Chương 52: Rất tiếc nói cho con biết, mẹ con tối nay lại bị người ta ngủ!
Quan Mẫn Mẫn cũng không ngờ là tình cảnh mờ ám giữa cô với Sầm Chí Quyền lại bị người ta bắt tại đương trường, hơn nữa đối phương lại chính là anh hai cô! Cô xấu hổ liếc nhìn người anh mặt không chút biểu cảm đối diện mình rồi lặng lẽ dời mắt đi...
Chẳng lẽ anh hai cũng ở chỗ này sao?
Sầm Chí Quyền chẳng thèm để ý đến sự châm chọc của hắn, ôm cô gái nãy giờ không dám ngẩng đầu lên nhìn người đi ra khỏi thang máy. Quan Mẫn Mẫn cho dù không muốn cùng đi với anh ta nhưng anh hai đang ở trước mặt, cô không dám gây rối thêm.
Thật sự không biết sau này có cô gái nào dám theo anh hai không nữa! Người gì mà còn đáng sợ hơn cả Sầm Chí Quyền!
Lúc hai người đi ngang qua Quan Dĩ Thần, hắn lần nữa lên tiếng, 'Lần này, lại muốn phụ trách?'
Rất rõ ràng, câu này là nói với Sầm Chí Quyền!
Sầm Chí Quyền liếc hắn một cái, 'Sao hở? Không muốn làm trưởng bối?'
Nếu như hắn cưới Quan Mẫn Mẫn, Quan Dĩ Thần đương nhiên sẽ trở thành anh vợ của hắn bất kể hắn có muốn hay không, có thừa nhận hay không. Hắn cũng đã không ngại bị giáng một bậc, Dĩ Thần còn ngại cái gì chứ?
Quan Dĩ Thần nhếch môi, 'Cậu nói thử xem.'
Đây không phải là chuyện hắn có muốn hay không, nói không chừng ngay từ chỗ nhạc phụ đại nhân hắn còn thuyết phục không xong, muốn cưới được vợ, vẫn còn xa xôi lắm...
Chuyện trước đây vốn không có vấn đề gì nhưng hiện giờ thì khó nói lắm, có một số chuyện, cho dù nhà họ Sầm nhiều tiền nhiều quyền đến đâu cũng không có cách.
Nhưng, chuyện này cũng không đến lượt hắn lo lắng!
'Chuyện của tôi tôi sẽ tự giải quyết.'
'Tùy cậu thôi.' Chuyện hắn cương quyết muốn làm, ai mà cản nổi?
Đoạn đối thoại của hai người, thực ra Quan Mẫn Mẫn nghe hiểu, nhất là khi anh cô nhắc đến "phụ trách"!
Sầm Chí Quyền chắc sẽ không thật muốn cùng cô kết hôn cho nên mới luôn bám riết không tha đấy chứ? Hơn nữa giờ còn đưa cô đến căn hộ của mình...
Không cho Quan Mẫn Mẫn có thời gian suy nghĩ nhiều, Sầm Chí Quyền đã ôm cô đi về phía hành lang bên trái...
Quan Mẫn Mẫn quay đầu, muốn quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút đợi lát nữa muốn trốn thì nên đi đường nào nhanh nhất, không ngờ lại nhìn thấy cửa một căn hộ ở hành lang bên trái chợt mở ra, một cô gái mặc áo ngủ, mái tóc dài tán loạn xõa sau lưng xông ra...
Cô gái rõ ràng cũng không ngờ sẽ gặp phải người khác, bước chân chợt khựng lại, bàn tay vốn đang cầm một chiếc ví theo phản xạ bản năng giấu ở phía sau, lúc ánh mắt khiếp sợ của cô gái lướt qua Quan Dĩ Thần, giống như nghĩ ra điều gì, lập tức xoay người chạy vào phòng như cơn gió, lại còn dùng sức sập cửa lại.
Hành lang lại trở về im lặng!
Sầm Chí Quyền rõ ràng cũng đã nhìn thấy cô gái kia, hắn lùi lại một bước, ghé miệng sát vào tai Quan Dĩ Thần, 'Kim ốc tàng kiều?'
Quan Dĩ Thần không trả lời, thẳng tắp đi vào thang máy.
Quan Mẫn Mẫn thực sự rất muốn đi cùng Quan Dĩ Thần nhưng cô không có cái gan đó, chỉ đành ở trong lòng không ngừng oán trách bản thân tại sao cô không có một người anh biết thương em gái nhỉ?
Nhưng cho dù anh hai cô thương em gái thì đối tượng cũng không phải cô mà là chị ba cô mới đúng!
Mà vừa nãy cô gái cầm ví bước ra ngoài kia là ai nhỉ? Xem ra tuổi còn trẻ lắm, bộ dạng cực mềm mại đáng yêu, quả thực là tình nhân lý tưởng trong mắt rất nhiều đàn ông...
Quan Mẫn Mẫn có lúc cũng thật bội phục chính mình, lúc này thân hãm trong hiểm cảnh mà vẫn còn suy nghĩ chuyện của người khác, mãi cho đến khi bị người nào đó đè lên cánh cửa cô mới từ những suy nghĩ miên man kia hoàn hồn lại...
'Nghĩ gì mà xuất thần vậy?'
Ánh mắt Sầm Chí Quyền đăm đắm khóa trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, chuyên chú tới cực điểm.
'Anh có thể đừng đè em như vậy không?' Hai tay cô chống nơi ngực hắn, định đẩy hắn cách xa mình một chút.
'Sợ sao?' Cô càng kháng cự, hắn càng cố ý muốn dùng sức bức cô, một tay còn thân mật vuốt ve đôi môi sưng đỏ của cô.
Giờ đã trở về địa bàn của hắn, hắn muốn thế nào thì thế ấy, tuyệt đối không có ai ngăn cản nổi.
Hoàn toàn bị vây hãm trong khí tức của người đàn ông, đầu óc Quan Mẫn Mẫn có chút choáng váng...
'Em...em phải gọi điện thoại về nhà...' Muộn như vậy cô còn chưa về nhà, ở nhà tiểu Quan tiên sinh chắc là lo lắng lắm.
'Nhà em ngoại trừ em ra, còn có ai?' Nghe cô nói vậy, Sầm Chí Quyền ngược lại bắt đầu nghiêm túc trở lại, nghiêm giọng chất vấn.
Bảo cô từ chỗ Chí Tề dọn ra ngoài là vì không muốn hai người tiếp tục ra vào cùng một mái nhà. Giờ lại có thêm ai nữa?
Ý thức mơ hồ của Quan Mẫn Mẫn bởi vì câu chất vấn của hắn mà tỉnh táo trở lại...
'Tĩnh Di, em muốn gọi cho Tĩnh Di, bọn em đã hẹn tối nay...'
Đúng là toàn những chuyện không đâu!
Sầm Chí Quyền lấy điện thoại từ trong túi ra, ở ngay trước mặt cô gọi cho Sầm Tĩnh Di, điện thoại thông rồi chỉ nói một câu, 'Mẫn Mẫn tối nay ở chỗ anh, không về nhà!' Sau đó trực tiếp ngắt máy.
Mà bên kia, đang cùng tiểu Quan tiên sinh chơi trò chơi nhận được cú điện thoại kỳ lạ như vậy, Sầm Tĩnh Di ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại trên tay hồi lâu mới quay sang tiểu Quan tiên sinh cũng đang nhìn mình không chớp mắt, 'Rất tiếc phải báo cho con biết, mẹ con tối nay lại bị người ta ngủ nữa rồi!'
Lại bị người ta ngủ?
Mẹ của Quan Cảnh Duệ cậu sao lại có thể để người ta ngủ hết lần này đến lần khác?
Nghe Sầm Tĩnh Di nói vậy, Quan Cảnh Duệ mất cả phút mới hoàn hồn lại, lúc này trên gương mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc và tức giận.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc có vẻ mặt như vậy, Sầm Tĩnh Di đưa tay huơ huơ trước mặt cậu nhóc nhưng lập tức bị cậu đẩy ra, giọng ghét bỏ, 'Đừng làm rộn, con đang suy nghĩ.'
Sầm Tĩnh Di bĩu môi, 'Nghĩ gì vậy? Nghĩ xem làm sao cứu mẹ trở về sao? Cô khuyên con đừng suy nghĩ hão huyền nữa bởi vì cô cũng không biết mẹ con bị người ta bắt tới chỗ nào...nữa.'
Vốn định nói bị người ta bắt đi XXOO nhưng nghĩ lại tiểu Quan tiên sinh tuổi còn quá nhỏ, cuối cùng vẫn dừng lại.
'Nhà họ Sầm của cô xấu lắm!' Tiểu Quan tiên sinh bất mãn lườm một vị Sầm tiểu thư nào đó.
'Đừng có vơ đũa cả nắm nha! Cô tuy họ Sầm nhưng nếu thực sự có người dám bắt nạt mẹ con, cô nhất định sẽ đứng về phía hai mẹ con.' Sầm Tĩnh Di vỗ ngực hùng hồn nói.
'Cô nói đó nha.'
'Cô nói đó.'
'Được, tạm tin cô một lần.' Quan Cảnh Duệ đứng lên, nhìn con Xù đang ngủ say sưa trên sofa huýt sáo một tiếng, con Xù lập tức bật dậy, chạy tới bên cạnh chủ.
'Con đi đâu?' Sầm Tĩnh Di nhìn theo bóng một người một chó, có cảm giác mình bị bỏ rơi.
'Về phòng, làm chuyện đại sự.' Tiểu Quan tiên sinh đầu cũng không ngoảnh lại đáp.
***
Mà khi tiểu Quan tiên sinh về phòng làm chuyện đại sự thì ở bên này, mẹ của cậu suýt nữa thì bị người ta ăn!
Đúng vậy! Suýt nữa! Chỉ kém một chút! Khi y phục trên người đã bị bóc ra một nửa thì điện thoại tư nhân của hắn bắt đầu đổ chuông không ngừng.
Cũng may mà có cú điện thoại này nên Quan Mẫn Mẫn mới thoát được một kiếp.
Nhưng, hắn rất không kiên nhẫn đón nghe sau đó nhanh nhẹn chỉnh lại y phục, nhìn cô gái vẫn đang trốn trên giường nói hắn có chuyện ra ngoài, bảo cô ngoan ngoãn ngủ sau đó thì đi mất.
Nói đùa sao, anh ta bảo cô ngủ thì cô phải ngủ sao?
Cô vốn không muốn theo anh ta về đây, giờ người cũng đã đi rồi, cô không đi mới là đồ ngốc!
Sự thực đã chứng minh, cô đúng là đồ ngốc!
Người đàn ông kia muốn cô ngủ lại đây, vậy cô cho dù là Tôn Ngộ Không cũng không trốn khỏi bàn tay của Phật Như Lai bởi hắn đã khỏa cửa bằng điện tử mà điện thoại và túi xách của cô đều đang ở trên xe của hắn.
Giằng co suốt buổi tối Quan Mẫn Mẫn vừa mệt vừa đói, cuối cùng rúc người trên sofa ngủ mất.
***
Một giờ sáng, đêm vắng người thưa.
Sầm Chí Quyền và Sầm Chí Vũ nối bước nhau rời khỏi cục cảnh sát, đi đến bãi đỗ xe, cùng nhau lên xe.
'Của bạn gái?' Sầm Chí Vũ nhìn chiếc túi xách kiểu nữ đặt ở sàn xe chỗ ghế phụ lái, nhấc lên nhàn nhạt hỏi.
Sầm Chí Quyền đón lấy, ném nó ở băng sau, cũng không nói đúng sai, chỉ nhìn sang cánh tay phải đang bị thương của hắn: 'Vết thương của em có cần đi bệnh viện xử lý không đấy?'
Sầm Chí Vũ là em trai ruột của hắn, nhỏ hơn hắn hai tuổi, hai anh em trước giờ tình cảm rất tốt. Khi hắn về nước tiếp nhận tập đoàn Anh Hoa, đứa em này vẫn một mực cùng hắn tiến lui, cùng hắn xông ra một mảnh trời, giờ khi hắn quay về tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, Chí Vũ cũng theo hắn cùng về, chuẩn bị tiếp nhận chức giám đốc hành chính, toàn lực hỗ trợ hắn trong công việc.
Tính cách Chí Vũ trước giờ trầm ổn hướng nội, không thích xuất đầu lộ diện thế nhưng tối nay ở quán bar lại đánh nhau với người ta để rồi bị đưa đến sở cảnh sát. Bởi không muốn các vị trưởng bối trong nhà biết được nên mới gọi điện cho hắn đến sở cảnh sát bảo lãnh về.
'Không cần đâu.' Sầm Chí Vũ nhìn xuống chỗ vết thương nơi cánh tay được băng bó sơ sài của mình, cũng không chảy máu nữa, chút vết thương ngoài da này cũng không đáng gì.
Chỉ có điều, vết thương được quấn băng thành hình nơ con bướm thế này thì...
Sầm Chí Quyền chỉ liếc mắt về phía cánh tay của hắn một cái rồi không nói gì thêm, nhấn chân ga rời đi.