Chương 208: Phút bốc đồng của thư ký trưởng (3)
Đợi đến khi Sầm Giai Di cười đủ rồi ngẩng đầu lên mới thấy căn phòng đã trống rỗng không có một bóng người.
Cô cũng không tin hắn dám bỏ mặc cô một mình trong căn nhà này, vì vậy dứt khoát đi vào tham quan cho đủ căn phòng ngủ của vị Hứa phó tổng.
Thực ra căn phòng ngủ của người đàn ông này cũng không có gì ly kỳ cổ quái, điều duy nhất khiến cô cảm thấy có hứng thú chính là bức tượng điêu khắc được đặt bên cạnh sofa.
Đây là bức tượng một cô gái, nói chính xác hơn là một thiếu nữ bởi vì trên người cô vẫn còn mặc đồng phục của một trường học, mà nếu cô đoán không lầm, đó là đồng phục mùa hè của trường X, một trường Nữ trung học dành cho giới nhà giàu.
Bức tượng cực kỳ trơn bóng, có thể nhìn ra được là có người thường xuyên sờ đến, điều tiếc nuối duy nhất là gương mặt cô gái lại không được điêu khắc, tất cả chỉ là một mảnh mơ hồ.
Nếu đã ưa thích bức tượng này như vậy, tại sao không điêu khắc nó cho hoàn chỉnh? Là không nhớ rõ? Hay là không muốn nhớ?
Bản thân Sầm Giai Di thì thiên về cái sau hơn, một người đàn ông không muốn quên một cô gái, nói đúng hơn là một thiếu nữ là vì sao? Đã từng bị cô ấy tổn thương? Hay là vì không thể quên được? Mối tình đầu?
Là cô gái hôm nay đi ăn cơm chung với anh ta? Không thể nào! Sầm Giai Di theo trực giác phủ quyết ngay.
Nhưng cũng không ngờ người như Hứa phó tổng lại lưu luyến tình cũ như vậy, điều này khiến cho cô bỗng dưng thấy có chút không thoải mái.
Nếu có nhớ không lầm, Hứa Kinh Niên năm nay cũng đã trên dưới 40 tuổi, không ngờ lại đối với tình cũ khó quên như vậy.
Nhưng nếu như đã khó quên người cũ, vậy tại sao đối với cô lại có phản ứng như vậy?
Nghe nói Hứa phó tổng trước giờ đối mặt với phụ nữ đều chưa từng thất thố, trước đây đã từng có một cô thư ký ở trong văn phòng của anh ta cởi sạch, ý đồ câu dẫn anh ta thế nhưng Hứa Kinh Niên lại có thể bình tĩnh giúp cô thư ký đó nhặt lại từng món từng món quần áo vương vãi trên sàn, sau đó bình thản cười, nói rằng hy vọng cô tự trọng bằng không sẽ kiện cô tội quấy rối tình dục.
Tin được không? Một người đàn ông kiện một cô gái tội quấy rối tình dục?
Nếu đổi lại người câu dẫn anh ta là cô thì sẽ ra sao nhỉ? Liệu ngày mai anh ta có đến công ty kiện cô không?
Tuy rằng bây giờ không phải giờ làm việc, hơn nữa cũng không phải ở công ty nhưng mà...
Nghĩ tới đây, ác ma trong cô lại bắt đầu dương cánh, cô muốn làm một chuyện, một chuyện rất xấu, rất rất xấu!
Khi Hứa Kinh Niên nghe được một tiếng kêu thất thanh từ phòng ngủ của mình truyền đến, cũng bất chấp bản thân còn tức giận hay không, vội vàng xô cửa xông vào...
Vừa mới bước vào phòng, đập vào mắt hắn là cảnh tượng khiến hắn vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ vừa tức giận đến nỗi suýt nữa thì ngất đi...
Từng món quần áo của phụ nữ vương vãi trên sàn, là của cô sao?
Nhất là khi nhìn thấy chiếc áo lót màu hồng phấn nằm vắt vẻo trên thành ghế sofa, Hứa Kinh Niên xoa xoa huyệt thái dương nhức buốt, rống lớn, 'Sầm Giai Di, cô rốt cuộc muốn làm gì?' Rốt cuộc muốn làm gì??!
Thực ra trong lòng hắn biết rất rõ bây giờ cô đang ở đâu nhưng hắn cố tình bắt buộc bản thân không nghĩ đến tình cảnh đó bởi vì nó sẽ khiến hắn...
'Ồ, mượn phòng tắm của anh dùng một chút, chắc anh không ngại chứ?'
Câu rống giận của hắn kết thúc chưa được năm giây thì đã thấy Sầm tiểu thư mái tóc xõa tung trên vai, trên người là một chiếc áo sơ mi kiểu nam tuy dài nhưng vẫn không thể nào che được đến gối để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài đang đứng trước cửa phòng tắm, 'Không ngờ phòng tắm của anh lại có gián, làm tôi sợ muốn chết!'
Cô đi chân trần về phía hắn, đôi chân thon dài khi ẩn khi hiện dưới lớp áo sơ mi thật khiến người ta huyết mạch sôi trào...
'Cô đứng lại đó cho tôi!' Hứa Kinh Niên lần nữa rống lớn, mắt nhắm lại không muốn cho bản thân nhìn thấy cô gái trước mặt, 'Ai cho phép cô tự tiện dụng phòng tắm của tôi? Lại còn mặc áo sơ mi của tôi?'
Dám mắng cô lại không dám nhìn cô? Vậy cô nhất quyết phải để anh ta nhìn cho đủ.
Chiếc áo sơ mi kiểu nam rất nhanh đã được cởi xuống, trực tiếp ném vào mặt người đàn ông. 'Nếu như Hứa phó tổng đã hẹp hòi đến mức một chiếc áo sơ mi cũng không muốn cho tôi mượn, vậy tôi trả lại anh.'
Hứa Kinh Niên lần này thực sự bị cô gái tên này ép đến điên.
Chiếc áo sơ mi mỏng đang phủ trên mặt hắn đúng là của hắn, còn mang theo mùi sữa tắm quen thuộc mà hắn hay dùng nhưng lại còn có thêm một mùi hương mà hắn hoàn toàn không quen nhưng lại khiến máu huyết trong người hắn sục sôi...
Đó là mùi hương của cô, một mùi mật đào ngọt ngào...
Hắn nhắm mắt, cố nén nỗi xúc động muốn đưa tay túm cô ném ra ngoài nhưng đầu óc lại không thể không chế mà tưởng tượng đến chuyện, đứng trước mặt hắn là một cô gái, trên người không một mảnh vải...
Mà chiếc giường lớn của hắn lại ở cách đó không xa, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến cô, có thể tóm lấy cô ném lên giường sau đó...
Mùi mật đào trong khoang mũi càng lúc càng nồng, một đôi tay mềm mại không xương quấn quanh cổ hắn, cả người Hứa Kinh Niên cứng lại, không dám có bất kỳ một động tác nào.
Cái cô gái này lại còn dám...
Hứa Kinh Niên cảm thấy mình thật sự sắp bị cô ép điên rồi, lại còn dám dùng cách này để câu dẫn hắn?
Hắn biết thân phận của cô, người như cô chắc sẽ không để mắt đến người có thân phận bình thường như hắn, vì vậy nguyên nhân cô làm cô làm như thế chắc chắn không phải vì ham tiền tài, lấy thân phận đại tiểu thư nhà họ Sầm ra mà so thì hắn căn bản chỉ là trứng chọi với đá.
Mà chắc chắn cũng không phải vì sắc, hắn tuy rằng ngoại hình không tệ, rất nhiều nữ nhân viên chưa kết hôn trong công ty đều xem hắn là đối tượng kết hôn lý tưởng nhưng đáng tiếc là hắn hoàn toàn không có hứng thú gì với những cô gái này. Mà vị Sầm tiểu thư này cũng đâu đến nỗi phải dùng sắc đẹp để lấy lòng một người đàn ông tuổi không kể là trẻ trung như hắn nữa.
Vậy thì mục đích duy nhất của cô chính là muốn trêu đùa hắn, thử xem liệu hắn có làm ra hành vi nào không nên đối với mình không sau đó...
Kiện hắn tội cưỡng gian...
Vừa nghĩ tới có thể xảy ra khả năng này, ngọn lửa vô danh kia trong lòng Hứa Kinh Niên phút chốc nguội đi không ít, chỉ có điều nếu như Sầm Giai Di tiểu thư muốn đùa với một người, liệu người đó có trốn nổi không?
Khi cả người cô gần như dán sát lên người hắn, người đàn ông vụt mở mắt, đôi tay giữ chặt lấy thắt lưng mảnh mai kia...
'Sầm Giai Di, cho dù hôm nay cô lên giường với tôi, tôi cũng sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào với cô.'
Hắn đang cảnh cáo cô, cũng là cảnh cáo chính mình.
Một khi đã nhấc lên quan hệ với vị đại tiểu thư này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lui thân.
'Hứa phó tổng, anh không cảm thấy người nên nói câu này phải là tôi mới phải sao?' Nghe nói vậy, Sầm Giai Di vỗ vỗ tay lên má hắn, vẻ thành thục của một tay chơi lão luyện, 'Hơn nữa tôi còn chưa biết một anh chàng lớn tuổi như anh có còn dùng được hay không nữa?'
Anh chàng Hứa Kinh Niên này rốt cuộc cũng bị kích đến nỗi không còn chút nào lí trí nào, trong đầu chỉ còn nỗi tức giận muốn chứng minh cho dù lớn tuổi thì chuyện kia vẫn còn rất được mà thôi.
Sầm Giai Di tiểu thư rốt cuộc bị người đàn ông dùng sức ném lên chiếc giường lớn như ý nguyện.
Hai giờ sáng
Sầm Giai Di lần nữa từ phòng tắm bước ra, nhặt lại từng món y phục đã bị mình ném vương vãi trên sàn, cố nén cảm giác khó chịu, đau nhức trong người mặc lại từng món một, đợi đến khi cô đã ăn mặc chỉnh tề, người đàn ông lớn tuổi muốn chứng minh mình vẫn còn rất được nào đó vẫn còn đang ngồi ngơ ngẩn trên giường.
Sầm Giai Di vén dài mái tóc dài ra sau tai đi đến bên giường, 'Cảm giác tối nay rất được, có cơ hội lại thử tiếp nhé. Tạm biệt Hứa phó tổng.'
Sau đó không chút lưu luyến rời đi
'Đợi đã, tôi đưa cô về.' Hứa Kinh Niên rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, vội vàng nhảy xuống giường chạy đến trước mặt Sầm Giai Di nói.
'Anh định đưa tôi về như vậy sao?' Sầm Giai Di che miệng khúc khích cười.
Có cần phải gấp gáp như vậy không? Ít ra cũng phải mặc một chiếc quần con để che chắn bớt chứ.
Như cũng nhận ra sự thất thố của mình, Hứa Kinh Niên lần nữa đỏ mặt, 'Tôi...tôi đi mặc quần áo.'
Sầm Giai Di nhìn theo bóng lưng người đàn ông, tuy đã 40 tuổi nhưng vóc dáng thực sự được giữ gìn tốt lắm, nói cơ bắp rắn chắc cũng không phải khoa trương, sờ vào cảm giác thật không tệ, đương nhiên thể lực tuyệt đối không thể xem thường.
Nếu như có cơ hội, vẫn có thể lần nữa thử xem mức độ hòa hợp giữa hai người.
'Tài xế đang đợi tôi dưới lầu.' Nói xong câu này cô xoay người rời đi.
Cô cũng không phải thực sự bỏ quên điện thoại, trước khi vào phòng tắm cô đã nhắn tin cho tài xế bảo đến địa chỉ này đón mình, chưa đón được cô, tài xế sẽ không đi.
Phải đến 10 phút sau khi cô rời đi, Hứa Kinh Niên vẫn ngồi ở bên giường đờ đẫn nhìn vết máu trên tấm ra giường màu xanh thẫm, đầu óc một mảnh mờ mịt...