Chương 224: Thân thế thực sự của Quan Mẫn Mẫn?! (2)
Xe rời khỏi Quan thị, Diệp Dao có chút mệt mỏi rúc mình trong ghế phụ lái, 'Phải làm sao mới nắm được quyền chủ đạo?'
Bây giờ trong tay cô đang nắm 30 % cổ quyền, trước mắt không thể nào dao động được vị trí của Quan Thiệu Hiên, mà cô bây giờ lại không có nhiều tiền để mua thêm cổ phần nhưng cô thì lại không muốn chỉ là một cổ đông đơn giản như vậy, cô muốn nắm quyền chủ đạo của Quan thị.
'Em bây giờ còn chưa đứng vững, cứ kiên nhẫn đợi đi.' Lộ Tri Hằng nói.
'Em sợ đợi không nổi, nếu như lão họ Quan đó chuyển hết cổ phần qua cho Quan Mẫn Mẫn, cô ta đến lúc đó nhất định quay lại đối phó với em. Em không muốn bản thân rơi vào hoàn cảnh bị động như vậy.'
'Cho dù em nắm quyền điều hành của Quan thị thì sao? Nếu như Sầm Thị muốn chèn ép em, em có thể chống đỡ nổi sao?' Điều mà Lộ Tri Hằng là sự thật.
Trong giới kinh doanh ở Singapore không thể phủ nhận Sầm thị luôn nắm giữ vị trí số một, giới thượng lưu không ai không công nhận nhà họ Sầm giữ vai trò rường cột, một khi làm không tốt, họ có thể mất hết tất cả.
'Cho nên em mới muốn trước khi họ có động tĩnh gì em đã kịp chuyển hết số vốn của Quan Thị đến Malaysia, đến lúc đó cho dù Sầm Chí Quyền có lợi hại hơn nữa thì có thể làm gì được em chứ?'
'Anh biết em đang nghĩ gì nhưng cứ kiên nhẫn đợi thêm đi.'
'Anh Tri Hằng, sau khi có được Quan thị, chúng ta quay về Malaysia kết hôn có được không? Em không muốn ở lại đây nữa.' Diệp Dao mệt mỏi nói.
Lộ Tri Hằng gật đầu, 'Anh sẽ giúp em, em nghỉ ngơi trước đi.'
Diệp Dao yên tâm nhắm mắt lại.
Cô nhất định phải lấy được thứ thuộc về mình!
****
Lúc Diệp Hàm Quân rời đi chỉ lưu lại cho Mẫn Thiên Vân số điện thoại liên lạc của mình, tuyệt không nhắc tới chuyện lần trước mình có đến thăm cùng chuyện con gái Diệp Dao đã quyên cho bà một quả thận.
'Mẹ, gặp được người chị họ đã mấy chục năm không gặp, giờ mẹ yên tâm rồi chứ?' Quan Mẫn Mẫn tiễn Diệp Hàm Quân đến thang máy, khi quay về thấy mẹ mình tinh thần không tệ thì cũng yên tâm.
'Chỉ tiếc là công việc của nhà chồng chị ấy bận bịu quá, tối nay đã phải lập tức quay về Malaysia rồi.' Còn bà nếu không có gì thay đổi thì tháng sau đã đi Zurich, lần sau gặp lại không biết là năm nào tháng nào, cũng may là còn có số điện thoại liên lạc.
'Người ta ai cũng có việc riêng của họ mà.' Quan Mẫn Mẫn ngồi xuống giường, 'Mẹ, chuyện hôm nay dì Diệp đến thăm, mẹ tuyệt đối đừng nói với ba nha, bằng không ba sẽ lột da con.'
'Tại sao vậy?'
'Chuyện này mẹ phải đi hỏi ba mới biết được. Mà con nghĩ ba đã không nói với con thì chắc cũng sẽ không chịu nói với mẹ. Nhưng mẹ thông minh như vậy chắc sẽ có cách gài để ba nói nhưng mẹ đừng để lộ chuyện con để dì ấy lên đây nhé.'
Mẫn Thiên Vân gật đầu, lúc này hộ lý đẩy xe thuốc vào, uống thuốc xong, bà nằm xuống nhưng ngủ được, vừa nằm vừa nghĩ về những lời con gái nói vừa nãy, cố suy đoán nguyên nhân vì sao Quan Thiệu Hiên không cho bà gặp Diệp Hàm Quân.
****
Ở công trường nơi đang tiến hành giai đoạn hai của công trình lấp biển của dự án xây dựng đảo mới, Sầm Chí Quyền và Quan Dĩ Thần đang đứng trước mũi thuyền, sau lưng họ là một nhóm nhân viên phụ trách đang lần lượt báo cáo tiến độ của công trình, nửa giờ sau, Sầm Chí Quyền ra hiệu cho họ lui xuống trước còn mình đích thân lái thuyền rời khỏi công trường thi công.
Chạy mãi cho đến tít ngoài khơi xa mới tắt máy neo lại rồi bước lên khoang thuyền nơi Quan Dĩ Thần đang nhàn nhã ngồi đó.
Thấy Sầm Chí Quyền, hắn uống nốt số rượu trong ly rồi lấy thêm một chiếc ly không, rót đầy vào rồi đưa một ly cho hắn, 'Uống một chút.'
Sầm Chí Quyền đón lấy ly rượu nhưng không uống mà chỉ nhìn hắn chằm chằm một cách ý vị.
Quan Dĩ Thần bị nhìn như vậy thì cảm thấy rất kỳ lạ, 'Bây giờ mới cảm thấy tôi tốt hơn Mẫn Mẫn sao?'
Sầm Chí Quyền bật cười một tiếng, 'Dạo gần đây được không thấy cậu đến công ty của tôi, sợ cái gì?'
'Sợ cái gì?' Quan Dĩ Thần nhướng mày, 'Dự án này tôi đã giao toàn quyền cho Viện Viện xử lý, con bé làm việc không tốt sao?'
'Không phải. Người không tốt chính là Quan tổng tài cậu. Ban ngày ban mặt mà uống rượu, có chuyện gì không vui sao?'
Quan Dĩ Thần là người có cá tính khó mà nắm bắt được, cho dù hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi du học thì Sầm Chí Quyền vẫn không nắm chắc mình có thể hoàn toàn hiểu được người bạn này. Trên công việc có thể không cần nói nhưng trong chuyện tình cảm riêng tư Dĩ Thần tuyệt đối sẽ không nhắc tới nữa câu, cho dù hắn hỏi chắc chắn tên kia cũng sẽ không trả lời.
Nhưng hắn thấy Dĩ Thần gần đây thực sự rất kỳ lạ, vì tránh mặt Trang Lâm kia mà công ty cũng không đến, rủ hắn ra ngoài uống rượu tâm sự cũng không đi, nếu như hôm nay hắn không gọi điện bảo đến, đoán chừng chắc còn lâu hai người mới gặp mặt.
Trước đây cho dù có bận hơn nữa cũng không đến nỗi như vậy! Chắc chắn là có tâm sự hơn nữa tâm sự này không thoát khỏi có liên quan đến cô thư ký nhỏ trong phòng thư ký của hắn.
Nhưng muốn nghe lời thật từ tên kia chắc còn khó hơn lên trời.
'Có gì không vui đâu, thích uống thì uống thôi.' Nói rồi nâng ly lên dốc một hơi cạn sạch.
Tâm trạng không tốt? Sầm Chí Quyền nhấp một ngụm rượu, trêu, 'Tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi chi bằng tìm một cô gái ổn định lại đi.'
Ngoài chuyện giải tỏa nhu cầu của đàn ông ra, nếu tìm được một cô gái có tính tình phù hợp thì không gì tốt bằng, bằng không nếu chỉ giải tỏa nhu cầu về mặt sinh lý thôi, tâm lý thiếu hụt thì cũng không có ý nghĩa gì.
Có lẽ cũng có nhiều người đàn ông không để tâm chuyện tâm ý của người bạn đời có phù hợp với mình hay không, nhưng một khi thực sự tìm được rồi mới phát hiện ra cảm giác đó thật sự kỳ diệu không thể tả.
Lúc hai người đến với nhau không phải chỉ đơn thuần vì thỏa mãn nhu cầu mà còn vì muốn đối phương vui vẻ, muốn đối phương cảm thấy hạnh phúc, sẽ không tự chủ được đau lòng vì đối phương, thế nào cũng cảm thấy yêu không đủ.
Đúng vậy, là yêu!
Giữa nam và nữ, nếu có tình yêu, đó mới gọi là viên mãn.
Hắn chưa từng nói lời yêu với cô, cô cũng chưa từng nói lời yêu với hắn nhưng giữa hai người gần gũi nhau càng lúc càng hòa hợp, "trong anh có em, trong em có anh" như lời thế gian thường nói cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thấy vẻ vui vẻ thật sự của Sầm Chí Quyền lúc nói câu này, Quan Dĩ Thần khẽ lắc đầu, cái tên này đang đắm chìm trong hạnh phúc, chắc chỉ hận không thể mai mối hết cho những kẻ cô đơn trên đời này.
Tình cảm đối với hắn mà nói, là một thứ rất xa vời.
'Tôi không cần.' Hắn chỉ trả lời ngắn gọn như vậy rồi tiếp tục uống rượu.
'Còn Trang Lâm thì sao?' Sầm Chí Quyền không quanh co nữa.
'Giao dịch giữa tôi với cô ấy đã kết thúc rồi.'
Mà bây giờ, tài khoản cá nhân của hắn đều đặn cứ mỗi nửa tháng sẽ có một khoản tiền được cô chuyển vào, số tiền đó, ít đến đáng thương, ít đến không đáng để vào mắt nhưng cô thích thế thì tùy cô thôi, hắn không có ý kiến.
'Chỉ là giao dịch thôi sao?'
'Vậy cậu tưởng là cái gì?' Quan Dĩ Thần nhếch môi cười, 'Chí Quyền, đừng đem chuyện với cậu với Mẫn Mẫn áp đặt vào tôi, không được đâu. Tôi đối với phụ nữ chỉ có giải tỏa nhu cầu, không có tình cảm.'
'Dĩ Thần...' Sầm Chí Quyền đang định nói thêm thì đã bị hắn ngắt lời.
'Tôi không muốn nói chuyện về phụ nữ nữa.'
'Ok.' Sầm Chí Quyền giơ hai tay đầu hàng, 'Bây giờ nói chuyện khác.'
Tâm trạng của Quan Dĩ Thần rõ ràng là không tốt, hắn không muốn mở miệng nói chuyện, Sầm Chí Quyền muốn nói gì là quyền của hắn, có đáp lại hay không lại là chuyện khác.
Đương nhiên nếu như không phải nói về phụ nữ, hắn vẫn có thể tiếp chuyện dù rằng bây giờ không muốn mở miệng cho lắm.
'Ba của cậu...'
'Đính chính lại, là Quan Thiệu Hiên.' Quan Dĩ Thần đối với điều này rất kiên trì, Sầm Chí Quyền cũng hiểu, gật đầu.
'Quan Thiệu Hiên đem 30 % cổ quyền của mình chuyển qua cho Diệp Dao.'
'Diệp Dao?!' Điều mà Quan Dĩ Thần để ý không phải là Quan Thiệu Hiên đem cổ quyền chuyển nhượng cho ai mà là người đó là ai.
'Không cần tôi nói, bằng vào sự hiểu biết của cậu đối với Quan Thiệu Hiên chắc cũng đoán được, Diệp Dao là em gái cậu.'
'Chí Quyền, em gái của tôi chỉ có một, đó là Viện Viện, còn những người khác, ai tôi cũng mặc kệ.'
Hắn nói như vậy khiến cho mặt của Sầm Chí Quyền sầm xuống. Nói như vậy là bao gồm cả cô ngốc nhà hắn đúng không? Uổng cho cô suốt ngày cứ nghĩ đến người anh không có lương tâm này.
'Mẫn Mẫn không có làm gì sai, cậu không cần vơ đũa cả nắm.' Hắn không nhịn được nói thay cho tiểu trư nhà mình mấy câu.
'Tôi không vơ đũa cả nắm, Mẫn Mẫn thật sự không phải là em gái của tôi.' Quan Dĩ Thần nói một cách nghiêm túc.
Vẻ nghiêm túc của hắn khiến Sầm Chí Quyền sửng sốt một lúc, hắn biết Dĩ Thần sẽ không tùy tiện nói như vậy.
Nhưng, như vậy là có ý gì?
'Cậu nói vậy là sao?'
'Không sao cả, chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi với Quan Mẫn Mẫn thực sự không phải hai anh em, còn những chuyện khác, đừng hỏi tôi nữa.' Bởi vì có hỏi hắn cũng sẽ không nói thêm gì.
Quan Dĩ Thần quả quyết chặt đứt hết mọi cơ hội hỏi thêm thông tin của Sầm Chí Quyền.
Hắn đã nói rõ ràng như vậy rồi, Sầm Chí Quyền cũng không tiện hỏi thêm gì nữa nhưng trong đầu không khỏi nhớ rõ câu nói bữa nay của Quan Dĩ Thần, xem ra có rất nhiều chuyện mà hắn còn chưa biết.