Chương 344: Bí mật bị bóc trần (1)
Khi Quan Dĩ Thần và Trang Lâm ở nước ngoài bắt đầu thử nghiệm cuộc sống hôn nhân thì trong nước, hôn lễ thứ 3 trong năm nay của nhà họ Sầm chính thức bắt đầu.
Hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo nhỏ thuộc sản nghiệp của họ Sầm, tuy rằng không hoành tráng như hôn lễ của Sầm Chí Quyền nhưng cũng rất xa hoa và lãng mạn.
Khắp hôn trường được trang trí bằng vô số hoa hồng và bong bóng màu hồng, những chiếc bàn dài bày đầy rượu champagne và thức ăn tinh xảo khiến mỗi một vị khách đến tham dự đều có thể cảm nhận được bầu không khí vui vẻ hôm nay.
Trên bãi cỏ, những hàng ghế dành cho khách đến tham dự nghi thức đã ngồi đầy người, chỉ đợi đôi tân nhân tuyên thệ và tiến hành nghi thức trao nhẫn.
Mà trên màn hình lớn treo trên sân khấu lúc này, những bức ảnh cưới ngọt ngào của đôi tân nhân đang được chiếu luân phiên nhau.
Mỗi một người đều cảm thấy vui mừng thay cho đôi vợ chồng mới ngoại trừ Quan Viện Viện, người mới vừa từ Pháp vội vàng chạy về tham gia hôn lễ.
Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, mặt không chút biểu cảm nhìn chăm chú lên màn hình lớn, lòng lạnh như băng.
Thì ra, bất kể xảy ra chuyện gì, tất cả đều không thay đổi.
Anh ấy vẫn cưới cô gái kia.
Có thật yêu đến vậy không? Yêu đến mức, hoàn toàn không để ý đến quá khứ?
Lúc ánh mắt cô tối lại, môi cắn đến suýt bật máu thì chỗ trống bên cạnh có một người ngồi xuống.
Vốn ngồi bên cạnh cô là một phụ nữ nhưng mấy phút trước bà ta đã đứng lên không biết đi đâu còn người ngồi bên cạnh cô lúc này lại là một người đàn ông, một người cô rất quen thuộc cũng rất chán ghét, Sầm Chí Tề.
Hắn không phải đang ngồi ở dãy ghế dành cho người nhà họ Sầm sao? Chạy đến chỗ cô làm gì?
Từ cuộc điện thoại lúc nửa đêm kia, hai người không còn liên lạc với nhau nữa, đương nhiên, cũng không có bất kỳ cuộc gọi nào nữa.
Không cần thiết!
Có lẽ, hai bên đều hiểu rõ nhau rồi.
Người vốn không nên ở cùng nhau, tách ra chỉ là chuyện sớm muộn.
'Gần đây bận lắm sao?' Sầm Chí Tề mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng khóe mắt vẫn không rời khỏi sườn mặt đã gầy đi không ít của cô.
Sao lại gầy đến thế này?
Nhưng, cũng không phải chuyện hắn có thể quan tâm, cho dù hắn muốn biểu đạt sự quan tâm, cô cũng sẽ không tiếp nhận.
Sau khi hôn lễ của anh ba kết thúc, hắn sẽ rời khỏi Singapore.
Không ngờ là trước khi rời đi còn có thể gặp lại cô một lần, vậy cũng tốt.
Xem như là từ biệt đi!
Từ biệt một đoạn duyên phận ngắn ngủi của họ.
'Ừm.' Quan Viện Viện vẫn lãnh đạm như thường, chỉ đáp một chữ.
Sầm Chí Tề đã quen với thái độ lạnh nhạt của cô, môi hơi nhếch lên, 'Những bức ảnh kia của em...'
Lời còn chưa nói hết đã thấy cô xoay về phía mình, đôi mắt tràn ngập giận dữ, nghiến răng nghiến lợi quát khẽ, 'Sầm Chí Tề...'
'Nghe anh nói hết đã.' Hắn vẫn cực kiên nhẫn, 'Bất kể là ảnh hay video, anh đã xử lý sạch sẽ rồi.'
Cho nên, về sau sẽ không còn gì uy hiếp cô.
'Tôi có thể tin anh sao?'
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của cô, lắn lắc đầu, 'Em tin cũng được, không tin cũng được.'
Hắn đã nói vậy rồi, cô còn có thể cãi nhau với hắn sao?
Thôi vậy, cũng không có ý nghĩa gì.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng, Sầm Chí Tề vốn định nói cô biết ngày mai mình sẽ rời đi nhưng nhìn vẻ mặt lạnh tanh của cô, cuối cùng lời nói vẫn nghẹn ở cổ họng.
Tiếng nhạc du dương ngừng lại, một khúc nhạc cưới kinh điển do cô bé Nguyễn Miên Miên trình diễn bắt đầu vang lên, tiếp theo là sự xuất hiện của cô dâu.
Cô dâu xinh đẹp yêu kiều khoác tay cha mình, chậm rãi bước trên thảm đỏ được trang trí bằng vô số hoa hồng chậm rãi bước về phía chú rể anh tuấn đang chờ đợi mình.
Ánh mắt Quan Viện Viện một giây cũng không rời khỏi cô dâu mà hai bàn tay đặt hai bên sườn cũng đang dần siết chặt lại.
Chính ngay lúc chỉ còn cách chú rể chừng vài bước, màn hình vốn đang ở trạng thái chờ lại bắt đầu khởi động, từng bức ảnh khiến người ta chấn động khiến khách khứa ở hôn trường không hẹn mà lao xao cả lên!
Nếu như thời gian có thể quay ngược lại, Nguyễn Mộng Mộng nhất định sẽ không ra nước ngoài du học.
Nếu như trên đời còn có thể lựa chọn lại, cô chẳng thà đời này mất đi trí nhớ cũng không muốn nhớ lại cơn ác mộng đáng sợ đó.
Nhưng chuyện số phận đã sắp đặt cho nó xảy ra, cho dù ký ức đã xóa nhòa rồi cũng sẽ tại một thời cơ thích hợp bày ra trước ánh mặt trời.
****
Năm Nguyễn Mộng Mộng chưa đầy 17 tuổi thì đã đến Anh du học. Ở các nước phương Tây, các cô gái phương Đông trẻ tuổi xinh đẹp rất được lòng các chàng trai bản xứ, rất nhanh mọi người đã thân thiết với nhau.
Một buổi tối cuối tuần, một nhóm thanh niên nam nữ sau buổi tụ hội, chơi còn chưa tận hứng, mọi người quyết định chuyển trận địa đến một quán bar.
Trong nhóm chỉ có Nguyễn Mộng Mộng chưa đầy 18 tuổi, theo quy định thì cô không được vào nhưng chủ của quán bar này vừa khéo là của anh trai của một người trong nhóm cho nên cô được mắt nhắm mắt mở cho vào.
Tối hôm đó, thực ra cô không muốn uống rượu nhưng bởi vì lần đầu đi với nhóm, lại bị mọi người nhiệt tình mời mọc, cuối cùng vẫn bị chuốc mấy hớp.
Cuối cùng, mọi người chơi càng high hơn, chạy đến tầng trên cùng bao một gian phòng tổ chức party thâu đêm.
Nguyễn Mộng Mộng bởi vì mấy ngụm rượu mà đầu óc đã có chút hỗn loạn, quyết định đến toilet rửa mặt cho tỉnh táo trước, ai ngờ khi từ toilet bước ra thì đã không còn thấy nhóm bạn của mình đâu, mà trên cửa toilet, một hàng chữ màu đỏ đập vào mắt cô: "MM, tầng trên cùng, phòng 1808."
Tuy rằng cô không muốn chơi khuya như vậy nhưng cũng không thể bỏ đi mà không nói tiếng nào, vì vậy cô bước vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng, lần tìm từng gian phòng một, lúc nhìn thấy phòng số 1808, tay mới đặt lên nắm cửa thì nó đã tự động mở ra.
Cô đi vào, căn phòng vừa yên tĩnh lại tối mịt, trên môi cô thoáng lộ nụ cười tinh nghịch, 'Mọi người đừng đùa nữa, mau ra đây đi!'
Nhưng không ai trả lời cô.
A, cái nhóm bạn này chắc chắn đang trốn ở góc nào đó đây mà bởi vì tai cô đã nghe được tiếng thở dồn dập từ một góc khác của phòng loáng thoáng truyền vào tai.
Cô rón rén bước về phía đó...
Đây là phòng tắm mà? Khi tay cô đặt lên nắm cửa, suy đoán xem liệu nhóm bạn đang chơi quá high của mình có phải định tổ chức party*** hay không?
Nhưng như vậy cũng quá open rồi! Thứ lỗi cô không cách nào tiếp nhận được!
Hay là, cứ tạm rời đi trước? Cùng lắm ngày mai khi đến trường nghe bọn họ mắng mấy câu xong nhận lỗi là được rồi.
Lúc nghĩ như vậy, đang định xoay người rời đi thì cửa đột nhiên bật ra sau đó cả người cô bị một bàn tay mạnh mẽ kéo vào.
'A...' Trong tiếng kêu thất thanh, thân thể nhỏ nhắn của cô đã bị bế bổng lên sau đó bị ném thẳng vào một bồn tắm lớn như một hồ bơi nhỏ.
Không biết bơi, cô giãy dụa một lúc mới đứng vững được, đang định lên tiếng kêu cứu thì đã thấy người đàn ông đã ném cô vào bồn tắm đang sải bước đến, túm cô kéo vào lòng mình...
Nguyễn Mộng Mộng bị động tác thô lỗ của người đàn ông dọa đến mất hồn, vội dùng hết sức đẩy hắn ra, 'Anh buông ra, buông tôi ra, tôi không biết anh...'
'Không biết tôi?' Cánh tay người đàn ông vẫn như gọng kìm giữ lấy vai cô, đôi mắt đỏ ngầu đăm đắm nhìn cô, 'Còn dám chơi trò này với tôi?'
Vẫn là mái tóc đen dài, gương mặt phương Đông, đôi mắt to tròn, cô gái này, giờ còn dám giở trò với hắn?
'Tôi không chơi trò gì hết, tôi thật sự không quen biết anh, buông tay! Đồ xấu xa!' Nguyễn Mộng Mộng gần như thét lên, hai tay liều mạng đẩy hắn ra.
'Lư Vân, nếu như cô đã không tiếc thủ đoạn muốn trèo lên giường của tôi, vậy đừng giở trò nữa! Muốn đàn ông đến vậy phải không? Được, tôi thỏa mãn cô.' Hắn vừa nói vừa siết cô vào lòng, hơi thở nóng rực phất qua vùng gáy trắng nõn của cô, dời đến đôi môi mọng.
Đầu Nguyễn Mộng Mộng như nổ tung, chỉ còn một mảnh trắng xóa, người đàn ông này lại dám hôn cô?
'Đồ xấu xa...buông tôi ra...tôi không phải Lư Vân...' Cô lần nữa thét lên, dùng sức nâng đầu gối, đá mạnh vào chỗ hiểm của người đàn ông.
'Chết tiệt!' Người đàn ông mắng một tiếng, 'Tôi để cô biết kết cục của kẻ dám tính kế tôi.'
Hắn hung tợn giữ chặt hai tay Nguyễn Mộng Mộng đẩy lên đỉnh đầu bằng một tay, tay kia vén cao làn váy ướt sũng của cô lên.
'Đừng...đừng mà...xin anh...thả tôi ra...' Hắn...hắn muốn làm gì? Nguyễn Mộng Mộng sợ đến nỗi toàn thân phát run, tinh thần đang ở bờ vực sụp đổ.
Đang định kêu cứu thì môi hắn đã chặn lại chiếc miệng nhỏ của cô.
Người đàn ông chừng như không cảm giác được sự sợ hãi của cô, chỉ giống như nổi điên hút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô, động tác cuồng dã mà thô lỗ đến đáng sợ.
Nguyễn Mộng Mộng sợ thật sự, cả người bị hắn khống chế không thể động đậy, chỉ có nước mắt không ngừng trào ra tố cáo tâm trạng lúc này của cô.
Tối đó, người đàn ông đó, dùng cách bá đạo mà tàn nhẫn nhất đoạt đi sự trong sạch của cô...
Bất kể cô gọi thế nào, khóc thế nào, người đàn ông đó cũng không chịu buông tha cô...
Cô thấy bản thân chìm trong một vùng đen tối vô tận, không cảm nhận được gì cả, chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào của bản thân...