Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bật cười, nghĩ bụng nếu cô mà có trực giác thần kỳ như vậy, không khéo trưởng phòng Kim sẽ giết cô để bịt miệng ngay.

Kể từ lúc nhìn thấy ông trùm thứ hai này, Kỷ Hi Nguyệt cứ lo lắng bất an, luôn có cảm giác hình như mình đã rơi vào nguy hiểm.

“Sao lại đoán bừa được, Kỷ tiểu thư thật biết nói đùa. Theo như lời đánh giá của mọi người thì độ nhạy bén của cô về vụ án rất lợi hại, thật sự đã khiến cả giới cảnh sát chúng tôi phải khâm phục. Sau này mong cô có thể hỗ trợ chúng tôi phân tích nhiều hơn nhé.”  Trưởng phòng Kim cười nói.

“Nếu trưởng phòng Kim không ghét bỏ, Hi Nguyệt tôi đương nhiên sẽ tận lòng giúp đỡ.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải nương theo hoàn cảnh.

Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt, Lý Đỉnh và Tiền Giang Thành rời khỏi văn phòng của trưởng phòng Kim.

“Giang Thành, anh về trước đi, em còn chút chuyện muốn nói còn đội trưởng Lý. Đi đường nhớ chú ý an toàn. Tối nay em sang bên bố ăn cơm, anh cũng sang ăn cơm luôn nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiền Giang Thành.

Tiền Giang Thành biết Kỷ Hi Nguyệt có chuyện muốn nói đội trưởng Lý, cho nên rất thức thời ra về trước.

Vào văn phòng của đội trưởng Lý, Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt quan sát xung quanh. Đội trưởng Lý thấy lạ bèn hỏi: “Vương Nguyệt, cô làm sao vậy? Tôi phát hiện từ lúc cô vào văn phòng của trưởng phòng Kim đến giờ vẻ mặt rất bất thường.”

Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang quan sát xung quanh, một lát sau mới lên tiếng: “Đội trưởng Lý, hay là chúng ta ta ngoài uống ly cà phê đi?”

Lý Đỉnh sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với mình, anh ấy liền cười nói: “Được thôi. Cô xem, tôi cũng thật là, từ nãy tới giờ mà vẫn chưa kêu người pha cà phê nữa. Đi thôi, bên cạnh có quán cà phê đấy.”

Nói rồi anh ấy dẫn Kỷ Hi Nguyệt sang một quán cà phê cách đó không xa. Kỷ Hi Nguyệt chọn một vị trí thông thoáng, sát đường qua lại.

La Hi được cô dặn dò là đứng canh ở cổng đồn cảnh sát, xem trưởng phòng Kim có ra ngoài không.

Sau khi Lý Đỉnh mua cà phê xong, sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất khó coi. Anh ấy thấp giọng hỏi: “Vương Nguyệt, cô làm sao vậy? Có gì bất ổn sao?”

“Đội trưởng Lý, anh tin tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.

Lý Đỉnh đầu tiên là nghệt ra, sau đó khẽ gật đầu: “Theo những gì mà cô đã hỗ trợ cho mấy vụ án trước, tôi tin cô!”

“Cám ơn sự tín nhiệm của anh, nhưng chuyện mà tôi sắp nói đây có lẽ sẽ rất chấn động, song cho dù anh có tin hay không cũng mong anh hết sức giữ bí mật.” Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng nói.

“Được, tôi hiểu rồi, cô nói đi.” Lý Đỉnh cũng bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho căng thẳng.

Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt, sau đó sát lại gần Lý Đỉnh, nói: “Đội trưởng Lý, trưởng phòng Kim rất bất thường.”

Thực ra Lý Đỉnh cũng đã lờ mờ linh cảm được, vì từ khi Kỷ Hi Nguyệt bước chân vào văn phòng của trưởng phòng Kim, sắc mặt của cô đột nhiên rất khác thường, nhưng bây giờ nghe chính miệng cô nói ra, anh ấy càng cảm thấy chấn động hơn.

“Bất thường thế nào? Ban nãy tôi thấy sắc mặt của cô rất khó coi, là vì chuyện này sao?”

“Đúng vậy. Tôi vừa nhìn thấy ông ta liền có chút choáng váng, gần như là hoảng hốt, trong nháy mắt không kịp điều chỉnh lại tâm trạng nên sắc mặt mới khó coi như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cũng rất sầu não, là cô còn quá non nớt.

Ở trước mặt người xấu lẽ ra nên giấu đi nét mặt hỉ nộ ái ố mới đúng.

“Sao lại nói như vậy?” Đội trưởng Lý cũng trở nên căng thẳng.

“Không biết là anh có tin vào trực giác của tôi không, nhưng tôi cảm thấy trưởng phòng Kim có lẽ cũng là bọn buôn lậu m.a tú.y.”

“Gì cơ!” Đội trưởng Lý xém chút làm rớt ly cà phê. Anh ấy còn tưởng trưởng phòng Kim có chút vấn đề gì đấy, nhưng không ngờ vấn đề này lại lớn như vậy.

“Tôi biết đây là chuyện khó tin, nhưng các anh cũng biết trực giác của tôi rồi đấy. Trưởng phòng Kim này chắc chắn là một trong những kẻ buôn lậu m.a tú.y, hơn nữa còn ẩn nấp rất kỹ, nội ứng ngoài hợp. Đó là lý do vì sao mà các anh nhiều lần vẫn chưa bắt được bọn tội phạm này, ngược lại m.a tú.y trong thành phố lại càng ngày càng tăng, càng ngày càng lan rộng. Nếu bây giờ còn không ngăn cản, tương lai sẽ có rất nhiều người phải chết.”
Nhấn Mở Bình Luận