Chương 931: Hạ Tâm Lan bị thương
Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Anh chỉ cảm thấy anh còn chưa kịp bảo vệ em thì đã đến lượt em bảo vệ ngược lại anh. Nghĩ vậy nên anh thấy mình có chút vô dụng thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩn ra mấy giây, sau đó nói: “Anh mà vô dụng thì ai mới hữu dụng?”
Triệu Húc Hàn khẽ cười: “Được rồi, mồ hôi nhễ nhại cả rồi, xuống nghĩ ngơi thôi.” Nói rồi anh nắm tay cô bước đi.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa, cô vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Triệu Húc Hàn, sau đó tự mắng mình ngu ngốc.
Là đàn ông ai mà chẳng có lòng tự trọng, nếu anh cảm thấy ngay cả người phụ nữ của mình còn bảo vệ không được, hoặc là lúc được phụ nữ bảo vệ ngược lại, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Mặc dù Triệu Húc Hàn rất mạnh, nhưng trong lòng anh e rằng cũng cảm thấy không được thoải mái, chưa kể là mấy ngày nay cô còn tiến bộ rất nhanh.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy sau này vẫn nên tiết chế lại một chút, không thể tổn thương trái tim của anh Hàn được.
Cho dù ngày nào đó cô có thể vượt qua được anh, cô cũng phải tiết chế lại, mất công anh lại cảm thấy mất mặt thì không hay.
Đàn ông cần cảm giác thành tựu, rất thích bảo vệ người phụ nữ của mình, cho nên cô không thể quá mạnh, sẽ khiến anh ấy mất đi cảm giác thành tựu của đàn ông.
Nửa đêm, Kỷ Hi Nguyệt bị tiếng điện thoại đánh thức, thấy cuộc gọi của Lý Đỉnh, cô lập tức bắt máy.
“Vương Nguyệt, bạn của cô bị thương rồi!” Lý Đỉnh nói.
“Gì cơ? Anh nói ai?” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc.
“Cô Hạ. Trong lúc bắt Hắc Trạch Minh đã bị thanh samurai của hắn chém trúng, vừa mới đưa vào bệnh viện.” Lý Đỉnh cuống quýt đáp.
“Tôi sẽ qua đó liền!” Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Hạ Tâm Lan tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không cô sẽ không tha thứ cho bản thân, bởi vì mọi chuyện đều là do cô mà ra.
Kỷ Hi Nguyệt thấy phòng của Triệu Húc Hàn không có động tĩnh, nghĩ bụng chắc mấy ngày nay anh đã mệt lắm rồi, nên cô không làm phiền đến anh nữa. Cô tự tìm một chiếc chìa khóa xe trong ngăn kéo ở cửa rồi ra ngoài.
Cô hy vọng có thể trở về trước trời sáng, để Triệu Húc Hàn và thím Lý không phát hiện ra, có gì cô sẽ giải thích sau.
Chiếc xe thể thao màu đỏ lao ra khỏi gara, chạy về hướng bệnh viện Nhân Dân của thành phố.
Khi cô đến nơi thì nhìn thấy Lý Đỉnh và vài vị cảnh sát đang ngồi trên hành lang của phòng cấp cứu.
“Đội trưởng Lý!” Kỷ Hi Nguyệt chạy đến trước mặt anh ấy, lo lắng hỏi: “Tâm Lan thế nào rồi? Bị thương có nghiêm trọng không?”
Lý Đỉnh liền đáp: “Sao cô chạy nhanh vậy? Vết thương của cô Hạ còn đang băng bó, nhưng cô ấy vẫn muốn tham gia vào công việc. Tôi khuyên thế nào cũng không được nên mới gọi cho cô.”
“Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu. Lý Đỉnh bèn gõ cửa: “Cô Hạ, bạn của cô đến rồi.”
Sau đó anh ấy quay qua nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tôi không tiện vào, cô vào hỏi thăm cô ấy đi.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó đẩy cửa bước vào, rồi đóng cửa lại.
“Tiểu Nguyệt! Sao cô lại đến đây? Cái tên đội trưởng Lý này, tự nhiên đi nói với cô làm gì không biết.” Hạ Tâm Lan thấy Kỷ Hi Nguyệt đến thì liền nói. Nghe khẩu khí thì vẫn còn khỏe chán.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dải băng quấn quanh ngực của cô ấy, máu đỏ tươi vẫn đang rỉ ra, lo lắng nói: “Tâm Lan, cô không sao chứ?”
“Không sao không sao, đừng bày ra vẻ mặt thảm hại như vậy, tôi chỉ trúng có một dao thôi, không sâu, đừng lo lắng.” Hạ Tâm Lan cười nói, “Ấy, cô dạo này càng đẹp ra ấy nhỉ. Thần sắc cũng tươi tắn hẳn.”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Cô còn tâm trạng nói chuyện này nữa à? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Cô đừng nói với tôi là cô đã thành ra như vậy rồi mà vẫn muốn xong pha làm nhiệm vụ nhá?”
“Khụ khụ, vết thương nhỏ thôi. Vả lại Ngô Vĩ vẫn đang phục kích, nên tôi nhất định phải qua đó. Thật không ngờ thực lực của tên này lại mạnh như vậy, còn giỏi kiếm samurai nữa. Lần này là tôi đã đánh giá thấp kẻ địch rồi.” Hạ Tâm Lan không biết nên khóc hay cười.
Chương 932: Người đáng yêu nhất
Kỷ Hi Nguyệt thực sự muốn tát cho mình một cái. Cô biết rõ Hắc Trạch Minh rất giỏi kiếm samurai, đáng lý ra nên nhắc nhở Hạ Tâm Lan mới phải, nhưng cô không ngờ tiến triển sự việc lại xảy ra nhanh như vậy, chẳng phải bọn buôn lậu m.a tú.y đều có súng sao? Tại sao lại dùng đến dao kiếm?
“Người đang ở đâu? Cô đừng đi nữa, để tôi đi cho!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Hạ Tâm Lan sửng sốt: “Tiểu Nguyệt, cô đừng khích lệ tôi nữa. Đến cả tôi còn như vậy, cô mà đi không phải sẽ khiến tôi sẽ lo lắng đến chết sao?”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, không biết có nên nói cho cô ấy biết thực lực của cô bây giờ đã bỏ xa cô ấy không.
“Vậy cô nói xem Hắc Trạch Minh đang ở đâu? Cả nhóm người của Ngô Vĩ nữa?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Chuyện này cũng không rõ lắm. Thực lực của tập đoàn buôn lậu m. tú.y này rất mạnh, người cũng rất đông. Lần nào gần tóm được Hắc Trạch Minh thì hắn lại trốn thoát được, nên chỉ tóm được vài con chốt thí. Tôi thực sự không thể cam tam nổi. Bên đội đặc nhiệm vẫn đang do thám trong phạm vi khả nghi.” Hạ Tâm Lan nói.
“Vậy bây giờ các cô đang ngoài sáng, còn bọn chúng ở trong tối?” Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi.
“Đúng vậy, nhưng cũng hết cách. Đây là phòng tuyến duy nhất. Nếu để tên này trốn thoát lần nữa, e rằng sau này muốn bắt được hắn sẽ rất khó khăn. Lần này cấp trên đã ra lệnh tử! Nếu tôi không bắt được người, tôi phải chịu khiển trách và trừng phạt!” Hạ Tâm Lan nhe răng nhếch miệng nói.
Nữ bác sĩ giúp cô băng bó nói: “Bệnh nhân, cô đừng kích động quá, vết thương còn đang chảy máu đấy. Cô đã bị như vậy rồi, không thể đi bắt người nữa đâu.”
Bác sĩ biết người phụ nữ này là sĩ quan cũng rất khâm phục, tuy bị chém một dao vào phần ngực, nhưng cô ấy không hề rơi một giọt nước mắt nào. Đến cả bác sỹ cũng hoảng sợ, không dám băng bó cho cô ấy.
“Ngại quá, xin lỗi bác sĩ.” Hạ Tâm Lan vội vàng xin lỗi.
“Tâm Lan, cô đừng đi nữa, ở lại đây dưỡng thương đi. Nếu cô xảy ra chuyện, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cho tha thứ cho mình, cô hiểu không?” Kỷ Hi Nguyệt nắm tay cô ấy, nói.
“Tiểu Nguyệt, tôi là một quân nhân, đây vốn dĩ là chuyện tôi nên làm. Có thể tiếp nhận nhiệm vụ lần này, cô biết tôi đã hạnh phúc thế nào, vui mừng ra sao không? Tôi phải cám ơn cô vì đã tôi cơ hội lần này! Cho dù cuối cùng tôi có phải hy sinh thì cô cũng đừng đau lòng quá, vì tôi cảm thấy mình đã được làm một anh hùng hiển hách nhất, cô hiểu không?”
“Cô đừng nói linh ta linh tinh!” Kỷ Hi Nguyệt bật khóc, cô không thể lý giải được sứ mệnh thiêng liêng của một người quân nhân, nhưng vô cùng xúc động và kinh hãi.
Nữ bác sĩ cũng rất kinh ngạc, nhìn Hạ Tâm Lan, nói: “Đồng chí, rất cảm ơn quân nhân các cô đã bảo vệ cho tổ quốc của chúng ta, các cô là những người đáng yêu nhất.’ Nói rồi cô ấy cũng nắm chặt tay Hạ Tâm Lan.
“Aiya, các cô đừng cảm động như vậy chứ. Thật đấy. Đây là sứ mạng, là nhiệm vụ, là trách nhiệm, và cũng là vinh quang. Với lại tôi đâu đã chết, các cô khóc gì vậy?” Hạ Tâm Lan không ngờ hai người phụ nữ này lại cảm tính như vậy.
“Được rồi được rồ, đừng nói chuyện này nữa. Cô mau nằm xuống nghĩ ngơi cho tôi đi, đừng đi lung tung nữa.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Nữ bác sĩ khám bệnh xong cũng đi ra ngoài. Lý Đỉnh lập tức tiến vào: “Không sao chứ?”
“Lý Đỉnh, anh cũng quá chuyện bé xé ra to rồi đấy. Kêu Tiểu Nguyệt đến đây làm gì? Dọa cô ấy lo lắng thêm thì có.” Hạ Tâm Lan bực bội nói với Lý Đỉnh.
Lý Đỉnh nhất thời ngượng ngùng. Kỷ Hi Nguyệt liền đỡ lời: “Đâu liên quan đến Lý Đỉnh. Anh ấy cũng vì lo lắng cho cô thôi. Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, cô định vẫn giấu tôi à? Có xem tôi là bạn bè nữa không?”
“Haha, tôi sai, tôi sai rồi, ok?” Hạ Tâm Lan cười xòa.
Đột nhiên bộ đàm quân sự trên đầu giường của Hạ Tâm Lan vang lên.
Hạ Tâm Lan lập tức vươn tay với lấy. Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy cử động quá nhanh làm ảnh hưởng đến vết thương, đau đến đổ mồ hôi trán nhưng cô ấy không hề chau mày dù chỉ một chút.
Chương 933: Hiếm khi gặp được
Bộ đàm quân sự vang lên tạp âm điện tử, Hạ Tâm ấn nút nhận máy xong, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Tình hình thế nào rồi?”
Một giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức vang lên: “Sếp, Hắc Trạch Minh đã vào khu dân cư Hoa Huy để trú ẩn. Chúng tôi không dám tiến hành cuộc truy nã vì sợ ảnh hưởng đến người dân. Xin chỉ thị.”
“Số người thương vong của mình và của địch thế nào?” Mồ hôi trên trán Hạ Tâm Lan vẫn đang ứa ra.
“Bên chúng ta bị thương ba người, đang được đưa vào bệnh viện, không có người thương vong. Bên bọn buôn lậu m.a tú.y đã chết năm người, bắt sống được ba người, còn bốn người trốn thoát.”
Hạ Tâm Lan khẽ nhíu mày: “Trước tiên cứ phòng thủ ở khu dân cư, đừng hành động hấp tấp. Lập tức thông báo cho Cục thành phố, triển khai thêm nhân lực, đồng thời lặng lẽ sơ tán người dân. Nhớ giám sát chặt chẽ. Không được để cho Hắc Trạch Minh trốn thoát lần nữa!”
“Rõ!” Bên đó nói xong liền ngắt máy.
Hạ Tâm Lan thở hắt ra một hơi, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Lý Đỉnh, nói: “Tình hình rất nghiêm trọng. Hắc Trạch Minh đang trốn trong một tòa nhà dân cư. Lần này chỉ e là lại thương tổn đến người vô tội.” Sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, biểu cảm cũng vô cùng nặng nề.
Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Tòa dân cư nào?”
“Cô muốn làm gì? Đừng có đi.” Hạ Tâm Lan lập tức cảnh giác, sau đó định xuống giường.
Kỷ Hi Nguyệt biến sắc: “Vậy cô muốn làm gì? Đừng nói cũng muốn đi đấy chứ?”
“Tôi là người chỉ đạo, nên nhất định phải đến hiện trường. Tiểu Nguyệt, cô đừng cản tôi nữa!” Hạ Tâm Lan nhìn Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt khẩn cầu, “Tôi không sao, không chết nổi đâu.”
“Nhưng, nhưng cô vẫn đang chảy máu mà?” Mắt Kỷ Hi Nguyệt đỏ lên.
“Không có gì đâu. Tôi khỏe như vâm vậy mà cô nghĩ chút thương tích này có thể hại được tôi sao? Cô về nhà trước đi, đợi bắt được Hắc Trạch Minh rồi hai chúng ta sẽ đi ăn cơm.” Hạ Tâm Lan nói.
“Tôi không về. Nếu cô muốn đi thì tôi sẽ đi theo cô!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói, “Tôi không vô dụng vậy đâu.”
Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất kiên định thì có chút dở khóc dở cười.
“Cô biết đấy, chuyện này cũng từ tôi mà ra, tôi không thể bỏ mặc cô như vậy mà không quan tâm được. Cứ coi như để tôi đi theo chăm sóc cô đi, được không?” Kỷ Hi Nguyệt bèn nói.
Hạ Tâm Lan sửng sốt, nhưng quả thực không thể lay chuyển được Kỷ Hi Nguyệt. Cuối cùng đành phải để Kỷ Hi Nguyệt mang theo một hộp y tế và ngồi lên chiếc xe thể thao của cô chạy đến khu dân cư Hoa Huy.
Lý Đỉnh và những người khác cũng chỉ còn cách lái xe cảnh sát của bọn họ đuổi theo sau.
“Tiểu Nguyệt, cô đừng nghĩ nghiêm trọng quá, tôi thật sự không sao đâu.” Hạ Tâm Lan thấy sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất nặng nề, bèn nói.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cô ấy, đột nhiên nói: “Tâm Lan, cô có tin vào chuyện khí công không?”
Hạ Tâm Lan thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Cô muốn nói gì?”
“Cao thủ khí công? Cô biết không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa lái xe vừa hỏi.
Hạ Tâm Lan trầm tư một lát mới lên tiếng: “Biết sơ sơ. Nhưng loại cao thủ này quá bí ẩn, rất ít gặp được.”
“Quốc gia hẳn phải có một tổ chức đặc biệt chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Hạ Tâm Lan lại sửng sốt không ngớt: “Đúng vậy, tôi cũng có biết một tổ chức, nhưng người trong đó rất thần bí. Không ai biết đó là ai. Có thể đó là những người xung quanh cô, nhưng cô cũng không biết. Những cao thủ khí công này là để phục vụ cho quốc gia. Đúng rồi, hình như Triệu gia cũng có, cô cũng biết mà đúng không?”
“Tôi có biết, hơn nữa tôi cũng là người tu luyện khí công.” Điều mà Kỷ Hi Nguyệt muốn nói chính là đây. Cô phải trải đường trước, nếu không sẽ làm Hạ Tâm Lan sợ hãi.
“Gì cơ? Cô? Tu luyện khí công? Kungfu múa khỉ hay gì?” Hạ Tâm Lan muốn cười, nhưng lập tức đưa tay đỡ ngực.
Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn mắt: “Thật đấy. Trước đây đúng là tôi chưa tu luyện bao giờ, nhưng anh Hàn kêu tôi thử, sau đó tôi phát hiện ra mình có khả năng, hơn nữa thực lực còn rất khá, đánh được cả Tiêu Ân nữa mà.”
Chương 934: Nhịp điệu bức chết người khác
Kỷ Hi Nguyệt đành phải đem Tiêu Ân ra làm so sánh. Chắc chắn Hạ Tâm Lan có biết Tiêu Ân. Vệ sĩ bên cạnh Triệu Húc Hàn đương nhiên không phải là những người yếu ớt.
“Sao cơ?! Cô, cô nói thật chứ?” Hạ Tâm Lan quả nhiên rất chấn động.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Tôi lừa cô làm gì. Cho nên mong cô hãy tin tôi. Lần này tôi sẽ giúp cô tóm gọn Hắc Trạch Minh, cũng như không để người của cô phải hy sinh thêm nữa.”
Hạ Tâm Lan hoàn toàn choáng váng, trong nhất thời khó có thể tiếp nhận được tin tức đột ngột như vậy.
“Tôi có thể tránh được đạn, thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lại nói thêm một lần nữa, “Lát nữa các cô cứ thu hẹp lại phạm vi, tôi sẽ vào trong bắt người. Tôi bảo đảm có thể tóm gọn được hắn.”
Hạ Tâm Lan vẫn không biết trả lời thế nào, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cô ấy: “Tâm Lan, những lời tôi nói đều là thật đấy!”
Hạ Tâm Lan cũng xoay đầu nhìn cô. Mặc dù tầm nhìn rất tối, nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy được ánh mắt sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt. Quả thực rất khác với Kỷ Hi Nguyệt mà trước đây cô ấy từng biết.
Nhất là ngay từ ánh nhìn đầu tiên trong bệnh viện, cô ấy đã cảm thấy hơi thở trên người Kỷ Hi Nguyệt khác lạ, có lẽ đó là nguyên nhân của việc tu luyện khí công.
“Kỳ nghĩ hè năm đầu tiên của cấp hai, bố tôi đã đưa tôi đến một khoa huấn luyện đặc biệt. Tôi đã ở trong đó suốt kỳ nghĩ, và tu luyện khí công dưới sự hướng dẫn của một giáo viên, nhưng cuối cùng đành phải bỏ cuộc vì tôi không hề có năng khiếu. Lúc đó bố tôi có hơi thất vọng, cho nên sau này tôi đã liều mạng vào quân đội, để chứng minh cho bố tôi thấy, cho dù không biết khí công thì tôi cũng có thể trở thành một nữ chiến sĩ giỏi giang.”
Hạ Tâm Lan cười có chút thê lương: “Bây giờ tôi đã làm được rồi, và bố tôi quả thực rất tự hào về tôi, nhưng tôi vẫn có chút gì đó tiếc nuối. Song tôi biết, những chuyện này đều là số mệnh. Có điều, không ngờ là Tiểu Nguyệt cô lại học được.”
Hạ Tâm Lan thực sự rất muốn khóc, chuyện này quả thực đã quá đả kích cô ấy.
“Khụ khụ, tôi cũng tình cờ phát hiện ra chút tài năng thôi, chứ trước đây đâu có biết gì.” Kỷ Hi Nguyệt biết, đối với những người biết chuyện này, ai cũng mong muốn được trở thành cao thủ, nhưng đó chỉ là một niềm mong ước hão huyền mà thôi.
“Triệu Húc Hàn đã nhặt được bảo bối rồi. Tiểu Nguyệt, cô làm tôi ganh tị chết được!” Hạ Tâm Lan nói rồi hận không thể véo Kỷ Hi Nguyệt một cái thật mạnh.
Sao người phụ nữ này tốt số thế nhợ? Ngoại hình xinh đẹp, trong nhà giàu có, lại quen được một người bạn trai soái ca và nhiều tiền, rồi bây giờ còn biết cả khí công. Đây là đang muốn từng nhịp bức chết mọi người hay gì?
“Haha, vô tình, vô tình thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan, “Bây giờ cô yên tâm rồi chứ?”
“Xí, cô biết thì biết, nhưng chung quy cũng mới biết đây, tôi vẫn không thể yên tâm được. Hay là, nhờ anh nhà cô giúp thử xem?” Hạ Tâm Lan nháy mắt với cô.
“Cô biết anh Hàn biết khí công?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt.
“Anh ta không biết làm sao dạy cô? Cô tưởng tôi ngốc à?” Hạ Tâm Lan không khách khí nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bật cười, đúng là cô đã nói như vậy.
“Thật sự không cần anh Hàn đâu. Một mình tôi là được rồi. Cô tin tôi chút đi được không!” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.
“Còn nói còn nói. Mà nghe đâu khí công có thể chữa lành vết thương nữa đấy, cô biết không?” Hạ Tâm Lan nhướn mày với cô.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Tôi không biết, chưa từng thử. Chữa thế nào? Chữa cho cô hả?”
“Đúng vậy. Cô có thể tự chữa thương cho mình, hoặc làm cho người khác chẳng hạn. Cô không biết thật à? Sao Triệu Húc Hàn không dạy cho cô nhỉ!” Hạ Tâm Lan trêu cô.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Quả thực chưa từng dạy, mà nhiều khi anh ấy cũng không biết nữa. Lát nữa để tôi thử xem, nếu được thì cô cũng đỡ phải đau nhức.”
Chương 935: Giúp Tâm Lan trị thương (I)
Chiếc xe đi theo chỉ dẫn nhanh chóng đến tòa nhà Hoa Huy, Kỷ Hi Nguyệt tìm một góc khuất rồi cho xe dừng lại.
“Để tôi giúp cô trị thương thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Sắc mặt của Hạ Tâm Lan rất nhợt nhạt. Suy cho cùng cô ấy cũng là một bệnh nhân vừa bị chém một dao và mất rất nhiều máu. Cũng may là người phụ nữ này có thể chất tốt, cộng thêm tinh thần của một người quân nhân, khiến cô hệt như ngọn cỏ dại mạnh mẽ sinh tồn trong nền đất tuyết đông.
“Cô tính thử thật à?” Hạ Tâm Lan khẽ cười.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Nếu cô đã từng nghe qua thì chắc chắn sẽ có khả năng, chỉ là do tôi biết không biết thôi. Bây giờ cô đang bị thương, tôi cứ coi cô như chuột bạch là được.”
“Khụ khụ, cô đúng là.” Hạ Tâm Lan dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất ấm áp, không ngờ cô ấy và Kỷ Hi Nguyệt lại trở thành một đôi bạn bè tốt.
Kỷ Hi Nguyệt đậu xe xong, kêu Hạ Tâm Lan hạ ghế ngồi của mình ra sau, để cô ấy nằm xuống.
Sau đó móng vuốt của Kỷ Hi Nguyệt liền đặt lên ngực Hạ Tâm Lan.
“Ấy nữ lưu manh, không phải như thế đâu.” Hạ Tâm Lan cạn lời.
“Ủa? Chứ không phải điều trị vết thương hả?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, cảm giác cũng không tồi.
“Là huyệt đạo. Bộ cô chưa xem phim hả? Như mấy bộ phim võ hiệp cổ trang đấy, thông qua nội công xâm nhập vào huyệt đạo để chữa thương. Cô tưởng dùng móng tay cào mấy cái là chữa được chắc?” Hạ Tâm Lan thực sự không biết nên khóc hay cười, bao nhiêu tiện nghi đã bị nha đầu này chiếm cả rồi.
“Thế à? Nhưng tôi đâu có biết huyệt đạo. Thôi mặc kệ đi, lỡ rồi cứ thử xem. Bắt đầu từ tay cô nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhấc tay của Hạ Tâm Lan lên, sau đó vận công, để cho khí công của mình bao quanh vị trí cổ tay và bàn tay của Hạ Tâm Lan.
Bởi vì cô không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng nếu bao phủ tất cả, khí công có thể vào được toàn bộ huyệt đạo trên bàn tay và cổ tay của cô ấy mà đúng không?
Kỷ Hi Nguyệt không cảm nhận được gì, nhưng Hạ Tâm Lan lại nhanh chóng cảm nhận được như có một luồng khí ấm áp đang từ bên ngoài tràn vào tay cô.
“Nó đang theo cánh tay, lên đến chỗ vết thương.” Hạ Tâm Lan nói với cô, “Tôi có thể cảm nhận được luồng khí.”
“Thật sao? Thế thì tốt quá.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức tập trung vào hành động, dốc toàn lực đổ vào khí công. Chỉ có điều, đối với cô mà nói thì đó chỉ là trong tưởng tượng, chứ thực ra cô không cảm nhận được gì cả.
Cũng giống như cô không hề biết mình đã đánh Thái Cực Quyền thế nào để lấy được khí công. Dường như khí công không phải do tu luyện mà có, mà nó được quyết định bởi ý niệm của cô.
Tức là, cô nghĩ thế nào thì khí công sẽ như thế ấy.
Bây giờ cô đang muốn đưa khí công từ bàn tay lên đến phần ngực chỗ bị thương của Hạ Tâm Lan, cho nên Hạ Tâm Lan mới cảm nhận được đường đi của luồng khí ấm áp đó, hơn nữa còn nhanh chóng tiến đến chỗ bị thương.
Vị trí khiến cô ấy đau đớn ban nãy lập tức trở nên ấm áp, cơn đau cũng dịu đi rất nhiều.
“Thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Rất tốt. Tôi cảm giác vết thương như đang dần hồi phục, không còn đau nhức nữa.” Hạ Tâm Lan cũng rất kinh ngạc, trong lòng càng thêm kinh hãi. Hóa ra khí công thực sự thần kỳ và uy lực như vậy.
Thực ra Hạ Tâm Lan đâu biết rằng khí công của Kỷ Hi Nguyệt rất khác biệt so với những người khác, nhưng nếu đổi lại là một cao thủ khí công bình thường, muốn chữa trị vết thương như vậy chắc chắn sẽ tiêu hao hết toàn bộ khí công, ngoài ra tốc độ cũng không được nhanh như vậy.
Lấy ví dụ như Long Bân, anh ấy bị bỏng phần lưng sau vụ nổ xe ô tô. Bình thường phải hai ba tháng mới hồi phục, nói là đến Châu Âu để ghép da gì đó, nhưng thực chất không hề có, mà là do anh ấy tự mình chữa thương, nhưng đến bây giờ sau lưng anh ấy vẫn còn một vết thương rất lớn, cần thời gian để lành lặn, nếu tình trạng nghiêm trọng thì còn để lại sẹo.
Chương 936: Giúp Tâm Lan trị thương (II)
Người biết khí công cũng có thể tự trị thương cho mình, giảm bớt đau đớn, còn bảo vệ được tính mạng của bản thân.
Chẳng hạn như Mai Ngọc, bị Triệu Húc Hàn chém đứt một cánh tay nhưng lúc đó hắn ta đã nhanh chóng tự cầm máu, còn rất bình tĩnh và điềm đạm, phải như người khác thì đã ngã lăn quay ra đó.
“Ngứa quá.” Hạ Tâm Lan đột nhiên chau mày.
“Đừng gãi, ngứa là chuyện tốt. Có lẽ vết thương của cô đã bắt đầu bình phục rồi đó.” Kỷ Hi Nguyệt rất phấn khích, “Cô tự cảm nhận thử xem, tôi không biết.”
“Sao cô không biết được. Thử dùng dòng khí để cảm nhận xem.” Hạ Tâm Lan thực sự cạn lời. Người không hiểu khí công như cô ấy mà còn biết thường thức hơn cô nhiều.
“Thế ư? Vậy để tôi cảm nhận xem.” Nói rồi cô nhắm hai mắt lại, cảm nhận theo luồng khí của mình, nhử thể đang chìm đắm vào thế giới của riêng mình vậy.
Hạ Tâm Lan nhìn nét mặt trong sáng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, được quen biết một người bạn lợi hại như vậy đúng là may mắn của cô ấy.
Còn Kỷ Hi Nguyệt lúc này thực sự rất kinh ngạc, cô đúng là đã cảm nhận được luồng khí của mình dần dần nuốt chửng thứ gì đó, một cảm giác ráta thần kỳ lại vô cùng ma mị.
Cô cảm thấy mình như một dã thú trong bóng tối, đang từ từ nhấm nháp con mồi, loại cảm giác này khiến cô có chút sởn gai óc.
Nhưng cô biết thực ra khí công đang chữa trị cho Hạ Tâm Lan, hồi phục vết thương của cô ấy, song cảm giác cứ như đang cắn chặt miệng vết thương vậy.
Giống như trên mặt đất lẽ ra phải bằng phẳng thì bất ngờ xuất hiện vết thương làm gồ ghề, những gì khí công của Kỷ Hi Nguyệt đang làm là quét sạch những chỗ không bằng phẳng này.
Hạ Tâm Lan đột nhiên nói: “Tiểu Nguyệt, được rồi đấy. Tôi cảm thấy hết đau rồi, dường như đã đỡ hơn rất nhiều. Cô đừng tiêu hao quá.”
Kỷ Hi Nguyệt sực tỉnh, đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Cho tôi xem vết thương đi.”
“Giờ luôn?” Hạ Tâm Lan trố mắt.
“Ừm, nếu không sao tôi biết hiệu quả thế nào. Yên tâm, có hộp y tế ở đây, nếu không có hiệu quả tôi sẽ băng bó lại cho cô.” Kỷ Hi Nguyệt rất muốn xem thành quả của mình.
Hạ Tâm Lan nhìn ra ngoài xe, cũng may bên ngoài tối đen như mực, gật đầu nói: “Được, vì cô tôi chơi lớn một lần vậy.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười khúc khích, thấy hai tay cô ấy đã hoạt động thoải mái, lưu loát mở dải băng xuống, từ từ kéo xuống, miệng vết thương bắt đầu lộ ra.
“Mở đèn.” Hạ Tâm Lan nói, bởi vì trong xe lúc này rất tối không nhìn thấy rõ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại khác, cô có khí công, cho nên hoàn toàn nhìn thấy được vết thương của Hạ Tâm Lan.
Thấy vết thương vẫn đang rỉ máu lúc này đã liền thịt, không còn dính dớp chút máu tươi nào nữa, Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa đã cắn nhầm lưỡi.
Mẹ nó, mình lợi hại vậy sao? Vậy có khác gì là thần y đâu?
“Tiểu Nguyệt, mở đèn lên để tôi nhìn xem. Có điều tôi thực sự thấy khỏe hẳn rồi đấy!” Hạ Tâm Lan nói.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải bật đèn của ghế lái lên, Hạ Tâm Lan nhìn vết thương của mình xong cũng trợn tròn hai mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Khụ khụ, tôi biết rồi, tôi biết rồi, đáng sợ quá đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa, “Tôi lợi hại thật đấy. Giờ tôi mới biết.”
Hạ Tâm Lan đã thực sự bị sốc, chưa từng nghe có người nào hồi phục nhanh như vậy, giờ chỉ còn lại vết sẹo gớm ghiếc nhưng đã đóng vảy. Với mức độ nghiêm trọng của vết thương này, ít nhất cũng phải vài tuần đổ lại mới có kết quả như bây giờ.
“Cô, cô thật sự rất lợi hại.” Hạ Tâm Lan chỉ có thể cười khổ, vội vàng tháo dải băng ra, vết chém dài khoảng một gang tay giờ đã thành sẹo, nên không cần băng bó gì cả.
Chương 937: Anh Hàn thích hết
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Được rồi được rồi, lát nữa rãnh sẽ giúp cô làm hồi phục tiếp, biết đâu mất luôn cả vết thương thì sao.”
“Đừng, đừng nhanh như vậy, cô muốn dọa chết người khác sao. Thế này là đã ổn lắm rồi, đừng quan tâm đến nó nữa.” Hạ Tâm Lan nói. Cô ấy quả thực rất lo lắng cho Kỷ Hi Nguyệt, với thực lực khí công như vậy, cô ấy dám chắc ngay cả tổ chức bí mật quốc gia của Trung Quốc cũng không có ai sánh bằng.
Trong vụ án phóng hỏa trước đây, người phụ nữ này cũng thần sầu như vậy, một mực khẳng định Hoàng Đào không phải là hung thủ, còn chỉ được đích danh hung thủ thực sự, loại thực lực này đã là chuyện không thể tưởng tượng.
Vậy mà bây giờ Kỷ Hi Nguyệt lại một lần nữa làm cô ấy chấn động bởi năng lực khí công của mình. Có lẽ người phụ nữ này thật sự rất thần kỳ, chỉ là trước đây mọi người không biết mà thôi.
Nhưng Hạ Tâm Lan cũng biết, nếu Kỷ Hi Nguyệt để lộ trực giác và khí công của mình ra ngoài, chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức, và quốc gia sẽ là người đầu tiên chiêu mộ cô.
Bởi vì bình thường người có năng lực như vậy, tất nhiên cũng cần phải có người kiểm soát, cho nên mới có sự tồn tại của tổ chức bí mật, để thống nhất và quản lý.
Đương nhiên ẩn môn thế gia lại là một phạm trù khác, bọn họ tự có hệ thống của riêng mình, hơn nữa bình thường cũng không xuất hiện công khai, nhưng sẽ có báo cáo, đây cũng là một cách để duy trì hòa bình.
Vì thế mà các ẩn môn thế gia đa số đều ở nước ngoài, người tu luyện khí công cũng đều ở nước ngoài.
Giống như bốn ám vệ của Triệu gia trước đây cũng ở nước ngoài, chỉ là gần đây được Triệu Húc Hàn gọi về mà thôi.
Nhưng Thước Phong và Quy Mao thì vẫn ở bên đó.
Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cài lại nút áo rồi cười nói: “Nếu để vết sẹo như vậy, tôi sợ Ngô Vĩ sẽ ghét bỏ đấy.”
“Ngô Vĩ không phải là người đàn ông nông cạn vậy đâu.” Hạ Tâm Lan không khách nói.
“Phụ nữ ai chẳng yêu cái đẹp. Thế này đi, một tháng nữa tôi sẽ giúp cô hồi phục, để cô đỡ mất công đi thẩm mỹ, tiết kiệm được khối tiền, còn không đau nữa chứ. Cô đi đâu tìm được vị thần y như tôi?” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm đá mắt với cô ấy.
“Nhìn cô xem, đuôi chổng cả lên trời rồi, Triệu Húc Hàn có biết cô đạo đức thế này không nhỉ?” Hạ Tâm Lan ngồi lại ngay ngắn, sờ thử vết thương của mình, đúng là đã không còn đau, thực sự đáng kinh ngạc.
Lúc này cô ấy lại vô cùng cảm kích Lý Đỉnh đã gọi người phụ nữ này đến nửa đêm, nếu không có lẽ cô ấy vẫn đang quằn quại trong cơn đau.
“Đạo đức gì của tôi anh Hàn cũng thích hết.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười toe toét.
“Mặt mũi đâu cả rồi?” Hạ Tâm Lan bật cười, nhưng quả thực rất hạnh phúc vì có một người bạn như hạt dẻ cười này.
“Mặt mũi xinh đẹp đây, haha. Đi thôi, đi tóm Hắc Trạch Minh nào. Tôi chỉ rãnh được tối nay thôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mở cửa xe.
Hạ Tâm Lan trố mắt nói: “Cô lại ra ngoài à?”
“Đúng vậy, tối ngày mốt tôi sẽ lên đường đi Pháp với anh Hàn, bên đó đang có chút chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Sắc mặt Hạ Tâm Lan chợt rối rắm: “Tiểu Nguyệt, cô bắt đầu tham dự vào chuyện của Triệu gia rồi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao? Với lại anh Hàn rất tốt với tôi, nên tôi đương nhiên phải giúp anh ấy.”
Hạ Tâm Lan nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, chuyện của ẩn môn thế gia rất bí ẩn và kín kẽ, nguyên nhân đương nhiên là sự uy lực của khí công, điều này cũng khiến cho mọi việc trở nên vô cùng nguy hiểm, cho nên cô nhất định phải suy nghĩ rõ ràng nhé. Nếu thật sự đã bước vào rồi, muốn thối lui chỉ e là rất khó.”
Kỷ Hi Nguyệt sững ra mấy giây, sau đó nói: “Tâm Lan, tôi hiểu mà. Cả đời này tôi đã định sẽ cùng anh Hàn vào sinh ra tử, giúp anh ấy ngồi vững chiếc ghế chủ nhân của Triệu gia, sau đó mới tìm được hung thủ hại chết mẹ của anh ấy, cũng là để báo thù cho mẹ tôi.”
Chương 938: Vận mệnh đã định đoạt
Hạ Tâm Lan không khỏi kinh ngạc: “Sao cơ? Mẹ cô? Có liên quan gì sao?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất ảm đạm, dùng tốc độ nhanh nhất kể lại toàn bộ câu chuyện, Hạ Tâm Lan nghe mà tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
“Thì ra mọi chuyện không phải ngẫu nhiên mà đã được định mệnh sắp đặt sẵn.” Hạ Tâm Lan cảm thấy chuyện này quả thực quá duyên phận.
“Ừm, đã được định sẵn cả rồi, cho nên tôi với anh Hàn mới vướng mắt vào nhau. Điều tra được nguyên nhân cái chết của mẹ anh ấy, tôi cũng sẽ biết được hung thủ hãm hại mẹ tôi là ai.” Kỷ Hi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, “Đến rồi.”
Hai người lính đặc nhiệm cầm súng úng chặn trước đầu xe của bọn họ.
Hạ Tâm Lan thu dọn tâm trạng rồi nhanh chân xuống xe, Kỷ Hi Nguyệt cũng đi theo cô ấy.
“Sếp, sao lại là cô? Sao cô lại đến đây?” Hai người lính đặc nhiệm mặc bộ đồ chống cháy nổ màu đen rất kinh ngạc khi thấy Hạ Tâm Lan quay lại.
“Tâm Lan!” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy thân hình cao lớn của Ngô Vi đang chạy tới.
“Tiểu Nguyệt?” Ngô Vĩ nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Ngô Vĩ!” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng kêu lên, “Thật sự không ngờ lại gặp được các anh trong tình huống như vậy.”
Ngô Vĩ lập tức gật đầu, nhìn sang Hạ Tâm Lan: “Em sao rồi? Đã bị thương rồi còn đến đây làm gì?”
Hạ Tâm Lan có chút ngại ngùng: “Em không sao. Tình hình thế nào rồi?”
“Một nhóm người đã tiến trong lùng sục vị trí của Hắc Trạch Minh, nhưng rất khó kiếm, phần nữa là sợ làm phiền đến người dân. Nếu vẫn không tìm được tên này, e là chúng ta phải tiến vào từng nhà dân để lục soát, như vậy sự an toàn của người dân sẽ bị đe dọa.” Ngô Vĩ đau lòng nhìn Hạ Tâm Lan, nói.
Sắc mặt của Hạ Tâm Lan rất nặng nề. Kỷ Hi Nguyệt nói: “Tâm Lan, để tôi lên trên tìm thử xem. Nếu tên này vẫn chưa vào nhà dân, có lẽ sẽ tìm được. Hơn nữa, dáng vẻ của tôi bây giờ rất giống một người dân bình thường đang về nhà mà đúng không?”
Hạ Tâm Lan biến sắc, Ngô Vĩ liền nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng dọa tôi.”
“Dọa anh làm gì? Tôi nói thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Hạ Tâm Lan cười nói.
“Để tôi đi cùng cô.” Hạ Tâm Lan cân nhắc một chút rồi nói.
“Không được, bọn chúng sẽ nhận ra cô đấy!” Kỷ Hi Nguyệt ngăn cản.
“Không đâu, mỗi lần hành động tôi đều có mang mặt nạ, đội đặc nhiệm bình thường làm nhiệm vụ sẽ không để lộ mặt thật của mình.” Hạ Tâm Lan nói.
Kỷ Hi Nguyệt lại lắc đầu: “Vậy thì cô càng không thể đi được. Để lộ mặt thật thì không hay đâu.”
“Không đâu mà. Nhìn thấy tôi cũng sẽ tưởng là dân cư ở đây.” Hạ Tâm Lan khẽ cười, “Bọn chúng sẽ cho rằng hai người phụ nữ chúng ta đi quẩy nửa đêm mới về nhà thôi.”
“Không được, Tâm Lan, em vừa bị thương, đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.” Ngô Vĩ liền quát cô ấy.
Hạ Tâm Lan trố mắt nói: “Thật sự không sao mà. Lên xe chỉ huy đi.”
“Tâm Lan, em đừng lộn xộn nữa, anh sẽ nói với bố em đấy!” Ngô Vĩ sốt ruột nói. Cô vợ tương lai này thực sự sắp dọa chết anh ấy rồi.
Hạ Tâm Lan đột nhiên xoay đầu, hung dữ trừng mắt với anh ấy: “Ngô Vĩ, đây là hành động đặc biệt. Tôi là người chịu trách nhiệm chính lần này. Anh bắt buộc phải nghe theo lời tôi. Đừng mang tình cảm cá nhân vào đây!”
Ngô Vĩ sửng sốt, sau đó cười khổ nói: “Tâm Lan, nhưng em đang bị thương mà, đừng liều mạng như vậy được không? Em cứ để bọn anh đi là được rồi. Thế này đi, anh sẽ đi thay em, nhé?”
“Không được. Một nam một nữ sẽ càng làm cho bọn chúng cảnh giác hơn, hai người nữ sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa, có lẽ Hắc Trạch Minh đã biết trong đội đặc nhiệm của chúng ta không còn người nữ nào, vì trước đó em đã bị chém. Hắn ta chắc chắn sẽ cho rằng em không thể quay lại nhanh như vậy.” Hạ Tâm Lan vừa nói vừa đi đến chiếc xe màu đen đậu bên kia đường.
Chương 939: Nhất định sẽ giúp cô báo thù
Ngô Vĩ thấy cô lên xe, cầm điện thoại vô tuyến ra lệnh liền kéo Kỷ Hi Nguyệt lại nói: “Tiểu Nguyệt, sao cô không khuyên cô ấy? Cô ấy bị thương không nhẹ đâu!”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Tôi xem qua vết thương của cô ấy rồi, không có gì nghiêm trọng đâu. Huống hồ, sớm tóm được Hắc Trạch Ming không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Tiểu Nguyệt, đó là tên trùm buôn lậu m.a tú.y đấy. Mặc dù súng ống có thể không có, nhưng thân thủ của hắn ta rất đáng gờm, với thân thủ của Tâm Lan mà còn bị hắn ta dùng kiếm samurai chém bị thương thì cô đi không phải đang dâng mạng sao? Rốt cuộc hai người phụ nữ các cô đang nghĩ gì vậy?” Ngô Vĩ thật sự không hiểu nổi.
“Tôi với Tâm Lan là một sự kết hợp hoàn hảo, anh yên tâm đi, thân thủ của tôi cũng không tệ lắm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Có ô không?”
“Ô?” Ngô Vĩ ngạc nhiên, “Cô cho rằng ô có thể chắn được kiếm samurai sao?”
“Vậy có đồ gì tốt hơn không? Đừng làm người khác chú ý ấy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Ngô Vĩ dở khóc dở cười, chợt thấy Hạ Tâm Lan từ trên xe bước xuống, cô ấy đã cởi bỏ bộ quần áo lính đặc nhiệm màu đen của mình và thay sang một chiếc áo khoác chống nắng màu xanh, thắt bím tóc thành đuôi ngựa, trông rất xinh đẹp.
“Tâm Lan, em muốn mạo hiểm thật sao?” Ngô Vĩ lo lắng nói.
“Ngô Vĩ, nhớ, không có lệnh của tôi, không được hành động hấp tấp, nếu không lấy quân pháp xử lý!” Hạ Tâm Lan ra lệnh cho Ngô Vĩ một cách dứt khoát.
Ngô Vĩ lập tức đưa tay hành lễ: “Rõ!”
“Tiểu Nguyệt, đi!” Hạ Tâm Lan khoác vai Kỷ Hi Nguyệt, hai người đi thẳng về hướng cổng sau Hoa Huy.
Ngô Vĩ gấp đến giậm chân, không biết phải làm thế nào. Hai người lính đặc nhiệm bước tới khuyên anh ấy đừng lo lắng, tuy mọi người rất sốt ruột, nhưng bọ họ rất có lòng tin vào Hạ Tâm Lan.
Trong mấy ngày truy vết lùng sục này, Hạ Tâm Lan đã thể hiện được khả năng lãnh đạo và năng lực chiến đấu mạnh mẽ của mình, khiến cho tất cả đàn ông trong đội phải ngã mũ thán phục.
Có điều người phụ nữ kia là ai? Sao lại cùng sếp của bọn họ vào trong?
Ngô Vĩ giải thích đó là người bạn tốt ở Cảng Thành của Hạ Tâm Lan, thân thủ rất lợi hại, cho nên lần này có lẽ là đi theo trợ giúp.
Mọi người vừa nghe thân thủ không tệ thì có phần yên tâm hơn, nhưng ngoại hình của người phụ nữ này nhỏ nhắn ngọt ngào thế, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống con nhà võ.
Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đi đến rìa vườn hoa, Hạ Tâm Lan đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một cây dùi cui, nói: “Tiểu Nguyệt, cho cô cái này. Võ sĩ đao của Hắc Trạc Minh rất lợi hại, cái này có thể đỡ được một phần nào đó.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, Hạ Tâm Lan lại đưa cho cô một khẩu súng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lắc đầu: “Tôi không cần súng, cũng không biết sử dụng. Cô có đồng xu không?”
Hạ Tâm Lan sửng sốt, khẽ lắc đầu, sau đó nhìn xuống đất: “Đá nhỏ được không?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người cúi xuống nhặt vài viên đá nhỏ trên mặt đất, sau đó Kỷ Hi Nguyệt bỏ vào túi áo khoác ngoài của cô.
“Còn bốn tên. Lúc nãy đã trải qua cuộc đấu súng, có lẽ bọn chúng còn khoảng hai khẩu súng lục, nhưng đạn thì không còn nhiều đâu, nên chắc chắn sẽ không tùy tiện nổ súng.” Hạ Tâm Lan phân tích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe tình hình.
“Không sao, nếu tìm được bọn chúng, cô cứ nấp đi, tôi có thể đối phó được bốn tên đó.” Kỷ Hi Nguyệt vô cùng tự tin.
Hạ Tâm Lan xoay đầu nhìn cô: “Không phải chứ? Lợi hại thế cơ à?”
“Tôi có đá mà, ném trúng rồi cô xông lên bắt người là được, còn Hắc Trạch Minh cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô trả lại một dao cho hắn.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt thấp thoáng tia lạnh lùng.
Hạ Tâm Lan rất cảm động: “Cô cũng đừng quá sức quá, an toàn mới là điều quan trọng, biết không?”
“Tôi rất yêu quý mạng sống, cũng rất sợ đau, cho nên cô yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười toe toét.
Chương 940: Cô gái này đúng là ngốc
Hai người phụ nữ một trước một sau tiến vào cầu thang của tòa nhà dân cư, bởi vì thang máy đều có camera giám sát, nên chỉ có cầu thang bộ mới là nơi hành đồng của bọn buôn lậu m.a tú.y.
Kỷ Hi Nguyệt muốn đi phía trước, Hạ Tâm Lan đành chiều theo ý cô, nhưng trong tay cô ấy vẫn luôn nắm chặt khẩu súng đêr đề phòng trường hợp bất ngờ.
Trong tòa nhà dân cư này, chỉ có thang máy và cổng chính có camera giám sát, còn các tầng khác thì không có. Đương nhiên trong tình huống bình thường thì không có gì đáng ngại, nhưng đối với Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan thì như vậy rất khó kiếm người.
“Tiểu Nguyệt, chúng ta chia nhau ra kiếm đi! Ở đây có bốn cầu thang bộ, cứ kiếm từng tầng như vậy chẳng phải sẽ mất thời gian lắm sao?” Hạ Tâm Lan đề nghị.
“Thế này đi, cô cho người của cô tiến vào ba cầu thang còn lại, nếu có gì bất thường thì thông báo cho chúng ta, nhưng tuyệt đối đừng bứt dây động rừng.” Kỷ Hi Nguyệt nói. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, tới bình minh sợ cũng chưa tìm được người.
“Được!” Hạ Tâm Lan lập tức ra lệnh vào thiết bị liên lạc, kêu cả đội lặng lẽ hành động, không được bứt dây động rừng.
Nưa tiếng sau, thiết bị liên lạc của Hạ Tâm Lan vang lên, nói la tầng thứ mười tám của cầu thang số ba có phòng sáng đèn, bên trong còn truyền ra tiếng cãi nhau ồn ào, rất là khả nghi.
Hja Tâm Lan vừa nghe vậy liền rút lui, ở tầng dưới trao đổi với Kỷ Hi Nguyệt rồi cả hai cùng chạy lên trên.
Đến tầng thứ mười tám, Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt đúng là đã nhìn thấy một phòng sáng đèn, hơn nữa bên trong còn có tiếng khóc nức nở.
“Tôi đi gõ cửa, giả vờ làm hàng xóm.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Đừng, Tiểu Nguyệt! Như vậy không khả thi. Nếu là hàng xóm thì cô phải biết bên trong là ai chứ!” Hạ Tâm Lan nói.
“Tôi qua đó một mình, cho dù bọn chúng nhìn qua mắt mèo thấy tôi thì cùng lắm chỉ là một người phụ nữ thôi, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Với lại, cho dù bọn chúng có động tay với tôi thì tôi cũng có gì phải sợ? Cô yên tâm đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ đã là bốn giờ sáng, sắp hừng đông rồi, nếu không làm sẽ còn rắc rối hơn đấy.”
Nói xong, mặc kệ sự ngăn cản của Hạ Tâm Lan, Kỷ Hi Nguyệt bước ra khỏi cầu thang, đi thẳng đến nhà người dân đó gõ cửa.
Bên trong vốn dĩ đang ồn ào, bởi vì tiếng gõ cửa mà lập tức im bặt.
Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được có người đang đến gần cửa. Cô đứng cách xa cửa một tí, để người bên trong có thể nhìn rõ được mặt cô.
Quả nhiên qua mấy giây, bên trong liền vang lên tiếng mở cửa, sau đó khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông liền xuất hiện: “Cô, cô là ai?” Anh ta vừa nói vừa chớp chớp mắt, như thể muốn nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt điều gì đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!