Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Triệu Vân Sâm hết hồn, vội vàng rụt cổ: “Được được được. Không nói nữa. Kỷ Hi Nguyệt, cho dù ngày trước tôi đối xử không tốt với cô, nhưng bây giờ cô cũng đã đánh trả, từ nay về sau coi như huề! Cô đừng có lấy lông gà làm lệnh tiễn nữa!”

Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Ha, nói nghe dễ dàng nhỉ. Ba năm, cậu chơi đùa tôi ba năm đấy! Nếu không phải cậu hết lần tới lần khác mớm mồi tôi, làm gì có chuyện tôi để cho cậu chơi đùa tận ba năm? Mặc dù đó là nỗi nhục nhã của tôi, nhưng Triệu Vân Sâm, cậu chà đạp lên tình cảm tôi dành cho cậu, còn chơi đùa tôi như thế, lẽ nào không thấy tội lỗi?”

“Tôi đâu có nói là tôi không sai, nhưng tôi cũng đã bị chú ba và cô đánh tơi tả rồi còn gì?” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt chực khóc thì lật đật nói: “Với lại bây giờ cô với chú ba của tôi thắm thiết như vậy, chẳng phải là do tôi đối xử không tốt với cô, nên cô với chú ba mới có thể ở bên nhau sao?”

“Nói như vậy là tôi còn phải tặng cậu hồng bao để cảm tạ nhỉ!” Kỷ Hi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

“Haha, cái đấy thì không cần, cô đừng hù dọa người khác nữa là được rồi. Haiz, đau chết mất. An Hoa, còn không mau dìu tôi đứng lên rồi kêu chú Quyền tới khám cho tôi! Xương cốt của tôi e là gãy rồi, chắc chắn là gãy rồi.” Vừa nói vừa nháy mắt với An Hoa.

Tiêu Ân nhìn thấy cảnh đó thì đảo mắt xem thường, tên này định đánh bài chuồn đây.

An Hoa vội vàng đến dìu cậu ta ra phòng khách. Kỷ Hi Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, em đánh cháu anh như vậy, anh có tức giận không?”

“Em vui là được.” Triệu Húc Hàn từ tốn nói một câu, “Miễn đừng đánh chết là được.”

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Cám ơn anh Hàn. Ăn cơm thôi, thức ăn đều nguội cả rồi.” Nói rồi cô cúi đầu ăn cơm.

Triệu Húc Hàn khẽ nhíu mày, khuôn mặt điển trai từ từ lạnh xuống.

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang nghĩ về những chuyện ngu ngốc của mình trong ba năm qua. Mặc dù được trọng sinh, nhưng những chuyện trước kia cô còn nhớ rất rõ. Quả thực bản thân lúc đó rất đáng khinh.

Nhưng đúng là cô đã vài lần muốn buông bỏ Triệu Vân Sâm, chỉ tại tên khốn nạn này vì muốn giữ thể diện của cậu ta mà đã kêu cô ra ngoài. Cô cứ tưởng đâu cậu ta đã xem cô là bạn gái, nào ngờ chỉ làm trò cười cho thiên hạ.

Vì trò đùa ngu xuẩn này mà cô đã làm tổn thương Triệu Húc Hàn. Bây giờ nghĩ lại, bản thân lúc đó đúng là dại dột hết thuốc chữa.

Nhưng cũng vì trọng sinh mà cô mới nhìn rõ được mọi thứ, và cuộc tình đơn phương với Triệu Vân Sâm đã giúp cô trưởng thành lên rất nhiều, đồng thời cô cũng đau lòng cho Triệu Húc Hàn hơn.

“Anh Hàn, em muốn hỏi anh một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bỏ đũa xuống, nghiêm túc nhìn Triệu Húc Hàn.

Nội tâm của Triệu Húc Hàn cũng dập dềnh không kém gì Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh nhận ra Kỷ Hi Nguyệt rất hận Triệu Vân Sâm, phải chăng là vì cô còn tình cảm với cậu ta?

Xét cho cùng thì Kỷ Hi Nguyệt cũng đã điên cuồng vì Triệu Vân Sâm ba năm, cho dù anh có khuyên nhủ thế nào, cô cũng bỏ ngoài tai để chạy theo Triệu Vân Sâm. Loại tình cảm cực đoan này chỉ sợ là đã ăn sâu vào cốt tủy, rất khó để lãng quên.

Nghe câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt, anh lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, anh không khỏi hỏi lại: “Chuyện gì?”

“Anh Hàn, trong ba năm em theo đuổi tên khốn nạn này, anh vô số lần xuất hiện để giải cứu em, rốt cuộc là vì sao? Em hằn học với anh, mắng chửi anh, nhưng anh vẫn thường xuyên xuất hiện bên cạnh em, cho dù anh không đến, anh cũng sẽ kêu Tiêu Ân hoặc Lão Khôi đến, để ngăn em không rơi vào hố lửa, tại sao vậy? Tại sao anh phải đối xử với em tốt như vậy?”

Kỷ Hi Nguyệt đã muốn biết nguyên nhân từ lâu. Cô tin là không có ai đối tốt với người khác mà không cần lý do gì, cho dù có thì cũng không kiên trì được lâu như vậy.

Huống hồ còn bị cô mắng chửi chì chiết, thử hỏi làm gì có ai kiên trì mãi được?
Nhấn Mở Bình Luận