Cố Tích Cửu cau mày, nàng không thích vòng vo, dưới chân dừng lại, rất dứt khoát hỏi Vân Thanh La: "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, ngươi có việc nói thẳng."
Trong mắt Vân Thanh La xẹt qua một chút đau xót: "Tích Cửu, có phải ngươi hận ta hay không?"
"Hả?" Cố Tích Cửu nhướng mày, nàng không hận nàng ta, nhưng có chút khinh thường nhân phẩm nàng ta.
Rốt cuộc, nàng đã từng cho rằng nàng ta đã đưa cho mình thứ tốt, kết quả thứ kia gần như hại nàng.
Nếu không phải Tả thiên sư thuận tay tịch thu nó giúp nàng, chỉ sợ lúc nàng ở trong rừng rậm hắc ám, thứ đó đã gi.ết ch.ết nàng!
Cố Tích Cửu vẫn luôn cân nhắc làm thế nào lừa lại nàng ta, chẳng qua còn chưa chờ nàng cân nhắc, Vân Thanh La đã chạy tới trước mặt nàng!
"Cố cô nương, có phải ngươi hận ta đoạt Tả thiên sư của ngươi hay không? Nhưng, chẳng phải ngươi đã giải trừ hôn ước với hắn rồi hay sao? Cho dù ta chiếm đoạt hắn cũng không sao, đúng không?" Vân Thanh La nhấp cái miệng nhỏ, dường như có chút khó hiểu.
Cố Tích Cửu: "......" Nàng bỗng nhiên có ý niệm muốn đoạt lấy Tả thiên sư! Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn chọc giận nàng ta!
Nàng nhẹ nhàng cười: "Hôn ước bị giải trừ vẫn có thể đính lại một lần nữa, điều đó không có nghĩa ta và hắn vô duyên.
Vân Thanh La, chúng ta hãy cạnh tranh công bằng." Nàng xoay người muốn đi.
Vân Thanh La không thể chịu nổi: "Cố Tích Cửu, ngươi lấy tự tin từ đâu ra? Ngươi thậm chí không phải là đệ tử thiên bẩm......
Dựa vào cái gì để cạnh tranh với ta?"
Cố Tích Cửu hơi câu khóe môi: "Mặc dù ta không phải là đệ tử thiên bẩm, nhưng thánh tôn rất thưởng thức ta, còn xây nhà để ta ở cùng.
Ngươi là đệ tử thiên bẩm thì như thế nào? Tới bái yết thánh tôn, ngay cả cổng cũng không vào được."
Vân Thanh La xanh mặt: "Ngươi ——" Lần đầu tiên trong đời, tự tin của nàng ta chưa từng bị đả kích như thế.
Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể
Nàng ta muốn phản bác, nhưng nhất thời tìm không thấy lời phản bác, bởi vì những gì Cố Tích Cửu nói chính là sự thật......
Cố Tích Cửu không để ý tới nàng ta, xoay người đi tìm linh sủng của mình.
Vân Thanh La đứng tại chỗ, ngón tay nắm chặt, trong mắt tràn ngập sự không cam lòng.
Thánh tôn vì sao lại tốt với nha đầu thúi này như vậy?
Luận về võ công, luận về tư chất, luận về dung mạo, nàng đều có thể ném nha đầu thúi kia qua mấy con phố, nhưng vì sao thánh tôn chỉ thu nhận nha đầu thúi kia làm môn nhân? Vì thế nên hiện tại nha đầu thúi này mới khoe khoang như vậy!
......
Đêm đã khuya, bên ngoài gió hú giống như thường lệ.
Vân Thanh La nằm ở trên giường, thật lâu vẫn không ngủ được.
Lăn qua lộn lại như bánh nướng trên chảo nằm ở nơi đó.
Nàng ta cực kỳ không cam lòng, trên đời này còn có ai nỗ lực giống như nàng ta? Còn có ai thích một người như thế?
Đế Phất Y, Đế Phất Y, Đế Phất Y......
Tên này đang gào thét trong đầu nàng ta, khiến nàng ta đau lòng.
Nàng ta xoay người xuống giường, mở một cuộn giấy trên bàn, dùng bút viết một cái tên ở phía trên, giống như bằng cách này, nàng ta có thể giải quyết được nỗi tương tư trong lòng.
"Phần phật!" Một âm thanh vang lên, cửa sổ đóng chặt bị gió thổi mở ra.
Cuồng phong cuốn bay tờ giấy nàng ta vừa mới viết bay ra ngoài.
Nàng ta chấn động, cuống quít lao ra, muốn bắt lấy tờ giấy kia!
Lúc nãy nàng ta định viết xong tên này thì sẽ tiêu hủy luôn, hiện tại nếu bị bay đi như vậy, lỡ như bên ngoài bị người có tâm nhặt được, đó chính là một vụ bê bối lớn!
Tờ giấy quay cuồng giữa không trung, Vân Thanh La chạy theo vào trong viện, vung ống tay áo về phía tờ giấy bay cuộn mà đi, muốn lập tức tiêu hủy nó.
Giữa không trung bỗng nhiên hiện ra một người, áo tím tóc đen, trên mặt mang mặt nạ, tờ giấy kia đang dừng ở trong tay người nọ.
Vân Thanh La như bị đông cứng, nhất thời ngây ngẩn cả người, một lát sau đôi môi mới run rẩy kêu lên một tiếng: "Tả......
Tả thiên sư! "
Người nọ nhìn lướt qua mặt trên tờ giấy, từ từ đáp xuống ở trước mặt nàng ta.
.