Chương 47: Anh ta phương diện kia căn bản là không được (1)
'Nếu như ngày nào đó con vô tình chạm mặt người đó, con nên gọi là chú, hay là ba đây?'
Cái gì mà chú hay ba? Nào có phức tạp như vậy chứ? Chỉ cần cô không nói, ai biết được tiểu Quan tiên sinh là con của anh ta?
Cho nên, ngày đó tuyệt không có khả năng tới!
Cho nên, Quan tiểu thư cự tuyệt trả lời câu hỏi có tính giả thiết như vậy. Không có ngày hai người tình cờ gặp mặt, cho dù có, cô còn có Sầm Chí Tề làm bia đỡ đạn!
'Câu hỏi này mẹ có thể không trả lời con nhưng mà...' Tiểu Quan tiên sinh cũng không dễ dàng buông tha cho mẹ mình, 'Nếu như hai người không định đến với nhau, vậy tối hôm qua sao lại để cho người ta lợi dụng?'
'Lợi dụng cái gì chứ?' Quan Mẫn Mẫn lườm con.
'Ngủ mẹ!' Quan Cảnh Duệ không chút khách khí đưa tay chỉ vết dâu tây trên vùng gáy trắng nõn của mẹ, 'Quan tiểu thư, cô vô duyên vô cớ bị người ta chiếm hết tiện nghi.'
Đừng xem thường con nít chuyện gì cũng không biết được không? Cậu cũng không phải như những đứa trẻ khác.
Cái gì?
Quan Mẫn Mẫn cúi đầu, tuy rằng nhìn không thấy chỗ mà con trai chỉ nhưng cô cũng đoán được ít nhiều. Những năm qua xem truyện manga cũng không phải xem chơi.
Nếu như không phải đang đứng trước mặt con trai, Quan Mẫn Mẫn thật sự muốn ngửa cổ kêu trời...
Sầm Chí Quyền đáng ghét kia, lợi dụng cô ngủ say đã đành, tại sao còn phải lưu lại ấn chứng ở chỗ dễ thấy như vậy chứ?
Đợi đã...
Cô chợt nhớ ra, hình như anh ta nói cô chủ động bổ nhào vào anh ta...
'Con sai rồi!' Quan tiểu thư kiêu ngạo vểnh cằm, 'Không phải anh ta ngủ mẹ, là mẹ ngủ anh ta.'
Quan tiểu thư ngủ ai vấn đề này đến cuối cùng đã không quan trọng nữa, quan trọng là Quan Mẫn Mẫn vẫn cảm thấy mình thiệt thòi.
Bảo Sầm Chí Tề đưa con trai đến trường rồi, Quan Mẫn Mẫn chạy thẳng vào toilet của phòng nghỉ, cởi váy ra nhìn chính mình trong gương...
Ngoại trừ những dấu dâu tây quá chói mắt trên cổ ra, dưới gáy, trên vai, xương quai xanh, khắp nơi đều có dấu tích người đàn ông lưu lại, ngay cả đùi cũng không ngoại lệ...
Chẳng lẽ Sầm Chí Quyền tên khốn kiếp kia coi cô như món điểm tâm để gặm sao?
Hôm nay lúc tỉnh lại trong phòng nghỉ của anh ta, bởi vì quá khẩn trương cộng thêm anh ta ở bên cạnh nhìn chằm chằm, hại cô chỉ dám hoảng loạn ở trong chăn mặc quần áo, căn bản không để ý đến những dấu vết lưu lại trên người...
Giờ nhìn thấy thật khiến người ta khiếp sợ!
Chắc là qua mấy ngày nữa cũng chưa tan hết!
Thật quá đáng mà!
Nổi giận đùng đùng mặc lại váy, rồi lại có chút ủy khuất cắn môi!
Sao cô lại xui xẻo như thế chứ? Hai lần kinh nghiệm chuyện ấy trong đời đều xảy ra sau khi say rượu, qua rồi bản thân lại không nhớ được gì! Hoặc nên nói như vầy, sau lần đầu tiên vẫn còn cảm giác đau nhưng lần này, lại hoàn toàn không có chút cảm giác gì!
Rốt cuộc là cô có vấn đề hay anh ta có vấn đề?
Quan Mẫn Mẫn không có thời gian rối rắm vấn đề kia bởi vì giờ đã quá giờ đi làm, nói chuyện với tiểu Quan tiên sinh đã tốn quá nhiều thời gian của cô, phòng thư ký sớm đã cầm một xấp văn kiện dày chờ cô ký tên đứng đó từ lâu...
***
Ký xong xấp văn kiện dầy trên tay thư ký thì cũng đã đến giờ cơm trưa, Lục Tử Duy cũng đã kịp đến tìm cô cùng ăn cơm trưa thuận tiện thảo luận một chút...
Quan Mẫn Mẫn lúc này mới nhớ tới chuyện Sầm Chí Quyền nói với mình tối hôm qua...
'Quan Thiệu Minh không chỉ là tổng giám đốc mà còn là một trong những cổ đông lớn của công ty, bảo bác ấy tự từ chức, được sao?' Quan Mẫn Mẫn có chút rối rắm cắn ông hút nhìn Lục Tử Duy đang ngồi đối diện mình.
Cũng đã dùng xong bữa, Lục Tử Duy đẩy túi hồ sơ nãy giờ vẫn mang bên người đến trước mặt Quan Mẫn Mẫn, 'Thứ sáu, cô chiêu tập một cuộc họp hội đồng quản trị, đến lúc đó, phát phần văn kiện này cho từng cổ đông một...'
'Như vậy được sao?' Quan Mẫn Mẫn tò mò nhì túi văn kiện.
'Dựa vào cá tính của Quan Thiệu Minh, đến lúc đó ở trước mặt nhiều người sẽ cố kỵ thể diện, ông ta nhất định tự động xin ra đi, cô chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được rồi.'
'Nhưng bác ấy là trưởng bối...' Quan Mẫn Mẫn sợ ông túng quá hóa liều.
'Không sau đâu, đến lúc đó tôi sẽ giúp cô. Cô chỉ cần đóng vai tổng tài mặt lạnh là được rồi.'
Kết thúc bữa trưa với Lục Tử Duy quay về phòng thì điện thoại nội bộ vang lên, sau đó là tiếng cô thư ký, 'Quan tiểu thư, có điện thoại của Sầm tổng, dây số người.'
Quan Mẫn Mẫn nghĩ cũng không nghĩ lập tức nói, 'Nói với anh ta tôi không có ở công ty, cả ngày đều không có ở đây.' Nói rồi trực tiếp ngắt máy.
Giờ cô không muốn nói chuyện với người này, chuyện công chuyện tư gì cũng không muốn!
Co không tin anh ta có thể làm gì mình.
Lần đầu tiên bị người ta cự tuyệt thẳng thừng như vậy, sắc mặt Sầm đại boss rất khó coi, thật muốn trực tiếp ném chiếc điện thoại trên tay vào cửa sổ thủy tinh.
Trong thiên hạ này, có thể chọc tức hắn đến vậy, ngoại trừ Quan Mẫn Mẫn chắc là chẳng còn ai.
Trước khi cô đi hắn rõ ràng đã dặn về công ty rồi nhớ gọi điện thoại cho hắn nhưng đừng nói là điện thoại, một tin nhắn cũng không có.
Kết thúc cuộc họp, hắn lập tức gọi điện thoại cho cô, kết quả là không liên lạc được vì vậy mới gọi tới Quan thị, nào ngờ nghe được lại là tin cô không có ở công ty...
Rõ ràng cố ý tránh né hắn! Thật là một cô gái không biết tốt xấu!
'Boss, giám đốc điều hành đã đến văn phòng của ngài.' Khải Văn bước đến báo cáo, ngăn cản xúc động muốn thẳng tiến đến Quan thị bắt cô gái bướng bỉnh kia của hắn.
Quan Mẫn Mẫn ăn trưa xong lại bận rộn suốt một buổi chiều, mãi đến gần sáu giờ mới rời khỏi công ty. Đứng ở cổng công ty đang định đưa tay vẫy một chiếc taxi thì một chiếc xe thể thao đỏ rực đã ngừng trước mặt cô sau đó là gương mặt xinh đẹp của Sầm Tĩnh Di, 'Lên xe, mời bạn ăn cơm.'
Mời cô ăn cơm? Chắc là chẳng có chuyện gì tốt! Quan Mẫn Mẫn nhìn cô gái gương mặt tươi như hoa trên ghế lái, suy nghĩ một chút có nên đi theo hay không.
'Lên xe đi! Cháu của mình chắc chắn sẽ có người trông.' Sầm Tĩnh Di nghiêng người mở cửa cho cô.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Quan Mẫn Mẫn vẫn lên xe.
Nhà hàng là Sầm Tĩnh Di chọn, chính là nhà hàng Andre nổi tiếng với vị đầu bếp chính Giang Chấn Thành nổi tiếng đẹp trai.
Chỗ của hai người ở gần cửa sổ, có thể vừa trò chuyện vừa ngắm phong cảnh.
Đương nhiên ngắm phong cảnh chỉ là phụ bởi vì Sầm Tĩnh Di chưa kịp ngồi xuống đã bắt đầu hỏi cô chuyện tối qua không về.
'Hai người có phải là quá kịch liệt rồi không?' Sầm Tĩnh Di nhìn dấu dâu tây thế nào cũng che không được trên cổ bạn, trên môi ý cười càng sâu.
Trưa nay cô từ miệng Giai Di biết được chuyện này, thật sự kinh ngạc đến hồi lâu không thốt nên lời, vừa kinh ngạc vừa áo não không thôi!
Tại sao hai lần bắt gian đều không có phần cô? Thật muốn nhìn xem vẻ mặt của anh hai lúc đó thế nào!
'Mời mình ăn cơm là vì hỏi chuyện đó?' Quan Mẫn Mẫn ngoảnh mặt ra cửa sổ, sớm đã biết cô nàng này không có ý tốt, lúc ở trên xe không hỏi, sợ cô trở mặt xuống xe đi mất cho nên mới nhịn tới lúc này mới hỏi bởi vì nắm chắc tính tình của cô, chống cự không nổi sự mê hoặc của thức ăn đây mà. Nhưng cô cũng có thể lựa chọn không trả lời.
Sầm Tĩnh Di thoải mái nhấp một ngụm nước chanh mới lên tiếng, 'Anh hai mình, năng lực ở phương diện kia, chắc không tệ phải không?'
Còn không tệ gì chứ? Cô hoàn toàn không có chút cảm giác gì! Quan Mẫn Mẫn hoàn toàn không có ý định trả lời, vẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ không nói một lời.
'Nếu như không lợi hại, sao bạn lại cùng anh hai lên giường? Chẳng lẽ không phải vì nhớ nhung công phu trên giường của anh ấy sao?' Sầm Tĩnh Di mặt không đổi sắc tiếp tục hỏi.
'Mình uống say!' Quan Mẫn Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói.
'Là bạn mượn rượu làm càn sao?'
'Còn lâu nha. Mà bạn có thể đừng hỏi chuyện này nữa được không?' Quan Mẫn Mẫn ngay lúc mình còn chưa phát điên hung hăng nắm chặt nắm đấm, Tĩnh Di còn hỏi nữa, bữa cơm này chắc là không cần ăn rồi!
Nuốt không trôi!
'Được chứ!' Trái với vẻ nóng nảy bực bội của Quan Mẫn Mẫn, Sầm Tĩnh Di điềm nhiên nhún vai, 'Chỉ cần bạn trả lời mình một câu hỏi, mình sẽ không nhắc chuyện này nữa.'
'Câu hỏi gì?' Quan Mẫn Mẫn nhìn bạn bằng ánh mắt khó tin, cô nàng này từ lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy rồi?
'Anh hai mình lợi hại hay Chí Tề lợi hại?'
Thật muốn xỉu! Đáng tiếc là trước khi cô xỉu thì bữa ăn đã được dọn lên, không ăn thì thiệt, vì thế Quan Mẫn Mẫn đợi nhân viên phục vụ dọn xong rời đi thì nhìn Sầm Tĩnh Di thấp giọng nói rành mạch từng chữ, 'Anh hai bạn, phương diện kia căn bản là không được.'
Anh hai cô...không được?
Sao có thể chứ?
Sầm Tĩnh Di đương nhiên không tin lời của Quan tiểu thư! Không được sao còn có thể lưu lại trên người cô dấu vết rõ ràng như vậy chứ?
Quan tiểu thư đây là ăn no phủi mông chạy sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Quan tiểu thư, muốn moi thêm thông tin chắc cũng khó!
Trời đánh tránh bữa ăn, cứ tạm dẹp sự tò mò qua một bên đã!
Cô không tin bằng vào sự thông minh của mình lại điều tra không ra nội tình bên trong.