Buổi chiều, tại quán cà phê Thiên Độ.
Phó Vi Trữ và Tần Vũ Phỉ ngồi đối diện nhau, vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm.
Trò chuyện được một lúc, bọn họ bắt đầu nói về đại thọ lần bảy mươi của ông cụ Tần.
"Chị Vi Trữ, đại thọ lần thứ bảy mươi của ông nội em chị cũng đi đúng không?" Tần Vũ Phỉ có dụng ý mà hỏi.
Phó Vi Trữ đã nhận được tin này, nhà họ Tần và nhà họ Lệ có giao tình với nhau, tất nhiên cô ta sẽ có mặt rồi nên gật đầu nói: “Chị có đi, có chuyện gì sao?"
Tần Vũ Phỉ trìu mến hỏi: "Vậy... Anh Thâm cũng đi cùng chị đúng không? Hai người là một cặp được công nhận mà!"
Nghe vậy, Phó Vi Trữ hơi do dự một lúc.
Cô ta biết Lệ Bác Thâm sẽ đi, nhưng Phó Vi Trữ không chắc liệu hắn có đồng ý đi cùng cô ta hay không.
Suy cho cùng, tuy mấy năm này Lệ Bạc Thâm không hủy bỏ hôn ước nhưng hắn cũng không hề tỏ ra thân thiết với cô ta.
Tần Vũ Phỉ hoàn toàn không biết gì về sự băn khoăn của cô ta, tự nhủ: "Hai người nhất định phải tham dự cùng nhau, đến lúc đó còn cho một số người biết mình có thân phận gì nữa chứ!"
Bởi vì lần trước Giang Nguyễn Nguyễn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng mà Tần Vũ Phỉ càng ngày càng chán ghét cô, lần này cô ta mời Phó Vi Trữ ra ngoài chủ yếu để nói về vấn đề này.
Không phải Giang Nguyễn Nguyễn phải dựa vào anh Thâm bảo vệ sao? Cô ta muốn Giang Nguyễn Nguyễn thấy được người phụ nữ được đứng cạnh anh Thâm là ai!
Đương nhiên Phó Vi Trữ biết câu ‘một số người’ mà cô ta nói đến là đang ám chỉ ai.
Nghĩ đến thái độ của Lệ Bạc Thâm đối với Giang Nguyễn Nguyễn, trong lòng cô ta hơi trầm xuống, lập tức đáp: “Đương nhiên, vì chị và Bạc Thâm có quan hệ nên tất nhiên bọn chị sẽ tham dự cùng nhau.”
Tần Vũ Phi vui vẻ nói: “Vậy thì tốt! Chị không biết khoảng thời gian này người phụ nữ đó kiêu ngạo cỡ nào đâu, em nghĩ cô ta không nhận thức được vị trí của mình ở đâu rồi. Đến lúc đó, chị và anh Thâm cùng nhau xuất hiện, chắc chắn sắc mặt của người phụ nữ đó sẽ rất đặc sắc!”
Phó Vi Trữ ngược lại cũng có chút chờ mong.
Kể từ khi Giang Nguyễn Nguyễn trở về Trung Quốc, cô ta chưa hề có một ngày bình yên.
Vừa đúng lúc có thể nhân cơ hội này khiến người phụ nữ đó hoàn toàn hết hy vọng với Bạc Thâm!
Hai người uống cà phê xong lại đi dạo phố một lúc rồi mới tách nhau ra.
Về đến nhà, Phó Vi Trữ nghĩ đến đại thọ hai ngày sau là lại đau đầu.
Cô ta đã hứa với Tần Vũ Phỉ là cô ta sẽ tham dự cùng Lệ Bạc Thâm, nhưng làm thế nào để thuyết phục Lệ Bạc Thâm vẫn là một vấn đề nan giải.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Vi Trữ cắn răng gọi điện cho Tống Viện.
"Sao vậy?" Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Tống Viện liền vang lên.
Phó Vi Trữ bình ổn lại cảm xúc một lúc, mang theo vẻ áy náy nói: “Dì, hai ngày nữa là đại thọ của ông cụ Tần, Bạc Thâm cũng sẽ tham dự đúng không dì?”
Bên kia, Tống Viện tự nhiên mà lên tiếng trả lời: “Đúng vậy.”
Nói xong, bà ta lại nghĩ đến khoảng thời gian này hai người cãi nhau vì Tiểu Tinh Tinh nên nghiêm túc nói: “Đến lúc đó, con nên thật lòng nhận lỗi với nó, dì cũng sẽ cố gắng giúp con nói mấy lời tốt, các con cứ chiến lạnh thế này cũng không hay."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!