Chương 235: Thân thế của Sầm Tĩnh Di (1)
Sầm Chí Quyền ôm cô nàng còn đang xấu hổ kia đến bàn ăn, ngồi xuống mới thấp giọng dỗ dành, 'Không còn ai nữa rồi, xấu hổ gì chứ?'
Quan Mẫn Mẫn ngẩng mặt lên, trên đó màu hồng còn chưa phai, hai tay đấm hắn thình thịch, 'Tại anh hết, sau này em còn dám gặp ai chứ?'
Thấy vẻ xấu hổ của cô, ý cười trong mắt người đàn ông càng sâu, 'Được được được, tại anh hết.' Hắn không đành lòng thấy cô tức giận thật, sợ hại đến thân thể, thấp giọng an ủi, 'Muốn ăn gì, anh đút em.'
Trên bàn ăn bày đầy các món điểm tâm sáng nổi tiếng của Hồng Kông, bụng của cô tiểu trư nào đó cũng đói thật, vì vậy không chút khách khí chỉ món này, chỉ món kia, còn người đàn ông đã ăn uống no đủ giống như hầu hạ nữ hoàng vậy, từng món từng món lấy đến trước mặt, bắt đầu đút cô ăn.
Sầm Chí Vũ và Nguyễn Mộng Mộng từ trên lầu bước xuống, chuẩn bị xuất phát đến Macao, vốn còn định qua hỏi xem Quan Mẫn Mẫn có muốn đi cùng không, không ngờ thấy tình cảnh ngọt ngào như vậy, bọn họ làm sao dám lên tiếng quấy rầy.
Cho nên, nhìn nhau một cái sau đó năm tay rời đi.
'Anh hai với chị dâu thắm thiết quá nhỉ!' Ra khỏi cửa, Nguyễn Mộng Mộng mỉm cười nói.
'Em thích vậy sao?' Sầm Chí Vũ tự mình lái xe, liếc sang vị hôn thê một cái, 'Trưa nay đến Macao, anh đút em ăn.'
'Em không cần, đâu phải con nít đâu chứ.' Nguyễn Mộng Mộng đỏ mặt nói.
'Không sao, trước khi chúng ta có cục cưng, em sẽ là cục cưng của anh.' Người đàn ông đang đắm chìm trong tình yêu tùy tiện nói một câu cũng đủ ngọt đến chết người.
'Sầm Chí Vũ, anh lại muốn bắt nạt em.'
'Anh bắt nạt em còn ít sao?'
Người đàn ông cũng không phủ nhận, hai người đang đắm đuối trong tình yêu, những hành động ôm ấp vuốt ve cũng không thiếu, chỉ có điều không làm đến bước cuối cùng, hắn muốn giữ lại những gì tốt đẹp nhất đến đêm tân hôn, đến lúc đó từ từ thưởng thức cũng không muộn.
'Đáng ghét, lái xe đi!'
Hai người yêu nhau, chỉ cần mỗi ngày có thể ở bên nhau, cho dù chỉ là những câu nói cũng đủ thấy ngọt ngào.
*****
Sau khi xe của hai người rời đi, lão gia tử hỏi quản gia vừa từ bên trong bước ra, 'Hai đứa kia đâu?'
Nghĩ cũng biết là hỏi ai, quản gia cung kính đáp, 'Thiếu gia và thiếu phu nhân còn đang dùng bữa.'
'Ăn có bữa sáng thôi mà lâu như vậy?' Lão gia tử bất mãn nói.
'Ông cố, ông không biết sao, hai người họ chắc chắn vừa ăn vừa chơi.' Vừa đút cho chó ăn, cậu nhóc vừa nói đầy hiểu biết.
'Thật không biết xấu hổ.' Lão gia tử vừa nghĩ tới tình cảnh lúc nãy thì trong lòng càng thêm bất mãn.
Dì Lâm đứng bên cạnh liếc ông một cái, 'Ông cũng có lúc không biết xấu hổ mà!'
Năm đó sở dĩ cần bà đến chăm sóc cho ông là bởi vì ông bị một tai nạn xe cộ nhẹ, một chân bị gãy đi lại không tiện.
Lúc đó ông còn chưa đến 60, vẫn còn khỏe lắm, tính tình lại khó chịu, lúc đầu bà cũng không ít lần bị mắng tơi tả nhưng bởi vì cuộc sống bà phải nhẫn nhịn chịu đựng, định đợi đến khi ông tự đi lại được thì mình cũng có thể cầm tiền thoải mái rời đi.
Không ngờ người tính không bằng trời tính.
Sau khi ông đi dự một bữa tiệc cho một người quen cũ tổ chức quay về, bởi vì vui vẻ uống nhiều hơn mấy ly mà ý thức mông lung, lúc bà giúp ông tắm rửa lại bị ông nhất thời không kìm chế được mà cướp đoạt.
Bà chỉ là một hộ lý không tiền không quyền không thế, xảy ra chuyện rồi chỉ đành bấm bụng nhẫn nhịn, dù sao bà cũng không phải cô gái chưa biết sự đời, hơn nửa năm trước cũng vừa chia tay bạn trai. Sau đó nữa, ông lão này bởi vì đêm đó đối với bà có những hành vi vô lễ mà giúp đỡ cả gia đình bà xem như bồi thường, bà còn có thể làm gì đây?
Chỉ là, bà chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh ông từng ấy năm.
Sau lần đó, ông không hề đụng đến bà, hai người vẫn giữ quan hệ chủ tớ như trước.
Mãi đến trước khi bà rời đi mới bất ngờ phát hiện mình mang thai!
Thân là một hộ lý, bà làm sao không có kiến thức về chuyện đó! Tuy rằng ông tuổi không còn trẻ nhưng một đêm đó cũng giày vò bà không nhẹ.
Nhưng nguyên nhân mà bà với bạn trai cũ chia tay chính là bởi vì bà đi kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân mới phát hiện mình bị buồng trứng đa nang, đời này muốn có con cũng rất khó khăn mà bạn trai thì lại là con một trong nhà, bà không thể để nhà người ta tuyệt hậu, cho nên quyết định chia tay...
Cũng bởi vì vậy, bà không ngờ mình với ông chỉ một đêm mà lại mang thai.
Thực ra, đối với bà mà nói, đây có thể coi như đứa con trời cho dù rằng trước giờ bà chưa từng nghĩ đến sẽ mang thai đứa con của ông.
Bà biết rất rõ, đứa con này rất có khả năng sẽ không thể giữ được, với thân phận của hai người, chuyện đó căn bản là không có khả năng.
Hơn nữa với tuổi tác của ông cùng tính cách sĩ diện của mình, chắc rằng sẽ không để bà sinh đứa bé này ra.
Bà định sau khi thời hạn chăm sóc ông kết thúc, một mình bà sẽ ra nước ngoài sinh con, tự mình nuôi nó lớn khôn, chỉ không ngờ là cuối cùng vẫn bị ông biết được.
Đứa bé dưới sự khẩn thiết nài xin của bà cuối cùng được giữ lại, ông dùng 5% cổ quyền của Sầm thị đổi cho nó một danh phận chính thức, đương nhiên là dưới tên của một người khác.
Số phận đã định sẵn, đời này bà cũng không thể nghe được một tiếng "mẹ" từ miệng con gái mình.
Nhưng bà không hối hận!
Bà biết đứa con này của mình sẽ không chịu khổ. Cho nên, vì đứa con, những năm qua bà luôn lưu lại bên cạnh ông.
Chớp mắt một cái mà hai mươi mấy năm đã trôi qua! Thời gian thật không buông tha cho bất cứ người nào.
'Lâm Thục Hoàn, bà nói gì đó? Thật không biết lớn nhỏ! Về phòng tự kiểm điểm cho tôi!'
Lão gia tử bị bà nói một câu đó, cơn tức càng lớn hơn.
Cả lớn cả nhỏ, ra nước ngoài toàn bộ đều tạo phản rồi!
Mà Lâm Thục Hoàn này càng thêm lớn mật, dám ở trước mặt nói ông không biết xấu hổ!
Dì Lâm quá hiểu tính tình của ông, vội thu liễm lại, 'Tôi biết rồi, bây giờ về phòng tự kiểm điểm.'
'Ông cố, ông tức giận như vậy làm gì?' Cậu nhóc dừng tay, nhìn ông mình với vẻ khó hiểu rồi lại nhìn sang dì Lâm đang đi vào trong nhà, 'Dì Lâm chọc ông giận sao?'
Cái gì mà dì Lâm chứ? Muốn gọi cũng phải gọi là bà mới đúng!
Cái cơn tức nghẹn trong ngực lão gia tử nhưng lại không thể phát tiết với cháu mình, vì thế chỉ đành nhịn xuống!
'Ông có giận gì đâu!' Cơn tức trên gương mặt già nua hóa thành nụ cười hòa ái, ông vỗ đầu đứa cháu cưng, 'Con Xù chơi đủ chưa?'
'Dạ nó ăn xong rồi, để nó chạy chơi chút nữa. Ông cố, ông có muốn về phòng nghỉ ngơi trước không?' Hôm nay cũng không nóng lắm nhưng sợ ông già rồi dễ bị mệt, hỏi thăm một chút cũng nên mà.
'Vậy đợi thêm lát nữa đi.' Đối với lão gia tử mà nói, giờ có gì quan trọng hơn đứa cháu bảo bối này đâu chứ.
Hai ông cháu cùng đi đến tán dù, 'Ngồi đây một lát.'
Hai ông cháu cùng ngồi xuống, người làm đưa trà và điểm tâm lên rồi lui xuống.
Trong vườn gió nhẹ thổi hương hoa thơm ngát dễ chịu, hai người ngồi đó, một uống trà, một ăn điểm tâm, thoải mái cực kỳ.
'Ông cố, cháu có thể hỏi ông một chuyện không?'
Ăn xong điểm tâm, cậu nhóc tự lấy khăn lau miệng sau đó lên tiếng.
'Hỏi đi.'
'Ông với dì Lâm có phải ngủ cùng một phòng không?'
Trong đôi mắt to tròn như hai viên bi kia viết rõ hai chữ "tò mò"!
Ngụm trà trong miệng lão gia tử suýt nữa thì phun ra.
Cái thằng nhóc này, những lời này mà cũng dám hỏi trước mặt ông sao!
'Lâm quản gia là hộ lý, chăm sóc chuyện ăn ngủ của ông chuyện phải làm.' Ngẫm nghĩ một chút, lão gia tử đáp.
'Chăm sóc chuyện ăn ngủ của ông là đúng, nhưng ông còn chưa nói cháu biết hai người có phải ngủ cùng nhau không?'
Vấn đề tự động thăng một cấp! Từ ngủ cùng phòng đến ngủ cùng nhau!
Lão gia tử: '...'
Tiểu Quan tiên sinh: 'Ông cố, ông không cần xấu hổ, phải là phải, không phải là không phải mà.'
Lão gia tử: '...'
Tiểu Quan tiên sinh: 'Ông cố, có phải ông muốn cưới bà cố không? Con thấy dì Lâm không tệ nha. Nhưng tuyệt đối đừng sinh thêm một ông chú tuổi còn nhỏ hơn con là được, con sẽ không chịu nổi đâu.'
Lão gia tử: '...'
Hết lời để nói.
****
Sầm tiên sinh cho "con gái" ăn xong thì lại ôm lên lầu, vừa khéo lại bị hai ông cháu từ ngoài vào bắt gặp.
Tiểu Quan tiên sinh hết ý kiến nhìn theo bóng hai người, bĩu môi, 'Ông cố, ông nói xem có phải ba con có hai đứa con không?'
Rõ ràng cậu mới là người nhỏ nhất ở đây thế mà còn không được xem trọng bằng! Đại boss đúng là thiên vị!
Lão gia tử vuốt râu, gật đầu.
Ông cũng không ngờ cháu nội mình lại trở thành vú em siêu cấp như vậy.
Cậu nhóc lại quay đầu tiếp tục hỏi, 'Vậy ông có phải cũng nên nuôi một cô con gái không?'
Lão gia tử nghi hoặc hỏi, 'Con gái?'
Ông chỉ có ba đứa con trai, không có con gái.
Cho dù có, cũng không thể công bố ra bên ngoài.