Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Editor: Vi + Beta: Điêu

"Cha..." Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt bỗng tràn ngập ủy khuất, ánh mắt khẩn cầu.

Thượng Hải thở dài nói: "Con đấy à! Giống y hết mẹ con. Sau khi mẹ con gả cho cha, cha nói với mẹ rằng không muốn mẹ làm pháp y nữa. Mẹ con không thèm nghe. Rồi sau đó, kết quả là... Con nhìn mà xem. Haiz!"

"Cha! Việc đó là sự cố mà! Hơn nữa nghề pháp y là kiêu ngạo của mẹ con cả đời này. Nếu mẹ không làm pháp y, chẳng phải cha sẽ bị đổ oan sao? Con nghĩ nếu mẹ thật sự phải từ bỏ công việc này, mẹ nhất định sẽ không vui." Kỷ Hi Nguyệt chu miệng.

Sao Thượng Hải có thể không biết, đó là công việc mà bà yêu thích nhất. Hơn nữa ông làm sao chịu được khi nhìn dáng vẻ ủ dột của bà. Cuối cùng vẫn đồng ý cho bà tiếp tục công việc.

Mặc dù bây giờ con gái không phải làm pháp y, nhưng phóng viên cũng rất nguy hiểm, khiến cho ông càng lo lắng hơn. Cô con gái thật sự yêu công việc này, nếu không lúc thi đại học Truyền thông, cô đã không sống chết chọn trường này.

Cũng không biết vì sao cô lại thích đến thế. Có lẽ cũng giống với mẹ cô, sự cố chấp ở tận trong xương tủy. Chỉ là một người khám nghiệm thi thể, còn một người là "khám nghiệm" [1] người sống.

[1] Ý chỉ là chị làm phóng viên phải đi tìm tòi những bí mật cũng như những tin tức nóng hổi của mọi người.

"Xem ra không cho con làm phóng viên, con sẽ không vui đúng không?" Kỷ Thượng Hải nhíu mày nhìn con gái.

Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì: "Cha! Cha đừng lo lắng nữa mà! Con lớn rồi, có thể tự bảo vệ mình. À! Đúng rồi, lâu lắm chúng ta không tổ chức tiệc, hay là họp mặt gia tộc một lần?"

"Sao con tự dưng lại nghĩ thế?" Kỷ Thượng Hải có chút kinh ngạc.

Ông có hai người em trai, chính là chú hai và chú ba của Kỷ Hi Nguyệt. Nhưng bọn họ vẫn còn khá trẻ, cũng bận bịu việc học và sự nghiệp, ít khi lui tới.

Mà ông bà ngoại của Kỷ Hi Nguyệt đang ở nước ngoài. Sau khi Bạch Thu Hà qua đời, bà ngoại vì quá đau lòng, cũng không muốn thấy Kỷ Thượng Hải và Kỷ Hi Nguyệt. Bởi Kỷ Hi Nguyệt rất giống mẹ cô.

Kỷ Hi Nguyệt còn có hai cô cậu bên ngoại, nhưng cũng ở nước ngoài, thỉnh thoảng sẽ về nước nhưng không quá quen thân.

Nhà họ Bạch là thư hương môn đệ [2], đều là người có học thức. Năm xưa mọi người đều sang Canada, đối với việc Bạch Thu Hà lựa chọn một người nhà giàu mới nổi như Kỷ Thượng Hải cũng không hài lòng lắm. Cho nên sau khi Bạch Thu Hà mất, mọi người càng thêm lạnh nhạt.

[2] Thư hương môn đệ (書香門第): Dòng dõi con cháu học hành đỗ đạt.

"Có thể mời nhiều người một chút cho náo nhiệt. Thuận tiện tìm giúp cha một người bạn già." Trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã xem qua tài liệu của Triệu Húc Hàn. Những người phụ nữ kia cũng không tệ, nhưng phải xem cha có thích hay không đã.

"Con lại hồ nháo!" Rất nhanh cha Kỷ đã biết khổ tâm của con gái. Trong lòng rất cảm động, nhưng thật sự ông chưa từng có ý định đó. Bên cạnh có mấy người bạn phụng bồi, cũng không quá nhàm chán.

"Con nói thật đó! Cha! Cha còn trẻ lắm. Nếu cô độc suốt quãng đời còn lại, mẹ nhất định sẽ rất thương tâm."

"Đừng nói nhảm! À! Đúng rồi, chú Tiền mới gửi thiệp tới, tuần sau là sinh nhật năm mươi tuổi của chú ấy, con có muốn đi với cha không? Chú Tiền nói đã lâu ngày không gặp nha đầu con, dù sao chú ấy cũng tận mắt nhìn con lớn lên." Cha Kỷ vội vàng nói.

"Được ạ! Con sẽ đi cùng cha." Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, cha không tổ chức tiệc, vậy mượn tiệc của chú Tiền cũng được.

Cô nhắn tin cho Triệu Húc Hàn, bảo sau khi ăn cơm cùng cha xong sẽ về. Một lúc lâu sau Triệu Húc Hàn mới nhắn lại: “Được"

Chín giờ tối, Kỷ Hi Nguyệt trở lại nhà trọ Phong Nhã, thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi trong phòng khách đọc văn kiện.

"Hàn ca! Em về rồi!" Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm. Lúc này Đại ma vương không ở trong phòng mình, nhất định là đang chờ cô. Có lẽ là do tin tức buổi trưa có ghi tên cô.

Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút lạnh lẽo.

"Rửa mặt chải đầu rồi xuống!" Triệu Húc Hàn mở miệng nói.

"Vâng!” Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn lên tầng, trong lòng không ngừng nghĩ cách để dỗ dành Đại ma vương. Nếu không, công việc khó giữ, tự do cũng mất luôn.
Nhấn Mở Bình Luận