Đương nhiên cô nàng phá của sẽ không đến tầng 19 mà trực tiếp ấn thang máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, chuẩn bị lấy xe đi ăn trưa, chiều nay cô còn có hẹn với bên môi giới địa ốc để xem nơi định thuê làm văn phòng của mình.
Lần nữa gặp lại hắn chính là khi cửa thang máy mở ra, hắn đang đứng tựa vào chiếc xe màu xám bạc của mình nhưng tầm mắt lại hướng thẳng về chiếc xe thể thao màu đỏ rực của cô.
Tiếng giày cao gót khiến Ôn Nhã Húc rốt cuộc hoàn hồn lại, khi tầm mắt hai người chạm nhau, đầu óc hắn nhất thời một mảnh trống rỗng, cổ họng như bị thít lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Là Tĩnh Di của hắn thật sao? Bằng không, sao lại có người giống đến thế? Gần như là một khuôn đúc ra.
Vừa nãy khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ nhưng không cùng hãng chạy qua hắn đã nghĩ, không biết có phải là cô không? Chỉ có cô mới thích màu đỏ rực rỡ ấy.
Chính vì suy nghĩ đó mà hắn cứ như kẻ ngốc đứng nhìn chiếc xe ấy thật lâu sau đó nghe thấy tiếng bước chân, sau đó nữa, nhìn thấy gương mặt mà ngay cả trong giấc mộng cũng khiến hắn đau lòng kia xuất hiện một cách rõ ràng trong tầm mắt!
Cho nên! hôm đó xuất hiện ở sân bay là cô thật sao? Cô trở về thật rồi??
Hắn rất muốn đi về phía cô, cho dù chỉ chào hỏi một câu cũng được nhưng chân hắn lại nặng như đeo chì, thế nào cũng không nhúc nhích được, chỉ đành đứng đó nhìn cô từng bước đi về phía mình, càng lúc càng gần!
Thang máy lần nữa mở ra, bước ra là một nhóm nam nữ, lúc nhìn thấy Ôn Nhã Húc, ai nấy đều lên tiếng chào!
Hi, giáo sư Ôn, không phải anh nói đi về trước sao?
Tuy rằng đã nghỉ việc ở trường đại học, gia nhập Sầm thị gần bốn năm nhưng những đồng nghiệp trong công ty vẫn theo thói quen gọi hắn là giáo sư Ôn.
Phải đó, buổi chiều được nghỉ, không phải giáo sư Ôn muốn về với vị hôn thê sao?
Vị hôn thê của giáo sư Ôn hạnh phúc thật đó!
Thì ra là vợ chưa cưới!
Chưa cưới mà con đã lớn vậy rồi, cũng open thật đó.
Thì ra, trên đời này, có một số người, một số chuyện sẽ không thay đổi nhưng cũng có một số người, một số chuyện sớm đã không còn vẹn nguyên như trong ký ức của chúng ta nữa.
Hắn đứng đó, nhìn cô, một câu cũng không nói được nên lời.
Ánh mắt cô trong trẻo, bước chân không hề ngừng lại lướt qua bên cạnh hắn, lần nữa lướt qua nhau chỉ còn lưu lại trong không khí mùi hương ngọt ngào từ mái tóc dài của cô, thứ dày vò hắn nhiều nhất trong những giấc mơ, là mùi hương chỉ thuộc về riêng cô, hắn nhắm mắt cũng có thể nhận ra được bởi có vài thứ, sớm đã ăn sâu vào xương cốt, cho dù có muốn cũng không quên được.
Cô mở cửa xe ngồi vào, chậm rãi điều tiết hơi thở, lúc đưa tay định đề máy mới nhận ra bàn tay mình đang run rẩy một cách dữ dội, run rẩy đến nỗi cổ tay không cách nào dùng sức được.
Vốn cho rằng nếu gặp lại nhau cô có thể vui vẻ nói một câu "xin chào" nhưng thì ra cô đánh giá bản thân quá cao.
Thì ra, cho dù có chuẩn bị tâm lý nhiều hơn nữa thì vẫn không đủ.
Không sao đâu, Sầm Tĩnh Di, chẳng qua chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ mà thôi.
Cũng giống như hôm đó ở sân bay.
Còn có, đứa bé hắn đang bế, còn có, vị hôn thê của hắn.
Hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, nổ máy xe, cô thuần thục đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe, không buồn nhìn vào kính chiếu hậu dù chỉ một lần.
Giáo sư Ôn, chắc không phải anh vừa mắt người đẹp lúc nãy đấy chứ?
Một đám đồng nghiệp cũng nhìn thấy cô gái tóc dài gợi cảm lái xe rời đi nhưng giáo sư Ôn, người trước giờ chưa từng dính bất kỳ tin đồn thị phi nào, hơn nữa còn có một vị hôn thê đã đính hôn nhiều năm trong truyền thuyết sao lại cứ ngơ ngác đứng nhìn theo hướng người đẹp kia rời đi vậy chứ?
Chắc không phải bị tiếng sét ái tình từ người đẹp kia đánh trúng đấy chứ? Nếu vậy thì vị hôn thê ở nhà kia phải làm thế nào đây?
Tiếng xì xầm to nhỏ của những đồng nghiệp khiến Ôn Nhã Húc rốt cuộc hoàn hồn lại!
Tôi về trước nhé, mai gặp.
Hắn nói rồi lên xe, nổ máy rời đi.
Tĩnh Di của hắn, còn đang ở nhà đợi hắn, đợi lát nữa đi ngang siêu thị tiện đường phải ghé mua ít trái cây mà cô ấy thích ăn mới được.
Nhìn theo bóng xe của Ôn Nhã Húc, mấy người đồng nghiệp vẫn đứng yên đó.
Các anh nói thử xem, vị hôn thê của giáo sư Ôn kia có thực hay không?
Chắc là vì không muốn gây ra món nợ tình nào nên cố ý bịa ra thôi.
Đúng đó, bằng không sao trước giờ chưa ai được gặp cô ấy chứ?
Tốt xấu gì giáo sư Ôn cũng cộng tác với họ gần bốn năm rồi, nếu thật sự có vị hôn thê thì ít ra trong những lúc tụ hội hoặc tiệc tùng cũng nên mang cô ấy ra gặp mặt mọi người chứ?
Nhưng chưa có ai gặp, cho dù vào những lúc cuối tuần bọn họ đưa văn kiện đến nhà cho anh ta thì cũng không gặp được vị hôn thê thần bí đó của anh ta.
Vậy, cô ấy rốt cuộc có thực hay không nhỉ?
*****
Trong một studio được trang bị cực kỳ hiện đại nằm trong một tòa nhà khác, sau khi chụp xong những bức ảnh cuối cùng, Sầm Chí Tề thu dọn chuẩn bị rời đi.
Nhân vật chính của buổi chụp ảnh, một cô gái xinh đẹp cao ráo vóc dáng nóng bỏng kiêu hãnh đạp trên đôi giày cao gót bước đến sau lưng hắn, đưa tay khoác lên vai hắn, nũng nịu nói, Chí Tề, đi gấp như vậy làm gì chứ? Cùng nhau uống trà chiều, buổi tối cùng nhau ra biển một chuyến, sao hở?
Trên mặt Sầm Chí Tề là nụ cười bĩ bã, Tối nay anh có cuộc hẹn khác rồi, lần sau nhé.
Lời vừa nói dứt thì bàn tay đặt trên vai cũng bị hắn gỡ ra, sau khi dặn dò người trợ lý một số việc xong thì không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Quan Viện Viện đưa con gái và hai mẹ con Trang Lâm ra ngoài ăn cơm xong thì nhận được điện thoại của Sầm Tĩnh Di hẹn cô cùng nhau đi xem văn phòng.
Vừa khéo cô cũng đang ở gần đó vì vậy bảo tài xế đưa con gái và hai mẹ con Trang Lâm về nhà xong thì tự mình đón taxi đến đó.
Cô không ngờ là, vừa mới bước qua cánh cửa lớn của tòa nhà kìa lại chạm mặt Sầm Chí Tề từ bên trong bước ra.
Nhìn thấy cô, trên mặt hắn không hề có chút biểu cảm nào khác, cũng giống như lần trước tình cờ gặp ở quán cà phê trong sân bay vậy.
Bước chân Quan Viện Viện khựng lại một nhịp rồi tiếp tục hướng về phía trước, lúc đi ngang qua hắn, mí mắt cũng chẳng buồn nháy một cái.
Bọn họ sớm đã không còn cần thiết phải chào hỏi nhau làm gì.
Từng nghe nói, những người yêu nhau sau khi chia tay thì chính là người xa lạ.
Mà hai người họ còn chưa từng yêu nhau cho nên, ngay cả người xa lạ cũng không bằng.
Sầm Chí Tề nhìn cô gái kiêu ngạo đi ngang qua người mình kia, cô vẫn đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở nhưng đồng thời cũng lạnh lùng và kiêu ngạo đến khiến người ta chùn chân, rõ ràng nhìn thấy hắn nhưng cô lại xem hắn như không khí, thái độ đó thực sự chọc giận hắn.
Nhấc tay, trong khoảnh khắc cô lướt qua người hắn kia, chụp lấy bờ vai mảnh khảnh của cô.
Sầm Chí Tề, anh làm gì vậy?
Trong đại sảnh người đến người đi tấp nập, một giọng nữ ngọt ngào vang lên khiến nhiều người không khỏi hướng mắt về phía âm thanh đó.
Một cô gái cao ráo trong chiếc váy dài đến gối màu đen bước đến, sau khi gỡ chiếc kính râm trên mặt ra để lộ một gương mặt xinh đẹp cô cùng.
Cô gái đó đi thẳng về phía hai người mà tay của Sầm Chí Tề, ngay khoảnh khắc mà Sầm Tĩnh Di cất bước đi đến, đã thả lỏng ra, vẻ cau có chớp mắt đổi thành nụ cười mà ai nấy đều quen thuộc, Đâu có gì, thấy người quen nên chào hỏi một tiếng thôi mà.
Sầm Tĩnh Di đi đến trước mặt hai người, nhìn Sầm Chí Tề rồi lại quay sang nhìn vẻ điềm nhiên như không của Quan Viện Viện, Chào hỏi người quen như vậy sao?
Tin đồn giữa hai người họ cô không phải chưa từng nghe thấy nhưng chưa từng thấy hai người ở nơi công cộng có bất kỳ hành vi nào không thỏa đáng, ngoại trừ một màn vừa nãy!
Lúc mà anh ấy đưa tay chụp lấy vai Quan Viện Viện đó, cô thực sự cảm thấy giữa hai người có điều gì đó không bình thường.
Cũng giống như, lúc nãy cô gặp phải người kia vậy.
Chẳng lẽ anh Chí Tề và Viện Viện thực sự có gì đó sao?
Nhưng người Viện Viện thích không phải là anh ba sao?
Tới giờ hẹn rồi, đi thôi.
Quan Viện Viện lên tiếng rồi cất bước đi vào thang máy trước.
Anh còn việc phải làm, đi trước.
Sầm Chí Tề nói rồi cũng tiêu sái cất bước rời đi.
Sầm Tĩnh Di quay đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Quan Viện Viện, trong đầu như có thứ gì đó bật ra nhưng biến mất quá nhanh khiến cô không nắm bắt được.
Hai người này, thật khó hiểu.
.