Chương 94: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ (1)
Thực ra khi vị đại boss nào đó phát giận không phải người thường nào cũng có thể chịu nổi!
Trước đây chỉ cần nhìn vào mắt hắn là chân cô đã mềm nhũn rồi, thật không biết sao giờ cô lại dám ở trước mặt hắn đòi này đòi nọ, thậm chí sai khiến hẳn, chỉ riêng nghĩ thôi đã cảm thấy giống như một giấc mộng vậy.
Ngẫm lại cũng không biết vị đại boss này thích cô ở điểm nào mà cứ mặc cô đòi gì được nấy vậy? Hơn nữa hình như còn có ý định không phải cô thì không cưới nữa.
Cô nhìn tới nhìn lui cũng không biết trên người mình có gì có thể thu hút được hắn nữa.
Trả thù cô sao? Thời gian của đại boss rất quý báu, cần gì làm chuyện vô vị như vậy chứ. Vậy hắn có mưu đồ gì?
Vấn đề là hiện giờ cả nhà họ Quan đều dựa vào hắn, nhà gái không tiền không thế, cũng không có dung nhan chim sa cá lặn, có thể có mưu đồ gì chứ?
Quan Mẫn Mẫn nắm chặt điện thoại trong tay, chìm vào suy tư.
"Sao vậy?"
Bên kia Sầm Chí Quyền đợi thật lâu không thấy hồi âm, lại gửi một tin nhắn qua.
Nói về đại boss, ba mươi mấy năm cuộc đời luôn sống theo ý nguyện của bản thân, tất cả tâm tư đều đặt vào công việc, đối với chuyện phát tin nhắn trò chuyện, chuyện vô vị như vậy trước đây đều khinh thường làm.
Nhưng số mệnh lại cho hắn gặp Quan Mẫn Mẫn, những gì theo khuôn khổ hoàn toàn bị rối loạn tiết tấu, ngay cả chuyện ấn từng chữ từng chữ soạn tin nhắn cũng làm rất vui vẻ.
"Đang suy nghĩ, tại sao anh chọn em?" Ngay trước mặt không dám hỏi nhưng qua điện thoại có vẻ dễ nói hơn nhiều.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề này?
Sầm Chí Quyền nhẹ câu lên một nụ cười, giống như suy nghĩ một lát sau mới gởi tin qua...
"Ngày mai về, nhớ mang quà về cho anh."
"Quà? Anh muốn quà gì?' Quan Mẫn Mẫn chau đôi mày thanh tú. Giờ cô đã rất nghèo, lại không có việc làm, ngay cả vé máy bay cũng phải nhờ hắn trả kia mà.
Mà vị đại boss này còn thiếu thứ gì nữa chứ? Quà chắc là tùy tiện nói thôi đúng không? Vậy cô đến cửa hàng miễn thuế ở sân bay chọn đại một món là được rồi.
Nhưng rõ ràng, Quan tiểu thư suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, đại boss nếu như đã lên tiếng, sao có thể để cô tùy tiện chọn được chứ?
"Vậy mua đồng hồ đi."
Nhớ tới hôm đó Liên Chính Tắc cố tình khoe khoang trước mặt mình, bộ dạng đó vẫn còn khiến hắn giận đến nghiến răng.
Đồng hồ? Quan tiểu thư cũng rối như tơ vò! Cũng nhớ tới lần trước mua đồng hồ cho anh Ken, nhưng lần đó mẹ cô quẹt thẻ nha!
Chẳng lẽ đại boss muốn loại đồng hồ rẻ tiền tùy tiện chọn ở gian hàng miễn thuế sao?
"Em không có tiền!" Cô thành thực khai báo.
Tặng quà cho người đàn ông khác thì có tiền mua, tới lượt hắn thì ăn vạ sao?
Đại boss lửa giận bốc lên không nhẹ...
"Không có tiền thì bán thân."
Bán thì bán!
"Vậy em bán cho anh! Tiền tới tay, lập tức đi mua quà cho anh."
"Nếu như Quan tiểu thư tự nguyện bán thân, vậy ra giá đi!"
Người đàn ông cứ một mực tránh né vấn đề vừa nãy của cô, không cho cô bất kỳ đáp án nào.
Mãi đến khi Quan Mẫn Mẫn ngủ rồi mới lờ mờ phát hiện ra, hắn căn bản không trả lời câu hỏi quan trọng nhất.
***
Sáng hôm sau, Quan Mẫn Mẫn đưa con và con Xù vẫn đang trong trạng thái vật vờ về nước, lý do nói cho con trai là giờ cô đang trong tình trạng thất nghiệp, phải vội về tìm việc để nuôi hai mẹ con.
Đối với cái cớ tệ đến không thể tệ hơn này, Quan Cảnh Duệ ngay cả vạch trần cũng lười, nhưng lúc máy bay cất cánh, cậu nhóc chống cằm, nhìn bầu trời xanh thẳm nghĩ, lần này trở về, có lẽ phải đi gặp vị Sầm tiên sinh kia một lần rồi!
Bằng không Quan tiểu thư nhà cậu suốt ngày như kẻ điên, lúc thì vội vàng đưa cậu ra nước ngoài, chưa được mấy ngày lại vội vàng trở về, mẹ không mệt nhưng cậu mệt nha!
Tiễn hai mẹ con đi, Sầm Tĩnh Di quay về phòng, đột nhiên cảm thấy căn nhà vắng vẻ đến đáng sợ, không muốn ở một mình trong nhà, cô thay đồ ra cửa, định đến nhà họ Giang ăn ké cơm tối thì vừa khéo gặp hai mẹ con Giang Tịnh Văn và bà Giang đưa con ra ngoài, nói có hẹn với bạn, còn nhiệt tình kéo cô theo cùng.
Nghĩ lại đối phương là người mình hoàn toàn không quen biết, cô không có hứng thú vì vậy uyển chuyển cự tuyệt rồi lấy túi xách tùy tiện ra ngoài đi dạo.
Một mình đi trên những con đường đông đúc của Melbourne, những biển hiệu sáng lấp lánh của các cửa hàng chuyên doanh đồ hiệu hôm nay lại không gây chút hứng thú nào cho cô.
Cứ một mình đi không mục đích như thế mãi cho đến trời tối, mang giày cao gót đi suốt một buổi chiều, lớp da chân nõn nà của cô đã bị mài một tầng da cô mới ngồi xuống một băng ghế dài bên đường, cởi giày ra xem xét chỗ chân bị xước.
Đau lòng nhìn gót chân đã đỏ một mảng, trong một thoáng cô chỉ muốn ném đôi giày cao gót vào thùng rác nhưng đi chân trần về nhà thì rất mất mặt, cô không muốn!
Khom người đang định mang giày vào lại rồi tìm đại gì đó để ăn thì một bàn tay cầm băng keo cá nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt cô...
'Chân bị thương còn muốn mang giày cao gót?'
Giọng nói ôn hòa truyền đến bên tai, Sầm Tĩnh Di ngước mắt, ánh mắt chạm vào đôi mắt tràn đầy nhu tình của người đàn ông không biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống bên cạnh mình...
Đêm ở Melbourne ánh đèn mờ ảo, người đàn ông quỳ bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt quan hoài, sâu trong đáy mắt là sự ôn nhu không cách nào che dấu...
Nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông, tiếng nói của cô đột nhiên bị nghẹn ở cổ họng.
Đột nhiên nhớ lại cũng một buổi tối của rất nhiều năm trước đây, cũng dưới ánh đèn mờ ảo như vầy, nhất thời, những ký ức xa xăm lũ lượt tràn về, trái tim cô khẽ run lên...
...
Năm đó cô chỉ mới là một cô gái 19 tuổi, lần đầu tiên cãi nhau với người nhà chạy ra ngoài, một mình cũng không biết đã đi bao lâu, mệt đến thở không nổi, chán nản cởi đôi giày trên chân ra ném đi thật xa...
Cũng chính là người đàn ông này, năm đó cũng chính hắn ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi, 'Chân của cô bị thương rồi, có đi nổi nữa không?'
Cô với hắn là bạn học cùng khoa, hắn lớn hơn cô một tuổi, hai người học chung với nhau mấy môn, ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau, nhưng cô không biết, bắt đầu từ buổi khai giảng Ôn Nhã Húc đã chú ý đến cô rồi.
Ngày đầu tiên của những ngày học chung đó, cô vừa khéo ngồi ngay trước mặt hắn, mỗi lần cô nghiêng người một mùi hương dễ ngửi, ngọt ngào đều không ngừng tràn vào khoang mũi hắn.
Hôm đó hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm sau ót cô, nhìn mái tóc suôn dài óng ả của cô, một cảm giác kỳ dị khiến trái tim đập nhanh hơn mà cô, trong một lần lơ đễnh nghiêng đầu thì thầm nói chuyện với cô bạn kế bên, hắn nhìn rõ gương mặt của cô...
Gương mặt ấy thật sự rất xinh đẹp, đẹp đến không chút tì vết, như một đóa anh đào đang nở rộ, đôi mắt với hàng mi dày rợp nhưng không khó nhìn ra ánh sáng lóe lên từ đôi tròng mắt màu đen, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng nhuận mê người, chiếc cằm xinh xắn...
Giờ phút đó, có một thứ gì đó mạnh mẽ đâm thẳng vào tim hắn...
Chỉ có điều, khi biết được tên cô, gia thế bối cảnh của cô, hắn liền biết, đời này hắn chỉ có thể từ phía sau nhìn cô như vậy mà thôi...
Vì thế, trong một năm họ học chung, hắn cố ý không có bất kỳ tiếp xúc nào với cô, hơn nữa Sầm đại tiểu thư cao quý xinh đẹp bên cạnh trước giờ không thiếu bạn bè. Sau khi nhập học, không ngừng có các bạn nam cùng lớp, cùng khoa, thậm chí ở trường khác theo đuổi cô, cô đương nhiên sẽ không để ý đến hắn, người ngoại trừ có thành tích học xuất sắc ra thì gia thế, tướng mạo đều không có gì vượt trội.
Buổi tối hôm đó, sau khi hắn làm thêm ở hiệu sách về, vô tình nhìn thấy cô đang đi một mình trên đường, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, bóng dáng cô độc có chút yếu ớt ấy khiến hắn không yên tâm, bất kể thế nào, họ cũng coi như bạn học, quan tâm cô một chút cũng phải thôi.
Nhưng bởi vì trước giờ chưa từng nói với cô câu nào, cuối cùng hắn chỉ dám đi theo sau cô cách một quãng thật xa, cũng không biết đi bao lâu, đến khi thấy cô giận dỗi ném đôi giày cao gót trên tay thật xa, hắn đoán có lẽ đi lâu rồi, chân đau, trong ba lô vừa khéo có hai miếng băng keo cá nhân vì thế hắn lấy hết can đảm bước đến...
Duyên phận của hai người bắt đầu từ hai miếng băng keo cá nhân đó...
Hôm đó, cô không cự tuyệt ý tốt của hắn, để hắn giúp mình dán băng keo, thậm chí còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, 'Chân tôi đau, đi không nổi, anh cõng tôi được không?'
Hôm đó trời đêm thật đẹp, ánh trăng bàng bạc nghiêng nghiêng soi xuống, như dát bạc lên người hai người họ, tình cảnh đó, rất nhiều năm sau này Sầm Tĩnh Di vẫn không quên.
Cô nằm trên bờ lưng ấm áp của người đó, mỗi lần hô hấp đều là một mùi nhàn nhạt đầy nam tính của hắn, hắn cõng cô, lưng thẳng tắp, hai tay rất thành thực giữ lấy bắp chân cô, sau khi hỏi rõ cô muốn đi đâu thì cứ thế bước đi, những giọt mồ hôi trên trán lâu lâu lại rơi trên mu bàn tay đang đặt trước ngực hắn mà trái tim băng giá của cô lại bởi vì những giọt mồ hôi nóng hổi đó mà dần dần trở nên ấm áp.