Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Độc Sủng Cuồng Phi - Hạ Lan Mẫn Nguyệt


Chương 133: Ác Mộng Của Mộ Nhị
Bên trong gian phòng vắng lặng, những làn gió nhẹ nhàng dạo qua, tinh nghịch vén tấm vải trắng mỏng manh lên, hé ra tiếng thở nhè nhẹ ở bên trong.
Nữ tử đang say ngủ, dung mạo như tiên nữ giáng trần, hai mắt dù nhắm cũng vẫn hiển hiện đầy anh khí không thể che giấu, cánh mi khẽ động……
Một lát sau, đôi mắt đang nhắm chặt kia bỗng nhiên mở ra, trong mắt có những tia sáng rực rỡ, trong trẻo nhưng cũng thật lạnh lùng!
Lãnh Hạ khẽ chuyển tầm mắt, nhìn sang phía Mộ Nhị đang ngồi ở bàn, bình tĩnh nhìn.
Nàng đã đoán được đại khái, liên hệ với những hành vi kỳ quái trước đây của người này, thì có lẽ mọi chuyện đều rõ ràng.
Trong ánh mắt tra khảo nặng nề, cuối cùng Mộ Nhị cũng có chút phản ứng, đứng dậy cầm bát thuốc, cứng nhắc đưa tới trước mặt nàng.
Lãnh Hạ đẩy bát thuốc ra, tiếp tục lạnh lùng nhìn hắn.
Mí mắt Mộ Nhị giật một cái, khuôn mặt vẫn ngơ ngác như trước, không hề áy náy chút nào.
Mày liễu nhướn lên, vì vẻ ngơ ngác của hắn nên Lãnh Hạ bắt đầu nhớ lại………..
Lần đầu tiên, nàng hiểu nhầm rằng mình bị nhiễm hàn khí khi ở Hoàng lăng, không trách hắn.
Lần thứ hai, nàng hiểu nhầm tám tháng thành tám ngày, không trách hắn.
Lần thứ ba……..
Ồ, lần thứ ba, Lãnh Hạ ngẩng đầu mỉm cười với Mộ Đại thần y, lần thứ ba, nhất định là người này cố ý!
Nàng nghiêng đầu, khóe môi vẽ nên một độ cong nguy hiểm, dùng ánh mắt đánh giá Mộ Nhị, Lăng tử này, rốt cuộc thì từ bao giờ cũng đã học được cách trả thù…………
Mộ Nhị hướng tầm mắt lên trên, Lãnh Hạ nghĩ, chắc là người này đang nhìn trời.
Sau đó, hắn vẫn giữ nguyên tầm mắt, đẩy nhẹ bát thuốc về phía trước, ý bảo: Uống.
Lãnh Hạ nhận lấy bát thuốc uống cạn rồi cực kỳ bình tĩnh hỏi: “Bao lâu rồi?”
Mộ Nhị nhíu mày, đặt hai ngón tay lên cổ tay nàng, một lát sau mới trả lời: “Ba.”
Lần này, nàng chắc chắn sẽ không hiểu là ba ngày, phủ tay lên bụng, nhẹ nhàng vỗ về, bây giờ nàng mới thật sự cảm nhận được sự vui mừng bất ngờ này.
Bất tri bất giác, sinh mệnh bé nhỏ này đã ở trong bụng nàng ba tháng.
Nàng mà cũng có một ngày, con mẹ nó, phải làm mẹ!
Lãnh Hạ không thể nói rõ cảm giác của mình hiện giờ, cái loại vui sướng không thể tưởng tượng nổi này ngập tràn trong tim nàng, lan dần ra toàn thân thể, như bao phủ nàng trong đó.
Cánh môi không tự chủ được mà nhếch lên, một độ cong ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt cũng cực kỳ rực rỡ, những tia sáng trong đôi mắt ấy chói lọi đến mức làm Mộ Nhị hơi nheo mắt lại.
Hắn lập tức chuyển tầm nhìn, đến lúc ngay cả khóe mắt cũng không thấy nàng nữa mới thở phào một hơi.
Âm thanh rất nhỏ này cũng đủ khiến Lãnh Hạ giật mình tỉnh giấc khỏi niềm vui sướng vô bờ, nhớ lại kẻ đáng ghét kia, khẽ nhướn mày, ừm, thần y này, phải suy nghĩ thật kỹ………
Mộ Đại thần y cái khác thì không hiểu, nhưng lại rất nhạy cảm, tóc gáy tự nhiên dựng lên, ánh mắt lập tức chuyển hướng sang nhìn Lãnh Hạ, trong đó tràn đầy sự cảnh giác.
Lãnh Hạ mỉm cười, muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ta đã ngủ bao lâu rồi, sao lại ngất?”
Vẻ ngọt ngào thế này Mộ Nhị chưa bao giờ thấy, liền lập tức nhận định người này không có ý tốt gì, lặng lẽ lui ra phía sau, đánh giá khoảng cách giữa hai người, rồi lại lui xa thêm tý nữa, hình như thấy đã an toàn vài phần, mới liếc nhìn nàng, chậm chạp đáp: “Một, động võ.”
Lãnh Hạ gật đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giờ đang là sáng sớm, ánh mặt trời nhu hòa xuyên qua cánh cửa chiếu vào phòng, làm cả căn phòng như ấm áp hẳn lên.
Nàng cười nhẹ vuốt ve bụng mình, cục cưng không có nguy hiểm gì là tốt rồi, sau này phải chú ý hơn, chắc là từ lúc ra khỏi Hoàng lăng không chăm sóc tốt bản thân, lại ăn bánh bao lạnh hơn mười ngày, đường xá lại xóc xảy, nguyên khí bị thương, nên lúc động thủ mới bị cục cưng kháng nghị.
Nghĩ tới đây, lại xuất hiện một vấn đề làm nàng cực kỳ nhức đầu!

Trong bụng đã có con, có nên nói cho người kia không, giờ chắc hắn đã về Trường An rồi, nếu nói thì nàng dám khẳng định, hắn sẽ bỏ lại mọi việc rồi dùng tốc độ ánh sáng bay đến đây, đóng gói nàng mang về Trường An……
Ý nghĩ này vừa toát ra, Lãnh Hạ đã lập tức quyết định.
Ừ, gạt đi!
Để chuyện bên này kết thúc rồi sẽ cho hắn một kinh hỉ!
Đúng, Lãnh Đại sát thủ gật đầu, nửa phần hổ thẹn cũng không có, vô cùng thản nhiên nghĩ, đúng là vì nàng muốn cho Chiến Bắc Liệt một kinh hỉ!
Quyết định xong liền ném chuyện này ra sau đầu, bắt đầu suy nghĩ những chuyện cần làm bây giờ.
Lãnh Hạ đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài có phó tướng của Mộ Dung Triết đang đứng chờ, trong những ngày Mộ Dung Triết bị hôn mê, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ Tam Hoàng tử đều do hắn quản.
Hắn nhìn thấy Lãnh Hạ bước ra, ánh mắt vô cùng sùng bái, hưng phấn nói: “Công chúa, cuối cùng người cũng tỉnh rồi, lúc nãy chúng ta lo lắng hỏi thần y, mà hắn lại không nói gì cả.”
“Không sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt thôi.” Lãnh Hạ gật đầu, hỏi: “Tình hình hôm nay thế nào?”
Khuôn mặt hắn rất phấn chấn, hai tay siết chặt cực kỳ kích động: “Chỉ trong một đêm, có không ít trọng thần đã đến phủ, Binh bộ Thượng thư, Đại học sĩ Văn Uyên các, Hộ bộ thị lang, ………”
Hắn đếm một hồi, nói ra tên của hơn mười người, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Đều là đến thăm và cảm tạ Công chúa, nói chung lần này, quả thật rất nhiều trọng thần trong triều đã nợ Công chúa một ân tình lớn! Còn bên ngoài, thì bây giờ tất cả dân chúng đều đang bàn luận Công chúa và thần y xoay chuyển tình thế trên thuyền, dũng cảm đánh nhau với thích khách, không còn kẻ nào dám coi thường Công chúa nửa phần!”
Lãnh Hạ nhíu mày, chỉ trong một đêm mà việc này đã được đồn đại rộng rãi, chắc chắn cũng có công của đám người Tề Triệu Chu Lập Vũ, nàng hôn mê bất tỉnh nên không thể gặp mặt cảm tạ, nên mới đi lan truyền truyện này để nâng cao danh tiếng cho nàng, coi như để thể hiện một chút thành ý.
Lần này, có khi Mộ Dung Tiêu tức đến hộc máu.
Nhưng việc này không phải chỗ nào cũng tốt, ví dụ như danh tiếng của nàng truyền ra ngoài đồng nghĩa với việc sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, trở thành cái đinh trong mắt những kẻ đang tranh đoạt.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, đã đến lúc để Mộ Dung Triết tỉnh rồi!
Chỉ cần Mộ Dung Triết tỉnh, mọi sự chú ý đang tập trung trên người nàng sẽ bị rời đi, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân đã xuất giá, mà Mộ Dung Triết, mới là đối thủ số một của mọi người, nhất là Mộ Dung Tiêu.
Nàng lại hỏi đến tình hình của Lục hoàng tử Mộ Dung Tề, phó tướng tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, nói hết tin tức cho nàng.
Hôm qua lúc rời khỏi thuyền hoa đã là giờ Mùi, sau khi Mộ Dung Tiêu về phủ Tứ Hoàng tử thì không xuất hiện nữa, mọi người đều quay về phủ của mình, nửa canh giờ sau, Thừa tướng dẫn đầu các quan viên tụ tập ở bên ngoài Lục hoàng tử phủ, nhất là Thừa tướng, mang thi thể của Trịnh Phù vào phủ Lục hoàng tử, than thở khóc lóc lên án Mộ Dung Tề.
Cũng trong lúc đó, những Hoàng tử Công chúa khác nhận được tin tức, trừ Mộ Dung Tiêu và Lãnh Hạ, tất cả đều chạy tới phủ Lục hoàng tử, mọi người thường ngày cảnh giác lẫn nhau, nay đều chĩa mũi dùi vào Mộ Dung Tề, khiển trách hắn độc ác, không để ý tới máu mủ tình thâm.
Mộ Dung Tề vừa vào cung thăm Tề phi nương nương xong, không hiểu chuyện gì.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận, sau khi thề thốt, nhìn thấy chứng cớ, liền bối rối……….
Hết đường chối cãi!
Nhất là đám hắc y nhân kia, đúng là thị vệ của phủ Lục hoàng tử!
Lãnh Hạ nghe đến đó, khóe môi lại cong lên, Mộ Dung Tiêu giỏi tính toán thật, không biết đã thu mua người của phủ Mộ Dung Tề từ lúc nào, đặc biệt những năm qua, Mộ Dung Triết với Thái tử đấu nhau đến ngươi chết ta sống, hắn lại vẫn giấu tài, đợi đến khi Mộ Dung Triết cho rằng đã nắm chắc phần thắng, rời khỏi Lương Đô, mới vùng lên, bắt đầu hành động.
Không khỏi khiến Lãnh Hạ nhớ lại Đông Phương Nhuận năm đó, nhưng dù sao Mộ Dung Tiêu vẫn còn kém hơn một bậc.
Đợi phó tướng nói xong, Lãnh Hạ mới gật đầu hỏi: “Vậy cuối cùng thì sao?”
Phó tướng lắc đầu cảm thán: “Đáng tiếc a, Hoàng thượng bệnh nặng như rắn mất đầu, không ai có thể xử lý chuyện này, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng sau lần này thì Lục hoàng tử xong rồi, chỗ dựa lớn nhất vốn là Thừa tướng, vậy mà bây giờ ái nữ của ông lại chết trong tay hắn, chỉ hận không thể róc xương uống máu ấy chứ, chắc chắn là đối đầu nhau rồi, hơn nữa còn đắc rất nhiều triều thần trong triều, vị trí kia………”
Hắn chỉ chỉ trời, chắc chắc nói: “Tuyệt đối không thể được.”
Lãnh Hạ cười lạnh, cho hắn lui xuống, đến tận lúc hắn rời đi vẫn còn không hiểu: “Sao Lục hoàng tử lại không khôn ngoan như thế……..”
Lúc về phòng, Mộ Nhị vẫn ngồi ngơ ngẩn như trước.
Cũng không biết mỗi ngày người này đều suy nghĩ cái gì, ngẩn người ra, có thể ngồi nguyên cả ngày, không động chút nào.
Lãnh Hạ gõ gõ mặt bàn, thấy mi mắt hắn hơi động thì biết người này đã có phản ứng: “Mộ Dung Triết, ngày mai có thể tỉnh.”

Hắn gật đầu, tiếp tục ngồi thiền.
Lãnh Hạ vươn tay, vẫy vẫy trước mắt hắn, năm ngón tay trắng trẻo vung qua vung lại làm ánh mắt Mộ Nhị không tự chủ được mà cũng đảo theo, một lúc sau mới có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nàng một cách khó hiểu.
Lãnh Hạ chống tay lên bàn, kề sát vào mặt hắn hỏi: “Sư phụ của ngươi có nói qua về hình săm của ta không.”
Mộ Nhị cau mày, nghiêng đầu sang một bên như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới đáp lời: “Không.”
Nàng nhún vai, nếu đã như vậy, thì để mai hỏi thôi!
==
Hôm sau, Lãnh Hạ ngồi vắt chéo chân trong phòng ngủ của Mộ Dung Triết.
Nha hoàn cho hắn uống thuốc xong thì bị nàng đuổi ra luôn, sau khoảng một nén nhang, quả nhiên Mộ Dung Triết đã mở mắt.
Lãnh Hạ chép chép miệng, quả nhiên là đi trộm cướp phạm pháp với tên ngốc này sẽ rất trót lọt!
Có lẽ do ngủ quá nhiều, trong mắt Mộ Dung Triết vẫn còn có chút mê man, nhìn xung quanh một lần xong mới dừng tầm mắt ở nữ nhân đang ung dung ngồi kia, mày chợt nheo lại, quát to: “Ngươi còn dám tới!”
Đương nhiên, quát to là do hắn nghĩ thế, chứ thật ra thì rất yếu ớt, còn không to hơn tiếng muỗi kêu là mấy, hoàn toàn không có khí thế.
Lãnh Hạ búng tay một cái, mỉm cười nhìn hắn: “Vừa mới tỉnh lại đã nổi giận, cẩn thận lại ngủ tiếp……..”
Mộ Dung Triết thở hổn hển, liên tục ho khan vài tiếng, chợt nghe tiếng nàng tràn đầy thâm ý: “Nhưng nếu ngủ nữa, có thể tỉnh lại hay không thì ta không dám đảm bảo!”
Đây là uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn như thế, đương nhiên hắn hiểu, nhìn cả căn phòng chỉ có mỗi Lãnh Hạ, hắn hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào?”
Lúc này hắn mới hiểu rõ hoàn cảnh của mình, đây rõ ràng là phòng ngủ của hắn trong phủ Hoàng tử, thuộc hạ của hắn không có một ai, nữ nhân này lại có thể nghênh ngang ngồi ở chỗ này, chỉ có hai khả năng.
Một là, thuộc hạ của hắn đã bị nữ nhân này giải quyết hết rồi.
Hai là, nữ nhân này làm tu hú chiếm tổ, an an ổn ổn ở trong phủ của hắn, diễn vai An Bình Công chúa của nàng ta!
Dù là một hay hai thì bây giờ, mạng của hắn cũng đã nằm trong tay của nữ nhân này, tùy nàng định đoạt!
Nghĩ như vậy, trong mắt không khỏi lóe lên một tia sợ hãi.
Cuối cùng cũng hiểu, Lãnh Hạ vuốt tay, cũng không nói nhảm nữa, nói thẳng: “Quyền chủ động ở trong tay ta, nếu ngươi không muốn chết, thì ngoan ngoãn phối hợp! Từ giờ bắt đầu, ta nói, ngươi nghe!”
Mộ Dung Triết sắc mặt trắng bệch, oán hận trừng mắt nhìn nàng, lại không biết làm sao, không cam lòng gật đầu.
Lãnh Hạ đứng lên, chậm rãi đi tới trước giường, vỗ vỗ tay vào mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi bắt ta là vì bản đồ bảo tàng!”
Nàng quan sát vẻ mặt của Mộ Dung Triết, thấy hai mắt hắn cứng lại, hiện lên một tia tham lam, càng khẳng định suy đoán trong lòng, hình phù dung kia quả nhiên là bản đồ bảo tàng!
Cũng vô cùng có khả năng chính là thứ mà Tây Vệ vẫn đang tìm, bảo tàng Phù thành!
Lãnh Hạ suy nghĩ rất nhanh nhưng không lộ ra chút nào, nói tiếp: “Tạm thời ta sẽ không đưa bản đồ ra, nhưng có thể hợp tác với ngươi, ta giúp ngươi lên ngôi vị hoàng đế, ngươi giúp ta lấy được bảo tàng, cuối cùng sẽ chia đôi, thế nào?”
Mộ Dung Triết suy nghĩ hồi lâu rồi cảnh giác nói: “Sao ta biết được bản đồ có nằm trong tay ngươi không? Với lại ngươi là giả mạo. Vậy thì Mộ Dung Lãnh Hạ đâu?”
“Mộ Dung Lãnh Hạ đã chết!” Lãnh Hạ nói nửa thật nửa giả, châm chọc cười: “Nếu ngươi đã bắt ta thì chẳng phải đã cho rằng bản đồ bảo tàng ở chỗ ta sao!”
“Ngươi giết nàng!” Mộ Dung Triết cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng nhưng không thể tìm ra được chút manh mối nào, lát sau mới hỏi: “Rốt cuộc thì bảo tàng ở đâu?”

Lãnh Hạ thản nhiên cười: “Sau này ngươi sẽ biết!”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Mộ Dung Triết gật đầu đáp: “Được!”
Đã thỏa thuận xong, Lãnh Hạ xoay người đi ra ngoài, cũng không thấy được một tia sát khí lặng lẽ xẹt qua trong mắt hắn.
Trấn an ngươi trước, chờ Bản Hoàng tử khỏi hẳn thì sẽ bắt ngươi tra khảo, không sợ ngươi không khai!
Ngay lúc hắn đang nghĩ vậy, Lãnh Hạ đã đi tới cửa đột nhiên dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Suýt thì quên, tốt nhất là thu hồi những suy nghĩ không an phận đi, ngươi đã trúng độc của thần y Mộ Nhị, cứ nửa tháng phải dùng thuốc giải một lần, đến khi lấy được bảo tàng, ta sẽ giải độc cho ngươi sau!”
Dứt lời, Mộ Dung Triết siết chặt hai tay, gân xanh in nổi đầy trên tay, dù việc này là thật hay giả, độc của thần y Mộ Nhị………
Hắn không dám đánh cược!
Lãnh Hạ đã sớm nghĩ Mộ Dung Triết chính là người như thế, sẽ không dám mạo hiểm một chút nào, nếu đã có nàng trên danh nghĩa là Liệt Vương phi hỗ trợ, sẽ càng nắm chắc, hơn nữa còn được chia một nửa, thỏa thuận như vậy coi như là đã không có bất cứ điều gì không có lợi cho hắn rồi, hắn muốn giết mình, chẳng qua là vì tham lam, muốn nuốt một mình mà thôi.
Mà khi sinh mạng bị uy hiếp, Mộ Dung Triết chắc chắn sẽ thành thật, không dám có chút suy nghĩ gian dối nào.
Nàng cong khóe môi lên, gợi lên một độ cong ngạo nghế, trong ánh mắt của Mộ Dung Triết, kéo cửa phòng ra, thản nhiên rời đi.
Bên ngoài, không ít thân tín của Mộ Dung Triết đang cúi đầu, thấy nàng đi ra, vội vàng chào đón: “Công chúa, Tam Hoàng tử……”
“Tỉnh.” Nàng vừa đi vừa đáp, thuận miệng hỏi: “Thần y đâu?”
Vừa dứt lời, cả đám người đã phì cười, Lãnh Hạ nhíu mày, ngạc nhiên nói: “Sao thế?”
Một Phó tướng bước ra, nín cười giải thích: “Công chúa, từ khi trở về Lương Đô, không phải là đã nhiều ngày rồi mấy lão quân y không đến thỉnh an sao? Ai ngờ, vừa rồi tất cả bọn họ đều tới, hơn nữa……..”
Hắn nói, cười rung cả vai, không thể nói nổi nữa.
Nhìn mọi người cười sằng sặc, Lãnh Hạ rất nghi hoặc, nhưng trực giác cho thấy là có trò hay để xem rồi, cũng không hỏi thêm nữa, bước nhanh ra ngoài.
==
Lãnh Hạ đoán không sai, đúng thật là có trò hay để xem.
Mấy lão quân y được Chiến Bắc Liệt chỉ điểm, đều hiểu ra thần y Mộ Nhị thích mỹ nữ a!
Họ còn muốn chờ thêm mấy ngày nữa, dù sao bọn họ cũng đi theo đại quân về, vẫn còn phải đóng ở ngoài thành.
Nhưng tin tức trên thuyền hoa hôm trước đã truyền khắp Lương Đô, càng lan xa ra khắp cả Tây Vệ, nên họ cũng không thể chờ thêm được nữa!
Tin tức Thần y Mộ Nhị ở Lương Đô, hiện giờ không ai không biết, nếu bị những tên đại phu khác chiếm cơ hội trước thì chẳng phải là thành dã tràng xe cát à?
Cho nên, bọn họ đều quyết định, hối lộ thủ vệ ở cửa thành, thừa dịp trời còn chưa sáng đã lén vào thành, tuy già nua mà lại bước rất nhanh, dẫn những nữ nhi như hoa như ngọc của nhà mình, dù là con gái hay cháu gái, đều gom hết lại mang đến phủ Tam Hoàng tử.
Lúc này, Mộ Nhị đang ngồi ở trong phòng tiếp khách, ngơ ngác nhìn các cô nương muôn hình muôn vẻ trước mắt, trong mắt có một đống dấu chấm hỏi, vẻ mặt vốn trong trẻo lạnh nhạt, nay thì nhăn hết cả lại.
Các cô nương này từ ba tuổi đến ba mươi tuổi, nhưng ai cũng là mỹ nữ, à, còn có tiểu mỹ nữ.
Một lão quân y đẩy cháu gái mình lên phía trước, bé gái ba tuổi lảo đảo về phía Mộ Nhị, ngay lúc hắn định thi triển khinh công để tránh thì đã ôm chặt lấy chân hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào.
Mộ Nhị luống cuống tay chân, nhìn đứa bé đáng yêu đang ôm chân mình, nghe tiếng nói non nớt: “Thần y ca ca, gia gia nói để ta làm con dâu nuôi từ bé của ca ca.”
Dứt lời, một khuôn mặt già nua đã bước lại gần, chân chó cười: “Sư phụ, chính là lão hủ!”
Đột nhiên một cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Mộ Đại thần y: “Thần y ca ca, tiểu nữ tử Nghênh Xuân, gia phụ là Chu quân y, muốn bái thần y làm sư phụ, tiểu nữ tử nguyện thỏa mãn……”
Mộ Nhị ngơ ngác nhìn nữ nhân này, dạ dày đang cuộn trào mãnh liệt, nữ tử kia gần ba mươi tuổi, môi anh đảo hé mở, kiều mị nói: “Tất cả nguyện vọng của thần y.”
Mộ Nhị nghe nữ nhân này nói ‘Thần y ca ca’ lại nhìn tư thái của nàng, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ, phun ra vào cả mặt và cổ nữ tử kia.
Đương nhiên, cũng dính một ít vào y bào sạch đẹp của hắn, Mộ Nhị không thể nhịn được nữa, nhíu đôi hàng mi cao quý, khẽ điểm mũi chân đang định trở về phòng thay quần áo, rời xa những kẻ kinh khủng này thì……..
Nữ tử kia lau đi vết bẩn trên mặt mình, rồi bị các cô nương ở phía sau giật lại, rồi cả đám người bao vây lấy Mộ Đại thần y.
Ôm tay, ôm đùi, kéo vạt áo, ôm cổ, các loại hương thơm xộc cả vào mũi, vô số màu sắc rực rỡ của vô số các loại khăn tay, các giọng nói kiều mị vang lên ở bên tai……..
“Thần y ca ca, năm nay tiểu nữ tử mới mười tám tuổi, đến nay còn chưa xuất giá……..”
“Tiện nhân cút ngay! Thần y ca ca, huynh nghe tiểu nữ nói…….”

“A! Mụ đàn bà chanh chua này, dám đẩy ta! Thần y ca ca, tiểu nữ tử………”
Mộ Nhị luôn luôn bình thản sống trong thế giới của mình, cuối cùng cũng xuất hiện cảm giác muốn bùng nổ đầu tiên trong đời, cảm giác này hiện ra rất rõ ở trên mặt, tất cả các biểu tình rất ít xuất hiện đều hiện ra ở trên mặt, hành mi nhíu chặt, khóe miệng giật giật, mặt mũi nhăn nhúm, đôi mắt lạnh nhạt dần dần bùng lên ngọn lửa.
Mộ Nhị, Mộ Đại thần y, nổi giận!
Vừa lúc đó, trong đám nữ nhân đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “A, tiện nhân!”
Không biết ai đã buông Mộ Nhị đang muốn bùng nổ ra trước tiên, rồi quay sang tát nữ nhân ở bên cạnh!
Nữ tử bị đánh liền nổi giận, bụm mặt hét lên một tiếng, lập tức xông lên đánh trả!
Chút lửa giận của Mộ Nhị khó khăn lắm mới được tích cóp được đã bị đánh bay hoàn toàn, há hốc mồm nhìn hai nữ nhân đang đánh nhau, lại khôi phục vẻ ngơ ngác thường ngày.
Giật tóc, véo tai, cào cấu, hai nữ nhân dùng mọi cách có thể để chiến đấu, lôi kéo nhau, đạp chân nọ, đá chân kia………
Càng ngày càng nhiều người buông Mộ Nhị ra, gia nhập cuộc chiến.
Tiết mục chúng nữ tranh thần y đổi hết lần nọ đến lần kia, cuối cùng thành chúng nữ kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong tiếng chửi rủa ầm ĩ, thi thoảng lại vang lên tiếng khóc oa oa, đảo lộn phòng khách đến long trời lở đất.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Thanh âm này như là một mệnh lệnh vang lên bên tai các nữ nhân kia, làm cho họ tự giác dừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.
Nữ tử đứng ở cửa một thân bạch y, chắp tay đứng đó, rõ ràng là đứng ở cùng một nơi với họ mà lại tựa như nhìn họ từ trên xuống, toàn thân cao quý tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến họ không dám nhìn thẳng, đều cúi đầu, bỗng dưng thấy tự ti mặc cảm.
Lãnh Hạ khẽ cong khóe môi, chậm rãi bước vào, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mỗi nữ nhân, lúc đảo qua một bé gái khoảng ba tuổi, thấy cô bé khóc đỏ cả vành mắt thì hơi dừng bước, thấy mềm lòng.
Tay nàng bất giác phủ lên bụng, cười nhẹ, một lát sau mới nhìn về phía mấy lão quân y bị đám nữ nhân dồn vào góc tường, lạnh lùng hỏi: “Con cái nhà ai?”
Một ông lão bước ra, run rẩy thỉnh an nàng rồi nói: “Công……. Công chúa, đây là cháu gái của lão hủ……..”
Lãnh Hạ nhíu nhíu mày, kể từ khi biết mình có cục cưng, nàng luôn có một loại cảm giác khó nói thành lời với trẻ con, nàng lướt qua ông lão này, lạnh như băng nói: “Dẫn đi, đừng để Bổn cung thấy ngươi lần nữa!”
Lão quân y này tay chân mềm nhũn cả ra, gật đầu liên tục, ôm đứa cháu gái vẫn còn đang sụt sùi, lập tức chạy biến.
Đã đi xa rồi mà vẫn có thể nghe tiếng đứa bé còn chưa hiểu chuyện kia nói: “Gia gia, không cần lấy thần y ca ca làm chồng sao?”
Lãnh Hạ lảo đảo, vất vả lắm mới giữ được thăng bằng, nhìn về phía những người còn lại.
Mọi người không khỏi cúi đầu, hạ mi mắt, sợ run cả người, mấy lão quân y đi theo Lãnh Hạ trở về nên đương nhiên là biết nàng, nhất là thủ đoạn nàng chỉ huy quân đội chống thích khách, làm bọn họ vô cùng kính nể.
Mà những nữ nhân kia tuy không biết nhưng lại nghe thấy cách lão quân y kia xưng hô, càng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch cả ra.
Đang lúc nghĩ là Lãnh Hạ sẽ muốn trị, thì lại thấy nàng chậm rãi nói: “Thần y không chỉ muốn một nữ nhân!”
Vừa dứt lời, mọi người liền sửng sốt, một lát sau mới hiểu ra.
Thì ra là dùng sai cách rồi!
Các nàng coi đối phương là đối thủ, căm thù lẫn nhau, còn chưa nắm được tâm thần y mà đã loạn cả lên, đúng vậy, thần y là ai, dù có cưới tất cả các nàng, hay là cưới hết toàn bộ nữ tử ở Lương Đô, cũng không ai dám nói nửa câu chỉ trích!
Chúng nữ tóc tai bù xù, toàn thân chật vật, y phục bị xé rách rưới, mặt mũi đầy vết móng tay, hiện tại đều nhìn về phía Lãnh Hạ với ánh mắt cảm kích.
Công chúa này thật lương thiện a!
Lãnh Hạ vẻ mặt rất bình tĩnh, nhắc nhở: “Các ngươi đánh nhau làm thần y tức giận nên rời đi rồi, nếu đã biết phải làm thế nào thì đuổi theo mau!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trịnh trọng gật đầu một cái, có Công chúa nhắc nhở, đương nhiên các nàng biết phải làm gì, đoàn kết hợp tác, tranh thủ gả tất cho thần y!
Một nữ tử lấy khăn lau vết máu trên mặt cho một nữ tử khác, nhiệt tình nói: “Tỷ tỷ, vừa rồi là lỗi của muội muội, sau này đều là tỷ muội một nhà rồi!”
Người đằng sau sửa sang lại tóc cho người đứng trước, cũng nhiệt tình nói: “Muội muội nói đúng lắm, sau này việc chính chính là hầu hạ thần y.”
Chúng nữ bắt tay giảng hòa, đồng loạt nhìn ra phía ngoài phòng khách, cực kỳ phấn chấn.
Lãnh Hạ nói với họ: “Thần y đang ở hậu điện……….”
Còn chưa nói hết đã có một cơn gió phất qua, mang theo vô số mùi hương, chúng nữ tay trong tay, vai sóng vai lao về phía ‘Phu quân’ Mộ Đại thần y.
Lãnh Hạ nhìn phòng khách vắng vẻ, lại quay sang nhìn mấy lão quân y, nở một nụ cười vô tội rồi thản nhiên rời đi.


Nhấn Mở Bình Luận