Chương 330: Kết thúc (2)
'Quan hệ tốt là một chuyện, trả tiền là một chuyện khác!'
Trang Lâm thầm cười khổ, quả nhiên là hai anh em, vừa nhắc đến "trả tiền", thái độ của hai người liền giống hệt nhau.
Chỉ có điều, một người ngang ngược vô lý, người kia hào sảng thoải mái mà thôi.
Nhưng hai người họ sẽ không hiểu, cô chỉ muốn vãn hồi chút tôn nghiêm mà thôi, nhất là sau những lời khiến người ta tổn thương của hắn.
'Được rồi được rồi, đừng nhắc đến tiền nong nữa.' Quan Mẫn Mẫn kéo dĩa điểm tâm đến trước mặt Trang Lâm, 'Thử một miếng đi.'
Trang Lâm không tiện từ chối cầm một miếng nhỏ lên, chậm rãi ăn...
'Ngon không?' Sầm phu nhân đầy chờ mong hỏi.
'Ngon.' Sản phẩm từ bếp của nhà họ Sầm, sao lại không ngon được chứ?
'Ngon thì ăn tiếp đi, có muốn tâm sự với chị tình sử của em với anh hai không?'
Tuy Trang Lâm nói hai người đã kết thúc rồi nhưng gần đây mang thai không có việc gì làm, Sầm phu nhân vẫn ôm chút hy vọng có thể giúp họ phân tích một chút, xem có còn khả năng cứu vãn hay không.
Trang Lâm nhu mì đáng yêu như vậy, nếu anh hai không lấy được thì thật đáng tiếc.
Cho dù anh hai không xem cô là người nhà nhưng cô vẫn hy vọng anh mình được hạnh phúc.
'Giữa em với anh ta, thực ra không giống như chị nghĩ...'
Tuy rằng chuyện giữa họ không vẻ vang gì cho lắm nhưng cô biết Mẫn Mẫn xem mình như chị em tốt, cô không muốn giấu diếm.
Những năm nay bởi vì giữa cô với Quan Dĩ Thần là loại quan hệ đó nên cô với những bạn học khá là xa cách, chỉ sợ người khác biết cô làm chuyện xấu hổ như vậy.
Quan Mẫn Mẫn là người thật lòng đối đãi với cô nhất từ sau khi cô đi làm.
Sơ lược kể về chuyện giữa mình với Quan Dĩ Thần, ngoại trừ chuyện hắn đã từng một lần nhắc đến chuyện kết hôn.
Cứ coi đó như một giấc mộng đẹp mà thôi.
Quan Mẫn Mẫn không phải người cổ hủ, trên đời này người chấp nhận là tình nhân của người khác, không phải ai cũng vì vinh hoa phú quý.
Cuộc sống có đôi khi rất bất đắc dĩ!
Câu chuyện của Trang Lâm và anh hai cũng chẳng mới mẻ gì nhưng những chuyện như vậy, ngày nào cũng xảy ra.
Quan Mẫn Mẫn nghe xong, chỉ cảm thấy đau lòng cho cô gái bề ngoài nhu mì ngọt ngào nhưng gánh nặng mà cô phải chịu đựng không phải ai cũng có thể gánh vác này.
Cô có chút hối hận!
Hình như cô không nên hỏi trực tiếp như vậy, đó có khác gì xát muối lên vết thương của người ta đâu chứ.
'Xin lỗi Trang Lâm, chị không biết...'
'Không sao đâu, đã qua hết rồi.' Trang Lâm nhìn vẻ áy náy của cô, an ủi ngược lại, 'Mẫn Mẫn, em có thể chịu đựng được, thật đó.'
'Nhưng anh hai bắt nạt em!' Rõ ràng giao dịch đã kết thúc vậy mà hết lần này đến lần khác tìm Trang Lâm, thật sự rất quá đáng.
'Qua hết rồi.' Trang Lâm đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay cô, 'Em đi làm việc, phụ nữ có thai nhớ phải bảo trì tâm trạng vui vẻ.'
Dù trời có sập xuống thì vẫn phải tiếp tục sống kia mà.
Cô xem như đã trùng sinh một lần rồi, không phải sao?
Mà người đã cho cô sinh mạng thứ hai ấy, từ nay về sau đã không còn dính dấp gì nhau nhưng cô sẽ luôn trân trọng những phút giây mà mình từng có đó.
Nhìn theo bóng lưng gầy yếu mà quật cường của cô, Quan Mẫn Mẫn chợt thấy xúc động vô cùng, so với những gì Trang Lâm đã trải qua, cô hạnh phúc hơn nhiều lắm!
Nếu như nhà họ Quan thực sự xảy ra chuyện tương tự, cô phải lựa chọn thế nào đây?
Lúc đầu cô chạy trốn 6 năm sau đó trở về, không phải cũng vì nhà họ Quan xảy ra chuyện sao?
Đôi khi thật không thể phán định đâu là đúng đâu là sai.
Haizz, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ nhát.
Sầm Chí Quyền đi qua, nhìn thấy tiểu trư nhà mình rươm rướm nước mắt, trong lòng liền có một nỗi xúc động muốn đánh cho tên Quan Dĩ Thần kia một trận.
Chuyện của mình mãi mà không giải quyết xong, còn để tiểu trư nhà hắn khổ sở như vậy.
Xem ra hắn cần phải đi phụ đạo tâm lý một chút mới được!
'Anh nói xem anh hai rốt cuộc có thích Trang Lâm không?' Lúc này Quan Mẫn Mẫn thực sự không nắm chắc lắm.
'Anh cũng không biết trong lòng Dĩ Thần đang nghĩ gì nữa.' Sầm Chí Quyền thở hắt một hơi, 'Yên tâm đi, để anh đi tìm cậu ấy nói chuyện.'
'Nói cái gì?'
'Thực ra anh càng muốn đánh cậu ấy một trận hơn.'
'Đánh nhau? Hay là thôi đi.' Nói đến đây, Quan Mẫn Mẫn có chút lo lắng.
Hắn và anh hai đánh nhau, ai chịu thiệt cô cũng không thích.
'Yên tâm, giờ còn chưa đến lúc đánh nhau đâu.' Hai người ở vườn hoa nói chuyện một lúc nữa, đương nhiên chủ yếu là Quan Mẫn Mẫn nói, Sầm Chí Quyền nghe.
Mãi đến khi điện thoại nội bộ vang lên hai người mới quay lại văn phòng.
Là Sầm Dung Cần đến.
Lúc Sầm Chí Quyền quay lại, hắn vừa khéo đi công tác, cho nên vừa trở về thì liền đến tổng công ty thăm hắn.
Nếu như là trước đây, Quan Mẫn Mẫn nhất định sẽ không vui nhưng sau khi Sầm Dung Cần đi Bắc Mỹ đón cô về, thái độ của cô đã thay đổi rất nhiều.
Đương nhiên lúc thấy anh ta nhìn ông xã mình mỉm cười hỏi, 'Vết thương thế nào' thì trong lòng vẫn thấy hơi phức tạp một chút.
Huhuhu, lại không thể xông đến quát lên một câu "Không được cười với chồng tôi!"
Cũng may ông xã cô hiểu rõ tâm tư của cô, nói chuyện phiếm vài câu với Sầm Dung Cần rồi nói phải đi xử lý công sự.
Sầm Dung Cần cũng lịch sự cáo từ nhưng lúc này Sầm phu nhân nãy giờ vẫn ngồi ở sofa nhìn chằm chằm hai người chợt đứng lên gọi hắn lại, 'Anh Dung Cần, nói chuyện với tôi một chút được không?'
Trán của cả Sầm Chí Quyền và Sầm Dung Cần đều giật giật. Sầm Chí Quyền đau đầu vì không biết cô muốn làm gì lại không tiện lên tiếng ngăn cản mà Sầm Dung Cần thì không muốn nghe nhưng lại không biết làm sao.
Thế là, hắn chỉ đành bước theo người "chị dâu" này đến vườn hoa.
'Anh Dung Cần, ăn điểm tâm không?' Quan Mẫn Mẫn như lấy lòng, đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt hắn.
Ai ngờ Cần thiếu gia một chút cũng không để tâm, tuy vẻ mặt vẫn ôn hòa nhưng ánh mắt lại chẳng ôn nhu chút nào.
'Có chuyện gì thì nói mau đi, em còn công việc phải xử lý.'
Giọng nói nghe bình tĩnh nhưng trong bình tĩnh có một chút thúc giục.
'Anh Dung Cần, có thể hỏi anh một chuyện không?' Cô dè dặt lên tiếng.
'Hỏi.'
'Nhưng anh không được giận đấy nhé.'
'Không nói thì tôi đi.'
'Anh thích kiểu con gái nào?'
Quan Mẫn Mẫn tuy là một hủ nữ có tiềm chất nhưng cô đương nhiên là một cô gái rất bình thường, cô đau lòng cho anh Dung Cần, muốn "bẻ thẳng" anh ấy!
Tuy rằng độ khó hẳn rất cao nhưng dù sao cũng phải thử một chút, đúng không?
Anh Dung Cần tốt như vậy, cô phải giúp anh ấy tìm một mùa xuân của riêng mình.
Đương nhiên, nếu anh ấy vẫn muốn là "cong", ít ra cô cũng không hối tiếc vì đã từng thử.
Nhưng ý nguyện tốt đẹp như vậy còn hiện thực lại rất tàn khốc.
Sầm Dung Cần nghe cô hỏi, sắc mặt cứng lại sau đó đứng lên, không chút lưu tình xoay người rời đi.
Mà Quan Mẫn Mẫn thì không dám gọi hắn lại, cô không dám!
Cô tưởng rằng anh Dung Cần không đến nỗi vô tình như vậy, ai ngờ...
Cô thất bại một cách vinh quang!
'Đừng mãi lo chuyện của người khác.' Mang cô vợ nhỏ cùng đi làm, đại boss hoàn toàn không đặt tâm tư vào công việc được, hắn quyết định ngày mai tốt nhất nên để cô ở nhà, miễn cho suốt ngày cứ phải lo cho cô.
'Anh Dung Cần đâu phải người ngoài.' Sầm phu nhân rất không phục nói.
'Còn gọi là anh Dung Cần?' Sầm Chí Quyền chỉnh lại.
'Không gọi vậy thì gọi sao?' Sầm phu nhân hung hăng cắn một miếng điểm tâm, 'Anh nói...ừm...Dung Cần còn khả năng bẻ thẳng không?'
Đại boss thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
Rõ ràng bản thân còn không khiến người bớt lo lại đi lo chuyện của người ngoài nhiều vậy, thật là...
****
Ngày hôm sau, Nguyễn Mộng Mộng đưa em gái và chú chó Jess đến nhà họ Sầm chơi, hai vợ chồng Sầm Giai Di bởi vì cô mang thai không đi trăng mật được nên cũng đến.
Tuy tiểu Quan tiên sinh đối với chú chó Jess kia vẫn chưa hết nhưng sự thật đã không thể thay đổi, hơn nữa cậu cũng cực thích mấy chú chó con kia cho nên ác cảm dành cho nó cũng nhạt đi nhiều.
Đám cưới của cô Giai Di, cô Tĩnh Di cũng không về cho nên cậu nuôi tạm chúng, mỗi ngày đều phải đi nhìn mấy lần mới yên tâm, duy nhất chưa làm là đặt tên cho chúng.
Vừa khéo hôm nay mọi người đều có mặt, cậu quyết định đặt tên cho từng con.
Dưới tán dù trong vườn hoa là chiếc bàn bày đầy các món điểm tâm và thức uống, Hứa Kinh Niên đã đến hậu viện của lão gia tử chơi cờ vói ông, hiếm khi gặp đối thủ xứng tầm, lão gia tử vui vẻ vô cùng.
Ba cô gái ngồi dưới tán dù nói chuyện phiếm còn tiểu Quan tiên sinh thì cầm điện thoại nhập những cái tên mà mình vừa nghĩ ra.
'Mẹ, mẹ thích con nào nhất?'
Lúc ba và mẹ chưa về, cậu đã từng nói giữ lại con đẹp nhất cho mẹ cho nên giờ cậu phải hỏi rõ xem con nào sau đó đặt tên cho nó.
Tuy cậu cũng không chắc chắn với trình độ của Quan tiểu thư có thể đặt được cái tên nào hay ho không nhưng thôi, cứ cho mẹ một cơ hội.
'Con nào cũng được!' Quan Mẫn Mẫn lơ đễnh nói.
'Không được, mẹ phải chọn một con.' Với thái độ qua loa của Quan tiểu thư, cậu nhóc rất bất mãn.
'Vậy chọn con đốm đi.' Trước đây con trai cứ luôn nói không thích chó lông tạp cho nên, cứ để cô nuôi vậy.
'Con đốm nào? Con hai tai đen hay một tai đen?' Tiểu Quan tiên sinh lần nữa bất mãn hỏi.
Nguyễn Mộng Mộng và Sầm Giai Di đều bị cậu chọc cười.
'Không được cười, giờ đang thảo luận vấn đề nghiêm túc.' Cậu nhóc rất không vui.
Chọn tên cho mấy con Xù nhỏ cũng rất quan trọng, vậy mà ba người chỉ lo ăn, uống, nói những chuyện vớ vẩn gì đâu thôi.
'Được rồi, vậy con có hai tai đen.' Sầm phu nhân chỉ đành lựa chọn.
'Vậy con chó đốm kia cho ba vậy.' Cậu nhóc thoải mái quyết định.
'Chọn tên đi.'
'Con của mẹ gọi là Macaron đi.'
'Vậy con của anh hai gọi là gì? Napoleon?' Sầm Giai Di cười phá lên.
'Ông xã chị anh minh thần võ như vậy, không được gọi là Napoleon.' Sầm phu nhân không vui nói.
Tuy rằng người này rất nổi tiếng nhưng đối với người có yêu cầu bề ngoài cực cao như Sầm phu nhân mà nói, Napoleon không phải sở thích của cô.