Chương 87: Mẫn Mẫn, đến đón con Xù của bạn về! (1)
Năm phút sau, khi Quan Mẫn Mẫn rửa mặt xong bước ra, một ly sữa nóng hổi đã được đưa đến.
Chỉ mấy ngụm lớn đã hết sạch ly sữa mà vẫn còn thòm thèm liếm môi, động tác này, rõ ràng chỉ là phản xạ bản năng nhưng nhìn trong mắt người đàn ông lại là trần trụi khiêu khích...
'Anh nếm thử xem có ngon không...' Người đàn ông khàn giọng nói, thân hình cao lớn khom xuống hôn lên chiếc miệng nhỏ thơm nồng vị sữa kia...
Đợi đến khi hắn rốt cuộc chịu buông tha cô thì đã là một giờ sau...
Đương nhiên, Sầm tiên sinh chắc chắn không chỉ là hôn đơn giản như vậy, có ai hôn mà cần đến hơn một giờ không?
Đàn ông hôn một cô gái nhiều nhất là năm phút, dưới tình huống cho phép tuyệt đối sẽ có hành động tiếp theo, huống gì họ hôn nhau trên giường, thiên thời địa lợi, không làm mới không phải đàn ông.
Quan Mẫn Mẫn mệt đến nhũn người ra, lại đói đến đầu váng mắt hoa.
Có một ly sữa thôi, có thể chống đỡ nổi một loạt vận động kịch liệt lâu như vậy không?
Mà đầu sỏ, Sầm tiên sinh, coi như vẫn còn chút lương tâm, mang quần áo của cô đến tận giường, từng chiếc từng chiếc giúp cô mặc vào, mặc áo con cũng còn đỡ nhưng khi hắn giúp cô mặc quần con, mặt cô đỏ như thiêu!
Tuy rằng hai người quan hệ đã rất thân mật nhưng chuyện tế nhị như vậy, cô vẫn rất xấu hổ nha.
Huống gì, không chỉ giúp cô mặc quần áo mà bản thân còn tranh thủ ăn không ít đậu hũ...
Tình cảnh đó quả thực...
...xấu hổ đến không chịu nổi.
Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, hai người đến thẳng nhà hàng, nếu không bổ sung thể lực nữa chắc chắn sẽ chịu không nổi.
***
Sầm Tĩnh Di nắm tay Quan Cảnh Duệ từ lối đi dành cho khách nhập cảnh, hai người mặc đều là hàng hiệu, trên đầu đội mũ lưỡi trai mang kính mát, cả người lớn lẫn đứa bé nhan sắc đều là cực phẩm, thu hút được vô số ánh mắt ngoái lại.
Mặc kệ ánh mắt tò mò của nhiều người, Sầm đại tiểu thư và tiểu Quan tiên sinh trấn tĩnh tự nhiên hòa vào dòng người, đi về phía cổng sân bay.
'Đại tiểu thư, lão thái gia bảo cô về nhà một chuyến.'
Hai người vừa nói vừa cười bước đi thì bất ngờ bị hai người đàn ông trong bộ tây trang màu đen chặn lại. Sầm Tĩnh Di thoáng ngẩn người bàn tay đang nắm tay Quan Cảnh Duệ siết chặt hơn, 'Tránh ra.'
Giọng nói mang theo một tia tức giận không dấu diếm. Mục đích lão thái gia bảo cô về nhà quá rõ rồi, khi bước chân vào ngành quảng cáo này, cô biết sớm muộn gì ông cũng cho người đi tìm mình, cô cũng không phải sợ ông chỉ là hôm nay dẫn theo Quan Cảnh Duệ, không có sự đồng ý của Quan Mẫn Mẫn, cô không thể tự tiện dẫn đứa nhỏ về.
Tuy lão thái gia còn chưa biết đến sự tồn tại của cậu nhóc nhưng nếu như nhìn thấy cậu khó mà tránh khỏi hoài nghi.
'Xin lỗi đại tiểu thư, lão thái gia bảo chúng tôi nhất định phải đưa cô về, xin cô thông cảm.'
Hai người đàn ông cao lớn ép sát tới hai bước, Quan Cảnh Duệ ôm con Xù trong tay lùi về sát bên cạnh Sầm Tĩnh Di, 'Chị, chúng ta phải làm sao đây? Em sợ quá!'
Sợ?! Còn có người khiến cho Quan Cảnh Duệ cậu sợ sao? Có cần diễn sâu vậy không? Sầm Tĩnh Di cắn môi, 'Tôi đưa thằng bé này về rồi lại về gặp ông.'
Hai người kia vẫn không lùi bước, 'Lão thái gia nói đưa đứa nhỏ cùng đi.'
Đưa đứa nhỏ đi cùng là ý gì? Lão thái gia đã biết đến sự tồn tại của thằng bé rồi sao? Hay là chỉ vì không muốn cô trốn cho nên mới bảo cùng mang về.
Xem ra hôm nay cô không về là không được rồi.
'Nếu như lão thái gia nhớ tôi như vậy, vậy tôi theo các anh về.' Hảo hán không chịu thiệt trước mắt! Cô tháo mắt kính xuống, nhìn cậu nhóc đang giả vờ đáng thương bên cạnh mình, 'Theo chị về nhà chơi một chuyến, được không?'
Đôi mắt to tròn của Quan Cảnh Duệ đảo nhanh sau lớp kính râm, 'Được.'
Xe sớm đã chuẩn bị sẵn, hai người lên xe xong, ấn nút đóng kiếng cách ly lại.
'Hình như con rất vui?' Cô vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Quan tiểu thư vừa nhìn cậu nhóc vẻ mặt hào hứng bên cạnh.
Sớm đã tháo kính râm xuống, chiếc mũ lưỡi trai đội ngược trên đầu, môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt cực đắc ý, 'Rốt cuộc cũng có cơ hội thám thính nhà họ Sầm, đương nhiên là hào hứng rồi.'
Cái gì gọi là thám thính nhà họ Sầm? Nếu như để lão thái gia nghe được, nhất định sẽ quật cho cậu một gậy...
'Lát nữa con an phận một chút cho cô, đừng gây chuyện, có nghe rõ không?' Điện thoại của Quan Mẫn Mẫn thật lâu không ai đón nghe, Sầm Tĩnh Di có chút sốt ruột.
Nếu như cậu nhóc này gây ra chuyện gì ở nhà họ Sầm, cô lấy gì đền cho ba mẹ người ta đây?
Tự bản thân cô còn khó bảo toàn, chẳng lẽ đợi đến khi xảy ra chuyện mới quát lên 'Nó là cháu cố bảo bối của ngài, đừng động đến nó!' hay sao?
'Chẳng lẽ con trong mắt cô chỉ là một thằng nhóc suốt ngày chỉ biết gây rối sao?' Tiểu Quan tiên sinh rất không vui nói.
'Đương nhiên không phải. Nhưng lát nữa nếu không cần con nói thì tuyệt đối đừng nói, để cô nói. OK?' Cô đưa tay véo nhẹ má thằng bé, điện thoại của Quan Mẫn Mẫn rốt cuộc có người đón nghe nhưng người nghe điện lại khiến tay Sầm Tĩnh Di run lên...
'Chuyện gì?' Giọng Sầm Chí Quyền nhàn nhạt truyền vào tai, Sầm Tĩnh Di chỉ đành lấy hết can đảm nói, 'Điện thoại của Mẫn Mẫn sao lại ở chỗ anh?'
Mẹ ơi, cô đưa Quan Cảnh Duệ đến Hồng Kông kiếm tiền, chẳng lẽ cô nàng này với anh trai cô suốt ngày cùng nhau sao? Thật sự là...
Lúc nghe tiếng người đàn ông truyền từ điện thoại ra, cậu nhóc cũng ghé sát lại...
'Có chuyện gì nói với anh được rồi.' Sầm Chí Quyền ngoảnh nhìn sang, Quan Mẫn Mẫn đang đi về phía hắn.
'Mẫn Mẫn đâu rồi anh?' Sầm Tĩnh Di đưa tay bụm miệng Quan Cảnh Duệ, chỉ sợ cậu nhóc đột nhiên nói điều gì không nên nói.
'Rốt cuộc có chuyện gì?' Giọng Sầm Chí Quyền nghiêm hơn mấy phần.
Từ xa Quan Mẫn Mẫn đã nhìn thấy đại boss đang cầm điện thoại của mình, như nghĩ ra có lẽ là điện thoại của ai, cô vội bước nhanh qua, 'Điện thoại của em? Ai vậy?'
Sầm Chí Quyền không nói, chỉ đưa điện thoại cho cô.
Vừa nhìn thấy tên Tĩnh Di, Quan Mẫn Mẫn có chút khẩn trương, lo lắng không biết con trai mình gây ra chuyện gì, cố gắng giữ cho giọng mình giống như bình thường nhưng vẫn không giấu được một tia run rẩy, 'Tĩnh Di, đi Hồng Kông về rồi sao?'
Không phải nói chuyến bay tối nay sao? Hy vọng không phải lúc này quay về thì tốt rồi.
Đáng tiếc ước mơ vẫn luôn là mơ ước, sợ cái gì thì gặp ngay cái đó!
'Mẫn Mẫn, giờ bạn tới nhà lớn họ Sầm đưa con Xù của bạn về, mình không rảnh để chăm nó!'Hy vọng trước khi cô về đến nhà thì đã thấy Quan tiểu thư đứng ở trước cửa chờ cô sau đó đón hai con vật cưng này về nhà dùm.
Chiếc điện thoại trong tay Quan Mẫn Mẫn suýt nữa thì rơi xuống đất mà đầu bên kia, Sầm Tĩnh Di đã chủ động ngắt điện thoại bởi vì cậu nhóc ở trong lòng cô đã bắt đầu làm loạn...
Cô thả tay ra, 'Cả nhà cháu làm dì mệt muốn chết. Mau về nhà nhận ba mẹ đi!'
'Giờ con không muốn nhận.' Quan Cảnh Duệ bĩu môi.
'Tại sao chứ?'
'Không muốn thì không muốn thôi.' Cậu nhóc cao ngạo hếch cằm.
Sầm Tĩnh Di đột nhiên thấy đau đầu quá! Nhưng bên này Quan tiểu thư càng đau đầu hơn!
'Tĩnh Di nói không rảnh giữ con Xù, em đi đón nó về trước.' Lúc này cô nào có tâm tư ăn cơm nữa, cầm lấy túi xách định đi, 'Giờ anh đi công ty trước đi, em ngồi taxi là được rồi!'
Chỉ mong đại boss có cuộc họp nào quan trọng không thể văng mặt được thì tốt!
'Chiều nay anh rảnh, đưa em đi.' Đại boss sao lại không nghe ra ý thoái thác trong câu nói của cô chứ? Nói rồi hắn vẫy tay ra hiệu nhân viên phục vụ tính tiền.
Một con chó thôi mà khẩn trương như vậy, hắn cũng muốn biết xem rốt cuộc là loại chó gì!
Về nhà lớn họ Sầm sao? Vừa khéo hắn cũng định đến đó một chuyến.
Nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, Quan Mẫn Mẫn biết ngay chuyến đi này hắn nhất định sẽ theo cô đến cùng rồi!
Quan Mẫn Mẫn không biết mình ra khỏi nhà hàng thế nào, lên xe của hắn thế nào, tóm lại, lúc đi trên con đường quen thuộc về nhà lớn họ Sầm, cô có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt...
Huhuhu...
Lát nữa cô làm sao giải thích đây?
Càng thân thuộc với hắn, cô càng nói không thành lời!
'Mẫn Mẫn...' Suốt đường đi Sầm Chí Quyền vẫn luôn quan sát sắc mặt với đủ loại biểu cảm của cô, vì một con chó, có cần lo lắng đến thế không?
'Dạ?' Cô ngước lên nhìn hắn, trong giọng nói có chút mờ mịt.
'Em đang lo lắng cái gì?' Hắn đi thẳng vào vấn đề.
'Ờ, lo tiểu... Xù gây ra họa, nó nghịch lắm.' Cô không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, suýt nữa thì lỡ miệng nói "tiểu Quan tiên sinh" rồi.
'Tiểu Xù?' Người đàn ông nhướng mày, hắn biết nhiều người thích nuôi vật cưng, nhất là các cô gái, thường xem những con mèo, con chó như con của mình, càng quá đáng hơn mà cũng khiến hắn không cách nào chấp nhận chính là có người còn gọi nó là con, tự xưng mình là "mẹ".
Sở dĩ hắn biết những chuyện này là vì có một lần ăn cơm tụ họp gia đình, một đứa em họ tuổi còn nhỏ của hắn bởi vì con mèo cưng đi lạc trong vườn hoa mà dẫn theo mấy người làm đi tìm, vừa tìm vừa gọi "Cục cưng, con ở đâu? Mau ra đây, mẹ lo cho con lắm!".
Hắn đang đứng ở hành lang hút thuốc thì nghe được câu này, đứng sau hắn còn có ba bốn người anh em họ, bọn họ đương nhiên cũng nghe được, người nhỏ tuổi nhất trong số họ nghi hoặc lên tiếng...
'Hiểu Vân mới học trung học thôi, con ở đâu ra?'
Câu hỏi của cậu khiến những người còn lại bật cười, sau đó mới giải thích đó là cách gọi mà mấy cô gái trẻ thích gọi, họ thích xem vật cưng như con mình.
Chỉ mong cô gái bên cạnh đừng thích con chó kia đến mức như vậy, bằng không hắn nhất định cho con chó ấy một đi không trở lại luôn.