Chương 320: Bế tắc (1)
Trên đường về nhà, Quan Mẫn Mẫn nhịn không được tám chuyện.
'Vừa nãy anh đưa gì cho họ vậy?'
'Muốn biết?' Hắn ôm cô, nhắm mắt dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô.
'Muốn.'
'Bí mật.'
'Em muốn biết là bí mật gì.' Sầm phu nhân bướng bỉnh nói. Là bí mật gì, nói cũng như không nói.
'Nói được thì còn gì là bí mật.' Sầm tiên sinh mỉm cười.
'Anh rốt cuộc có nói không?'
'Ừm...' Sầm tiên sinh còn đang suy nghĩ thì Sầm phu nhân đã oa một tiếng khóc lên, thực sự dọa Sầm tiên sinh thất sắc, vội vàng an ủi, 'Được rồi được rồi, không khóc nữa, anh nói cho em nghe là được.'
Haizz, nước mắt ở đâu ra mà nói khóc là khóc vậy?
'Liên Chính Tắc không phải người nhà họ Sầm.'
Cái gì?! Cái gì là Liên Chính Tắc không phải người nhà họ Sầm? Người ta vốn không phải mà.
A, không đúng! Ở giữa có chuyện gì mà cô không biết sao?
Vốn còn đang vùi mặt vào ngực hắn khóc nức nở, cô nàng lập tức ngước lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt nào có chút dấu nước mắt nào?
Haizz, kỹ thuật diễn xuất này, muốn lấy giải Oscar cũng đâu có khó? Sầm tiên sinh nhất thời hết lời để nói!
'Là ý gì?' Sầm phu nhân bị câu trả lời làm chấn kinh hồi lâu mới hoàn hồn.
Cô cảm thấy từ khi đến với hắn, cả thế giới này đều trở nên không chân thật rồi!
'Không có ý gì.' Sầm Chí Quyền nhàn nhạt đáp, trầm ngâm một chút xem nói cô nghe chuyện này thế nào nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không tìm được cách bắt đầu thích hợp.
'Ý anh là, anh Ken vốn có khả năng là người nhà họ Sầm?'
'Ừm.' Hắn gật đầu.
'Vừa nãy là kết quả xét nghiệm ADN?'
'Ừm.' Nếu như không phải lần này anh ta mạo hiểm đến Bắc Mỹ cứu hắn, hắn cũng lười tham dự vào những chuyện nhàm chán này.
'Tưởng là con của ba sao?'
'Ừm.'
'Giờ không phải rồi?'
'Ừm.'
'Lần trước anh nói ba và dì Tiêu có ân oán riêng, là chuyện này sao?'
'Ừm.'
'Vậy ba với dì Tiêu vụng trộm sau hôn nhân?'
'Không phải.' Lần này Sầm tiên sinh dứt khoát phủ nhận, 'Họ là mối tình đầu.'
'Haizz, mối tình đầu đều chết non cả.' Sầm phu nhân cảm khái thở dài một tiếng, chọc cho Sầm tiên sinh bất mãn lườm cô, 'Ý em đang luyến tiếc mối tình đầu chết non của mình?'
Rõ ràng đang nói chuyện ân oán của đời trước, sao lại kéo đến cô rồi?
'Em có luyến tiếc gì đâu?' Cô không cam lòng đáp.
Cái kia của cô...làm sao kể là mối tình đầu được chứ? Nhiều nhất là thân mật hơn tình bạn bình thường một chút thôi.
Nụ hôn đầu của cô, lần đầu tiên của cô, đều cho hắn kia mà.
'Tốt nhất là không có.'
'Nếu như không phải lăng nhăng sao kết hôn, vậy tức là dì Tiêu mang thai gả cho Liên tiên sinh?' Nếu là vậy, không thể không nói Liên tiên sinh đối với dì tiêu tuyệt đối là thật lòng.
Chẳng trách lúc mới biết dì Tiêu, bà đối với nhà họ Sầm, đối với Thích Bội Tư luôn ôm một nỗi bất mãn! Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó!
Thì ra quan hệ giữa họ lại phức tạp như vậy!
Nhưng mà...
'Vậy Chí Tề thì sao?'
Hôm đó lúc xem album, chỉ có hình của hắn và Sầm Chí Vũ, Tĩnh Di không phải do bà sinh, không có cũng bình thường thôi nhưng còn Chí Tề...
Tại sao chứ?
'Chí Tề có vấn đề gì?'
Sầm tiên sinh có chút đau đầu, cô nàng này rốt cuộc biết được bao nhiêu chứ?
'Chí Tề với anh Ken, cả dì Tiêu nữa, bọn họ...'
Lời của cô còn chưa nói xong thì hắn đã chau mày, rên khẽ một tiếng, thành công lôi kéo sự chú ý của cô...
'Ông xã, sao vậy?'
Quả nhiên cô nàng ném vấn đề kia ra sau đầu, lo lắng nhìn vẻ đau đớn của hắn.
'Không cẩn thận đụng trúng vết thương thôi, hơi đau' Hắn nhìn cánh tay bó bột của mình sau đó đưa tay kia chống trán, 'Mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt, đầu hơi đau.'
'Xin lỗi anh.' Cô đau lòng nhìn tay rồi nhìn mặt hắn, 'Anh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy anh nữa.'
'Ừm, ngoan, để anh ôm.'
'Được.' Cô ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn.
Sầm tiên sinh hài lòng khi thành công ngăn lại trí tò mò của tiểu trư nhà mình.
*****
Tiệc cưới buổi tối của Sầm Giai Di, Sầm Chí Quyền tuy tay bó bột nhưng vẫn nể mặt ôm vợ yêu xuất hiện.
Từ sau hôn lễ, hắn đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng, nếu như tiểu thư nhà họ Sầm kết hôn chuyện quan trọng như vậy mà hắn không xuất hiện, nhất định sẽ gây nhiều dị nghị trong giới kinh doanh cho nên hắn mới phải chọn ngày này trở về, nghi thức kết hôn ban ngày đã không thể tham gia, tiệc tối dù thế nào cũng phải lộ diện cho những đối tác quan trọng thấy.
Mà thương thế của hắn mới là tiêu điểm cho sự chú ý của mọi người, mà câu trả lời thống nhất mà hắn đáp chính là lúc đi hưởng tuần trăng mật đi leo núi không cẩn thận bị té.
Người biết Sầm Chí Quyền căn bản đều biết hắn thích nhất là các loại vận động ngoài trời cho nên cũng không hoài nghi gì.
Sau khi cô dâu chú rể kính rượu, vốn định đưa Quan Mẫn Mẫn về trước ai ngờ cô lại hớn hở đi tìm những cô thư ký của phòng thư ký trò chuyện mất rồi.
Thấy cô vui vẻ như vậy, hắn cũng mặc kệ cô.
Sầm Chí Quyền và mấy vị trưởng bối và anh em họ trò chuyện một lúc thì bị con trai kéo đến một góc yên tĩnh bắt hắn kể lại những chuyện đã trải qua.
Mà trong đại sảnh, biết giờ thân thể Quan Mẫn Mẫn không tiện, mấy cô phù dâu không ai dám chuốc rượu cô, nói chuyện một hồi thì cô kéo Trang Lâm đến sofa của phòng nghỉ trò chuyện.
'Sao gần đây em gầy đi nhiều vậy?' Quan Mẫn Mẫn vừa ăn trái cây vừa nhìn sắc mặt Trang Lâm.
Tính ra hai người đã hơn một tháng không gặp rồi, nhưng sao cô gầy đi nhiều vậy? Công việc bận hay vì gì khác?
'Có sao?' Trang Lâm đưa tay sờ mặt mình, nhàn nhạt cười, 'Là tại chị quá hạnh phúc nên cảm thấy em tiều tụy thôi.'
'Đâu có.' Quan Mẫn Mẫn chu môi, trăng mật đúng là rất hạnh phúc nhưng mười mấy ngày qua thực sự là những ngày khó qua nhất trong đời!
Nếu như không phải trong bụng có cục cưng, chắc là cô cũng ăn không được, ngủ không được, gầy đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nhận ra ấy chứ.
'Em vẫn rất đẹp, chỉ hơi ốm thôi. Cãi nhau với anh hai sao?' Quan Mẫn Mẫn ghé sát tai cô hỏi nhỏ, đôi mắt to lúng liếng quét một vòng quanh hôn trường tìm bóng dáng của Quan Dĩ Thần.
Lúc cô mới vào rõ ràng có nhìn thấy anh mà!
Giờ lại chạy đi đâu mất rồi?
Trong hôn lễ của cô, anh hai và Trang Lâm đứng bên nhau, ánh mắt anh ấy nhìn cô tuyệt đối không bình thường!
Cô dám đảm bảo, tối đó hai người nhất định đã xảy ra chuyện gì. Một nơi lãng mạn như vậy, bầu không khí tốt đẹp như vậy, không xảy ra chuyện gì thì thật có lỗi với ông trời!
Cô tưởng rằng giữa họ có lẽ đã có chút tiến triển nhưng giờ nhìn sắc mặt Trang Lâm, hoàn toàn không giống một cô gái đang yêu đương chút nào.
Ngược lại, giống thất tình nhiều hơn!
Cho nên cô mới phải đi tìm hiểu.
'Sao em lại cãi nhau với Quan tổng được?' Mặt Trang Lâm cứng lại sau đó là một nụ cười gượng gạo như che dấu.
Sự thay đổi đó, Quan Mẫn Mẫn nhìn rõ mười mươi.
'Có phải anh ấy bắt nạt em không?'
Tính tình của anh hai âm trầm khó dò, tới bây giờ cô còn chưa dám nói chuyện nghiêm túc với anh ấy nữa là.
Không biết Trang Lâm làm sao ở chung với anh ấy được nữa? Điều này Quan Mẫn Mẫn cũng rất tò mò.
Đương nhiên, nếu anh ấy có lòng bắt nạt Trang Lâm, với cá tính của em ấy làm sao là đối thủ của anh hai cho được?
Chỉ cần một ánh mắt lạnh của anh ấy chắc là hai chân Trang Lâm đã nhũn ra rồi.
'Không có.' Nụ cười trên môi Trang Lâm sắp không giữ được, cô thật sự không muốn trò chuyện với Quan Mẫn Mẫn về chủ đề này nữa.
Chính ngay lúc đó, ánh đèn chợt tắt, tiếng nhạc du dương nổi lên, một anh phù rể bước đến, lịch sự gật đầu chào hai người sau đó chìa tay với Trang Lâm, 'Trang tiểu thư, tôi có thể mời cô nhảy bản đầu tiên được không?'
Quan Mẫn Mẫn đang định nói không được thì Trang Lâm đã nhanh hơn, 'Được chứ.'
Thế là cô chỉ đành trơ mắt nhìn Trang Lâm theo chân anh phù rể kia lướt ra sàn nhảy.
Điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn là sau khi Trang Lâm ra sàn nhảy, Quan Dĩ Thần, người nãy giờ cô tìm kiếm không ngờ cũng xuất hiện, hơn nữa không chỉ một mình.
Anh ấy ôm một cô gái xinh đẹp rực rỡ đang khiêu vũ...
Có nhầm lẫn không vậy?
Người trước giờ chưa từng có biểu hiện gì quá đà với bất kỳ cô gái nào ở nơi công cộng giờ lại thân mật ôm một cô gái khiêu vũ...
Quan Mẫn Mẫn nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật này.