Chương 54: Sao trong nhà lại có tiếng trẻ con? (1)
Quan Mẫn Mẫn mơ mơ màng màng tỉnh lại là bởi vì bụng dưới truyền đến từng trận quặn quặn đau. Cô mơ màng mở mắt ra, định xoay người lại mới phát giác thân thể bị giữ chặt lấy, nhất là hai chân, như bị ai khóa chặt, cô theo phản xạ bản năng đá một cái...
'Còn sớm, ngủ thêm chút nữa.' Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông, lúc này Quan Mẫn Mẫn mới nhận ra mình đang ở chỗ nào.
'Em muốn xuống giường.' Trong giọng nói của cô không giấu được sự sốt ruột lẫn với lo lắng.
'Sợ cái gì?' Sầm Chí Quyền thả cô ra.
Có được tự do, Quan Mẫn Mẫn vội vàng ngồi dậy, vén chăn lên...
Dưới chăn, người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, thân thể rắn chắc gần như hoàn mỹ cứ thế lọt vào mắt cô nhưng lúc này Quan tiểu thư đã vô tâm tình thưởng thức bởi vì cái mà cô chú ý chính là...
Bắp đùi trắng noãn dưới làn áo sơ mi đã dính một mảng máu, một màu đỏ chói mắt! Mà vừa nãy sít sao dán vào đùi cô chính là...
Ánh mắt Quan Mẫn Mẫn không kìm được dời xuống, quả nhiên, trên đôi bắp đùi rám nắng rắn rỏi kia nhìn thấy một vết máu nho nhỏ...
Quan Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy toàn thân mất hết khí lực, đầu óc một mảnh trống rỗng!
Mới sáng sớm, sao lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ thế này hở trời?
Mà Sầm Chí Quyền nhìn thấy vẻ mặt khác thường của cô, theo tầm mắt cô nhìn xuống...
Khi thấy vết máu trên đùi mình, lại thấy dưới tà áo sơ mi và drap giường, hắn thật sự cũng hết lời để nói!
'Ai...ai kêu anh ôm em ngủ làm gì!'
Một cơn đau quặn nữa kéo Quan Mẫn Mẫn trở về với thực tế, khi thấy vẻ mặt hoàn toàn không biết nói gì của người đàn ông, vốn định trách một câu cuối cùng giọng nói lại biến thành yếu ớt và có chút ủy khuất.
Nếu như không phải anh ta ôm cô chặt như vậy, lúc nãy cô sẽ không có động tác lớn như vậy, kết quả sẽ không...
Chẳng lẽ cô phải trách loại băng vệ sinh mà hắn nhờ mua dùm chất lượng quá tệ sao? Chẳng phải trong quảng cáo luôn nói ngủ hay làm gì cũng sẽ không thấm sao? Kết quả chẳng những thấm mà còn thấm rất khó coi...
Đúng vậy, đúng là lỗi của hắn! Là hắn cứng rắn muốn ôm cô ngủ! Nhưng gặp phải những chuyện tế nhị thế này, hắn thực sự không có chút kinh nghiệm nào, làm sao biết chuyện sẽ xảy ra như thế...
'Có muốn anh ôm em vào phòng tắm không?' Hắn thu hồi tầm mắt, hỏi.
'Không cần.' Quan Mẫn Mẫn lầu bầu.
Hắn cũng không ép, bước xuống giường trước, 'Anh bảo người mang đồ mới đến đây.'
Khoác áo ngủ vào, hắn ra ngoài gọi điện thoại, vừa nói xong thì điện thoại lại vang, là Khải Văn, Sầm Chí Quyền ấn phím đón nghe, 'Cuộc họp sáng nay bắt đầu muộn một giờ.'
Mười một giờ sáng nay hắn có một cuộc họp quan trọng nhưng nhìn thời gian xem ra là không kịp.
'Boss, máy chủ phòng công nghệ của Sầm thị bị người ta hack.'
Giọng nói sốt ruột của Khải Văn từ điện thoại truyền đến một cách rõ ràng.
Sầm Chí Quyền vừa nghe điện thoại vừa cúi đầu liếc về chỗ vừa nãy bị dính máu trên chân lại nhìn về phía cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt...
Quan Mẫn Mẫn mới vừa vào, chắc sẽ không ra nhanh như vậy. Nhưng chuyện ở công ty cũng rất khẩn cấp! Hắn có thể xem như bản thân tự chuốc lấy phiền không? Thật sự là...
Suy nghĩ một chút, hắn chỉ đành về phòng lấy một chiếc khăn sạch, đến nhà bếp thấm ướt, sau khi lau vết máu trên chân xong thì vội vàng thay một bộ quần áo mới, lại quay về phòng tắm đưa tay gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì nhưng hắn biết, cô nghe thấy.
'Mẫn Mẫn, anh đi công ty trước, quần áo lát nữa sẽ có người mang đến, xem kỹ rồi hẵng mở cửa.'
Dặn xong, đại boss toàn thân có chút không tự tại rời đi.
***
Sầm thị Thương nghiệp phát triển đến hôm nay gần như đầu tư vào đủ các lĩnh vực các ngành nghề, đương nhiên cũng có phòng công nghệ thông tin chuyên phụ trách bảo vệ tường lửa, chống virus và khai thác thông tin.
Những năm qua cũng có không ít hacker có ý đồ xâm nhập hệ thống máy chủ của công ty, hoặc là vì muốn lấy trộm những thông tin thương nghiệp cơ mật hoặc là chỉ đơn thuần được nổi tiếng nhưng chưa có ai thực sự phát được tường lửa của họ.
Nhưng lần này lại có người thành công!
Hơn nữa còn để lại lời nhắn trên máy chủ của phòng công nghệ: "Tường lửa của các vị quá yếu kém! Hy vọng các vị sớm tăng cường phòng vệ. Hôm nào vui tôi sẽ ghé lại xem thử.", còn đính kèm "Phần mềm hướng dẫn tăng cường phòng vệ cho tường lửa version xxx".
Tên hacker này thật sự rất rêu rao! Ai đời xâm nhập máy chủ rồi lại còn lưu lại một phần mềm tăng cường phòng vệ tường lửa?
Thế nhưng đám kỹ sư vi tính tinh anh của hắn lại mất gần mười tiếng đồng hồ vẫn chưa phá được chương trình của tên hacker kia cho nên chuyện này mới truyền tới tai Khải Văn, Khải Văn lo lắng sự tình trở nên nghiêm trọng nên lập tức báo lại với boss, càng nghiêm trọng hơn là..
Ngoại trừ phòng công nghệ còn có hệ thống vi tính của phòng nhân sự bị xâm nhập, hơn nữa còn bị chỉnh sửa đến không còn hình dáng, muốn sửa lại lại tạm thời chưa có cách phá chương trình cài đặt mà tên hacker kia đang chạy.
Thật sự rất mất mặt!
Sầm Chí Quyền trước giờ rất ít khi mắng người, chỉ cần ánh mắt quét một vòng là đủ khiến mọi người thần phục nhưng hôm nay sau khi tới công ty, chứng kiến đám thủ hạ tinh anh của mình mất nửa ngày trời vẫn chưa phá được chương trình thì giận đến tái mặt, hạ lệnh trong vòng một giờ nhất định phải khôi phục lại như cũ rồi tức giận quay lại văn phòng của mình, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, hắn còn cần họ còn lưu lại ở Sầm thị làm gì?
Quay về văn phòng chuyện đầu tiên đương nhiên không phải là gọi điện thoại tìm cứu binh mà là vào phòng nghỉ tắm một cái sau đó mới là tìm cho được tên hacker rêu rao kia...
***
Biết Sầm Chí Quyền có chuyện phải rời đi trước, Quan Mẫn Mẫn cũng không vội vàng, làm vệ sinh xong thì cũng là lúc phòng quản lý đưa quần áo đến cho cô, vì không để người khác nhìn thấy bộ dáng quần áo không chỉnh của mình, cô chỉ mở cửa hờ, lấy xong quần áo thì lập tức đóng cửa, ăn mặc chỉnh chu rồi rời đi.
Nhưng đợi đến khi cô tiêu sái đóng cửa rồi mới vụt nhớ ra, hiện giờ trên người cô không có một đồng, túi xách và điện thoại đều đang ở trên xe của Sầm Chí Quyền. May mắn cho cô là xuống phòng quản lý ở tầng trệt mượn được điện thoại gọi cho Tĩnh Di, bảo cô qua đón mình.
Khoảng nửa giờ sau Sầm Tĩnh Di mới lái xe đến, Quan Mẫn Mẫn vừa lên xe thì Sầm Tĩnh Di đã ném một vật vào lòng cô, cầm lên xem, là một tuýp kem che khuyết điểm.
'Không cần nói, tình hình chiến đấu rất dữ dội đúng không?' Sầm Tĩnh Di một tay đặt lên vô lăng tay kia đáp trên vai Quan Mẫn Mẫn, nhìn dấu hôn rõ ràng trên cổ cô thì không nhịn được trêu, 'Xem ra anh hai mình đã trở lại vai chính, hơn nữa còn hết sức tận tâm nha!'
Cô biết mà, bằng vẻ ngoài cường thế của anh hai sao lại có thể xem được mà dùng không được chứ? Muốn đối phó với một Quan Mẫn Mẫn nho nhỏ căn bản không thành vấn đề, còn không đem cô ép đến nỗi không xuống nổi giường cũng coi như rất nhân từ rồi.
'Gần đây bạn không cần bay sao?' Quan Mẫn Mẫn không muốn tiếp tục nghe cô nói nhảm vì vậy dời đi đề tài nhưng khi nhìn vào kính chiếu hậu thấy trên cổ mình từng dấu từng dấu hôn không làm sao che dấu được thì vừa thẹn vừa giận.
Thật sự rất quá đáng mà! Lần nào cũng xem cổ cô như điểm tâm để gặm sao? Rốt cuộc cô đắc tội anh ta chỗ nào?
'Ừ, nghỉ phép. Tối nay mình không rảnh giúp bạn coi chừng tiểu Quan tiên sinh rồi.'
'Đi đâu?'
'Đi Hồng Kông casting.'
'Cái gì?' Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc quay sang nhìn cô.
'Lương của tiếp viên hàng không thấp quá, không có cách nào, chỉ có thể đi casting quay quảng cáo.'
'Bạn định vào giới giải trí sao?' Tuýp kem trên tay Quan Mẫn Mẫn trực tiếp rơi xuống đất.
Gia quy của nhà họ Sầm rất nghiêm, tất cả con cháu họ Sầm đều không được tiến vào giới giải trí bằng không sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Chỉ cần nhìn kết cục của Sầm Chí Tề là biết, hắn sống chết không chịu từ bỏ sở thích của mình cho nên chỉ đành không về nhà.
Chẳng lẽ cô cũng muốn bị đuổi khỏi nhà giống vậy sao?
Cô nàng phá sản bướng bỉnh bĩu môi, 'Ai sợ ai? Mình mới không thèm về cái nhà đó.'
Được thôi! Bạn cô có khả năng, có dung mạo, có dũng khí, đương nhiên có quyền lợi...tùy hứng.
***
Quan Mẫn Mẫn về công ty, thay một bộ trang phục công sở sau đó đi đến phòng họp, suýt nữa thì co quên hai ngày trước Lục Tử Duy có nói với cô muốn hôm nay mở một cuộc họp hội đồng quản trị.
Đợi đến khi Quan Mẫn Mẫn vào tới phòng họp thì mọi người đã tề tựu, chỉ thiếu mỗi cô.
Người chủ trì cuộc họp là cô nhưng chủ đạo trong cuộc họp này lại là Lục Tử Duy.
Tất cả đều giống với lần trước anh ta đã nói với cô, phần văn kiện chứng minh Quan Thiệu Minh tự tiện thay đổi nhà cung ứng vì để thu về một khoản lợi ích không nhỏ đến tay từng cổ đông thì Quan Thiệu Minh biến sắc hẳn, tức giận trực tiếp xông đến trước mặt Quan Mẫn Mẫn vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói ông không chỉ là tổng giám đốc hơn nữa còn là bác của cô, vì Quan thị cúc cung tận tụy mấy mươi năm, giờ cô vì chuyện nhỏ này mà không cho ông chút mặt mũi nào, loại công ty này ông không muốn tiếp tục ở lại nữa.
Lần trước giảm biên chế đã loại đi đứa con trai chỉ biết ngồi không nhận lương của ông rồi, giờ còn dám đem đao gác lên cổ của ông nữa sao?!
Quan Thiệu Minh cho rằng bằng vào tư chất của Quan Mẫn Mẫn, chắc chắn sẽ không dám thể hiện sự cường thế trước mặt mình mà giữ ông lại.
Chỉ tiếc là, đối mặt với thái độ hung hãn của ông, Quan Mẫn Mẫn từ tốn đứng dậy, vẻ mặt thành khẩn 'Cháu với ba và công ty đều rất cảm ơn sự tận tụy của bác bao nhiêu năm qua, giờ chắc cũng là lúc thích hợp để bác nghỉ ngơi rồi.'
Trước mặt bao nhiêu người ở đây, Quan Thiệu Minh có chút há miệng mắc quai, tức đến suýt nghẹn thở. Lúc cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục rời đi chỉ còn lại Quan Mẫn Mẫn và Lục Tử Duy.