Mấy năm nay sự tiến bộ của cậu là trong chuyện bếp núc sao ? Quan Dĩ Thần đặt mấy quả táo lên bàn bếp nhìn Sầm Chí Quyền thành thạo tìm bột mì và sữa ra, nhịn không được nhướng mày hỏi.
Không phải người nào cũng có cơ hội được thưởng thức tay nghề của tôi đâu. Sầm tiên sinh đổ bột ra, hếch cằm nói, Lấy thêm mấy quả trứng ra đây.
Quan tổng tài chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, ai ngờ lúc lấy trứng ra lại không cẩn thận đụng trúng lọ tương cà, « cạch » một tiếng, khắp sàn đều vương vãi màu đỏ của tương cà chua.
Sầm tiên sinh hết lời để nói, lấy mấy quả trứng thôi cũng manh động như vậy, thật là...
Quan tổng tài cũng hết lời để nói, hắn đâu phải cố ý đâu.
Nghe tiếng động, Sầm Cảnh Duệ chạy đến cửa bếp, nhìn hai người lớn, lại nhìn đống tàn tích trên sàn, khẽ lắc đầu, Về chuyện bếp núc, cậu với mẹ con đúng là người một nhà.
Một đứa nhóc thì hiểu gì chứ ? Quan Dĩ Thần trừng cháu, Ra ngoài chơi đi.
Sầm Cảnh Duệ còn lâu mới sợ ông cậu mặt đen của mình, bĩu môi, trước khi xoay người đi còn không quên dặn, Con muốn uống nước cam vắt, cám ơn.
Được rồi, đưa trứng cho tôi đi. Sầm tiên sinh cố giấu ý cười trên mặt.
Đưa trứng cho Sầm Chí Quyền xong, Quan tổng tài trước giờ chưa từng đụng tay vào chuyện nhà chịu phép đi thu dọn mớ hỗn độn mà mình tạo ra sau đó lại bị Sầm tiên sinh sai đi gọt táo, ép nước hoa quả, mệt đến đầu đầy mồ hôi.
Cuối cùng lúc được thở phào một hơi là hơn một tiếng sau, bánh quy nướng trong lò cũng đã gần xong, bánh táo nóng hổi thơm phức đã ra lò.
Sầm Cảnh Duệ chạy vào trước bê ra sau đó gọi hai em đang chơi trong phòng ra, bắt đầu giờ trà chiều vui vẻ.
Một mình chăm con ngày đầu tiên có cảm tưởng gì ? Rửa tay xong, Sầm Chí Quyền vừa lấy khăn sạch lau tay vừa phỏng vấn Quan tổng tài.
Sắp điên rồi. Nếu không phải có ba cha con đến, hắn còn không biết phải đối phó thế nào, vừa nghĩ tới là đã nhức đầu rồi.
Một đứa nhỏ thôi mà, có gì khó đâu.
Dụng tâm một chút là được, phụ nữ cũng vậy.
Lại muốn lên lớp gì nữa đây ?
Trên thương trường cậu có bản lĩnh hô mưa gọi gió nhưng về chuyện làm cha, làm chồng, cậu còn phải học nhiều lắm. Nếu không vợ cần gì tức giận đến bỏ nhà đi chứ?
Có thể khiến người có tính tình như Trang Lâm tức giận đến vậy, cũng coi như hắn có bản lĩnh.
Đây là tâm đắc của cậu ?
Tâm đắc của tôi đáng để học lắm đấy.
Tôi không có nhiều thời gian như vậy.
Căn cơ bên đó của cậu chắc đã vững rồi đấy chứ ? Có rất nhiều chuyện đâu cần phải đích thân làm nữa, những chuyện này tôi tin cậu không cần tôi dạy đâu.
Dù sao cũng phải dành nhiều thời gian cho vợ con.
Nói giống như chỉ có mình hắn bận thôi vậy.
Nhưng cũng đúng thôi, cả guồng máy của Sầm thị thương nghiệp vận hành nề nếp nhiều năm rồi còn bên đó Quan Dĩ Thần xem như tái tổ hợp một lần, huống gì quan hệ giữa những người nhà họ Liễu trước giờ luôn phức tạp, đúng thực hắn cần phải phí nhiều tâm sức xử lý mới được.
Tổng công ty bên đó bận thêm một thời gian nữa là tốt rồi.
Bận xong sẽ quay lại đây chứ ?
Ừ.
Không định bù một hôn lễ cho cô ấy sao ?
Câu chuyện xoay một vòng, lại quay về chuyện nhà.
Để sau đi.
Trước đây đúng là có kế hoạch nhưng bởi vì cô mang thai, sau đó hắn lại bận tối tăm mặt mũi, chuyện này cứ thế bị dời lại.
Phụ nữ bất kể bao nhiêu tuổi đều hy vọng có thể vì người đàn ông mình yêu mặc áo cưới một lần.
Tôi thấy Trang Lâm đối với cậu hết lòng hết dạ, ráng mà đối xử tốt với cô ấy.
Lời vừa dứt thì lò nướng cũng vang lên tiếng nhắc nhở, bánh quy mà mấy đứa nhỏ thích nhất đã ra lò rồi.
Sầm Chí Quyền mang bao tay vào lấy bánh ra, bày lên đĩa rồi bảo Quan Dĩ Thần mang nước trái cây đã ép xong và sữa ra.
Khó được lần đầu tiên chuyện gì cũng không làm chỉ đơn thuần là ngồi bên cạnh con gái cùng mấy đứa nhỏ hưởng thụ bữa trà chiều vui vẻ và nhàn nhã, chuyện này đối với Quan Dĩ Thần mà nói, cảm giác thật không tệ.
Sầm Chí Quyền lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm ảnh của bọn trẻ gởi cho Sầm phu nhân, sau đó từ máy của Sầm phu nhân chuyển cho Trang Lâm, người một mực thắc thỏm lo lắng cho cô con gái nhỏ đang ở với ba mình.
Đã nói không có chuyện gì mà Sầm tiên sinh nhà em không làm được mà.
Ở bên này, Sầm phu nhân đang nằm trên ghế dài bên bờ biển thưởng thức nước uống mát lạnh tự hào nói.
Được rồi, biết Sầm tiên sinh của chị là vạn năng rồi. Trang Lâm đặt điện thoại lên bàn, hai tay gối dưới đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Hai ngày nữa trở về, không biết Quan tiên sinh liệu có còn tức giận hay không ?
Trang Lâm, chị nói em nghe, đàn ông là không thể chìu quá, bằng không thực sự sẽ không để ý gì hết, chuyện gì cũng mặc kệ.
Ảnh bận việc, em chìu theo anh ấy cũng nên mà.
Nhưng em cũng hy vọng ảnh có thể coi trọng con gái hơn chút nữa. Cho nên, lần này chịu theo Quan Mẫn Mẫn ra ngoài, ngoại trừ buồn bực vì cãi nhau với hắn ra, chủ yếu là muốn mượn cơ hội này để hắn và con gái tiếp xúc nhiều hơn, tăng tiến tình cảm cha con.
Cho nên lần này em đi với chị là đúng rồi.
Để anh ấy với Á Á có nhiều thời gian tiếp xúc. Sầm phu nhân ung dung nói, hoàn toàn chẳng có chút áy náy nào.
Bữa tối cũng là do Sầm tiên sinh ra tay, hai cô bé đối với bữa cơm tối ngon lành này thích thú cực kỳ, mỗi người cầm một cái muỗng ăn rất vui vẻ.
Ăn xong bữa tối ba cha con họ Sầm cũng cáo từ ra về, Quan tổng tài ở phòng khách cùng con gái xem hoạt hình một lúc, bất giác thiếp đi lúc nào không biết.
Ba, phép thuật của cô tiên kia...
Cô bé quay đầu lại thấy ba mình đang nhắm mắt thì vội khép miệng lại.
Bình thường lúc mẹ xem phim với cô bé đều sẽ vừa xem vừa giảng giải nhưng ba...
Chiều và tối có Nhược Nhược chơi cùng vui quá nên không nhớ đến mẹ nhưng lúc này, khi suy nghĩ đó lướt qua đầu thì nỗi nhớ cũng kéo đến.
Xem hết rồi ? Quan tổng tài nghe con gái kêu thì mở mắt ra.
Ba, con nhớ mẹ.
Có thể gọi điện thoại cho mẹ được không ?
Đôi mắt to tròn như viên bi của Á Á bắt đầu rươm rướm nước mắt.
Ừ, được.
Ba xem có gọi được không nhé.
Hắn cầm điện thoại lên gọi số của Trang Lâm, lần này điện thoại rất nhanh đã có người nghe.
Em đang ở đâu ?
Ở trên đảo.
Bao giờ về ?
Hắn còn chưa nghe được câu trả lời thì Á Á nãy giờ ở bên cạnh nghe đã níu tay áo hắn, Ba, con muốn nói chuyện với mẹ.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa điện thoại co con gái.
Mẹ, con nhớ mẹ lắm.
Vừa nghe được tiếng mẹ, cô bé Á Á vội kêu lên.
Cục cưng, mẹ cũng nhớ con.
Mẹ, chừng nào mẹ về ?
Lúc hai mẹ con nói chuyện với nhau, Quan Dĩ Thần thật sâu thở ra một hơi.
Con gái ngày thường luôn nói nhớ hắn, thực ra người mà con bé ỷ lại nhất vẫn là mẹ thôi.
Mới một ngày không gặp thì đã nhớ đến mức này rồi.
Nhưng cũng phải thôi, hai mẹ con một ngày 24 giờ luôn dính với nhau, tình cảm sâu đậm đó, tuyệt đối không phải một người cha một tháng không gặp được mấy lần như hắn so được.
Mẹ sẽ về nhanh thôi, Á Á phải nghe lời ba đó.
Dạ.
Sắp đến giờ rồi, đi tắm rồi ngủ đi.
Dạ.
Nghe hai mẹ con tạm biệt nhau, Quan Dĩ Thần lấy điện thoại lại.
Chừng nào về ? Lại hỏi một lần.
Mấy ngày nữa.
Không được.
Trễ nhất là ngày mốt bằng không anh dẫn Á Á đi tìm em.
Sau đó bất kể cô chịu hay không, Quan tổng tài trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó dẫn con gái về phòng tắm rửa.
Chỉ có điều, trước khi ngủ cô bé đòi kể chuyện, lại khiến Quan tổng tài vất vả lên mạng tra xét một hồi.
Đợi đến khi cô bé nhắm mắt ngủ thì đã là 10 giờ tối.
Nhưng nhìn gương mặt say sưa trong giấc ngủ của con, tất cả vất vả của một ngày đều đáng giá.
Hắn đưa tay nhẹ vuốt gò má phúng phính của con, cúi đầu hôn lên trán con một cái, tắt đèn, chỉ giữ lại một ngọn đèn ngủ rồi rời đi nhưng không dám đóng cửa, sợ con thức giấc tìm không được mình.
Một ngày với vai trò người cha, tuy rằng không quá đạt mức yêu cầu nhưng cũng coi như có chút lĩnh ngộ.
****
Tuy Quan Dĩ Thần bảo Trang Lâm phải lập tức trở về, bằng không sẽ đưa con gái đi tìm cô nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn ngoan ngoãn ở nhà trông con mấy ngày.
Từ lúc ban sơ luống cuống chân tay, không biết phải làm gì đến giờ đã dần quen tay hay việc, công việc làm ông bố bỉm sữa của Quan tổng tài cũng coi như đạt tiêu chuẩn.
Đương nhiên, điều này không thể không kể đến công lao của Sầm tiên sinh.
Sợ hắn một mình làm không xong, mấy ngày Quan Dĩ Thần ở nhà chăm con hắn đều cho con gái Nhược Nhược cùng bảo mẫu qua nhà, con gái thì làm bạn chơi cùng với Á Á còn bảo mẫu thì phụ trách một ngày ba bữa cho hai cha con.
Dù sao con nít cũng không thể ăn thức ăn mua ngoài mãi được.
Tuy có bảo mẫu nhưng Á Á vẫn không quen bị người lạ chạm vào vì vậy thay áo, tắm rửa, mặc đồ, cột tóc, kể chuyện trước khi ngủ, những việc này vẫn do Quan tổng tài phụ trách.
Điện thoại di động và laptop của Quan tổng tài mấy ngày nay đều chỉ dùng để lên mạng nghiên cứu các kiểu cột tóc khác nhau cho các bé gái.
Tuy rằng tay nghề chẳng ra làm sao nhưng dù sao cũng không đến nỗi không thể gặp ai..