Chương 88: Mẫn Mẫn, đến đón con Xù của bạn về! (2)
'Nó tên con Xù.' Quan Mẫn Mẫn dè dặt trả lời.
'Lúc em nói chuyện với nó, tự xưng mình là gì?'
'Quan tiểu thư.' Nói như vậy cũng không sai.
Người đàn ông gật đầu, dù sao cũng đỡ hơn là gọi mẹ.
Xe rẽ vào một đường khác, bắt đầu tiến vào con đường riêng hai bên trồng cây cối xanh um, lúc này Quan Mẫn Mẫn nhận được tin nhắn của Sầm Tĩnh Di --- "Hai con vật cưng đang chơi trong vườn hoa, bạn bảo dì Lâm dẫn đi tìm chúng."
Xem ra hôm nay không tiến vào nhà họ Sầm là không được rồi.
Lúc xe chạy vào trang viên, lòng bàn tay Quan Mẫn Mẫn bắt đầu ướt đẫm mồ hôi, xe lúc nào ngừng lại cô cũng không biết...
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, mũi người đàn ông đã gần chạm vào chóp mũi nhỏ xinh của cô, 'Đừng có dựa sát như vậy mà!'
Trên người cô còn có dây an toàn, muốn dịch người đi cũng không được, chỉ đành chống tay lên ngực người đàn ông, nhỏ giọng nói.
Ở đây là nhà lớn họ Sầm, đại thiếu gia hắn dừng xe trước cửa, chắc chắn sớm đã có người chờ bên ngoài mở cửa cho hắn.
Lúc này tinh thần của Quan Mẫn Mẫn đã khẩn trương đến cực độ, chỉ muốn nhanh chóng xuống xe rồi lại sợ xuống xe, cô không dám tưởng tượng hai cha con gặp nhau sẽ là cảnh tượng thế nào nữa.
Nếu như con trai cô không phải đứa quá khó giải quyết thì còn đỡ, nhưng tiếc là Quan Cảnh Duệ trời sinh đã là ngôi sao gây rối rồi!
'Được rồi, lo lắng cái gì? Cũng không phải chưa từng đến đây. Xuống xe, anh với em đi tìm con chó kia về.' Hắn giúp cô cởi dây an toàn rồi xuống xe trước.
Quan Mẫn Mẫn lấy hết can đảm xuống xe. Quả nhiên, vừa xuống xe đã thấy quản gia của nhà họ Sầm trong bộ đồng phục phong cách Anh đã đứng chờ sẵn, thấy cô, ông lễ phép nghiêng người, 'Xin chào Quan tiểu thư.'
Quan Mẫn Mẫn gật đầu đáp lễ. Sầm Chí Quyền ra hiệu cho quản gia rời đi trước, chính mình nắm tay Quan Mẫn Mẫn định đi tìm con chó thì một chiếc xe màu đen chạy đến, ngừng bên cạnh hai người.
Tài xế xuống xe trước, lúc nhìn thấy ông, mày Sầm Chí Quyền thoáng chau lại.
Tài xế vòng qua mở cửa xe, bước xuống là Thích Bội Tư ung dung đài các trong bộ trang phục sang quý.
'Mẹ...' Sầm Chí Quyền lên tiếng chào hỏi trước.
Bất kể thế nào, nơi đây đều là địa bàn của người họ Sầm, Quan Mẫn Mẫn đối với Thích Bội Tư cũng không xa lạ gì, ngoan ngoãn gọi một tiếng dì.
Bà Sầm chỉ liếc Quan Mẫn Mẫn một cái, ánh mắt rơi vào nơi hai bàn tay đang nắm chặt kia, dừng lại một lúc...
Xem ra con trai bà thực sự không có cô gái này không được rồi! Trong lòng vừa không thể tin được vừa không khỏi cảm thán, đàn ông nhà họ Sầm đều phong lưu, cha của nó Sầm Húc Sâm là phong lưu trong số phong lưu không lại ngờ sinh ra một đứa con trai chung tình như vậy, phỏng chừng là đột biến gene hay gì đó rồi.
'Mẹ, con với Mẫn Mẫn có chuyện, con vào trước.' Thấy mẹ mình không nói một lời cứ nhìn Quan Mẫn Mẫn chằm chằm, Sầm Chí Quyền lên tiếng trước.
Lúc sáng ba gọi điện thoại ho nắn, nói sẽ về bàn chuyện li hôn mà mẹ hắn giờ đã có mặt ở đây, chắc chắn là vì chuyện đó rồi, hắn không muốn tham dự.
'Chí Quyền...' Thích Bội Tư gọi con trai lại, 'Con vào với mẹ, mẹ có chuyện quan trọng muốn bàn với con.'
Sầm Chí Quyền nhìn sang mẹ mình, 'Chuyện công hay chuyện tư?'
'Xem như chuyện công đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian.'
Quan Mẫn Mẫn giờ chỉ mong Sầm Chí Quyền lập tức rời đi, xem ra vị Sầm phu nhân này là cứu binh ông trời gởi xuống cho cô rồi.
Cô giãy tay ra khỏi tay hắn, 'Em đi tìm con Xù trước, đợi lát nữa anh nói chuyện xong thì ra vườn hoa, được không?'
'Ngoan ngoãn đợi anh.' Người đàn ông rốt cuộc buông tay cô, thuận tiện xoa đầu, 'Nhanh lắm.'
Haizz, người này có cần đối xử với cô như với vật cưng không? Hơn nữa còn là ở trước mặt mẹ hắn! Quan Mẫn Mẫn rất xấu hổ.
Đương nhiên, Thích Bội Tư cũng rất kinh ngạc, trước giờ bà chưa từng thấy đứa con trai này đối đãi một cô gái nào như thế, mà cô gái này trước đây còn là bạn gái của Chí Tề nữa chứ, xem ra con bà thật sự nghiêm túc rồi.
Từ lúc ra đời cho đến giờ đứa con này gần như không để bà phải lo lắng điều gì, đương nhiên, chuyện riêng tư của con bà cũng không cách nào xen vào, chuyện hôn sự cũng vậy.
Bà có cách riêng của mình, con bà cũng thế.
'Thật sự thích con bé đến vậy sao?'
Thích Bội Tư nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô gái như cánh bướm xa dần, lần đầu tiên lên tiếng hỏi con trai về chuyện tình cảm.
Sầm Chí Quyền thu hồi tầm mắt khỏi bóng cô gái, không trực tiếp trả lời câu hỏi của mẹ, 'Không phải có chuyện muốn nói với con sao? Đi thôi!'
Trước giờ hắn không có thói quen mổ xẻ tình cảm của mình trước bất cứ ai, huống gì đối phương là người mẹ trước giờ tình cảm không quá sâu đậm của mình.
Sầm Chí Quyền cất bước đi vào nhà chính, Thích Bội Tư nhìn theo bóng dáng cao lớn của con trai càng lúc càng xa, đáy mắt như phủ một tầng hơi nước.
Mười chín tuổi bà đã vì hai gia tộc liên hôn mà từ bỏ tình yêu đầu đời của mình, gả cho Sầm Húc Sâm, người lớn hơn mình 3 tuổi nhưng quan trọng nhất là giữa hai người không hề có chút tình cảm nào.
Kết hôn ba năm đầu, sinh hai đứa con trai, hoàn thành sứ mệnh trọng đại của người con dâu trưởng cho nên bà bắt đầu chuyên tâm vào sự nghiệp mà Sầm Húc Sâm thì bản tính phong lưu khó sửa, bên ngoài bồ bịch hết người này đến người khác, từ lúc bắt đầu bà có chút chống đối cho đến sau này trở nên hoàn toàn chai sạn.
Bà có sự nghiệp của mình nhưng cũng bởi vì tâm tư đặt quá nhiều vào công việc nên ném hai đứa nhỏ cho bảo mẫu trông coi, đợi đến khi bà nhận ra tình cảm giữa mình với các con càng lúc càng nhạt muốn lôi kéo trở lại thì...
Thở một hơi thật dài, bà ngưỡng cao đầu nhìn trời, ghìm những giọt nước mắt trong hốc mắt.
Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua, các con sớm đã không cần bà, mà bà cũng biết số phận của mình. Chỉ một chút không lưu ý, năm mươi mấy năm cuộc đời đã qua, tuổi xuân đã bị thời gian mài mòn, còn lưu lại chăng, chỉ là một giấc mộng dài...
Có lẽ trong mắt người đời Thích Bội Tư bà vẫn còn phong độ lắm, trên người luôn toát ra một sức quyến rũ riêng của người phụ nữ thành đạt trong thương trường cùng khí chất và nội hàm, cũng giống như một loại rượu ngon, càng để lâu càng hấp dẫn.
Chỉ có điều giờ phút này bà chỉ cảm thấy trong nội tâm mình có một loại cô tịch không thể nói bằng lời...
Sống mấy chục năm, ngoại từ thành công trong sự nghiệp, những thứ khác chỉ là một con số không, ngay cả con trai cũng không thân cận mình, ngoại trừ công sự hai mẹ con cũng chẳng có gì để nói với nhau.
Giờ phút này, bà cảm thấy mình thật thất bại!
Sầm Húc Sâm xuống xe, nhìn người vợ, nói đúng hơn là vợ trước đang đứng ngẩn ngơ bên đường nhìn theo bóng con trai...
Vẻ ngoài của bà vẫn cao ngạo vô cùng giống hệt như năm đó, bị buộc kết hôn với ông khi chỉ mới 19 tuổi, có khác chăng là khóe mắt đã bắt đầu có những nếp nhăn rất nhỏ nhưng dù thế nào cũng che lấp không được.
Tính ra hai người kết hôn đã mấy chục năm nhưng ông chưa bao giờ nghiêm túc nhìn bà như lúc này, cho dù năm đó bà đang lứa tuổi thanh xuân mơn mởn, đẹp như một đóa hồng chớm nở ông cũng chưa từng nhìn kỹ như vậy.
Phụ nữ đẹp đối với ông mà nói trước giờ chưa từng thiếu huống gì năm đó khi kết hôn cũng là lúc ông vừa trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt nhưng lại sớm tàn, căn bản không có tâm tư quan tâm đến người vợ không có tình cảm của mình, ngay cả động phòng cũng là vì trách nhiệm và nghĩa vụ, sau khi vợ mang thai, có thể nói ông như trút được gánh nặng, tiếp tục ở bên ngoài tiêu dao tự tại, dù sao bà cũng như ông, chưa từng thật sự để ý đến người chồng này.
Sau đó nữa, ông càng thêm quá đáng...
Không ngờ cứ vậy mà đã qua mấy chục năm.
Đã từng là một đôi vợ chồng yêu thương thắm thiết trong mắt người ngoài, cuối cùng cũng không thoát được kết thúc cay đắng.
Lúc này đây, trong lòng Sầm Húc Sâm không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác áy náy đối với người vợ mà ông đã lạnh lùng mấy chục năm qua...
Khóe môi khẽ động, ông thở dài một tiếng, 'Về rồi sao?'
Khó được một lần dùng giọng điệu và thái độ ôn hòa như vậy gọi bà.
Nghe tiếng động sau lưng, Thích Bội Tư thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói, 'Vừa mới tới, cùng nhau vào đi.'
Dù sao cũng sắp mỗi người một ngả rồi, cắn đắng với nhau có ý nghĩa gì?
Bà cất bước đi trước, giải quyết chuyện này rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
Li hôn rồi, bà có thể buông xuống gánh nặng mấy chục năm qua, đi làm chuyện mình muốn làm.
Margaret Thatcher 60 tuổi nói: 'Tôi mới 60.'
Mà bà, cách cái tuổi 60 còn mấy năm tươi đẹp nữa, cuộc sống tốt đẹp lúc này chỉ mới bắt đầu.
Nhưng Sầm Húc Sâm, người lớn hơn bà 3 tuổi về sau chắc vẫn còn khổ nhiều với nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp nữa. Chỉ là, chuyện đó đã không còn liên quan đến bà.