thể tùy hứng như vậy sao?
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy, sự nghèo khổ đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Rốt cuộc cô đã gặp được một người đàn ông như thế nào vậy!
Cô thực sự càng ngày càng tò mò về Triệu Húc Hàn.
“Nếu em muốn biết, tôi có thể giúp em hỏi thăm một chút.” Triệu Húc Hàn thấy vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt đang kinh ngạc thì tốt bụng nói.
Kỷ Hi Nguyệt hồi hồn: “Không sao không sao. Thực ra cũng không quan tâm cho lắm. Dù sao tôi cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ông chủ có là ai cũng không liên quan tới tôi.”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, không đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt không rời đi mà ngồi bên cạnh anh làm tổ, ngước đầu nhìn lên trần nhà không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi nhếch lên, anh cũng không lên tiếng, tiếp tục công việc của mình.
Chỉ là sắc mặt anh đã lạnh đi. Là ai đã tiết lộ tin tức?
Triệu gia đông người như vậy, chuyện lớn như này quả thực cũng khó che giấu, huống hồ người phụ nữ nhỏ bé này còn là một phóng viên, chỉ cần hơi tò mò một chút, đào bới một chút là có thể biết được mấy vị giám đốc cấp cao đều là người của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Chương 79: Trần Manh Manh Đen Đủi
Di động của Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vâng lên âm báo. Cô thoát khỏi mạch suy nghĩ, cầm lấy xem thử rồi vui mừng nói: “Là Manh Manh.”
Tin nhắn trên màn hình là của Trần Manh Manh gửi tới.
“Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì vậy?” Phía sau kèm theo một mặt nhỏ tủi thân.
“Mình đang ở nhà. Sao đấy?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm. Nghĩ đến chuyện cô ấy bị bạn trai hãm hại, cô nhẩm tính thời gian, hình như chưa phải lúc này.
“Hôm nay mệt mỏi quá. Cậu có muốn ra ngoài uống trà không?” Phía sau kèm theo một icon cầu xin.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cô quay sang nhìn Triệu Húc Hàn rồi bày ra nụ cười nịnh nọt: “Anh Hàn, cô bạn thân của tôi hình như đang có chuyện, muốn hẹn tôi đi uống trà. Tôi có thể ra ngoài một chút không?”
Nói xong cô đưa điện thoại qua cho Triệu Húc Hàn xem, chứng minh là mình không có lừa anh.
Triệu Húc Hàn xem xong thì ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối. Ấn đường anh nhíu lại.
“Ở gần đây thôi được không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy biểu cảm bất thường của anh thì vội vã nói: “Hơn nữa tôi chắc chắn sẽ về trước mười giờ.”
“Trần Manh Manh?” Triệu Húc Hàn nhíu mày.
“Ừm ừm, đúng rồi đó. Chắc là anh biết phải không. Cô ấy là bạn thân nhất của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại. Hơn nữa cô tin rằng chuyện của cô anh chắc chắn đã biết tường tận rồi.
“Bạn thân nhất? Không phải chứ.” Triệu Húc Hàn nheo mắt, “Tôi nhớ em với cô ấy vì chuyện của Triệu Vân Sâm đã xích mích nhau rồi mà.”
“Haha, đây không phải là lỗi của tôi sao? Tôi cũng đã nhận lỗi với cô ấy rồi. Buổi chiều cuối tuần còn dắt nhau đi ăn bò bít tết nữa. Trước đây là tôi mù mắt. Bây giờ đã nhận ra Triệu Vân Sâm là một tên tra nam, tất nhiên tôi phải nối lại tình xưa với cô bạn thân rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn. Quả nhiên là đại ma vương đối với cô rõ như lòng bàn tay.
“Cô gái này cũng rất tốt. Đi đi. Nhớ về trước mười giờ.” Triệu Húc Hàn nói xong thì đứng dậy rời đi.
“Cảm ơn anh Hàn. Tốt quá!” Cô nói xong thì vội vàng hồi âm cho Trần Manh Manh.
Nửa giờ sau, Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện ở quán trà Phong Diệp. Thấy Trần Manh Manh đang ngồi bên trong với vẻ mặt chán nản, cô nhanh chóng tiến vào, ngồi đối diện cô ấy.
“Manh Manh, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?” Kỷ Hi Nguyệt vừa ngồi xuống là lo lắng hỏi thăm ngay.
Trần Manh Manh nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe nói: “Hôm nay mình thật đen đủi, làm vỡ một đạo cụ trong đoàn phim, nhưng đó không phải là lỗi của mình, là nữ chính đã đẩy mình. Kết quả đạo diễn kêu mình đền, muốn một vạn tệ. Đúng là ức hiếp người khác quá đáng.”
Nói xong cô ấy òa khóc nức nở, quả thực rất tức tưởi.
Kỷ Hi Nguyệt biết gia cảnh của Trần Manh Manh cũng khá giả, nhưng bố mẹ không ủng hộ cô ấy làm công việc này, nếu chuyện này để người nhà biết được, chắc chắn cô ấy không thể tiếp tục làm nữa.
“Chiết tiệt. Còn có chuyện như vậy sao. Đừng khóc đừng khóc. Không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng khuyên nhủ.
“Mình đúng là xui xẻo!” Trần Manh Manh cảm thấy bản thân đen đủi thực sự, “Hoàn toàn không liên quan tới mình. Bọn họ thật đáng ghét. Mình không biết nên làm gì bây giờ?”
“Vậy thì nói chuyện cho rõ ràng đi. Nhiều người như vậy, lẽ nào đạo diễn có thể xử oan cho cậu sao? Hơn nữa đạo cụ gì mà tới một vạn?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy chắc chắn bởi vì Trần Manh Manh là thực tập sinh nên bị bắt nạt.
Cô không biết đạo cụ gì trong đoàn làm phim mà đắt tới một vạn! Nếu như có, nhất định sẽ được giữ gìn rất cẩn thận, chứ làm gì vứt lung tung tùy tiện vậy được.
Chuyện này chứng tỏ là đang ức hiếp người mới Trần Manh Manh.
Chương 80: Chỉ Cần Một Cuộc Điện Thoại
“Tiểu Nguyệt, cậu biết không, vị đạo diễn đó với cô nữ chính lén lút đá mắt đưa tình với nhau, vừa nhìn là đã biết có quan hệ không đứng đắn. Đạo cụ vốn dĩ là lỗi của cô nữ chính mới đúng, nhưng đạo diễn lại đổ cho mình. Đây rõ ràng là muốn bắt chẹt mình. Nếu mình không đền sẽ cho mình cuốn xéo!” Trần Manh Manh một bụng uất ức.
“Fuck! Đúng là không biết xấu hổ!” Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã nóng máu. Quả thực ức hiếp người quá đáng.
“Nhưng mình có thể làm gì bây giờ. Mình không muốn bị đuổi việc.” Đây mới là chuyện mà Trần Manh Manh đau lòng.
“Đừng nôn nóng. Vị đạo diễn và cô nữ chính đó là ai vậy?” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ.
Trần Manh Manh chép miệng nói: “Còn ai ngoài tên đạo diễn hói đầu Hà Sinh Sinh và cô ngọc nữ ngây thơ mới có chút tiếng tăm Ngụy Tiêu Tiêu!”
“Là hai người này?” Kỷ Hi Nguyệt hơi ngạc nhiên, sau đó bỗng bật cười.
Trần Manh Manh khó hiểu: “Hai người này thì sao?”
“Cậu có số điện thoại của bọn họ không?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt nói.
“Mình là nhân viên đoàn phim, tất nhiên là có số điện thoại của bọn họ rồi. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, cậu muốn làm gì vậy?” Trần Manh Manh rất hiếu kỳ, “Mình, mình không muốn bị đuổi đi. Chỉ muốn mượn cậu năm ngàn rồi tháng sau trả lại cho cậu được không?”
“Cậu bị bắt nạt mà còn muốn trả tiền cho bọn họ sao! Đừng nói làm bể đạo cụ gì mà phải tốn một vạn tệ, đây là rõ ràng là cậu bị ức hiếp, sao cậu lại ngốc như vậy! Vả lại, nếu đã có lần thứ nhất, chắc chắn sẽ có lần thứ hai!” Kỷ Hi Nguyệt thật muốn chọc vào đầu cô ấy.
“Nhưng, nhưng mình biết làm gì đây. Không có người khác làm chứng, Ngụy Tiêu Tiêu càng hung hăng đáng ghét. Loại người này mà ngọc nữ ngây thơ cái gì, đúng là chướng mắt!” Trần Manh Manh vô cùng phiền muộn.
“Ngày mai cậu có phải đi làm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Mình không có tiền nên không dám đi. Nếu đi chắn chẳn sẽ bị đuổi cổ.” Trần Manh Manh đau lòng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày: “Cậu cảm thấy lão đạo diễn hói đầu với Ngụy Tiêu Tiêu có quan hệ bất chính đúng không?”
“Chắc luôn. Mắt đưa mày lại. Mình nghĩ Ngụy Tiêu Tiêu chắc chắn là đã leo lên giường của lão hói đó rồi. Vậy nên mới có vị trí nữ chính như bây giờ. Không đúng, cô ta chắc hẳn còn leo lên giường của nhà đầu tư nữa. Mỗi lần lão già bên nhà đầu tư đến là cô ta ỏng ẹo khiến mình nổi cả da gà da vịt.”
“Cậu có chụp được tấm ảnh nào không?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi. Thực ra cô nhớ, kiếp trước Ngụy Tiêu Tiêu sau này đã bị vạch mặt. Vì muốn được leo lên vị trí cao hơn mà cô ta đã ngủ với hơn cả trăm người.
Tên đạo diễn đầu hói Hà Sinh Sinh tất nhiên cũng là một trong số đó, còn là người đầu tiên trong vở kịch của cô ta.
“Mình, mình chụp mấy tấm ảnh kiểu đó làm gì.” Trần Manh Manh lắc đầu.
“Ngụy Tiêu Tiêu ở đâu cậu biết không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!